"Vứt điện thoại đi! "
Miên Dương cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình nên gọi là gì, y chỉ biết, tâm của y đã bất lực đến cùng cực, ngay cả hơi sức quát tháo đều không còn nữa.
Không dám cãi lời, nam hài liền lập tức ném chiếc điện thoại di động trong tay đi.
Điện thoại đập mạnh xuống đất, thế mà cũng không lập tức hư hao, mà còn tự mình chuyển sang một bài hát khác với gai điệu vui tươi, sôi động, trước khi bị quỷ vực đen kịt ở phía sau nuốt trọn.
"Cung hỷ, cung hỷ! "
Nhìn xem bóng đen tựa như ôn dịch, không ngừng lây nhiễm cảnh vật xung quanh, khiến vạn vật đều biến thành một mảnh hắc ám, Miên Dương cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt, tiếp tục lao tới.
Thế nhưng, ở phía sau, bóng đêm đã thế không thể đỡ, chẳng khác gì sóng thần, mỗi nơi đi qua, đều thôn phệ hết thảy sắc thái của mọi thứ từ cỏ cây cho đến đất đá.
Cuối cùng, bánh xe lăn đến bên sườn đồi, ngay khi Miên Dương còn chưa kịp phản ứng, xe đạp của y cũng liền đã giống như một mũi tên, mất khống chế mà lao thẳng xuống dốc.
Gió lạnh cắt xé qua mặt, giây phút bánh xe, với lại tấm cả người và xe bị hất văng, cơ thể không ngừng lăn tròn trên đất, Miên Dương cũng đã cảm thấy, lần này, chính mình e rằng sẽ phải xong đời thật rồi.
Thiên sát cô tinh.
Mệnh cách có cứng rắn hơn đi nữa, gặp phải loại chuyện tai bay vạ gió này, cũng sẽ không chịu nổi.
Nhìn xem đống đá to nhỏ lỏm chỏm ở xung quanh, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, cơ thể không ngừng va đập vào bên trên với tốc độ cao thì sẽ có kết cục như thế nào.
Chỉ mong đến lúc đó, cơ thể còn toàn vẹn một chút, không cần chết quá thê thảm.
Thế nhưng, chờ đợi mãi, dù cho thân thể vẫn giống như một quả bóng, lăn tròn không ngừng, nhưng từ đầu tới cuối, nửa thân trên của Miên Dương cũng chưa từng bị thương chút nào.
Ngoài ra, y còn có cảm giác giống như được một người ôm vào lòng, giúp y che đi những chỗ yếu hại!
Đến khi cơ thể rơi xuống đất bằng, không còn cảm giác lăn lộn, xốc nảy nữa, y mới chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên, đúng như dự đoán, đập vào mắt chính là gương mặt nhỏ tràn ngập khả ái của tiểu quỷ nào đó.
"Tiểu đệ đệ, cảm ơn ngươi! "
Mặc dù biết đối phương là lệ quỷ, sẽ không vì chút cọ xước này mà bị thương, nhưng lời cảm tạ này của Miên Dương, vẫn là được phát ra từ tận đáy lòng.
Dù gì, đối phương cường đại là một chuyện, nhưng đó cũng không có nghĩa, đối phương phải bất chấp hết thảy, bảo vệ y vô điều kiện.
Quả nhiên, thiện giả thiện báo, vừa rồi cũng không uổng công y đưa hắn cùng đi.
"Ngươi có sao không? Có chỗ nào đau không?"
Thấy được sự chân thành trong mắt Miên Dương, hoàn toàn không phải là hư tình giả ý, nam hài liền lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao.
Lúc này, không còn lo nghĩ, mặc kệ tà áo bị đá nhọn ven đường cắt nát, y đã ngước mắt, nhìn về vị trí ban đầu mà bản thân vừa rơi xuống.
Không ngờ được rằng, vừa vặn lại nhìn thấy được đoàn bóng đen tựa như hồng thủy mãnh thú, bao phủ thiên địa kia.
Chỉ có điều, không biết có phải kỹ năng bị động tổ đội với lệ quỷ, vận khí của cả đội sẽ tăng lên gấp bội của thể chất thiên sát cô tinh kia đã phát huy tác dụng hay không, quỷ vực của vị hung thần đó, thế mà lại dừng lại ở vị trí cách đỉnh đầu y chưa đến một trượng.
Thậm chí, nếu lúc này y giơ tay, cũng sẽ có thể chạm tới đoàn âm ảnh đặc sệt như khói đen bị cô đặc kia.
Đương nhiên, Miên Dương cũng sẽ không tự tìm đường chết như vậy.
Dù rằng không biết vì sao quỷ vực của đối phương lại đột ngột đứng yên bất động, nhưng chỉ cần không phải cố ý nhằm vào y, cũng đã là chuyện vui đủ để y cảm tạ thần phật.
Cẩn thận dè dặt lùi về sau, đến khi đã kéo ra một khoảng cách nhất định, việc đầu tiên Miên Dương làm chính là lại mua một chiếc xe đạp mới.
Đừng hỏi Miên Dương chiếc xe đạp y dùng vừa rồi đang ở đâu, hỏi chính là! trên kia là một mảnh đen thui thùi lùi giơ tay không thấy năm ngón, xe đạp lại không lăn xuống cùng với y, y cmn làm sao biết được chứ?!!
"Đi mau lên, tiểu đệ đệ.
" Trước khi đi cũng không quên mất con tiểu quỷ nào đó, đợi khi đối phương đã trèo lên xe xong, Miên Dương mới lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Mạng chỉ có một, ai biết một giây sau, quỷ vực đó có thể đột ngột di chuyển, đem y bao phủ ở bên trong hay không.
Đến lúc đó, thật sự sẽ là vì chính sự ngu ngốc của mình làm cho lành lạnh.
Cho đến khi đã hoàn toàn cách xa trên dưới năm dặm, hai chân đều rã rời, đau nhức, không còn chút sức lực, Miên Dương rốt cuộc mới ngừng lại, tựa như một quả bóng xì hơi, nằm dài bên lề đường.
Vừa rồi bởi vì căng thẳng, cơ thể tràn ngập sức lực bao nhiêu, thì hiện tại, sau khi thoát khỏi nguy cơ, y lại càng cảm thấy mệt mỏi bấy nhiêu.
Trái tim không ngừng nhảy lên với tần suất kinh người, thuận tay lau đi mồ hôi, lại vô ý khiến mặt mũi dính đầy bùn đất, trong tầm mắt của Miên Dương, cũng đã đột nhiên nhiều thêm một bóng người.
"Vừa rồi không có thời gian, bây giờ mới có thể giới thiệu chính thức một chút.
"
"Ta gọi Miên Dương, là một côi nhi không cha không mẹ, năm nay tuổi, sắp bước sang tuổi .
Người khác đa phần đều gọi ta là tiểu bạch dương, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy, hoặc gọi ta là ca ca.
"