Cho dù thật sự là kẻ đến từ hiện đại, chuyện nam nữ thực sự không quá được xem trọng thế nhưng với nàng thì không phải thế. Nàng chính là tiểu cổ hũ mà bạn bè thường trêu, chuyện nam nữ nàng thật sự rất nhát lại rất để ý, nên dù đã sống ở tuổi hai mươi sáu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Đến cầm tay nàng còn chưa có từng cầm qua chứ đừng có nói là tiến xa như là chuyện nam nữ.
Nói không để ý là tự gạt người, tự gạt mình mà thôi, chỉ nghĩ đến chuyện tồi qua thôi mặt nàng đã đỏ hồng cả lên. Mĩ Khiết Ngọc nghiến chặt răng, sao nàng có thể ngốc nghếch như vậy, nhầm lẫn tai hại như thế. Người ta chỉ mất nụ hôn đầu thì khóc sướt mướt còn nàng mất hẳn lần đầu nhưng lại không thể khóc thét lên đòi hắn chịu trách nhiệm mà ngược lại còn như một kẻ trộm lấm la lấm lép sợ hắn sẽ nói ra mọi chuyện.
Chỉ nhắm mắt lại là nàng lại cảm thấy rất rõ nụ hôn tham lam kia của hắn, vòng tay của hắn, kể cả hơi thờ kia nữa mọi thứ cứ như vậy luẩn quẩn trong đầu nàng quấy nhiễu nàng trong cả giấc ngủ. Mà vì sao nàng không ghét chúng những phiền nhiễu kia, chẳng phải nàng yêu thích đại sư huynh hay sao vì cái gì lại cảm thấy thoải mái trong vòng tay của một người khác. Nàng từ khi nào thì trở nên dễ dãi thoải mái thế kia chứ…
Những đầu tranh, những mâu thuẫn khiến cho giấc ngủ đang có chút ngọt ngào kia của Khiết Ngọc có chút bấn loạn cùng chật vật. Thiệu Mạc Du nhìn nàng khổ sở không ngon giấc khiến hắn đau lòng, nàng tỏ ra không có chuyện gì nhưng xem không phải vậy. Hắn là cảm thấy nhớ nàng nên đến xem nàng một chút. Hắn nhớ hương thơm ngọt ngào của nàng, nhớ hơi thở thơm ngát mê người kia nhớ thân hình mềm mại. Nhưng nhớ nhất có lẽ là dáng ngủ tham lam kia của nàng.
Vì muốn ngắm nhìn nàng ngủ nên hắn đến, thế nhưng nhìn xem nàng ngủ không chút an ổn nào. Khẽ vuốt đôi mày đang nhíu chặt hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi như mê mẩn hương vị đó hắn nhẹ nhành khẽ lướt nhẹ làn môi kia. Khẽ giật mình vì không thể tin được hắn lại hành động như vậy Thiệu mạc du là nhanh chóng rời khỏi căn phòng không chút dấu vết. Hắn là làm sao vậy ? từ lúc nào trở nên quyến luyến một nữ nhân đến độ như vậy.
Hắn là kẻ cả đời phong lưu đa tình nha, chưa một đóa hồng nào giữ được trái tim hắn. Thế nhưng vì sao nữ nhân kia lại khiến hắn bận tâm đến vậy hắn cũng không thể rõ được. Vì cái gì khiến hắn không thể rời mắt được khỏi nàng.
Mĩ Khiết Ngọc đang vật lộn với những mâu thuẫn phúc tạp trong giấc mộng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn, dường như có thứ gì đó dịu mát nhẹ nhàng khiến nàng bình tâm thư thái hơn, một mùi hương có vẻ quen thuộc thế nhưng là không tài nào nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu. Mùi hương này rất giống với mùi bạc hà trên lưng của cái cây xanh kia nha. Nhưng vì cái gì mà nàng lại thấy yên ổn đến vậy, cái cảm giác an tâm này là gì.
