Bây giờ thì Cửu Vân đã biết, cái người mà Chi Chi gọi là ‘hảo bằng hữu’ ở nhân gian chẳng qua chỉ là một vị phi tử mà nàng nhìn thấy vài lần ở bên ao hồng trần mà thôi. Có điều, vị phi tử này vốn mang bệnh lâu ngày không dứt đã vậy còn có một tâm nguyện không cách nào thực hiện. Phần Chi Chi, lòng tốt trỗi dậy, đơn phương tình nguyện nhận người ta làm bằng hữu, nhất định phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mới thôi. Hắn không khỏi cười, đối với hành phi có phần ngẫu hứng này của nàng cũng đành lắc đầu cam chịu. Kỳ thực chỉ cần có cái thứ tiên nhưỡng mà nàng vốn rất quen thuộc là đã có thể thực hiện ước nguyện của vị phi tử kia, vậy mà nàng lại tự tìm phiền toái, nhờ đến hắn, muốn hắn xin Tô Cận giúp đỡ hộ. Thật là một nha đầu đáng yêu. Chỉ có điều, ai bảo nàng lại là tiểu Chi Chi chứ. Huống chi, là chính nàng chủ động tìm đến hắn……
Sắp đến “ Lưu Ly Minh Hương các”, đã bao lâu rồi hắn không tới nơi này? Cũng chẳng biết vị bách hoa tiên tử vừa gặp hắn, mặt đã đỏ rần rần ấy bây giờ ra sao.
“Xin hỏi –” Cửu Vân còn chưa dứt lời, một thân áo trắng đã từ bên trong chạy bổ ra, nhào vào lòng hắn.
“Cửu Vân…… Ngươi rốt cục cũng đã đến gặp ta ……”
“Khụ khụ……” Cửu Vân không được tự nhiên, vùng ra. Một người vốn phong lưu thành tánh như hắn, được một nữ tử diễm tuyệt khắp cả Cửu Thiên yêu thương nhung nhớ như vậy, xác nhận phải vui sướng không tự kìm hãm được mới đúng, nhưng giờ phút này vẻ mặt cùng động tác của hắn lại hoàn toàn tương phản. Hoá ra, phong lưu tuấn công tử cũng sợ gặp gỡ si tình tiếu giai nhân. Điều kiện tiên quyết của thói phong lưu chính là hư tình giả ý, chơi đùa mà thôi, nhưng xúi quẩy lắm mới gặp phải một đoạn tình cảm si tâm lưu luyến, mà hắn lại chống đỡ không nổi mấy thứ tình cảm này. Điển hình Tô Cận chính là vậy, đối với hắn cực si tình, cơ hồ nhanh như tìm đến cảnh giới của cái chết. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng rất chân thật.
Vì lo lắng chuyện này, Cửu Vân đối Tô Cận, ở một mức độ nào đó, vẫn là có chút sợ. “Ha ha, Tô Cận tiên tử, ta lần này tới là có việc muốn nhờ. Chẳng hay –”
“Cửu Vân, ngươi vẫn khách khí như vậy. Gọi ta Cận nhi là được rồi. Đi, chúng ta đi vào trong, chậm rãi nói chuyện, vậy không phải tốt hơn sao? Ta sao cảm thấy ngươi gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều……”
Tay ngọc trên mặt Cửu Vân vuốt lên rồi lại vuốt xuống, thần sắc của mỹ nhân tiên tử trước mắt cũng tràn đầy đau đớn không thôi. “Không nhọc phiền gì đâu, chỉ một chuyện nhỏ.”
Cửu Vân vội tránh đi bàn tay ngọc ngà kia, thầm nghĩ phải mau nói cho xong để bỏ chạy lấy người “Tại nhân gian, ta có một bằng hữu bệnh nặng sắp chết, nguyện vọng cuối cùng là muốn được xem một vườn hoa lê nở.”
“Thế gian hiện tại là trời đông giá rét, hoa lê căn bản không nở rộ được đâu.”
