Năm nay lên mười, có một mẫu thân chỉ hơn ta có mười lăm tuổi, một người dì chỉ hơn ta có mười ba tuổi, ngoài ra còn có một phụ thân đẹp trai đến mức không biết diễn tả thế nào nhưng đã mất tích năm năm nay, chưa từng xuất hiện lấy một lần.
Vào năm lên năm tuổi, mẫu thân đã nhặt ta về. Còn về danh tính độc nhất vô nhị, thiên hạ hiếm thấy này chính là do mẫu thân ta đặt cho. Người nói Tầm là tên của phụ thân, người hi vọng ta sống vui vẻ, cho nên mới đặt tên ta là Tầm Khai Tâm.
Sau khi lớn lên hiểu được đúng sai, ta bắt đầu tranh luận cùng mẫu thân về cái tên khó hiểu này, thế nhưng mẫu thân chỉ bình thản nói muốn trách thì phải trách ta trên không có vị đại ca, đại tỉ nào hết, nếu không ta đã có thể có một cái tên “xúc động” hơn, được gọi là Tầm Hoan. Mọi người nghe xem, có ai đặt tên cho con trai mình như vậy không?
Có điều, danh tính của gia đình ta cũng đều kì quái như vậy, mẫu thân có tên Lạc Bảo, còn gì là Lạc Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu, rồi Tầm Khai Tâm, Lạc Bảo, hợp lại chính là sống vui vẻ.
Mẫu thân nói, vì hàng ngày cuộc sống của dì Tiếu quá nhàm chán nên giúp dì Tiếu lập một khách điếm để buôn bán, giết thời gian, tiện thể có thể học cách kiếm tiền, tương lai gả cho người ta, nếu người ta không nghe lời thì sẽ dùng tiền đè chết. Khách điếm có một cái tên vô cùng bá đạo là “Khách điếm Long Môn”.
Mẫu thân mưu sinh bằng nghề gì? Người thường nghe thấy thường cảm thấy bất nhã, bởi vì người bán bệ xí. Thế nhưng, bệ xí nhà chúng ta khác với bệ xí các tiệm khác, chúng ta còn mở hẳn một chuỗi các cửa hàng với loại bệ xí chuyên dụng của Lạc Thị. Khi ta còn nhỏ, vẫn luôn tưởng rằng đó chỉ là những bệ xí thông thường thôi, sau này lớn lên mới biết, thì ra bệ xí này hoàn toàn không giống với các bệ xí khác. Hơn nữa chiếc bệ xí mang tính sáng tạo này là loại cao cấp có tên là “bệ xí xả nước”.
Nói tóm lại, mẫu thân của Tầm Khai Tâm ta, dưới ánh mắt của những người bình thường khác thì hoàn toàn không bình thường, nhưng nếu dùng ánh mắt của người không bình thường để nhìn thì người lại hoàn toàn bình thường!
Trước kia ta từng nghe dì Tiếu nói, ba ngày trước Đông Chí chính là ngày phụ thân mất tích, cho nên vào đầu tháng, mẫu thân thường hay mất tích và sẽ trở về vào ba ngày trước khi tới Đông Chí. Vừa quay về là mẫu thân đã ôm bình rượu lớn uống đến độ say bí tỉ, sau đó toàn làm những chuyện khiến người ta không thể không phì cười. Có điều, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, người sẽ quên sạch những chuyện đã gây ra trước đó.
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Một ngày, đúng ba ngày trước Đông chí, địa điểm xảy ra sự việc chính là khách điếm Long Môn của dì Tiếu. Mẫu thân của ta bỏ bê, không quan tâm đến việc buôn bán bệ xí, chạy đến đây bắt đầu uống rượu bê tha.
Vì mẫu thân chỉ cần uống rượu vào là sẽ rơi vào trạng thái không bình thường, cho nên tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó sẽ do Khai Tâm ta thay lời kể lại.
