Phương Đa Bệnh phiền não ngồi trong khách điếm nhìn Lý Liên Hoa đi đi lại lại. Người này bế con trai của bà chủ khách điếm Hiểu Nguyệt đi lại trong phòng đã lâu lắm rồi, mà hễ hắn dừng bước là thằng bé đó sẽ khóc rú lên như sói tru.
- Đây là con trai ngươi?
- Không phải. - Lý Liên Hoa bế thằng bé nhìn không được đáng yêu cho lắm, khẽ vỗ vỗ đầu nó.
- Không phải con ngươi thì sao ngươi phải dỗ dành nó? - Phương Đa Bệnh rõ ràng là bị Lý Liên Hoa chọc cho tức điên lên rồi. - Ta ngồi đây đã một canh giờ rồi, bổn công tử ta bỏ công bỏ việc, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới xó xỉnh này tìm ngươi, vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta mà bồng bế dỗ dành con trai của người khác hơn một canh giờ?
- Thúy Hoa ra ngoài rồi. - Lý Liên Hoa chỉ chỉ ra cửa. - Nàng đi mua tương, chẳng ai trông thằng bé…
- Trên thế gian này còn có rất nhiều con của các quả phụ chẳng có ai chăm sóc trông nom, chi bằng ngươi hãy cưới từng người về nhà đi. - Phương Đa Bệnh trừng mắt, tức tối nắm tay đấm mạnh xuống bàn. - Ta cho ngươi hay, Phật Bỉ Bạch Thạch nhờ bổn công tử ta làm một việc, mà việc này lại liên quan đến “Thiết Cốt Kim Cương” Ngô Quảng và “Sát Thủ Vô Nhan” Mộ Dung Vô Nhan, nếu ngươi không cùng bổn công tử đi điều tra hung thủ, bổn công tử sẽ lập tức giết ngươi. - Y nhìn Lý Liên Hoa đầy uy hiếp. - Ngươi đi hay không đi? Không đi bổn công tử sẽ giết ngay!
- Ngô Quảng mà cũng chết à? - Lý Liên Hoa sợ hãi giật nảy mình. - Mộ Dung Vô Nhan cũng chết ư?
- Ngay Lý Tương Di và Địch Phi Thanh còn chết, hai người đó đã là gì? - Phương Đa Bệnh chán ghét nhìn đứa bé trong lòng Lý Liên Hoa, vỗ bàn hét lớn. - Rốt cuộc ngươi còn định bế con của người khác tới bao giờ nữa hả?
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra rồi lại được đóng vào, từ bên ngoài vang lên giọng một người trẻ tuổi, khá bối rối:
- Tại hạ Cát Phan, môn hạ đệ tử của Phật Bỉ Bạch Thạch.
Rõ ràng y mở cửa liền nghe thấy tiếng hét của Phương Đa Bệnh, giật mình nên run tay đóng sập cửa lại. Phương Đa Bệnh lập tức chỉnh lại y phục, hôm nay y mang theo một thanh kiếm được đặt tên là “Nhĩ Nhã”, mặt nở nụ cười nho nhã ôn hòa.
- Khụ khụ, mời vào, tại hạ Phương Đa Bệnh.
Cát Phan đẩy cửa bước vào. Y mặc áo lụa xanh, chân mang giầy đế mỏng, so với Phương Đa Bệnh thì thiếu niên tuổi còn trẻ này mỉm cười hòa khí hơn nhiều.
- Cát Phan bái kiến Phương công tử, Lý tiên sinh.
Y ôm quyền hành lễ với Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, khi thấy đứa bé Lý Liên Hoa đang bế trong lòng thì sững người, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, coi như không thấy gì.
- Tình hình ở Nhất Phẩm Phần thế nào? - Phương Đa Bệnh đặt hai tay lên thành ghế. - Khi Bỉ Khâu cho người tới gặp ta chỉ nói Ngô Quảng và Mộ Dung Vô Nhan đều chết ở Nhất Phẩm Phần, những tình tiết khác đợi ngươi đến sẽ kể sau, rốt cuộc là chuyện xảy ra thế nào?
Cát Phan lại chắp tay trước mặt Phương Đa Bệnh.
- Tin tức của sư phụ cũng không đầy đủ lắm, căn cứ vào tình hình mà Nga sư thúc tìm hiểu được, hai người đó thân trên gầy guộc, thân dưới phù nề, trên người không thương tích, thi thể nằm trong rừng tùng cách Địa Cung của Nhất Phẩm Phần khoảng mười dặm, hai thi thể cách nhau mười lăm trượng, bộ dạng hết sức cổ quái. Người phát hiện ra thi thể là Trương Thanh Mao, vốn là đệ tử Thiếu Lâm. Mộ Dung Vô Nhan chết ở Hi Lăng, chuyện này mặc dù không liên quan tới binh lính canh lăng nhưng trong giang hồ lại là chuyện lớn. Nga sư thúc đã điều tra rồi, đây không phải sự việc đầu tiên xảy ra ở Hi Lăng, ba mươi năm nay, đã có mười một người mất tích ở Hi Lăng, không ít người trong số họ là cao thủ.
- Hi Lăng ở ngay đằng sau. - Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng. - Lên đó xem là biết ngay, chỉ có điều còn phải đợi...
Cát Phan tò mò.
- Đợi gì nữa?
Phương Đa Bệnh lại “hừ” thêm một tiếng nữa.
- Đợi bà chủ về!
- Đợi bà chủ.. về? - Cát Phan khẽ ho một tiếng, không biết phải lí giải thế nào.
