Những áng mây mờ ảo bao quanh đại điện rộng lớn, Đại Hữu và đệ tử Toàn Chân phái sắc mặt nặng nề nhìn vào thủy tinh cầu.
Nam tử áo xanh lần trước đả thương Hàn Tâm nói: "Xem ra đại ma đầu đó sắp tìm được Bội Kiếm rồi, sư huynh, vậy chúng ta có nên chuyển Bội kiếm đến nơi khác không?"
Đại Hữu thở dài lắc đầu: "Bội kiếm là thần khí, một khi bị dịch chuyển sẽ khiến đất trời rung chuyển, hậu quả cũng không nhẹ đi."
Nam tử đó tiếp tục: "Không lẽ chúng ta cứ đứng nhìn sao?"
Đại Hữu chau mày: "Sư phụ trong lúc bế quan đã quan sát thiên văn, người nói lần này là đại kiếp của tam giới và cả sư muội. Chúng ta không được xen vào."
Hiên Viên Bội Kiếm, thanh kiếm phong ấn sức mạnh của ma đạo, uy lực vô biên, tuy là thần khí nhưng đã lưu lạc vào ma giới, nghìn năm nay đã bị ma khí xâm nhập, là thứ vô cùng nguy hiểm.
"Nhưng an toàn của chân mệnh thiên tử chúng ta phải bảo vệ, chỉ có điều tiểu tử kia hình như chỉ biết có một mình Hàn Tâm. Huynh nói xem, có phải ma đầu đó dùng chi hồn thuật không?"
Đại Hữu thở dài: "Ta cũng chỉ có thể ngăn chặn tai họa trong phạm vi cho phép thôi."
Đến nước này, mọi chuyện trông vào phần số của sư muội. Hàn Tâm, rốt cuộc trong hồ lô của cô chứa thuốc gì?
----------
Sáng ngày hôm sau, quá trình cắt máu xác định cũng tới, nhưng là xác định trên hài cốt của Lưu quý phi.
Đứng trước lăng mộ, Chí Kiệt khó chịu nhíu mày, sao sư phụ không để hắn và hoàng thượng nhỏ máu? Lại đi khai quật mộ của mẹ hắn, như vậy chẳng phải phiền bà an nghĩ sao? Là đại bất kính.
"Sư phụ, sao nhất quyết phải làm vậy? Con có thể cắt máu với hoàng thượng.."
"Ông ta đang nghĩ ngơi, không tiện bị làm phiền."- Hàn Tâm thuận miệng nói: "Là do con một mực muốn làm người khác phục, bây giờ... đổi ý vẫn còn kịp."
Chí Kiệt nhìn lăng cổ đang sắp bị thị vệ phá, lí nhí: "Nhưng... sao người cứ bắt con lựa chọn như vậy..."
Hàn Tâm cười nhẹ: "Ta, chính là muốn con lựa chọn, trên đời này không có gì là không phải trả giá, chọn cái này sẽ mất cái kia, đó, là quy luật."
"Nhưng bà ấy, mẹ con đã qua đời, chẳng lẽ không thể tôn trọng bà ấy sao?"- Chí Kiệt bất mãn nhìn nàng
Hàn Tâm vẫn mỉm cười nhìn hắn, đứa trẻ này, vẫn chưa hiểu ý nàng.
"Tiểu Kiệt, ta không phải không tôn trọng bà ấy, quyền lựa chọn, là do con."
"Nhưng..."
Hàn Tâm cắt lời: "Trên đời, không nhất thiết phải khiến người khác phục mới là kẻ chiến thắng, chỉ cần trong tay có quyền lực và sức mạnh thì những kẻ không phục điều không là gì cả, tiểu Kiệt, nhớ lấy điều này, mặc kệ thế gian có thừa nhận con hay không, một là con trở thành người mạnh nhất, hai, mãi là một phế vật ở dưới chân người khác. "- Nàng nhìn hắn, nói tiếp: "Kẻ mạnh không phải là kẻ chiến thắng, kẻ chiến thắng, mới chính là kẻ mạnh, đó là quy luật của cuộc chơi, con hiểu không?""Con.."- Chí Kiệt khó xử nhìn nàng, hóa ra vạn sự trên đời ở trong mắt người chỉ là một cuộc chơi, người có thể cược bất cứ thứ gì, kể cả...hắn.
