Vườn ngự uyển xa hoa rộng lớn, một đoàn ngư lâm quân đi qua, từ trên mái hiên hoàng cung, 3 thân ảnh đang yên lặng quan sát tình hình.
Hàn Tâm quay sang Chí Kiệt: "Tiểu Kiệt ở đây, ta và sư tỷ vào trong xem xét."
"Nhưng..."- Lời còn chưa nói ra thì hai người kia đã phi thân đi, chán thật, nếu xem thường hắn thì cần gì lôi hắn đi chứ? Chắc giờ này Hồng Liên đang cười mà nghĩ thầm: Vô dụng thì đừng làm vướng tay chân bọn ta.
Nghĩ vậy liền chán nản mà nhìn lên trời, thôi vậy, hôm qua không ngủ được nhân lúc đang mệt, ngủ một giấc đã.
Hoàng cung canh gác quả thật vô cùng chặt chẽ, a hoàn và đại vệ quân cũng xuất hiện khắp nơi, vừa nhìn đã biết là nội bất xuất ngoại bất nhập.
Hoàng đế là Trịnh Lễ, một tên hôn quân đầy tai tiếng, suốt ngày chỉ sống nhờ rượu và mỹ nữ, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ngồi giữa bầy mỹ nhân say bí tỉ thật là một chút cũng không ra đấng quân vương.
"Sư phụ, người nói tên vô lại đó là phụ thân của Chí Kiệt sao?"- Hồng Liên nói nhỏ, nhìn vào bên trong.
Hàn Tâm gật đầu: "Năm đó Liêu quý phi bị hoàng hậu vu oan là mình lăng loàn với nam nhân khác, tên cẩu hoàng đế liền tin ngay mà đuổi giết hai người họ."
Hồng Liên gật đầu: "Nghe nói An Ca hoàng hậu là người mưu mô ác độc, sau khi lên ngôi liền tìm cách hại các phi tần khác, giờ đây hậu cung chỉ còn một mình bà ta, nhưng đáng nói là bà ta không sinh được, qua 7 năm vẫn không có con. Vậy nên xét theo vai vế, Chí Kiệt là thái tử."- Hồng Liên cũng phãi hít một hơi lạnh, thằng nhãi ranh đó lại là cửu ngũ chí tôn, là người mang trong mình long khí có thể giúp sư phụ tìm Hiên Viên Bội Kiếm.
Khi nghe những lời này, ánh mắt Hàn Tâm thoánh xẹt qua một tia phức tạp nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì?"- Hồng Liên hỏi.
Hàn Tâm im lặng một lúc sau đó ghé tai nói nhỏ với Hồng Liên.
*
Mái nhà hoàng cung cao, gió thổi mát, không khí dễ chịu làm Chí Kiệt thoáng chốc đã ngủ một giấc sâu, khi mơ màng tỉnh lại, hắn nghe thấy một âm thanh kinh hãi.
"Buông tôi ra, các người là ai?"-Một nữ nhân khoảng 18 tuổi trong bộ y phục thiên kim màu vàng sang trọng, dung mạo đoan trang thanh tú bị một đám vô lại dồn vào tường.
"Mỹ nhân, muội muốn đi đâu, để ta đưa muội đi, nào ngoan, bọn ta sẽ 'thương' muội thật tốt."- Một tên ăn mày rách rưới nhưng lại đứng đầu, có vẻ như hắn ta là thủ lĩnh mấy người đó. Vừa nói hắn ta vừa giật mạnh tay của nữ nhân kia mặc cho nàng ta phản kháng mà xoa nắn. "Bàn tay đẹp thế này, thơm thế này thật quá kích thích ta rồi, A."
Một thân ảnh lao từ trên mái nhà xuống, một cước thật mạnh đá vào cánh tay của tên kia khiến hắn ngã ra xa, mấy tên khác cũng xanh mặt lại đỡ hắn ta lên.
Chí Kiệt đứng trước nữ nhân kia, ngoại hình xuất chúng, thân thủ phi phàm, chỉ xét về khí thế, một mình hắn cũng đủ ăn đứt một bọn tạp nham. Một công tử như thế xuất hiện như vị tiên nhân nào đó khiến nữ nhân kia nhất thời quên cả sợ hãi.Chí Kiệt dùng ánh mắt trào phúng nhìn đám người kia, giọng nói không nể nang ai: "Còn đám vô lại các ngươi giữa ban ngày lại chọc phá cô nương nhà người ta, điều này cũng làm ta vô cùng kích thích đó."- Vừa nói, Chí Kiệt vừa bẻ tay làm bộ dạng nôn đánh nhau.