Phương Đa Bệnh tức giận đùng đùng trừng mắt lườm Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa mang vẻ mặt áy náy nhìn y.
- Ta không biết Thúy Hoa đi mua tương mà cũng đi lâu như thế.
Từ sau khi Bỉ Khâu nhờ cậy chuyện xảy ra ở Nhất Phẩm Phần, Phương thị vô cùng coi trọng việc mà Phật Bỉ Bạch Thạch ủy thác, năm lần bảy lượt cảnh cáoPhương Đa Bệnh hành sự phải thận trọng, điều tra rõ ngọn ngành. Còn Phương Đa Bệnh một mực đòi kéo Lý Liên Hoa cùng đi điều tra, y tự cho mình là người thông minh nên đương nhiên y biết người nào nên dùng vào việc gì.
Cát Phan quan sát vị giang hồ thần y mãi mới chịu lên tiếng này hồi lâu, chỉ cho rằng có người lại coi việc bà chủ đi mua tương quan trọng hơn việc điều tra cái chết của Mộ Dung Vô Nhan như thế thì thật hiếm gặp.
Họ lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, vẫn không thấy bà chủ của khách điếm Hiểu Nguyệt quay về. Cuối cùng Lý Liên Hoa đành giao thằng bé cho bà chủ ở Di Hồng Viện bên cạnh, quay về khách điếm thấy hai người còn lại đang sốt ruột vô cùng, ba người nhanh chóng đi lên Hi Lăng.
Lên tới Hi Lăng trời đã tối, xung quanh chẳng có bóng người nào. Nơi này là cấm địa hoàng gia, mặc dù trú binh chỉ có trăm người nhưng bách tính cũng rất ít khi đặt chân vào địa giới Hi Lăng, những nơi tiếp giáp Hi Lăng đều trồng cây sam, gần như không có gì khác. Đây đúng là một vùng đất chết gọn gàng sạch sẽ. Dấu chân của ba người ngoằn ngoèo in trên tuyết, rõ tới dị thường, trên vùng tuyết phủ trắng thế này, chỉ cần không có tuyết lớn, trời không ấm lên thì trong vòng mấy ngày dấu chân sẽ vẫn rõ như mới.
Trong rừng cây không xa phía trước có ánh lửa, ba người chưa kịp tới gần, trong rừng đã có người lớn tiếng hét, nói là quân lính triều đình, người không phận sự hãy mau rời khỏi đây. Cát Phan cao giọng đáp mình là đệ tử Phật Bỉ Bạch Thạch, trong rừng có mấy người cầm đuốc đi ra, tự xưng là môn hạ đệ tử của Thiếu Lâm, Võ Đang, đã đợi Phật Bỉ Bạch Thạch nhiều giờ rồi.
Tổng cộng có năm người cầm đuốc đi ra, người béo nhất trong số họ chính là Trương Thanh Mao, trong bốn người còn lại có hai người là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, lại là anh em sinh đôi, cũng họ Trương, Trương Khánh Hổ và Trương Khánh Sư. Tướng mạo anh em Hổ, Sư rất giống nhau, có điều tiên má Trương Khánh Hổ có một nốt ruồi đen, còn Trương Khánh Sư không có. Sở trường của Trương Khánh Hổ là Thiếu Lâm Thập Bát Côn, Trương Khánh Sư lại tinh thông La Hán Quyền. Hai người kia là đệ tử Võ Đang, một người tên Dương Thu Nhạc, một người gọi Cổ Phong Tân.
Mấy người bọn họ canh giữ thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng đã nhiều ngày nay, dù sao tất cả đều xuất thân giang hồ, biết rõ cái chết của hai người này không giống với những cái chết thông thường, nếu không xử lý tốt, chỉ e bạn bè anh em thân thích, tộc nhân sư môn của hai người đó sẽ ào ào kéo lên núi, khi ấy thì trăm binh lính này phỏng ích gì? Chẳng phải chỉ còn nước nghểnh cổ đợi chết hay sao?
Ba người họ Trương canh giữ thi thể của Mộ Dung Vô Nhan, Dương Thu Nhạc và Cổ Phong Tân canh giữ thi thế của Ngô Quảng, thấy người mình đang đợi đã đến, vẻ mặt ai cũng vui mừng hớn hở. Phương Đa Bệnh nhìn hai thi thể kia vài lần, hai người này khi còn sống không béo tốt nhưng ít ra cũng rất cường tráng, giờ lại biến thành hình dạng cổ quái: thân trên gầy guộc thân dưới phù nề, y bất giác thở dài.
- Thế này là thế nào? Trúng độc hay trúng tà?
Cát Phan nhanh nhẹn lật thi thể Ngô Quảng lên xem.
- Kỳ lạ, hai người này bị chết đói.
- Chết đói? - Phương Đa Bệnh kinh hãi kêu lên, y nhận ra vị “thần y” bên cạnh mình cũng đang giật nảy người. - Sao có thể? Hai người này đều không nghèo, sao lại chết đói?
- Người bị chết đói ở nơi ẩm ướt thì hình dạng sẽ thành ra thế này. - Cát Phan đáp. - Lý tiên sinh có lẽ rất hiểu, ta còn vốn tưởng họ bị trúng độc hay bị vật gì đó đả thương, dẫn đến khô tóp và phù nề, giờ nhìn thì quả nhiên là chết đói. - Y ngẩng đầu lên cung kính nhìn Lý Liên Hoa. - Chẳng hay kiến giải nông cạn của tại hạ có sai sót gì không?
Lý Liên Hoa ngẩn người, rồi mỉm cười.
