Hàn Linh điện yên tĩnh trở lại, ánh mắt Hàn Tâm trầm ngâm như đang nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: "Tiểu Kiệt đâu?"
Hồng Liên trả lời: "Chắc là ở phòng."
Hàn Tâm không nói lời nào, đứng lên đi ra khỏi cửa nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
"Sư phụ..."- Hồng Liên gọi: "Người chỉ xem chúng con như là một quân cờ, vậy thì tại sao chỉ đối tốt với nó chứ?"- Hồng Liên dùng hết đảm nói ra lời thật lòng mình.
"Ngươi có ý kiến?"- Một giọng nói mang theo sự nguy hiểm vang lên, đôi mắt sắc bén khóa chặt người Hồng Liên.
Hồng Liên như được một thứ gì đó tận sâu thẳm trái tim tiếp thêm vũ khí, trả lời: "Sư phụ, cùng là đồ nhi người nuôi lớn sao lại chênh lệch như vậy? Con cũng hiếu kính người, cũng cố gắng luyện công, cũng... cũng trung thành với người."
"Thật không? Là trung thành hay có tâm tư khác?"
Hồng Liên vội quỳ xuống: "Đồ nhi xin thề, đời này kiếp này chỉ trung thành với sư phụ, nếu có hai lòng, trời chu đất diệt."
Hàn Tâm khẽ dướn mày, đôi môi cong lên một đường nhưng không hề cười: "Chuyện của ta, khi nào đến lược con xen vào, đừng tưởng ta không biết con đang nghĩ gì, ngoan ngoãn yên phận một chút."
Nói rồi nàng rời đi.
Hồng Liên ngồi dưới đất, hai mắt đong đầy nước nhìn tho, từ nhỏ nàng ta được sư phụ thu nhận, ngày đêm bên cạnh sư phụ nàng ta thừa nhận mình rất hiểu người.
Nhưng không.
Sư phụ trước giờ luôn máu lạnh vô tình, vậy mà lại nở nụ cười với một người, ôn nhu với một người, bao dung cho một người,. Hồng Liên thừa nhận nàng ta muốn có sư phụ, là do lòng đố kị cũng được, ích kỉ cũng được hay là... tình cảm khó nói trong thâm tâm nàng ta cũng không sao. Hồng Liên thừa nhận nàng ta là một nữ nhi, lại tơ tưởng yêu đương với một nữ nhi là sư phụ mình, đó là đại nghịch bất đạo nhưng, sư phụ quá đẹp một vẻ quyến rũ mà bất kì nam nữ điều không thể chống lại.
*
Hàn Linh điện chia làm 7 gian, nơi này tựa như một mê cung thu nhỏ vậy, 3 gian đầu là nơi ở của ma tinh cùng các sứ quỷ thập phương, 3 gian còn là được xem là cấm địa bởi nó là nơi mà Hàn Tâm nghĩ ngơi, một gian được bỏ trống nhưng từ khi có Chí Kiệt thì nàng đã ban cho Chí Kiệt gian này.
Màn đêm gió khẽ lay động, Hàn Tâm bước vào không thấy ai liền không vui hỏi ma tinh canh cửa: "Người đâu?"
"Khởi bẩm ma vương, thiếu gia đi ra ngoài đã rất lâu chưa thấy về."
Hàn Tâm nheo mày, phi ra cửa.
Dưới tán hoa anh đào về đêm, tôi ngồi đó, cũng không biết bản thân sợ cái gì, khi nghe sư phụ nói như vậy thì cảm giác giống như mất đi một món đồ quý báo, để rồi như một con sóng trôi dạt bốn phương không có điểm dừng.
"Ra đây làm gì?"- Một âm thanh quen thuộc dễ nghe phía sau vang lên, tôi quay đầu nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ thân quen, tôi lao nhanh đến ôm lấy sư phụ, mặc dù chỉ mới 15 nhưng cũng cao bằng sư phụ rồi."Tiểu Kiệt, sao thế? Ai bắt nạt con?"- Hàn Tâm khẽ nhíu mày nhưng không đẩy Chí Kiệt ra.
"Sư phụ, người không cần con nữa có phải không?"- Giọng nói tôi lí nhí, sư phụ hơi đẩy tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi nở nụ cười nhẹ như làn gió mùa xuân, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
"Sau có thể chứ, tiểu Kiệt của sư phụ đáng yêu như vậy, sao ta nở lòng không cần con chứ?"