Nghĩ đến đây đột nhiên tim rất đau.
"Con hiểu rồi. Chúng ta... không cần cắt máu nhận thân nữa..."
Hàn Tâm hài lòng mỉm cười, giơ tay phủi chiếc lá trên vai hắn.
Động tác này khiến hắn ngạc nhiên, sư phụ dịu dàng như thế, là thật lòng hay chỉ vì mục đích của mình?
"Vậy các quan thần phản đối thì phải làm thế nào?"- Giọng nói nàng du dương, nhẹ nhàng tựa như tiếng nước chảy
Chí Kiệt biết nàng hỏi như vậy là muốn hắn nói gì, nhưng lời nàng muốn nghe hắn lại khó nói ra, nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng kia, hắn khó khăn nói từng chữ: "Kẻ nào không phục... giết."
"Tốt lắm."- Hàn Tâm hài lòng.
-------------
"Hồng Liên, chuyện ta bảo con làm tới đâu rồi."- Hàn Tâm quay lưng đối diện với người phía sau, đôi tay ngọc ngà chạm nhẹ vào con dấu làm bằng ngọc thạch mà nàng lấy được trong phòng của lão hoàng đế.
"Thưa sư phụ, con đã sắp xếp cho cẩu hoàng đế đó một nơi an toàn rồi, chi hồn thuật người dạy cũng đã dùng, bây giờ ông ta không nhớ chuyện gì, chỉ biết mình là một lão nông, có thể xem đã an phận."- Hồng Liên một thân hắc y, cung kính bẩm báo.
"Rất tốt, bên phía người của Toàn Chân phái thì thế nào?"- Hàn Tâm hỏi.
"Bẩm sư phụ, không có động tĩnh."- Hồng Liên nói.
Hàn Tâm chau mày: "Tiếp tục quan sát."
"Vâng."
Sắc mặt Hàn Tâm đột nhiên tái nhợt, vị trí trái tim lại nhói lên liên tục, trong người như có một luồn khí chạy ngược, khiến huyết mạch không lưu thông.
Phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nàng chống tay lên ghế, chết tiệt, ma tình độc.
"Sư phụ..."- Hồng Liên thấy nàng như thế thì bỏ hết lễ nghi qua một bên mà chạy lại đỡ nàng: "Người không sao chứ?"
Hàn Tâm khó chịu, hất tay khiến Hồng Liên lùi ra sau vài bước, nàng không bình tĩnh mà lật đổ đồ vật trên bàn sau đó hét lên thật lớn, tim nàng, nhói lên liên tục, đầu cũng như bị nổ tung, trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thiêu luôn tim nàng.
"Sư phụ, người bình tĩnh đi..."-Hồng Liên không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ta theo Hàn Tâm lâu vậy cũng chưa từng thấy nàng đau đớn như vậy.
Ngọn lửa trong lòng như ngày càng cháy lớn, sau đó là hàng trăm con rắn đang gặm cắn cơ thể nàng, Hàn Tâm ngã xuống đất, nàng đau đớn đến trán cũng ướt đẫm.
"Sư phụ..."- Không được, cứ như vậy rất nguy hiểm. Hồng Liên dùng nội lực ép độc trong người nàng, nhưng hình như chẳng ăn thua gì, thậm chí nàng ta còn cảm thấy mình bị một thứ gì đó như kịch độc xâm nhập vào cơ thể.