- Không sai.
Phương Đa Bệnh đứng bên cạnh cười hê hê, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.
- Kỳ lạ, trong vùng đất rộng lớn này, hai vị tuyệt thế cao thủ lại chết đói... Xem ra họ không chết đói ở đây. - Cát Phan vô cùng nghi hoặc, nhìn ngó xung quanh, đi tới bìa rừng thì đứng lại nhìn về phía Hi Lăng. - Trừ phi có người giam họ ở một nơi không có thức ăn nước uống, lẽ nào lại là...
Phương Đa Bệnh tiếp lời, “Hi Lăng?”, Cát Phan gật đầu nói:
- Trong vòng năm mươi dặm, ngoài Hi Lăng ra, chỉ e chẳng có nơi nào khác đủ sức hấp dẫn hai vị cao thủ này.
Lý Liên Hoa xen vào một câu:
- Vậy tại sao họ lại ở đây?
Phương Đa Bệnh cùng Cát Phan đều ngẩn ra. Hi Lăng cách nơi này gần mười dặm, mặc dù bên cạnh thi thể có rất nhiều dấu chân, nhưng đều là dấu chân của những người lính canh lăng đi lại quanh họ, tuyệt đối không phải dấu chân do Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng để lại. Phương Đa Bệnh nhanh trí nói:
- Lẽ nào dấu chân của họ khi đi ra đã bị Trương Thanh Mao giẫm đè lên rồi?
Lý Liên Hoa gần như không nghe thấy câu hỏi đầy nghi vấn của Phương Đa Bệnh, ngẩng đầu lên ngẩn ngơ nhìn cây sam bên cạnh mình. Phương Đa Bệnh nhìn theo mắt hắn, trong đầu lóe sáng, đột nhiên như hiếu ra.
- Ta hiểu rồi! Nếu hai người này không chết ở đây thì làm sao có dấu chân cho được, họ bị vứt ra đây là để làm đường thoát.
Cát Phan tò mò.
- Đường thoát? Là ý gì?
Phương Đa Bệnh chỉ lên cây sam kia.
- Ngươi nhìn xem.
Cát Phan ngước mắt nhìn theo, tuyết đọng trên cành cây sam to lớn đó hơi trồi lên, để lại một dấu chân khá rõ ràng.
- Điểm đặt chân?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
- Cây sam này nằm giữa thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng, hai thi thể cách nhau mười lăm trượng, cái cây này nằm chính giữa, thi thể của Mộ Dung Vô Nhan cách cây sam tám trượng.
Cát Phan nhìn xung quanh, đột nhiên như hiểu ra.
- Thì ra là vậy, trên núi này mặc dù sam nhiều nhưng không được trồng liền nhau, chẳng trách hai người nằm cách nhau mười lăm trượng, Phương công tử thật hết sức tinh tường, Cát Phan vô cùng khâm phục.
Phương Đa Bệnh bỗng dưng thấy mướt mồ hôi gáy, cười khan một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa lại gật gù lắng nghe, vẻ rất chăm chú. Trên ngọn núi nơi tòa Hi Lăng tọa lạc trồng toàn cây sam, nhưng những rừng sam đó không nối tiếp nhau san sát, không chỉ giữa những vạt rừng sam là một khoảng đất trống mà từ trên đỉnh núi xuống eo núi còn có một khoảng bị gián đoạn, thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng nằm giữa vùng đất trống của vạt rừng phía trên và vùng gián đoạn của vạt rừng phía dưới. Nếu có cao thủ muốn mượn rừng sam để đi từ trên đỉnh núi Hi Lăng xuống mà không để lại dấu vết, tất phải vượt qua gần hai mươi trượng đất trống phủ dày tuyết, nhưng dù là tuyệt đại cao thủ cũng không thể một bước nhảy qua hai mươi trượng. Nếu là ở đỉnh núi khác, hắn chỉ việc nhặt đá làm vật lót chân thì có thể ung dung xuống núi, nhung Hi Lăng lại là Hoàng lăng, cả ngọn núi đều đã được con người tu sửa hoàn toàn, đỉnh núi tuy trải đầy đá cuội nhưng lúc này đều bị tuyết phủ kín, nếu móc một phiến lên làm đá lót chân, chắc chắn bại lộ hành tung.
Mà vừa hay bên cạnh lại có hai thi thể... Chỉ e có kẻ đã cắp thi thể đi lại giữa rừng sam, sau đó ném thi thể xuống dưới tuyết, làm vật đỡ chân, giúp hắn vượt qua hai mươi trượng kia, sau đó thoát khỏi núi mà không đế lại dấu vết nào trên tuyết. Chỉ riêng việc kẻ này ném xác xuống đất mà không hề run tay, đã biết ngay hắn chẳng phải nhân vật tầm thường, nhưng không biết tại sao hắn thà bỏ lại hai thi thể sẽ làm giang hồ dậy sóng cũng quyết không lưu lại dấu chân của mình? Phương Đa Bệnh lẩm bẩm tự nói:
- Lẽ nào người này không phải hung thủ hại chết Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng? Nếu là hung thủ, sao có thể làm việc này được. Ta biết rồi! - Mắt y sáng lên. - Chân người này chắc chắn có tật, bình thường có lẽ hắn tự ti lắm, vì vậy bằng bất cứ giá nào cũng không chịu để lại dấu chân trên tuyết.
