Là người trong ngành, giáo sư Hà Quốc Trung tất nhiên nắm được lịch, kì thi Quốc Gia đang tới gần, và tâm trạng cô con gái cả cũng không được tốt là mấy.
Hà Nguyệt Anh, Hà Nguyệt Dương, hai cô con gái rượu của ông, giống nhau như đúc nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Hà Nguyệt Anh hay khóc lóc, phụng phịu, làm nũng, nhưng mỗi lần như vậy, nó sẽ được giải tỏa, vui lên rất nhanh.
Còn Hà Nguyệt Dương, nó rất hay cười, nhưng nếu ai đó thực sự quan tâm tới nó sẽ dễ dàng nhận ra, ánh mắt luôn phản bội nó, chỉ cần để ý qua là biết.
Và nó luôn cất giấu nỗi buồn rất chặt, tích tụ sẽ rất lâu…
Buổi tối, ông gõ cửa phòng con gái.
-“Ba vào nhé…”
Hà Dương trả lời to rõ ràng, giọng điệu còn đùa đùa:
-“Vâng, ba, sao hôm nay rồng lại tới thăm chốn của tôm thế này…”
Giáo sư nhìn mà xót xa, nhưng ông không nói gì, cũng cười đùa theo:
-“Mẹ đi họp hội đồng quản trị giờ vẫn chưa về, Hà Anh đang chụp ảnh cho tạp chí, ba thấy buồn chán quá…”
Hà Dương ngây thơ:
-“Ba mà cũng có lúc buồn à, buồn thì nghiên cứu đi ba…”
-“Thôi, nghiên cứu lắm cũng chán, thêm một hai bài báo thì có được gì đâu? Có phim gì không, bật lên ba xem với…”
Hà Dương thật thà lục đống đĩa, mãi mà chẳng tìm được phim gì hợp với ba cả, toàn yêu nhau sống chết, xem cùng ba chắc cô ngạt mất…hix…
Ba cô thấy vậy, ông liền xuống nhà, một lát cầm hoa quả, thịt bò khô, đặc biệt là mấy lon nước dâu cùng DVD lên.
Hai cha con ngồi xem phim, cô dựa vào lòng ba, cảm giác như trở về thuở ấu thơ.
Thực ra cũng chẳng phải phim gì mới lạ cả, là phim cô bé Lọ Lem, ngày xưa, mẹ bận, ba thì nghiên cứu hay ở nhà, cô cùng Hà Anh đã xem với ba rất nhiều lần rồi, đĩa còn xước đi rồi.
Mà hôm nay xem lại, vẫn mang những cảm xúc khác lạ…
Ba cô cầm quả táo, cắn, rồi nói bâng quơ:
-“Dương này!”
-“Sao ba?”
-“Khi con có 10 ngàn, nếu cho thì chỉ nên cho người khác 9 ngàn thôi, ít nhất hay giữ 1 ngàn cho riêng mình…”
Hà Dương bỗng dưng khác hẳn, cô nói:
-“Con nghĩ nếu đó là người rất quan trọng với mình thì cũng không thành vấn đề…”
-“Đối với mỗi con người, bản thân mình là quan trọng nhất…”
Giáo sư là vậy, chỉ cần hai câu là cũng có thể điểm đúng huyệt, cô con gái bần thần nằm xuống. Ông lại bên, cù nách nó.
Hà Dương cười phá:
-“Ba, con buồn….haha…”
-“Ba đấm lưng đi ba…”
-“Ừ, đấm lưng…”
…
-“Ba, ba làm kiến bò cò mổ đi…”
-“Ừ, kiến bò, cò mổ…”
-“Ba, chậm thôi, con nhột chết mất…”
-“Haha…ba, chậm thôi ba…”
….
Giáo sư muốn một đứa con gái của ông phấn chấn lên, ông lại không ngờ, mình vô tình làm một đứa con gái khác, đứng ở cửa, nước mắt tuôn rơi!!!
…………..
