Cũng may, nhát kiếm đó không sâu tới tim, Chí Kiệt nhanh chóng vận công trị thương cho Hàn Tâm rồi để nàng xuống giường nghỉ ngơi còn bản thân đi ra ngoài.
Thời tiết cũng khá tốt, lạnh nhưng không rét, sư phụ từng nói người thích nhất là mùa đông, vì nó mang một phong thái thanh cao và thoát tục, lúc đó hắn không hiểu, giờ thì hiểu rồi, mùa đông giống như sư phụ, lãnh đạm nhưng khi có chút nắng sẽ vô cùng ấm áp.
Đối với một người ba phút trước còn cười nói với hắn, nụ cười đẹp như cửu quyền thiên nữ, nhưng ba phút sau lại vung tay giết người như một bản chất của ma vương, hẳn là người khác sẽ sợ hãi người, xa lánh người, nhưng hắn lại không muốn như vậy. Từ đêm hôm đó hắn đã biết sư phụ dù là ma vương cũng mang một nỗi cô độc theo thời gian. Hắn có thể tưởng tượng, thân hình mảnh khảnh của người đứng trên Hàn Linh điện nhìn xuống thế gian sinh tử luân hồi mà mình chỉ như một người qua đường với họ. Người mình thương yêu, quý trọng điều sẽ rời bỏ mình, đó là cảm giác thế nào? Đau lòng, cô đơn, tuyệt vọng, nhưng không thể suy sụp và rơi lệ, bởi vì một lý do đơn giản. Người là ma vương, là người mang trong mình trọng trách cai quản hai giới yêu ma.
Chí Kiệt đi đến một gốc cây, ở đó trói Đại Hữu, hắn dùng dao cởi trói cho Đại Hữu.
"Ngươi đi được rồi."- Giọng nói không mặn không nhạt của Chí Kiệt vang lên.
Đại Hữu cảnh giác nhìn Chí Kiệt, không nói gì, quay lưng rời đi lại nghe âm thanh phía sau.
"Xin lỗi."- Tiếng nói rất khẽ nhưng đủ để Đại Hữu nghe thấy, quay lưng lại ánh mắt không hiểu nhìn Chí Kiệt: "Cậu... thật sự là muốn sống chết với cô ta?"
Chí Kiệt không cần suy nghĩ gật đầu: "Đúng vậy."
Đại Hựu cười, một nụ cười chua chát: "Lẽ nào cậu..."- Dừng một lúc rồi nói tiếp: "Thôi bỏ đi."
Chí Kiệt cũng không hiểu ý của Đại Hữu, hắn chậm rãi nói: "Sư phụ, chỉ có mình ta, nếu ta rời đi chắc hẳn người sẽ cô đơn lắm."
"Nhưng nếu cô ta muốn lợi dụng cậu thì..."
"Ta biết."- Hắn cắt ngang lời Đại Hữu, đôi mắt lẫn nụ cười chứa bi thương, bất giác nhớ về lần đó, hắn lén đọc những quyển sách cổ vế Hiên Viên Bội Kiếm trong truyền thuyết. "Ta biết người vẫn luôn giữ ta lại là vì muốn ta làm vật trung gian tìm Bội Kiếm, ta cũng biết ta sẽ bị suy cạn chân khí mà chết, tuy rằng không biết lý do vì sao lại là ta..."
Đại Hữu ngạc nhiên nhìn Chí Kiệt, có vẻ như hắn không biết chuyện long khí trong người mình, nhưng có một điểm... đã biết mình bị lợi dụng, sẽ hồn xác lìa xa vậy mà vẫn cam tâm im lặng đi về phía đó, điểm này... rất giống với... Mạc Phi năm đó, chẵng lẽ...
"Ta cho rằng sư muội sẽ khó khăn trong việc quyết định."
