Cố Mặc thẫn thờ dừng động tác, Thẩm An Huyền đi đến đỡ thì bị hắn hất tay ra.
Tâm trí đâu mà để ý đến cái thai của cô ta, chân muốn đuổi theo Bạch Nhược.
Tạ Tiễn Như một bên gằn giọng.
“Dừng lại!” Bà nói tiếp “Không xứng với Bạch Nhược thì đừng đuổi theo, lo cho Thẩm An Huyền.”
Một màn khó hiểu, Dương Tư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng.
Đứng dậy đuổi theo gia đình hắn, mặc kệ nội bộ của Cố Gia có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Bụng dạ Thẩm An Huyền vô cùng thỏa mãn, sinh mạng nhỏ đến ba nó là ai, cô ta còn không rõ.
Đối với tình cảnh bây giờ lại rất có lợi cho cô ta, đúng là may mắn có thể một tay che trời.
Dương Tư chui và chiếc xe sang của Dương Chí Minh, bốn người đều im lặng.
Bạch Nhược biết rõ, hai trưởng bối đang khó xử về chuyện của bản thân cô, chậm rãi cô nói: “Cuối ngày, người tài xế đến báo, Cố Tổng xảy ra tai nạn.
Cố lão gia và chúng con tách biệt ngay lúc đó.”
Dương Chí Minh cầm lái, ông ta cười một cái xem như hiểu ra mọi chuyện: “Cố Vũ, vẫn ngồi ở chiếc ghế chủ tịch kia, còn rất thoải mái tai nạn gì chứ?”
“Phải nhờ đến luật sư rồi, lời khai hai đứa giống đi nữa, cũng không ai làm chứng!” Lan Hi ngồi ở ghế phụ lái, thở dài một hơi.
Tự nhiên lại dính đến chuyện này, Dương Tư xoa xoa chỗ bị đánh mà nói: “Tên Cố Mặc nhìn vậy mà đánh đấm cũng giỏ! Chảy máu luôn rồi.” Hắn tức giận làm ra vẻ mặt ủy khuất.
“Xin lỗi!” Bạch Nhược cũng không biết rõ nguồn cơn của cuộc đánh nhau, một điều chạy không khỏi nắng chuyện đó nhất định dính dáng với cô.
“Anh ta bị điên thì thôi đi, cô điên theo làm gì?” Dương Tư nhìn cô với ánh mắt trách móc “Ai mượn xin lỗi! Thay vì xin lỗi thì hôn tôi một cái.”
Dương Chí Minh hắng giọng, Lan Hi chỉ biết cười trừ, thằng con của hai người cũng quá nghịch rồi.
Còn rất biết cách chiếm tiện nghi của người khác, Bạch Nhược sớm muộn cũng bị Dương Tư dạy cho hư.
“Tôi cắn anh thì thế nào?” Bạch Nhược nhấn mạnh từng câu từng chữ, hai người nói chuyện rất thoải mái, không vì có mặt của hai vị kia mà ngại ngùng.
Thoải mái muốn nói điều bản thân thấy tốt đó là Bạch Nhược học được ở chỗ Dương Tư, cô học nhưng rất biết cách chọn lọc.
Không phải cái gì cũng tiếp thu, về chuyện hư giống Dương Tư phần trăm rất thấp.
Dương Tư cười lên thì khóe miệng lại bị đau, hắn che miệng lại: “Như nhau, mau cắn đi!”
Yêu đến ngốc luôn! Lan Hi lắc đầu không nói nổi.
Ngồi xe một lúc, Bạch Nhược lên tiếng: “Chú Dương, người thả con xuống ở khách sạn nào đó đi.”
Dương Chí Minh không đồng ý: “Chẳng phải nói đến nhà chúng ta sao?”
Cô có hơi khó xử, từng bước từng bước dẫn dắt câu chuyện: “Hai người có bị ảnh hưởng không, gây sự với cảnh sát.
Không có chuyện gì tốt lành đâu, con sợ hai người sẽ dính vào rắc rối.”
Bạch Nhược biết thân phận bọn họ không hề tầm thường.
Lan Hi nhanh nhạy đã hiểu ra, bà nói: “Ảnh hưởng gì chứ, chúng ta là công dân đủ chỉ tiêu.
Con cứ việc ngồi đó!”
Người ngồi cạnh cô vẫn ngu ngơ chưa biết gì cả, hắn quên việc mình giấu thân phận.
Đến khi Dương Chí Minh rẽ vào một ngã rẽ mà không chạy thẳng, Dương Tư mới khẽ gọi: “Ba?”
“Đi mua nguyên liệu về nhà nấu vài món.” Dương Chí Minh liền đáp.