Thời tiết hôm nay vô cùng tươi đẹp, ánh mặt trời tỏa khắp nơi nơi. Việc làm ăn ở khách điếm rất tốt, gần như là không còn phòng trống nào.
Vốn dĩ, theo thói quen, giờ này ta sẽ đi luyện võ, thế nhưng bị gì Tiếu giữ lại, nói rằng phải trông mẫu thân, cho nên ta đành phải ngồi ngô nghê trước quầy đếm hạt gỗ trong bàn tính, thi thoảng lại liếc mắt nhìn người phụ nữ trốn trong tủ quầy, ngồi bệt xuống đất uống rượu, chẳng còn chút hình tượng nào hết.
Đang lúc chán chường, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi, trông như thư sinh chạy vào, đâm sầm vào chiếc bàn khiến nó gãy đôi ra. Vị đại ca đáng thương này ngã sõng soài trên mặt đất, còn bất hạnh thổ huyết, sau đó ngất lịm đi.
“Á…”
Cả khách điếm bất ngờ rối loạn cả lên, tất cả khách hàng ngồi trong đó đều sợ hãi quá mà bỏ chạy ra ngoài. Tôi cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, còn dì Tiếu lúc này đang ở hậu viện, tôi liền lay mẫu thân, bảo người đã xảy ra chuyện, nhưng người dường như bị điếc vậy, vẫn cứ ngồi ngây ngô trên mặt đất, đưa tay dụi mắt liên tục.
Cùng lúc này, một tỉ tỉ xinh đẹp như hoa, mặc trên người bộ y phục màu xanh nước biển chạy vào, xông đến ngồi cạnh đại ca thư sinh kia rồi khóc than liên tục: “Tiên sinh, tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tất cả là do Y Y đã hại huynh!”
Tôi vội vã bảo biểu nhị chạy ra hậu viện gọi dì Tiếu, sau đó chạy nhanh về phía tỉ tỉ xinh đẹp, lại cùng tỉ tỉ đỡ đại ca thư sinh đang thoi thóp, ốm yếu kia lên.
Lúc này, ngoài cửa khách điếm lại xuất hiện thêm hai đại ca và một tỉ tỉ trẻ tuổi mặc y phục màu xanh nước biển khác.
Chỉ nhìn thấy vị tỉ tỉ mặc y phục màu đỏ nói với vị tỉ tỉ xinh đẹp ở cạnh ta rằng: “Sư muội Y Y, mau theo chúng ta quay về, đừng khiến sư phụ mất vui nữa!”
Vị tỉ tỉ xinh đẹp, có tên là Y Y này tức giận thét lớn: “Ta không quay về, muốn gả thì bảo người tự đi mà gả. Hu hu hu… tiên sinh… huynh hãy tỉnh lại đi…”
Thì ra nguyên nhân sâu xa của chuyện này chính là mâu thuẫn tình cảm rắc rối.
“Sư muội, tốt nhất muội nên theo chúng ta quay về, đợi lát nữa nếu để đại sư huynh đến, muội…” Vị đại ca trông hòa nhã nhất bên ngoài lên tiếng khuyên giải.
Đại ca này còn chưa nói dứt lời thì người đàn ông trông không đẹp mắt chút nào đứng bên đột nhiên ngắt lời: “Tam sư huynh, nói nhiều như vậy làm gì chứ? Cứ trực tiếp bắt trói sư muội về là xong. Để đệ dùng kiếm phế luôn tên mọt sách kia, xem hắn sau này còn dám đi lừa gạt con gái nhà lành nữa không?” Hắn vừa nói vừa cầm thanh kiếm tấn công về phía đại ca ở cạnh ta.
“Khai Tâm, cẩn thận đó!” Dì Tiếu cuối cùng đã ra, kéo ta vào lòng một cách kịp thời.
