Mà lúc này, mẫu thân Trang Hàm đang mỉm cười nhìn bộ váy cưới độc đáo xinh đẹp, cảm thán nói, "Hàm Nhi, con mặc vào chắc chắn không kém đám nữ nhân kia, thậm chí còn đẹp hơn các nàng."
"Nha! Nghe ngươi nói như vậy, Hàm Nhi nhà ngươi là người đẹp nhất thiên hạ này có phải không?" Đại phu nhân còn chưa bước vào phòng đã lớn tiếng chế nhạo.
Mẫu thân Trang Hàm để xuống đồ cưới trong tay, nhăn nhăn mày, khẩn trương nghênh đón đại phu nhân.
Còn chưa đứng vững đã nhìn thấy đại phu nhân vào phòng mở miệng nổi giận la, "Ỷ vào lão gia cho ngươi chút mặt mũi, liền không đem đại phu nhân ta để vào mắt có phải hay không a, tiện tì!"
"Phu nhân, ta..."
"Đại nương, mẫu thân ta nói chuyện không tôn ti, mong đại nương đại lượng thứ lỗi." Trang Hàm đánh gãy lời bà ta nói với mẫu thân đáp, "Còn có, mặt mũi này chúng ta không phải nói qua là cha ta cho đó sao? Nếu nương ta là tiện tì, vậy cha ta thành cái dạng gì?"
"Ngươi!" Đại phu nhân tức tới tròng mắt cũng muốn nhảy ra ngoài, phẫn hận nhìn chằm chằm Trang Hàm, đi tới trước bàn cầm lấy váy cưới, tức giận muốn xé rách nó.
"Dừng tay!" Mắt thấy đồ cưới sắp bị xé rách, Trang lão gia đột nhiên tiến đến ngăn cản đại phu nhân.
"Kiến Phương nàng đây là đang làm cái gì?"
"Lão gia, đồ cưới của Nghiên Nhi vì sao lại có thể giống với cái đám người hạ đẳng này? Vị trí Trang gia đại tiểu thư, Vương Phi tương lai, không phải là tất yếu được đối đãi đặc quyền hay sao?"
"Nghiên Nhi là Trang gia đại tiểu thư, nhưng Hàm Nhi cũng là Trang gia nhị tiểu thư.
Bọn nó là thân tỉ muội, cái gì mà phải đối đãi đặc quyền?" Trang lão gia nói, "Nàng cũng đã nói, Nghiên Nhi tương lai là Vương Phi, lẽ nào Vương Phi thậm chí một chút độ lượng này cũng không có sao?"
Toàn phòng lặng ngắt như tờ.
"Được rồi, tất cả lui xuống đi.
Ngày mai xuất giá rồi, ồn ào rối loạn như thế này còn ra thể thống gì nữa?"
Đại phu nhân mắt thấy thái độ này của lão gia, lại thêm ngày mai là ngày đại hỉ của con gái, cũng không muốn tự chọc tức mình, tới cuối cũng quên đi.
Chỉ là, bà ta vẫn là nuốt không trôi cái cũng tức.
Ngày thứ hai chờ lúc Trang Hàm thay xong giá y chuẩn bị lên kiệu hoa, bà ta chạy tới biệt viện.
Kéo xuống khăn trùm đầu Long Phượng Trình Tường mắng, "Phi! Mày cái loại nha đầu tiện chủng cũng xứng với Long Phụng Trình Tường? Chỉ có thân phận tôn quý mới xứng thôi.
Mày muốn đội lên, nằm mơ đi!"
Nói xong bà ta giật lấy khăn trùm đầu xé thành hai mảnh.
"Ngươi." Mẫu thân Trang Hàm tức tới nỗi lệ tràn tròng mắt, "Đại phu nhân bắt buộc phải tuyệt tình như vậy sao? Đã sắp phải lên kiệu hoa rồi, người đem khăn xé thành hai mảnh, nói Hàm Nhi của ta làm sao che mặt được?"
"Đó là chuyện của các ngươi." Đại phu nhân cười lạnh.
"Có thể cho váy áo giày dép của nó giống Nghiên Nhi nhà ta đã là phúc đức ba đời của mẹ con ngươi rồi!" Bà ta nói xong phất tay áo rời đi.
"Ngươi!" Mẫu thân Trang Hàm tức đến khóc, "Hàm Nhi con..."
Đối lập với khẩn trương của mẫu thân, Trang Hàm lại là một dạng điềm đạm bình tĩnh, an ủi bà nói, "Nương, tùy tiện tìm một mảnh vải đỏ là được, nhi tử không để ý cái gì mà Long Phượng Trình Tường."
"Làm sao mà được? Khăn trùm đầu làm sao có thể tùy tiện tìm một mảnh vải được? Con đứa nhỏ này nói bậy."
Trang Hàm cười đáp, "Chẳng lẽ nương còn đang kì vọng nhi tử giống như một đại cô nương phong phong quang quang thẹn thùng xuất giá? Con một đứa con trai không để ý mấy chuyện này"
"Nhưng mà đã đến bước này rồi, không thể nào không chú ý cái này a."
"Phu nhân, nếu không lão nô cho người khẩn cấp đi mua một cái khăn trùm đầu, giờ lành vẫn còn kịp." Lão mụ bên cạnh nhị phu nhân nhiều năm đề xuất.
"Được đó, Trương mụ mụ, người khẩn cấp cho người đi mua khăn trùm đầu." Nghệch ra một chút, Trang mẫu phân phó, "Để tránh thêm tranh chấp, đừng đi mua Long Phượng Trình Tường, mua Mẫu Đơn Hoa Khai, Hoan Hỉ Lâm Môn, Bách Hợp Hoa, Uyên Ương Hí Thủy đều được.
Những cái đó cũng không kém Long Phụng Trình Tường."
"Vâng, phu nhân."
Không qua bao lâu, Trương mụ mụ thở hổn hển kêu lên, "Phu nhân, phu nhân, không tốt rồi.
Người được phái đi nói mấy con phố bán khăn trùm đầu đều hết hàng cả rồi."
Hết Chương .