Nếu nàng ta dừng thì sư phụ sẽ nguy hiểm, mặc dù người không chết nhưng như vậy còn đau đớn hơn gấp ngàn lần, nếu nàng ta tiếp tục, thì có thể sẽ giải được phần nào đau đớn bây giờ của sư phụ, nhưng với công lực của nàng ta, e là sẽ bị kịch độc làm mất mạng.
"Con muốn chết sao? Dừng tay."- Hàn Tâm đau đớn nói.
"Không thể được, dù có chết, con cũng phải chết vì sư phụ"- Hồng Liên dốc toàn lực, nụ cười trên môi nàng ta cứ thế yếu ớt dần, đời này ở bên sư phụ, chết vì người, nàng ta không hối tiếc.
Đột nhiên, Hồng Liên cảm thấy sau lưng mình được truyền một nguồn lực mạnh giúp nàng ta tỉnh táo trở lại, Hồng Liên xoay đầu, là Cảnh Dương.
Cả ba người, cứ như thế vận công một canh giờ, cuối cùng Hàn Tâm cũng ngất đi. Cảnh Dương bế nàng đặt lên giường rồi quay qua Hồng Liên: "Khi nãy người liều mạng quá rồi đó."
"Đa tạ sư bá đã cứu giúp."- Hồng Liên quỳ một chân.
"Đứng lên đi."- Cảnh Dương ngồi xuống uống một ngụm trà: "Ta thấy cô ta gặp ai cũng lạnh nhạt vô tình, sao lại có nhiều người nguyện chết vì cô ta như vậy chứ, thật quá ngu ngốc."
Hồng Liên mỉm cười: "Sư phụ tuy rằng luôn lạnh lùng nhưng người là người quan trọng với con, cũng như với sư bá vậy."
"Ta không có."- Cảnh Dương quay mặt sang chỗ khác.
Hồng Liên mỉm cười: "Chẳng phải sư bá luôn theo dõi bảo vệ sư phụ sao, nếu không sao lại xuất hiện ở Hàn Linh điện kịp thời như vậy? "
"Ta... ta chỉ là động lòng trắc ẩn một cách không thông minh mới cứu loại người vô tình như cô ta."- Cảnh Dương rung đùi nói.
Hồng Liên bật cười, không tiếp tục triêu hắn nữa.
"Phải rồi, sư phụ vừa rồi bị gì vậy?"
"Cô ta..."- Cảnh Dương chợt nghĩ tới lời dặn của nàng lần trước.
...
"Chuyện ta trúng ma tình, ngươi tuyệt đối đừng nói với ai, cả sư tổ cũng vậy."
"Sư tổ tuy đang bế quan nhưng người tuyệt đối không lơ là tin tức, giấu được một lúc không giấu được cả đời."
"Từ bao giờ ngươi lắm chuyện thế, cứ làm theo lời ta là được."
...
Khẽ thở dài nhìn Hồng Liên: "Cô ta bị nội thương."
Hồng Liên chau mày nghi hoặc: "Nội thương? Không giống lắm, rõ ràng là trúng một loại kịch độc mà."
Cảnh Dương tái mặt, nguy rồi, cả Hồng Liên cũng dễ dàng nhìn ra thì nói gì đến sư tổ, không khéo bà lại từ núi Thiên Sơn bay xuống thì nguy.
"Ta, ta nói thì ngươi nghe đi, ra ngoài, ta chăm sóc cho cô ta."
Hồng Liên ôm một bụng đầy câu hỏi ra ngoài.
Cảnh Dương nhìn người nằm trên giường, nàng đang ngủ, gương mặt lúc này cũng nhu hòa hơn, ít ra cũng không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
"Ngươi là đồ ngốc, đúng là ngốc, gì mà ma vương chứ, chẳng qua là một nữ nhân si tình, tiểu Kiệt của ngươi có tốn công lực ép độc cho ngươi như ta không, ba nghìn năm tu hành của ta, mất trắng trong một đêm, nữ nhân đáng chết, mau tỉnh lại."
