- Vân Bỉ Khâu! Vân Bỉ Khâu! Sư phụ!...
Bách Xuyên Việt tĩnh mịch yên ắng, đột nhiên vang lên những âm thanh như hổ gầm sư tử thét. Đầu tiên, người ấy lao vào phòng của Kỷ Hán Phật rồi từ cửa sau lao vào phòng Bạch Giang Thuần rồi lại từ cửa sau nhảy vào phòng Vân Bỉ Khâu từ cửa sổ, túm lấy Vân Bỉ Khâu đang cầm bút viết chữ, hét lớn:
- Sư phụ!
Vân Bỉ Khâu chau mày nhìn đồ đệ mà y nghe theo lời Lý Tương Di nuôi dạy từ bé tới lớn kia, người đồ đệ ấy đương nhiên chính là Quách Họa. Năm mười một tuổi Quách Họa được đưa vào Tứ Cố Môn, xin làm môn hạ của y, nhưng y tự nhốt mình trong phòng, vừa không dạy Quách Họa đọc sách cũng không dạy gã võ công, nhưng sư huynh đệ khác trong môn hạ thấy gã đáng thương, thỉnh thoảng chỉ bảo vài chiêu.
Thằng bé này tính tình kiên trì cương trực lương thiện, ngộ tính mặc dù không cao nhưng trí nhớ rất tốt. Trong mười năm, Đông học một chiêu, Tây học một côn, vậy mà gã cũng luyện được một thân võ công rất giỏi giang. Cũng chính vì y thấy có lỗi với Quách Họa, lại thêm Lý Tương Di ghét nhất những người giả dối vờ vịt, nên y hoàn toàn không quản thúc nghiêm ngặt trước những hành vi lỗ mãng của Quách Họa, giờ y lại thấy hối hận. Ít nhất cũng nên dạy gã tìm người thì phải đi từ cửa chính mà vào.
- Con không về nhà sao?
- Sư phụ, con lấy vợ rồi. – Câu đầu tiên Quách Họa nói là câu này.
Vân Bỉ Khâu cười khổ, ánh mắt thoáng chút ảm đạm.
- Vậy chúc mừng con, vi sư thật bất ngờ, nếu không đã tặng quà cho con rồi.
Quách Họa tức tối:
- Nhưng vợ lại chết rồi.
Vân Bỉ Khâu ngẩn ra.
- Sao lại…?
Quách Họa túm lấy y, lớn tiếng:
- Ở nhà con gặp một kỳ nhân, tên Lý Liên Hoa! Hôm trước đột nhiên con nghĩ ra hình như sư phụ và nhị sư bá từng nói đến người này, tiên sinh ấy là ân nhân của nhà con, mau cho con biết nhà tiên sinh ở đâu, con và cha con phải mang lễ vật tới tạ ơn.
- Lý Liên Hoa? - Vân Bỉ Khâu nghe rồi, còn chưa hiểu đồ đệ lỗ mãng của mình đang hưng phấn điều gì, nhưng một dây thần kinh nào đó trong người chấn động. Lại là Lý Liên Hoa!
Đương lúc Quách Họa liên tục thúc giục, Vân Bỉ Khâu trong lòng đang suy tính, đột nhiên trong không gian có mùi khói, một luồng khí nóng thốc vào từ ngoài cửa sổ, hai người nhìn ra. Một căn lầu cũ trong Bách Xuyên Viện đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa rất kỳ lạ, cuộn từ trong cửa sổ cuộn ra ngoài, giống như lửa trong phòng bốc cháy rất lớn, lúc này mới cháy ra ngoài mà thôi.
- Nam Phi, mang nước tới đây!
Bên ngoài vang lên tiếng nói, Kỷ Hán phật đang ở chỗ cháy, chỉ huy môn hạ đệ tử lấy nước dập lửa. Bạch Giang Thuần như vịt len vào trong phòng. Có người vừa đến, mặt đanh lại, nốt ruồi to đùng trên mũi còn mọc vài cái lông đen, người đàn ông có tướng mạo xấu xỉ kỳ dị này là Thạch Thủy. Quả không hổ danh “Thủy”, hắn vỗ tay mấy cái, gió mang theo hơi lạnh tới, chỉ nghe “xoạt xoạt”, căn phòng đang cháy liền có khói trắng bốc lên, thế lửa bị trấn áp.
Quách Họa hét lên một tiếng, từ cửa sổ phòng Vân Bỉ Khâu nhảy ra, cùng phụ Nam Phi xách mấy chục thùng nước cứu hỏa. Khoảng hơn nửa canh giờ sau, lửa được dập tắt, khói đen vẫn bốc lên trời ngùn ngụt.
Bạch Giang Thuần từ trong phòng đi ra, Kỷ Hán Phật thấy mặt y dị thường, mày chau lại, hỏi:
- Thế nào?
- Huynh tự vào mà xem, bà nó chứ đệ sắp bị sặc khói mà chết rồi. – Bạch Giang Thuần ra sức quạt, khuôn mặt béo mẫm lem luốc. – Có người chết ở trong.
Kỷ Hán Phật cau chặt mày.
- Có người? Ai?
Sắc mặt Bạch Giang Thuần rất tệ.
- Chỉ là một đống đen thùi lùi, sao có thể nhận ra là ai? Khốn kiếp, không biết kẻ nào ra tay, xác biến thành vịt quay rồi, quỷ mới nhận ra là ai!
Lửa giận lóe lên trong mắt Kỷ Hán Phật, Bạch Giang Thuần run rẩy. Lão đại tức giận rồi, y tự giác dịch sang một bên để Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy sải bước vào căn phòng bị cháy đen thui ấy.