Sau hai tháng luyện tập vất vả, cuối cùng lớp trưởng cũng về. Cậu được cả lớp chào đón rất nhiệt tình, thậm chí còn có bữa liên hoan nhỏ.
Tất cả cùng xúm lại chỗ cậu, xoài cóc ổi vừa nhai vừa tám.
Tiếc là, cái thể loại cậu muốn trông thấy nhất, thì lại ngồi tận bàn ba dãy bên kia, đang nghịch điện thoại, có vẻ chẳng quan tâm. Chưa bao giờ đi học mà cậu lại mong nhanh vào lớp như hôm nay.
Đợi mãi…
Chờ mãi…
Ba tiếng trống cũng vang lên.
Lạ thay, vật thể kia không hề di chuyển…Còn tên lớp phó văn nghệ thì cứ ngồi lì lì trước mặt cậu.
Không thể nhẫn nhịn được, Phong gõ gõ Huy, hỏi:
-“Sao ông lại ngồi đây?”
Hắn toe toét:
-“Ơ hay, lớp trưởng không biết à….ớ, quên mất, ông thời gian qua vắng nhà nhỉ, Hà Dương với tôi xin thầy đổi chỗ cho nhau, cậu ấy thích ngồi cạnh cửa sổ…”
Tức! Tháng trước, cậu có nhận được tin nhắn, cô nói dạo này có bộ truyện mới ra, nhiều phim hay, muốn tạm thời ngừng học, cậu khi đó gần tới ngày thi, các thầy bố trí lịch học đội tuyển kín, có hôm không được ra chơi nên không để ý.
“Đi xa”, lâu ngày về giờ mới giật mình, dám chuyển hẳn lên đấy!!! Rất láo!
Ra chơi, Vũ Phong vờ vịt lên vị trí nào đó tám chuyện, bắt gặp Hà Dương, cũng tươi tươi cười cười “Hey” một cái, vậy mà nó còn chẳng thèm liếc lên nhìn cậu.
Bực chỉ muốn đập tan cái điện thoại nó cầm!
Hà Nguyệt Dương, là tại người cả, đừng trách ta ác!!!
…..
…..
Sáng!
Đập vào mắt Hà Nguyệt Dương là cái balô to màu đen, quen không tả nổi.
Đập vào mũi là cái mùi bạc hà chết tiệt.
Tiếp theo, đập vào mắt là cái mặt nhe nhe nhởn nhởn, thản nhiên yên tọa ngay cạnh chỗ cô.
Trợn tròn, há hốc xong lại ngồi xuống. Cô đợi một lời giải thích.
Tiết một, tiết hai, tiết ba…
Cậu tám bàn trên bàn dưới, bên phải…nhưng không hề đả động một lời nào với cô, việc này có vẻ ngoài dự tính, Vũ Phong trước mặt cô, có bao giờ như thế?
Lúc về, Dương đuổi theo Loan bà già, giọng tới tấp:
-“Sao tự dưng bà chuyển chỗ thế, không nói gì với tôi cả…”
Loan cười:
-“À lớp trưởng bảo đợt vừa rồi học đội tuyển nhiều mắt kém, nên tôi cùng bạn ấy xin thầy đổi cho nhau…”
-“Hâm à, mắt kém thì lên bàn đầu chứ….”
-“Thôi thôi tôi xin, bao nhiêu người muốn ngồi cạnh còn chẳng được, bà trốn như tà ý, tôi biết, bà và bạn không ưa nhau, mà cả lớp thì đoàn kết thân thiện, thôi nhân dịp này cải thiện quan hệ đi…”
Dương bực:
-“Thiện thiện cái khỉ…”
-“Bà đừng xin thầy nữa nhé, thầy mắng cho đấy, lần trước bà đã cố sống cố chết đổi chỗ rồi, lại chưa được bao lâu…”
Loan không phải nói, Dương cũng biết. Thở dài, đau lòng, xem ra số rồi, có tránh cũng không nổi.
….