Trải qua một đêm không yên ổn Khiết Ngọc vừa bước ra khỏi cửa phòng thì gặp kẻ nào đó chắn ngang
- Tiểu Nương tử nàng là đã thức giấc rồi sao ? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia hắn có chút đau lòng nha, thế nhưng nàng vì sao vẫng làm bộ không có gì xảy ra.
- Ai là tiểu nương tử của ngươi. Nàng nhíu mày nhìn hắn, tên ôn thần này hại nàng cả đêm bị bản thân vật lộn với những mâu thuẫn mà không an ổn ngủ vậy mà sáng ra hắn liền mới tới chọc tức nàng.
- Nàng nha, nàng không cần ta chịu trách nhiệm nhưng ta nào có nói không cần nàng chịu trách nhiệm sao ? Ta đến là hỏi nàng khi nào thì bảo sư phụ nàng đến Độc Vương cốc của ta cầu hôn ?
- Cầu hôn ? ta có nói sẽ gả cho ngươi sao ? Thật là phiền chết nha, nàng là không muốn lấy phu quân đâu nha. Nếu là gả cho sư huynh thì còn được nhưng nàng và hắn chỉ gặp có vài lần nàng làm sao biết hắn ra sao mà gả cho hắn đây. Là hạnh phúc cả đời nha không thể làm ẩu a.
- Nàng không gả cho ta thì ta gả cho nàng. Dẫu gì ta cũng là Độc Vương không thể theo không nàng mà không có cưới hỏi gì thiên hạ sẽ dị nghị, như thế thật không hay nha.
- Ai nói ta sẽ lấy ngươi mà đòi gả kia chứ. Tên này đúng là bị tự kỷ mà bộ hắn đẹp trai thì ai cũng sẽ mê sao. Nàng là thừa nhận hắn soái nha nhưng mà cũng không thể đủ làm lý do nàng lấy hắn.
- Nàng không định chịu trách nhiện sao ? Không sao ta sẽ kiên trì, ta tin nàng là sẽ suy nghĩ lại…Hắn có đủ kiên nhẫn nha.
Đúng như Mạc Du nói, hắn quả nhiên ngày nào cũng bám theo nàng, nói nào là đời này vì nàng mà hắn sẽ không lấy được ai do tổn hại về tinh thần. Và cứ thế hắn lải nhải bên cạnh khiến nàng có chút phiền. Cũng thật biết đùa, nàng là nữ nhi không chạy theo đòi hắn chịu trách nhiệm thì thôi vì cớ gì nàng lại bị hắn đòi phải chịu trách nhiện kia chứ, thật là vô lý nha.
Nói thật dù rằng có chút phiền phức thế nhưng nàng vì sao không hề cảm thấy ghét chút nào sự có mặt của hắn. Nàng thường làm bộ tránh hắn như tránh tà nhưng hình như là có chút mong đợi hắn tới, giống như hôm nay cả buổi sáng nàng hình như không có thấy hắn.
- Muội là nghĩ gì đó. Trầm Thiên xuất hiện làm Khiết Ngọc có chút giật mình.
- Không có… Nàng bối rối, như kẻ vừa làm việc xấu bị phát hiện. Cố che dấu vẻ bồi rối của mình nàng là bắt đầu liếng thoắng.
- Huynh là chuẩn bị ra sa trường sao. Huynh đã chuẩn bị hành trang đủ cả chưa ? Đi đường phải cẩn thận, nhớ phải biết chăm sóc cho bản thân còn có huynh phải… nàng cứ liếng thoắng liên hồi như không cho Trầm Thiên mở miệng. Hắn nhìn nàng vươn bàn tay to của mình xoa lên mái tóc của nàng nhẹ giọng dịu dàng
- Muội hôm nay rất lạ, có chuyện gì sao ? Cứ như nàng có điều gì đó che dấu hắn nhưng hắn là không rõ đó là gì.
- Có…Có…sao…ta chỉ là lo lắng cho huynh.
- Đâu phải lần đầu ta ra sa trường, muội chẳng phải nói việc đó với ta như là đi dạo phố thôi không phải sao ?