Đây là một căn lầu cũ dùng để chứa sách, hồi nhỏ Vân Bỉ Khâu đọc sách tới mê mẩn, lại thêm gia cảnh y giàu có, sách nhiều như mây. Tứ Cố Môn giải tán, sau khi định cư ở Bách Xuyên Viện, những cuốn sách y sưu tập hồi nhỏ đã rơi rớt đi nhiều, nhưng vẫn còn chất đầy một tầng lầu. Những cuốn sách quý hiện tại đều ở trong phòng y, phần sách còn lại cất trong căn lầu này, cũng vì sách nhiều quá mà lửa bắt rất nhanh.
Kỷ Hán Phật bước vào căn phòng nơi lửa còn chưa cháy hết. Ngọn lửa bốc lên từ dưới sàn nhà, khiến chỗ đó thủng một lỗ, phía dưới trống rỗng nhưng vẫn lập lòe ánh lửa. Kỷ Hán Phật ngó xuống, chỉ thấy phía dưới vốn là sàn nhà, giờ giống một địa đạo đơn giản, ngọn lửa vẫn uốn éo liếm bên dưới, nhìn hình dạng lửa cộng với thứ mùi mũi đang ngửi được, có thể đoán là dầu. Mà tận cùng chỗ dầu nơi bắt nguồn ngọn lửa loáng thoáng có đống gì đó, vừa đen sì vừa đỏ rực, quả là một thi thể không da. Thạch Thủy đột nhiên lên tiếng:
- Bị hắt dầu lên người, da bị nổ, lúc cởi quần áo kéo luôn da theo.
Người này tướng mạo xấu xí, mở miệng nói tiếng như chuột kêu, lí nha lí nhí, cho dù là đệ tử môn hạ, hễ gặp hắn là sợ.
Kỷ Hán Phật gật đầu, phía dưới lửa chưa tắt hẳn, hắn phất năm ngón tay, năm luồng gió lướt qua, chỗ lửa đang thoi thóp nhanh chóng tắt ngóm. Kỷ Hán Phật thuận thế lách người qua chỗ thủng nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng bên cạnh vũng dầu, Bạch Giang Thuần đứng sau tán thưởng:
- Lão đại quả là lão đại.
Y thân mình phục phịch không chui qua được cái lỗ ấy, đành đứng lên nghịch gió, nhìn Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy nhảy xuống địa đạo, đi về phía trước thăm dò. Đây là một địa đạo rất đơn giản, được đào theo kẽ nứt tự nhiên, hai người nhìn thi thể máu thịt tan nát một lúc, bỗng kinh ngạc. Người chết không những bị mất da, mà còn thiếu một bàn tay, ngực hình như còn bị thương, bộ dạng trông rất thê thảm. Bầu ngực vồng lên chắc là một nữ tử. Hai người nhìn nhau rồi cùng đi về phía trước một cách ăn ý, lại còn sánh vai.
Có lẽ đi được khoảng hai mươi trượng, ánh sáng phía sau đã không thấy đâu nữa, hai người lập tức sử dụng nội lực, nhưng cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Trong thông đạo này vẫn còn khói chưa tan hết, hai người nín thở, dựa vào thính lực để đi. Cứ thế đi mãi khoảng nửa tuần hương, không xa phía trước bỗng vang tiếng bước chân rất khẽ.
Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy đều sững lại. Trong địa đạo này có người? Hai người lập tức tách ra hai bên, đứng im, chỉ nghe tiếng bước chân đi từ đầu kia lại mỗi gần, còn ngân nga hát bằng giọng mũi, dường như đang giúp mình tăng thêm can đảm. Lúc tới chỗ chỉ cách hai người khoảng năm thước, người đó đột nhiên hỏi:
- Ai?
Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy thầm run lên. Chỗ này giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón, người này bước đi nặng nề rõ ràng võ công không cao, hai người họ đứng im nín thở, tuyệt đối không có khả năng thở ra dù chỉ một hơi, cũng không hề có ác ý, vậy mà người đó vẫn cảnh giác nhận ra khi còn cách họ chỉ năm thước, trực giác ấy quả là… Hai người đang suy nghĩ, bỗng nghe người kia khẽ ngân nga rồi đi tiếp, đi thêm được ba năm trượng gì đó, đột nhiên đứng lại quát:
- Ai?
Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy chau mày. Thì ra người kia phông phải phát hiện ra họ, mà mỗi khi đi được một đoạn là lại quát một tiếng, bất giác có chút buồn cười. Kỷ Hán Phật khẽ ho nhẹ.
- Anh bạn.
Thạch Thủy cũng lướt tới, một tay thò ra định nắm vai người kia, người đó bỗng dưng hét tướng lên:
- Có ma!
Rồi hắn ôm đầu chạy thục mạng, Thạch Thủy chỉ còn khoảng một chút nữa mà không chạm được vào vai người ta, đành tung roi Thanh Tước ra, lẳng lặng kéo người kia lại. Trong giang hồ, vừa gặp mặt đã khiến Thạch Thủy phải tung binh khí chỉ có mười người, người kia chính là người thứ mười một, chỉ có điều người nọ không lấy làm vinh hạnh mà lại kinh hoàng sợ hãi, cứ gào tướng lên có ma có ma.
- Anh bạn, bọn ta không phải người chết, chỉ muốn thỉnh giáo anh bạn vài chuyện.
Kỷ Hán Phật hoàn toàn không kinh ngạc khi thấy người kia cứ giãy giụa muốn thoát khỏi tay Thạch Thủy, chậm rãi nói tiếp:
- Câu đầu tiên, ngươi là ai?