Chí Kiệt nghi hoặc, không hiểu ý nhưng rất nhanh nắm được ý chính quan trọng: "Sư muội? Sao sư phụ có thể là người của chính phái các người chứ."
Thì ra chuyện tên tiểu tử này không biết nhiều thế, Chí Kiệt là con rồng, mang long khí của cả một đất nước, Toàn Chân phái nhất định sẽ ngăn chặn Hàn Tâm để bảo vệ hắn, như vậy... nếu hắn biết càng nhiều không chừng sẽ an toàn hơn."Muội ấy là một nhánh trúc vô hại, được sư phụ ta là Đại Vân chưởng môn đem về thuần hoá trở thành người, lúc đó, tính tình muội ấy không như bây giờ."
------------
Ở biệt viện, mọi người điều đang luyện công, chỉ thấy một cô gái 17 tuổi trốn ở một xó, vẻ ranh ma trong mặt càng tăng khi thấy không ai biết mình trồn ra đây, định đánh một giấc thì đôi vai nhỏ lại bị bắt lấy, theo phản xạ, cô bẽ ta lại, thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm, khoa trương vỡ ngực lm2 bộ dạng sợ hãi.
"Nhị sư huynh."
"Lại trốn?"- Người đó ngũ quan sáng lạng, phong thái nho nhã, nụ cười ấm áp nhìn cô, đó chính là Mạc Phi.
"Không có mà, muội chỉ muốn ngủ một chút thôi, hôm qua trốn đi chơi, bị sư phụ phạt quỳ không được ngủ..."- Hàn Tâm cuối đầu lí nhí.
Thấy Mạc Phi không nói gì thì càng khẩn trương, nắm tay áo hắn lay lay nũng nịu: "Chỉ lần này thôi, nhị sư huynh đừng mách sư phụ, được không.. muội năng nỉ đó."
Nhìn bộ dạng đáng thương, hai mắt đong đầy nước như sắp khóc đến nơi của cô, hắn cười, bao ung gõ nhẹ đầu Hàn Tâm, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cô thì đau lòng thở dài một tiếng, chỉ lên đùi mình nói: "Nằm ngủ đi, huynh canh sư phụ cho."
Hàn Tâm cười tươi: "Huynh không sợ sư phụ trách phạt sao?"
Mạc Phi mỉm cười, yêu chiều nhìn Hàn Tâm: "Đằng nào thì ta cũng không nở tố cáo muội, chi bằng trốn chung rồi bị phạt chung với muội."
Hàn Tâm nằm lên chân Mạc Phi, trong lúc mơ màng lại thì thào: "Nhị sư huynh, bọn họ nói muội là yêu trúc hóa thành, có phải vậy không?"
Mạc Phi tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt đau lòng, xoa đầu cô: "Làm sao có thể, tuy muội không phải người nhưng trong tâm không có ma thì muội không phải yêu tinh."
Dừng một lúc, Mạc Phi mỉm cười nói: "Với lại với ta, muội mãi là một tiểu tiên ranh ma nghịch ngợm mà t yêu nhất."
Vừa nói vừa nhìn, con người kia đã ngủ say từ bao giờ.
--------
Chí Kiệt nhíu mi tâm, người tên Mạc Phi đó chắc hẳn là người sư phụ yêu sâu đậm, khi nãy khi Đại Hữu nhắc đến người đó, tâm tình sư phụ lại thai đổi vô cùng kích động.
Không hiểu vì sao hắn cảm thấy khó chịu, hơi thở cũng dồn nén trong ngực.
Đại Hữu thu hết nhất cử nhất động của Chí Kiệt vào mắt, tên tiểu tử này quả thật có tình ý với sư phụ mình, nó không muốn sống nữa sau?
Đại Hữu thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Lúc đó ngày nào hai người họ cũng như hình với bóng, tính cách Mạc Phi luôn hòa nhã với mọi người, dịu dàng với Hàn Tâm, thấy hai người tâm đầu ý hợp, sư phụ thậm chí đã ban hôn."