- Muội có gì đó là dấu ta sao ? hắn nheo mắt nhìn với vẻ nghi ngờ rồi lại dịu dàng mỉm cười.
- Không có, huynh đi nhanh kẻo không theo kịp bọn họ kìa.
Nàng đẩy vội Trầm Thiên ra cửa Rồi thở phào nhẹ nhõm. Sư huynh nàng quả thật là người nguy hiểm nha, nàng sợ nhất vì hắn như nhìn thấu được nội tâm kẻ khác, nàng là sợ hắn biết việc của nàng và Mạc Du. Sẽ là rất mất mặt nha, hắn hẳn là sẽ cười lớn, cười nhạo nàng kẻ ngu ngốc.
Nghĩ cũng thật kỳ lạ nàng vì sao lo lắng không phải là Trầm Thiên sẽ hiểu lầm mà chỉ sợ hắn cười nhạo nàng. Tình cảm của nàng đối với Thiên ca liệu có thể không phải là yêu không ? Khiết Ngọc chợt ngẩn ra khi nghĩ có gì đó không đúng, lặng trong suy nghĩ thật lâu nàng chợt bừng tỉnh khi nghe được tiếng động gì đó phía sau lưng nàng quay đầu nhìn lại vẫn là không có một ai. Hắn cho tới giờ cũng không thấy bóng dáng thế nhưng tại sao nàng lại thấy chẳng thoải mái chút nào với vẻ yên lặng này.
Ngoài cửa tướng quân phủ Trầm Thiên mỉn cười, Ngọc Nhi nhà hắn cũng đã lớn rồi, nàng hẳn là phải có những bí mật nhỏ của riêng mình ….Có phải đến lúc hắn phải gả nàng rồi hay không…Trong một góc của tướng quân phủ Thiệu Mạc Du trầm ngâm quan sát bọn họ, hắn không nhào tới chỗ nàng như mọi khi mà quay lưng đi về một hướng khác.
Cho dù thật sự là kẻ đến từ hiện đại, chuyện nam nữ thực sự không quá được xem trọng thế nhưng với nàng thì không phải thế. Nàng chính là tiểu cổ hũ mà bạn bè thường trêu, chuyện nam nữ nàng thật sự rất nhát lại rất để ý, nên dù đã sống ở tuổi hai mươi sáu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Đến cầm tay nàng còn chưa có từng cầm qua chứ đừng có nói là tiến xa như là chuyện nam nữ.
Nói không để ý là tự gạt người, tự gạt mình mà thôi, chỉ nghĩ đến chuyện tồi qua thôi mặt nàng đã đỏ hồng cả lên. Mĩ Khiết Ngọc nghiến chặt răng, sao nàng có thể ngốc nghếch như vậy, nhầm lẫn tai hại như thế. Người ta chỉ mất nụ hôn đầu thì khóc sướt mướt còn nàng mất hẳn lần đầu nhưng lại không thể khóc thét lên đòi hắn chịu trách nhiệm mà ngược lại còn như một kẻ trộm lấm la lấm lép sợ hắn sẽ nói ra mọi chuyện.
Chỉ nhắm mắt lại là nàng lại cảm thấy rất rõ nụ hôn tham lam kia của hắn, vòng tay của hắn, kể cả hơi thờ kia nữa mọi thứ cứ như vậy luẩn quẩn trong đầu nàng quấy nhiễu nàng trong cả giấc ngủ. Mà vì sao nàng không ghét chúng những phiền nhiễu kia, chẳng phải nàng yêu thích đại sư huynh hay sao vì cái gì lại cảm thấy thoải mái trong vòng tay của một người khác. Nàng từ khi nào thì trở nên dễ dãi thoải mái thế kia chứ…
Những đầu tranh, những mâu thuẫn khiến cho giấc ngủ đang có chút ngọt ngào kia của Khiết Ngọc có chút bấn loạn cùng chật vật. Thiệu Mạc Du nhìn nàng khổ sở không ngon giấc khiến hắn đau lòng, nàng tỏ ra không có chuyện gì nhưng xem không phải vậy. Hắn là cảm thấy nhớ nàng nên đến xem nàng một chút. Hắn nhớ hương thơm ngọt ngào của nàng, nhớ hơi thở thơm ngát mê người kia nhớ thân hình mềm mại. Nhưng nhớ nhất có lẽ là dáng ngủ tham lam kia của nàng.
