Kết cục đương nhiên là viên mãn rồi, ý tôi nói là kết cục chung của tất cả mọi người bên cạnh tôi. Hoa Miêu thuận lợi bước qua cửa ải cha mẹ Kiều Hãn Vũ, bọn họ cũng đang dự trù tổ chức một hôn lễ long trọng, Khương Quyền và Tôn Oánh người hữu tình sẽ thành người thân thuộc, sắp có em bé đến nơi rồi, Dương cuối cùng cũng vượt qua được bóng ma thất tình, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào công việc, cô ấy nói rằng muốn dùng trạng thái tốt nhất để gặp nửa kia của đời mình, tôi và Tư Vũ thì chẳng cần phải nói nữa, ngày nào cũng là tuần trăng mật, tôi không biết giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa, thế nhưng tôi biết, cứ coi như là kích tình rút đi, cũng sẽ là một loại trạng thái tốt đẹp khác.
Tháng là tiết thanh minh thích hợp để đi ngắm hoa thưởng ngoạn, tôi đặc biệt chọn một ngày chủ nhật đẹp trời, mang theo Tư Vũ trở về nhà bà ngoại. Nói là nhà bà ngoại, nhưng kỳ thật chỉ còn là mấy gian phòng cũ kỹ, người thân cũng lần lượt dời đi, mặc dù ở đó vẫn còn có chút người nhận ra được, nhưng cũng chỉ là họ hàng xa thật xa bên nhà ngoại thôi.
Bầu trời mang màu xanh tinh khiết, hai bên đường trải màu xanh lá mạ say lòng người, không khí sạch sẽ mà tươi mát ngọt ngào, mát mẻ và thoải mái, đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên gặp được mấy người đi đường, họ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi và Tư Vũ, tôi không khỏi có chút thương cảm, nhiều năm rồi tôi không quay trở lại nơi đây, đã không còn người nhận ra tôi nữa rồi.
Tư Vũ nhìn đông ngó tây, đối với hết thảy nơi này đều cảm thấy mới lạ.
"Mùa xuân ở nơi đây thật là đẹp." Tư Vũ nói: "Khi còn bé em lớn lên ở đây à? Vậy sao không thường xuyên về nơi này chơi?"
"Không phải." Tôi lắc đầu: "Mà đã lâu em không về đây rồi."
"Vì sao thế? Không phải em nói nơi đây mới là quê hương của em à?"
"Từ lúc bà ngoại qua đời, em cũng không về nữa."
Tư Vũ nắm chặt tay của tôi, giọng nói mang theo một chút thương tiếc: "Em và bà ngoại cảm tình rất sâu à?"
"Ừm, khi còn bé bố mẹ em bận rộn nhiều việc, không có thời gian quản em, sẽ đưa em đến nhà bà ngoại, bà thương em vô cùng, ở chỗ này, em đã trải qua quãng thời gian tuổi thơ đơn thuần vui vẻ."
Chúng tôi vừa đi lên sườn dốc vừa nói chuyện, Tư Vũ nhìn lên rừng cây lê trước mặt, không tự chủ được dừng bước, qua hồi lâu, mới phát ra một tiếng tán thưởng: "Trời đất, chị chưa từng thấy nhiều hoa lê như vậy, thật sự đẹp khiến cho người ta hít thở không thông."
Đúng vậy, giờ phút này chúng tôi đang tiến vào giữa một biển hoa, từng bó từng đoàn hoa lê um tùm, tầng tầng lớp lớp, tựa như tuyết lạc giữa màu xanh, cánh hoa trên đầu bay tán loạn như cơn mưa trút xuống.
"Em vẫn thường mơ về nơi đây." Tôi mỉm cười, nói với Tư Vũ: "Nói sao nhỉ, nếu như muốn em dùng một loại hoa để hình dung về chị, em sẽ nói là hoa lê."
"Tại sao lại là hoa lê?"
"Bởi vì hoa lê lãnh diễm vờ như tuyết, rất gần với khí chất của chị."
Tư Vũ đối với cái đánh giá này tương đối thoả mãn, hôn lên má tôi một phát: "Con mọt sách ca ngợi người, rất khiến cho người ta hưởng thụ."
