Tiếng gió thổi rì rào, những âm thanh tựa như tiếng khóc của thiếu nữ lúc về đêm, cô đơn và hiu quạnh biết bao.
Chí Kiệt nằm trên mái ngói, nhìn những ngôi sao sáng, tâm tình mãi không yên. Nhớ đến cảnh nàng bị thương, cộng thêm vết kiếm đâm lần trước, không đúng.
Với khả năng của nàng thì việc bị trọng thương như khi nãy là không thể.
Hắn nhớ đến ánh mắt của Cảnh Dương phẫn hận nhìn hắn: "Tại ngươi, điều tại ngươi."
Tại hắn? Sao lại như vậy.
Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện hắn chưa biết. Khi nãy về quán trọ, hắn gặp quan binh nói là một người nói hắn sẽ là hoàng đế của Thiên Thần Quốc.
Theo miêu tả của quan binh, thì người đó rất giống sư phụ...
Khẽ thở dài: "Người rốt cuộc muốn làm gì? Đang làm gì? Và đang gặp phải điều gì?"
"Nghĩ gì mà suy tư thế?"- Một âm thanh vọng tới, Chí Kiệt nhìn xuống, là Hàn Tâm, nàng một thân đỏ thẫm mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra là người bị nội thương.
Chí Kiệt đi xuống, một sự vui mừng xuất hiện, khi nhìn thấy nàng bình an vô sự đứng trước mặt hắn thế này, thì cả thế gian có xoay chuyển thế nào đi chăng nữa hắn cũng chẳng quan tâm.
"Sư phụ..."
Hàn Tâm vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sau đó đến bên một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi rót trà rồi nói: "Chắc quam binh đã đến đây nói với con một số chuyện rồi?"
"Thưa có."
Hàn Tâm chậm rãi uống trà: "Muốn hỏi gì?"
Chí Kiệt ngạc nhiên, sư phụ có thể biết được suy nghĩ trong đầu hắn? Không lẽ như Hồng Liên có lần từng cảnh cáo: Ở bên sư phụ, tuyệt đối không được gian dối hay có tâm tư riêng, người điều có thể dễ dàng nhận ra.
"Con... thật sự là hoàng tử sao?"- Chí Kiệt hỏi.
"Phải."- Hàn Tâm trả lời.
"Vậy sao lại lưu lạc trong nhân gian?"
Hàn Tâm im lặng, nâng mí mắt: "Năm đó mẹ con sinh con trên đường di phục xuất tùng cùng hoàng đế sinh khó mà qua đời trong một khu rừng, hoàng đế lúc đó thất lạc với mẹ con nên con nằm trong rừng suốt một ngày, ta đi ngang..."- Nói đến đây, nàng có chút mất tự nhiên nhìn chỗ khác.
"Người thế nào?"- Chí Kiệt hỏi, dáng vẻ này của sư phụ thật hiếm thấy à.
"Ta, ta đi ngang... thấy con vừa mắt nên thu nhận. "- Hàn Tâm nói
Lời nàng nói hoàn toàn là bịa đặt, làm sao? Chẳng lẽ lại kể, năm đó tên cẩu hoàng đế nghi ngờ Lưu phi lăng loàng sinh ra nghiệt chủng, nghe hoàng hậu xúi giục, sai Lý công công đuổi giết Lưu Phi, cuối cùng bà phải bỏ lại hắn trong rừng rồi bị giết một cách dã mang. Không, tuyệt đối không thể để hắn biết, có nhiều sự thật không nên biết vẫn tốt hơn. Một người khi phải đối diện với quá nhiều sự thật sẽ dần đánh mất bản thân của mình.
"Nhưng khi nãy bọn họ nói phải cắt máu xác định."
"Không cần, con chính là chân mệnh thiên tử, máu của con, bọn chúng không có tư cách lấy."- Hàn Tâm khẽ nói.
Chí Kiệt khó hiểu nhíu mày: "Con không muốn, làm việc gì cũng phải khiến người khác tâm phục khẩu phục."
Hàn Tâm thở dài, đứa trẻ này, dù có ở ngoài bao lâu thì vẫn không che được khí chất quân vương quyết đoán chính trực.
Thấy Hàn Tâm không nói gì, biết nàng cũng không phản đối, hắn im lặng, nhìn xuống đôi tay nhỏ của nàng nói: "Sư phụ, người đưa tay ra."
"Làm gì?"- Hàn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, tiểu tử này định giở trò gì đây?
"Thì cứ đưa đây."- Chí Kiệt nói rồi giơ tat mình ra.
Hàn Tâm làm theo lời hắn, chỉ thấy hắn lấy trong áo ra một cái vòng tay bằng ngọc thạch màu đỏ trắng, tựa như huyết mạch, tao nhã mà phóng khoáng, tế nhị lại mang đầy ý nghĩa.
"Đây..."- Hàn Tâm nhìn hắn đeo vào tay mình, không biết nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn hắn.
"Hôm nay là sinh thần của sư phụ."- Chí Kiệt cười nhìn nàng.
"Sinh thần? Ta còn không biết ta hóa thành người vào ngày nào..."- Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ thế lương.
Chí Kiệt vẫn nắm tay nàng: "Các ma tinh trong Hàn Linh điện nói, hôm nay là sinh thần của con, ngày sư phụ thu nhận con, vậy xem như chúng ta cùng sinh thần đi."
Hàn Tâm mỉm cười nhìn chiếc vòng trong tay một lúc lâu, rồi nói: "Được."