Những áng mây mờ ảo bao quanh đại điện rộng lớn, Đại Hữu và đệ tử Toàn Chân phái sắc mặt nặng nề nhìn vào thủy tinh cầu.
Nam tử áo xanh lần trước đả thương Hàn Tâm nói: "Xem ra đại ma đầu đó sắp tìm được Bội Kiếm rồi, sư huynh, vậy chúng ta có nên chuyển Bội kiếm đến nơi khác không?"
Đại Hữu thở dài lắc đầu: "Bội kiếm là thần khí, một khi bị dịch chuyển sẽ khiến đất trời rung chuyển, hậu quả cũng không nhẹ đi."
Nam tử đó tiếp tục: "Không lẽ chúng ta cứ đứng nhìn sao?"
Đại Hữu chau mày: "Sư phụ trong lúc bế quan đã quan sát thiên văn, người nói lần này là đại kiếp của tam giới và cả sư muội. Chúng ta không được xen vào."
Hiên Viên Bội Kiếm, thanh kiếm phong ấn sức mạnh của ma đạo, uy lực vô biên, tuy là thần khí nhưng đã lưu lạc vào ma giới, nghìn năm nay đã bị ma khí xâm nhập, là thứ vô cùng nguy hiểm.
"Nhưng an toàn của chân mệnh thiên tử chúng ta phải bảo vệ, chỉ có điều tiểu tử kia hình như chỉ biết có một mình Hàn Tâm. Huynh nói xem, có phải ma đầu đó dùng chi hồn thuật không?"
Đại Hữu thở dài: "Ta cũng chỉ có thể ngăn chặn tai họa trong phạm vi cho phép thôi."
Đến nước này, mọi chuyện trông vào phần số của sư muội. Hàn Tâm, rốt cuộc trong hồ lô của cô chứa thuốc gì?
----------
Sáng ngày hôm sau, quá trình cắt máu xác định cũng tới, nhưng là xác định trên hài cốt của Lưu quý phi.
Đứng trước lăng mộ, Chí Kiệt khó chịu nhíu mày, sao sư phụ không để hắn và hoàng thượng nhỏ máu? Lại đi khai quật mộ của mẹ hắn, như vậy chẳng phải phiền bà an nghĩ sao? Là đại bất kính.
"Sư phụ, sao nhất quyết phải làm vậy? Con có thể cắt máu với hoàng thượng.."
"Ông ta đang nghĩ ngơi, không tiện bị làm phiền."- Hàn Tâm thuận miệng nói: "Là do con một mực muốn làm người khác phục, bây giờ... đổi ý vẫn còn kịp."
Chí Kiệt nhìn lăng cổ đang sắp bị thị vệ phá, lí nhí: "Nhưng... sao người cứ bắt con lựa chọn như vậy..."
Hàn Tâm cười nhẹ: "Ta, chính là muốn con lựa chọn, trên đời này không có gì là không phải trả giá, chọn cái này sẽ mất cái kia, đó, là quy luật."
"Nhưng bà ấy, mẹ con đã qua đời, chẳng lẽ không thể tôn trọng bà ấy sao?"- Chí Kiệt bất mãn nhìn nàng
Hàn Tâm vẫn mỉm cười nhìn hắn, đứa trẻ này, vẫn chưa hiểu ý nàng.
"Tiểu Kiệt, ta không phải không tôn trọng bà ấy, quyền lựa chọn, là do con."
"Nhưng..."
Hàn Tâm cắt lời: "Trên đời, không nhất thiết phải khiến người khác phục mới là kẻ chiến thắng, chỉ cần trong tay có quyền lực và sức mạnh thì những kẻ không phục điều không là gì cả, tiểu Kiệt, nhớ lấy điều này, mặc kệ thế gian có thừa nhận con hay không, một là con trở thành người mạnh nhất, hai, mãi là một phế vật ở dưới chân người khác. "- Nàng nhìn hắn, nói tiếp: "Kẻ mạnh không phải là kẻ chiến thắng, kẻ chiến thắng, mới chính là kẻ mạnh, đó là quy luật của cuộc chơi, con hiểu không?""Con.."- Chí Kiệt khó xử nhìn nàng, hóa ra vạn sự trên đời ở trong mắt người chỉ là một cuộc chơi, người có thể cược bất cứ thứ gì, kể cả...hắn.