Kẻ bị roi Thanh Tước của Thạch Thủy cuốn chặt đáp:
- Ta là người qua đường.
Kỷ Hán Phật “hừ” một tiếng, điềm đạm hỏi tiếp:
- Câu thứ hai, tại sao ngươi lại ở trong địa đạo?
Người qua đường lại đáp:
- Oan uổng quá, ta đang ngủ ở nhà mình, không biết ai kẻ nào cưỡi ngựa qua cửa nhà ta, vó ngựa khá nặng, khiến mặt đất rung chuyển, sàn nhà sập xuống, ta chỉ là đi xuống xem có chuyện gì…
Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy chau mày, Thạch Thủy đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngươi sống ở đâu?
Giọng nói ấy khiến người này phát ra một tiếng kêu thét, mãi sau mới run rẩy đáp:
- Ta… ta… ta ta mới chuyển đến, ở bên đường, gần cửa Phổ Độ Tự.
Kỷ Hán Phật trầm ngâm, vừa rồi đúng là Quách Họa có phóng ngựa tới, hắn đành miễn cưỡng tin một phần.
- Ngươi tên là gì?
Người đó đáp:
- Ta họ Lý…..
Thạch Thủy đột nhiên nói xen vào, giọng u ám:
- Giọng ngươi rất quen.
Người đó cười:
- Thật ư? Ha ha ha…
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói:
- Câu thứ ba, nếu ngươi đúng là nhát gan như thế, tại sao dám đi sâu vào địa đạo này?
Mặc dù Kỷ Hán Phật không biết địa đạo này thông đi đâu, nhưng từ đây cách cổng Phổ Độ Tự một khoảng khá xa. Người kia cười khan một tiếng.
Kỷ Hán Phật có vẻ không tin, rõ ràng là không tin. Thạch Thủy lại âm trầm hỏi một câu:
- Ngươi là ai?
Người đó đáp:
- Ta họ Lý, tên… tên… - Thạch Thủy siết chặt roi Thanh Tước, y kêu rối rít, miễn cưỡng đáp. – Tên… Liên Hoa.
- Lý Liên Hoa?
Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy đều vô cùng bất ngờ, người đó ngượng ngùng như rất mất mặt, Thạch Thủy thu roi Thanh Tước về.
- Thì ra là Lý thần y. – Nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý tứ của câu “Ngưỡng mộ đã lâu” gì gì đó, mà giống như muốn nói “Thì ra là một con heo ngu ngốc”.
Lý Liên Hoa vì đã nói toẹt thân phận mình ra, không còn hiểu lầm nữa, thở phào, mỉm cười:
- Chính ta chính ta.
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói:
- Tại hạ là Kỷ Hán Phật.
Thạch Thủy nói theo:
- Tại hạ Thạch Thủy.
Lý Liên Hoa chỉ đáp:
- Ngưỡng mộ đã lâu…
Kỷ Hán Phật nói:
- Chúng ta không phải kẻ thù, Lý thần y có thể cho ta biết ngài xuống địa đạo này bằng cách nào, và đến bằng cách nào, và đến đây vì việc gì?
Lý Liên Hoa thở dài, để Kỷ Hán Phật tóm được cơ hở, muốn thoát thân thật không dễ, bèn nói thẳng:
- Thực ra là vì hôm nay ta tới chữa bệnh cho Phương trượng Vô Liễu, xảy ra một chuyện… - Hắn kể lại chuyện xảy ra ban sáng. – Ta nghĩ… Cái cây đó đổ xuống thật kỳ lạ…
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói tiếp:
- Giương Đông kích Tây.
Lý Liên Hoa gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra bọn họ không nhìn thấy gắn gật đầu, vội nói:
- Đúng lắm đúng lắm. Kỳ đại hiệp quả cao minh.
Kỷ Hán Phật chau mày. Giọng Lý Liên Hoa nghe quen lắm, hắn thấy Lý Liên Hoa nói tiếp:
- Bình thường, thứ thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là Xá Lợi Tháp bên ngoài thiền thất của Phương trượng… Khiến một cái cây cao năm, sáu trượng lặng lẽ đổ, khả năng đầu tiên là gió to, khả năng khác là bị người ta đốn. Ngoài gió to ra, chỉ có thể đứng trên tháp Xá Lợi cũng có cùng độ cao, mới có thể đốn cả cái cây mà thôi. – Ngập ngừng một lát, hắn nói tiếp. – Trong Xá Lợi cất xá lợi tử của cao tăng, được xây dựng ở giữa Phổ Độ tự, bình thường bên tháp đó người qua kẻ lại, ta không biết bên trong tháp làm sao lại có người, nhưng nếu có người ở trong, thì giữa thanh thiên bạch nhật, hắn đi từ trong toà tháp Xá Lợi chỉ cao có năm trượng đi ra, không thể không bị ai đó phát hiện, vì vậy…
- Ý của các hạ là có một người không biết tại sao lại ở trong tháp Xá Lợi, y muốn đi từ trong ra nhưng không muốn bị người ta phát hiện, vì vậy mới chặt đổ cái cây, thu hút sự chú ý của các hòa thượng, nhân lúc đó lẻn ra ngoài, bỏ đi? – Thạch Thủy lạnh lùng đáp. – Thật khiến người ta khó tin, người ấy đâu?
Không bắt được người, dù có nói gì đi nữa cũng khó thuyết phục Thạch Thủy rằng trong tháp Xá Lợi từng có người. Lý Liên Hoa cười khổ:
- Cái này, cái này… Đa phần do ta đoán…
Kỷ Hán Phật chậm rãi nói:
- Điều này không khó tin lắm, Thạch Thủy, ở đây có một địa đạo.
