“Tiên tử, Cửu Vân tiên quân tới rồi –” Tiên tử nhất định sẽ vui lắm đây. Thạch Nam cao hứng gọi lớn. Vừa dứt lời, Tô Cận áo trắng đã nhanh chóng chạy ra. Thấy Cửu Vân trước cửa, lòng nàng quả thật cao hứng, biểu tình có chút không được tự nhiên. Nàng biết hắn tới để làm gì. Có điều, nàng cũng không nguyện ý đáp ứng hắn cho lắm. Lần đó nàng đã điều tra qua, người con gái thế gian đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh kia, mỹ nhân thế gian khuynh thành tuyệt thế đó. Có lẽ, nàng ta không chỉ đơn giản là bằng hữu của hắn.
“Cửu Vân……”
“Ha ha, Cận nhi, dạo này khoẻ không?”
Tô Cận chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn, “Ta nhớ chàng nhiều lắm.” Nam nhân này, khi nào mới có thể chủ động ôm lấy mình?
“Mấy ngày không gặp, lời nói của Cận nhi càng lúc càng ngọt ngào nha, thật khiến Cửu Vân ta phải thay đổi cách nhìn đó –”
“Chàng không thích sao?” Tô Cận ngước nhìn, dung nhan xin đẹp không thể tả xiết, đôi con ngươi trong suốt bắt đầu có dấu hiệu ủy khuất.
“Cận nhi, ngoan ngoan, sao lại so đo như trẻ con vậy — đừng làm ta đau lòng nha.” Cửu Vân vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói “Đi, chúng ta vào trong nói chuyện đi –”
Động tác này tựa hồ như gợi lại cảnh tượng vui vẻ trước kia cho hắn. Có điều, tâm tình hắn lúc này cũng không giống lúc trước .
“Cửu Vân, ta không thể giúp chàng.” Hơi do dự một chút, nhưng Tô Cận vẫn kiên quyết làm liều một phen.
“Hửm?” Cửu Vân đang uống hoa tửu tự tay nàng ủ, sau khi nghe xong lời này, ánh mắt trầm xuống, “Nàng khó xử chuyện gì?”
“Ta sợ bị thiên đế quở trách, thiên luật trừng phạt?” Cửu Vân lại uống thêm một ly “Không phải đã nói, có gì cứ đổ hết lên đầu ta sao –” Tô Cận tay nghề càng lúc càng tốt. Hoa tửu nàng ủ so với Vãng Tích Hương thanh thuần hơn rất nhiều.
“Không phải,” Tô Cận khẽ cắn môi, dũng cảm nhìn Cửu Vân, “Cửu Vân, có thể nói cho ta biết vì sao không? Chàng nhất định phải thực hiện nguyện vọng của nàng ta sao? Vì sao chứ?”
Cửu Vân dừng lại một chút, “Không phải đã nói chỉ là bằng hữu thôi sao……”
Nhìn bộ dáng hắn có chút không yên lòng, Tô Cận tức giận “Chàng yêu nàng ta có phải không?”
Tay cầm chén rượu của Cửu Vân rung lên, hoa tửu sóng sánh tràn ra khỏi chén. “Cận nhi, nàng nói gì đó? Ta thế nào…… Ha ha, sao lại có thể đem ta và phàm nhân kia –”
Càng giả vờ tỏ ra không liên quan, là càng có vấn đề. Ở phương diện này, Tô Cận quả thực hiểu rõ hắn nhất.
“Ta không muốn giúp chàng, ta không muốn chàng vì một nữ nhân khác — hơn nữa lại là một phàm nhân –” Tô Cận lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn. Nước chảy xuống, hoà vào nụ hôn nàng bất ngờ đặt lên môi hắn. Cửu Vân, chàng là của ta. Ta không cho phép nữ nhân nào khác đến cướp chàng đi, lại càng không cho phép chàng vì bất cứ nữ nhân nào mà tới tìm ta.
“Cận nhi……” Cửu Vân có chút xấu hổ, đẩy ra nàng không được, không đẩy nàng ra lại càng không xong, “Không phải như nàng nghĩ, nàng ta quả thực chỉ là một người bằng hữu –”
Hương thơm từ đôi môi đỏ mọng của nàng toả ra, pha chút ngọt ngào, trộn lẫn vào vị hoa tửu thanh thuần. Nụ hôn của nàng giống như trái chín mọng nước, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Hắn đưa tay ra giữ lấy sau ót nàng, kịch liệt đáp trả……
“Ưm……” Tô Cận phát ra tiếng, muốn đòi hỏi nhiều hơn từ hắn, nhưng Cửu Vân đột nhiên dừng lại, dứt ra khỏi miệng nàng. Đúng vậy, khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu của hắn, chỉ hiện lên hình ảnh khuôn mặt tiểu Chi Chi, khóc như hoa lê trong mưa. “Cận nhi, vô luận thế nào, nàng cũng không đáp ứng sao?”