Bạch Nhược nhìn thấu mọi chuyện, còn thấy Dương Tư hồ đồ đến không phân biệt rõ.
Qua vài ngã rẽ nữa, căn nhà nhỏ nhỏ hiện ra trước mặt.
Biểu hiện của Dương Tư khá lạ lẫm, căn nhà này có vẻ không rộng bằng cái hiện tại.
Gia đình bọn họ đã bỏ trống căn nhà này suốt mấy năm nay.
Dương Tư dù bị đánh bầm dập, vẫn bước xuống trước mở cửa cho Bạch Nhược.
Đứng nhìn một lúc, hắn mới đập tay một cái.
Giờ mới hiểu được dụng ý của ba mẹ, vẫn là người có thâm niên luôn biết cách suy nghĩ.
Dương Gia đi lên bằng thực lực, chồng có tài vợ cũng chẳng kém cạnh, họ luôn trân trọng những thứ có được trong quá khứ.
Căn nhà vì thế được quản gia định kỳ đến dọn dẹp, không lấy một hạt bụi.
Đồ vật, trang bị điều đầy đủ, chỉ thiếu hơi người.
“Thật đẹp!” Bạch Nhược nói thành tiếng, so với một dinh thự rộng đến dư thừa.
Cô vẫn là thích một không gian vừa vặn, cho dù chỉ có mỗi bản thân cũng không cảm giác được sự cô đơn.
“Về làm dâu luôn đi, ba mẹ tôi sẽ cho tôi căn nhà này.” Dương Tư khoác vai Bạch Nhược trêu chọc.
Trong mắt Dương Tư chỉ có hình ảnh của Bạch Nhược, ba mẹ của hắn đều vứt lại phía sau.
“Con trai ngoan!” Dương Chí Minh đi đến vỗ vai thằng con trai hiếu thảo của mình, ông hỏi “Chúng ta thì sao?”
Bọn họ đang chơi trò chơi gia đình tầm trung, nếu để lại căn này tức là đuổi Dương Chí Minh và Lan Hi ra khỏi nhà rồi, Dương Tư đúng là rất dụng tâm.
Dương Tư lắc đầu: “Đương nhiên ở căn nhà ngoài vùng ngoại ô, hai người lớn tuổi.
Không khí ở đó có biển có núi, còn được ngắm hoa đào, nơi đó là thích hợp nhất rồi.”
Giây trước không quan tâm, bây giờ lại nói họ già.
Lan Hi ôm trán, nghe không nổi nữa, tức chết! Bà cùng Bạch Nhược vào bên trong.
Hôm nay để an ủi cô, Lan Hi đích thân xuống bếp.
Bạch Nhược đứng một bên hỗ trợ, nói về tay nghề thì Lan Hi như một ngọn núi, bà đang đứng trên đỉnh cao vậy.
Dương Tư thì thấp hơn ở giữa sườn núi, Bạch Nhược là phần chân núi.
Lan Hi là nhờ tay nghề đỉnh cao của mình thành lập nhà hàng, Dương Tư cũng lập nhà hàng nhưng hắn là chuyên ngành quản trị kinh doanh, không liên quan đến chuyện ăn uống.
Dương Chí Minh chỉ còn thiếu bước đóng dấu tay của thằng con trai mình, để ông chuyển nhượng cổ phần.
Học chuyên ngành quản trị kinh doanh vào làm ở chỗ ông có gì không tốt à? Lại rất hợp lí nữa là đằng khác, vậy mà công ty của Dương Chí Minh một bước hắn cũng chưa bước vào.
“Con thích những món gì?” Lan Hi xắn tay áo, mặc tạp dề lên hỏi Bạch Nhược.
“Con…”
“Dễ nuôi lắm, cô ấy ăn cái gì cũng được.” Dương Tư đứng một bên giành lời.
“Ai mà hỏi cái nhóc nhà con, ta hỏi Bạch Nhược!”
“Con”
“Làm những món hỗ trợ dinh dưỡng để cơ thể tăng chiều cao.” Hắn lại tiếp tục giành lời.
Bạch Nhược thở nhẹ ra một hơi: “Anh sao không đi xử lý vết thương, cứ ở đây chọc tôi!”
Dương Tư nhoẻn miệng cười, hắn không chịu đòn giỏi như Bạch Nhược nhưng lại thường gây chuyện với người ta.
Đánh đấm rồi bị thương, chuyện đó có là gì đối với một người nam nhân như hắn.
“Tôi thích, cô có vấn đề gì sao?” Mặt Dương Tư cứ trơ trơ ra đó.
Lan Hi rút con dao ra, tràn ngập luồng khí lạnh.