Thạch Thủy “hừ” một tiếng.
- Thế thì sao?
Kỷ Hán Phật trầm giọng:
- Sao đệ biết địa đạo này không thông tới Xá Lợi Tháp?
Thạch Thủy run lên, lập tức im bặt. Kỷ Hán Phật tiếp tục đi sâu vào địa đạo.
- Nếu có người xuống địa đạo này từ trong lầu sách, men theo nó vào Xá Lợi Tháp, chặt đổ cái cây, rồi từ Xá Lợi Tháp ra, lại quay về bằng cửa lớn ở Bách Xuyên Viện, đệ nói có khả năng ấy không?
Thạch Thủy trầm giọng hỏi:
- Ý huynh là Bách Xuyên Viện có gian tế?
Kỷ Hán Phật điềm đạm đáp:
- Ta không biết.
Đột nhiên Kỷ Hán Phật hỏi Lý Liên Hoa:
- Lý thần y chỉ dựa vào suy đoán đã có thể tìm ra địa đạo này, thật ngưỡng mộ vô cùng.
Lý Liên Hoa “à” một tiếng.
- Thực ra vì phòng chứa củi trong Phổ Độ Tự bốc cháy, lúc ra ta thấy trong Xá Lợi Tháp cũng có khói, đột nhiên nghĩ không hiểu hai nơi này có thông nhau không…
Kỷ Hán Phật cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ngài xuống từ chỗ nào.
Lý Liên Hoa có chút bối rối, bị hắn ép tới mức không thể đối phó, trợn mắt há miệng ấp úng hồi lâu:
- Ta…
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói:
- Ngài nghĩ tới khả năng Phổ Độ Tự và Bách Xuyên Viện thông nhau, vì vậy tìm một nơi mà ngài lo lắng có khả năng bên dưới là địa đạo, đào một hố, rồi xuống, đúng không?
Lý Liên Hoa cười khan. Kỷ Hán Phật vẫn điềm đạm:
- Địa đạo này đúng là thông tới Bách Xuyên Viện, giờ ngài có thể cho ta biết đầu bên kia có thông tới Xá Lợi Tháp hay không?
Lý Liên Hoa ngập ngừng mãi, đành thở dài.
- Đúng.
Kỷ Hán Phật chậm rãi lên tiếng:
- Lý thần y… nếu Môn chủ ta còn sống, người nhất định sẽ mắng ngài tối tăm mặt mũi…
Lý Liên Hoa tiếp tục cười khổ.
- Phải phải…
Thạch Thủy cũng lạnh lùng.
- Người thông minh vờ hồ đồ là kẻ ngu ngốc nhất trong thiên hạ.
Lý Liên Hoa tiếp tục vâng dạ, vẻ mặt đầy bất lực. Ba người đi xuyên qua địa đạo, địa đạo này có hai đường ra, một là phòng chứa củi của Phổ Độ Tự, hai là tháp Xá Lợi. Chỉ có điều phòng chứa củi bị khói lửa chắn mất, chỉ còn đường ra ở tháp Xá Lợi mà thôi.
Lối ra ở tháp Xá Lợi có từ lâu, do đá lát nứt vỡ mà thành, lối ra ở phòng chứa củi mới là lối ra chính, chỉ có điều bị hòa thượng ở Phổ Độ Tự chất nhiều củi lên trên quá, nên không mở được. Ba người nhìn rõ địa hình, lại đi theo đường cũ về Bách Xuyên Viện, Lý Liên Hoa đột nhiên nghe Kỷ Hán Phật nói:
- Lý thần y, hoặc có kẻ nào đó đả thương người xong bèn thoát ra bằng địa đạo, nên để lại Bách Xuyên viện một thi thể.
Lý Liên Hoa kinh hãi:
- Thi thể? – Đúng lúc hắn nói tới thi thể, đột nhiên thấy chân phải giẫm lên cái gì đó, hắn thét lên. – Có ma!
Thạch Thủy lại tung roi Thanh Tước ra ứng phó, “bốp” một tiếng cuốn chặt thứ mà Lý Liên Hoa vừa giẫm phải, thoáng thẫn thờ, điềm đạm nói:
- Chỉ là một miếng xương gà mà thôi.
Lý Liên Hoa “à” một tiếng.
- Xấu hổ quá, xẩu hổ quá.
Kỷ Hán Phật, Thạch Thủy và Lý Liên Hoa chầm chậm đi về phía địa đạo có thi thể kia, ánh sáng dần xuất hiện, với nhãn lực của Kỷ Hán Phật và Thạch Thủy, chỉ cần có một chút ánh sáng thì trong vòng mấy trượng xung quanh họ đều thấy rất rõ ràng. Đột nhiên rõ mặt Lý Liên Hoa, sắc mặt cả hai người lập tức biến đổi.
- Ngươi… ngươi…
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt.
- Ta cái gì?
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Kỷ Hán Phật lộ vẻ kinh hãi.
- Ngươi là ai?
Lý Liên Hoa hoang mang.
- Ta là ai? Từ khi đất trời có người ở, người sinh ra người, con con cháu cháu, cháu cháu chắt chắt, “Ta là ai” vẫn luôn là một câu hỏi khó từ ngàn xưa tới nay…
Kỷ Hán Phật nhìn kỹ mặt hắn thêm lần nữa, thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
- Không…
Nhưng sắc mặt Thạch Thủy vô cùng khó coi, hắn đột nhiên sải bước, một mình nhảy lên hố kia, bỏ đi, Lý Liên Hoa sờ sờ má.