Vì muốn ngắm nhìn nàng ngủ nên hắn đến, thế nhưng nhìn xem nàng ngủ không chút an ổn nào. Khẽ vuốt đôi mày đang nhíu chặt hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi như mê mẩn hương vị đó hắn nhẹ nhành khẽ lướt nhẹ làn môi kia. Khẽ giật mình vì không thể tin được hắn lại hành động như vậy Thiệu mạc du là nhanh chóng rời khỏi căn phòng không chút dấu vết. Hắn là làm sao vậy ? từ lúc nào trở nên quyến luyến một nữ nhân đến độ như vậy.
Hắn là kẻ cả đời phong lưu đa tình nha, chưa một đóa hồng nào giữ được trái tim hắn. Thế nhưng vì sao nữ nhân kia lại khiến hắn bận tâm đến vậy hắn cũng không thể rõ được. Vì cái gì khiến hắn không thể rời mắt được khỏi nàng.
Mĩ Khiết Ngọc đang vật lộn với những mâu thuẫn phúc tạp trong giấc mộng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn, dường như có thứ gì đó dịu mát nhẹ nhàng khiến nàng bình tâm thư thái hơn, một mùi hương có vẻ quen thuộc thế nhưng là không tài nào nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu. Mùi hương này rất giống với mùi bạc hà trên lưng của cái cây xanh kia nha. Nhưng vì cái gì mà nàng lại thấy yên ổn đến vậy, cái cảm giác an tâm này là gì.
Trải qua một đêm không yên ổn Khiết Ngọc vừa bước ra khỏi cửa phòng thì gặp kẻ nào đó chắn ngang
- Tiểu Nương tử nàng là đã thức giấc rồi sao ? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia hắn có chút đau lòng nha, thế nhưng nàng vì sao vẫng làm bộ không có gì xảy ra.
- Ai là tiểu nương tử của ngươi. Nàng nhíu mày nhìn hắn, tên ôn thần này hại nàng cả đêm bị bản thân vật lộn với những mâu thuẫn mà không an ổn ngủ vậy mà sáng ra hắn liền mới tới chọc tức nàng.
- Nàng nha, nàng không cần ta chịu trách nhiệm nhưng ta nào có nói không cần nàng chịu trách nhiệm sao ? Ta đến là hỏi nàng khi nào thì bảo sư phụ nàng đến Độc Vương cốc của ta cầu hôn ?
- Cầu hôn ? ta có nói sẽ gả cho ngươi sao ? Thật là phiền chết nha, nàng là không muốn lấy phu quân đâu nha. Nếu là gả cho sư huynh thì còn được nhưng nàng và hắn chỉ gặp có vài lần nàng làm sao biết hắn ra sao mà gả cho hắn đây. Là hạnh phúc cả đời nha không thể làm ẩu a.
- Nàng không gả cho ta thì ta gả cho nàng. Dẫu gì ta cũng là Độc Vương không thể theo không nàng mà không có cưới hỏi gì thiên hạ sẽ dị nghị, như thế thật không hay nha.
- Ai nói ta sẽ lấy ngươi mà đòi gả kia chứ. Tên này đúng là bị tự kỷ mà bộ hắn đẹp trai thì ai cũng sẽ mê sao. Nàng là thừa nhận hắn soái nha nhưng mà cũng không thể đủ làm lý do nàng lấy hắn.
- Nàng không định chịu trách nhiện sao ? Không sao ta sẽ kiên trì, ta tin nàng là sẽ suy nghĩ lại…Hắn có đủ kiên nhẫn nha.