Nghĩ đến đây đột nhiên tim rất đau.
"Con hiểu rồi. Chúng ta... không cần cắt máu nhận thân nữa..."
Hàn Tâm hài lòng mỉm cười, giơ tay phủi chiếc lá trên vai hắn.
Động tác này khiến hắn ngạc nhiên, sư phụ dịu dàng như thế, là thật lòng hay chỉ vì mục đích của mình?
"Vậy các quan thần phản đối thì phải làm thế nào?"- Giọng nói nàng du dương, nhẹ nhàng tựa như tiếng nước chảy
Chí Kiệt biết nàng hỏi như vậy là muốn hắn nói gì, nhưng lời nàng muốn nghe hắn lại khó nói ra, nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng kia, hắn khó khăn nói từng chữ: "Kẻ nào không phục... giết."
"Tốt lắm."- Hàn Tâm hài lòng.
-------------
"Hồng Liên, chuyện ta bảo con làm tới đâu rồi."- Hàn Tâm quay lưng đối diện với người phía sau, đôi tay ngọc ngà chạm nhẹ vào con dấu làm bằng ngọc thạch mà nàng lấy được trong phòng của lão hoàng đế.
"Thưa sư phụ, con đã sắp xếp cho cẩu hoàng đế đó một nơi an toàn rồi, chi hồn thuật người dạy cũng đã dùng, bây giờ ông ta không nhớ chuyện gì, chỉ biết mình là một lão nông, có thể xem đã an phận."- Hồng Liên một thân hắc y, cung kính bẩm báo.
"Rất tốt, bên phía người của Toàn Chân phái thì thế nào?"- Hàn Tâm hỏi.
"Bẩm sư phụ, không có động tĩnh."- Hồng Liên nói.
Hàn Tâm chau mày: "Tiếp tục quan sát."
"Vâng."
Sắc mặt Hàn Tâm đột nhiên tái nhợt, vị trí trái tim lại nhói lên liên tục, trong người như có một luồn khí chạy ngược, khiến huyết mạch không lưu thông.
Phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nàng chống tay lên ghế, chết tiệt, ma tình độc.
"Sư phụ..."- Hồng Liên thấy nàng như thế thì bỏ hết lễ nghi qua một bên mà chạy lại đỡ nàng: "Người không sao chứ?"
Hàn Tâm khó chịu, hất tay khiến Hồng Liên lùi ra sau vài bước, nàng không bình tĩnh mà lật đổ đồ vật trên bàn sau đó hét lên thật lớn, tim nàng, nhói lên liên tục, đầu cũng như bị nổ tung, trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thiêu luôn tim nàng.
"Sư phụ, người bình tĩnh đi..."-Hồng Liên không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ta theo Hàn Tâm lâu vậy cũng chưa từng thấy nàng đau đớn như vậy.
Ngọn lửa trong lòng như ngày càng cháy lớn, sau đó là hàng trăm con rắn đang gặm cắn cơ thể nàng, Hàn Tâm ngã xuống đất, nàng đau đớn đến trán cũng ướt đẫm.
"Sư phụ..."- Không được, cứ như vậy rất nguy hiểm. Hồng Liên dùng nội lực ép độc trong người nàng, nhưng hình như chẳng ăn thua gì, thậm chí nàng ta còn cảm thấy mình bị một thứ gì đó như kịch độc xâm nhập vào cơ thể.