- Sao thế?
Kỷ Hán Phật khẽ ho.
- Ngươi rất giống một cố nhân, có điều lông mày ngươi rất nhạt, còn ngài ấy lông mày dài lượn vào tận tóc, sắc da ngươi vàng, sắc da ngài ấy trắng như ngọc. Nếu ngài ấy còn sống tới giờ, cũng đã hai tám, hai chín, còn ngươi nhìn trẻ hơn ngài ấy nhiều.
Lý Liên Hoa cũng lên tiếng phụ họa, rõ ràng không biết hắn đang nói gì. Kỷ Hán Phật lặng lẽ quay đầu, hai người đi về phía trước thêm bảy tám trượng nữa. Thi thể bị lửa thiêu không còn nhận ra mặt mũi, bị chặt mất một bàn tay kia vẫn còn ở đó.
Lý Liên Hoa ngồi xuống khám nghiệm tử thi. Kỷ Hán Phật thở dài thườn thượt, hắn khẳng định Lý Liên Hoa không phải Lý Tương Di, ngoài việc lông mày và sắc da hoàn toàn không tương đồng ra, mũi Lý Liên Hoa còn hơi ngắn, má lại có vài nốt tàn nhang nhạt, mặc dù không xấu, nhưng so với phong thái tuyệt thế của Lý Tương Di thì kém xa rất nhiều, huống hồ hành vi cử chỉ của Lý Liên Hoa hoàn toàn chẳng giống Lý Tương Di chút nào. Cho dù Môn chủ hồi sinh, cũng tuyệt đối không thể biến thành bộ dạng như Lý Liên Hoa, việc dung mạo có phần hao hao, chắc là trùng hợp.
- Người này bị đổ dầu đốt, bị chặt tay, bị người ta đâm một kiếm, còn bị đập vỡ đầu. – Lý Liên Hoa nhìn thi thể hồi lâu. - Nàng ta bị giết bốn lần.
Kỷ Hán Phật gật đầu, vẫn chăm chú nhìn mặt hắn. Lý Liên Hoa mặc cho Kỷ Hán Phật nhìn, buồn bã thở dài, tìm Đông tìm Tây khắp địa đạo. Trong địa đạo chỉ có một cái kệ bếp được ghép bằng ba cành cây thô sơ, có lẽ đặt nồi dầu bên trên, nhưng không thấy nồi dầu đâu. Dưới đất rất nhiều cành cây, còn cả xương gà xương vịt vung vãi khắp nơi.
Bạch Giang Thuần cũng nhìn thấy tướng mạo của Lý Liên Hoa, y và Kỷ Hán Phật luôn là người vô cùng tỉ mỉ tinh tế, thoáng nhìn đã nhận ra rất nhiều điểm tưởng giống mà không phải, lòng nghi vấn trùng trùng, không biết rốt cuộc là quen hay không.
Đệ tể Bách Xuyên Viện bắt đầu xắn tay áo thu dọn thư lầu và chuyển thi thể đi. Lý Liên Hoa lẩm bẩm lầm rầm hồi lâu, không thể đoán định tuổi của người chết, nên buồn bã nói muốn về nhà để đọc y thư. Kỷ Hán Phật định giữ người lại nhưng chẳng nghĩ ra lý do gì, đành bảo Bạch Giang Thuần tiễn người ra cổng. Hắn không tiễn mà quay về phòng, nhìn cửa sổ như có nhiều tâm sự.
“Két”, cửa phòng Kỷ Hán Phật đột nhiên bật mở, hắn quay người lại, chắp tay đứng nhìn người đẩy cửa vào, mày cau chặt.
- Đệ?
Người vừa tới mặc áo trắng, chưa vào trong đã ho liền mấy tiếng.
- Khụ khụ… là đệ.
Kỷ Hán Phật nhìn thấy người này, hình như không vui, điềm đạm bảo:
- Đệ lại chịu ra ngoài rồi?
Người kia dung mạo trang nhã, chỉ có điều hơi tiều tụy, chính là Vân Bỉ Khâu. Nghe thấy như vậy, y bỗng ho kịch liệt một trận.
- Khụ khụ khụ… Đệ…- Y ho hồi lâu, mãi mới thở bình thường được. – Đệ thấy Môn chủ rồi.
Kỷ Hán Phật điềm đạm đáp:
- Đó không phải là Môn chủ, chỉ là rất giống thôi.
Vân Bỉ Khâu lắc đầu, khẽ nói:
- Dù có hóa thành tro đệ cũng nhận ra… Những nốt rỗ trên mặt người ấy… là châm nhãn… khụ khụ… kim châm… thích não… khụ khụ… Thuật Thích Não. Năm đó đệ dùng Bích Trà Chi Độc hại người, muốn giải Bích Trà Chi Độc, ngoài thuốc giải độc môn của đệ ra, còn một cách khác là dùng kim châm thích não… Phải đâm rất sâu mới có thể dẫn được kịch độc ra ngoài… khụ khụ…
Y ho mãi không ngừng, Kỷ Hán Phật rúng động toàn thân.
- Ý của đệ là… ngài thật sự là Môn chủ? Nhưng chuyện xảy ra đã mười năm nay, sao ngài còn trẻ thế…?
Lý Liên Hoa nhìn chỉ hai tư hai lăm, nếu hắn bị trọng thương, thì sao lại có vẻ trẻ ra? Vân Bỉ Khâu đáp:
- Huynh quên Môn chủ luyện Dương Châu Mạn à? Gốc của Dương Châu Mạn ngay cả Bích Trà Chi Độc của đệ cũng không thể phá hủy, nên Môn chủ mới trẻ mãi không già, thế thì có gì lạ đâu?
