Hà Dương đau tới lạnh cả người, đầu óc choáng váng, cảm giác không thể tiếp tục, cô đành dựng xe ở lề đường, rẽ vào gốc phượng gần đó ngồi nghỉ.
Thực sự, thứ cô đau, không chỉ là những xây xước này…
Gió thổi, mát quá, hình như gió tới để vỗ về cô chăng, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Cô bần thần dựa đầu vào gốc cây, định nghỉ ngơi một chút.
Bỗng có tiếng gọi hoảng hốt:
-“Nguyệt, dậy đi Nguyệt, cậu đừng làm sao nhé!”
Hà Dương mở mắt, người đối diện cô thở phào…
-“Tôi cứ tưởng cậu ngất…”
Cô cười.
-“Hâm à, thấy cảnh đẹp quá, tôi ngồi chơi tý!”
Vũ Phong cười khẩy:
-“Nguyệt, đã ai nói với cậu, ánh mắt cậu luôn phản bội cậu chưa?”
Ngoài mùi hương đặc trưng, thì ánh mắt cô luôn là thứ ám ảnh tâm trí cậu, cũng là điểm khiến cậu có thể phân biệt được Hà Nguyệt Dương và Hà Nguyệt Anh chỉ trong một cái nhìn, mặc dù họ giống nhau như đúc.
Có nhiều lần họ tráo nhau, giả giả dối dối trước mặt cậu, Phong chỉ cười thầm, trả vờ bị lừa, thực ra cũng tốt mà, cậu luôn lợi dụng những cơ hội đó để trêu Nguyệt.
Hà Dương ngại ngùng, quay đi chỗ khác. Cậu kiểm tra tay chân cô, tím bầm tím dập hết cả, lấy lọ cao trong túi, xoa xoa.
-“Cậu đưa Hà Anh về chưa?”
Phong bực.
-“Nó đã về tới nhà, rất an toàn rồi, cậu không phải lo!”
Cô cúi mặt, cậu lại quát:
-“Nó cũng sắp 18 tuổi rồi, cậu không thể lo cho nó cả đời được, cũng đâu phải bố mẹ đâu…”
Dương cãi:
-“Nó là em gái tôi…”
-“Cũng chỉ là ra sau cậu vài phút thôi! Nói chung tôi sẽ chăm sóc cho cả nó, còn cậu, chỉ việc lo cái thân mình thôi, hiểu chưa?”
Hà Nguyệt Dương ngây ngô, thực ra lúc đó, cô cũng không thấm hết được những lời Phong nói, chỉ là nhìn lớp trưởng, thắc mắc:
-“Sao mắt mũi cậu đỏ thế, sao vậy?”
Lúc này thì không chỉ mắt mũi, mặt cậu cũng như cà chua cuối vụ, cậu không trả lời, chỉ hỏi:
-“Đau không?”
-“Không”
-“Đau mà, tôi biết Nguyệt đau…tôi sẽ cố làm nhẹ, đau thì bảo tôi nhé…”
-“Ừ…mà cậu lúc nào cũng để cao trong túi à? Không ngờ cậu lại cẩn thận thế!”
-“Cẩn thận cái khỉ, tôi vừa đi mua về đấy!”
Hà Dương há hốc, cậu ta đưa Hà Anh về, lại ra hiệu thuốc, sao có thể tới chỗ cô nhanh vậy được?
-“Mà có khi từ giờ tôi cũng phải để luôn bông băng và cao trong balô thôi, cậu vụng quá mà…”
Cậu vừa nói, vừa véo tai cô. Tay còn lại vẫn day đều. Vết bầm vì thế mà tan dần, cô cũng cảm giác đỡ đau đi nhiều.
-“Cảm ơn Phong nhé!”
-“Đừng bao giờ nói lời cảm ơn với tôi!”
-“Sao vậy?”
-“Đó là từ dành cho những người xa lạ…”
Nguyệt Dương ừ!