Nói chậm mà làm nhanh, không biết ở đâu bay ra một chiếc đũa phi thẳng vào bàn tay của người đàn ông xấu xí kia, hắn đau đớn quá, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất. Tiếp đó, ta lại nghe thấy tiếng thét như sấm đánh của hắn: “Là ai? Là ai đã lén tấn công ta hả? Dám to gan lớn mật đối địch với Thần Kiếm sơn trang chúng ta, có bản lĩnh thì mau ra đây, đừng có làm con rùa rụt đầu!”
Hả, lẽ nào là dì Tiếu? Nhưng trong tay dì Tiếu không hề có đũa. Ta lại nhìn đi tứ phía, trong phòng chẳng còn ai khác, lại nhìn lên lầu hai, chỉ có một người đàn ông tóc bạc đang ngồi trên lan can phòng khác, nho nhã ăn gì đó. Liệu có phải là vị thúc thúc này không nhỉ?
“Khốn kiếp, lão nương đã nói hôm nay không mở cửa, tại sao vẫn không nghe? Ồn chết đi được!” Cùng với tiếng sư tử rống đó, trên mặt quầy xuất hiện bàn tay ngọc ngà nần nẫn thịt, tiếp sau đó, một tuyệt đại giai nhân tóc xõa ngang vai, ăn mặc kì dị, thân hình hơi thô, tay trái ôm một bầu rượu, thái độ vô cùng tức giân đứng dậy khỏi bàn quầy.
Hả, tại sao mẫu thân lại tỉnh táo như vậy chứ? Chiếc đũa vừa rồi là do người phi ra sao? Vậy thì quá thần kì đấy, lại còn mang chút thần lực nữa!
Thôi chết rồi, nhìn bộ dạng vô cùng bất mãn của người lúc này, ta đoán chắc có người sẽ gặp xui xẻo lớn, vội vã kéo dì Tiếu đứng gọn sang một bên.
Mẫu thân xách theo bầu rượu đi về phía mấy người kia, khuôn mặt trắng nõn giờ đã thêm chút đỏ hồng, hai mắt nheo lại, ngáp một cái rồi thét lớn như hung thần ác sát: “Lúc nãy, là con heo nào léo nhéo ở đây, lại còn đòi chém người nữa hả? Là ngươi? Là ngươi? Hay là ngươi?” Lời nói bá đạo của mẫu thân khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc mà lặng người đi.
Người đàn ông bị tấn công bởi chiếc đũa, sau khi nghe thấy câu nói này, lập tức nhảy dựng lên: “Người đàn bà vừa béo vừa xấu này lại còn dám mắng chửi chúng ta là heo sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi, ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Kêu cái gì mà kêu? Gào cái gì mà gào? Ngươi cho rằng có thể thét to hơn ta sao, lửa giận có thể bùng phát lớn hơn ta sao? Ta cần gì biết ngươi là loại heo gì, nói tóm lại, ngươi gào thét ồn ào khiến lão nương không ngủ được đó chính là lỗi của ngươi. Lúc nãy ngươi nói cái gì? Ta vừa béo lại vừa xấu hả? Có bản lĩnh thì thử nói lại lần nữa xem nào? Ta còn tưởng trông ngươi phong thái đĩnh đạc thế nào cơ, nhìn bộ dạng chó chuột của ngươi mà xem, đôi mắt khốn kiếp còn nhỏ hơn cả hạt đậu xanh, thân hình ngắn ngủn, đứng trên một viên gạch chưa chắc đã cao bằng ta. Hừm! Ta ghét nhất loại đàn ông như ngươi, trông đẹp hơn ta thì đã đành, đằng này người ngắn một mẩu, thật đúng là làm hỏng cả bộ y phục!”
Một khi mẫu thân đã cất tiếng chửi thì đảm bảo sẽ khiến đối phương chết vì tức, hàng ngày tỉnh táo còn biết kiềm chế, chứ còn khi người đã uống rượi thì coi như không có điểm dừng.
Trên lầu truyền xuống giọng cười, ta nhìn lên thì thấy lưng của người đàn ông tóc bạc kia rung lên.