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói:
- Ngươi vẫn nhớ rõ chuyện hạ độc năm xưa nhỉ?
Vân Bỉ Khâu đáp:
- Năm đó đệ nhất thời hồ đồ… đệ… đệ…
Kỷ Hán Phật “hừ” một tiếng.
- Nếu Môn chủ còn sống tại sao không quay về Bách Xuyên Viện?
Vân Bỉ Khâu chậm rãi đáp:
- Bởi vì… cũng có thể Môn chủ cho rằng… khụ khụ… cho rằng tất cả chúng ta đều… phản bội…
Kỷ Hán Phật “bộp” một tiếng đập tay lên bàn, giọng trầm thấy, nghiêm khắc:
- Vân Bỉ Khâu, không cần nói nữa, ngươi còn nói nữa ta sẽ không kìm chế được, ra tay giết chết ngươi!
Vân Bỉ Khâu ho sòng sọc.
- Đại ca!
Kỷ Hán Phật gầm lên một tiếng, râu tóc dựng ngược:
- Không được gọi ta là đại ca!
Vân Bỉ Khâu hít sâu mấy hơi, buồn bã quay người, loạng choạng đi ra cửa. Kỷ Hán Phật vẫn chưa nguôi giận. Năm xưa Lý Tương Di và Địch Phi Thanh quyết chiến trên biển, Vân Bỉ Khâu vì đam mê mỹ sắc của Giác Lệ Tiếu mà hạ độc vào trà của Lý Tương Di. Bích Trà Chi Độc là độc dược tán công độc ác nhất trong thiên hạ, không chỉ khiến võ công tiêu tan mà dược lực sẽ ảnh hưởng tới não bộ, khiến người bị hạ độc phát điên mà chết. Năm xưa Vân Bỉ Khâu táng tận lương tâm, không chỉ hạ độc vào trà của Lý Tương Di mà còn dẫn dụ mọi người trong Tứ Cố Môn đến chủ điện Kim Loan Minh lúc đó đã thành một toàn thành trống, khiến Lý Tương Di phải đơn độc tác chiến, mất tích trên biển khơi. Nhưng sau khi Lý Tương Di mất tích, Bạch Giang Thuần cầm kiếm tới tính sổ với y, Vân Bỉ Khâu đã hối hận vô cùng, để Bạch Giang Thuần đâm một kiếm xuyên ngực, lúc không chết y lại cầm kiếm tự đâm mình, cuối cùng được Thạch Thủy cứu. Nể tình y thật tâm hối cải, đau khổ vạn phần, khi li tán Tứ Cố Môn không đuổi y. Nhưng suốt mười năm nay, Vân Bỉ Khâu đóng cửa ở lì trong phòng, không bước chân ra ngoài, Kỷ Hán Phật vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho y.
Trong Bách Xuyên Viện, Kỷ Hán Phật trong lòng đầy kích động, Vân Bỉ Khâu đau khổ cùng cực, đều là vì phát hiện ra Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di. Còn Lý Liên Hoa lại ung dung quay về lầu Liên Hoa vân cát tường của mình quét dọn, sau đó hắn cũng hối hận. Hối hận vì không ở lại Bách Xuyên Viện ăn cơm, còn phải bỏ ra năm đồng bạc, đi hơn hai dặm đường xuống tiểu trấn dưới núi ăn mì.
Nửa canh giờ sau.
“Bộp” một tiếng rất khẽ, tiếng bàn tay của ai đó đập lên cửa của lầu Liên Hoa nhưng không gõ cũng không đẩy cửa vào, chỉ như một người đang đứng hóng mát bên ngoài, tay chống vào cửa, thẫn thờ thất thần. Lý Liên Hoa quét nhà xong, tỉ mỉ lau bụi trên đồ đạc, đợi mãi vẫn chưa thấy người ngoài kia gõ cửa, lúc lau xong cửa sổ hắn “ái da” một tiếng rồi mở toang cửa sổ, thò đầu ra noài.
- Ai? Mời vào… Ôi?
Kẻ đứng ngoài cửa nhà hắn thẫn thờ thất thần không biết nên vào hay nên lui kia chính là Vân Bỉ Khâu, thấy Lý Liên Hoa thò đầu ra ngoài cửa sổ mặt dính đầy bụi, khóe miệng y khẽ nhếch lên, không biết nên cười hay khóc.
- Môn… chủ…
Lý Liên Hoa “rầm” một tiếng đóng cửa sổ vào.
- Ngươi nhận nhầm người rồi.
Vân Bỉ Khâu im lặng. Y im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Cũng phải… Vân Bỉ Khâu cố gắng giữ chút hơi tàn, sống tới tận ngày nay thực chẳng có mặt mũi nào… Môn chủ, Bỉ Khâu năm xưa táng tận lương tâm, thật có lỗi với Môn chủ.
Y lật cổ tay, một con dao găm lóe sáng, chuẩn bị đâm vào vị trí của tim, kết thúc tính mạng. Đúng lúc này, cửa lớn mở toang, cánh cửa bên trái đập vào vai Vân Bỉ Khâu khiến y loạng choạng, con dao đó không đâm trúng vị trí, giọng Lý Liên Hoa vang lên:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Vân Bỉ Khâu ngẩn người.
- Ta là ai?
Người đứng trước mắt hắn rõ ràng là Lý Tương Di. Mặc dù Lý Tương Di chắc chắn sẽ không cư xử như thế này, nhưng người này tướng mạo, chiều cao, giọng nói đều rất giống Lý Tương Di, sao lại hỏi “Ngươi là ai?”
