Ngày ấy, Chi Chi nói quanh co, không thể đáp ứng yêu cầu sau của Lạc Đế. Sau đó, dường như để đền bù lại, nàng khẳng khái đem số tiên nhưỡng còn lại đưa hết cho Lạc Đế (cả cái bình cũng cho người ta luôn). Lạc Đế phái nhiều người có chút hiểu biết về tiên thuật đến xem xem, thứ nước có thể khiến cây lê nở hoa này cuối cùng là thứ gì. Tuy nhiên, những người đó cũng không thể nào giải đáp được hết những nghi vấn của mình, Lạc Đế cuối cùng cũng chỉ đành gọi nó là tiên nhưỡng. Có lẽ, cái tên này khiến người ta cảm thấy có chút mơ màng, hơn nữa việc làm cho hoa lê ‘chết đi rồi sống lại’ này cũng quá đỗi dị thường. Lạc Đế bỗng nhiên liên tưởng đến điều gì đó.
“Tiểu Trần Tử, nghe nói dượng ngươi bị bệnh nan y, sống không quá một tháng. Có phải không?”
“Hồi Hoàng thượng. Xác thực có việc này.” Tiểu Trần Tử ngơ ngác trả lời.
“Trước đó vài ngày, trẫm được tiên nhân ban cho rượu ngon, ngươi cũng có nghe nói chứ?“
“Dạ có, dạ có.” Chuyện kỳ dị như vậy, sao có thể chưa từng nghe qua?
“Ngươi cũng biết, hoa lê ngoài vườn kia vì sao mà nở hoa không?”
“Không biết……” Thật là kỳ quái, tự hoàng thượng đã hỏi qua mấy người kia mà cũng không biết, nô tài như mình làm sao mà biết chứ?
“Để hôm nay trẫm nói cho ngươi nghe. Tất cả là do tiên nhưỡng kia có công hiệu cải tử hồi sinh. Cho nên cây lê kia có thể trái mệnh trời mà ra hoa vào mùa đông.”
“Khởi tử hồi sinh?” Tiểu Trần Tử kinh ngạc ngẩng đầu
“Không sai. Đối với cây cỏ đã như thế, đối với người thì –” Lạc Đế chần chừ trong chốc lát, đôi mắt thâm thúy, có chút ngoan tuyệt “Cũng như vậy. Nay niệm tình ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm trung thành, tận tâm. Trẫm ban cho ngươi một ít tiên nhưỡng, cầm đi cứu dượng ngươi đi.”
Tiểu Trần Tử nhất thời có chút không rõ, chỉ hồ đồ cảm tạ “Tạ Hoàng thượng –”
“Nhớ kỹ, tiên nhưỡng uống quá trễ sẽ mất đi công dụng, hãy mau chóng cho dượng ngươi dùng. Nếu không, uổng phí ý tốt của trẫm, ngươi có muốn cũng không làm gì được.”
Như một con chồn nhỏ bị bao vây tứ phía, Tiểu Trần Tử bất an không yên. Hắn tuy là hạ nhân, nhưng cũng không phải khờ. Nếu tiên nhưỡng này thực sự có công hiệu khởi tử hồi sinh, vì sao không thấy bệnh của Lê phi nương nương chuyển tốt? Nếu thực thần kỳ như vậy, còn không nhanh chóng bị dùng sạch sao? Làm gì còn tới lượt nô tài hạ lưu mình dùng chứ? Nhưng rốt cuộc là vì sao…… Đúng rồi! Có khi nào — Tiểu Trần Tử bị suy nghĩ trong lòng làm cho kinh hãi. Hắn cũng không muốn tin tưởng hoàng thượng anh minh, sẽ làm ra chuyện trơ trẽn như vậy. Chắc là không đâu, hoàng thượng chắc chắn không có ý này…… Nhưng mà, nguyên nhân gì lại…… Tiểu Trần Tử chỉ cảm thấy nhân sinh ảm đạm. Từ lúc vào cung đến nay, hết thảy đều là thân bất do kỷ, mắt mũi miệng, thậm chí cả hành vi của mình, tất cả đều là để mua vui cho người khác…… Tuy rằng được hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã từng khiến mình cảm thấy may mắn không thôi, nhưng bây giờ…… Hắn biết, nếu nghịch lại ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng cho dù nhân từ rộng lượng, cũng sẽ chấm dứt cái mạng nhỏ của hắn, không chút lưu tình. Quả nhiên, chung quy đều là thân bất do kỷ. Hai hàng lệ nóng bỏng theo khóe mắt tràn ra, rơi giữa hoa viên chốn cung cấm, thấm vào tuyết trắng, không để lại dấu vết gì.