“Ngươi… ngươi… ngươi là đồ đàn bà chua ngoa! Phạm Kiện ta hôm nay nếu không dạy ngươi một bài học đích đáng thì ta sẽ theo họ của ngươi luôn!”
Đê Tiện[1]? Cái tên này sao nghe còn “độc đáo” hơn cả tên ta thế chứ?
[1] Đê tiện: Đồng âm khác nghĩa với từ “Phạm Kiện”.
“Sư đệ!” Vị đại ca ca được gọi là tam sư huynh kia đứng ra ngăn lại.
“Quả nhiên là đê tiện, thực đúng là tên thế nào người thế ấy!” Mẫu thân vừa uống một ngụm rượu vừa đáp lại một câu.
Nhìn khuôn mặt của “Đê Tiện” không ngừng co giật, đoán chắc đã bị mẫu thân chọc cho sắp thổ huyết tại trận.
Vị tam sư huynh kia sau khi an ủi “Đê Tiện” liền quay sang nói với mẫu thân: “Vị cô nương này, hà tất phải ăn nói khó nghe, làm tổn thương người khác như vậy? Tại hạ là Bình Luật của Thần Kiếm sơn trang, mấy sư huynh đệ chúng ta đến đây chỉ vì giải quyết chuyện trong trang, dọc đường đi ngang qua quý điếm mà thôi.”
“Ăn nói khó nghe, làm tổn thương người khác? Giải quyết chuyện trong trang? Dọc đường đi ngang qua đây? Hừm, vị soái ca này, huynh đang nói cái quái gì thế? Giải quyết việc riêng trong trang tại sao không giải quyết ở nhà mà lại chạy đến đây phá hỏng chuyện làm ăn của khách điếm Long Môn chúng ta? Là chúng ta đáng kiếp hay do các người ăn no không có chuyện gì làm? Khách hàng trong đây đã bị các ngươi dọa cho chết khiếp, chạy đi cả rồi, món nợ này ta phải tính cùng ai chứ?”
Vị tam sư huynh có tên Bình Luật này ngây lặng người đi, chắc hẳn đang chẳng hiểu tại sao mẫu thân lại gọi mình là “soái ca”.
Vị tỉ tỉ mặc y phục xanh nước biển đứng bên lên tiếng: “Vị cô nương này, xin đừng nóng giận. Tất cả tổn thất của quý điếm sẽ do Thần Kiếm sơn trang chúng ta chịu trách nhiệm. Xin cô nương cứ an tâm, đợi sau khi chúng ta quay về, nhất định sẽ xử lí thấu đáo chuyện này!”
Mẫu thân đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười đó khiến ta sởn cả gai ốc, sau đó người nói: “Vị mĩ nữ này chắc đang nói đùa với ta? Đợi sau khi các người quay về mới giải quyết? Nếu như mấy người chạy mất tăm, vậy ta đi tìm quỷ đòi tiền sao?”
“Ngươi là con đàn bà điên rồ, thiên hạ đệ nhất Thần Kiếm sơn trang nổi danh khắp nơi, trên giang hồ này có ai mà không biết tiếng, có ai mà chưa nghe danh, chả lẽ lại quỵt mấy đồng lẻ với ngươi sao?”
“Nhân Tiện sơn trang? Khai Tâm, con đã nghe đến hay chưa?”
Mẫu thân quay sang nhìn ta bằng ánh mắt mơ màng. “Mẫu thân, không phải Nhân Tiện mà là Thần Kiếm.” Ta chán nản đáp lại.
“Ồ, ta chẳng biết các ngươi là Nhân Tiện sơn trang hay Tiện Nhân sơn trang, chỉ cần bồi thường là xong cả. Hôm nay mấy người không thanh toán hết món nợ này cho ta, thì đừng có hòng bước ra khỏi khách điếm Long Môn này.” Mẫu thân nói xong liền ném cả bầu rượu xuống đất, khí thế đó chẳng khác gì phường lưu manh, trộm cướp.