Phương đại công tử dương dương đắc ý đưa ra kết luận tuyệt diệu của mình, nhưng Lý Liên Hoa chăm chú không rời mắt khỏi dấu chân lưu lại trên cành cây sam, Cát Phan không ngừng lật qua lật lại thi thể của Mộ Dung Vô Nhan, hình như chẳng kẻ nào thèm đế ý tới lời y nói. Ba người bọn Trương Thanh Mao lại kính trọng họ như thần thánh, đứng bên cạnh im thin thít lắng nghe. Trương Khánh Hổ bỗng lên tiếng:
- Bọn tại hạ canh giữ Hi Lăng đã nhiều năm, trong Minh Lâu và Bảo Thành đều có nhiều người ở, cho dù có người bị nhốt trong Hi Lăng, cũng không tới mức chết đói vẫn chưa bị phát hiện.
Trương Khánh Sư không giỏi ăn nói, gật đầu, ánh mắt nhìn Cát Phan chăm chăm. Phương Đa Bệnh chạm ánh mắt Trương Khánh Hổ, loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó rất lạ, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra.
- Nếu ở Địa Cung thì sao? - Dương Thu Nhạc lạnh lùng hỏi. - Huynh đừng quên, mặc dù di chiếu nhập táng cho Hi Thành Hoàng đế giản lược đi nhiều, nhưng dù sao nơi này cũng là Hoàng lăng, không chừng dưới đất có bảo vật gì đó thật, đáng để Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng tới đây tìm kiếm. Nơi này cũng không ít truyền thuyết, cái gì mà linh dược Quan Âm Thùy Lệ, cái gì mà Ngọc ấn truyền ngôi... Đủ mọi loại truyền thuyết mà một Hoàng lăng phải có.
Người này tướng mạo nho nhã, nhưng lời nói ra lại đầy âm khí, Phương Đa Bệnh vừa nhìn đã không thích.
- Nhưng chúng ta ở Hi Lăng hơn ba năm nay rồi, chưa từng thấy có cửa vào Địa Cung. - Cổ Phong Tân lên tiếng. - Nếu thật sự có người tìm thấy cửa vào Địa Cung, lại mang thi thể ra từ nơi đó, vậy thì chẳng phải cửa ấy rất lớn ư? Rốt cuộc nó ở chỗ nào?
- Theo như sử sách chép lại, cửa vào Hoàng lăng bình thường đều đặt ở một góc nào đó trong Minh Lâu. - Cát Phan đáp. - Chi bằng chúng ta hãy vào Hi Lăng rồi chia nhau ra đi tìm?
Lý Liên Hoa nhìn y một cái, Cát Phan ho khẽ.
- Lý tiên sinh có cao kiến gì khác không?
Lý Liên Hoa “à” một tiếng, vẻ mặt bốí rối.
- Ta sợ ma.
Cát Phan hết sức ngạc nhiên, Phương Đa Bệnh không nhịn được phá lên cười ha hả.
- Tuyệt đại thần y lại sợ ma khi đêm xuống, ha ha ha, ha ha ha...
Cát Phan thở dài.
- Nếu tiên sinh sợ ma, chúng ta đợi sáng mai hãy đi tìm vậy.
Tối hôm đó, Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh và Cát Phan ở lại Hi Lăng.
Trương Thanh Mao là một mục đầu chẳng lớn cũng chẳng bé trong cả trăm binh lính canh lăng, tiếp đón ba vị khách quý ở hai căn phòng mé, Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa ở phòng mé phải, Cát Phan ở phòng mé trái. Đối diện phòng Trương Thanh Mao là phòng của hai huynh đệ họ Trương, đối diện phòng Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa là phòng của Dương Thu Nhạc, còn đối diện phòng Cát Phan là phòng Cổ Phong Tân.
Minh Lâu Bảo Thành này vốn không được phép ở, binh lính tiền triều chỉ được phép ở Tuần Sơn Bổ bên ngoài lăng, nhưng hơn trăm quân lính hiện nay vì muốn thuận tiện cho việc canh giữ nên ở lại trong Minh Lâu. Thời tiết lạnh giá, bọn họ cũng không đi tuần, cả ngày ở trong Hi Lăng uống rượu đánh bạc, người nào bị thua sẽ phải đi mua thịt mua rượu, cuộc sống khá tiêu dao.
Tuyết tích đầy thành, trăng sao ảm đạm.
Đêm nay Phương Đa Bệnh gần như không thể ngủ nổi, ngoài tiếng ngáy của Trương Thanh Mao ra, xung quanh vắng lặng như tờ, ánh tuyết bên ngoài lọt ra cửa sổ của phòng bên mé trái, hắt vào trong phòng bên mé phải vẫn khiến người ta có cảm giác khó chịu, giống như có thể đếm được đầy đủ bao nhiêu cái lông mao trên người vậy, còn Lý Liên Hoa lại đang ngủ rất ngon lành, chẳng thèm ngó về phía y lần nào.
Không biết tại sao đêm nay Phương Đa Bệnh cứ thấy thấp thỏm bất an trong lòng, cảm giác này xuất hiện ngay khi nhìn thấy Trương Khánh Hổ, nhưng rõ ràng y chẳng quen biết gì người đó, sao lại có cảm giác bất an như vậy?
Cả đêm không ngủ, lúc trời sắp sáng, đột nhiên y nghe thấy có người chạy gấp gáp vào phòng Trương Thanh Mao, kinh hoàng hét:
- Trương thống lĩnh, Trương Khánh Sư… Trương Khánh Sư bị giết rồi, không thấy đầu của hắn đâu nữa...
Người tới báo việc Trương Khánh Sư bị giết là Dương Thu Nhạc.