Vậy là, quan hệ của Vũ Phong và Hà Dương đã tiến hẳn thêm một bậc, từ “bạn cùng lớp” nay thành “bạn cùng bàn”.
Tiếc là đôi bạn ấy không bao giờ nói chuyện với nhau, dù chỉ một câu.
Ba tuần sau kì thi, kết quả được báo. Năm nay đề Toán khó, cả nước có 22 giải, chuyên Biên Hòa được 2 giải Khuyến Khích, một của Nguyễn Viết Xuân 12 Toán 1, một là Vũ Huỳnh Phong 11 Toán 2. Mặc dù không được vào đội tuyển Quốc Tế, nhưng thành tích như vậy cũng đủ để hai anh luôn ở trong các chủ đề nóng!
Được giải, tất nhiên phải liên hoan. Cả lớp ăn khao, xúm năm tụm bảy vào chỗ lớp trưởng, vừa ăn vừa chém, vừa ăn vừa chúc mừng.
Không khí rộn ràng biết bao, chỉ có điều, người cậu muốn nhận được lời chúc nhất, thì vẫn thản nhiên đọc truyện, còn chẳng thèm ăn lấy một miếng đồ cậu mua…
Toán 2 từ đó cũng tấp nập hẳn, cứ tới giờ ra chơi là các em đua nhau vào hỏi bài.
Lớp trưởng ở giữa mà toát cả mồ hôi, em này ra ắt có em khác vào…mấy tuần liền cậu không có giờ nghỉ nào.
Cả lớp tới hơn bốn chục mem, ai cũng có thể giải cả, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng, người ta đang tiếp cận đối tượng, bao đồng là chỉ có chết.
Hà Nguyệt Dương ngồi bên cạnh, cũng không thể chú tâm đọc truyện nổi. Cái gì mà anh ơi, định lý Talet là gì, em quên rồi, nào là anh ơi, bất đẳng thức Cauchy dùng như nào, anh ơi, sao hệ phương trình này em quy đồng lại sai, anh ơi, bài lượng giác này sao tính ra âm thế, anh ơi, anh ơi, anh ơi…
Trước khi thi vào trường có thi Toán chung cơ mà nhỉ? Chả nhẽ trường chọn nhầm hết một thể rồi hay sao? Hay là chất lượng giáo dục có vấn đề?
Giai đoạn này, cũng may Hà Nguyệt Anh đóng phim triền miên, cô giúp hình ảnh của trường nhiều nên được ưu ái, chứ cô mà ở nhà học, chắc ức mà chết!!!
….
Giờ luyện tập Vật Lý, thầy giáo phát cho mỗi người một tờ bài tập trắc nghiệm khác nhau, mỗi đề 100 câu rồi ngồi chấm bài.
Hà Dương làm được một phần ba, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, khổ, đề thì không khó, nhưng tính tính toán toán, chán cả người.
Bỗng màn hình điện thoại dưới bàn lóe sáng, bộ truyện cô yêu thích vừa có thông báo ra chap mới, không ngần ngại, cô bỏ bút, lén lút đọc.
Tiếc là cô quên mất, ngồi cạnh cô là một con cáo già truyền kiếp…là cán bộ cấp cao nhất của tập thể…
Bàn tay cậu đưa xuống, che lấp màn hình, nhẹ nhàng đẩy dần chiếc điện thoại, năm ngón tay cẩn thận đan vào năm ngón tay của cô.
Nguyệt Dương mồ hôi như nước, hận không dám kêu thầy, bởi một nửa chiếc điện thoại vẫn kẹp giữa tay hai người, cô tố cáo cậu khác gì tố cáo mình…
Ngó sang, Vũ Phong vẫn bấm máy tính điên loạn, nháp nháp, khoanh khoanh, thản nhiên như không có việc gì.
Điên, điên quá thôi!
Vắt kiệt cả bộ não, cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Ai đó khẽ cười, tự nhiên thấy vui quá, bộ móng tay cô để, giờ cũng có ích ghê!!!