“Người đàn bà này, thực đúng là ép người quá đáng! Dám sỉ nhục thanh danh của sơn trang chúng ta, hôm nay đừng trách ta không khách khí!”
Thôi toi rồi, vị tam sư huynh trông rất nho nhã này cuối cùng đã phát nộ, cầm kiếm đâm về phía mẫu thân.
Chỉ trong nháy mắt, dì Tiếu kéo mẫu thân, chuyển người, nhặt chiếc chân bàn bị gãy ban nãy đỡ lấy đường kiếm nọ.
Vị tam sư huynh Bình Luật sau khi nhìn thấy khuôn mặt dì Tiếu, trước tiên kinh ngạc, sau đó thất thần, đợi đến khi định thần lại liền thu kiếm về, hỏi một câu vô cùng kì quái: “Cô nương là người của Điệp Cung sao?”
Điệp Cung? Nếu như nói dì Tiếu là người của Điệp Cung chỉ vì trên khuôn mặt có một con bướm thì mẫu thân ta, người đã vẽ con bướm lên khuôn mặt của dì Tiếu, chính là người sáng lập ra Điệp Cung sao?
Dì Tiếu chẳng thèm để tâm đến hắn, lúc này trong mắt dì chỉ có mỗi mẫu thân, dì dịu dàng lên tiếng hỏi: “Tỉ, tỉ không sao chứ?”
“Không sao cả, Tiếu Tiếu, muội tránh ra!” Mẫu thân đẩy dì Tiếu ra sau lưng mình, khuôn mặt đáng yêu tròn trịa đó đột nhiên trở nên dữ dằn, đáng sợ: “A Cường, mau đóng cửa lại, thả chó cho ta!”
Mẫu thân thật sự tức giận rồi.
Không lâu sau, xuất hiện cạnh người là một con chó thân cao nửa mét, mắt tràn lửa giận, thè lưỡi lăm lăm, mẫu thân nói con chó này là giống Cáp Sĩ Kì[1] nhưng lại đặt cho nó một cái tên hết sức oai phong, bá đạo là Tướng Quân.
[1] Cáp Sĩ Kì: Phiên âm tiếng Hán của loài chó Siberian Husky.
“Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nói lời xin lỗi, dựng lại bàn ghế, bồi thường tất cả tổn thất, tiền phòng của tất cả khách hàng hôm nay cũng do các ngươi chịu hết, không cho viết giấy nợ, không thu tín vật, không thu ngân phiếu. Nếu như các ngươi không làm được, vậy thì ta sẽ cho các ngươi ra khỏi khách điếm Long Môn giống y như cách các người đến với thế gian này.”
Mấy người này nghe mẫu thân nói xong, mặt mày sầm sì, tức giận vô cùng.
Đột nhiên tên “Đê Tiện” thét lớn: “Tam sư huynh, đừng nghe con đàn bà béo ị này nói lăng nhăng nữa…”
“Tướng Quân!”
“Đê Tiện” còn chưa nói hết câu, sau lời hạ lệnh của mẫu thân, Tướng quân xông thẳng về phía “Đê Tiện” áp hắn xuống đất, không ngừng đưa lưỡi liếm láp khuôn mặt của hắn.
“Tam sư huynh…”, “Đê Tiện” run rẩy gọi Bình Luật.
“Vị cô nương này, thật sự là quá đáng quá thể!” Tỉ tỉ mặc y phục xanh vung kiếm về phía Tướng Quân.
Dì Tiếu nhoẻn miệng nở nụ cười khiến mọi người mê mẩn rồi cất tiếng: “Cô nương áo xanh, ta khuyên cô đừng hành động nông nổi, người ta thường nói, chó không biết nhịn, nói cắn là cắn.”
Vừa lúc này, cửa lớn của khách điếm bị người ta đẩy ra, một người đàn ông thân mặc y phục màu xanh da trời tiến vào, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị, đôi mắt sâu thẳm đầy quyến rũ. Theo cách nói của mẫu thân thì người đàn ông này đích thực là một cực phẩm nhân gian. Sau này lớn lên, ta cũng muốn đẹp trai giống người này.