Tên bị đánh kia lảo đảo đứng dậy chỉ vào mặt Chí Kiệt: "Tiểu tử thối, ngươi là ai mà dám xen vào Cái Bang bọn ta?"
Chí Kiệt cười châm biếm: "Cái Bang? Là thứ gì thế, ta chưa nghe bao giờ."
"Ngươi, ngươi dám xỉ nhục phá chuyện tốt của ta lại còn xỉ nhục Cái Bang bọn ta, huynh đệ cho hắn một bài học."- Tên kia nổi xung ra lệnh, một đám ăn mày ở phía sau cũng xông lên.
Trước cảnh này, Chí Kiệt không hề cuống, hằn nhếch môi di chuyển ra sau, thoáng chốc đã đến bên cạnh nữ nhân kia ôm nàng ta bay lên trời. Hai chân đi khinh công đạp lên vai từng người bọn chúng, riêng tên cuối cùng thì dứt khoát dùng hai chân đá vào đầu hắn ta.
Chí Kiệt đưa nữ nhân kia tiếp đất, quay sang nàng ta: "Không sao chứ?"
"Không sao."- Người kia đỏ mặt đẩy nhẹ hắn ra., gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Chí Kiệt nở nụ cười tỏa nắng nhìn nàng ta, nụ cười đó đã vô tình hằng sâu vào mắt ai đó.
" Ngươi được lắm."- Tên kia lảo đảo đứng dậy trừng mắt hâm dọa: "Nhớ cho kỹ đại danh trương mãnh ta, có ngày ta sẽ quay lại."- Nói rồi đám người nhanh chóng chạy đi.
"Đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ Mỹ Duyên, xin hỏi quý danh."- Nữ nhân kia nhìn hắn, hoàn hồn trở lại, giọng nói nhẹ nhàng.
"À, gọi ta là Chí Kiệt được rồi, cô nương là nữ nhi, ra đường sao lại đi một mình?"- Chí Kiệt cười nói.
"Tiểu nữ đi mua ít đồ, nhưng lại lạc mất nha hoàng nên..."- Mỹ Duyên cuối đầu lí nhí.
Chí Kiệt gật đầu: "Giờ cũng trễ rồi, nếu không chê để ta đưa cô về."
Mỹ Duyên gật đầu mỉm cười càng làm dung mạo thêm rạng ngời.
Nhà của Mỹ Duyên không xa, thoáng chốc đã tới, cả hai nói vài câu khách sáo sau đó chia tay.
Lúc này trời cũng đã tối, chắc sư phụ cũng về khách điếm rồi.
*
Lý Kim là một vị vua có thể nói là bại hoại nhất trong lịch sử Thiên Thần quốc, rượu chè mỹ nữ ngày nào cũng không thiếu, bỏ bê việc triều chính, tất cả điều do An Ca hoàng hậu xử lý, những năm gần đây, tuy rằng không nói nhưng bà ta gần như nhiếp chính ở triều ca.
Ngồi giữa bầy nữ nhân, ông ta say không biết trời đất, cứ luôn miệng lẩm bẩm những từ vô lại. Đột nhiên một nữ nhân trong số đó sơ ý làm rơi một ly rượu khiến ông mất hứng.
"Tiện nhân, làm bẩn long bào của trẫm rồi."
Nữ nhân kia sợ đến run người vội quỳ rạp xuống: "Hoàng thượng tha tội..."
Lý Kim định nói gì thì một giọng nữ nhân vang lên, âm thanh quyến rũ mê người từ ngoại cửa: "Chỉ là một chiếc long bào thôi mà, để tiểu nữ làm sạch là được."
Lý Kim nhìn lên, nhất thời ngơ ngác, người đó đứng tựa lưng vào cửa, dung mạo tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ, đôi môi đỏ ánh mắt câu dẫn, đây là mỹ nhân sao?
Hồng Liên bước lên, chủ động vòng qua cổ ông ta, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác kia thi thầm cười khẩy nhưng vẫn nũng nịu: "Hoàng thượng, ta có đẹp không? "
"Đẹp, rất đẹp."- Nói rồi ông ta vòng tay qua eo Hồng Liên kéo nàng ta vào lòng.