Cả bàn tay năm cái móng gọt tỉa sắc bén đâm vào tay kẻ láo toét, vừa đâm cô vừa nhìn cậu.
Mà cậu vẫn lạnh tanh, đọc đề, làm bài, vãi cả lớp trưởng….
Mức độ đâm của cô tăng dần, mắt cô không rời khỏi mặt cậu, ngoài trên trán có vài giọt mồ hôi, ngược lại, cậu ta chẳng hề có động tĩnh gì.
Rốt cuộc, sự kiên trì của Vũ Phong cũng thắng, Hà Dương chán nản bỏ cuộc. Rút tay, định lấy bút làm tiếc bài tập, cô mới phát hiện, năm ngón tay của mình, một màu đỏ.
Giật mình cúi xuống, thấy máu chảy lên màn hình điện thoại, rơi xuống cả tay kia của cô. Hà Dương phát hoảng, cả người run rẩy…
Cô lấm lét nhìn cậu, cậu thì vẫn vậy, tập trung cao độ vào đề Lý.
Cô cuống cuồng lục balô, hết balô mình tới balô cậu, không có lấy một mảnh vải hay khăn gì cả. Cô hỏi bàn trên, bàn dưới, mọi người đều ậm ừ không có rồi lại bò ra làm bài…cũng phải, 100 câu, không làm nhanh sẽ không kịp.
Máu từ tay cậu, vẫn tiếp tục rỉ ra, theo năm đường, như lời tố cáo sự ác độc của cô.
Không còn cách nào khác, Hà Dương đành lấy tay kia của mình, khẽ đặt lên tay cậu, giữ chặt, giọng cô hơi lạc đi:
-“Đau không?”
Có người khẽ cười, cậu vừa hay khoanh tới con thứ 100 trong đề của mình, bỏ sang một bên, lấy bài của Nguyệt Dương, tiếp tục làm!
Còn 45 phút nữa, chắc sẽ kịp, nhưng mà, sao hôm nay cậu không muốn tiếng trống trường kia vang lên một chút nào hết, cứ thế này đi…mãi thế này có phải tốt không???
Là người trong ngành, giáo sư Hà Quốc Trung tất nhiên nắm được lịch, kì thi Quốc Gia đang tới gần, và tâm trạng cô con gái cả cũng không được tốt là mấy.
Hà Nguyệt Anh, Hà Nguyệt Dương, hai cô con gái rượu của ông, giống nhau như đúc nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Hà Nguyệt Anh hay khóc lóc, phụng phịu, làm nũng, nhưng mỗi lần như vậy, nó sẽ được giải tỏa, vui lên rất nhanh.
Còn Hà Nguyệt Dương, nó rất hay cười, nhưng nếu ai đó thực sự quan tâm tới nó sẽ dễ dàng nhận ra, ánh mắt luôn phản bội nó, chỉ cần để ý qua là biết.
Và nó luôn cất giấu nỗi buồn rất chặt, tích tụ sẽ rất lâu…
Buổi tối, ông gõ cửa phòng con gái.
-“Ba vào nhé…”
Hà Dương trả lời to rõ ràng, giọng điệu còn đùa đùa:
-“Vâng, ba, sao hôm nay rồng lại tới thăm chốn của tôm thế này…”
Giáo sư nhìn mà xót xa, nhưng ông không nói gì, cũng cười đùa theo:
-“Mẹ đi họp hội đồng quản trị giờ vẫn chưa về, Hà Anh đang chụp ảnh cho tạp chí, ba thấy buồn chán quá…”
Hà Dương ngây thơ:
-“Ba mà cũng có lúc buồn à, buồn thì nghiên cứu đi ba…”
-“Thôi, nghiên cứu lắm cũng chán, thêm một hai bài báo thì có được gì đâu? Có phim gì không, bật lên ba xem với…”
Hà Dương thật thà lục đống đĩa, mãi mà chẳng tìm được phim gì hợp với ba cả, toàn yêu nhau sống chết, xem cùng ba chắc cô ngạt mất…hix…
Ba cô thấy vậy, ông liền xuống nhà, một lát cầm hoa quả, thịt bò khô, đặc biệt là mấy lon nước dâu cùng DVD lên.
