Cả ngày mấy ngày nay bọn họ đã đi tất các kỹ viện lớn nhỏ trong và ngoài trấn thậm chí là những trấn nằm sát bên cũng không dám bỏ sót. Thế nhưng vẫn là không tìm thấy mỹ nhân trong họa. Họ bước vào một kỹ viện nhỏ ở sát ngoài trấn nơi này tuy nhỏ nhưng khá nhiều Nữ nhân. Toàn là những giai nhân tuyệt sắc, bọn họ đa phần là thiếp thất của những tội thần. có một số ít là bị bán thân từ nhỏ. Nhìn số phận của họ nàng bỗng thấy mình thật may mắn, ít ra kẻ lượm được nàng cũng không phải tú bà. Hoặc giả cũng không bị cha mẹ bán vào kỹ viện làm thú vui cho muôn người.
Nhìn kẻ nào đó tay trái một nàng tay phải một nàng còn mắt thì dán vào mĩ nhân hiến vũ khiến nàng bực bội. Hắn đã đi tổng cộng là cái kỹ viện thứ tư mà vẫn như vậy có hứng thú như vậy hèn gì là khách quen của thanh lâu lớn kia.
- Ngươi hẳn là phải là khách quen những nơi này nhỉ? Nàng nói với giọng điệu mỉa mai trào phúng. Nhìn cách hắn như thế tự nhiên giữa những nữ nhân này khiến nàng bực bội.
- Ý của nàng là gì? Hắn thực sự không rõ nàng là làm sao vậy có vẻ bực tức mấy ngày nay.
- Nghe nói ngươi là khách quen của Sa hồng các. Thế nên khi đến những kỹ viện này mới như vậy tự nhiên trái ôm phải ấp. Hừ…hừ…cứ nghĩ hắn dùng bàn tay đã ôm thật nhiều nữ nhân để ôm nàng là lại làm nàng tức giận.
- Là họ ôm ta ta đâu có ôm họ. Thật là oan nha, hắn khi nào thì ôm ấp các nàng ấy là bọn họ tự dựa sát hắn đó chứ.
- Hừ ngươi còn ngụy biện, chẳng phải ngươi là khách quen nơi đó sao Dùng bàn tay chạm qua những nữ nhân như thế chạm qua ta mà còn dám mặt dày dòi ta phụ trách.
- Nữ Nhân Như thế ý của nàng là gì ? Bọn họ từng là kỹ nữ thì không phải là người sao, bọn họ không cha không mẹ, không người thân để dựa vào chỉ có thể dùng tài nghệ mua vui cho thiên hạ cũng có tội sao ? Nếu nàng thực sự coi thường họ như vậy, vậy ta đây cũng không cần nàng phụ trách nữa.
Hắn giận dữ mắng nàng rồi rồi bỏ đi, từ khi biết hắn đến giờ nàng chưa từng thấy qua hắn giận dữ như vậy. Vì cái gì khi hắn tức giận nàng lại đau, không phải nàng luôn muốn phủi sạch quan hệ của bọn họ sao thế nhưng khi hắn nói ra không cần nàng phụ trách nữa thì tim nàng như có ai đó thặt lại thật đau lắm.
- Thật ra Thiệu công tử đến đây luôn chì ngồi nghe vũ khúc cùng ca xướng, ta là nghe các chị em nói qua, ngài ấy thường lui tới những chỗ này nhưng hết sức thủ lễ. Nghe nói Nương của ngài ấy trước kia cũng từng là nữ tử thanh lâu nổi danh của Sa hồng các. Ngài ấy là sinh ra từ thanh lâu đến năm mười tuổi mới được cha ngài ấy đón đi cùng nương ngài ấy nhưng tháng trước mới quay về đây thường ghé các kỹ viện thanh lâu chỉ nghe hát cùng xem vũ lại thưởng tiền rất hậu hĩnh. Chỉ nhìn ta liền biết cô nương là gái giả nam trang, cô nương có biết không suốt buổi ngài ấy chỉ để ý đến tâm trạng của ngươi, hẳn là ngài ấy rất để tâm ngươi đó.