“Quả thực như vậy?!” Khi nghe Tiểu Trần Tử mặt mày hớn hở tiến đến bẩm báo bệnh tình của dượng hắn, tâm tình Lạc Đế rốt cục không kềm được mà nhảy nhót “Đại phu nói thế nào? Ngươi lặp lại lần nữa coi?”
“Đại phu nói, bệnh của dượng đột nhiên chuyển tốt, không chỉ hết bệnh trước mắt, mà ngay cả bệnh cũ năm xưa cũng đã hoàn toàn bị triệt tiêu. Thật đúng là kỳ tích!”
“Tốt, vậy phái Vương ngự y tới kiểm tra thêm một lần nữa đi. Người đâu — ban thưởng Tiểu Trần Tử hoàng kim trăm lượng, tơ lụa ba ngàn.”
Lần này, Tiểu Trần Tử vẫn choáng váng như trước, ngơ ngác quỳ xuống, hô lớn “Tạ Hoàng thượng –”
Đợi lúc hắn thanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy cửa đại điện có bóng áo vàng lướt qua, Lạc Đế lại chạy tới chỗ Lê phi. Bỗng nhiên , Tiểu Trần Tử cảm thấy, khuôn mặt ban nãy của hoàng thượng có vẻ sáng lên rất nhiều.
Tiên nhưỡng quả nhiên khiến cho bệnh tình của Lê phi càng lúc càng tốt lên, có điều nàng vẫn một mực đòi dùng tiên nhưỡng để xem hoa lê, cho nên luôn luôn không chịu uống nhiều. Điều này càng khiến Lạc Đế muốn gặp lại tiểu tiên ngày trước, hy vọng nàng lại có thể mang nhiều tiên nhưỡng đến một chút.
Đông Vũ hoàng hậu lại nổi trận lôi đình, lòng càng lúc càng phẫn hận trước những chuyển biến tốt đẹp của Lê phi. Cuối cùng, ả quyết định, đã đến lúc chuẩn bị cho nàng đòn trí mạng –
Ngày ấy, Chi Chi nói quanh co, không thể đáp ứng yêu cầu sau của Lạc Đế. Sau đó, dường như để đền bù lại, nàng khẳng khái đem số tiên nhưỡng còn lại đưa hết cho Lạc Đế (cả cái bình cũng cho người ta luôn). Lạc Đế phái nhiều người có chút hiểu biết về tiên thuật đến xem xem, thứ nước có thể khiến cây lê nở hoa này cuối cùng là thứ gì. Tuy nhiên, những người đó cũng không thể nào giải đáp được hết những nghi vấn của mình, Lạc Đế cuối cùng cũng chỉ đành gọi nó là tiên nhưỡng. Có lẽ, cái tên này khiến người ta cảm thấy có chút mơ màng, hơn nữa việc làm cho hoa lê ‘chết đi rồi sống lại’ này cũng quá đỗi dị thường. Lạc Đế bỗng nhiên liên tưởng đến điều gì đó.
“Tiểu Trần Tử, nghe nói dượng ngươi bị bệnh nan y, sống không quá một tháng. Có phải không?”
“Hồi Hoàng thượng. Xác thực có việc này.” Tiểu Trần Tử ngơ ngác trả lời.
“Trước đó vài ngày, trẫm được tiên nhân ban cho rượu ngon, ngươi cũng có nghe nói chứ?“
“Dạ có, dạ có.” Chuyện kỳ dị như vậy, sao có thể chưa từng nghe qua?
“Ngươi cũng biết, hoa lê ngoài vườn kia vì sao mà nở hoa không?”
“Không biết……” Thật là kỳ quái, tự hoàng thượng đã hỏi qua mấy người kia mà cũng không biết, nô tài như mình làm sao mà biết chứ?
“Để hôm nay trẫm nói cho ngươi nghe. Tất cả là do tiên nhưỡng kia có công hiệu cải tử hồi sinh. Cho nên cây lê kia có thể trái mệnh trời mà ra hoa vào mùa đông.”
“Khởi tử hồi sinh?” Tiểu Trần Tử kinh ngạc ngẩng đầu
“Không sai. Đối với cây cỏ đã như thế, đối với người thì –” Lạc Đế chần chừ trong chốc lát, đôi mắt thâm thúy, có chút ngoan tuyệt “Cũng như vậy. Nay niệm tình ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm trung thành, tận tâm. Trẫm ban cho ngươi một ít tiên nhưỡng, cầm đi cứu dượng ngươi đi.”