Hai cha con ngồi xem phim, cô dựa vào lòng ba, cảm giác như trở về thuở ấu thơ.
Thực ra cũng chẳng phải phim gì mới lạ cả, là phim cô bé Lọ Lem, ngày xưa, mẹ bận, ba thì nghiên cứu hay ở nhà, cô cùng Hà Anh đã xem với ba rất nhiều lần rồi, đĩa còn xước đi rồi.
Mà hôm nay xem lại, vẫn mang những cảm xúc khác lạ…
Ba cô cầm quả táo, cắn, rồi nói bâng quơ:
-“Dương này!”
-“Sao ba?”
-“Khi con có ngàn, nếu cho thì chỉ nên cho người khác ngàn thôi, ít nhất hay giữ ngàn cho riêng mình…”
Hà Dương bỗng dưng khác hẳn, cô nói:
-“Con nghĩ nếu đó là người rất quan trọng với mình thì cũng không thành vấn đề…”
-“Đối với mỗi con người, bản thân mình là quan trọng nhất…”
Giáo sư là vậy, chỉ cần hai câu là cũng có thể điểm đúng huyệt, cô con gái bần thần nằm xuống. Ông lại bên, cù nách nó.
Hà Dương cười phá:
-“Ba, con buồn….haha…”
-“Ba đấm lưng đi ba…”
-“Ừ, đấm lưng…”
…
-“Ba, ba làm kiến bò cò mổ đi…”
-“Ừ, kiến bò, cò mổ…”
-“Ba, chậm thôi, con nhột chết mất…”
-“Haha…ba, chậm thôi ba…”
….
Giáo sư muốn một đứa con gái của ông phấn chấn lên, ông lại không ngờ, mình vô tình làm một đứa con gái khác, đứng ở cửa, nước mắt tuôn rơi!!!
…………..
Sau hai tháng luyện tập vất vả, cuối cùng lớp trưởng cũng về. Cậu được cả lớp chào đón rất nhiệt tình, thậm chí còn có bữa liên hoan nhỏ.
Tất cả cùng xúm lại chỗ cậu, xoài cóc ổi vừa nhai vừa tám.
Tiếc là, cái thể loại cậu muốn trông thấy nhất, thì lại ngồi tận bàn ba dãy bên kia, đang nghịch điện thoại, có vẻ chẳng quan tâm. Chưa bao giờ đi học mà cậu lại mong nhanh vào lớp như hôm nay.
Đợi mãi…
Chờ mãi…
Ba tiếng trống cũng vang lên.
Lạ thay, vật thể kia không hề di chuyển…Còn tên lớp phó văn nghệ thì cứ ngồi lì lì trước mặt cậu.
Không thể nhẫn nhịn được, Phong gõ gõ Huy, hỏi:
-“Sao ông lại ngồi đây?”
Hắn toe toét:
-“Ơ hay, lớp trưởng không biết à….ớ, quên mất, ông thời gian qua vắng nhà nhỉ, Hà Dương với tôi xin thầy đổi chỗ cho nhau, cậu ấy thích ngồi cạnh cửa sổ…”
Tức! Tháng trước, cậu có nhận được tin nhắn, cô nói dạo này có bộ truyện mới ra, nhiều phim hay, muốn tạm thời ngừng học, cậu khi đó gần tới ngày thi, các thầy bố trí lịch học đội tuyển kín, có hôm không được ra chơi nên không để ý.
“Đi xa”, lâu ngày về giờ mới giật mình, dám chuyển hẳn lên đấy!!! Rất láo!
Ra chơi, Vũ Phong vờ vịt lên vị trí nào đó tám chuyện, bắt gặp Hà Dương, cũng tươi tươi cười cười “Hey” một cái, vậy mà nó còn chẳng thèm liếc lên nhìn cậu.
