"Được rồi, không biết khi nào đối phương sẽ đuổi tới, mau chóng tiến hành đi."
Theo thanh âm của người này rơi xuống, hơn mười người mặc tử sắc trường bào cũng liền đã cầm theo đại đao đi tới sau lưng đám người chơi mới kia, tựa như đã từng làm qua vô số lần, động tác liền mạch giơ đao lên, đồng loạt chém xuống, cắt đứt tiếng chửi rủa, la hét ầm ĩ kia.
Máu tươi văng xa ba thước, mười cái đầu người cũng lập tức lăn lóc trên mặt đất.
Kéo theo đó, chính là lượng lớn huyết tinh chảy xuống như thác đổ.
"Còn chưa đủ, tiếp tục lấy máu."
Rất nhanh, lại là mười tên người chơi mới nữa được áp giải lên đài cao, tiếp tục nối bước những người trước đó, rơi vào kết cục đầu thân một nẻo.
Cứ như vậy, theo từng tốp lại từng tốp người bị đưa lên, rất nhanh, số người bị chặt đầu cũng đã đạt đến gần trăm, khiến cả đài cao gần như cũng đã bị tiên huyết thấm ướt đến mức không có chỗ đặt chân.
Mà thi thể của những người chơi xấu số đó, cũng đã bị gom lại thành một đống chất ở vị trí trung tâm.
Cho dù chết, vẫn sẽ tiếp tục bị sử dụng làm vật hiến tế.
Mùi máu tanh bao trùm cả quảng trường, khiến người ta chỉ hít vào một hơi liền đã cảm thấy dạ dày cuộn trào.
Phát giác trong đám giáo chúng, có người lộ ra ánh mắt không đành lòng, người đứng đầu liền bất động thanh sắc giảng giải :"Linh Vực này chính là vậy, cá lớn nuốt cá bé, muốn sống cũng chỉ có thể vứt hết nhân tính, triệt để không làm người nữa."
"Nếu nghĩ theo một chiều hướng khác, không có chúng ta, đám người chơi mới này dù sớm hay muộn cũng sẽ bị lệ quỷ hoặc người chơi khác git chết thôi.
Như vậy thì chi bằng để bọn họ dùng mạng của mình tạo cơ hội sống cho chúng ta đi, xem như cũng là vật tẫn kỳ dụng."
Nghe thấy đối phương nói như vậy, cảm thấy rất có lý, đám giáo chúng này cũng đã nhanh chóng thu hồi lòng thương hại của mình lại, tiếp tục thực hiện quá trình tế lễ.
Đầu tiên, bọn họ liền đem một đồ vật giống như lư đồng, chỉ to bằng nắm tay đặt vào trên đống xác chết kia.
Sau đó, mới nhanh chóng lùi lại, vòng quanh tế đàn, đồng loạt quỳ xuống, chắp tay bái lạy.
Theo bọn họ bắt đầu lẩm bẩm tụng niệm chú văn, trên tế đàn cũng đã bắt đầu xuất hiện dị biến.
Chỉ thấy chiếc lư đồng vốn đang nằm yên trên đống thi thể kia, lúc này lại đang rung lắc không ngừng.
Từ bên trong miệng lư, vô số chất lỏng đen kịt, tựa như huyết dịch bị hư thối cũng đã bắt đầu trào ra.
Số huyết dịch này chảy xuôi đến đâu, thi thể liền sẽ bắt đầu bốc mùi rồi phân hủy, biến thành thi thủy đến đó.
Mà số máu tươi tràn ngập trên đất, lại càng nhanh chóng bị đồng hóa, trở nên đen ngòm, đặc sệt, tỏa ra mùi thối xung thiên.
Không những không sợ hãi, nhìn thấy một màn này, đám người thế mà còn lộ ra thần sắc vui sướng.
Âm thanh tụng niệm cũng càng thêm vang dội, bởi vì bọn họ biết, thần...đã sắp sửa xuất hiện.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi sự truy sát của vị hung thần kia.
Dưới ánh mắt mong mỏi của bọn họ, một thân ảnh hư ảo cũng đã bắt đầu ngưng tụ ra ở bên trên lư đồng.
Chỉ có điều, đúng vào lúc này, trên bầu trời, theo một vệt ánh sáng xẹt qua tựa như lưu tinh, một bóng người cũng đã vô thanh vô tức hiện ra ở giữa không trung, không trước báo trước, trực tiếp rơi thẳng xuống tế đàn.
Hơn nữa còn không chút sai lệch đập ngã lư đồng kia, khiến nghi thức hiến tế bị cắt đứt, tất cả dị biến đều khôi phục bình thường.
Vừa mới trốn thoát khỏi quỷ vực của A Thất, thoắt một cái, cơ thể lại đột ngột mất đi trọng lực.
Đợi khi Miên Dương phản ứng lại được, cả người y cũng đã tựa như bao cát, từ trên trời rơi xuống, xuất hiện như một vị thần.
Lưng va mạnh vào trên thứ gì đó mềm mềm, bàn tay đột ngột chạm đến một mảnh dính nhớp, Miên Dương liền lập tức mở to hai mắt.
Khi nhìn thấy bản thân đang nằm giữa một đám thi thể đang thối rửa, đầu óc của y liền trống rỗng, gần như trong nháy mắt đã trực tiếp ngồi bật dậy.
"Cmn, cái quái gì!" Bị chất lỏng dơ bẩn dính đầy trên người mình làm ác tâm gần chết, Miên Dương liền cố gắng giãy giụa, muốn lau chùi sạch sẽ thứ đồ chơi này.
Chỉ có điều, không ngừng xoay quanh tại chỗ mấy vòng, y mới phát hiện, thì ra, vị trí bản thân đang đứng cũng không phải chỉ có một mình mình, mà còn có một đám người mặc trường bào cổ quái nữa.
Quan trọng nhất là, tất cả bọn họ còn đều đang quỳ gối trên đất, dùng một loại ánh mắt đờ đẫn nhìn mình...
Tiếp đón thế này...có phải là đã quá nồng hậu rồi không?
"Cái đó...mọi người không cần đa lễ như vậy đâu, mau mau đứng dậy đi..." Một bên phất tay chào bọn họ, một bên, Miên Dương lại gượng cười nói.
Âm đồng không có phản ứng, chứng tỏ đám người xung quanh này, chín phần mười liền là người chơi.
Mà đã là người chơi...Miên Dương kỳ thực cũng không sợ hãi như vậy, dù cho đối phương rất đông người, hơn nữa, thoạt nhìn còn không giống tổ chức tốt đẹp gì...
Không phải là y tự tin vào thực lực của mình, bởi vì y biết rất rõ, chính mình làm quái gì có thứ gọi là năng lực chứ?
Thứ y dựa vào, cũng chỉ có mệnh cách thiên sát cô tinh kia của mình.
Dù sao, thuộc tính "tổ đội với người sống, vận khí của toàn thể đồng đội -, vận khí của bản thân +" cũng không phải là nói chơi.
Sống hơn hai mươi năm, Miên Dương cũng chưa từng nhìn thấy, khi ở chung với người sống, chính mình sẽ gặp thiệt thòi bao giờ.
Quả thật là ai đụng ai chết.
Người nên run sợ hiện tại cũng không phải y, mà là đám người chơi trước mặt này.