Bạch Nhược tay cầm tạp dề chưa mặc lên người đã bị Dương Tư một tay kéo đi.
“Chạy nhanh!”
Cô cầm chiếc tạp dề bị Dương Tư lôi đi, chạy qua chỗ Dương Chí Minh đang ngồi xem tin tức trên tivi.
Ông không hỏi cũng biết, thằng con trai hiếu thảo không muốn cho Bạch Nhược động tay động chân nên gây sự với Lan Hi.
Dừng lại một căn phòng, có vài nét vẽ u ám trên đó, Dương Tư mở cửa mời cô vào.
“Là anh vẽ?” Bạch Nhược thận trọng hỏi.
Dương Tư thả cơ thể tự do nằm trên giường đáp: “Không!”
“Đừng chối, là anh vẽ mới xấu như vậy!” Bạch Nhược ngồi vào ghế, đây hình như là góc học tập lúc nhỏ của Dương Tư.
Gọn gàng, có lẽ được dọn dẹp qua mấy lần rồi, cô đoán đây là những kỷ vật mà hắn không nở vứt đi.
Cạn lời thật sự!
Nguyên tấm poster gấu trắng to dán ở khoảng tường trống, Bạch Nhược xoay đầu lại thì có cả mô hình, nhìn đến cây bút cũng có.
Ám ảnh quá!
“Anh là trẻ con sao?” Bạch Nhược nói chen lẫn tiếng cười.
Dương Tư chống tay, nhìn sang phía Bạch Nhược: “Cô thua tôi ba tuổi, ai mới là trẻ con?” hắn cảnh cáo “Đừng chạm lung tung, ảnh lúc nhỏ của tôi vừa dễ thương lại đẹp trai, sợ rằng cô bị nghiện, nên ngồi im đi.”
Bạch Nhược phớt lờ nói: “Tôi cứ muốn xem!”
“Được!” Nói dứt câu Dương Tư đã phóng xuống giường, đi đến kệ sách rút ra một quyển album.
Đáng lẽ cô phải hùa theo, sao lại chống đối.
Dương Tư đây là muốn khoe dáng vẻ của mình lúc nhỏ.
Hắn kéo cô đến giường, vừa vặn cho hai người!
Để cô ngồi xem ảnh, còn hắn xem cô.
Trang đầu tiên đã thấy hắn ôm một con gấu tầm cơ thể mình, lúc này cô đoán hắn chưa quá tám tuổi.
“Lúc nhỏ tôi rất hiểu chuyện, lớn lên thì hết rồi.” Giọng nói trầm hẳn.
Cô dán mắt mình vào gương mặt nhỏ kia: “Ừm, đau thì đừng kề.
Tôi không hứng thú.”
“Cô học ở đâu ra cái thói vô tâm này vậy? Cố Mặc dạy à?” Dương Tư khó chịu.
“Đây là ai?” Bạch Nhược đưa qua cho Dương Tư xem “Tôi thấy không giống ba mẹ anh.”
“Đình qu…Ông tôi!” Một câu rất thẳng thắn, thay đổi nét mặt một trăm tám mươi độ.
Người trong bức ảnh thực sự là Đình quản gia, khoản thời gian ở trong căn nhà này ông với tư cách người làm.
Dương Chí Minh và Lan Hi ở giai đoạn khi xưa nỗ lực rất nhiều, đến nỗi bỏ qua cả Dương tư.
Chỉ có Đình quản gia chăm sóc, xem như là một đứa cháu.
Sau này chuyển sang một ngôi biệt thự trang hoàng, đâu thể cứ gọi là người giúp việc, ông được thăng chức gọi là Đình quản gia.
Bạch Nhược vẫn là câu nói đó: “Đánh chết cũng không tin!”
Dương Tư thêm thắc vài câu: “Không có huyết thống, chỉ là quan hệ ông cháu vậy thôi.”
Tiếp tục lật sang một trang khác, bộ đồ gấu trắng liền thân, còn đội mũ trắng quá là thuần khiết rồi.
Bạch Nhược kiềm chế không nỗi đưa tay sờ sờ tấm hình.
Hắn lại phun ra một câu: “Bin thái!”
Bạch Nhược gập album lại: “Chắc tôi về được rồi!”
Cười mãn nguyện, Dương Tư kéo tay cô ngồi trở lại: “Xem tiếp đi, tôi dễ thương thế mà.”
Mở album Bạch Nhược lấy hình ra so, một điểm giống cũng không có.
Cô tự tin đoán rằng Dương Tư lúc nhỏ rất nghe lời, đụng một chút sẽ khóc đến đáng thương.
Ước rằng bản thân cô có thể ôm một tiểu Dương Tư về nuôi..