Nhìn ra ngoài phong cảnh bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, có thể thấy được khắp nơi cảnh trí trang hoàng tinh xảo, khiến cảnh sắc ban đêm của tòa thành thị này càng thêm mê đắm người, không thể không cảm thán, lễ giáng sinh hai năm gần đây đã nồng đậm bầu không khí, không hề thua kém ngày tết âm lịch là bao rồi.
Trong phòng ngủ không mở đèn, chỉ có một ngọn nến màu đỏ, ánh lửa có chút chập chờn, ôn hòa mà sáng ngời, tôi ôm lấy chăn màn tựa ở đầu giường, chỉ cảm thấy hết thảy sự việc trước mắt, vừa thực vừa huyễn. Kiều Tư Vũ từ trong phòng tắm bước ra, đi đến bên cạnh nằm xuống, rất tự nhiên chui vào trong ngực tôi, vuốt ve cổ áo ngủ của tôi: "Còn chờ cái gì nữa đây."
Một hương thơm nhàn nhạt dũng mãnh tiến vào trong mũi của tôi, vừa lạnh vừa ngọt, tôi hạ tầm mắt xuống, phát hiện chị ấy chỉ bọc khăn tắm, liền hỏi: "Sao lại đi ra như vậy, chị không sợ cảm mạo à?" Chị ấy chỉ cười, cũng không đáp lời, trong phòng giờ phút này ôn hòa như mùa xuân, so với bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới, tôi ý thức được câu hỏi của mình dư thừa, lúng túng cười, nhưng vẫn kéo chăn phủ lên vai chị.
Mặt của chị ấy càng dán vào tôi chặt hơn: "Em vừa suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về lời chị nói trong bữa tối... Nghĩ, hiện tại em đang ở cùng chị." Tôi có vài giây đồng hồ thất thần, sau đó khe khẽ thở dài: "Hơn nửa năm rồi, em có loại cảm giác mất mà được lại."
Chị ấy ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: "Em chưa từng mất đi chị."
"Em còn tưởng rằng chị sẽ cứ như vậy, bỏ em đi, chị cũng đã biến mất." Tôi mím môi, trong nội tâm vọt lên một tia chua xót: "Rốt cuộc chị cũng không liên hệ gì với em."
"Nhất Nặc."
Chị ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi, tôi có thể cảm nhận được trong giọng nói kia tràn đầy đau lòng cùng áy náy, tôi không nói gì, vô thức vòng tay ôm lấy chị ấy, chị ấy rúc vào trong ngực tôi, mềm mại đến thần kỳ. Thời gian im ắng chảy xuôi, tôi lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đối phương đập, cảm thụ được hô hấp nhịp nhàng, cảm giác hạnh phúc đã lâu mới cảm nhận được giống như có một dòng nước ấm cuồn cuộn chảy qua, bởi vì nhớ nhung mà bi thương, sau đó dùng một loại tốc độ thần khép miệng lại. Nhưng mà, cái nghi vấn lớn nhỏ vẫn như cũ chiếm giữ đầu óc tôi, không bỏ được, qua hồi lâu, cuối cùng tôi cũng không nhịn được lên tiếng: "Mấy tháng này chị đều ở cạnh Tào Hâm à?"
Cái đề tài này một khi đã mở ra, lập tức phá vỡ bầu không khí nguyên bản ấm áp tốt đẹp.
"Phải." Chị ấy kéo giãn một chút khoảng cách với tôi, chỉ lẳng lặng nhìn, trầm mặc một hồi, rồi lại nói: "Trước đó, chị đi tìm mẹ."
Tuy rằng tôi cảm thấy có chút khó mở miệng, nhưng vẫn dò hỏi: "Chân tướng của sự việc có giống như Tào Hâm kể không?"
"Không sai biệt lắm."
"Không sai biệt lắm là có ý gì?"
"Mẹ của chị thừa nhận là có tìm người quấy rối Tào Hâm, dùng sức ép cùng thủ đoạn để bắt cô ấy rời khỏi S thành, nhưng bà ấy không thừa nhận đã sai người đàn ông kia làm ra loại chuyện đó với Tào Hâm." Giọng chị ấy trở nên có chút khàn khàn, tôi vô thức sờ mặt chị ấy, lại phát hiện trên mặt tràn đầy nước mắt, trong nội tâm tê rần, cánh tay chậm rãi thắt chặt, ôn nhu nói: "Tư Vũ, mọi chuyện qua hết rồi."
"Chị không thể tin được là bà ấy lại làm ra một chuyện như thế!" Giọng chị ấy nghẹn ngào, khiến cho lồng ngực tôi phát run, ngón tay chị ấy nắm chặt cổ áo của tôi: "Chị vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho bà ấy, cũng không biết phải tha thứ cho mình thế nào..."
Tôi biết chuyện này đối với chị ấy là đả kích lớn, có thương tâm, có phẫn nộ, có áy náy, khiếp sợ, đủ loại tâm tình khiến cho lý trí của chị ấy tan vỡ, thế nhưng nó lại dính đến người yêu cũ rồi cả mẹ của chị ấy nữa, làm cho tôi cũng không biết nên an ủi như thế nào mới thỏa đáng nhất, những gì tôi có thể mang lại cho chị ấy là bả vai cùng với sự kiên nhẫn, ôn nhu lớn nhất.