Tôi mở to mắt nhìn sư phụ, vô nghĩ nói: "Tiểu Kiệt đáng yêu, vậy sư phụ có yêu tiểu Kiệt không?"
Ánh mắt Hàn Tâm thoáng vẻ ngạc nhiên, nàng im lặng một chút rôi mỉm cười: "Có, sẽ yêu."- Rồi lại nhìn gương mặt lem luốc nước mắt của tôi: "Nam tử hán tuyệt đối không được rơi nước mắt, sư phụ không thích những người hay khóc."
Tôi ngây thơ mà dùng tay lau nước mắt, rồi hỏi: "Vậy sư phụ cũng chưa từng rơi nước mắt à?"
Nụ cười trên mặt Hàn Tâm ngưng trọng, nàng im lặng một lúc rồi nói: "Chưa từng. Tiểu Kiệt, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, vì vậy con tuyệt đối không được khóc hiểu không? Chỉ cần con khóc thì đồng nghĩa với việc con là người vô dụng."
Tôi dùng sức gật đầu, sư phụ không cần người vô dụng, vì vậy tôi sẽ không khóc nữa.
Sư phụ cười nắm lấy tay tôi rồi nói: "Tiểu Kiệt của ta lớn rồi, tay cũng lớn hơn ta, ta tặng con một món quà nhé."
Tôi gật đầu, sau đó sư phụ làm phép trên tay rôi một dấu ấn màu đỏ như máu, hình rắn chín đầu, cực kì xinh đẹp. Tôi vui mừng mỉm cười.
Tôi và sư phụ nắm tay nhau đi về, trên đường đi bởi vì quá vui nên tôi nói rất nhiều chuyện mà tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ có một câu tôi hỏi sư phụ: "Sư phụ, đồ nhi lớn rồi nhưng sao người không già?"
Sư phụ mỉm cười nhìn tôi, rất thản nhiên nói: "Sư phụ là ma thần ngàn năm sao có thể già được?"
Kỳ thật tôi hỏi rất nhiều, lúc 7 tuổi tôi hỏi: "Sư phụ, người sẽ mãi quan tâm con chứ?"
Người trả lời: "Sẽ."
Năm 9 tuổi, tôi hỏi: "sư phụ, cha mẹ con là ai?"
Người trả lời: "Họ không tồn tại."
Thấm thoắt đã 5 năm trôi qua, tôi đã 20, và tôi hỏi: "Vì sao người lại muốn thống lĩnh lục giới?"
Người trả lời: "Vì ta có tham vọng."
*
(Bây giờ đổi cách xưng nhé, đổi thành hắn và nàng.)
Phố xá đông đúc, chỉ thấy một chàng trai cao ráo tuấn tú, ngũ quan anh tuấn, khi chất anh khí phi phàm, một người xuất chúng như vậy đi giữa dòng người thì như là hạc giữa bầy vịt. Càng đáng chú ý hơn là khi nam tử đó đi về phía hai nữ tử khác, một người diễm lệ kiều mị, một người thì tựa tuyệt thế mỹ nhân, nhưng lãnh nhược băng sương, đôi mắt bình thản chứa một vẻ cao ngạo không kiêng dè.
"Sư phụ, màn thầu nóng hổi, người ăn đi."- Chí Kiệt cười vui vẻ, đưa màn thầu cho Hàn Tâm.
Những nữ nhân nãy giờ 'bí mật' tiếp cận hắn cũng thở phào nhẹ nhổm thì ra là sư đồ, thế thì quá tốt cho bọn họ rồi.
Hàn Tâm nhìn hắn, ánh mắt vẫn sắc bén âm trầm như vậy nhưng khi dừng trên người hắn lại vô cùng ấm áp. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không ăn."
Chí Kiệt mặc dù không muốn nhưng vẫn quay sang Hồng Liên, 'hỏi cho có': " sư tỷ, có ăn không?"
Hồng Liên lườm nguýt hắn từ nãy giờ , lại nghe hắn hỏi với cái bộ dạng như vậy, nếu không ăn chẳng phải đúng ý hắn sao?.
"Ăn, đương nhiên ăn rồi, đồ sư đệ hiếu kính, người làm sư tỷ như ta sao có thể không ăn chứ."- Hồng Liên miệng cười nhưng lòng không cười.