“Cho nên ta mới phải tìm đến tiên tử — là tìm Cận nhi nàng nha……” Tô Cận có chút do dự, “Nhưng nếu lạm dụng ‘Thiên Hồng Quyết’, thì chính là xúc phạm thiên luật ……”
“Không sao đâu, nàng chỉ cần đem ‘Lê Hoa Quyết’ giao cho ta, rồi dạy ta cách thi triển. Đến lúc đó nếu bị trách tội, chỉ cần nói là do ta trộm nó đi. Cứ đem trách nhiệm đầy hết lên người ta là được.” Hắn vân đạm phong khinh (ngữ khí nhẹ nhàng) nói; nhưng trong tâm, hắn sao lại không rõ tâm ý của nàng dành cho mình chứ? Nếu thực xảy ra chuyện, nàng sao có thể đem hết trách nhiệm đổ lên người hắn đây?
“Bằng hữu nơi thế gian…… Là ai?”
“À, là một phi tử.”
“Nữ nhân?” Tô Cận bỗng nhiên có chút kinh khiếp. Nhưng Cửu Vân lại không nhận thấy được chút khác thường đó, nên gật gật đầu.“Phi tử, đương nhiên là nữ nhân.”
Tô Cận cúi đầu, không nói lời nào. Vừa biết đó là nữ nhân, tâm nàng, thoáng chốc, liền chuyển từ bối rối do dự, không biết có nên giúp hay không, sang dứt khoát một chút cũng tuyệt không muốn giúp. Thấy nàng cúi đầu không nói, Cửu Vân cũng đoán được bảy tám phần.
“Nếu làm cho tiên tử khó xử, chuyện ấy thôi cứ quên đi, ta đành tìm phương pháp khác thôi –”
Nghe hắn nói thế, Tô Cận hoảng hốt giữ chặt hắn lại rồi vội vàng nói “Giúp, ta giúp. Chỉ là, có thể cho ta chút thời gian chuẩn bị được không?” Cửu Vân mị hoặc cười, “Đương nhiên.”
Cho đến khi bóng dáng hắn khuất khỏi tầm mắt, Tô Cận mới rầu rĩ hồi tưởng, vẻ mặt sầu bi, làm cho người ta thấy mà đau lòng vô cùng. Chuẩn bị chính là trước hết, nàng phải nhìn xem, phi tử kia, là loại người nào.
Rốt cục, cũng đã tưới hết cả Vạn Thảo Viên. Trông cũng còn nhiều tiên nhưỡng, lòng Chi Chi khẽ kêu một tiếng vui mừng nha! Nàng nhanh trí giữ một bộ dáng bình tĩnh, quyết không để cho Trường Xuân bà bà nhìn ra chút sơ hở nào. Đợi khi vào đến chuyển luân lộ (đường dẫn vào vòng xoay chuyển luân hồi), nàng liền lộ bộ dáng khả nghi tiến thẳng về hướng ngược lại với Vạn Thảo Viên. Đó là một con đường nhỏ thông đến thế gian. Cũng chính nhờ lang quân của Đoàn Tử, Cửu Dật tiên quân nói cho nàng biết.
Sẽ tới trần gian chứ? Nghĩ đến nàng sống mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mới hạ phàm, Chi Chi tim đập nhanh hơn, kích động nhìn bốn phía. Không có người, nàng hô to một tiếng “Xuất phát” rồi cẩn thận mang tiên nhưỡng, hướng đến thế gian mà đi.
“Hoàng Thượng, không hay rồi!– Lê phi nương nương lại hộc máu –” Lạc Văn Thư lập tức bỏ qua tấu chương, chạy về hướng Lê Lạc cung. Trong lòng run sợ, thời khắc ấy đã đến sao? Sẽ không. Tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy ……Hắn chỉ hận mình không có cánh, không thể lập tức bay sang đấy.
Lê phi ở trên giường ho khan không dứt, vết máu đỏ sẫm nhiễm ướt hơn nửa mảnh chăn gấm. Nghĩ lại bản thân cũng biết, mạng mình chỉ còn trong sớm tối. Nhưng điều duy nhất không bỏ xuống được chính là người ấy. Người nam nhân anh tuấn uy vũ, yêu nàng khắc cốt ghi tâm…… Yết hầu nóng lên, lại phun mạnh ra một ngụm máu lớn –
“Lê nhi!” Lạc đế vội vã chạy vào, nhìn thấy một ngụm máu của nàng, cơ hồ như đã nhổ toàn bộ phế huyết (máu trong phổi) ra, khiến tim của hắn cũng suýt nữa mà nhảy ra theo.