Một nữ nhân có vẻ đứng tuổi đến và nói với nàng, nàng ta nhìn ra tình cảm của đôi trẻ này. Nhìn theo phương hướng hắn rời đi nàng biết là lần này nàng đã sai mất rồi thế nhưng suốt đoạn đường nàng trở về cùng hắn, nàng khôn thể tìm cơ hội để nói xin lỗi. Khi vừ đến cửa tướng quân phủ thì gặp Trầm Thiên vừa thắng lợi từ chiến trường trở về.
- Tiểu Ngọc…Trầm Thiên giơ hai tay nghiêng đầu cười vui vẻ nàng là như mọi khi chạy nhào vào vòng tay hắn tạm bỏ lại nỗi băng khăng về lời xin lỗi còn chưa nói được.
- Thiệu huynh việc ta nhờ ngươi ? Giọng sư huynh có vẻ mong chờ hỏi hắn. Trong vòng tay của sư huynh Mĩ khiết Ngọc bỗng nhiên cảm thấy gượng gạo cứng đờ người lại. Nàng ôm sư huynh thân mật vậy, ở thời này thì quả là không hợp lễ, nàng sao lại quên mất hắn là đang ở đây. Nhìn vẻ mặt tự nhiên trở nên lúng túng kia của nàng hắn chợt cảm thấy không dễ chịu gì, nàng là vì nam nhân nàng thích quan tâm đến một nữ nhân khác mà cảm thấy khó xử sao.
- Ta xin lỗi, ta không nghĩ cô nương trong bức tranh của huynh là kỹ nữ.
- Nhưng nàng ấy mặc y phục của kỹ nữ lại còn có linh lạc
- Linh lạc ? Khiết Ngọc khó hiều nhìn cả hai, đeo chuông thì sẽ là kỹ nữ sao ? nàng mới biết nha.
- Linh lạc là chiếc chuông không giống những chiếc chuông khác nó có hình dáng riêng việt lại không phải trang sức để đeo mà được đính vào y phục của các kỹ nữ, chiếc linh bạc đó dùng để khắc tên kỹ viện cùng xác minh thân phận kỹ nữ của các nàng.
- Vì sao phải làm vậy chứ ? Sao cần phải đi đâu cũng khoe ra mình là nữ nhân thanh lâu chứ. Họ không thấy mất mặt sao, cổ nhân không phải luôn khinh thường bọn họ sao thật kỳ quái. Nàng nghiêng đầu khó hiểu
- Thời này việc trai gái thân mật là chuyện cấm kỵ nhưng thân mật cũng là một trong các hình thức mua vui của kỹ nữ, để không lầm họ với các cô nương khác y phục của các kỹ nữ luôn có những trang sức cùng loại hoặc y phục để dễ nhận ra. Mạc Du ở một bên giải thích cùng nàng, nàng đã cùng hắn đi qua nhiều kỹ viện vậy mà cũng không để ý.
- Ta ở các Phương tra được họ là bị trộm mất một bộ y phục có màu sắc và kiểu dáng giống bộ y phục mĩ nhân trong tranh của huynh.
- Mất y phục, việc này cũng thật lạ, nếu là nữ tử thông thường ai lại trộm y phục của Kỹ nữ để mặc. Hắn có phải tra sai rồi không sao có thể nói ra việc vô lý đến thế chứ.