“Đại sư huynh!” Mấy người kia đồng thanh lên tiếng đầy cung kính.
Ta khẽ nói với dì Tiếu: “Dì Tiếu, huynh ấy trông đẹp trai quá, sau này lớn lên, Khai Tâm cũng muốn giống như huynh ấy, khiến mọi người chết mê chết mệt.”
Dì Tiếu mỉm cười, ai ngờ mẫu thân lại nghe thấy câu nói này, người cốc nhẹ lên đầu ta rồi nói: “Đẹp trai? Đẹp trai cái quái gì, so với phụ thân con năm xưa thì chẳng là cái gì hết! Đúng là một tên chẳng ra gì!”
Á, mẫu thân ra tay mạnh quá! Hừm, trong mắt mẫu thân lúc nào phụ thân cũng là đẹp trai nhất, nhưng năm năm rồi, ta chưa được gặp phụ thân một lần, thứ duy nhất ta thấy chính là bức họa quyến rũ chết người kia, nói không chừng là do mẫu thân tự tưởng tượng mà vẽ ra cũng nên!
Người đàn ông này không hề để tâm đến bọn họ, mà tiến lại gần chỗ chúng ta, đứng trước mặt mẫu thân, đưa hai tay phía trước, cung kính lên tiếng: “Hai vị cô nương, tại hạ là Quản Diễm Thành của Thần Kiếm sơn trang. Thần Kiếm sơn trang chúng tôi đắc tội gì quý điếm, xin hai vị cô nương rộng lòng bỏ qua. Mọi tổn thất gây ra cho quý điếm hôm nay sẽ do Thần Kiếm sơn trang chúng ta chịu trách nhiệm, phiền hai vị cô nương liệt kê những phần tổn thất để tiện bồi thường.”
“Tướng Quân!” Mẫu thân gọi Tướng Quân về ngồi cạnh mình.
“Đại soái ca, hôm nay nể tình huynh ăn nói dễ nghe, ta cũng đành rộng lượng bỏ qua. Sau đây, chúng ta sẽ liệt kê mọi tổn thất và đưa đến Thần Kiếm sơn trang các người. Thế nhưng, phiền huynh sau khi quay về hãy giáo dục lại mấy tiểu sư đệ của mình đi. Người ta có câu, kẻ mạnh không hiếp đáp người yếu. Đừng có đến địa bàn của người khác làm loạn.”
“Đa tạ cô nương chỉ giáo!” Vị đại sư huynh có tên Quản Diễm Thành nói xong câu này liền nhìn về phía dì Tiếu một lúc. Ta thật sự không hiểu nổi ánh mắt đó, chỉ thấy huynh ấy nhoẻn miệng mỉm cười khiến người khác phải đảo điên, mất hồn.
Ta lén lút nhìn lên khuôn mặt của dì Tiếu, không ngờ người lại đỏ mặt, còn e thẹn cụp bờ mi xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình. Hả, đây là lần đầu tiên ta thấy biểu hiện này của dì Tiếu.
Còn mẫu thân thì chẳng nể tình, hắng giọng liên hồi, đứng chắn trước dì Tiếu, khoanh hai tay trước ngực, chu miệng nói với Quản Diễm Thành: “Mấy chiếc bàn kia vẫn còn nằm trên mặt đất, thời tiết lạnh rồi, cứ để chúng nằm thế sẽ bị cảm lạnh mất.”
Quản Diễm Thành rời ánh mắt đắm đuối khỏi người dì Tiếu, mỉm cười rồi quay người dựng từng chiếc bàn, chiếc ghế lên thẳng thắn.
“Đại sư huynh!” Mấy vị sư đệ còn lại có vẻ không hề đồng tình.
Sau khi dựng hết bàn ghế lên, Quản Diễm Thành liền đi đến trước vị tỉ tỉ xinh đẹp có tên Y Y lạnh lùng lên tiếng: “Nếu muội không muốn khiến cho người khác xảy ra chuyện thì hãy theo ta về ngay!”