“Văn Thư……” Nàng rất muốn nói nàng đã không xong. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc lo lắng và ánh mắt phủ đầy tơ máu của hắn, nàng vẫn gắng gượng “Không có việc gì…… Không cần lo lắng……”
Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, vết máu đỏ sẫm còn vươn bên khoé. Đôi con ngươi đen vốn linh động hoạt bát, giờ phút này, cũng ảm đạm, không ánh sáng, không hờn giận. Đây là Lê nhi của hắn sao? Thật không?
“Lê nhi……” Nam nhân cao ráo, Lạc đế chi vương, vì trong lòng tích tụ lo lắng đã nhiều ngày; rốt cục cũng sợ hãi, ôm Lê phi, chôn mặt dưới cần cổ nàng, mà khóc nấc lên. Lệ nóng, theo chiếc cổ trắng ngần của Lê phi, tràn xuống khối tim lúc nào cũng vì hắn mà nhảy cẫng lên của nàng. “Là ta không tốt…… Là ta vô năng…… Là lỗi của ta…… Lê nhi…… Đều là tại ta……
Lê phi không nói tiếng nào, ôm chặt lấy hắn, lệ cũng không ngừng chảy. Kỳ thực, nàng biết hết. Nàng biết hoàng hậu hận nàng, muốn ở phía sau, âm mưu đẩy nàng vào chỗ chết. Biết người cung nữ bé nhỏ, nhu thuận từng nhận ân huệ của nàng kia chính là người của hoàng hậu, huân hương vẫn thường xông là có độc. Nàng cũng sớm biết, lần đó, ngẫu nhiên bị phong hàn, phương thuốc Lý thái y kê cho nàng, đã có thêm vài thành phần khó nhận biết khác, khiến cho nàng không thể sinh con. Nàng biết, việc ấy cũng là do hoàng hậu ở sau lưng sai sử. Tuy rằng hận, tuy rằng oán, nhưng nàng trước sau vẫn chưa từng nói gì, chưa từng làm gì. Bởi nàng hiểu rõ sự đau khổ của hắn. Nói ra, chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn mà thôi. Vì thế, dù tình nguyện hy sinh chính mình, nàng cũng không nguyện thấy hắn phải chịu một hồi đau thương. Chuyện này vốn dĩ không để dùng đúng sai mà đo lường. Có lẽ đây không phải lỗi của hoàng hậu, mà lại càng không phải lỗi của hắn. Chỉ là, hoàn cảnh đã bắt buộc như thế, tình yêu giữa hắn và nàng không được chấp nhận mà thôi. Từ lúc bắt đầu, nàng đã biết, kết cục sẽ là như thế. Chỉ vì nàng tham luyến, tham luyến sự ấm áp hắn mang đến cho nàng, cho nên mới nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa mà không chùng bước) bước lên con đường này. Theo một góc độ nào đó mà nói, đây là do nàng lựa chọn, không thể đem lỗi lầm của mình quy cho người khác. Có lẽ, khi bản thân mình chết, nhiều lắm, cũng chỉ khiến hắn đau đớn một hồi. Biết đâu mai này hắn sẽ tốt đẹp lại thôi?
Bây giờ thì Cửu Vân đã biết, cái người mà Chi Chi gọi là ‘hảo bằng hữu’ ở nhân gian chẳng qua chỉ là một vị phi tử mà nàng nhìn thấy vài lần ở bên ao hồng trần mà thôi. Có điều, vị phi tử này vốn mang bệnh lâu ngày không dứt đã vậy còn có một tâm nguyện không cách nào thực hiện. Phần Chi Chi, lòng tốt trỗi dậy, đơn phương tình nguyện nhận người ta làm bằng hữu, nhất định phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mới thôi. Hắn không khỏi cười, đối với hành phi có phần ngẫu hứng này của nàng cũng đành lắc đầu cam chịu. Kỳ thực chỉ cần có cái thứ tiên nhưỡng mà nàng vốn rất quen thuộc là đã có thể thực hiện ước nguyện của vị phi tử kia, vậy mà nàng lại tự tìm phiền toái, nhờ đến hắn, muốn hắn xin Tô Cận giúp đỡ hộ. Thật là một nha đầu đáng yêu. Chỉ có điều, ai bảo nàng lại là tiểu Chi Chi chứ. Huống chi, là chính nàng chủ động tìm đến hắn……
Sắp đến “ Lưu Ly Minh Hương các”, đã bao lâu rồi hắn không tới nơi này? Cũng chẳng biết vị bách hoa tiên tử vừa gặp hắn, mặt đã đỏ rần rần ấy bây giờ ra sao.