- Ngươi là ai? – Lý Liên Hoa thận trọng nhìn y, có chút nể sợ khi nhìn thấy con dao trên tay y, rụt rụt cổ. – Ngươi… ngươi ngươi… định làm gì?
Vân Bỉ Khâu cũng thầy mù mờ mơ hồ, hoang mang hỏi:
- Môn chủ?
Lý Liên Hoa nhìn Đông ngó Tây.
- Trụ cửa ()? Căn phòng nhỏ này của ta chỉ có phòng này thôi, không phải viện tử, vì vậy không có trụ cửa…
() “Môn chủ” và “trụ cửa” đọc đồng âm khác nghĩa.
Vân Bỉ Khâu ngẩn ngơ nhìn hắn, nghi hoặc:
- Môn chủ, đệ là Bỉ Khâu, Môn chủ… sao người lại biến thành… bộ dạng thế này?
Lý Liên Hoa lấy làm lạ, hỏi:
- Ngươi là Bì Cầu ()?
() Cũng là từ đồng âm khác nghĩa.
Vân Bỉ Khâu lại ngẩn ra.
- Bì Cầu?
Lý Liên Hoa khẩn khoản:
- Vị… đại hiệp này… Kẻ hèn mọn này họ Lý, tên Liên Hoa, biết chút y thuật, võ công không cao, học vấn không rộng, không biết “trụ cửa” mà đại hiệp tìm… là ai?
Giọng hắn rất thành khẩn, chẳng hề có ý đùa cợt. Vân Bỉ Khâu lại càng hoang mang:
- Ngươi… không phải là Lý Tương Di?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Không phải.
Vân Bỉ Khâu nhìn chằm chằm vào mặt hắn khá lâu.
- Nhưng ngươi có hình dạng giống hệt người.
Lý Liên Hoa thở phào, mỉm cười ôn hòa.
- À… là thế này, mẹ ta mang song thai nên sinh ra hai người, một người là Lý Liên Bồng, một người là Lý Liên Hoa, Lý Liên Bồng là huynh trưởng, ta là đệ đệ. Có điều gia cảnh bần hàn, huynh trưởng ra đời chưa được bao lâu đã bị một ông lão qua đường nhận làm nghĩa tử, từ nhỏ ta chưa từng gặp mặt huynh trưởng, nhưng trên thế gian này có người giống hệt như ta là sự thật.
Vân Bỉ Khâu bán tín bán nghi:
- Lý Liên Bồng? – Nói như vậy thì Lý Tương Di là huynh trưởng cửa Lý Liên Hoa, tên thật của người có lẽ chính là “Lý Liên Bồng”.
Lý Liên Hoa gật gật đầu.
- Là thật, ngàn vận lần là thật, tại hạ chưa bao giờ lừa gạt ai.
Vân Bỉ Khâu hít sâu một hơi, lúc này đầu óc y hỗn loạn.
- Nếu gia cảnh ngươi bần hàn thì căn nhà có kết cấu kỳ lạ, điêu khắc tinh xảo, giá trị không hề rẻ này ở đâu ra?
Lý Liên Hoa rất nghiêm túc.
- Đây là quà của Phương trượng Vô Liễu ở Phổ Độ Tự tặng ta.
Vân Bỉ Khâu vô cùng bất ngờ.
- Phương trượng Vô Liễu?
Lý Liên Hoa nở một nụ cười bối rồi.
- Hồi chưa xuất gia, Phương trượng Vô Liễu là một… anh hùng lục lâm… Có lần ngài ấy bị trọng thương, ngã ở trước cửa nhà ta, ta đã cứu sống ngài ấy bằng y thuật gia truyền. Khi đó ngài ấy cướp được một chiếc xe lớn, trong xe chứa đầy gỗ, bèn ghép lại, thành căn nhà này. Phương trượng Vô Liễu chê căn nhà nặng nề thô kệch, bèn tặng lại cho ta. Giờ ngài ấy đang thanh tu trong Phổ Độ Tự, căn nhà này không phải do ta ăn trộm ăn cắp mà có, ngươi có thể đến gặp để hỏi cho rõ.
Phương trượng Vô Liễu khi còn trẻ đúng là một lục lâm hảo hán danh tiếng hiển hách, Vân Bỉ Khâu biết điều ấy, chỉ là càng nghe Lý Liên Hoa nói càng thấy lạ, hoàn toàn không đáng tin, nhưng Lý Liên Hoa nói rất thành thật, còn mang Phương trượng Vô Liễu ra làm chứng, không tin cũng khó. Nếu là bình thường, Vân Bỉ Khâu suy nghĩ luôn rõ ràng mạch lạc, tuyệt đối không cho phép Lý Liên Hoa ăn nói bừa bãi như thế, nhưng lúc này y đang hỗn loạn, tâm tư phiền muộn bất an, thực sự không phân biệt những lời của hắn là thực hay giả, ngẩn ngơ nhìn vào mặt Lý Liên Hoa.
- Ngươi… ngươi… nếu là Môn chủ… chắc là sẽ… hận ta thấu xương? – Y lẩm bẩm. – Ta xin lỗi… khắp trên dưới Tứ Cố Môn nên… Sớm nên chết từ lâu rồi…
Nói xong y quay người đi ra ngoài, con dao trên tay vẫn nhằm thẳng vào tim như kẻ mất hồn, không biết lúc nào sẽ đâm.
- Này Bì đại hiệp. – Lý Liên Hoa gọi từ phía sau. – Ta thấy tâm trạng đại hiệp không tốt lắm, đã đến nhà rồi, sao không vào uống ly trà?