Phương Đa Bệnh ngồi phắt dậy, Lý Liên Hoa cũng bật dậy theo, hai người quay sang nhìn nhau. Trương Khánh Sư chết rồi?
Trương Khánh Sư chết một cách vô cùng cổ quái, khi Trương Thanh Mao quần áo chỉnh tề tới phòng Trương Khánh Hổ và Trương Khánh Sư, chỉ thấy Trương Khánh Sư mặc quần áo ngủ ngồi ở đầu giường, không thấy đầu, máu chảy đẫm áo. Tiết trời đang lạnh, máu đông thành băng, bám chặt trên người Trương Khánh Sư, màu vẫn tươi rói, trước bức tường màu trắng sạch sẽ là một huyết thi mất đầu, thực khiến người ta quá mức kinh hãi. Theo lời Trương Khánh Hổ, hôm qua hắn ở lại phòng Dương Thu Nhạc đánh bạc, sáng sớm nay quay về thì thấy đệ đệ của mình đã chết rồi.
Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa ở trong phòng Trương Khánh Sư đã nhiều giờ, ngoài cái đầu đã bị chặt, trên người Trương Khánh Sư không có bất kì thương tích nào. Gã thư sinh nghèo vẻ mặt đầy bàng hoàng đang thẫn thờ nhìn Trương Khánh Sư, còn Phương Đa Bệnh thì buồn bực, rõ ràng chuyện này nằm ngoài dự tính của y. Tại sao có người muốn giết Trương Khánh Sư? Cái chết của Trương Khánh Sư và Mộ Dung Vô Nhan, Ngô Quảng có liên quan gì với nhau?
- Kỳ lạ, tại sao có người muốn giết Trương Khánh Sư? - Cát Phan lẩm bẩm tự nói. - Trừ phi hắn có liên quan tới Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
- Có khả năng hắn biết lối vào Địa Cung.
Cát Phan vẫn tò mò.
- Nếu đúng là hắn biết gì đó, tại sao không nói?
Phương Đa Bệnh đáp:
- Nếu hai người kia vì bị hắn dẫn vào Địa Cung nên mới chết thì đương nhiên hắn sẽ không nói gì.
Cát Phan chau mày.
- Vậy tại sao hắn lại chết? Cho thấy chuyện này không chỉ liên quan tới một mình hắn, chính vì hôm nay chúng ta đến tìm cửa vào Địa Cung nên trong đêm đã có người tới giết hắn để diệt khẩu.
Phương Đa Bệnh thở dài.
- Điều đó có nghĩa hung thủ ở gần đây thôi, không chừng còn trà trộn giữa đám lính canh lăng và ba chúng ta nữa đấy.
- Bên ngoài không có dấu chân. - Lý Liên Hoa nói xem vào một câu.
Cát Phan run rẩy.
- Chứng tỏ tối hôm qua không có ai khác vào đây…
- Không. - Lý Liên Hoa đờ đẫn nói. - Điều đó chỉ chứng minh người có khả năng giết Trương Khánh Sư chính là kẻ từ Nguyệt Đài bên Lăng Ân Môn vượt qua rừng cây, ném hai thi thể xuống rừng để mượn xác xuống núi đó…
Hắn vùa nói xong câu ấy, Phương Đa Bệnh và Cát Phan đều giật mình, đồng thanh lên tiếng:
- Nguyệt Đài bên Lăng Ân Môn?
Lý Liên Hoa ngẩn ngơ đáp:
- Đúng vậy, đằng sau Lăng Ân Môn chính là một bức phù điêu lưu ly, sau tấm phù điêu lưu ly chính là Minh Lâu, trong Minh Lâu lúc nào cũng có người, bên cạnh Lăng Ân Môn là nhà bếp, bình thường người ta vẫn đi lại ở những nơi ấy, vì vậy những nơi này đều được quét sạch tuyết, không để lại dấu chân. Gì nhỉ… Buổi tối trong bếp không có người, bên ngoài Nguyêt Đài rừng sam san sát, những nơi khác đều không có…
Phương Đa Bệnh vỗ vỗ lên vai hắn, tán thưởng:
- Khá lắm, có lý! Xem ra cửa vào Địa Cung chính là ở gần Lăng Ân Môn!
Lý Liên Hoa vẫn nghi hoặc lắc đầu.
- Không đúng, nếu người mang thi thể từ Địa Cung ra lại chính là người giết Trương Khánh Sư thì làm sao hắn biết sáng sớm nay chúng ta muốn đi tìm cửa vào Địa Cung, sau đó ban đêm lén vào giết Trương Khánh Sư để diệt khẩu?
Phương Đa Bệnh ngẩn ra.
- Vậy điều đó có nghĩa…
Cát Phan buột miệng:
- Vậy điều đó có nghĩa hung thủ nằm trong số những người tối qua nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta ở trong rừng cây, biết hôm nay chúng ta sẽ đi tìm đường vào Địa Cung!
Nghe vậy, sắc mặt Dương Thu Nhạc và Trương Khánh Hổ đều trắng nhợt. Tối qua có mặt ở rừng cây chỉ có cả thảy tám người: huynh đệ Trương Khánh Hổ, Dương Thu Nhạc, Cổ Phong Tân và Trương Thanh Mao, cùng Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh, Cát Phan.
Trong số bảy người còn lại, có một người là hung thủ, vậy rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải cắt đầu Trương Khánh Sư đi? Trong lăng tẩm hoàng gia tĩnh mịch đã mấy trăm năm nay, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì mà có thể khiến hai tuyệt đại cao thủ chết đói trong mộ phần, lại khiến một lính canh lăng mất tích trong đêm?