“Xin hỏi –” Cửu Vân còn chưa dứt lời, một thân áo trắng đã từ bên trong chạy bổ ra, nhào vào lòng hắn.
“Cửu Vân…… Ngươi rốt cục cũng đã đến gặp ta ……”
“Khụ khụ……” Cửu Vân không được tự nhiên, vùng ra. Một người vốn phong lưu thành tánh như hắn, được một nữ tử diễm tuyệt khắp cả Cửu Thiên yêu thương nhung nhớ như vậy, xác nhận phải vui sướng không tự kìm hãm được mới đúng, nhưng giờ phút này vẻ mặt cùng động tác của hắn lại hoàn toàn tương phản. Hoá ra, phong lưu tuấn công tử cũng sợ gặp gỡ si tình tiếu giai nhân. Điều kiện tiên quyết của thói phong lưu chính là hư tình giả ý, chơi đùa mà thôi, nhưng xúi quẩy lắm mới gặp phải một đoạn tình cảm si tâm lưu luyến, mà hắn lại chống đỡ không nổi mấy thứ tình cảm này. Điển hình Tô Cận chính là vậy, đối với hắn cực si tình, cơ hồ nhanh như tìm đến cảnh giới của cái chết. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng rất chân thật.
Vì lo lắng chuyện này, Cửu Vân đối Tô Cận, ở một mức độ nào đó, vẫn là có chút sợ. “Ha ha, Tô Cận tiên tử, ta lần này tới là có việc muốn nhờ. Chẳng hay –”
“Cửu Vân, ngươi vẫn khách khí như vậy. Gọi ta Cận nhi là được rồi. Đi, chúng ta đi vào trong, chậm rãi nói chuyện, vậy không phải tốt hơn sao? Ta sao cảm thấy ngươi gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều……”
Tay ngọc trên mặt Cửu Vân vuốt lên rồi lại vuốt xuống, thần sắc của mỹ nhân tiên tử trước mắt cũng tràn đầy đau đớn không thôi. “Không nhọc phiền gì đâu, chỉ một chuyện nhỏ.”
Cửu Vân vội tránh đi bàn tay ngọc ngà kia, thầm nghĩ phải mau nói cho xong để bỏ chạy lấy người “Tại nhân gian, ta có một bằng hữu bệnh nặng sắp chết, nguyện vọng cuối cùng là muốn được xem một vườn hoa lê nở.”
“Thế gian hiện tại là trời đông giá rét, hoa lê căn bản không nở rộ được đâu.”
“Cho nên ta mới phải tìm đến tiên tử — là tìm Cận nhi nàng nha……” Tô Cận có chút do dự, “Nhưng nếu lạm dụng ‘Thiên Hồng Quyết’, thì chính là xúc phạm thiên luật ……”
“Không sao đâu, nàng chỉ cần đem ‘Lê Hoa Quyết’ giao cho ta, rồi dạy ta cách thi triển. Đến lúc đó nếu bị trách tội, chỉ cần nói là do ta trộm nó đi. Cứ đem trách nhiệm đầy hết lên người ta là được.” Hắn vân đạm phong khinh (ngữ khí nhẹ nhàng) nói; nhưng trong tâm, hắn sao lại không rõ tâm ý của nàng dành cho mình chứ? Nếu thực xảy ra chuyện, nàng sao có thể đem hết trách nhiệm đổ lên người hắn đây?
“Bằng hữu nơi thế gian…… Là ai?”
“À, là một phi tử.”
“Nữ nhân?” Tô Cận bỗng nhiên có chút kinh khiếp. Nhưng Cửu Vân lại không nhận thấy được chút khác thường đó, nên gật gật đầu.“Phi tử, đương nhiên là nữ nhân.”bg-ssp-{height:px}
Tô Cận cúi đầu, không nói lời nào. Vừa biết đó là nữ nhân, tâm nàng, thoáng chốc, liền chuyển từ bối rối do dự, không biết có nên giúp hay không, sang dứt khoát một chút cũng tuyệt không muốn giúp. Thấy nàng cúi đầu không nói, Cửu Vân cũng đoán được bảy tám phần.
“Nếu làm cho tiên tử khó xử, chuyện ấy thôi cứ quên đi, ta đành tìm phương pháp khác thôi –”
Nghe hắn nói thế, Tô Cận hoảng hốt giữ chặt hắn lại rồi vội vàng nói “Giúp, ta giúp. Chỉ là, có thể cho ta chút thời gian chuẩn bị được không?” Cửu Vân mị hoặc cười, “Đương nhiên.”