Gió lại thổi, một cánh phượng khẽ rơi, vương trên tóc cô, cậu nhặt lấy, ngắm nghía, rồi đưa cho Dương:
-“Tặng Nguyệt này…vậy là năm nay tôi tặng Nguyệt hẳn hai món quà sinh nhật nhé!”
Nguyệt Dương nhếch mép, bổ sung:
-“Và không tốn lấy một xu…”
Vũ Phong mặt như đít nồi cháy!
Được một lúc, cô định đứng lên đi về, rõ ràng là đỡ đau rồi, mà lại không đứng dậy được… ngồi nhiều tới tê rồi chăng? Cô lén lút nhìn cậu, cảm thấy rất mất mặt.
Cậu cũng chẳng nói nhiều, đơn giản là bế cô, đặt trên xe mình.
Ở trong vòng tay của cậu, chỉ chưa đầy một phút, mà sao cô thấy toàn bộ các giác quan của mình tê cứng…còn cậu, tim rụng rời!
Cô lí nhí:
-“Còn xe tôi?”
-“Gọi nhờ bác giúp việc nhà cậu ra lấy về!”
-“Ơ thế thôi, đỡ phải phiền cậu, tôi ngồi đây đợi bác ấy cũng được…”
Cô là mới đưa ra quyết định thôi, còn chưa kịp thực hiện, cậu đã phi xe vèo vèo.
-“Đi đâu đấy Phong?”
-“Bắt cóc cậu!”
Dương cười.
-“Cậu thiếu tiền tới thế à?”
-“Ừ, đang nghèo đói lắm đây!”
Đoạn, cậu với balô trong giỏ, đưa cho cô.
-“Ngăn thứ nhất, cho cậu!”
Nguyệt Dương mở ra…đây chẳng phải là chiếc đồng hồ cô vô cùng yêu thích sao?
-“Tôi mua hồi thi Olympic năm lớp 9, nhưng cũng nhờ phúc của cậu, tôi đã ném chiếc nam đi rồi, còn lại chiếc đồng hồ nữ này, cho cậu đấy, thế là ba món quà sinh nhật nhé…”
Dương chần chừ:
-“Chuyện đó, xin lỗi cậu…mà sao hồi đó cậu lại mua cặp đồng hồ này?”
Hà Nguyệt Dương đúng là ngu mà! Chẳng phải vì cô nhìn thấy đã phát cuồng hay sao? Định sau này tặng cô, mà không ngờ hôm đó tới nhà, thấy cô cũng có, nên cậu đeo luôn chiếc nam, ai ngờ, sự thể chuyển sang thành…cậu bị bóng! Nghĩ lại ức, cậu đáp:
-“Thích thì mua!”
-“Ừ, tôi xin nhé!”
Nguyệt Dương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy có lỗi, đành moi cái đồng hồ nam mình đang giữ ở ngăn kéo cuối cùng của cô, nhét vào balô cậu, nói:
-“Tôi để một vật coi như xin lỗi trong balô cậu…”
-“Ừ!”
….
Một lúc, nghĩ tới Hà Anh, Hà Dương lại chần chừ:
-“Phong đèo tôi về đi, tôi mệt lắm…”
Cậu thoáng buồn, nhưng vẫn chiều theo ý cô:
-“Ừ, thì đang về đây, chỉ là đi đường khác thôi…”
Phong đèo cô đi theo con đường vắng, Nguyệt Dương chưa bao giờ đi đường này cả, nhìn đầm sen bên trái, đồng hoa bên phải, cô không giấu nổi thích thú:
-“Đẹp thật đấy, sao thị xã mình có đường này mà tôi không biết nhỉ?”
-“Suốt ngày rúc chăn đọc truyện thì biết làm sao?”
Cậu xỉa xói, nhưng cô chẳng nói, chỉ là nhìn xa xăm, thở dài.
…………………………
Thi cuối kì năm nay không tổ chức xếp phòng, mà lớp nào ngồi tại lớp đó, làm bài kiểm tra một tiết rồi tính điểm luôn.