"Bà... Bà ấy còn thiếu chút nữa thì hại chết em."
Chị ấy đứt quãng nói, thập phần thương tâm, tôi miễn cưỡng cười cười, bắt lấy tay của chị ấy đặt lên khuôn mặt tôi: "Em không sao, em vẫn sống tốt mà, không phải như vậy là tốt rồi à."
Phải rất lâu sau, Tư Vũ khóc mệt rồi, mới ngừng lại, bả vai tôi tê cứng, vì vậy điều chỉnh lại tư thế một chút, nằm đối mặt với chị ấy, sau khi bình tĩnh trở lại, chị ấy đưa tay xoa bả vai tôi: "Thực xin lỗi, chị thất thố rồi."
Tôi lắc đầu: "Ở trước mặt em, chị không cần phải đè nén tâm tình."
Chị ấy hít một hơi thật sâu, nói: "Chị nói với mẹ, chị không muốn gặp bà ấy nữa, thậm chí không có cách nào... làm con gái bà ấy nữa."
Tư Vũ đối với mẹ hận ý rất rõ ràng, tôi không muốn lại thêm vào phần hận ý này, nhưng nhớ lại tất cả hành động của mẹ chị ấy với Tào Hâm, tôi cũng không muốn khuyên bảo thêm gì nữa. Tư Vũ bị thương, thương thế kia khó có thể trong một chốc mà lành lại được, mẹ của chị ấy gieo xuống một hạt đắng thì ắt phải nếm thứ quả đắng mà nó mang lại. Tôi nhẹ nhàng vỗ về đôi vai yếu ớt của chị ấy, lựa chọn giữ im lặng.
Tư Vũ điều chỉnh lại tâm tình của mình, rồi nói: "Mẹ nói với chị, gã đàn ông kia trong quá trình theo dõi Tào Hâm đã sinh lòng ái mộ, nhất thời khắc chế không được nên mới...." Nói đến đây, chị ấy tựa hồ không nói được gì nữa, ngừng một hồi, mới cắn răng, tiếp tục nói: "Hết thảy cũng là xuất phát từ mưu kế của bà ấy, mẹ thầm nghĩ kế khiến cho Tào Hâm rời bỏ chị, trở về đất nước của mình."
Tôi tiện tay rút khăn tay từ trên tủ đầu giường, thay chị ấy lau đi nước mắt trên gương mặt, chần chừ một chút, mới nói: "Có lẽ bác ấy nói thật, dù sao thì bác ấy cũng là phụ nữ, sẽ không áp dụng cách vũ nhục như thế đâu."bg-ssp-{height:px}
"Bất luận là cố tình hay vô ý, chị vẫn không thể tha thứ cho bà ấy." Kiều Tư Vũ hít mũi một cái, nói khẽ: "Sau khi chị rời khỏi chỗ của mẹ, chị đã đi tìm gã đàn ông kia."
Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, bưng lấy mặt của chị ấy, nhìn thẳng vào mắt chị hỏi: "Chị... Có phải chị đã làm gì anh ta không?"
Tư Vũ nói: "Hắn hủy đi Tào Hâm."
Ánh mắt chị ấy lạnh như băng, giọng nói mang theo tràn đầy hơi lạnh, khiến tôi hãi hùng khiếp vía: "Chị không làm ra chuyện gì đáng sợ chứ... "
"Coi như là có muốn làm cái gì, chị cũng không cần phải tự mình động thủ." Tư Vũ làm như sợ tôi lo lắng, chạm vào tay tôi, ngữ khí chậm dần, lại bổ sung thêm: "Yên tâm, chị không cần mạng của hắn, chẳng qua, nếu chị không làm chuyện khiến cho hắn cả đời thống khổ, đời này chị sẽ không có cách nào cảm thấy an bình."
Chị ấy không nói cụ thế là đã làm chuyện gì, tôi cũng không muốn hỏi sâu hơn, một lát sau, lại nói: "Sau đó chị đi gặp Tào Hâm?"
"Ừ." Trong mắt chị ấy hiện lên một tia thống khổ, thấp giọng nói: "Chị muốn gặp cô ấy, rất muốn gặp cô ấy, nội tâm của chị rất đau, cái loại cảm giác áy náy mỗi đêm khiến chị không thể ngủ được."
Tôi hiểu nỗi thống khổ cùng bất lực của chị ấy, thời điểm chị ấy nói chị ấy đau lòng, lòng tôi cũng đau đớn, tôi tiến lên hôn lên trán chị một cái: "Tư Vũ, đừng quá tự trách bản thân."
Tư Vũ khẽ nức nở: "Tuy rằng sau đó cô ấy kết hôn, đã có gia đình riêng của mình, thế nhưng... Thế nhưng nếu không phải cô ấy đến S thành gặp phải những chuyện này thì sao cô ấy lại có thể trở về kết hôn được? Trong nội tâm cô ấy đau khổ như vậy, vậy mà chị, từ đầu đến cuối đều cho rằng cô ấy vì một người đàn ông mà phản bội chị, ruồng bỏ những cảm xúc nhiều năm như vậy giữa bọn chị..."