Cho đến khi bóng dáng hắn khuất khỏi tầm mắt, Tô Cận mới rầu rĩ hồi tưởng, vẻ mặt sầu bi, làm cho người ta thấy mà đau lòng vô cùng. Chuẩn bị chính là trước hết, nàng phải nhìn xem, phi tử kia, là loại người nào.
Rốt cục, cũng đã tưới hết cả Vạn Thảo Viên. Trông cũng còn nhiều tiên nhưỡng, lòng Chi Chi khẽ kêu một tiếng vui mừng nha! Nàng nhanh trí giữ một bộ dáng bình tĩnh, quyết không để cho Trường Xuân bà bà nhìn ra chút sơ hở nào. Đợi khi vào đến chuyển luân lộ (đường dẫn vào vòng xoay chuyển luân hồi), nàng liền lộ bộ dáng khả nghi tiến thẳng về hướng ngược lại với Vạn Thảo Viên. Đó là một con đường nhỏ thông đến thế gian. Cũng chính nhờ lang quân của Đoàn Tử, Cửu Dật tiên quân nói cho nàng biết.
Sẽ tới trần gian chứ? Nghĩ đến nàng sống mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mới hạ phàm, Chi Chi tim đập nhanh hơn, kích động nhìn bốn phía. Không có người, nàng hô to một tiếng “Xuất phát” rồi cẩn thận mang tiên nhưỡng, hướng đến thế gian mà đi.
“Hoàng Thượng, không hay rồi!– Lê phi nương nương lại hộc máu –” Lạc Văn Thư lập tức bỏ qua tấu chương, chạy về hướng Lê Lạc cung. Trong lòng run sợ, thời khắc ấy đã đến sao? Sẽ không. Tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy ……Hắn chỉ hận mình không có cánh, không thể lập tức bay sang đấy.
Lê phi ở trên giường ho khan không dứt, vết máu đỏ sẫm nhiễm ướt hơn nửa mảnh chăn gấm. Nghĩ lại bản thân cũng biết, mạng mình chỉ còn trong sớm tối. Nhưng điều duy nhất không bỏ xuống được chính là người ấy. Người nam nhân anh tuấn uy vũ, yêu nàng khắc cốt ghi tâm…… Yết hầu nóng lên, lại phun mạnh ra một ngụm máu lớn –
“Lê nhi!” Lạc đế vội vã chạy vào, nhìn thấy một ngụm máu của nàng, cơ hồ như đã nhổ toàn bộ phế huyết (máu trong phổi) ra, khiến tim của hắn cũng suýt nữa mà nhảy ra theo.
“Văn Thư……” Nàng rất muốn nói nàng đã không xong. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc lo lắng và ánh mắt phủ đầy tơ máu của hắn, nàng vẫn gắng gượng “Không có việc gì…… Không cần lo lắng……”
Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, vết máu đỏ sẫm còn vươn bên khoé. Đôi con ngươi đen vốn linh động hoạt bát, giờ phút này, cũng ảm đạm, không ánh sáng, không hờn giận. Đây là Lê nhi của hắn sao? Thật không?