“Cửu Vân……” Tô Cận kinh ngạc trước sự đột ngột của hắn, đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn hắn. Trong lòng cay đắng: Là vì nữ nhân đó sao? Quả thực là vì nàng ta sao? Tô Cận không nói gì thêm, quay đầu sang chỗ khác, nước mắt chậm rãi lăn dài.
“Thôi vậy, ta đành phải nghĩ biện pháp khác.” Cửu Vân đứng dậy đi. Tô Cận cuống quít kéo lấy “Thật là vì nàng ta? Chàng quả thật là vì nàng ta sao?”
Nhìn mỹ nhân trước mắt khóc thương tâm, tâm Cửu Vân chung quy mềm nhũn, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt “Cận nhi ngốc, sao nàng lại nghĩ như vậy chứ……”
Trừ câu này, hắn cũng không biết phải nói gì nữa. Trước đó vài ngày, hắn đã nhìn thoáng qua vườn hoa lê vẫn chưa ra hoa ở dưới thế gian, trong lòng hồ nghi, cũng đã đoán biết Chi Chi thế nào cũng sẽ chạy xuống dưới đó lần nữa. Để tránh cho Chi Chi bị quở trách, rồi lại bị đánh, hắn phải nhanh tìm cách làm cho hoa lê kia mau nở, nhanh chóng kết thúc tâm tư hạ phàm của nàng mới được. Cho nên lần này, hắn không thể không tìm đến Tô Cận. Bằng cất cứ giá nào, hắn cũng phải tìm cho ra bí quyết làm cho hoa lê nở kia.
“Chỉ cần chàng không thương nàng ta nữa, ta liền giúp chàng –” Tô Cận bỗng nhiên cắn răng nói “Chỉ cần chàng không thương nàng ta.”
“Ta thật sự không thương nàng ấy nha –” Cửu Vân có chút bất đắc dĩ cười nói. Nhưng biểu tình này càng khiến cho Tô Cận hoài nghi, “Chàng chứng minh đi!”
“Được, ta thề. Ta, Cửu Vân, chưa bao giờ yêu cái người– Lê Phi gì đó ở nhân gian.”
“Cái này không tính!” Tô Cận ôm cổ hắn, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mị hoặc của hắn. “Ta muốn chàng chứng minh bằng hành động……”
Quen nhau đã trăm năm nay, chàng chưa bao giờ chạm qua ta. Hôm nay, ta bắt chàng phải chứng minh, ở trong lòng chàng, vẫn có một góc nhỏ dành cho ta……
Cửu Vân có chút giật mình. Hắn không thể tin người luôn luôn điềm tĩnh, nhu thuận như Tô Cận lại…… Nhưng mà, lần này, sự cố chấp trong mắt nàng như muốn khiêu khích hắn: Nếu không đáp ứng, lê hoa bí quyết, cứ tiếp tụ mơ đi. Hoá ra, nữ nhân dịu dàng, cũng có lúc ngoan độc quyết tuyệt như thế.
Kỳ thật, hắn không sợ chuyện thật lòng thật dạ yêu nữ nhân, cũng không sợ chuyện chủ động yêu thương, nhung nhớ nữ nhân. Điều hắn sợ nhất, chính là có nữ nhân thật lòng yêu thương nhung nhớ mình. Tô Cận — vào thời khắc này, quả thực khiến hắn cảm thấy sợ.
“Cận nhi……” Hắn cười khổ, nhưng Tô Cận vẫn không có vẻ trêu đùa cười cợt. Chỉ kiên định, uy hiếp, nhìn hắn.
Chi Chi vui cười, Chi Chi sầu não, Chi Chi nghịch ngợm, Chi Chi tinh quái…… Còn có tiểu thân ảnh ngày ấy cuộn mình nằm trong cung, bị tuyết vùi lấp; còn có người con gái bị đánh mà vẫn quật cường, không một tiếng khóc than; còn có…… Khi thân thể của nàng bị mình nhìn thấy, không thể kêu la, bộ dáng thẹn thùng hoảng sợ, cùng với, bóng dáng nàng như nai nhỏ bị hù doạ mà chạy trốn…… Từ lúc nào mà, tâm tư của mình lại bị những hình ảnh đó giữ chặt? Đau lòng, thương tiếc, sủng ái…… Nha đầu kia, vậy mà lại trộm đi tâm của hắn. Buồn cười nhất là, đến bây giờ, khi hắn đang ôm một nữ nhân khác trong tay, hắn mới phát hiện ra.
Đúng là buồn cười hết sức…… Đáy lòng hắn chua xót thở dài.
