Ánh sáng ban đêm yếu ớt, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.
Trang Hàm ngồi xổm xuống, cầm dao găm áp lên ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Bây giờ ta hỏi ngươi một số vấn đề, ngươi phải trả lời thành thật, nếu không ta lấy mạng ngươi."
Trong đêm tối Ngô Vương cười nhếch mép, "Nương tử, lúc hạ kiệu lang quân còn ôm ngươi kia, chúng ta cũng đã bái đường thành thân rồi, nàng coi đó, có thể nào cho vi phu ngồi dậy được không a?"
Trang Hàm hơi choáng, xấu hổ cùng phẫn nộ, ngay lập tức kéo người của nam nhân dậy, cho hắn ngồi trên giường.
Cậu cũng ngồi lên theo, dùng dao găm áp hắn nghiến răng đáp, "Ngậm cái miếng thối vô dụng của ngươi lại."
Ngô Vương thoáng nhìn xuống dao găm, không nói nữa.
"Ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật, nghe không?" Trang Hàm độc địa mà nói.
Ngô Vương trầm mặc.
"Nói, có nghe không!"
"Nàng không phải không cho vi phu nói chuyện sao?" Ngô Vương tinh nghịch nói.
"....." Trang Hàm chán nản, "Ngươi......"
Nhìn giai nhân trước mắt thở hắt ra, Ngô Vương không kiềm chế được trong lòng run rẩy, đến cả lúc tức giận cũng xinh đẹp như vậy.
Thật là đáng tiếc, hắn không thích nữ nhân.
"Thành thật trả lời, ngươi là ai?" Trang Hàm không quan tâm lời lẽ khinh bạc của hắn, tiếp tục hỏi.
"Đương triều hoàng thượng tam nhi tử Ngô văn Hiên Ngô Vương, đương nhiên nàng cũng có thể gọi ta phu quân, hoặc là," Ngô Vương xấu xa nhướn mày, "Văn Hiên."
"Nói bậy, Ngô Vương hôm nay đại hỷ, làm sao có thể chạy qua phủ của Sở đại tướng quân?" Trang Hàm giận dữ, "Còn nữa, ngươi không được vô lại như vậy."
"Phủ Sở đại tướng quân?" Ngô Vương hỏi ngược lại, "Nếu ta nói không sai, hôm nay phủ Sở đại tướng quân cũng đang bận lo hỉ sự nhỉ?"
"Còn giả vờ," cây dao găm trong tay của Trang Hàm đã đâm vào trong quần áo của Ngô Vương, vải trên ngực của Ngô Vương bị xé rách ra, lộ ra cơ bắp.
Ngô Vương im lặng, nhìn xuống cơ bụng đang lộ ra của chính mình, gian tà cười, "Gấp gáp vậy sao?"
Trang Hàm giống như đang nghĩ gì đó nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa tuấn tú lại gợi đòn của nam nhân nói, "Sở nhị công tử có phải là đã bệnh đến nỗi không thể bái đường thành thân rồi, cho nên mới tìm tới ngươi thế thân cho hắn?"
"Cái này....." Ngô Vương nghĩ nghĩ, quyết định giỡn với câu, nói dối, "Hẳn là vậy....."
Dao găm trong tay thả xuống, Trang Hàm thở ra một hơi, một lúc lâu mới nói ra một câu, "Hắn.....cũng là một người có mệnh khổ, không nghĩ tới bệnh nghiêm trọng như vậy.....thật đáng thương."
Ngô Vương bối rối.
Trang Hàm chuyển người lại nói tiếp, "Chúng ta làm một vụ giao dịch có được không?"
Ngô Vương cảm giác thời gian không sai biệt lắm, vận khí giải khai huyệt đạo trên người.
Hắn nhìn kĩ người trước mắt này, cơ hồ không dám tin một nữ tử có thể sinh ra khí thế cùng can đảm như vậy.
"Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Ngô Vương không nói.
"Ta là Trang gia nhị tiểu thư, sau này sẽ không bạc đãi ngươi, cho nên giao dịch này rất hời cho ngươi."
Ngô Vương khinh cười, "Giao dịch gì?"
"Ta muốn ngươi đem tình huống cụ thể của Sở nhị thiếu báo cáo với ta, còn nữa, giúp ta vẽ một bức địa đồ của phủ tướng quân."
"Nàng muốn địa đồ của phủ tướng quân để làm gì?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Trang Hàm mặt lanh lùng.
"Vậy ta sẽ không nói nàng biết, chết cũng không nói!" Ngô Vương lại chọc Trang Hàm giận.
Trang Hàm tức rồi, nhưng đối với cái tên vô lại này cũng là có chút không biết làm sao, cũng vì chính mình nhiều năm như vậy căn bản không có cùng người ngoài đụng chạm qua.
Cho nên, nghĩ nghĩ, cậu đàm đạm nói, "Tương lai có cơ hội sẽ dùng nó giúp ta trốn khỏi đại viện này."
"....." Ngô Vương lười biếng nói, "Trở thành một phần tử của công thần Sở tướng quân gia là khao khát của rất nhiều cô gái, nàng nữ nhân này thật lạ lùng.
Hay là nàng có bí mật không thể nói ra?"
Hết chương .