“Lê nhi……” Nam nhân cao ráo, Lạc đế chi vương, vì trong lòng tích tụ lo lắng đã nhiều ngày; rốt cục cũng sợ hãi, ôm Lê phi, chôn mặt dưới cần cổ nàng, mà khóc nấc lên. Lệ nóng, theo chiếc cổ trắng ngần của Lê phi, tràn xuống khối tim lúc nào cũng vì hắn mà nhảy cẫng lên của nàng. “Là ta không tốt…… Là ta vô năng…… Là lỗi của ta…… Lê nhi…… Đều là tại ta……
Lê phi không nói tiếng nào, ôm chặt lấy hắn, lệ cũng không ngừng chảy. Kỳ thực, nàng biết hết. Nàng biết hoàng hậu hận nàng, muốn ở phía sau, âm mưu đẩy nàng vào chỗ chết. Biết người cung nữ bé nhỏ, nhu thuận từng nhận ân huệ của nàng kia chính là người của hoàng hậu, huân hương vẫn thường xông là có độc. Nàng cũng sớm biết, lần đó, ngẫu nhiên bị phong hàn, phương thuốc Lý thái y kê cho nàng, đã có thêm vài thành phần khó nhận biết khác, khiến cho nàng không thể sinh con. Nàng biết, việc ấy cũng là do hoàng hậu ở sau lưng sai sử. Tuy rằng hận, tuy rằng oán, nhưng nàng trước sau vẫn chưa từng nói gì, chưa từng làm gì. Bởi nàng hiểu rõ sự đau khổ của hắn. Nói ra, chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn mà thôi. Vì thế, dù tình nguyện hy sinh chính mình, nàng cũng không nguyện thấy hắn phải chịu một hồi đau thương. Chuyện này vốn dĩ không để dùng đúng sai mà đo lường. Có lẽ đây không phải lỗi của hoàng hậu, mà lại càng không phải lỗi của hắn. Chỉ là, hoàn cảnh đã bắt buộc như thế, tình yêu giữa hắn và nàng không được chấp nhận mà thôi. Từ lúc bắt đầu, nàng đã biết, kết cục sẽ là như thế. Chỉ vì nàng tham luyến, tham luyến sự ấm áp hắn mang đến cho nàng, cho nên mới nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa mà không chùng bước) bước lên con đường này. Theo một góc độ nào đó mà nói, đây là do nàng lựa chọn, không thể đem lỗi lầm của mình quy cho người khác. Có lẽ, khi bản thân mình chết, nhiều lắm, cũng chỉ khiến hắn đau đớn một hồi. Biết đâu mai này hắn sẽ tốt đẹp lại thôi?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bây giờ thì Cửu Vân đã biết, cái người mà Chi Chi gọi là ‘hảo bằng hữu’ ở nhân gian chẳng qua chỉ là một vị phi tử mà nàng nhìn thấy vài lần ở bên ao hồng trần mà thôi. Có điều, vị phi tử này vốn mang bệnh lâu ngày không dứt đã vậy còn có một tâm nguyện không cách nào thực hiện. Phần Chi Chi, lòng tốt trỗi dậy, đơn phương tình nguyện nhận người ta làm bằng hữu, nhất định phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mới thôi. Hắn không khỏi cười, đối với hành phi có phần ngẫu hứng này của nàng cũng đành lắc đầu cam chịu. Kỳ thực chỉ cần có cái thứ tiên nhưỡng mà nàng vốn rất quen thuộc là đã có thể thực hiện ước nguyện của vị phi tử kia, vậy mà nàng lại tự tìm phiền toái, nhờ đến hắn, muốn hắn xin Tô Cận giúp đỡ hộ. Thật là một nha đầu đáng yêu. Chỉ có điều, ai bảo nàng lại là tiểu Chi Chi chứ. Huống chi, là chính nàng chủ động tìm đến hắn……
Sắp đến “ Lưu Ly Minh Hương các”, đã bao lâu rồi hắn không tới nơi này? Cũng chẳng biết vị bách hoa tiên tử vừa gặp hắn, mặt đã đỏ rần rần ấy bây giờ ra sao.
“Xin hỏi –” Cửu Vân còn chưa dứt lời, một thân áo trắng đã từ bên trong chạy bổ ra, nhào vào lòng hắn.
“Cửu Vân…… Ngươi rốt cục cũng đã đến gặp ta ……”
“Khụ khụ……” Cửu Vân không được tự nhiên, vùng ra. Một người vốn phong lưu thành tánh như hắn, được một nữ tử diễm tuyệt khắp cả Cửu Thiên yêu thương nhung nhớ như vậy, xác nhận phải vui sướng không tự kìm hãm được mới đúng, nhưng giờ phút này vẻ mặt cùng động tác của hắn lại hoàn toàn tương phản. Hoá ra, phong lưu tuấn công tử cũng sợ gặp gỡ si tình tiếu giai nhân. Điều kiện tiên quyết của thói phong lưu chính là hư tình giả ý, chơi đùa mà thôi, nhưng xúi quẩy lắm mới gặp phải một đoạn tình cảm si tâm lưu luyến, mà hắn lại chống đỡ không nổi mấy thứ tình cảm này. Điển hình Tô Cận chính là vậy, đối với hắn cực si tình, cơ hồ nhanh như tìm đến cảnh giới của cái chết. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng rất chân thật.