Tiếng gió thổi rì rào, những âm thanh tựa như tiếng khóc của thiếu nữ lúc về đêm, cô đơn và hiu quạnh biết bao.
Chí Kiệt nằm trên mái ngói, nhìn những ngôi sao sáng, tâm tình mãi không yên. Nhớ đến cảnh nàng bị thương, cộng thêm vết kiếm đâm lần trước, không đúng.
Với khả năng của nàng thì việc bị trọng thương như khi nãy là không thể.
Hắn nhớ đến ánh mắt của Cảnh Dương phẫn hận nhìn hắn: "Tại ngươi, điều tại ngươi."
Tại hắn? Sao lại như vậy.
Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện hắn chưa biết. Khi nãy về quán trọ, hắn gặp quan binh nói là một người nói hắn sẽ là hoàng đế của Thiên Thần Quốc.
Theo miêu tả của quan binh, thì người đó rất giống sư phụ...
Khẽ thở dài: "Người rốt cuộc muốn làm gì? Đang làm gì? Và đang gặp phải điều gì?"
"Nghĩ gì mà suy tư thế?"- Một âm thanh vọng tới, Chí Kiệt nhìn xuống, là Hàn Tâm, nàng một thân đỏ thẫm mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra là người bị nội thương.
Chí Kiệt đi xuống, một sự vui mừng xuất hiện, khi nhìn thấy nàng bình an vô sự đứng trước mặt hắn thế này, thì cả thế gian có xoay chuyển thế nào đi chăng nữa hắn cũng chẳng quan tâm.
"Sư phụ..."
Hàn Tâm vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sau đó đến bên một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi rót trà rồi nói: "Chắc quam binh đã đến đây nói với con một số chuyện rồi?"
"Thưa có."
Hàn Tâm chậm rãi uống trà: "Muốn hỏi gì?"
Chí Kiệt ngạc nhiên, sư phụ có thể biết được suy nghĩ trong đầu hắn? Không lẽ như Hồng Liên có lần từng cảnh cáo: Ở bên sư phụ, tuyệt đối không được gian dối hay có tâm tư riêng, người điều có thể dễ dàng nhận ra.
"Con... thật sự là hoàng tử sao?"- Chí Kiệt hỏi.
"Phải."- Hàn Tâm trả lời.
"Vậy sao lại lưu lạc trong nhân gian?"
Hàn Tâm im lặng, nâng mí mắt: "Năm đó mẹ con sinh con trên đường di phục xuất tùng cùng hoàng đế sinh khó mà qua đời trong một khu rừng, hoàng đế lúc đó thất lạc với mẹ con nên con nằm trong rừng suốt một ngày, ta đi ngang..."- Nói đến đây, nàng có chút mất tự nhiên nhìn chỗ khác.
"Người thế nào?"- Chí Kiệt hỏi, dáng vẻ này của sư phụ thật hiếm thấy à.
"Ta, ta đi ngang... thấy con vừa mắt nên thu nhận. "- Hàn Tâm nói
Lời nàng nói hoàn toàn là bịa đặt, làm sao? Chẳng lẽ lại kể, năm đó tên cẩu hoàng đế nghi ngờ Lưu phi lăng loàng sinh ra nghiệt chủng, nghe hoàng hậu xúi giục, sai Lý công công đuổi giết Lưu Phi, cuối cùng bà phải bỏ lại hắn trong rừng rồi bị giết một cách dã mang. Không, tuyệt đối không thể để hắn biết, có nhiều sự thật không nên biết vẫn tốt hơn. Một người khi phải đối diện với quá nhiều sự thật sẽ dần đánh mất bản thân của mình.
"Nhưng khi nãy bọn họ nói phải cắt máu xác định."
"Không cần, con chính là chân mệnh thiên tử, máu của con, bọn chúng không có tư cách lấy."- Hàn Tâm khẽ nói.
Chí Kiệt khó hiểu nhíu mày: "Con không muốn, làm việc gì cũng phải khiến người khác tâm phục khẩu phục."
Hàn Tâm thở dài, đứa trẻ này, dù có ở ngoài bao lâu thì vẫn không che được khí chất quân vương quyết đoán chính trực.
Thấy Hàn Tâm không nói gì, biết nàng cũng không phản đối, hắn im lặng, nhìn xuống đôi tay nhỏ của nàng nói: "Sư phụ, người đưa tay ra."
"Làm gì?"- Hàn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, tiểu tử này định giở trò gì đây?
"Thì cứ đưa đây."- Chí Kiệt nói rồi giơ tat mình ra.
Hàn Tâm làm theo lời hắn, chỉ thấy hắn lấy trong áo ra một cái vòng tay bằng ngọc thạch màu đỏ trắng, tựa như huyết mạch, tao nhã mà phóng khoáng, tế nhị lại mang đầy ý nghĩa.
"Đây..."- Hàn Tâm nhìn hắn đeo vào tay mình, không biết nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn hắn.
"Hôm nay là sinh thần của sư phụ."- Chí Kiệt cười nhìn nàng.
"Sinh thần? Ta còn không biết ta hóa thành người vào ngày nào..."- Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ thế lương.
Chí Kiệt vẫn nắm tay nàng: "Các ma tinh trong Hàn Linh điện nói, hôm nay là sinh thần của con, ngày sư phụ thu nhận con, vậy xem như chúng ta cùng sinh thần đi."
Hàn Tâm mỉm cười nhìn chiếc vòng trong tay một lúc lâu, rồi nói: "Được."