Tôi vỗ nhẹ vai của chị ấy, không nói gì, Tư Vũ vùi mặt vào trong lồng ngực tôi, khẽ nói: "Chị không biết mình có thể làm chút gì cho cô ấy để bù lại những năm gần đây, chị tìm một quán trọ ở gần nhà cô ấy, bọn chị..." Chị ấy thở dài một tiếng: "Bọn chị tương đối gần nhau, có đôi khi nhìn thấy đối phương lại đột nhiên cười, cũng lại đột nhiên rơi lệ, chẳng qua là không biết phải nói gì, cũng không biết muốn làm gì, cứ ngu ngốc ở chung như vậy, sau đó, không đến vài ngày, cô ấy bắt đầu khích lệ chị về nước..."
"Ừm."
"Chị không chịu trở về, mặc dù biết mình sống ở đó cũng không có ý nghĩa gì hết, nhưng mà nhớ tới hết thảy mọi chuyện, chị cảm thấy không đành lòng bỏ đi, lòng cảm thấy rất chua xót."
Tôi âm thầm cắn cắn môi: "Như vậy, sau đó sao chị lại trở về?"
"Bởi vì chị áy náy đã làm cho cô ấy bất an, bởi vì chị dần dần ý thức được, nếu chị cứ tiếp tục như vậy cũng không có một chút ý nghĩa nào, chuyện đã rồi thì không có cách nào thay đổi được, ở lại thêm một ngày, nỗi nhớ em tăng thêm một nhịp, về sau, chị đã không thể nào không trở lại gặp em được nữa rồi."
Những lời này chính là những lời tôi mong ngóng nghe được nhất, tôi cố gắng làm cho mình trấn định lại một chút rồi nói: "Chị rất nhớ em à?"
"Ừ, rất rất nhớ." Chị ấy nhìn tôi, hơi nước lần nữa tràn ngập hốc mắt: "Nhất Nặc, chị là một người phụ nữ nhẫn tâm, chị nói chuyện đả thương em, không để ý đến cảm nhận của em, đi một lần chính là hơn nửa năm, em... Thậm chí em còn vừa mới xuất viện..."
Tôi nhìn chăm chú chị ấy: "Xác nhận là rất ác tâm đấy."
"Có phải em rất hận chị không?"
Tôi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không."
Vẻ mặt chị ấy có chút ủy khuất: "Thế sao lúc chị đến trường tìm em, em lại không chịu ôm chị."
"Bởi vì em cũng bị tổn thương." Lỗ mũi của tôi có chút cay: "Tư Vũ, em yêu chị, cũng rất muốn vĩnh viễn có được chị, thế nhưng em giấu chị chuyện của Tào Hâm không phải xuất phát từ tư tâm, nếu như chị lựa chọn đến bên chị ấy, tuy rằng em đau lòng, nhưng em vẫn sẽ chấp nhận, dù sao... Dù sao chị ấy cũng là người ở bên chị trước..."
"Đừng nói nữa, Nhất Nặc, xin em đừng nói nữa." Một tay chị ấy nắm ở cổ tôi, một tay đè chặt môi tôi: "Những chuyện đã qua cho dù tốt đẹp đến thế nào, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chị và cô ấy có duyên nhưng không có phận, nếu như lúc ấy cô ấy nói cho chị biết rõ chân tướng thì kết cục ngày hôm nay đã khác. Khi trở về, cô ấy có lái xe tiễn chị ra đến sân bay, cô ấy nói chúc phúc cho chị và em, chị cũng nói cho cô ấy biết, cô ấy vĩnh viễn là người thân và người bạn thân thiết nhất của chị, chị tình nguyện vì cô ấy làm bất cứ điều gì, đây chính là kết cục cuối cùng giữa chị và cô ấy. Người chị yêu hiện tại là em, chỉ mình em, Nhất Nặc, giờ phút này chị chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, chính là cùng với em bắt đầu lại từ đầu, không hề có thương hại, không hề có khó khăn trắc trở, không hề có sự can thiệp từ những người khác vào trong thế giới tình cảm của chúng ta, chỉ có hạnh phúc nho nhỏ bình dị, nói cho chị biết, em có nguyện ý tha thứ cho chị không?"
Dưới ánh nến, sóng mắt của chị ấy lưu động, ôn nhu khiến cho người ta muốn say, sớm đã làm tôi không có cách nào tự kiềm chế, quện với giọng nói cầu khẩn ngọt ngào của chị ấy càng khiến cho hồn tôi tan thành nước, tôi chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của chị ấy, không thể nào rời mắt lấy một giây, cũng không cách nào dùng bất luận ngôn ngữ gì để đáp lời, chỉ có thể đưa tay đến, nhẹ nhàng nâng cằm chị, đem tất cả những lời muốn nói trong giây phút này, cùng với tất cả tình cảm, tất cả cảm động, tất cả vui sướng, hóa thành thành nụ hôn nóng bỏng, từng đợt từng đợt truyền đến trái tim chị.