Vì lo lắng chuyện này, Cửu Vân đối Tô Cận, ở một mức độ nào đó, vẫn là có chút sợ. “Ha ha, Tô Cận tiên tử, ta lần này tới là có việc muốn nhờ. Chẳng hay –”
“Cửu Vân, ngươi vẫn khách khí như vậy. Gọi ta Cận nhi là được rồi. Đi, chúng ta đi vào trong, chậm rãi nói chuyện, vậy không phải tốt hơn sao? Ta sao cảm thấy ngươi gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều……”
Tay ngọc trên mặt Cửu Vân vuốt lên rồi lại vuốt xuống, thần sắc của mỹ nhân tiên tử trước mắt cũng tràn đầy đau đớn không thôi. “Không nhọc phiền gì đâu, chỉ một chuyện nhỏ.”
Cửu Vân vội tránh đi bàn tay ngọc ngà kia, thầm nghĩ phải mau nói cho xong để bỏ chạy lấy người “Tại nhân gian, ta có một bằng hữu bệnh nặng sắp chết, nguyện vọng cuối cùng là muốn được xem một vườn hoa lê nở.”
“Thế gian hiện tại là trời đông giá rét, hoa lê căn bản không nở rộ được đâu.”
“Cho nên ta mới phải tìm đến tiên tử — là tìm Cận nhi nàng nha……” Tô Cận có chút do dự, “Nhưng nếu lạm dụng ‘Thiên Hồng Quyết’, thì chính là xúc phạm thiên luật ……”
“Không sao đâu, nàng chỉ cần đem ‘Lê Hoa Quyết’ giao cho ta, rồi dạy ta cách thi triển. Đến lúc đó nếu bị trách tội, chỉ cần nói là do ta trộm nó đi. Cứ đem trách nhiệm đầy hết lên người ta là được.” Hắn vân đạm phong khinh (ngữ khí nhẹ nhàng) nói; nhưng trong tâm, hắn sao lại không rõ tâm ý của nàng dành cho mình chứ? Nếu thực xảy ra chuyện, nàng sao có thể đem hết trách nhiệm đổ lên người hắn đây?
“Bằng hữu nơi thế gian…… Là ai?”
“À, là một phi tử.”
“Nữ nhân?” Tô Cận bỗng nhiên có chút kinh khiếp. Nhưng Cửu Vân lại không nhận thấy được chút khác thường đó, nên gật gật đầu.“Phi tử, đương nhiên là nữ nhân.”
Tô Cận cúi đầu, không nói lời nào. Vừa biết đó là nữ nhân, tâm nàng, thoáng chốc, liền chuyển từ bối rối do dự, không biết có nên giúp hay không, sang dứt khoát một chút cũng tuyệt không muốn giúp. Thấy nàng cúi đầu không nói, Cửu Vân cũng đoán được bảy tám phần.
“Nếu làm cho tiên tử khó xử, chuyện ấy thôi cứ quên đi, ta đành tìm phương pháp khác thôi –”
Nghe hắn nói thế, Tô Cận hoảng hốt giữ chặt hắn lại rồi vội vàng nói “Giúp, ta giúp. Chỉ là, có thể cho ta chút thời gian chuẩn bị được không?” Cửu Vân mị hoặc cười, “Đương nhiên.”
Cho đến khi bóng dáng hắn khuất khỏi tầm mắt, Tô Cận mới rầu rĩ hồi tưởng, vẻ mặt sầu bi, làm cho người ta thấy mà đau lòng vô cùng. Chuẩn bị chính là trước hết, nàng phải nhìn xem, phi tử kia, là loại người nào.
Rốt cục, cũng đã tưới hết cả Vạn Thảo Viên. Trông cũng còn nhiều tiên nhưỡng, lòng Chi Chi khẽ kêu một tiếng vui mừng nha! Nàng nhanh trí giữ một bộ dáng bình tĩnh, quyết không để cho Trường Xuân bà bà nhìn ra chút sơ hở nào. Đợi khi vào đến chuyển luân lộ (đường dẫn vào vòng xoay chuyển luân hồi), nàng liền lộ bộ dáng khả nghi tiến thẳng về hướng ngược lại với Vạn Thảo Viên. Đó là một con đường nhỏ thông đến thế gian. Cũng chính nhờ lang quân của Đoàn Tử, Cửu Dật tiên quân nói cho nàng biết.
Sẽ tới trần gian chứ? Nghĩ đến nàng sống mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mới hạ phàm, Chi Chi tim đập nhanh hơn, kích động nhìn bốn phía. Không có người, nàng hô to một tiếng “Xuất phát” rồi cẩn thận mang tiên nhưỡng, hướng đến thế gian mà đi.
