Ngoài trời, bão tuyết càng lúc càng lớn, trong đại điện Hàn Linh là một lão bà thần thái đẩy nộ khí, đó chính là Bích Ly, sư tổ của ma giới. Cảnh Dương đứng một bên, Hàn Tâm quỳ thẳng người giữa đại điện, thần sắc nàng trống rỗng, hai mắt vô hồn, mái tóc đen dài phũ xuống hai vai, bộ y phục màu trắng tôn lên làng da băng cơ ngọc cốt* của nàng.
(*) Ý chỉ những người xinh đẹp, thoát tục có làn da trắng đến độ trong suốt.
"Ta đã nói còn không được động tâm, con lại cứ mê luyến hồng trần, Hàn Tâm, con là ma vương, không thể vứt được chữ tình thì làm sao gánh được thiên hạ?"- Bích Ly tức giận nhìn nàng. Bà bấm độn phát hiện nàng bị ma tình xâm nhập, đang bé quan cũng phải gác sang một bên để giải quyết chuyện này.
Hàn Tâm nhìn bà, đáy mắt sớm đã chứa đầy sự tuyệt vọng, bi ai: "Sư tổ, con mặc dù là trúc tinh, nhưng con có trái tim có thể yêu, có nước mắt, có thể đau."
Bích Ly sư tổ tức giận đập tay vào ghế khiến một âm vang chói tay vang lên trong đại điện, bà đứng lên tức giận: "Hoang đường, con quả thật đã bị tình ái làm mờ mắt rồi, một chữ tình đối với ma vương mà nói là đại kỵ, đằng này con lại yêu chính đồ đệ của mình, loại chuyện đại nghịch bất đạo thế này, ta sao có thể dung tha?"
Hàn Tâm quật cường nhìn bà, nhấn mạnh từng chữ: "Con yêu chàng ấy, tình cảm này không phải ngày một ngày hai, những lí lẽ mà người nói con đã sớm vứt sang một bên rồi. Chỉ cần là chàng ấy, con bất chấp tất cả để yêu."
Cảnh Dương đứng một bên, nghe vậy thì vô cùng khó chịu mà nhíu chặt hàng mày lại. Nữ nhân này vẫn cố chấp như vậy, vẫn mù quáng không nhìn thấy tình cảm của y, nếu được, y tình nguyện chết vì ma tình độc để đổi lấy một ánh mắt của nàng.
"Cho dù tình yêu đó không có kết quả? Con nên nhớ, con không phải người."- Bích Ly thở dài ngồi xuống nhìn nàng.
Hàn Tâm im lặng, mấp máy môi, lại là thân phận, lại mà lời nguyền... tại sao có nhiều thứ chống đối tình yêu của nàng như vậy?
"Thế nào? Không biết nói gì sao? Tiểu Tâm, thế giới nhân loại chỉ là một vòng luân hồi đau khổ, còn chúng ta có tận ngàn vạn năm, hà tất gì phải làm khổ mình như vậy?"- Bích Ly nhẹ giọng khuyên nhủ, tựa như một người bà đang dạy cháu.
Hàn Tâm quỳ ở đó, nhìn bà: "Tiểu Tâm ngu muội, không hiểu khái niệm đau khổ của sư tổ, con chỉ biết ngàn vạn năm không có tình yêu, không được phép yêu lại phải từ hỏ tình yêu còn đau khổ hơn vạn lần."
Cảnh Dương nắm chặt hai tay, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn không tài nào tin nổi, những lời này là từ chính miệng ma vương thần tôn Hàn Tâm nói ra.
Bích Ly nghe xong thì cơn giận vừa dằn xuống lại bùng phát: "Ngươi đúng là nghiệt chủng, đã sai lầm còn cố chấp."- Chữ cuối cùng nói ra đồng thời một chưởng cũng giáng xuống người nàng, khiến Hàn Tâm ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, quật cường nhìn bà: "Con cố chấp với tình yêu của con, thì có gì là sai lầm? "
Một chưởng lại tuyệt tình giáng xuống, Hàn Tâm bị lực khiến bay ra xa, va mạnh vào tường sau đó ngã xuống, từ miệng nàng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cảnh Dương đau lòng nhìn nàng, không thể nhịn được, quỷ xuống cầu xin: "Sư tổ, Hàn Tâm vốn chỉ là nhất thời không hiểu chuyện, xin người tha tội."
"Ta không phải là không hiểu chuyện, sư tổ, người hận tình cả đời, dùng thù hận để che đậy tình yêu, người vốn không hiểu thế nào là chân tình chân ái."