Nghe nàng ta nói chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng là lẽ thường, nhưng chỉ mình Chí Kiệt biết, hai chữ 'hiếu kính' từ miệng Hồng Liên phát ra có bao nhiêu hàm ý.
Nghĩa là: Ngươi nhỏ hơn ta đấy, đừng có vô phép.
Hay kiểu như: Có sư phụ ở đây đố ngươi làm gì được ta
Càng nghĩ, hắn càng tức, nhưng nam tử hán sẽ không so đo với nàng ta. Lần này sư phụ ra ngoài giải quyết công việc, cũng là lần đầu tiên hắn rời khỏi Hàn Linh Điện, đâu thể tạo cho sư phụ ấn tượng xấu được.
Nghĩ thế Chí Kiệt liền chạy đến bên cạnh Hàn Tâm, hai tay dâng màn thầu lên, lễ phép: "Sư phụ, chúng ta đi cũng được nửa ngày rồi, người nên ăn để có sức khỏe."
Hàn Tâm như cười như không nói: "Món này... sư phụ không thích."
"Vậy sư phụ thích gì?"- Nói mới nhớ, 20 năm bên cạnh sư phụ hắn chưa từng dùng cơm với người cũng chưa từng thấy người dùng cơm. Chẳng lẽ thức ăn trong Hàn Linh điện điều không hợp khẩu vị sao? Nếu thế thì ma linh phụ trách bếp núc đã bị hồn siêu phách tán rồi.
Hàn Tâm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng uống trà nóng.
Chí Kiệt cũng không dám hỏi thêm, tuy hắn luôn cảm thấy sư phụ rất tốt, thậm chí chưa bao giờ lớn tiếng với bất kì ai, nhưng kể từ đêm hôm đó nhìn thấy sư phụ giết người, hắn lại có chút sợ.
Mãi về sau, Chí Kiệt mới biết, sở dĩ sư phụ không lớn tiếng với ai là vì chỉ cần một biến động trong ánh mắt của người đã khiến người khác e ngại, sư phụ không tức giận với ai là vì trước giờ chưa ai dám làm người tức giận.
Hàn Linh điện yên tĩnh trở lại, ánh mắt Hàn Tâm trầm ngâm như đang nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: "Tiểu Kiệt đâu?"
Hồng Liên trả lời: "Chắc là ở phòng."
Hàn Tâm không nói lời nào, đứng lên đi ra khỏi cửa nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
"Sư phụ..."- Hồng Liên gọi: "Người chỉ xem chúng con như là một quân cờ, vậy thì tại sao chỉ đối tốt với nó chứ?"- Hồng Liên dùng hết đảm nói ra lời thật lòng mình.
"Ngươi có ý kiến?"- Một giọng nói mang theo sự nguy hiểm vang lên, đôi mắt sắc bén khóa chặt người Hồng Liên.
Hồng Liên như được một thứ gì đó tận sâu thẳm trái tim tiếp thêm vũ khí, trả lời: "Sư phụ, cùng là đồ nhi người nuôi lớn sao lại chênh lệch như vậy? Con cũng hiếu kính người, cũng cố gắng luyện công, cũng... cũng trung thành với người."
"Thật không? Là trung thành hay có tâm tư khác?"
Hồng Liên vội quỳ xuống: "Đồ nhi xin thề, đời này kiếp này chỉ trung thành với sư phụ, nếu có hai lòng, trời chu đất diệt."
Hàn Tâm khẽ dướn mày, đôi môi cong lên một đường nhưng không hề cười: "Chuyện của ta, khi nào đến lược con xen vào, đừng tưởng ta không biết con đang nghĩ gì, ngoan ngoãn yên phận một chút."
Nói rồi nàng rời đi.
Hồng Liên ngồi dưới đất, hai mắt đong đầy nước nhìn tho, từ nhỏ nàng ta được sư phụ thu nhận, ngày đêm bên cạnh sư phụ nàng ta thừa nhận mình rất hiểu người.
Nhưng không.