"Sau đó thì sao?"- Chí Kiệt phát hiện tâm tư mình bắt đầu không yên.
"Gần đến ngày thành hôn.."- Ánh mắt Đại Hữu phức tạp vô cùng, nhớ về một đoạn ký ức long trời lở đất kia.
"Muội ấy bị phát hiện, lén tu luyện ma công, bị sư phụ áp giải lên đại điện."
...
~Rầm~ tiếng đập bàn vang lên trong đại điện yên tĩnh, Đại Vân chưởng môn, râu tóc trắng xoa tức giận nhìn người đang quỳ phía dưới.
"Hàn Tâm, ta thu phục con, tưởng rằng tâm tính con lương thiện, không có ma khí, nào ngờ con lại cả gan luyện ma công trong địa phận Toàn Chân phái, chuyện này quả làm ta thất vọng"
Mạc Phi đứng bên cạnh lên tiếng: "Sư phụ người hãy nghe muội ấy giải thích một lời."
Đại Hữu xen vào: "Sư phụ, tâm tính sư muội vốn thiện lương, trong đây chắc chắn có hiểu lầm."
"Được, ta cho con nói."- Đại Vân chưởng môn nói.
Hàn Tâm im lặng một lúc rồi nói: "Bọn họ nói con là yêu quái, suốt ngày xa lánh, kì thị con."
"Đây là lý do con luyện ma công? Con muốn chứng minh cho mọi người thấy con đích thực là yêu quái sao?"- Đại Vân chưởng môn đầy nộ khí.
Hàn Tâm cãi lại: "Phải, con là yêu quái thì sao, yêu quái không có tình người sao? Những người tự xưng là danh môn chính phái chỉ biết kì thị người khác thì có gì hay chứ?"
Đại Vân chưởng môn thở dài: "Ta đã cứu con thì cũng có cách để con hiện nguyên hình trở lại."
---------
"Thế còn sau đó?"- Chí Kiệt hỏi.
"Sau đó sư phụ ta thu hồi linh khí, biến muội ấy trở thành một nhánh trúc, đem phong ấn ở Tây hồ, Mạc Phi vì quá đau lòng muốn đi tìm muội ấy cuối cùng bị sư phụ ta nhốt trong tứ giáp điện."
Nghe tới đây, Chí Kiệt cũng hiểu ra một nữa: "Sau đó Thiết ma nữ thu nhận, giúp sư phụ hóa giải phong ấn, ngày đêm truyền ma khí cho người, khiến tâm người bị ma hóa hoàn toàn, trở thành một ma vương như bây giờ."
Đại Hữu gật đầu, "Cứ như thế, 10 năm trôi qua, Hàn Tâm trở thành ma vương, quay về tìm lại Mạc Phi, cứ tưởng hai người sẽ tiếp tục đoạn tình duyên này, nhưng không ngờ..."-Dừng một lúc, khẽ thở dài, nói tiếp: "Ngươi có nghe nói việc hai lời nguyền chưa? Một là trường sinh bất tử, hai là... ma tình."
"Ma tình?"- Cái này hắn chưa nghe, là thứ gì vậy?
Đại Hữu ngồi xuống một gốc cây, đôi mắt nhìn vào phòng nàng đầy phiền muộn: "Mỗi người ngồi lên vị trí ma vương, quả thật có thể đứng trên muôn người, nhưng tuyệt đối không được có tình cảm, đặc là yêu, nếu ma vương động tâm với một người, bất kể nam hay nữ thì người đó sẽ dần suy nhược chân khí, độc phát công tâm mà chết, chưa hết chính ma vương cũng sẽ thống khổ tột độ."
Tựa như tiếng sét giữa trời quang, Chí Kiệt ngây người không tin nỗi, trong đầu hồi tưởng đến câu nói của sư phụ.
"Ta phải chấp nhận hai lời nguyền tàn độc."