"Câm miệng."- Bích Ly sư tổ vốn đã bị lời của Cảnh Dương làm nguôi giận nhưng Hàn Tâm lại to gan như vậy, bà trực tiếp giáng xuống một chưởng về phía nàng nhưng lần này là trúng Cảnh Dương.
Y thật không nhẫn tâm nhìn nàng bị đánh thành bộ dạng này, chỉ một chưởng khi tức giận của sư tổ đã đủ khiến y trọng thương, nhìn bà: "Sư tổ, Hàn Tâm đang mang trong người ma tình, vốn dĩ thể trạng đã suy kiệt, nếu cứ tiếp tục, dù không chết cũng tàn phế, cầu xin người hạ thủ lưu tình."
Bích Ly sư tổ thở dài, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, hai người, một người là ái đồ bà xem như là con gái, kỳ vọng và tự hào biết bao nhiêu, còn một người là kiệt tướng mà bà tin cậy, bậy giờ lại thành bộ dạng này, cả hai điều bị một chữ tình làm khổ.
"Người đâu, giam ma vương vào phục ma cốc, dùng tám ngàn xích hồn phong ấn, thi hành hình phạt..."- Dừng lại một lúc, không đành lòng nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn ra lệnh: "Thi hành hình phạt, 74 nhát kiếm truy hồn, y lệnh!"
Cảnh Dương không tin nổi nhìn sư tổ, bà luôn xem trọng Hàn Tâm, cho dù tức giận cũng không ngờ sẽ dùng loại hình phạt này, truy hồn chỉ cần ba nhát là đủ để chân thân rã nát, đằng này lại đến 74 nhát.
"Sư tổ, xin người nương tay."- Cảnh Dương khẩn trương nhìn bà, quỳ chắn trước Hàn Tâm.
Bích Ly sư tổ vừa giận nhưng lại không có cách khác liền thở dài ra lệnh: "Thi hành hình phạt ngay lặp tức, kéo Hộ sứ sang một bên."
Vài ma tinh thân cận với Bích Ly bước lên, liền bị bộ dạng cùng ngữ khí của Cảnh Dương dọa không biết phải làm thế nào: "Ai dám?"
"Con định tạo phản sao?"- Bích Ly nhìn y, nộ khí đầy người.
"Sư tổ, con..."
"Người đâu, y lệnh ngay lặp tức."- Vừa nói bà vừa nhìn qua thuộc hạ.
Ma tinh trong đại điện đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh: "Xin đại tổ tha tội cho ma vương."
"Các ngươi.... các ngươi không sợ hồn siêu phách tán sao?"- Bích Ly không tin nổi nhìn tất cả ma tinh quỳ bên dưới, tình hình gì đây?
"Mạng chúng ma thuộc về ma vương, nguyện lòng chết vì ma vương."- Tất cả lại đồng thang một lần nữa: "Ma vương thần tôn, thiên thu vạn đại."
Bích Ly nhìn nàng: "Hay cho câu ma vương thần tôn thiên thu vạn đại, con có thấy mình đã phụ lòng bao nhiêu ma tinh không? Còn không nhận tội."
Hàn Tâm bị nội thương, giọng nói yếu ớt nhưng về mặt tính chất thì vẫn quật cường: "Con không có tội."
Bích Ly sư tổ nghe thế thì tức giận nhìn sang hai thân cận của mình, lặp tức họ bước lên kéo Cảnh Dương ra rồi áp giải Hàn Tâm rời khỏi điện.
Bích Ly một chưởng đánh ngất Cảnh Dương đang kích động rồi rời khỏi.
Chí Kiệt cảm thấy lồng ngực đột nhiên đau nhói, hắn đặt bút xuống, sắc mặt khó coi. Đã xảy ra chuyện gì?
Mỹ Duyên bước vào, dịu dàng nhìn Chí Kiệt, tay nàng ta bê một khay cháo bổ do đích thân mình làm, vừa bước vào thì Chí Kiệt đã lao ra ngoài, hoàn toàn đem nàng ta biến thành người vô hình. Nụ cười dịu dàng trên môi cũng cứng lại.
Chí Kiệt chạy nhanh về Hàn Linh điện, trong người hắn có ma tình, có thể cảm nhận được an nguy của đối phương. Nói cách khác, hành trên thân nàng sẽ đau trong tâm hắn và ngược lại.
Từ trước giờ hắn chưa từng có cảm bất an về nàng như vậy, nhưng giờ đây, linh cảm này rõ hơn bất cứ thứ gì. Nàng gặp nguy.
Sư phụ, nhất định đừng xảy ra chuyện, chờ ta.