Hà Dương giờ đã có “bạn thân”, nhiệt tình lên kế hoạch:
-“Phong ơi, Phong ơi, tôi bảo Phong này, sắp thi cuối kì rồi, chúng mình nên giúp đỡ nhau…”
Vũ Phong quay sang hất hàm:
-“Giúp sao?”
-“Thì chia môn ra cùng nhau ôn chứ sao, thôi thì tôi thương cậu, tôi nhận ôn hết các môn chính, Toán Lý Hóa, Văn, Anh tôi nhận, còn các môn phụ như là Sử, Địa, Sinh, Công Dân, Công Nghệ,… thì cậu ôn nhé!”
Lớp trưởng nhìn con ngồi cùng bàn, trên mặt biểu cảm có một không hai. Vãi cả chia chác. Văn thì năm nào cũng là đề mở, ôn cái đếch gì? Toán Lý Hóa Anh học phụ đạo hàng tháng, chỉ cần vác xác đi thi. Vâng, môn chính cô ấy nhận là như thế đấy!
Chẳng bù mấy môn còn lại, học thuộc méo cả mặt…
Câu nói của cô chẳng khác nào: ‘Phong ơi cậu ôn hết đi!’
Cậu nhếch môi, nói:
-“Nguyệt nhận hết môn chính thế thì vất vả quá, chịu làm sao nổi?”
Vì cậu nói rất bình thản, nên Hà Dương cứ nghĩ là đối phương ngốc nghếch, nhanh nhẹn trả lời:
-“Không sao, Phong mua đồ ăn cho tôi suốt, tôi phải có chút đền đáp chứ…”
Cậu nhìn thẳng vào mắt đứa bên cạnh, đúng, đây đúng là Hà Nguyệt Dương rồi, không sai khác đi đâu được, phì cười xoa đầu cô:
-“Ừ, vậy cảm ơn Nguyệt, đừng thức khuya học bài quá nhé, lại ốm ra!”
Cái điệu bộ Hà Dương phởn phởn vì lừa được lớp trưởng học bài, cái kiểu sướng nhưng vẫn phải cố nhịn cười vì sợ cậu phát hiện ra mưu mô thâm hiểm…Cậu nằm ở bàn, quay mặt phía cô, cứ thế mà tận hưởng…Sao trên đời lại có đứa đáng yêu như vậy cơ chứ???
Kì nào tổng kết chung các môn của Hà Nguyệt Dương cũng tầm 9.2 tới 9.7; nhưng chưa kì nào, nhận bảng điểm cô lại vui như kì đó, không tốn một tý công sức gì cả, haha!!!
……………………………..
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng…
Chẳng mấy chốc, họ đã trở thành học sinh cuối cấp!
Biết khối 12 sẽ phải đối mặt với nhiều kì thi căng thẳng, nhà trường luôn tổ chức đại hội thể thao đầu năm, giúp các bạn củng cố tinh thần.
Chính vì mục đích ấy, nên toàn thể khối 12, ai cũng phải tham gia thi đấu, cứ một người của lớp mà không ở trong ban văn nghệ; không thi, cả lớp sẽ bị hạ 10 điểm thi đua.
Luật thế thôi chứ đại hội vui như thế, ai chả thi. Các lớp đăng kí ríu rít.
Không nói thì ai cũng đoán được, năm nay đội ngũ cổ vũ cho môn bơi lội và bóng rổ sẽ đông nhất…vì sao ư? Lớp trưởng Toán 2 tham dự hai môn đó chứ sao!
Nguyệt Anh ở ban văn nghệ nên được miễn.
Hiếu cùng người trong mộng thi cử tạ.
Loan bà già, Mai thi cầu lông.
Hùng thi bóng bàn, bóng rổ.
An thi nhảy xa.
….