Phải vào trong Địa Cung của Hi Lăng mới tìm được đầu mối để giải đáp tất cả những khúc mắc đó.
Trương Thanh Mao lập tức triệu tập mấy người canh thi thể trong rừng tối qua lại, đi theo ba người Lý Liên Hoa tới Nguyệt Đài ở Lăng Ân Môn. Vượt qua vài trụ đá và cửa đá đồ sợ, trong Lăng Ân Môn của Hi Lăng có tất cả hai mươi hai bức phù điêu bằng đá có khắc những đám mây xinh đẹp tinh xảo quấn quýt bên trên, có cửu long vờn mây và một tọa long, tất cả đều là linh vật canh giữ linh cữu.
Bảy người bắt đầu tìm cửa vào Địa Cung. Đám người chẳng có chút thành kính nào đối với Hoàng đế tiền triều, tay lăm lăm cầm đao cầm kiếm, gõ gõ đập đập lên các bức phù điêu, tiếng đinh đinh đang đang vang lên nhức óc.
- Liên Hoa. - Phương Đa Bệnh kéo Lý Liên Hoa sang một bên, thì thầm. - Cho ta biết kẻ nào đáng nghi hơn cả, ta sẽ giám sát chặt hắn.
Lý Liên Hoa mỉm cười, đáp:
- À… ta cũng không biết…
Chưa nói hết câu, Phương Đa Bệnh đã liếc xéo hắn.
- Con chim anh vũ của ngươi hình như vẫn đang ở nhà ta?
Lý Liên Hoa ngẩn người, chau mày:
- Lẽ nào ngươi đột nhiên lại thích ăn thịt chim anh vũ?
Phương Đa Bệnh cười gian xảo.
- Nếu ngươi không biết kẻ nào đáng nghi hơn cả, không chừng ta đột nhiên hứng thú với thịt chim cũng nên.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Đường đường là Phương Đại công tử, vậy mà lại dùng con chim anh vũ nhỏ xíu để uy hiếp ta, thực quá mất mặt… - Hắn hạ giọng, miệng nhếch lên cười. - Ngươi có để ý không? Trong phòng Trương Khánh Sư, ngoài cơ thể hắn ra, những chỗ khác không hề có máu?
Phương Đa Bệnh ngẫm nghĩ.
- Ừm, thế thì sao? Lẽ nào ngươi muốn nói hắn không chết ở đó?
Lý Liên Hoa đáp:
- Ngươi có chú ý tới vết máu trên người hắn không? Từng lớp từng lớp thấm xuống, chứ không phải là phun tóe ra, trên tường rất sạch sẽ chẳng có một chấm máu nào.
Phương Đa Bệnh chau mày.
- Ngươi muốn nói gì?
Lý Liên Hoa nói tiếp :
- Ta muốn nói là, hắn chết rồi mới bị người khác chặt đầu, không phải vì chặt đầu mà chết.
Phương Đa Bệnh sững lại.
- Giết người diệt khẩu chỉ cần người chết là được, hà tất phải giết người rồi còn chặt đầu đi?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Giết người có thể nói là vì diệt khẩu, nhưng chặt đầu thì không phải… Tóm lại, nếu hắn còn sống, ngồi trên giường mà bị người khác chặt đầu, vậy bức tường trắng sau lưng không thể không có giọt máu nào bắn lên. Cả ta và ngươi đều biết rất rõ đao kiếm chém người, nếu vết thương lập tức chảy máu thì ít nhiều máu cũng sẽ bám trên binh khí, khi dùng sức để chặt chém, càng dùng sức tốc độ càng nhanh thì máu sẽ bắn ra theo hướng mà đao kiếm chém xuống càng rõ. Trong phòng hắn không có một vệt máu nào, chỉ có thể nói người ta chặt đầu hắn khi máu trong người hắn sắp bị đông cứng, vì vậy lúc đao kiếm chém vào da thịt, vết thương không lập tức chảy máu ngay.
Phương Đa Bệnh vẫn thấy lạ.
- Sao ngươi biết hắn nhất định bị chặt đầu trong đó? Nói không chừng hắn bị chặt đầu ở bên ngoài thì sao?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nếu hắn bị chặt đầu ở bên ngoài, thì vết máu trên người sẽ không như vậy. Chỗ máu đó từ từ chảy xuống sau khi hắn bị mất đầu, thi thể hắn không bị ai chạm vào, vì vậy máu mới thấm từng tầng từng tầng vào y phục, chứ không phải nhanh chóng chảy thành dòng, cũng không bắn tung tóe khắp nơi.
Phương Đa Bệnh vẫn phản bác:
- Hắn vẫn có khả năng bị giết ở bên ngoài…
Lý Liên Hoa lại thở dài, có chút bất lực.
- Ta chỉ nói hắn chết trước rồi mới bị người khác chặt đầu trong phòng… Ta nói hắn bị giết trong phòng bao giờ? Ngươi đừng có cãi ngang nữa…
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
- Cho dù hắn chết trước rồi mới bị người khác chặt đầu, vậy thì đã sao?
- Điều đó có nghĩa là Trương Khánh Sư bị người ta giết hai lần. Nếu hung thủ là một người thì mục đích chính của kẻ ấy chính là cái đầu Trương Khánh Sư; hoặc ngoài người chết và hung thủ ra, còn có người khác tới chặt đầu hắn nữa. - Lý Liên Hoa chậm rãi nói. - Chuyện quan trọng không phải là giết người, mà là chặt đầu.
Phương Đa Bệnh ngẩn người.