- Cái đó ta không biết. Ta là đã làm hết sức mình giúp huynh, ta nghĩ ta phải cáo từ rồi. Trầm huynh, Mĩ cô nương hẹn ngày tái ngộ. Hắn ôm uyền hướng nàng cùng Trầm Thiên cáo biệt. Khi nghe hắn phải đi bỗng nhiên nàng cảm thấy tức giận
- Ngươi nói vậy mà nghe được sao,chuyện Thiên ca nhờ chưa điều tra xong liền muốn đi…Thật là không có trách nhiệm…nàng hùng hổ quát lờn. Với sắc mặt tái nhợt, khi nghĩ đến hắn sẽ rời đi nàng là cảm thấy rất khó chịu rất bức bối, nàng là vì sao lại trở nên như thế. Người nàng thích chẳng phải Thiên ca sao, vì cớ gì không muốn hắn rời khỏi, vì cớ gì ngực lại như thế đau.
- Khiết Ngọc đừng nháo như thế. Trầm Thiên xoa đầu nhìn nàng trìu mến rồi quay sang Mạc Du
- Thiệu công tử ta là vừa thắng trận trở về định làm tiệc tẩy trần mong huynh ở lại uống ly rượu lạt.
- Vậy ta là làm phiền ngươi thêm chút nữa. Khi nghe hắn nói vậy bàn tay đang mắm chặt gấu áo của Trầm Thiên chợt buông lỏng. Trầm thiên nhìn Khiết Ngọc mỉm cười, Ngọc Nhi nhà hắn là đã lớn rồi đã đến lúc nàng có người quan trọng hơn cả kẻ làm sư huynh như hắn. Mọi người chỉ vừa vào tiệc thì thánh chỉ đến thánh chỉ là ban hôn cho Trầm Thiên và Mộng Nhật Quận chúa.
Mọi người trong bàn tiệc xôn sao bàn tán chỉ riêng Mĩ khiết Ngọc ngẩn ngơ như kẻ mất hồn với thánh chỉ được ban ra, nàng là chưa từng nghĩ sư huynh sẽ cưới thê tử trong trường hợp như thế này …Được ban hôn nha, vậy nếu không cưới thê chẳng phải là kháng chỉ rơi đầu đó sao. Thiệu mạc Du là đưa mắt nhìn Khiết Ngọc, hắn thực sự rất lo, nàng liệu có thể tiếp nhận chuyện này chăng.
Cả ngày mấy ngày nay bọn họ đã đi tất các kỹ viện lớn nhỏ trong và ngoài trấn thậm chí là những trấn nằm sát bên cũng không dám bỏ sót. Thế nhưng vẫn là không tìm thấy mỹ nhân trong họa. Họ bước vào một kỹ viện nhỏ ở sát ngoài trấn nơi này tuy nhỏ nhưng khá nhiều Nữ nhân. Toàn là những giai nhân tuyệt sắc, bọn họ đa phần là thiếp thất của những tội thần. có một số ít là bị bán thân từ nhỏ. Nhìn số phận của họ nàng bỗng thấy mình thật may mắn, ít ra kẻ lượm được nàng cũng không phải tú bà. Hoặc giả cũng không bị cha mẹ bán vào kỹ viện làm thú vui cho muôn người.
Nhìn kẻ nào đó tay trái một nàng tay phải một nàng còn mắt thì dán vào mĩ nhân hiến vũ khiến nàng bực bội. Hắn đã đi tổng cộng là cái kỹ viện thứ tư mà vẫn như vậy có hứng thú như vậy hèn gì là khách quen của thanh lâu lớn kia.
- Ngươi hẳn là phải là khách quen những nơi này nhỉ? Nàng nói với giọng điệu mỉa mai trào phúng. Nhìn cách hắn như thế tự nhiên giữa những nữ nhân này khiến nàng bực bội.
- Ý của nàng là gì? Hắn thực sự không rõ nàng là làm sao vậy có vẻ bực tức mấy ngày nay.
- Nghe nói ngươi là khách quen của Sa hồng các. Thế nên khi đến những kỹ viện này mới như vậy tự nhiên trái ôm phải ấp. Hừ…hừ…cứ nghĩ hắn dùng bàn tay đã ôm thật nhiều nữ nhân để ôm nàng là lại làm nàng tức giận.