Ngoài trời, bão tuyết càng lúc càng lớn, trong đại điện Hàn Linh là một lão bà thần thái đẩy nộ khí, đó chính là Bích Ly, sư tổ của ma giới. Cảnh Dương đứng một bên, Hàn Tâm quỳ thẳng người giữa đại điện, thần sắc nàng trống rỗng, hai mắt vô hồn, mái tóc đen dài phũ xuống hai vai, bộ y phục màu trắng tôn lên làng da băng cơ ngọc cốt của nàng.
() Ý chỉ những người xinh đẹp, thoát tục có làn da trắng đến độ trong suốt.
"Ta đã nói còn không được động tâm, con lại cứ mê luyến hồng trần, Hàn Tâm, con là ma vương, không thể vứt được chữ tình thì làm sao gánh được thiên hạ?"- Bích Ly tức giận nhìn nàng. Bà bấm độn phát hiện nàng bị ma tình xâm nhập, đang bé quan cũng phải gác sang một bên để giải quyết chuyện này.
Hàn Tâm nhìn bà, đáy mắt sớm đã chứa đầy sự tuyệt vọng, bi ai: "Sư tổ, con mặc dù là trúc tinh, nhưng con có trái tim có thể yêu, có nước mắt, có thể đau."
Bích Ly sư tổ tức giận đập tay vào ghế khiến một âm vang chói tay vang lên trong đại điện, bà đứng lên tức giận: "Hoang đường, con quả thật đã bị tình ái làm mờ mắt rồi, một chữ tình đối với ma vương mà nói là đại kỵ, đằng này con lại yêu chính đồ đệ của mình, loại chuyện đại nghịch bất đạo thế này, ta sao có thể dung tha?"
Hàn Tâm quật cường nhìn bà, nhấn mạnh từng chữ: "Con yêu chàng ấy, tình cảm này không phải ngày một ngày hai, những lí lẽ mà người nói con đã sớm vứt sang một bên rồi. Chỉ cần là chàng ấy, con bất chấp tất cả để yêu."
Cảnh Dương đứng một bên, nghe vậy thì vô cùng khó chịu mà nhíu chặt hàng mày lại. Nữ nhân này vẫn cố chấp như vậy, vẫn mù quáng không nhìn thấy tình cảm của y, nếu được, y tình nguyện chết vì ma tình độc để đổi lấy một ánh mắt của nàng.
"Cho dù tình yêu đó không có kết quả? Con nên nhớ, con không phải người."- Bích Ly thở dài ngồi xuống nhìn nàng.
Hàn Tâm im lặng, mấp máy môi, lại là thân phận, lại mà lời nguyền... tại sao có nhiều thứ chống đối tình yêu của nàng như vậy?
"Thế nào? Không biết nói gì sao? Tiểu Tâm, thế giới nhân loại chỉ là một vòng luân hồi đau khổ, còn chúng ta có tận ngàn vạn năm, hà tất gì phải làm khổ mình như vậy?"- Bích Ly nhẹ giọng khuyên nhủ, tựa như một người bà đang dạy cháu.
Hàn Tâm quỳ ở đó, nhìn bà: "Tiểu Tâm ngu muội, không hiểu khái niệm đau khổ của sư tổ, con chỉ biết ngàn vạn năm không có tình yêu, không được phép yêu lại phải từ hỏ tình yêu còn đau khổ hơn vạn lần."
Cảnh Dương nắm chặt hai tay, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn không tài nào tin nổi, những lời này là từ chính miệng ma vương thần tôn Hàn Tâm nói ra.
Bích Ly nghe xong thì cơn giận vừa dằn xuống lại bùng phát: "Ngươi đúng là nghiệt chủng, đã sai lầm còn cố chấp."- Chữ cuối cùng nói ra đồng thời một chưởng cũng giáng xuống người nàng, khiến Hàn Tâm ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, quật cường nhìn bà: "Con cố chấp với tình yêu của con, thì có gì là sai lầm? "
Một chưởng lại tuyệt tình giáng xuống, Hàn Tâm bị lực khiến bay ra xa, va mạnh vào tường sau đó ngã xuống, từ miệng nàng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cảnh Dương đau lòng nhìn nàng, không thể nhịn được, quỷ xuống cầu xin: "Sư tổ, Hàn Tâm vốn chỉ là nhất thời không hiểu chuyện, xin người tha tội."
"Ta không phải là không hiểu chuyện, sư tổ, người hận tình cả đời, dùng thù hận để che đậy tình yêu, người vốn không hiểu thế nào là chân tình chân ái."