Còn Hà Nguyệt Dương, về thể thao, mù tịt, đành phải đăng kí thi chạy đường dài. Thực ra cô cũng thích thi chạy 100m cho nhàn, nhưng mà Huệ lớp cô chạy rất nhanh, bạn ấy phải đi thi để mang giải về, còn cô, nội dung chạy 2500m này, lớp chỉ giao cho cô nhiệm vụ, dù là đi bộ hay bò cũng phải về được tới đích, để lớp không bị trừ điểm thi đua.
Đúng như dự đoán, môn bóng rổ khán đài kín chỗ, thực ra môn này đã tổ chức thi đấu từ trước, hôm nay là trận chung kết thôi, giữa Lý 1 và Toán 2.
Sau màn cổ vũ đầu tiên của Hà Nguyệt Anh và các hotgirl trong trường, trận đấu bắt đầu diễn ra, ở dưới sân, có hai anh đội trưởng cùng nhìn lên một chỗ…
Dù đội trưởng của Lý 1 chơi thể thao so với mặt bằng chung cũng gọi là tốt, nhưng sự thực vẫn không thể sánh bằng một người được môi trường quốc tế đào tạo thể chất cùng kĩ thuật trong nhiều năm liền…Và còn đặc biệt hơn, không hiểu lớp trưởng Toán 2 ăn phải bùa gì mà có vẻ rất dữ tợn, không chừa cho đối phương một lần ăn điểm gỡ danh dự nào cả.
Từng đường bóng của cậu….phía bên trên khán đài; bao trái tim thổn thức!!!
Kết thúc trận đấu không mấy kịch tính này, 12 Toán 2 thắng áp đảo, ai mà chả đoán ra!
Hà Nguyệt Anh nhanh chóng ra đưa nước cùng khăn cho người thương. Vì anh, cô đã bỏ hẳn hợp đồng chụp hình quảng cáo rất giá trị, toàn tâm toàn ý ở trường cổ vũ.
Vũ Phong vừa uống nước, mặc cho Hà Anh lau mồ hôi trên trán, mắt cậu đảo một vòng khán đàn, nhìn thấy cảnh tượng đó … giận tới sôi cả máu…
Hà Dương đau tới lạnh cả người, đầu óc choáng váng, cảm giác không thể tiếp tục, cô đành dựng xe ở lề đường, rẽ vào gốc phượng gần đó ngồi nghỉ.
Thực sự, thứ cô đau, không chỉ là những xây xước này…
Gió thổi, mát quá, hình như gió tới để vỗ về cô chăng, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Cô bần thần dựa đầu vào gốc cây, định nghỉ ngơi một chút.
Bỗng có tiếng gọi hoảng hốt:
-“Nguyệt, dậy đi Nguyệt, cậu đừng làm sao nhé!”
Hà Dương mở mắt, người đối diện cô thở phào…
-“Tôi cứ tưởng cậu ngất…”
Cô cười.
-“Hâm à, thấy cảnh đẹp quá, tôi ngồi chơi tý!”
Vũ Phong cười khẩy:
-“Nguyệt, đã ai nói với cậu, ánh mắt cậu luôn phản bội cậu chưa?”
Ngoài mùi hương đặc trưng, thì ánh mắt cô luôn là thứ ám ảnh tâm trí cậu, cũng là điểm khiến cậu có thể phân biệt được Hà Nguyệt Dương và Hà Nguyệt Anh chỉ trong một cái nhìn, mặc dù họ giống nhau như đúc.
Có nhiều lần họ tráo nhau, giả giả dối dối trước mặt cậu, Phong chỉ cười thầm, trả vờ bị lừa, thực ra cũng tốt mà, cậu luôn lợi dụng những cơ hội đó để trêu Nguyệt.
Hà Dương ngại ngùng, quay đi chỗ khác. Cậu kiểm tra tay chân cô, tím bầm tím dập hết cả, lấy lọ cao trong túi, xoa xoa.
-“Cậu đưa Hà Anh về chưa?”
Phong bực.
-“Nó đã về tới nhà, rất an toàn rồi, cậu không phải lo!”