Cũng may, nhát kiếm đó không sâu tới tim, Chí Kiệt nhanh chóng vận công trị thương cho Hàn Tâm rồi để nàng xuống giường nghỉ ngơi còn bản thân đi ra ngoài.
Thời tiết cũng khá tốt, lạnh nhưng không rét, sư phụ từng nói người thích nhất là mùa đông, vì nó mang một phong thái thanh cao và thoát tục, lúc đó hắn không hiểu, giờ thì hiểu rồi, mùa đông giống như sư phụ, lãnh đạm nhưng khi có chút nắng sẽ vô cùng ấm áp.
Đối với một người ba phút trước còn cười nói với hắn, nụ cười đẹp như cửu quyền thiên nữ, nhưng ba phút sau lại vung tay giết người như một bản chất của ma vương, hẳn là người khác sẽ sợ hãi người, xa lánh người, nhưng hắn lại không muốn như vậy. Từ đêm hôm đó hắn đã biết sư phụ dù là ma vương cũng mang một nỗi cô độc theo thời gian. Hắn có thể tưởng tượng, thân hình mảnh khảnh của người đứng trên Hàn Linh điện nhìn xuống thế gian sinh tử luân hồi mà mình chỉ như một người qua đường với họ. Người mình thương yêu, quý trọng điều sẽ rời bỏ mình, đó là cảm giác thế nào? Đau lòng, cô đơn, tuyệt vọng, nhưng không thể suy sụp và rơi lệ, bởi vì một lý do đơn giản. Người là ma vương, là người mang trong mình trọng trách cai quản hai giới yêu ma.
Chí Kiệt đi đến một gốc cây, ở đó trói Đại Hữu, hắn dùng dao cởi trói cho Đại Hữu.
"Ngươi đi được rồi."- Giọng nói không mặn không nhạt của Chí Kiệt vang lên.
Đại Hữu cảnh giác nhìn Chí Kiệt, không nói gì, quay lưng rời đi lại nghe âm thanh phía sau.
"Xin lỗi."- Tiếng nói rất khẽ nhưng đủ để Đại Hữu nghe thấy, quay lưng lại ánh mắt không hiểu nhìn Chí Kiệt: "Cậu... thật sự là muốn sống chết với cô ta?"
Chí Kiệt không cần suy nghĩ gật đầu: "Đúng vậy."
Đại Hựu cười, một nụ cười chua chát: "Lẽ nào cậu..."- Dừng một lúc rồi nói tiếp: "Thôi bỏ đi."
Chí Kiệt cũng không hiểu ý của Đại Hữu, hắn chậm rãi nói: "Sư phụ, chỉ có mình ta, nếu ta rời đi chắc hẳn người sẽ cô đơn lắm."
"Nhưng nếu cô ta muốn lợi dụng cậu thì..."
"Ta biết."- Hắn cắt ngang lời Đại Hữu, đôi mắt lẫn nụ cười chứa bi thương, bất giác nhớ về lần đó, hắn lén đọc những quyển sách cổ vế Hiên Viên Bội Kiếm trong truyền thuyết. "Ta biết người vẫn luôn giữ ta lại là vì muốn ta làm vật trung gian tìm Bội Kiếm, ta cũng biết ta sẽ bị suy cạn chân khí mà chết, tuy rằng không biết lý do vì sao lại là ta..."
Đại Hữu ngạc nhiên nhìn Chí Kiệt, có vẻ như hắn không biết chuyện long khí trong người mình, nhưng có một điểm... đã biết mình bị lợi dụng, sẽ hồn xác lìa xa vậy mà vẫn cam tâm im lặng đi về phía đó, điểm này... rất giống với... Mạc Phi năm đó, chẵng lẽ...
"Ta cho rằng sư muội sẽ khó khăn trong việc quyết định."