- Là họ ôm ta ta đâu có ôm họ. Thật là oan nha, hắn khi nào thì ôm ấp các nàng ấy là bọn họ tự dựa sát hắn đó chứ.
- Hừ ngươi còn ngụy biện, chẳng phải ngươi là khách quen nơi đó sao Dùng bàn tay chạm qua những nữ nhân như thế chạm qua ta mà còn dám mặt dày dòi ta phụ trách.
- Nữ Nhân Như thế ý của nàng là gì ? Bọn họ từng là kỹ nữ thì không phải là người sao, bọn họ không cha không mẹ, không người thân để dựa vào chỉ có thể dùng tài nghệ mua vui cho thiên hạ cũng có tội sao ? Nếu nàng thực sự coi thường họ như vậy, vậy ta đây cũng không cần nàng phụ trách nữa.
Hắn giận dữ mắng nàng rồi rồi bỏ đi, từ khi biết hắn đến giờ nàng chưa từng thấy qua hắn giận dữ như vậy. Vì cái gì khi hắn tức giận nàng lại đau, không phải nàng luôn muốn phủi sạch quan hệ của bọn họ sao thế nhưng khi hắn nói ra không cần nàng phụ trách nữa thì tim nàng như có ai đó thặt lại thật đau lắm.
- Thật ra Thiệu công tử đến đây luôn chì ngồi nghe vũ khúc cùng ca xướng, ta là nghe các chị em nói qua, ngài ấy thường lui tới những chỗ này nhưng hết sức thủ lễ. Nghe nói Nương của ngài ấy trước kia cũng từng là nữ tử thanh lâu nổi danh của Sa hồng các. Ngài ấy là sinh ra từ thanh lâu đến năm mười tuổi mới được cha ngài ấy đón đi cùng nương ngài ấy nhưng tháng trước mới quay về đây thường ghé các kỹ viện thanh lâu chỉ nghe hát cùng xem vũ lại thưởng tiền rất hậu hĩnh. Chỉ nhìn ta liền biết cô nương là gái giả nam trang, cô nương có biết không suốt buổi ngài ấy chỉ để ý đến tâm trạng của ngươi, hẳn là ngài ấy rất để tâm ngươi đó.
Một nữ nhân có vẻ đứng tuổi đến và nói với nàng, nàng ta nhìn ra tình cảm của đôi trẻ này. Nhìn theo phương hướng hắn rời đi nàng biết là lần này nàng đã sai mất rồi thế nhưng suốt đoạn đường nàng trở về cùng hắn, nàng khôn thể tìm cơ hội để nói xin lỗi. Khi vừ đến cửa tướng quân phủ thì gặp Trầm Thiên vừa thắng lợi từ chiến trường trở về.
- Tiểu Ngọc…Trầm Thiên giơ hai tay nghiêng đầu cười vui vẻ nàng là như mọi khi chạy nhào vào vòng tay hắn tạm bỏ lại nỗi băng khăng về lời xin lỗi còn chưa nói được.
- Thiệu huynh việc ta nhờ ngươi ? Giọng sư huynh có vẻ mong chờ hỏi hắn. Trong vòng tay của sư huynh Mĩ khiết Ngọc bỗng nhiên cảm thấy gượng gạo cứng đờ người lại. Nàng ôm sư huynh thân mật vậy, ở thời này thì quả là không hợp lễ, nàng sao lại quên mất hắn là đang ở đây. Nhìn vẻ mặt tự nhiên trở nên lúng túng kia của nàng hắn chợt cảm thấy không dễ chịu gì, nàng là vì nam nhân nàng thích quan tâm đến một nữ nhân khác mà cảm thấy khó xử sao.
- Ta xin lỗi, ta không nghĩ cô nương trong bức tranh của huynh là kỹ nữ.
- Nhưng nàng ấy mặc y phục của kỹ nữ lại còn có linh lạc
- Linh lạc ? Khiết Ngọc khó hiều nhìn cả hai, đeo chuông thì sẽ là kỹ nữ sao ? nàng mới biết nha.