Hồng sa ấm trướng, rung rung chao đảo……
“Tiên tử, Cửu Vân tiên quân tới rồi –” Tiên tử nhất định sẽ vui lắm đây. Thạch Nam cao hứng gọi lớn. Vừa dứt lời, Tô Cận áo trắng đã nhanh chóng chạy ra. Thấy Cửu Vân trước cửa, lòng nàng quả thật cao hứng, biểu tình có chút không được tự nhiên. Nàng biết hắn tới để làm gì. Có điều, nàng cũng không nguyện ý đáp ứng hắn cho lắm. Lần đó nàng đã điều tra qua, người con gái thế gian đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh kia, mỹ nhân thế gian khuynh thành tuyệt thế đó. Có lẽ, nàng ta không chỉ đơn giản là bằng hữu của hắn.
“Cửu Vân……”
“Ha ha, Cận nhi, dạo này khoẻ không?”
Tô Cận chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn, “Ta nhớ chàng nhiều lắm.” Nam nhân này, khi nào mới có thể chủ động ôm lấy mình?
“Mấy ngày không gặp, lời nói của Cận nhi càng lúc càng ngọt ngào nha, thật khiến Cửu Vân ta phải thay đổi cách nhìn đó –”
“Chàng không thích sao?” Tô Cận ngước nhìn, dung nhan xin đẹp không thể tả xiết, đôi con ngươi trong suốt bắt đầu có dấu hiệu ủy khuất.
“Cận nhi, ngoan ngoan, sao lại so đo như trẻ con vậy — đừng làm ta đau lòng nha.” Cửu Vân vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói “Đi, chúng ta vào trong nói chuyện đi –”
Động tác này tựa hồ như gợi lại cảnh tượng vui vẻ trước kia cho hắn. Có điều, tâm tình hắn lúc này cũng không giống lúc trước .
“Cửu Vân, ta không thể giúp chàng.” Hơi do dự một chút, nhưng Tô Cận vẫn kiên quyết làm liều một phen.
“Hửm?” Cửu Vân đang uống hoa tửu tự tay nàng ủ, sau khi nghe xong lời này, ánh mắt trầm xuống, “Nàng khó xử chuyện gì?”
“Ta sợ bị thiên đế quở trách, thiên luật trừng phạt?” Cửu Vân lại uống thêm một ly “Không phải đã nói, có gì cứ đổ hết lên đầu ta sao –” Tô Cận tay nghề càng lúc càng tốt. Hoa tửu nàng ủ so với Vãng Tích Hương thanh thuần hơn rất nhiều.
“Không phải,” Tô Cận khẽ cắn môi, dũng cảm nhìn Cửu Vân, “Cửu Vân, có thể nói cho ta biết vì sao không? Chàng nhất định phải thực hiện nguyện vọng của nàng ta sao? Vì sao chứ?”
Cửu Vân dừng lại một chút, “Không phải đã nói chỉ là bằng hữu thôi sao……”
Nhìn bộ dáng hắn có chút không yên lòng, Tô Cận tức giận “Chàng yêu nàng ta có phải không?”
Tay cầm chén rượu của Cửu Vân rung lên, hoa tửu sóng sánh tràn ra khỏi chén. “Cận nhi, nàng nói gì đó? Ta thế nào…… Ha ha, sao lại có thể đem ta và phàm nhân kia –”
Càng giả vờ tỏ ra không liên quan, là càng có vấn đề. Ở phương diện này, Tô Cận quả thực hiểu rõ hắn nhất.
“Ta không muốn giúp chàng, ta không muốn chàng vì một nữ nhân khác — hơn nữa lại là một phàm nhân –” Tô Cận lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn. Nước chảy xuống, hoà vào nụ hôn nàng bất ngờ đặt lên môi hắn. Cửu Vân, chàng là của ta. Ta không cho phép nữ nhân nào khác đến cướp chàng đi, lại càng không cho phép chàng vì bất cứ nữ nhân nào mà tới tìm ta.
“Cận nhi……” Cửu Vân có chút xấu hổ, đẩy ra nàng không được, không đẩy nàng ra lại càng không xong, “Không phải như nàng nghĩ, nàng ta quả thực chỉ là một người bằng hữu –”bg-ssp-{height:px}
Hương thơm từ đôi môi đỏ mọng của nàng toả ra, pha chút ngọt ngào, trộn lẫn vào vị hoa tửu thanh thuần. Nụ hôn của nàng giống như trái chín mọng nước, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Hắn đưa tay ra giữ lấy sau ót nàng, kịch liệt đáp trả……
“Ưm……” Tô Cận phát ra tiếng, muốn đòi hỏi nhiều hơn từ hắn, nhưng Cửu Vân đột nhiên dừng lại, dứt ra khỏi miệng nàng. Đúng vậy, khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu của hắn, chỉ hiện lên hình ảnh khuôn mặt tiểu Chi Chi, khóc như hoa lê trong mưa. “Cận nhi, vô luận thế nào, nàng cũng không đáp ứng sao?”