Chí Kiệt nghi hoặc, không hiểu ý nhưng rất nhanh nắm được ý chính quan trọng: "Sư muội? Sao sư phụ có thể là người của chính phái các người chứ."
Thì ra chuyện tên tiểu tử này không biết nhiều thế, Chí Kiệt là con rồng, mang long khí của cả một đất nước, Toàn Chân phái nhất định sẽ ngăn chặn Hàn Tâm để bảo vệ hắn, như vậy... nếu hắn biết càng nhiều không chừng sẽ an toàn hơn."Muội ấy là một nhánh trúc vô hại, được sư phụ ta là Đại Vân chưởng môn đem về thuần hoá trở thành người, lúc đó, tính tình muội ấy không như bây giờ."
------------
Ở biệt viện, mọi người điều đang luyện công, chỉ thấy một cô gái tuổi trốn ở một xó, vẻ ranh ma trong mặt càng tăng khi thấy không ai biết mình trồn ra đây, định đánh một giấc thì đôi vai nhỏ lại bị bắt lấy, theo phản xạ, cô bẽ ta lại, thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm, khoa trương vỡ ngực lm bộ dạng sợ hãi.
"Nhị sư huynh."
"Lại trốn?"- Người đó ngũ quan sáng lạng, phong thái nho nhã, nụ cười ấm áp nhìn cô, đó chính là Mạc Phi.
"Không có mà, muội chỉ muốn ngủ một chút thôi, hôm qua trốn đi chơi, bị sư phụ phạt quỳ không được ngủ..."- Hàn Tâm cuối đầu lí nhí.
Thấy Mạc Phi không nói gì thì càng khẩn trương, nắm tay áo hắn lay lay nũng nịu: "Chỉ lần này thôi, nhị sư huynh đừng mách sư phụ, được không.. muội năng nỉ đó."
Nhìn bộ dạng đáng thương, hai mắt đong đầy nước như sắp khóc đến nơi của cô, hắn cười, bao ung gõ nhẹ đầu Hàn Tâm, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cô thì đau lòng thở dài một tiếng, chỉ lên đùi mình nói: "Nằm ngủ đi, huynh canh sư phụ cho."
Hàn Tâm cười tươi: "Huynh không sợ sư phụ trách phạt sao?"
Mạc Phi mỉm cười, yêu chiều nhìn Hàn Tâm: "Đằng nào thì ta cũng không nở tố cáo muội, chi bằng trốn chung rồi bị phạt chung với muội."
Hàn Tâm nằm lên chân Mạc Phi, trong lúc mơ màng lại thì thào: "Nhị sư huynh, bọn họ nói muội là yêu trúc hóa thành, có phải vậy không?"
Mạc Phi tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt đau lòng, xoa đầu cô: "Làm sao có thể, tuy muội không phải người nhưng trong tâm không có ma thì muội không phải yêu tinh."
Dừng một lúc, Mạc Phi mỉm cười nói: "Với lại với ta, muội mãi là một tiểu tiên ranh ma nghịch ngợm mà t yêu nhất."
Vừa nói vừa nhìn, con người kia đã ngủ say từ bao giờ.
--------
Chí Kiệt nhíu mi tâm, người tên Mạc Phi đó chắc hẳn là người sư phụ yêu sâu đậm, khi nãy khi Đại Hữu nhắc đến người đó, tâm tình sư phụ lại thai đổi vô cùng kích động.
Không hiểu vì sao hắn cảm thấy khó chịu, hơi thở cũng dồn nén trong ngực.
Đại Hữu thu hết nhất cử nhất động của Chí Kiệt vào mắt, tên tiểu tử này quả thật có tình ý với sư phụ mình, nó không muốn sống nữa sau?
Đại Hữu thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Lúc đó ngày nào hai người họ cũng như hình với bóng, tính cách Mạc Phi luôn hòa nhã với mọi người, dịu dàng với Hàn Tâm, thấy hai người tâm đầu ý hợp, sư phụ thậm chí đã ban hôn."