Tôi nắm tay chị ấy tiếp tục đi về phía trước, đến một gò đất thì dừng lại, Tư Vũ nhìn thấy tấm mộ bia kia, liền hỏi: "Bà ngoại em chôn cất ở nơi đây à?"
"Ừm." Tôi cùng chị ấy đứng song song, khẽ nói: "Lúc bà bệnh nặng, em canh giữ ở trước giường của bà khóc lóc thảm thiết, bà cũng chỉ xoa đầu em, nói rằng còn chưa nhìn thấy em thành gia lập thất, bà còn chưa muốn đi, cho nên..." Tôi nghiêng đầu nhìn chị ấy: "Cho nên, hôm nay em đưa người em yêu đến gặp bà, giải quyết xong tâm nguyện của bà."
"Ừ." Tư Vũ gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Bà nếu như ở dưới mặt đất mà có biết, nhất định sẽ không còn gì tiếc nuối, bởi vì em đã yêu được một người xinh đẹp xuất chúng đến thế này mà."
"Đúng vậy." Tôi không khỏi nở nụ cười.
Tư Vũ cùng với tôi, cúi người hớt lấy cánh hoa trên mặt đất, thổi bay một ít hoa rắc lên ngôi mộ, thẳng đến khi đất vàng bị một mảnh tuyết trắng bao phủ, chúng tôi mới tiếp tục đi tiếp vào trong rừng lê.
Bốn phía một màu trắng tinh thuần khiết, không khí bên trong sạch sẽ mang theo hương thơm ngào ngạt, khiến cho người ta lưu luyến, trọn vẹn cho tới trưa, tôi và Tư Vũ cùng dắt tay nhau ở trong rừng hoa lê, khi thì bước chậm, khi thì rượt đuổi nhau, khi thì trao nhau một nụ hôn triền miên lửa nóng.
Không biết qua bao lâu, cảm thấy mệt mỏi rồi, chúng tôi mới dựa vào một thân cây ngồi xuống, Tư Vũ nửa khép đôi mắt, tựa ở trên vai của tôi, khóe miệng chứa đựng một dáng cười ngọt ngào, tôi không nhịn được khẽ nghiêng đầu hôn lên mái tóc chị: "Chị mệt chưa?"
"Chị không sao, Nhất Nặc, chị rất thích cùng em về gặp bà ngoại, cũng rất thích nơi này, bởi vì nơi này mai táng quãng thời gian ban đầu vui vẻ và và thương tâm của em, đối với em ý nghĩa không tầm thường."
Lời nói của chị ấy lay động đến dây cung trong lòng tôi, khiến cho tôi gần như muốn rơi lệ, để che đi tâm tình nho nhỏ của mình, tôi đưa qua cho chị ấy một bên tai nghe: "Nào, em cho chị nghe bài hát này."
Chị ấy cẩn thận nghe trong chốc lát, rồi hỏi: "Bài hát này tên là gì?"
"Hoa lê lại nở."
"Ừm, tên bài hát này... Bây giờ nghe vừa vặn phù hợp."
"Chị cảm thấy như thế nào?"
"Thật là dễ nghe, em cho chị link download để trên đường trở về chị nghe đi."
"Ừ." Tôi đồng ý, khoác vai chị nói: "Tư Vũ, chị có biết em mang chị trở về đây, em có cảm giác gì không?"
"Là cảm giác gì?"
Tôi kiêu ngạo nói: "Là cảm giác vinh quang mang theo thê tử, áo gấm về làng đấy."
"Đúng không đấy?" Chị ấy khẽ cười: "Vậy thì chúng ta lúc nào đi làm giấy đăng ký được?"
Tôi khẽ giật mình: "Đăng... ký gì?"
Chị ấy hướng về phía tôi cười: "Đồ ngốc, cũng không phải là không được, đúng không?"
Buổi tối Tư Vũ giờ bay, ăn cơm tối xong, tôi đưa chị ấy đi ra sân bay, trên đường đi tôi còn đang suy nghĩ đến cái giấy đăng ký, ra đến sân bay rồi, tôi lại không nhịn được hỏi: "Tư Vũ, nguyện vọng năm mới của chị đến cùng là gì vậy? Chẳng lẽ nguyện vọng của chị là muốn cùng em kết hôn à?"