- Linh lạc là chiếc chuông không giống những chiếc chuông khác nó có hình dáng riêng việt lại không phải trang sức để đeo mà được đính vào y phục của các kỹ nữ, chiếc linh bạc đó dùng để khắc tên kỹ viện cùng xác minh thân phận kỹ nữ của các nàng.
- Vì sao phải làm vậy chứ ? Sao cần phải đi đâu cũng khoe ra mình là nữ nhân thanh lâu chứ. Họ không thấy mất mặt sao, cổ nhân không phải luôn khinh thường bọn họ sao thật kỳ quái. Nàng nghiêng đầu khó hiểu
- Thời này việc trai gái thân mật là chuyện cấm kỵ nhưng thân mật cũng là một trong các hình thức mua vui của kỹ nữ, để không lầm họ với các cô nương khác y phục của các kỹ nữ luôn có những trang sức cùng loại hoặc y phục để dễ nhận ra. Mạc Du ở một bên giải thích cùng nàng, nàng đã cùng hắn đi qua nhiều kỹ viện vậy mà cũng không để ý.
- Ta ở các Phương tra được họ là bị trộm mất một bộ y phục có màu sắc và kiểu dáng giống bộ y phục mĩ nhân trong tranh của huynh.
- Mất y phục, việc này cũng thật lạ, nếu là nữ tử thông thường ai lại trộm y phục của Kỹ nữ để mặc. Hắn có phải tra sai rồi không sao có thể nói ra việc vô lý đến thế chứ.
- Cái đó ta không biết. Ta là đã làm hết sức mình giúp huynh, ta nghĩ ta phải cáo từ rồi. Trầm huynh, Mĩ cô nương hẹn ngày tái ngộ. Hắn ôm uyền hướng nàng cùng Trầm Thiên cáo biệt. Khi nghe hắn phải đi bỗng nhiên nàng cảm thấy tức giận
- Ngươi nói vậy mà nghe được sao,chuyện Thiên ca nhờ chưa điều tra xong liền muốn đi…Thật là không có trách nhiệm…nàng hùng hổ quát lờn. Với sắc mặt tái nhợt, khi nghĩ đến hắn sẽ rời đi nàng là cảm thấy rất khó chịu rất bức bối, nàng là vì sao lại trở nên như thế. Người nàng thích chẳng phải Thiên ca sao, vì cớ gì không muốn hắn rời khỏi, vì cớ gì ngực lại như thế đau.
- Khiết Ngọc đừng nháo như thế. Trầm Thiên xoa đầu nhìn nàng trìu mến rồi quay sang Mạc Du
- Thiệu công tử ta là vừa thắng trận trở về định làm tiệc tẩy trần mong huynh ở lại uống ly rượu lạt.
- Vậy ta là làm phiền ngươi thêm chút nữa. Khi nghe hắn nói vậy bàn tay đang mắm chặt gấu áo của Trầm Thiên chợt buông lỏng. Trầm thiên nhìn Khiết Ngọc mỉm cười, Ngọc Nhi nhà hắn là đã lớn rồi đã đến lúc nàng có người quan trọng hơn cả kẻ làm sư huynh như hắn. Mọi người chỉ vừa vào tiệc thì thánh chỉ đến thánh chỉ là ban hôn cho Trầm Thiên và Mộng Nhật Quận chúa.
Mọi người trong bàn tiệc xôn sao bàn tán chỉ riêng Mĩ khiết Ngọc ngẩn ngơ như kẻ mất hồn với thánh chỉ được ban ra, nàng là chưa từng nghĩ sư huynh sẽ cưới thê tử trong trường hợp như thế này …Được ban hôn nha, vậy nếu không cưới thê chẳng phải là kháng chỉ rơi đầu đó sao. Thiệu mạc Du là đưa mắt nhìn Khiết Ngọc, hắn thực sự rất lo, nàng liệu có thể tiếp nhận chuyện này chăng.