"Sau đó thì sao?"- Chí Kiệt phát hiện tâm tư mình bắt đầu không yên.
"Gần đến ngày thành hôn.."- Ánh mắt Đại Hữu phức tạp vô cùng, nhớ về một đoạn ký ức long trời lở đất kia.
"Muội ấy bị phát hiện, lén tu luyện ma công, bị sư phụ áp giải lên đại điện."
...
~Rầm~ tiếng đập bàn vang lên trong đại điện yên tĩnh, Đại Vân chưởng môn, râu tóc trắng xoa tức giận nhìn người đang quỳ phía dưới.
"Hàn Tâm, ta thu phục con, tưởng rằng tâm tính con lương thiện, không có ma khí, nào ngờ con lại cả gan luyện ma công trong địa phận Toàn Chân phái, chuyện này quả làm ta thất vọng"
Mạc Phi đứng bên cạnh lên tiếng: "Sư phụ người hãy nghe muội ấy giải thích một lời."
Đại Hữu xen vào: "Sư phụ, tâm tính sư muội vốn thiện lương, trong đây chắc chắn có hiểu lầm."
"Được, ta cho con nói."- Đại Vân chưởng môn nói.
Hàn Tâm im lặng một lúc rồi nói: "Bọn họ nói con là yêu quái, suốt ngày xa lánh, kì thị con."
"Đây là lý do con luyện ma công? Con muốn chứng minh cho mọi người thấy con đích thực là yêu quái sao?"- Đại Vân chưởng môn đầy nộ khí.
Hàn Tâm cãi lại: "Phải, con là yêu quái thì sao, yêu quái không có tình người sao? Những người tự xưng là danh môn chính phái chỉ biết kì thị người khác thì có gì hay chứ?"
Đại Vân chưởng môn thở dài: "Ta đã cứu con thì cũng có cách để con hiện nguyên hình trở lại."
---------
"Thế còn sau đó?"- Chí Kiệt hỏi.
"Sau đó sư phụ ta thu hồi linh khí, biến muội ấy trở thành một nhánh trúc, đem phong ấn ở Tây hồ, Mạc Phi vì quá đau lòng muốn đi tìm muội ấy cuối cùng bị sư phụ ta nhốt trong tứ giáp điện."
Nghe tới đây, Chí Kiệt cũng hiểu ra một nữa: "Sau đó Thiết ma nữ thu nhận, giúp sư phụ hóa giải phong ấn, ngày đêm truyền ma khí cho người, khiến tâm người bị ma hóa hoàn toàn, trở thành một ma vương như bây giờ."
Đại Hữu gật đầu, "Cứ như thế, năm trôi qua, Hàn Tâm trở thành ma vương, quay về tìm lại Mạc Phi, cứ tưởng hai người sẽ tiếp tục đoạn tình duyên này, nhưng không ngờ..."-Dừng một lúc, khẽ thở dài, nói tiếp: "Ngươi có nghe nói việc hai lời nguyền chưa? Một là trường sinh bất tử, hai là... ma tình."
"Ma tình?"- Cái này hắn chưa nghe, là thứ gì vậy?
Đại Hữu ngồi xuống một gốc cây, đôi mắt nhìn vào phòng nàng đầy phiền muộn: "Mỗi người ngồi lên vị trí ma vương, quả thật có thể đứng trên muôn người, nhưng tuyệt đối không được có tình cảm, đặc là yêu, nếu ma vương động tâm với một người, bất kể nam hay nữ thì người đó sẽ dần suy nhược chân khí, độc phát công tâm mà chết, chưa hết chính ma vương cũng sẽ thống khổ tột độ."
Tựa như tiếng sét giữa trời quang, Chí Kiệt ngây người không tin nỗi, trong đầu hồi tưởng đến câu nói của sư phụ.
"Ta phải chấp nhận hai lời nguyền tàn độc."