"Câm miệng."- Bích Ly sư tổ vốn đã bị lời của Cảnh Dương làm nguôi giận nhưng Hàn Tâm lại to gan như vậy, bà trực tiếp giáng xuống một chưởng về phía nàng nhưng lần này là trúng Cảnh Dương.
Y thật không nhẫn tâm nhìn nàng bị đánh thành bộ dạng này, chỉ một chưởng khi tức giận của sư tổ đã đủ khiến y trọng thương, nhìn bà: "Sư tổ, Hàn Tâm đang mang trong người ma tình, vốn dĩ thể trạng đã suy kiệt, nếu cứ tiếp tục, dù không chết cũng tàn phế, cầu xin người hạ thủ lưu tình."
Bích Ly sư tổ thở dài, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, hai người, một người là ái đồ bà xem như là con gái, kỳ vọng và tự hào biết bao nhiêu, còn một người là kiệt tướng mà bà tin cậy, bậy giờ lại thành bộ dạng này, cả hai điều bị một chữ tình làm khổ.
"Người đâu, giam ma vương vào phục ma cốc, dùng tám ngàn xích hồn phong ấn, thi hành hình phạt..."- Dừng lại một lúc, không đành lòng nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn ra lệnh: "Thi hành hình phạt, nhát kiếm truy hồn, y lệnh!"
Cảnh Dương không tin nổi nhìn sư tổ, bà luôn xem trọng Hàn Tâm, cho dù tức giận cũng không ngờ sẽ dùng loại hình phạt này, truy hồn chỉ cần ba nhát là đủ để chân thân rã nát, đằng này lại đến nhát.
"Sư tổ, xin người nương tay."- Cảnh Dương khẩn trương nhìn bà, quỳ chắn trước Hàn Tâm.
Bích Ly sư tổ vừa giận nhưng lại không có cách khác liền thở dài ra lệnh: "Thi hành hình phạt ngay lặp tức, kéo Hộ sứ sang một bên."
Vài ma tinh thân cận với Bích Ly bước lên, liền bị bộ dạng cùng ngữ khí của Cảnh Dương dọa không biết phải làm thế nào: "Ai dám?"
"Con định tạo phản sao?"- Bích Ly nhìn y, nộ khí đầy người.
"Sư tổ, con..."
"Người đâu, y lệnh ngay lặp tức."- Vừa nói bà vừa nhìn qua thuộc hạ.
Ma tinh trong đại điện đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh: "Xin đại tổ tha tội cho ma vương."
"Các ngươi.... các ngươi không sợ hồn siêu phách tán sao?"- Bích Ly không tin nổi nhìn tất cả ma tinh quỳ bên dưới, tình hình gì đây?
"Mạng chúng ma thuộc về ma vương, nguyện lòng chết vì ma vương."- Tất cả lại đồng thang một lần nữa: "Ma vương thần tôn, thiên thu vạn đại."
Bích Ly nhìn nàng: "Hay cho câu ma vương thần tôn thiên thu vạn đại, con có thấy mình đã phụ lòng bao nhiêu ma tinh không? Còn không nhận tội."
Hàn Tâm bị nội thương, giọng nói yếu ớt nhưng về mặt tính chất thì vẫn quật cường: "Con không có tội."
Bích Ly sư tổ nghe thế thì tức giận nhìn sang hai thân cận của mình, lặp tức họ bước lên kéo Cảnh Dương ra rồi áp giải Hàn Tâm rời khỏi điện.
Bích Ly một chưởng đánh ngất Cảnh Dương đang kích động rồi rời khỏi.
Chí Kiệt cảm thấy lồng ngực đột nhiên đau nhói, hắn đặt bút xuống, sắc mặt khó coi. Đã xảy ra chuyện gì?
Mỹ Duyên bước vào, dịu dàng nhìn Chí Kiệt, tay nàng ta bê một khay cháo bổ do đích thân mình làm, vừa bước vào thì Chí Kiệt đã lao ra ngoài, hoàn toàn đem nàng ta biến thành người vô hình. Nụ cười dịu dàng trên môi cũng cứng lại.
Chí Kiệt chạy nhanh về Hàn Linh điện, trong người hắn có ma tình, có thể cảm nhận được an nguy của đối phương. Nói cách khác, hành trên thân nàng sẽ đau trong tâm hắn và ngược lại.
Từ trước giờ hắn chưa từng có cảm bất an về nàng như vậy, nhưng giờ đây, linh cảm này rõ hơn bất cứ thứ gì. Nàng gặp nguy.
Sư phụ, nhất định đừng xảy ra chuyện, chờ ta.