Đúng như Mạc Du nói, hắn quả nhiên ngày nào cũng bám theo nàng, nói nào là đời này vì nàng mà hắn sẽ không lấy được ai do tổn hại về tinh thần. Và cứ thế hắn lải nhải bên cạnh khiến nàng có chút phiền. Cũng thật biết đùa, nàng là nữ nhi không chạy theo đòi hắn chịu trách nhiệm thì thôi vì cớ gì nàng lại bị hắn đòi phải chịu trách nhiện kia chứ, thật là vô lý nha.
Nói thật dù rằng có chút phiền phức thế nhưng nàng vì sao không hề cảm thấy ghét chút nào sự có mặt của hắn. Nàng thường làm bộ tránh hắn như tránh tà nhưng hình như là có chút mong đợi hắn tới, giống như hôm nay cả buổi sáng nàng hình như không có thấy hắn.
- Muội là nghĩ gì đó. Trầm Thiên xuất hiện làm Khiết Ngọc có chút giật mình.
- Không có… Nàng bối rối, như kẻ vừa làm việc xấu bị phát hiện. Cố che dấu vẻ bồi rối của mình nàng là bắt đầu liếng thoắng.
- Huynh là chuẩn bị ra sa trường sao. Huynh đã chuẩn bị hành trang đủ cả chưa ? Đi đường phải cẩn thận, nhớ phải biết chăm sóc cho bản thân còn có huynh phải… nàng cứ liếng thoắng liên hồi như không cho Trầm Thiên mở miệng. Hắn nhìn nàng vươn bàn tay to của mình xoa lên mái tóc của nàng nhẹ giọng dịu dàng
- Muội hôm nay rất lạ, có chuyện gì sao ? Cứ như nàng có điều gì đó che dấu hắn nhưng hắn là không rõ đó là gì.
- Có…Có…sao…ta chỉ là lo lắng cho huynh.
- Đâu phải lần đầu ta ra sa trường, muội chẳng phải nói việc đó với ta như là đi dạo phố thôi không phải sao ?
- Muội có gì đó là dấu ta sao ? hắn nheo mắt nhìn với vẻ nghi ngờ rồi lại dịu dàng mỉm cười.
- Không có, huynh đi nhanh kẻo không theo kịp bọn họ kìa.
Nàng đẩy vội Trầm Thiên ra cửa Rồi thở phào nhẹ nhõm. Sư huynh nàng quả thật là người nguy hiểm nha, nàng sợ nhất vì hắn như nhìn thấu được nội tâm kẻ khác, nàng là sợ hắn biết việc của nàng và Mạc Du. Sẽ là rất mất mặt nha, hắn hẳn là sẽ cười lớn, cười nhạo nàng kẻ ngu ngốc.
Nghĩ cũng thật kỳ lạ nàng vì sao lo lắng không phải là Trầm Thiên sẽ hiểu lầm mà chỉ sợ hắn cười nhạo nàng. Tình cảm của nàng đối với Thiên ca liệu có thể không phải là yêu không ? Khiết Ngọc chợt ngẩn ra khi nghĩ có gì đó không đúng, lặng trong suy nghĩ thật lâu nàng chợt bừng tỉnh khi nghe được tiếng động gì đó phía sau lưng nàng quay đầu nhìn lại vẫn là không có một ai. Hắn cho tới giờ cũng không thấy bóng dáng thế nhưng tại sao nàng lại thấy chẳng thoải mái chút nào với vẻ yên lặng này.
Ngoài cửa tướng quân phủ Trầm Thiên mỉn cười, Ngọc Nhi nhà hắn cũng đã lớn rồi, nàng hẳn là phải có những bí mật nhỏ của riêng mình ….Có phải đến lúc hắn phải gả nàng rồi hay không…Trong một góc của tướng quân phủ Thiệu Mạc Du trầm ngâm quan sát bọn họ, hắn không nhào tới chỗ nàng như mọi khi mà quay lưng đi về một hướng khác.