Chị ấy liếc nhìn tôi: "Sướng cho em thôi!"
Tôi không thuận theo quyết không buông tha: "Vậy rốt cuộc là gì vậy?"
Chị ấy xa cách với tôi, lúc đến cửa kiểm an, tôi cưỡng ép ôm chị ấy, sau đó nhanh tay thả một tờ giấy vào trong túi của chị, chị ấy nhịn lại ý cười: "Cái gì đây? Thư tình à?"
"Không phải đâu." Đầu tôi dao động giống như trống lắc: "Em quá tuổi viết thư tình rồi."
Chị ấy nhướn đôi mi thanh tú: "Tốt lắm, nghe được lời này của em, đợi hai ngày nữa em quay về S thành, phạt em viết thư tình một nghìn chữ."
"Rồi rồi, thế thì em phải thừa dịp hai ngày này soạn trước một bản thảo mới được." Tôi hướng chị ấy vẫy vẫy tay: "Vào đi thôi, nhanh không có thời gian."
Chị ấy dặn dò tôi: "Nhớ phải đối tốt với cha mẹ đấy, bọn họ tìm em nói chuyện phiếm hoặc muốn cùng em làm gì, không cho phép em không kiên nhẫn."
"Tuân lệnh, biết vợ em hiếu thuận rồi."
"So với em hiếu thuận hơn, chị đi đây."
"Ừ, trong lúc đi công tác phải tự chiếu cố tốt cho mình đấy."
Tư Vũ quay người rời đi, kỳ thật trong lòng tôi, tôi hy vọng chị ấy quay đầu lại nhìn tôi thêm vài lần nữa, để cho tôi có thể cảm thụ được sự lưu luyến của chị ấy, nhưng cô gái này mỗi khi tạm biệt tôi ở sân bay đều chưa một lần thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này. Sau khi thân ảnh của chị ấy biến mất một lúc lâu, tôi vẫn còn đứng ở đó, vì chị ấy không quay đầu lại mà thở dài nuối tiếc, lúc đó chiếc điện thoại trong túi quần tôi lại thoáng chấn động, nhắc nhở tôi có tin nhắn mới, nội tâm tôi khẽ động, vội vàng mở ra, vừa nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Tư Vũ: "Nguyện vọng năm mới của chị chính là vĩnh viễn làm nữ nhân của đồ ngốc Tiêu Nhất Nặc."
Một tin nhắn như vậy, khiến cho tôi yêu thích đến độ lúc ra khỏi phi trường vẫn còn cười ngây ngô, tôi bấm giờ, đi đến một chỗ chờ, sau đó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, không bao lâu, nương theo âm thanh ù ù, một chiếc máy bay quả nhiên bay ngang qua đỉnh đầu tôi, đó là chuyến bay của Tư Vũ.
Trước khi đi đăng ký, tôi nói với Tư Vũ, nếu như lúc nào chị ấy có nghe bài hát "Hoa lê lại nở" kia, hãy mở tờ giấy tôi nhét vào trong túi chị ấy, chị ấy lúc đó không hiểu lắm. Kỳ thật, trên tờ giấy kia ghi lời bài hát "Hoa lê lại nở", chẳng qua không hoàn toàn là ca từ nguyên gốc, tôi đã viết một ít cải biên cho nó. Tôi nghĩ, chị ấy nhất định sẽ yêu thích phiên bản cải biên của tôi đấy.bg-ssp-{height:px}
Không quên được cố hương,
Mỗi năm hoa lê lại nở,
Nhuộm đầy núi đồi, nơi thôn trang nhỏ của tôi,
Bà ngoại ngồi ở dưới gốc cây lê,
Tiếng guồng quay sợi vang lên không ngừng,
Tôi trèo lên cành lê,
Ngửi thấy mùi hương hoa lê kia.
Cành cây trắng muốt đung đưa trước gió,
Những bông hoa bay ngập đầy trời,
Rơi trên tóc bà ngoại,
Bay trên guồng quay tơ.
Cho tôi một cố hương hạnh phúc,
Cả đời khó mà quên được,
Vĩnh viễn tôi không thể nào quên
Ngày trở về cố hương,
Những bông hoa lê lại nở rộ,
Mang theo giấc mộng, mang theo người con gái tôi yêu.