Bực chỉ muốn đập tan cái điện thoại nó cầm!
Hà Nguyệt Dương, là tại người cả, đừng trách ta ác!!!
…..
…..
Sáng!
Đập vào mắt Hà Nguyệt Dương là cái balô to màu đen, quen không tả nổi.
Đập vào mũi là cái mùi bạc hà chết tiệt.
Tiếp theo, đập vào mắt là cái mặt nhe nhe nhởn nhởn, thản nhiên yên tọa ngay cạnh chỗ cô.
Trợn tròn, há hốc xong lại ngồi xuống. Cô đợi một lời giải thích.
Tiết một, tiết hai, tiết ba…
Cậu tám bàn trên bàn dưới, bên phải…nhưng không hề đả động một lời nào với cô, việc này có vẻ ngoài dự tính, Vũ Phong trước mặt cô, có bao giờ như thế?
Lúc về, Dương đuổi theo Loan bà già, giọng tới tấp:
-“Sao tự dưng bà chuyển chỗ thế, không nói gì với tôi cả…”
Loan cười:
-“À lớp trưởng bảo đợt vừa rồi học đội tuyển nhiều mắt kém, nên tôi cùng bạn ấy xin thầy đổi cho nhau…”
-“Hâm à, mắt kém thì lên bàn đầu chứ….”
-“Thôi thôi tôi xin, bao nhiêu người muốn ngồi cạnh còn chẳng được, bà trốn như tà ý, tôi biết, bà và bạn không ưa nhau, mà cả lớp thì đoàn kết thân thiện, thôi nhân dịp này cải thiện quan hệ đi…”
Dương bực:
-“Thiện thiện cái khỉ…”
-“Bà đừng xin thầy nữa nhé, thầy mắng cho đấy, lần trước bà đã cố sống cố chết đổi chỗ rồi, lại chưa được bao lâu…”
Loan không phải nói, Dương cũng biết. Thở dài, đau lòng, xem ra số rồi, có tránh cũng không nổi.
….
Vậy là, quan hệ của Vũ Phong và Hà Dương đã tiến hẳn thêm một bậc, từ “bạn cùng lớp” nay thành “bạn cùng bàn”.
Tiếc là đôi bạn ấy không bao giờ nói chuyện với nhau, dù chỉ một câu.
Ba tuần sau kì thi, kết quả được báo. Năm nay đề Toán khó, cả nước có giải, chuyên Biên Hòa được giải Khuyến Khích, một của Nguyễn Viết Xuân Toán , một là Vũ Huỳnh Phong Toán . Mặc dù không được vào đội tuyển Quốc Tế, nhưng thành tích như vậy cũng đủ để hai anh luôn ở trong các chủ đề nóng!
Được giải, tất nhiên phải liên hoan. Cả lớp ăn khao, xúm năm tụm bảy vào chỗ lớp trưởng, vừa ăn vừa chém, vừa ăn vừa chúc mừng.
Không khí rộn ràng biết bao, chỉ có điều, người cậu muốn nhận được lời chúc nhất, thì vẫn thản nhiên đọc truyện, còn chẳng thèm ăn lấy một miếng đồ cậu mua…
Toán từ đó cũng tấp nập hẳn, cứ tới giờ ra chơi là các em đua nhau vào hỏi bài.
Lớp trưởng ở giữa mà toát cả mồ hôi, em này ra ắt có em khác vào…mấy tuần liền cậu không có giờ nghỉ nào.
Cả lớp tới hơn bốn chục mem, ai cũng có thể giải cả, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng, người ta đang tiếp cận đối tượng, bao đồng là chỉ có chết.
Hà Nguyệt Dương ngồi bên cạnh, cũng không thể chú tâm đọc truyện nổi. Cái gì mà anh ơi, định lý Talet là gì, em quên rồi, nào là anh ơi, bất đẳng thức Cauchy dùng như nào, anh ơi, sao hệ phương trình này em quy đồng lại sai, anh ơi, bài lượng giác này sao tính ra âm thế, anh ơi, anh ơi, anh ơi…
Trước khi thi vào trường có thi Toán chung cơ mà nhỉ? Chả nhẽ trường chọn nhầm hết một thể rồi hay sao? Hay là chất lượng giáo dục có vấn đề?