Cô cúi mặt, cậu lại quát:
-“Nó cũng sắp tuổi rồi, cậu không thể lo cho nó cả đời được, cũng đâu phải bố mẹ đâu…”
Dương cãi:
-“Nó là em gái tôi…”
-“Cũng chỉ là ra sau cậu vài phút thôi! Nói chung tôi sẽ chăm sóc cho cả nó, còn cậu, chỉ việc lo cái thân mình thôi, hiểu chưa?”
Hà Nguyệt Dương ngây ngô, thực ra lúc đó, cô cũng không thấm hết được những lời Phong nói, chỉ là nhìn lớp trưởng, thắc mắc:
-“Sao mắt mũi cậu đỏ thế, sao vậy?”
Lúc này thì không chỉ mắt mũi, mặt cậu cũng như cà chua cuối vụ, cậu không trả lời, chỉ hỏi:
-“Đau không?”
-“Không”
-“Đau mà, tôi biết Nguyệt đau…tôi sẽ cố làm nhẹ, đau thì bảo tôi nhé…”
-“Ừ…mà cậu lúc nào cũng để cao trong túi à? Không ngờ cậu lại cẩn thận thế!”
-“Cẩn thận cái khỉ, tôi vừa đi mua về đấy!”
Hà Dương há hốc, cậu ta đưa Hà Anh về, lại ra hiệu thuốc, sao có thể tới chỗ cô nhanh vậy được?
-“Mà có khi từ giờ tôi cũng phải để luôn bông băng và cao trong balô thôi, cậu vụng quá mà…”
Cậu vừa nói, vừa véo tai cô. Tay còn lại vẫn day đều. Vết bầm vì thế mà tan dần, cô cũng cảm giác đỡ đau đi nhiều.
-“Cảm ơn Phong nhé!”
-“Đừng bao giờ nói lời cảm ơn với tôi!”
-“Sao vậy?”
-“Đó là từ dành cho những người xa lạ…”
Nguyệt Dương ừ!
Gió lại thổi, một cánh phượng khẽ rơi, vương trên tóc cô, cậu nhặt lấy, ngắm nghía, rồi đưa cho Dương:
-“Tặng Nguyệt này…vậy là năm nay tôi tặng Nguyệt hẳn hai món quà sinh nhật nhé!”
Nguyệt Dương nhếch mép, bổ sung:
-“Và không tốn lấy một xu…”
Vũ Phong mặt như đít nồi cháy!
Được một lúc, cô định đứng lên đi về, rõ ràng là đỡ đau rồi, mà lại không đứng dậy được… ngồi nhiều tới tê rồi chăng? Cô lén lút nhìn cậu, cảm thấy rất mất mặt.
Cậu cũng chẳng nói nhiều, đơn giản là bế cô, đặt trên xe mình.
Ở trong vòng tay của cậu, chỉ chưa đầy một phút, mà sao cô thấy toàn bộ các giác quan của mình tê cứng…còn cậu, tim rụng rời!
Cô lí nhí:
-“Còn xe tôi?”
-“Gọi nhờ bác giúp việc nhà cậu ra lấy về!”
-“Ơ thế thôi, đỡ phải phiền cậu, tôi ngồi đây đợi bác ấy cũng được…”
Cô là mới đưa ra quyết định thôi, còn chưa kịp thực hiện, cậu đã phi xe vèo vèo.
-“Đi đâu đấy Phong?”
-“Bắt cóc cậu!”
Dương cười.
-“Cậu thiếu tiền tới thế à?”
-“Ừ, đang nghèo đói lắm đây!”
Đoạn, cậu với balô trong giỏ, đưa cho cô.
-“Ngăn thứ nhất, cho cậu!”
Nguyệt Dương mở ra…đây chẳng phải là chiếc đồng hồ cô vô cùng yêu thích sao?