Thôn nhỏ quê nhà vẫn như vậy,
Vẫn như cũ đẹp giống như trong tranh,
Dưới gốc cây hoa lê đua nở,
Tôi và em trao nhau cái nhìn thâm tình.
Cành cây trắng muốt đung đưa trước gió,
Những bông hoa bay ngập đầy trời,
Dòng nước tình cảm dịu dàng,
Chảy qua trái tim tôi.
Cô gái khiến cho tôi yêu say đắm,
Suốt đời không quên,
Vĩnh viễn không quên.
Cành cây trắng muốt đung đưa trước gió,
Những bông hoa bay ngập đầy trời,
Yên lặng ưng thuận lời thề,
Khắc ghi ở trong lòng tôi.
Cô gái người cho tôi hạnh phúc,
Suốt đời làm bạn,
Vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh em
( Toàn văn hết )
---
Tâm sự của tác giả:
Bộ Lê hoa đã viết xong, tôi nên nói cái gì đây nhỉ, tôi nghĩ mọi người cũng có thể hiểu, kết thúc của nó rất qua loa, có thể nói là viết rất rất qua loa.
Nếu như đã vậy, tôi cũng không muốn tùy tiện nói ra câu xin lỗi.
Năm là khi tôi bắt đầu viết văn trên Tấn Giang, bắt đầu bằng bộ Người tình công chúa nước Sở, sau đó tôi vẫn tiếp tục viết văn, từ một người trẻ tuổi trở thành một người hơi hơi lớn.
Nếu như có những người vẫn theo đuổi văn của tôi, đại khái sẽ phát hiện ra một vài vấn đề, tuy rằng không thể nói tôi càng viết càng hỏng, nhưng cũng không thể phủ nhận tôi càng viết càng chậm.
Tại sao lại càng chậm, vì cái gì mình cũng cảm thấy nát rồi sao?
Tôi suy nghĩ thật lâu, cũng tỉnh táo lại. Bởi vì tâm tư tôi không hề thuần túy như năm đó nữa, bởi vì thật lâu rồi tôi đã không còn có cảm giác hưởng thụ khi viết từng con chữ nữa. Tôi viết từ khi còn trẻ tuổi đến khi không thế nào trẻ tuổi, những chuyện ràng buộc tôi càng ngày càng nhiều, người đến người đi càng ngày càng nhiều, tạp niệm cũng theo đó càng ngày càng nhiều, về công việc, về mặt tình cảm, nó cứ phập phồng phập phồng, lảo đảo, ảnh hưởng đến nỗi lòng tôi, lối suy nghĩ trở nên bần cùng, câu chữ thiếu đi tình cảm.
Mọi người có cảm giác được như vậy không? Rõ ràng là là đang làm việc mình thích, nhưng lại không thể làm tốt được như trước kia?
Mặc kệ như thế nào, tôi cũng đã ý thức ra được vấn đề của mình rồi, cũng chầm chậm điều chỉnh lại tâm tình, trạng thái, tôi biết nhiều người đã thất vọng về tôi, nhưng tôi hy vọng vẫn còn đó những người chờ mong ở tôi.
Cám ơn những người đã luôn theo dõi câu chuyện này, việc tôi cần làm là không để cho Tương Ức Thái Phù Dung (相忆采芙蓉) lại một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Cuối cùng, hy vọng tất cả mọi người trải qua một năm tốt đẹp!
———-oOo———-
Huê huê huê, thế là hoàn rồi các thím ạ (ơ v ơ)/~~~ Lúc đầu đọc văn án với mấy chap đầu m cứ nghĩ truyện sẽ theo hướng khác cơ, cơ mà hướng này cũng ko sao, dù sao m cũng tìm đc bộ khác đi theo hướng m nghĩ rồi =)))))
Lời cuối thì cảm ơn các thím đã đọc bản edit của m và chờ m lết suốt nửa năm vừa rồi, chúc các thím một năm mới tốt đẹp và nhiều hạnh phúc, dân FA như m thì sớm kiếm được người yêu nhaaaa (ơ v ơ)/~~~
BTW thì sao bài Hoa lê này đoạn điệp khúc m nghe quen thế nhỉ, ko biết có phiên bản Việt hay Nhật gì ko mà nghe quen vậy :)