Vân Bỉ Khâu ngẩn người, quay lại nhìn hắn.
- Uống trà?
Lý Liên Hoa chỉ chỉ vào trong nhà, một bình trà xanh nghi ngút khói đặt trên bàn giữa phòng. Bàn gỗ trà nóng, chủ nhân mỉm cười hòa nhã, đột nhiên Vân Bỉ Khâu hạ quyết tâm, sải bước vào trong. Lý Liên Hoa gạt hết chổi và giẻ lau nhà sang một bên, thấy Vân Bỉ Khâu đặt con dao găm xuống bàn, không kìm được nhặt lên đem bỏ vào ngăn kéo ở nơi xa nhất trong phòng, sau đó chỉnh sửa y phục, mỉm cười nho nhã ôn hòa.
- Mời dùng trà.
Vân Bỉ Khâu thấy hắn thận trọng dùng hai ngón tay nhón con dao găm, cảm thấy có chút buồn cười. Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, bên bàn gỗ trà nóng thơm mát, tâm trạng y bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, từ tốn uống trà. Lý Liên Hoa cùng uống với y, khóe mắt vẫn thận trọng nhìn y, cứ như y có thể tự vẫn bất kì lúc nào vậy. Vân Bỉ Khâu đột nhiên thấy rất buồn cười.
- Ha ha… khụ khụ… Ta nực cười lắm sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Con người mà, có lúc là thế, nếu không thì sống sẽ không vui.
Vân Bỉ Khâu lẩm bẩm đáp:
- Hay cho câu “sống sẽ không vui”! Lý Liên Hoa, ngươi nói xem, vì một người phụ nữ mà ra tay hạ độc với người bạn mình kính trọng nhất, hại người ấy rơi xuống biển sâu, xương cốt tan rã, có đáng chết không?
Lý Liên Hoa thậm chí còn không chớp mắt.
- Đáng chết.
Vân Bỉ Khâu cười khổ, uống một ly trà nữa, ực một tiếng như uống rượu.
- Bởi vì… người phụ nữ đó cho ta biết, không cho phép Lý Tương Di xuất hiện ở nơi huyết chiến, nàng định cùng chết với Địch Phi Thanh. Nàng khổ sở yêu Địch Phi Thanh mười ba năm, nhưng từ đầu tới cuối hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, nàng nói nàng không thể để y chết trong tay người khác… Ta… ta sao biết nàng lại gạt ta… Ngươi… Không, võ công của Môn chủ thâm sâu khó dò, nếu ta không hạ loại độc kịch liệt nhất, sao có thể ngăn người tới chỗ hẹn? Ta còn tưởng chỉ cần làm người chậm một bước, ta có thuốc giải trong tay, không phải lo lắng gì cả, nhưng… Thì ra tất cả không phải vậy, tất cả đều do ta ngu ngốc đến nực cười… - Y vẫn lẩm bẩm một mình. – Nếu ngươi là Môn chủ, ngươi có hận ta không?
Lý Liên Hoa khẽ khàng thở dài, ôn hòa đáp:
- Nếu ta là hắn, đương nhiên sẽ hận ngươi.
Toàn thân Vân Bỉ Khâu run lên, y đột nhiên ho rũ rượi. Lý Liên Hoa vội rót trà cho y, lại nói:
- Nhưng chuyện đã qua mười năm rồi, cho dù là chuyện khủng khiếp thế nào, cũng nên quên thôi, không phải ư?
Vân Bỉ Khâu run rẩy hỏi lại:
- Thật sự quên được sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười, vô cùng nhẫn nại, vô cùng dịu dàng.
- Thật sự sẽ quên, mười năm rồi, hắn sẽ gặp phải những chuyện còn xui xẻo, kinh khủng hơn, sau đó nhận ra có rất nhiều chuyện ban đầu cho rằng đó là tội ác không bao giờ có thể tha thứ, nhưng nhìn lại thì thấy chẳng ghê gớm như thế, sau đó hắn sẽ quên thôi.
Vân Bỉ Khâu đứng bật dậy.
- Nếu như Môn chủ đã quên, vậy tại sao còn không quay về?
Lý Liên Hoa trừng mắt:
- Sao ta biết được?
Vân Bỉ Khâu thẫn thờ nhìn hắn, rất nghi hoặc, giống như nhìn một đám sương mù, chầm chậm ngồi xuống.
- Bì đại hiệp. – Lý Liên Hoa rót cho y ly trà mới, chậm rãi nói tiếp. – Ta cảm thấy có một chuyện còn quan trọng hơn chuyện năm đó…
Vân Bỉ Khâu hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Liên Hoa bật cười, giọng vui vẻ đáp:
- À… ta nghĩ chúng ta phải chăng nên đi… ăn mì, hay sủi cảo gì gì đó?
Vân Bỉ Khâu sững sờ, ngẩng đầu nhìn, đã chính Ngọ rồi.
Sau đó, Vân Bỉ Khâu và Lý Liên Hoa đi hai dặm tới thị trấn nhỏ dưới núi ăn hai bát mì Dương Xuân, Lý Liên Hoa mua cái chổi mới, còn Vân Bỉ Khâu ăn no một bụng mì thì quay về Bách Xuyên Viện trong tâm trạng mơ hồ. Y vốn chắc chắn Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, nhưng ăn xong bát mì Dương Xuân thì quên sạch ý định tự vẫn. Y đã bắt đầu tin Lý Liên Hoa có một huynh trưởng tên là Lý Liên Bồng, còn lầu Liên Hoa vân cát tường thì đúng là do Phương trượng Vô Liễu tặng.