- Chặt đầu?
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Đầu là một bộ phận vô cùng kỳ lạ, sẽ tiết lộ rất nhiều bí mật, cho dù là khi sống hay khi chết đều như vậy cả.
Phương Đa Bệnh vô cùng kinh ngạc.
- Hả? Là có ý gì?
Lý Liên Hoa thì thầm vào tai y:
- Mất đầu… ví dụ… mất đầu rồi ngươi sẽ không biết rốt cuộc người chết là ai.
Phương Đa Bệnh bị giọng nói thì thào hết sức đột ngột của hắn dọa cho chết khiếp, giật nảy mình.
- Á…
Vừa ngẩng đầu lên y đã đụng phải đầu của Lý Liên Hoa. Những người đang tìm cửa vào Địa Cung giật mình quay lại, vẻ mặt Lý Liên Hoa vô cùng áy náy, Phương Đa Bệnh dùng sức đấm hắn một cái.
- Đường ở bên kia, đừng có đâm vào ta. - Lý Liên Hoa lẩm bẩm, mặt rất vô tội.
Cát Phan vẫn luôn để ý tới Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, lúc này không kìm được hỏi:
- Hai vị đang nói gì thế? Tìm thấy cửa vào Địa Cung chưa?
Lý Liên Hoa đáp:
- Tiểu Phương nói đã tìm thấy rồi.
Phương Đa Bệnh hốt hoảng giật nảy mình.
- Hả?
Lý Liên Hoa ngẩn người nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải ngươi nói ở đằng sau bức phù điêu lưu ly ư?
Phương Đa Bệnh bực tức giật giật tóc.
- Ồ…
Lý Liên Hoa tiếp tục lo lắng nói:
- Chính ngươi nói phàm trong Hoàng lăng, đường vào Địa Cung luôn được bố trí ở giữa lăng mộ, cửa vào có nhiều khả năng nằm sau bức phù điêu lưu ly.
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa.
- Không sai, chính bổn công tử đã nói thế.
Cát Phan đột nhiên sải bước đi về phía bức phù điêu lưu ly bên ngoài Lăng Ân Môn. Những hoa văn điêu khắc trên bức phù điêu lưu ly đặt ở Hi Lăng có họa tiết hơi khác thường. Bình thường trên những bức phù điêu lưu ly sẽ khắc rồng khắc phượng, là những thần thú phù hộ con người lúc sống và canh giữ linh hồn lúc chết, nhưng trên phù điêu lưu ly của Hi Thành Hoàng đế lại vẽ những hình thù hết sức phức tạp, mọi người phải lần mò rất lâu mới nhận ra trên đó vẽ một con rồng có hai cái đuôi dài và một con cá chép giương vây, đang vờn hoa sen. Đây chính là bức tranh Cá chép hóa rồng, theo lý thì bức tranh kiểu này tuyệt đối không thể xuất hiện trong đồ trang trí của hoàng gia, nhưng lúc này lại được khắc trên lăng mộ của một vị hoàng đế tại vị hơn ba mươi năm, đúng là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Cát Phan sờ lên bức phù điêu lưu ly đó, dùng mũi kiếm gõ khẽ, nhưng xung quanh chẳng có gì khác thường xảy ra.
- Chỗ này đúng là hơi kỳ lạ, nhưng cửa vào ở đâu?
- Cửa vào Nhất Phẩm Phần chắc chắn không phải được đào mà thành. - Trương Thanh Mao đột nhiên lên tiếng. - Ta ở Hi Lăng hơn ba năm nay, chỗ dựng bức phù điêu này người qua kẻ lại, chưa từng thấy ai đào bới gì ở đây, cũng chẳng thấy có đống đất nào bị hất lên cả.
Mắt Phương Đa Bệnh sáng lên.
- Vậy chắc có nút bấm rồi.
Cát Phan lẩm bẩm:
- Có nút bấm… nhưng đằng sau mỗi viên gạch đều đặc ruột, rốt cuộc lối vào ở đâu? - Y nhìn xung quanh rất lâu, lại nói. - Chỗ này cũng chẳng có thứ gì có thể đột nhiên bật ra hoặc trượt ra do kéo giật cả, vậy nút bấm đó nằm ở đâu? Sự suy tính của tiền nhân thực khiến hậu nhân phải vô vàn kính phục.
Phương Đa Bệnh liếc xéo Lý Liên Hoa, nghĩ thầm, Hắn đã nói là tìm ra rồi chẳng lẽ là nói dối? Có điều chuyện lừa gạt lẫn nhau vốn là chuyện thường tình, không lừa gạt mới lạ, ái chà không đúng, hắn nói bổn công tử tìm ra, nếu hắn không tìm ra cửa chẳng phải bổn công tử sẽ mất mặt ư? Đương lúc Phương Đa Bệnh lòng đầy phẫn nộ, đầu gối y đột nhiên tê cứng, không biết có thứ gì đó đập vào huyệt Huyết Hải của y. “Bộp” một tiếng, y té lăn ra đất. Mọi người kinh ngạc kêu lên.
- Phương công tử?
Phương Đa Bệnh nằm bò trên mặt đất, cằm dính sát xuống đất nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ lạ. Lúc này đang là lúc mặt trời mọc, ánh sáng ngập tràn, y nhìn thấy từ mũi mình trở xuống đến chân bức phù điêu bằng lưu ly, toàn bộ cát ở khoảng cách ấy đều bị kẹt ở phía trước, mấy kẽ hở gần chỗ y gần như không có cát, những kẽ hở gần chỗ chân phù điêu thì tập trung rất nhiều cát, dưới phù điêu còn rải rác bụi và đá dăm. Y lùi về phía sau một bước, mặt đất vẫn thế, lại bò về phía sau thêm bước nữa, một mạch cho tới lúc chạm bậc cửa Lăng Ân Môn, y mới nhìn thấy những hạt cát nhỏ vương vãi lung tung.