“Đại sư huynh…” Tỉ tỉ Y Y bật khóc, tuy rằng ngoài miệng vẫn nói lời cầu khẩn nhưng không hề kháng nghị, dường như rất vui vẻ bỏ vị thư sinh mà trước đó được tỉ tỉ gọi là tiên sinh ở lại, rồi đứng vào cùng đám người kia.
Đám người này dưới sự chỉ đạo của Quản Diễm Thành đang chuẩn bị ra khỏi cửa, mẫu thân lại lên tiếng: “Đợi một chút, các người hình như còn vứt lại một thứ ở chỗ ta chưa mang theo.”
Mẫu thân hất hàm về phía vị thư sinh kia.
“Hắn không phải người của Thần Kiếm sơn trang chúng ta, hắn ra đi hay ở lại, chúng ta hoàn toàn không có quyền can thiệp.” Quản Diễm Thành lên tiếng.
“Vậy các sư đệ của huynh đã đánh hắn bị thương, bây giờ hắn nằm bất động ở đây, xem ra ta phải bỏ tiền cho hắn ăn ở, trị bệnh?”
“Không dám!” Quản Diễm Thành lại quay lại, lấy một nén bạc từ người ra, đặt lên mặt bàn, sau đó bước về phía cửa lớn.
Nén bạc đó không được đặt một cách nhẹ nhàng lên bàn mà chắc phải cắm sâu vào trong gỗ đến ba phần.
Á, thật không ngờ huynh ấy ngoài diện mạo đẹp trai, võ công lại cao cường, thật sự không hổ danh là người của Thần Kiếm sơn trang! Đây là thần tượng thứ hai trong đời của Khai Tâm ta.
Mẫu thân bật cười gian giảo, đi đến trước bàn, đập mạnh một phát, nén bạc liền nhảy bật lên, lượn một vòng hoàn mĩ trên không trung sau đó rơi vào lòng bàn tay của người. Mẫu thân quay người bước đi, chiếc bàn lung lay rồi đổ rạp xuống mặt đất.
Sau khi nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Mẫu thân chính là thần tượng thứ nhất trong cuộc đời của Khai Tâm.
Hầy! Trong người mẫu thân có luồng nội lực kì quái, thế nhưng từ trước đến nay người lại chẳng biết cách khống chế thế nào, lần nào cũng chỉ biết phát lực ra quậy phá mà thôi, đúng là phí của trời!
“Tiếu Tiếu, tiền ăn ở và khám bệnh của hắn đại soái ca đã trả hết rồi. Còn chiếc bàn này nhớ liệt kê vào phần nợ của Thần Kiếm sơn trang. Còn tên thư sinh trói gà không chặt này, sau khi tỉnh lại, bảo hắn hoặc là trả tiền, hoặc là ở lại làm tiểu nhị, để trả món nợ ta đã ra mặt thay hắn. Á, khốn kiếp, uống nhiều rượu, đầu đau như búa bổ, ta buồn ngủ quá, ta lên gác đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, các người cứ dọn dẹp đi nhé!”
Nhìn thấy thân hình phúc hậu đang dần tiến lên lầu hai, ta thở dài ngán ngẩm.
Thực ra, vào năm năm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân, ta còn tưởng là tiên nữ hạ phàm, lúc đó trông mẫu thân còn đẹp hơn dì Tiếu bây giờ rất nhiều. Trước kia ta còn mộng tưởng sau này trưởng thành sẽ lấy mẫu thân làm thê tử. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, sau đó càng lúc mẫu thân lại càng ăn nhiều hơn rồi biến thành bộ dạng như bây giờ.
Còn dì Tiếu thì nói với tôi một câu mà một đứa trẻ như tôi không sao hiểu nổi: “Trên thế gian này, thứ gây tổn thương mạnh mẽ cho con người nhất chính là tình yêu!”