Sư phụ trước giờ luôn máu lạnh vô tình, vậy mà lại nở nụ cười với một người, ôn nhu với một người, bao dung cho một người,. Hồng Liên thừa nhận nàng ta muốn có sư phụ, là do lòng đố kị cũng được, ích kỉ cũng được hay là... tình cảm khó nói trong thâm tâm nàng ta cũng không sao. Hồng Liên thừa nhận nàng ta là một nữ nhi, lại tơ tưởng yêu đương với một nữ nhi là sư phụ mình, đó là đại nghịch bất đạo nhưng, sư phụ quá đẹp một vẻ quyến rũ mà bất kì nam nữ điều không thể chống lại.
Hàn Linh điện chia làm gian, nơi này tựa như một mê cung thu nhỏ vậy, gian đầu là nơi ở của ma tinh cùng các sứ quỷ thập phương, gian còn là được xem là cấm địa bởi nó là nơi mà Hàn Tâm nghĩ ngơi, một gian được bỏ trống nhưng từ khi có Chí Kiệt thì nàng đã ban cho Chí Kiệt gian này.
Màn đêm gió khẽ lay động, Hàn Tâm bước vào không thấy ai liền không vui hỏi ma tinh canh cửa: "Người đâu?"
"Khởi bẩm ma vương, thiếu gia đi ra ngoài đã rất lâu chưa thấy về."
Hàn Tâm nheo mày, phi ra cửa.
Dưới tán hoa anh đào về đêm, tôi ngồi đó, cũng không biết bản thân sợ cái gì, khi nghe sư phụ nói như vậy thì cảm giác giống như mất đi một món đồ quý báo, để rồi như một con sóng trôi dạt bốn phương không có điểm dừng.
"Ra đây làm gì?"- Một âm thanh quen thuộc dễ nghe phía sau vang lên, tôi quay đầu nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ thân quen, tôi lao nhanh đến ôm lấy sư phụ, mặc dù chỉ mới nhưng cũng cao bằng sư phụ rồi."Tiểu Kiệt, sao thế? Ai bắt nạt con?"- Hàn Tâm khẽ nhíu mày nhưng không đẩy Chí Kiệt ra.
"Sư phụ, người không cần con nữa có phải không?"- Giọng nói tôi lí nhí, sư phụ hơi đẩy tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi nở nụ cười nhẹ như làn gió mùa xuân, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
"Sau có thể chứ, tiểu Kiệt của sư phụ đáng yêu như vậy, sao ta nở lòng không cần con chứ?"
Tôi mở to mắt nhìn sư phụ, vô nghĩ nói: "Tiểu Kiệt đáng yêu, vậy sư phụ có yêu tiểu Kiệt không?"
Ánh mắt Hàn Tâm thoáng vẻ ngạc nhiên, nàng im lặng một chút rôi mỉm cười: "Có, sẽ yêu."- Rồi lại nhìn gương mặt lem luốc nước mắt của tôi: "Nam tử hán tuyệt đối không được rơi nước mắt, sư phụ không thích những người hay khóc."
Tôi ngây thơ mà dùng tay lau nước mắt, rồi hỏi: "Vậy sư phụ cũng chưa từng rơi nước mắt à?"
Nụ cười trên mặt Hàn Tâm ngưng trọng, nàng im lặng một lúc rồi nói: "Chưa từng. Tiểu Kiệt, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, vì vậy con tuyệt đối không được khóc hiểu không? Chỉ cần con khóc thì đồng nghĩa với việc con là người vô dụng."
Tôi dùng sức gật đầu, sư phụ không cần người vô dụng, vì vậy tôi sẽ không khóc nữa.
Sư phụ cười nắm lấy tay tôi rồi nói: "Tiểu Kiệt của ta lớn rồi, tay cũng lớn hơn ta, ta tặng con một món quà nhé."
Tôi gật đầu, sau đó sư phụ làm phép trên tay rôi một dấu ấn màu đỏ như máu, hình rắn chín đầu, cực kì xinh đẹp. Tôi vui mừng mỉm cười.
Tôi và sư phụ nắm tay nhau đi về, trên đường đi bởi vì quá vui nên tôi nói rất nhiều chuyện mà tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ có một câu tôi hỏi sư phụ: "Sư phụ, đồ nhi lớn rồi nhưng sao người không già?"
Sư phụ mỉm cười nhìn tôi, rất thản nhiên nói: "Sư phụ là ma thần ngàn năm sao có thể già được?"
Kỳ thật tôi hỏi rất nhiều, lúc tuổi tôi hỏi: "Sư phụ, người sẽ mãi quan tâm con chứ?"