“Cửu Vân……” Tô Cận kinh ngạc trước sự đột ngột của hắn, đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn hắn. Trong lòng cay đắng: Là vì nữ nhân đó sao? Quả thực là vì nàng ta sao? Tô Cận không nói gì thêm, quay đầu sang chỗ khác, nước mắt chậm rãi lăn dài.
“Thôi vậy, ta đành phải nghĩ biện pháp khác.” Cửu Vân đứng dậy đi. Tô Cận cuống quít kéo lấy “Thật là vì nàng ta? Chàng quả thật là vì nàng ta sao?”
Nhìn mỹ nhân trước mắt khóc thương tâm, tâm Cửu Vân chung quy mềm nhũn, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt “Cận nhi ngốc, sao nàng lại nghĩ như vậy chứ……”
Trừ câu này, hắn cũng không biết phải nói gì nữa. Trước đó vài ngày, hắn đã nhìn thoáng qua vườn hoa lê vẫn chưa ra hoa ở dưới thế gian, trong lòng hồ nghi, cũng đã đoán biết Chi Chi thế nào cũng sẽ chạy xuống dưới đó lần nữa. Để tránh cho Chi Chi bị quở trách, rồi lại bị đánh, hắn phải nhanh tìm cách làm cho hoa lê kia mau nở, nhanh chóng kết thúc tâm tư hạ phàm của nàng mới được. Cho nên lần này, hắn không thể không tìm đến Tô Cận. Bằng cất cứ giá nào, hắn cũng phải tìm cho ra bí quyết làm cho hoa lê nở kia.
“Chỉ cần chàng không thương nàng ta nữa, ta liền giúp chàng –” Tô Cận bỗng nhiên cắn răng nói “Chỉ cần chàng không thương nàng ta.”
“Ta thật sự không thương nàng ấy nha –” Cửu Vân có chút bất đắc dĩ cười nói. Nhưng biểu tình này càng khiến cho Tô Cận hoài nghi, “Chàng chứng minh đi!”
“Được, ta thề. Ta, Cửu Vân, chưa bao giờ yêu cái người– Lê Phi gì đó ở nhân gian.”
“Cái này không tính!” Tô Cận ôm cổ hắn, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mị hoặc của hắn. “Ta muốn chàng chứng minh bằng hành động……”
Quen nhau đã trăm năm nay, chàng chưa bao giờ chạm qua ta. Hôm nay, ta bắt chàng phải chứng minh, ở trong lòng chàng, vẫn có một góc nhỏ dành cho ta……
Cửu Vân có chút giật mình. Hắn không thể tin người luôn luôn điềm tĩnh, nhu thuận như Tô Cận lại…… Nhưng mà, lần này, sự cố chấp trong mắt nàng như muốn khiêu khích hắn: Nếu không đáp ứng, lê hoa bí quyết, cứ tiếp tụ mơ đi. Hoá ra, nữ nhân dịu dàng, cũng có lúc ngoan độc quyết tuyệt như thế.
Kỳ thật, hắn không sợ chuyện thật lòng thật dạ yêu nữ nhân, cũng không sợ chuyện chủ động yêu thương, nhung nhớ nữ nhân. Điều hắn sợ nhất, chính là có nữ nhân thật lòng yêu thương nhung nhớ mình. Tô Cận — vào thời khắc này, quả thực khiến hắn cảm thấy sợ.
“Cận nhi……” Hắn cười khổ, nhưng Tô Cận vẫn không có vẻ trêu đùa cười cợt. Chỉ kiên định, uy hiếp, nhìn hắn.
Chi Chi vui cười, Chi Chi sầu não, Chi Chi nghịch ngợm, Chi Chi tinh quái…… Còn có tiểu thân ảnh ngày ấy cuộn mình nằm trong cung, bị tuyết vùi lấp; còn có người con gái bị đánh mà vẫn quật cường, không một tiếng khóc than; còn có…… Khi thân thể của nàng bị mình nhìn thấy, không thể kêu la, bộ dáng thẹn thùng hoảng sợ, cùng với, bóng dáng nàng như nai nhỏ bị hù doạ mà chạy trốn…… Từ lúc nào mà, tâm tư của mình lại bị những hình ảnh đó giữ chặt? Đau lòng, thương tiếc, sủng ái…… Nha đầu kia, vậy mà lại trộm đi tâm của hắn. Buồn cười nhất là, đến bây giờ, khi hắn đang ôm một nữ nhân khác trong tay, hắn mới phát hiện ra.
Đúng là buồn cười hết sức…… Đáy lòng hắn chua xót thở dài.
Hồng sa ấm trướng, rung rung chao đảo……