"Hoàng thượng, người thật xấu..."- Hồng Liên hơi ngạc nhiên khi ông già này cũng khá mạnh khỏe nhưng nhanh chóng nàng ta đã nói một câu đầy hàm ý.
Quả nhiên, Lý Kim cười sản khoái: "Không xấu sao có thể làm quân vương, các ngươi..."- Ông ta quay qua đám nữ nhân kia: "Cút hết đi."
Tất cả liền lui ra, khi không còn ai, hành động càn rỡ của Lý Kim càng nhiều, hắn ép Hồng Liên vào tường.
"Hoàng thượng, khoan..."- Hồng Liên khó chịu đẩy ra.
"Mỹ nhân trước mắt, bảo trẫm làm sao đợi đây?"
Hồng Liên bí mật giơ tay định động thủ thì điều nàng ta không tin nổi là gả kia cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ này, ông ta tuy lớn tuổi nhưng còn rất nhanh nhẹn. Thoáng chốc đã giữ chặt tay nàng ta, tay còn lại vẫn tiếp tục xâm chiếm.
Đáng chết, không lẽ nàng ta thật sự phải...
Không được, sư phụ, cứu đồ nhi với.
Bộ y phục trên người nhanh chóng bị cởi ra lộ ra bờ vai ngọc ngà. Đôi mắt theo đó mà rơi xuống một giọt lệ.
Đột nhiên, Lý Kim hét một tiếng đau đớn sau đó gục xuống, Hồng Liên mở to mắt nhìn người trước mắt, dung mạo tuyệt mỹ, thần thái lạnh nhạt, Hồng Liên không kiềm được nhào lên ôm lấy người đó, nàng biết sư phụ sẽ không bỏ rơi mình mà.
"Sư phụ..."- Hồng Liên nức nở.
Hàn Tâm khẽ đẩy nàng ta ra: "Vô dụng."
Hồng Liên cuối mặt, tự trách mình vô dụng, ngay cả một lão già cũng không đánh được. Nghĩ tới đây liền một bụng phẫn nộ mà định ra tay lấy mạng lão ta nhưng Hàn Tâm lại ngăn cản: "Gã ta vẫn còn trị."
Vườn ngự uyển xa hoa rộng lớn, một đoàn ngư lâm quân đi qua, từ trên mái hiên hoàng cung, thân ảnh đang yên lặng quan sát tình hình.
Hàn Tâm quay sang Chí Kiệt: "Tiểu Kiệt ở đây, ta và sư tỷ vào trong xem xét."
"Nhưng..."- Lời còn chưa nói ra thì hai người kia đã phi thân đi, chán thật, nếu xem thường hắn thì cần gì lôi hắn đi chứ? Chắc giờ này Hồng Liên đang cười mà nghĩ thầm: Vô dụng thì đừng làm vướng tay chân bọn ta.
Nghĩ vậy liền chán nản mà nhìn lên trời, thôi vậy, hôm qua không ngủ được nhân lúc đang mệt, ngủ một giấc đã.
Hoàng cung canh gác quả thật vô cùng chặt chẽ, a hoàn và đại vệ quân cũng xuất hiện khắp nơi, vừa nhìn đã biết là nội bất xuất ngoại bất nhập.
Hoàng đế là Trịnh Lễ, một tên hôn quân đầy tai tiếng, suốt ngày chỉ sống nhờ rượu và mỹ nữ, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ngồi giữa bầy mỹ nhân say bí tỉ thật là một chút cũng không ra đấng quân vương.
"Sư phụ, người nói tên vô lại đó là phụ thân của Chí Kiệt sao?"- Hồng Liên nói nhỏ, nhìn vào bên trong.
Hàn Tâm gật đầu: "Năm đó Liêu quý phi bị hoàng hậu vu oan là mình lăng loàn với nam nhân khác, tên cẩu hoàng đế liền tin ngay mà đuổi giết hai người họ."
Hồng Liên gật đầu: "Nghe nói An Ca hoàng hậu là người mưu mô ác độc, sau khi lên ngôi liền tìm cách hại các phi tần khác, giờ đây hậu cung chỉ còn một mình bà ta, nhưng đáng nói là bà ta không sinh được, qua năm vẫn không có con. Vậy nên xét theo vai vế, Chí Kiệt là thái tử."- Hồng Liên cũng phãi hít một hơi lạnh, thằng nhãi ranh đó lại là cửu ngũ chí tôn, là người mang trong mình long khí có thể giúp sư phụ tìm Hiên Viên Bội Kiếm.