Nếu nàng ta dừng thì sư phụ sẽ nguy hiểm, mặc dù người không chết nhưng như vậy còn đau đớn hơn gấp ngàn lần, nếu nàng ta tiếp tục, thì có thể sẽ giải được phần nào đau đớn bây giờ của sư phụ, nhưng với công lực của nàng ta, e là sẽ bị kịch độc làm mất mạng.
"Con muốn chết sao? Dừng tay."- Hàn Tâm đau đớn nói.
"Không thể được, dù có chết, con cũng phải chết vì sư phụ"- Hồng Liên dốc toàn lực, nụ cười trên môi nàng ta cứ thế yếu ớt dần, đời này ở bên sư phụ, chết vì người, nàng ta không hối tiếc.
Đột nhiên, Hồng Liên cảm thấy sau lưng mình được truyền một nguồn lực mạnh giúp nàng ta tỉnh táo trở lại, Hồng Liên xoay đầu, là Cảnh Dương.
Cả ba người, cứ như thế vận công một canh giờ, cuối cùng Hàn Tâm cũng ngất đi. Cảnh Dương bế nàng đặt lên giường rồi quay qua Hồng Liên: "Khi nãy người liều mạng quá rồi đó."
"Đa tạ sư bá đã cứu giúp."- Hồng Liên quỳ một chân.
"Đứng lên đi."- Cảnh Dương ngồi xuống uống một ngụm trà: "Ta thấy cô ta gặp ai cũng lạnh nhạt vô tình, sao lại có nhiều người nguyện chết vì cô ta như vậy chứ, thật quá ngu ngốc."
Hồng Liên mỉm cười: "Sư phụ tuy rằng luôn lạnh lùng nhưng người là người quan trọng với con, cũng như với sư bá vậy."
"Ta không có."- Cảnh Dương quay mặt sang chỗ khác.
Hồng Liên mỉm cười: "Chẳng phải sư bá luôn theo dõi bảo vệ sư phụ sao, nếu không sao lại xuất hiện ở Hàn Linh điện kịp thời như vậy? "
"Ta... ta chỉ là động lòng trắc ẩn một cách không thông minh mới cứu loại người vô tình như cô ta."- Cảnh Dương rung đùi nói.
Hồng Liên bật cười, không tiếp tục triêu hắn nữa.
"Phải rồi, sư phụ vừa rồi bị gì vậy?"
"Cô ta..."- Cảnh Dương chợt nghĩ tới lời dặn của nàng lần trước.
...
"Chuyện ta trúng ma tình, ngươi tuyệt đối đừng nói với ai, cả sư tổ cũng vậy."
"Sư tổ tuy đang bế quan nhưng người tuyệt đối không lơ là tin tức, giấu được một lúc không giấu được cả đời."
"Từ bao giờ ngươi lắm chuyện thế, cứ làm theo lời ta là được."
...
Khẽ thở dài nhìn Hồng Liên: "Cô ta bị nội thương."
Hồng Liên chau mày nghi hoặc: "Nội thương? Không giống lắm, rõ ràng là trúng một loại kịch độc mà."
Cảnh Dương tái mặt, nguy rồi, cả Hồng Liên cũng dễ dàng nhìn ra thì nói gì đến sư tổ, không khéo bà lại từ núi Thiên Sơn bay xuống thì nguy.
"Ta, ta nói thì ngươi nghe đi, ra ngoài, ta chăm sóc cho cô ta."
Hồng Liên ôm một bụng đầy câu hỏi ra ngoài.
Cảnh Dương nhìn người nằm trên giường, nàng đang ngủ, gương mặt lúc này cũng nhu hòa hơn, ít ra cũng không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
"Ngươi là đồ ngốc, đúng là ngốc, gì mà ma vương chứ, chẳng qua là một nữ nhân si tình, tiểu Kiệt của ngươi có tốn công lực ép độc cho ngươi như ta không, ba nghìn năm tu hành của ta, mất trắng trong một đêm, nữ nhân đáng chết, mau tỉnh lại."