Tiểu Trần Tử nhất thời có chút không rõ, chỉ hồ đồ cảm tạ “Tạ Hoàng thượng –”bg-ssp-{height:px}
“Nhớ kỹ, tiên nhưỡng uống quá trễ sẽ mất đi công dụng, hãy mau chóng cho dượng ngươi dùng. Nếu không, uổng phí ý tốt của trẫm, ngươi có muốn cũng không làm gì được.”
Như một con chồn nhỏ bị bao vây tứ phía, Tiểu Trần Tử bất an không yên. Hắn tuy là hạ nhân, nhưng cũng không phải khờ. Nếu tiên nhưỡng này thực sự có công hiệu khởi tử hồi sinh, vì sao không thấy bệnh của Lê phi nương nương chuyển tốt? Nếu thực thần kỳ như vậy, còn không nhanh chóng bị dùng sạch sao? Làm gì còn tới lượt nô tài hạ lưu mình dùng chứ? Nhưng rốt cuộc là vì sao…… Đúng rồi! Có khi nào — Tiểu Trần Tử bị suy nghĩ trong lòng làm cho kinh hãi. Hắn cũng không muốn tin tưởng hoàng thượng anh minh, sẽ làm ra chuyện trơ trẽn như vậy. Chắc là không đâu, hoàng thượng chắc chắn không có ý này…… Nhưng mà, nguyên nhân gì lại…… Tiểu Trần Tử chỉ cảm thấy nhân sinh ảm đạm. Từ lúc vào cung đến nay, hết thảy đều là thân bất do kỷ, mắt mũi miệng, thậm chí cả hành vi của mình, tất cả đều là để mua vui cho người khác…… Tuy rằng được hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã từng khiến mình cảm thấy may mắn không thôi, nhưng bây giờ…… Hắn biết, nếu nghịch lại ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng cho dù nhân từ rộng lượng, cũng sẽ chấm dứt cái mạng nhỏ của hắn, không chút lưu tình. Quả nhiên, chung quy đều là thân bất do kỷ. Hai hàng lệ nóng bỏng theo khóe mắt tràn ra, rơi giữa hoa viên chốn cung cấm, thấm vào tuyết trắng, không để lại dấu vết gì.
“Quả thực như vậy?!” Khi nghe Tiểu Trần Tử mặt mày hớn hở tiến đến bẩm báo bệnh tình của dượng hắn, tâm tình Lạc Đế rốt cục không kềm được mà nhảy nhót “Đại phu nói thế nào? Ngươi lặp lại lần nữa coi?”
“Đại phu nói, bệnh của dượng đột nhiên chuyển tốt, không chỉ hết bệnh trước mắt, mà ngay cả bệnh cũ năm xưa cũng đã hoàn toàn bị triệt tiêu. Thật đúng là kỳ tích!”
“Tốt, vậy phái Vương ngự y tới kiểm tra thêm một lần nữa đi. Người đâu — ban thưởng Tiểu Trần Tử hoàng kim trăm lượng, tơ lụa ba ngàn.”
Lần này, Tiểu Trần Tử vẫn choáng váng như trước, ngơ ngác quỳ xuống, hô lớn “Tạ Hoàng thượng –”
Đợi lúc hắn thanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy cửa đại điện có bóng áo vàng lướt qua, Lạc Đế lại chạy tới chỗ Lê phi. Bỗng nhiên , Tiểu Trần Tử cảm thấy, khuôn mặt ban nãy của hoàng thượng có vẻ sáng lên rất nhiều.
Tiên nhưỡng quả nhiên khiến cho bệnh tình của Lê phi càng lúc càng tốt lên, có điều nàng vẫn một mực đòi dùng tiên nhưỡng để xem hoa lê, cho nên luôn luôn không chịu uống nhiều. Điều này càng khiến Lạc Đế muốn gặp lại tiểu tiên ngày trước, hy vọng nàng lại có thể mang nhiều tiên nhưỡng đến một chút.
Đông Vũ hoàng hậu lại nổi trận lôi đình, lòng càng lúc càng phẫn hận trước những chuyển biến tốt đẹp của Lê phi. Cuối cùng, ả quyết định, đã đến lúc chuẩn bị cho nàng đòn trí mạng –