Khi nghe những lời này, ánh mắt Hàn Tâm thoánh xẹt qua một tia phức tạp nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì?"- Hồng Liên hỏi.
Hàn Tâm im lặng một lúc sau đó ghé tai nói nhỏ với Hồng Liên.
Mái nhà hoàng cung cao, gió thổi mát, không khí dễ chịu làm Chí Kiệt thoáng chốc đã ngủ một giấc sâu, khi mơ màng tỉnh lại, hắn nghe thấy một âm thanh kinh hãi.
"Buông tôi ra, các người là ai?"-Một nữ nhân khoảng tuổi trong bộ y phục thiên kim màu vàng sang trọng, dung mạo đoan trang thanh tú bị một đám vô lại dồn vào tường.
"Mỹ nhân, muội muốn đi đâu, để ta đưa muội đi, nào ngoan, bọn ta sẽ 'thương' muội thật tốt."- Một tên ăn mày rách rưới nhưng lại đứng đầu, có vẻ như hắn ta là thủ lĩnh mấy người đó. Vừa nói hắn ta vừa giật mạnh tay của nữ nhân kia mặc cho nàng ta phản kháng mà xoa nắn. "Bàn tay đẹp thế này, thơm thế này thật quá kích thích ta rồi, A."
Một thân ảnh lao từ trên mái nhà xuống, một cước thật mạnh đá vào cánh tay của tên kia khiến hắn ngã ra xa, mấy tên khác cũng xanh mặt lại đỡ hắn ta lên.
Chí Kiệt đứng trước nữ nhân kia, ngoại hình xuất chúng, thân thủ phi phàm, chỉ xét về khí thế, một mình hắn cũng đủ ăn đứt một bọn tạp nham. Một công tử như thế xuất hiện như vị tiên nhân nào đó khiến nữ nhân kia nhất thời quên cả sợ hãi.Chí Kiệt dùng ánh mắt trào phúng nhìn đám người kia, giọng nói không nể nang ai: "Còn đám vô lại các ngươi giữa ban ngày lại chọc phá cô nương nhà người ta, điều này cũng làm ta vô cùng kích thích đó."- Vừa nói, Chí Kiệt vừa bẻ tay làm bộ dạng nôn đánh nhau.
Tên bị đánh kia lảo đảo đứng dậy chỉ vào mặt Chí Kiệt: "Tiểu tử thối, ngươi là ai mà dám xen vào Cái Bang bọn ta?"
Chí Kiệt cười châm biếm: "Cái Bang? Là thứ gì thế, ta chưa nghe bao giờ."
"Ngươi, ngươi dám xỉ nhục phá chuyện tốt của ta lại còn xỉ nhục Cái Bang bọn ta, huynh đệ cho hắn một bài học."- Tên kia nổi xung ra lệnh, một đám ăn mày ở phía sau cũng xông lên.
Trước cảnh này, Chí Kiệt không hề cuống, hằn nhếch môi di chuyển ra sau, thoáng chốc đã đến bên cạnh nữ nhân kia ôm nàng ta bay lên trời. Hai chân đi khinh công đạp lên vai từng người bọn chúng, riêng tên cuối cùng thì dứt khoát dùng hai chân đá vào đầu hắn ta.
Chí Kiệt đưa nữ nhân kia tiếp đất, quay sang nàng ta: "Không sao chứ?"
"Không sao."- Người kia đỏ mặt đẩy nhẹ hắn ra., gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Chí Kiệt nở nụ cười tỏa nắng nhìn nàng ta, nụ cười đó đã vô tình hằng sâu vào mắt ai đó.
" Ngươi được lắm."- Tên kia lảo đảo đứng dậy trừng mắt hâm dọa: "Nhớ cho kỹ đại danh trương mãnh ta, có ngày ta sẽ quay lại."- Nói rồi đám người nhanh chóng chạy đi.
"Đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ Mỹ Duyên, xin hỏi quý danh."- Nữ nhân kia nhìn hắn, hoàn hồn trở lại, giọng nói nhẹ nhàng.
"À, gọi ta là Chí Kiệt được rồi, cô nương là nữ nhi, ra đường sao lại đi một mình?"- Chí Kiệt cười nói.