- Trương thống lĩnh, tuyết ở chỗ này mấy ngày quét một lần?
- Chỉ cần tuyết không rơi thì chỗ này cũng không được quét dọn, vốn ít người lui tới đây. - Trương Thanh Mao đáp. - Dù sao đây cũng là nơi ở của người chết chứ có phải của người sống đâu.
Phương Đa Bệnh phủi phụi bụi, đứng bật dậy.
- Điều đó có nghĩa gần đây không được quét dọn?
- Không, hơn nửa tháng trước tuyết bắt đầu rơi, mãi chưa tan, phải hơn nửa tháng rồi không quét dọn gì.
- Vậy… - Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng. - Cửa vào chính ở đây rồi.
- Hả, ở đâu?
Lý Liên Hoa kinh ngạc nhìn y, còn Phương Đa Bệnh rất muốn dùng một mớ giẻ to nhét vào cái miệng đang há hốc ra kia của Lý Liên Hoa. Huyệt Huyết Hải của y bị Lý Liên Hoa dùng vật gì đó búng vào lúc này vẫn đang tê rần rần, nhưng y không thể không khẽ ho một tiếng, giải thích:
- Cát đá trên khoảnh đất này đều lăn về phía chân bức phù điêu bằng lưu ly kia, nếu không phải do người quét dọn cố ý quét cát đá về phía đó thì có nghĩa cả khoảnh đất này từng bị dựng lên hoặc nhấc lên, nếu không tại sao cát đá lại dồn hết về một phía? Ai có thể nhấc khoảnh đất này lên? Ta đoán phía dưới chính là cửa vào Địa Cung.
Cát Phan gật đầu lia lịa.
- Có lý, có điều khoảng đất này rộng như thế, phải làm thế nào để kéo nó lên?
Phương Đa Bệnh cứng họng, ngập ngừng một lát, có phần như thẹn quá hóa giận.
- Những người tập luyện võ công thì dùng tay mà kéo.
Cát Phan cau mày.
- Vậy ít ra cũng phải có thần lực bẩm sinh, hoặc luyện Ngoại Gia võ công.
“Thiết Cốt Kim Cương” Ngô Quảng chắc làm được, nhưng ta và huynh thì không thể.
Trương Thanh Mao đột nhiên lên tiếng:
- Nhắc đến khí lực, huynh đệ Trương gia xuất thân từ phái Thiếu Lâm, hai tay có thể nâng vật nặng nghìn cân, không biết liệu có thể thử không?
Cát Phan và Phương Đa Bệnh đều bất ngờ, không nghĩ một kẻ chẳng cao chẳng thấp, chẳng béo chẳng gầy, vẻ mặt khổ sở như Trương Khánh Hổ lại có thần lực trời sinh. Trương Khánh Hổ gật đầu, lấy từ trên người ra một cái móc bằng thép, móc vào giữa thềm Lăng Ân Môn và khe hở nhỏ dưới đất, thình lình bật hơi thét lớn một tiếng. Mặt đất rục rịch chuyển động, bụi đất bay lên, bị móc câu của hắn giật cho rung chuyển. Móc câu bằng thép đó bị nguồn lực lớn từ hai phía co kéo cho chẳng còn ra hình dạng gì nữa, Cát Phan kịp thời tung trường kiếm của mình ra, Phương Đa Bệnh cũng ném đoản côn trong tay áo, binh khí hai người kẹp giữa kẽ hở của tảng đá mà móc câu của Trương Khánh Hổ vừa nhấc lên. Mọi người lần lượt ra tay, ném binh khí của mình xuống cái khe hở đó, đồng tâm hiệp lực, Trương Khánh Hổ ném móc câu đi thay bằng đoản côn của Phương Đa Bệnh,gầm lên một tiếng, mãnh lực thúc lên, hai tay giơ cao, “Mở!”.
Mặt đất lặng lẽ nâng cao lên tầm ba thước, cát bụi cuồn cuộn lăn xuống bốn phía, đa phần đều rơi xuống miệng hố đen, một phần lăn về phía chân bức phù điêu lưu ly. Khi mặt đất nâng lên, cả ba người Dương Thu Nhạc, Cổ Phong Tân, Trương Khánh Hổ hồ như sợ có ám khí phóng ra từ trong hố, nên lần lượt nhảy người về phía sau tránh, sau khi họ tiếp đất, miệng hố đã hoàn toàn mở hết, chẳng có ám khí nào bay ra.
Binh khí của mọi người đều bị trọng lực của phiến đá ép cho chẳng còn rõ hình dạng, chỉ có đoản côn của Phương Đa Bệnh là vẫn như mới. Trương Khánh Hổ cung kính trao trả đoản côn cho Phương Đa Bệnh.
- Binh khí tốt.
Phương Đa Bệnh cười hi hi cất vào tay áo, thò đầu xuống miệng hố nhòm một cái, tặc lưỡi.
- Cái hố to quá.
Phiến đá đè trên miệng hố dày cả thước, bán kính tầm năm trượng, không nhẹ hơn ngàn cân. Mọi người đều nể sợ sức mạnh của Trương Khánh Hổ. Đệ tử Thiếu Lâm quả nhiên có một không hai.