Người trả lời: "Sẽ."
Năm tuổi, tôi hỏi: "sư phụ, cha mẹ con là ai?"
Người trả lời: "Họ không tồn tại."
Thấm thoắt đã năm trôi qua, tôi đã , và tôi hỏi: "Vì sao người lại muốn thống lĩnh lục giới?"
Người trả lời: "Vì ta có tham vọng."
(Bây giờ đổi cách xưng nhé, đổi thành hắn và nàng.)
Phố xá đông đúc, chỉ thấy một chàng trai cao ráo tuấn tú, ngũ quan anh tuấn, khi chất anh khí phi phàm, một người xuất chúng như vậy đi giữa dòng người thì như là hạc giữa bầy vịt. Càng đáng chú ý hơn là khi nam tử đó đi về phía hai nữ tử khác, một người diễm lệ kiều mị, một người thì tựa tuyệt thế mỹ nhân, nhưng lãnh nhược băng sương, đôi mắt bình thản chứa một vẻ cao ngạo không kiêng dè.
"Sư phụ, màn thầu nóng hổi, người ăn đi."- Chí Kiệt cười vui vẻ, đưa màn thầu cho Hàn Tâm.
Những nữ nhân nãy giờ 'bí mật' tiếp cận hắn cũng thở phào nhẹ nhổm thì ra là sư đồ, thế thì quá tốt cho bọn họ rồi.
Hàn Tâm nhìn hắn, ánh mắt vẫn sắc bén âm trầm như vậy nhưng khi dừng trên người hắn lại vô cùng ấm áp. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không ăn."
Chí Kiệt mặc dù không muốn nhưng vẫn quay sang Hồng Liên, 'hỏi cho có': " sư tỷ, có ăn không?"
Hồng Liên lườm nguýt hắn từ nãy giờ , lại nghe hắn hỏi với cái bộ dạng như vậy, nếu không ăn chẳng phải đúng ý hắn sao?.
"Ăn, đương nhiên ăn rồi, đồ sư đệ hiếu kính, người làm sư tỷ như ta sao có thể không ăn chứ."- Hồng Liên miệng cười nhưng lòng không cười.
Nghe nàng ta nói chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng là lẽ thường, nhưng chỉ mình Chí Kiệt biết, hai chữ 'hiếu kính' từ miệng Hồng Liên phát ra có bao nhiêu hàm ý.
Nghĩa là: Ngươi nhỏ hơn ta đấy, đừng có vô phép.
Hay kiểu như: Có sư phụ ở đây đố ngươi làm gì được ta
Càng nghĩ, hắn càng tức, nhưng nam tử hán sẽ không so đo với nàng ta. Lần này sư phụ ra ngoài giải quyết công việc, cũng là lần đầu tiên hắn rời khỏi Hàn Linh Điện, đâu thể tạo cho sư phụ ấn tượng xấu được.
Nghĩ thế Chí Kiệt liền chạy đến bên cạnh Hàn Tâm, hai tay dâng màn thầu lên, lễ phép: "Sư phụ, chúng ta đi cũng được nửa ngày rồi, người nên ăn để có sức khỏe."
Hàn Tâm như cười như không nói: "Món này... sư phụ không thích."
"Vậy sư phụ thích gì?"- Nói mới nhớ, năm bên cạnh sư phụ hắn chưa từng dùng cơm với người cũng chưa từng thấy người dùng cơm. Chẳng lẽ thức ăn trong Hàn Linh điện điều không hợp khẩu vị sao? Nếu thế thì ma linh phụ trách bếp núc đã bị hồn siêu phách tán rồi.
Hàn Tâm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng uống trà nóng.
Chí Kiệt cũng không dám hỏi thêm, tuy hắn luôn cảm thấy sư phụ rất tốt, thậm chí chưa bao giờ lớn tiếng với bất kì ai, nhưng kể từ đêm hôm đó nhìn thấy sư phụ giết người, hắn lại có chút sợ.
Mãi về sau, Chí Kiệt mới biết, sở dĩ sư phụ không lớn tiếng với ai là vì chỉ cần một biến động trong ánh mắt của người đã khiến người khác e ngại, sư phụ không tức giận với ai là vì trước giờ chưa ai dám làm người tức giận.