-“Tôi mua hồi thi Olympic năm lớp , nhưng cũng nhờ phúc của cậu, tôi đã ném chiếc nam đi rồi, còn lại chiếc đồng hồ nữ này, cho cậu đấy, thế là ba món quà sinh nhật nhé…”
Dương chần chừ:
-“Chuyện đó, xin lỗi cậu…mà sao hồi đó cậu lại mua cặp đồng hồ này?”
Hà Nguyệt Dương đúng là ngu mà! Chẳng phải vì cô nhìn thấy đã phát cuồng hay sao? Định sau này tặng cô, mà không ngờ hôm đó tới nhà, thấy cô cũng có, nên cậu đeo luôn chiếc nam, ai ngờ, sự thể chuyển sang thành…cậu bị bóng! Nghĩ lại ức, cậu đáp:
-“Thích thì mua!”
-“Ừ, tôi xin nhé!”
Nguyệt Dương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy có lỗi, đành moi cái đồng hồ nam mình đang giữ ở ngăn kéo cuối cùng của cô, nhét vào balô cậu, nói:
-“Tôi để một vật coi như xin lỗi trong balô cậu…”
-“Ừ!”
….
Một lúc, nghĩ tới Hà Anh, Hà Dương lại chần chừ:
-“Phong đèo tôi về đi, tôi mệt lắm…”
Cậu thoáng buồn, nhưng vẫn chiều theo ý cô:
-“Ừ, thì đang về đây, chỉ là đi đường khác thôi…”
Phong đèo cô đi theo con đường vắng, Nguyệt Dương chưa bao giờ đi đường này cả, nhìn đầm sen bên trái, đồng hoa bên phải, cô không giấu nổi thích thú:
-“Đẹp thật đấy, sao thị xã mình có đường này mà tôi không biết nhỉ?”
-“Suốt ngày rúc chăn đọc truyện thì biết làm sao?”
Cậu xỉa xói, nhưng cô chẳng nói, chỉ là nhìn xa xăm, thở dài.
…………………………
Thi cuối kì năm nay không tổ chức xếp phòng, mà lớp nào ngồi tại lớp đó, làm bài kiểm tra một tiết rồi tính điểm luôn.
Hà Dương giờ đã có “bạn thân”, nhiệt tình lên kế hoạch:
-“Phong ơi, Phong ơi, tôi bảo Phong này, sắp thi cuối kì rồi, chúng mình nên giúp đỡ nhau…”
Vũ Phong quay sang hất hàm:
-“Giúp sao?”
-“Thì chia môn ra cùng nhau ôn chứ sao, thôi thì tôi thương cậu, tôi nhận ôn hết các môn chính, Toán Lý Hóa, Văn, Anh tôi nhận, còn các môn phụ như là Sử, Địa, Sinh, Công Dân, Công Nghệ,… thì cậu ôn nhé!”
Lớp trưởng nhìn con ngồi cùng bàn, trên mặt biểu cảm có một không hai. Vãi cả chia chác. Văn thì năm nào cũng là đề mở, ôn cái đếch gì? Toán Lý Hóa Anh học phụ đạo hàng tháng, chỉ cần vác xác đi thi. Vâng, môn chính cô ấy nhận là như thế đấy!
Chẳng bù mấy môn còn lại, học thuộc méo cả mặt…
Câu nói của cô chẳng khác nào: ‘Phong ơi cậu ôn hết đi!’
Cậu nhếch môi, nói:
-“Nguyệt nhận hết môn chính thế thì vất vả quá, chịu làm sao nổi?”
Vì cậu nói rất bình thản, nên Hà Dương cứ nghĩ là đối phương ngốc nghếch, nhanh nhẹn trả lời:
-“Không sao, Phong mua đồ ăn cho tôi suốt, tôi phải có chút đền đáp chứ…”
Cậu nhìn thẳng vào mắt đứa bên cạnh, đúng, đây đúng là Hà Nguyệt Dương rồi, không sai khác đi đâu được, phì cười xoa đầu cô:
-“Ừ, vậy cảm ơn Nguyệt, đừng thức khuya học bài quá nhé, lại ốm ra!”