"Tiểu nữ đi mua ít đồ, nhưng lại lạc mất nha hoàng nên..."- Mỹ Duyên cuối đầu lí nhí.
Chí Kiệt gật đầu: "Giờ cũng trễ rồi, nếu không chê để ta đưa cô về."
Mỹ Duyên gật đầu mỉm cười càng làm dung mạo thêm rạng ngời.
Nhà của Mỹ Duyên không xa, thoáng chốc đã tới, cả hai nói vài câu khách sáo sau đó chia tay.
Lúc này trời cũng đã tối, chắc sư phụ cũng về khách điếm rồi.
Lý Kim là một vị vua có thể nói là bại hoại nhất trong lịch sử Thiên Thần quốc, rượu chè mỹ nữ ngày nào cũng không thiếu, bỏ bê việc triều chính, tất cả điều do An Ca hoàng hậu xử lý, những năm gần đây, tuy rằng không nói nhưng bà ta gần như nhiếp chính ở triều ca.
Ngồi giữa bầy nữ nhân, ông ta say không biết trời đất, cứ luôn miệng lẩm bẩm những từ vô lại. Đột nhiên một nữ nhân trong số đó sơ ý làm rơi một ly rượu khiến ông mất hứng.
"Tiện nhân, làm bẩn long bào của trẫm rồi."
Nữ nhân kia sợ đến run người vội quỳ rạp xuống: "Hoàng thượng tha tội..."
Lý Kim định nói gì thì một giọng nữ nhân vang lên, âm thanh quyến rũ mê người từ ngoại cửa: "Chỉ là một chiếc long bào thôi mà, để tiểu nữ làm sạch là được."
Lý Kim nhìn lên, nhất thời ngơ ngác, người đó đứng tựa lưng vào cửa, dung mạo tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ, đôi môi đỏ ánh mắt câu dẫn, đây là mỹ nhân sao?
Hồng Liên bước lên, chủ động vòng qua cổ ông ta, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác kia thi thầm cười khẩy nhưng vẫn nũng nịu: "Hoàng thượng, ta có đẹp không? "
"Đẹp, rất đẹp."- Nói rồi ông ta vòng tay qua eo Hồng Liên kéo nàng ta vào lòng.
"Hoàng thượng, người thật xấu..."- Hồng Liên hơi ngạc nhiên khi ông già này cũng khá mạnh khỏe nhưng nhanh chóng nàng ta đã nói một câu đầy hàm ý.
Quả nhiên, Lý Kim cười sản khoái: "Không xấu sao có thể làm quân vương, các ngươi..."- Ông ta quay qua đám nữ nhân kia: "Cút hết đi."
Tất cả liền lui ra, khi không còn ai, hành động càn rỡ của Lý Kim càng nhiều, hắn ép Hồng Liên vào tường.
"Hoàng thượng, khoan..."- Hồng Liên khó chịu đẩy ra.
"Mỹ nhân trước mắt, bảo trẫm làm sao đợi đây?"
Hồng Liên bí mật giơ tay định động thủ thì điều nàng ta không tin nổi là gả kia cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ này, ông ta tuy lớn tuổi nhưng còn rất nhanh nhẹn. Thoáng chốc đã giữ chặt tay nàng ta, tay còn lại vẫn tiếp tục xâm chiếm.
Đáng chết, không lẽ nàng ta thật sự phải...
Không được, sư phụ, cứu đồ nhi với.
Bộ y phục trên người nhanh chóng bị cởi ra lộ ra bờ vai ngọc ngà. Đôi mắt theo đó mà rơi xuống một giọt lệ.
Đột nhiên, Lý Kim hét một tiếng đau đớn sau đó gục xuống, Hồng Liên mở to mắt nhìn người trước mắt, dung mạo tuyệt mỹ, thần thái lạnh nhạt, Hồng Liên không kiềm được nhào lên ôm lấy người đó, nàng biết sư phụ sẽ không bỏ rơi mình mà.
"Sư phụ..."- Hồng Liên nức nở.
Hàn Tâm khẽ đẩy nàng ta ra: "Vô dụng."
Hồng Liên cuối mặt, tự trách mình vô dụng, ngay cả một lão già cũng không đánh được. Nghĩ tới đây liền một bụng phẫn nộ mà định ra tay lấy mạng lão ta nhưng Hàn Tâm lại ngăn cản: "Gã ta vẫn còn trị."