Giai đoạn này, cũng may Hà Nguyệt Anh đóng phim triền miên, cô giúp hình ảnh của trường nhiều nên được ưu ái, chứ cô mà ở nhà học, chắc ức mà chết!!!
….
Giờ luyện tập Vật Lý, thầy giáo phát cho mỗi người một tờ bài tập trắc nghiệm khác nhau, mỗi đề câu rồi ngồi chấm bài.
Hà Dương làm được một phần ba, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, khổ, đề thì không khó, nhưng tính tính toán toán, chán cả người.
Bỗng màn hình điện thoại dưới bàn lóe sáng, bộ truyện cô yêu thích vừa có thông báo ra chap mới, không ngần ngại, cô bỏ bút, lén lút đọc.
Tiếc là cô quên mất, ngồi cạnh cô là một con cáo già truyền kiếp…là cán bộ cấp cao nhất của tập thể…
Bàn tay cậu đưa xuống, che lấp màn hình, nhẹ nhàng đẩy dần chiếc điện thoại, năm ngón tay cẩn thận đan vào năm ngón tay của cô.
Nguyệt Dương mồ hôi như nước, hận không dám kêu thầy, bởi một nửa chiếc điện thoại vẫn kẹp giữa tay hai người, cô tố cáo cậu khác gì tố cáo mình…
Ngó sang, Vũ Phong vẫn bấm máy tính điên loạn, nháp nháp, khoanh khoanh, thản nhiên như không có việc gì.
Điên, điên quá thôi!
Vắt kiệt cả bộ não, cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Ai đó khẽ cười, tự nhiên thấy vui quá, bộ móng tay cô để, giờ cũng có ích ghê!!!
Cả bàn tay năm cái móng gọt tỉa sắc bén đâm vào tay kẻ láo toét, vừa đâm cô vừa nhìn cậu.
Mà cậu vẫn lạnh tanh, đọc đề, làm bài, vãi cả lớp trưởng….
Mức độ đâm của cô tăng dần, mắt cô không rời khỏi mặt cậu, ngoài trên trán có vài giọt mồ hôi, ngược lại, cậu ta chẳng hề có động tĩnh gì.
Rốt cuộc, sự kiên trì của Vũ Phong cũng thắng, Hà Dương chán nản bỏ cuộc. Rút tay, định lấy bút làm tiếc bài tập, cô mới phát hiện, năm ngón tay của mình, một màu đỏ.
Giật mình cúi xuống, thấy máu chảy lên màn hình điện thoại, rơi xuống cả tay kia của cô. Hà Dương phát hoảng, cả người run rẩy…
Cô lấm lét nhìn cậu, cậu thì vẫn vậy, tập trung cao độ vào đề Lý.
Cô cuống cuồng lục balô, hết balô mình tới balô cậu, không có lấy một mảnh vải hay khăn gì cả. Cô hỏi bàn trên, bàn dưới, mọi người đều ậm ừ không có rồi lại bò ra làm bài…cũng phải, câu, không làm nhanh sẽ không kịp.
Máu từ tay cậu, vẫn tiếp tục rỉ ra, theo năm đường, như lời tố cáo sự ác độc của cô.
Không còn cách nào khác, Hà Dương đành lấy tay kia của mình, khẽ đặt lên tay cậu, giữ chặt, giọng cô hơi lạc đi:
-“Đau không?”
Có người khẽ cười, cậu vừa hay khoanh tới con thứ trong đề của mình, bỏ sang một bên, lấy bài của Nguyệt Dương, tiếp tục làm!
Còn phút nữa, chắc sẽ kịp, nhưng mà, sao hôm nay cậu không muốn tiếng trống trường kia vang lên một chút nào hết, cứ thế này đi…mãi thế này có phải tốt không???