Cái điệu bộ Hà Dương phởn phởn vì lừa được lớp trưởng học bài, cái kiểu sướng nhưng vẫn phải cố nhịn cười vì sợ cậu phát hiện ra mưu mô thâm hiểm…Cậu nằm ở bàn, quay mặt phía cô, cứ thế mà tận hưởng…Sao trên đời lại có đứa đáng yêu như vậy cơ chứ???
Kì nào tổng kết chung các môn của Hà Nguyệt Dương cũng tầm . tới .; nhưng chưa kì nào, nhận bảng điểm cô lại vui như kì đó, không tốn một tý công sức gì cả, haha!!!
……………………………..
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng…
Chẳng mấy chốc, họ đã trở thành học sinh cuối cấp!
Biết khối sẽ phải đối mặt với nhiều kì thi căng thẳng, nhà trường luôn tổ chức đại hội thể thao đầu năm, giúp các bạn củng cố tinh thần.
Chính vì mục đích ấy, nên toàn thể khối , ai cũng phải tham gia thi đấu, cứ một người của lớp mà không ở trong ban văn nghệ; không thi, cả lớp sẽ bị hạ điểm thi đua.
Luật thế thôi chứ đại hội vui như thế, ai chả thi. Các lớp đăng kí ríu rít.
Không nói thì ai cũng đoán được, năm nay đội ngũ cổ vũ cho môn bơi lội và bóng rổ sẽ đông nhất…vì sao ư? Lớp trưởng Toán tham dự hai môn đó chứ sao!
Nguyệt Anh ở ban văn nghệ nên được miễn.
Hiếu cùng người trong mộng thi cử tạ.
Loan bà già, Mai thi cầu lông.
Hùng thi bóng bàn, bóng rổ.
An thi nhảy xa.
….
Còn Hà Nguyệt Dương, về thể thao, mù tịt, đành phải đăng kí thi chạy đường dài. Thực ra cô cũng thích thi chạy m cho nhàn, nhưng mà Huệ lớp cô chạy rất nhanh, bạn ấy phải đi thi để mang giải về, còn cô, nội dung chạy m này, lớp chỉ giao cho cô nhiệm vụ, dù là đi bộ hay bò cũng phải về được tới đích, để lớp không bị trừ điểm thi đua.
Đúng như dự đoán, môn bóng rổ khán đài kín chỗ, thực ra môn này đã tổ chức thi đấu từ trước, hôm nay là trận chung kết thôi, giữa Lý và Toán .
Sau màn cổ vũ đầu tiên của Hà Nguyệt Anh và các hotgirl trong trường, trận đấu bắt đầu diễn ra, ở dưới sân, có hai anh đội trưởng cùng nhìn lên một chỗ…
Dù đội trưởng của Lý chơi thể thao so với mặt bằng chung cũng gọi là tốt, nhưng sự thực vẫn không thể sánh bằng một người được môi trường quốc tế đào tạo thể chất cùng kĩ thuật trong nhiều năm liền…Và còn đặc biệt hơn, không hiểu lớp trưởng Toán ăn phải bùa gì mà có vẻ rất dữ tợn, không chừa cho đối phương một lần ăn điểm gỡ danh dự nào cả.
Từng đường bóng của cậu….phía bên trên khán đài; bao trái tim thổn thức!!!
Kết thúc trận đấu không mấy kịch tính này, Toán thắng áp đảo, ai mà chả đoán ra!
Hà Nguyệt Anh nhanh chóng ra đưa nước cùng khăn cho người thương. Vì anh, cô đã bỏ hẳn hợp đồng chụp hình quảng cáo rất giá trị, toàn tâm toàn ý ở trường cổ vũ.
Vũ Phong vừa uống nước, mặc cho Hà Anh lau mồ hôi trên trán, mắt cậu đảo một vòng khán đàn, nhìn thấy cảnh tượng đó … giận tới sôi cả máu…