“Hoàng Thượng, không hay rồi!– Lê phi nương nương lại hộc máu –” Lạc Văn Thư lập tức bỏ qua tấu chương, chạy về hướng Lê Lạc cung. Trong lòng run sợ, thời khắc ấy đã đến sao? Sẽ không. Tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy ……Hắn chỉ hận mình không có cánh, không thể lập tức bay sang đấy.
Lê phi ở trên giường ho khan không dứt, vết máu đỏ sẫm nhiễm ướt hơn nửa mảnh chăn gấm. Nghĩ lại bản thân cũng biết, mạng mình chỉ còn trong sớm tối. Nhưng điều duy nhất không bỏ xuống được chính là người ấy. Người nam nhân anh tuấn uy vũ, yêu nàng khắc cốt ghi tâm…… Yết hầu nóng lên, lại phun mạnh ra một ngụm máu lớn –
“Lê nhi!” Lạc đế vội vã chạy vào, nhìn thấy một ngụm máu của nàng, cơ hồ như đã nhổ toàn bộ phế huyết (máu trong phổi) ra, khiến tim của hắn cũng suýt nữa mà nhảy ra theo.
“Văn Thư……” Nàng rất muốn nói nàng đã không xong. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc lo lắng và ánh mắt phủ đầy tơ máu của hắn, nàng vẫn gắng gượng “Không có việc gì…… Không cần lo lắng……”
Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, vết máu đỏ sẫm còn vươn bên khoé. Đôi con ngươi đen vốn linh động hoạt bát, giờ phút này, cũng ảm đạm, không ánh sáng, không hờn giận. Đây là Lê nhi của hắn sao? Thật không?
“Lê nhi……” Nam nhân cao ráo, Lạc đế chi vương, vì trong lòng tích tụ lo lắng đã nhiều ngày; rốt cục cũng sợ hãi, ôm Lê phi, chôn mặt dưới cần cổ nàng, mà khóc nấc lên. Lệ nóng, theo chiếc cổ trắng ngần của Lê phi, tràn xuống khối tim lúc nào cũng vì hắn mà nhảy cẫng lên của nàng. “Là ta không tốt…… Là ta vô năng…… Là lỗi của ta…… Lê nhi…… Đều là tại ta……
Lê phi không nói tiếng nào, ôm chặt lấy hắn, lệ cũng không ngừng chảy. Kỳ thực, nàng biết hết. Nàng biết hoàng hậu hận nàng, muốn ở phía sau, âm mưu đẩy nàng vào chỗ chết. Biết người cung nữ bé nhỏ, nhu thuận từng nhận ân huệ của nàng kia chính là người của hoàng hậu, huân hương vẫn thường xông là có độc. Nàng cũng sớm biết, lần đó, ngẫu nhiên bị phong hàn, phương thuốc Lý thái y kê cho nàng, đã có thêm vài thành phần khó nhận biết khác, khiến cho nàng không thể sinh con. Nàng biết, việc ấy cũng là do hoàng hậu ở sau lưng sai sử. Tuy rằng hận, tuy rằng oán, nhưng nàng trước sau vẫn chưa từng nói gì, chưa từng làm gì. Bởi nàng hiểu rõ sự đau khổ của hắn. Nói ra, chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn mà thôi. Vì thế, dù tình nguyện hy sinh chính mình, nàng cũng không nguyện thấy hắn phải chịu một hồi đau thương. Chuyện này vốn dĩ không để dùng đúng sai mà đo lường. Có lẽ đây không phải lỗi của hoàng hậu, mà lại càng không phải lỗi của hắn. Chỉ là, hoàn cảnh đã bắt buộc như thế, tình yêu giữa hắn và nàng không được chấp nhận mà thôi. Từ lúc bắt đầu, nàng đã biết, kết cục sẽ là như thế. Chỉ vì nàng tham luyến, tham luyến sự ấm áp hắn mang đến cho nàng, cho nên mới nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa mà không chùng bước) bước lên con đường này. Theo một góc độ nào đó mà nói, đây là do nàng lựa chọn, không thể đem lỗi lầm của mình quy cho người khác. Có lẽ, khi bản thân mình chết, nhiều lắm, cũng chỉ khiến hắn đau đớn một hồi. Biết đâu mai này hắn sẽ tốt đẹp lại thôi?