Rốt cuộc Hoa Như Tuyết cũng tìm được mật thất, có điều ông ta tìm được bởi nhờ có người chỉ dẫn.
- Mật thất ở trong này!
Giọng nói đó cùng với nụ cười kia tất nhiên là của Lý Liên Hoa.
“Mật thất” nằm ngay tại phòng ngủ của Kim Mãn Đường cũng không phải thứ gì quá hiếm lạ. Trong phòng ngủ có một cái ngăn tủ. Trong tủ có một ngăn kéo vốn dùng để đựng gương lược này nọ. Sau khi rút cái ngăn kéo ra, phía bên trong là một bức tường. Trên bức tường có một cái lỗ rất nhỏ, chỉ cần cầm cái lược cắm vào là vừa khít, đồng thời cũng cho biết nó chính là “mật thất”.
Hoa Như Tuyết nhìn Lý Liên Hoa cẩn thận rút cái ngăn kéo tìm ra “mật thất” mà không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Đây không phải là lần đầu tiên ông gặp Lý Liên Hoa. Ông không biết y thuật của vị “thần y đệ nhất giang hồ” này thế nào, nhưng trong vụ án “Cửa sổ xanh có quỷ giết người”, những gì Lý Liên Hoa thể hiện đã gây cho ông ấn tượng sâu sắc. Hoa Như Tuyết biết chắc Lý Liên Hoa không thể nào là một kẻ ngu ngơ. Hắn nhét cái lược vào đó, sau khi chứng thực đây là “mật thất” mới nhẹ nhàng thở phào một cái rồi mỉm cười nói:
- Ta đoán nếu như dùng cái lược dùng để mở khóa thì mật thất phải ở gần chỗ với nó.
Hoa Như Tuyết tựa vào cửa nói:
- Mở ra xem.
Lý Liên Hoa thử dùng sức. Cái lược bằng phỉ thúy cực kì cứng rắn được cắm vừa vặn vào lỗ hổng trên vách tường nhưng lại không thể nào chuyển động, mắc kẹt ở đó. Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng nói:
- Nếu như lược bị gãy mấy cái răng thì chứng tỏ không phải xoay như vậy.
Lý Liên Hoa cũng hiểu rõ, răng lược bị gãy mấy cái thì chứng tỏ chưa chắc đã được cắm vào toàn bộ. Nếu nó được cắm toàn bộ vào lỗ hổng thì khi xoay, hoặc là không hề hấn gì, hoặc là sẽ bị gãy hết, thậm chí có khả năng sẽ bị gãy đôi, chưa chắc đã chỉ gãy mấy cái răng như thế này.
Muốn vặn gãy như vậy thì nhất định chỉ có mấy cái răng đó được nhét vào lỗ rồi dùng sức vặn. Nhưng trên tường không có chỗ nào lồi ra, trên đó có tất cả mười bảy lỗ hổng hoàn toàn tương xứng với số răng lược, nên không biết chọn theo cách nào.
Làm thế nào để mở được mật thất? Lý Liên Hoa suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cắm cả cái lược vào tường. Ngay lập tức, mười bảy cái lỗ nhỏ đồng loạt lõm xuống kèm theo một tiếng động nhỏ.
- Ta thật là ngốc. Đổng Linh vặn gãy răng lược, chứng tỏ y tìm nhầm chỗ, dùng sai cách… - Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Nhưng vị trí mà y tìm được là chỗ nào…?
Trong lúc hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì bức tường phía sau ngăn kéo từ từ dịch chuyển để lộ ra một cái ngăn kéo nhỏ. Hoa Như Tuyết nhíu mày. Bên trong ngăn kéo đó chỉ có một tấm lụa màu đen bóng loáng dùng để lót, bên dưới hình như có sợi bông, nhìn qua cũng thấy vô cùng quý giá. Chỉ có điều bên trên nó có một vết lõm. Bảo vật đặt đó đã không cánh mà bay.
Lý Liên Hoa ngơ ngác.
- Kim Mãn Đường giấu miếng vải đen trong vách tường làm cái gì?
Hoa Như Tuyết trợn mắt.
- Vật ở đây không phải bị trộm mà bị giấu đi chỗ khác.
Lý Liên Hoa chẳng hề để ý lời ông ta, vẫn ngẩn người nhìn ngăn kéo. Hoa Như Tuyết ngẩng đầu lên xà nhà, một lúc sau mới nói:
- Vết rạch, treo cổ… sợ mà chết… mật thất… cái gì đó bị mất…
Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên nhìn theo hướng mắt của ông ta rồi mỉm cười.
- A… ôi…
Hoa Như Tuyết chậm rãi hỏi:
- Ngươi “ôi” cái gì?
Lý Liên Hoa “a” một tiếng:
- Không có gì đâu…
Hoa Như Tuyết thốt lên:
- Trên đời này, vô vị nhất là chuyện giết người.
Tầm mắt của Lý Liên Hoa chuyển từ xà nhà xuống mặt Hoa Như Tuyết. Vào khoảnh khắc đó, Hoa Như Tuyết chợt nhận ra đây là lần đầu tiên Lý Liên Hoa nhìn mình. Ông vừa nhướng mày thì đã nghe vị thần y nói:
- Trên đời này, đơn giản nhất cũng là chuyện giết người…
Hoa Như Tuyết bật cười thành tiếng, rồi chợt trầm tư.
- Thiên hạ giết người vì có dục vọng.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Không có dục vọng sao có thể coi là người?
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Phương Đa Bệnh từ bên ngoài vọng vào:
- Lý Liên Hoa… Lý Liên Hoa…
Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng lên tiếng:
- Ở đây!
Phương Đa Bệnh nghe thấy thế liền xông vào.
- Kim Nguyên Bảo lên cơn điên, suýt chút nữa thì thắt cổ tự sát, ta phát hiện trong đống than ở bếp lò có…
Lý Liên Hoa nghe câu được câu mất, ngơ ngác hỏi lại:
- Kim Nguyên Bảo suýt giết ngươi?
Phương Đa Bệnh nổi trận lôi đình:
- Không phải, là Kim Nguyên Bảo tự sát, còn ta ở phòng bếp…
Lý Liên Hoa càng ngơ ngác.
- Kim Nguyên Bảo định giết ngươi ở bếp?
Phương Đa Bệnh bị hắn chọc giận tới mức suýt hộc máu . Y nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:
- Vừa rồi, Kim Nguyên Bảo thắt cổ tự sát, nhưng được Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn lão nhân cứu rồi. Không-phải-lão-muốn-giết-ta!
Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì “à à” liên tục. Phương Đa Bệnh lại nói:
- Ta tìm được trong bếp lò thứ này.
Nói xong, y xòe tay ra. Hoa Như Tuyết và Lý Liên Hoa nhìn kỹ thì thấy một tờ giấy bị đốt còn sót lại một góc, trên đó loáng thoáng mấy chữ. Đó là một tờ giấy trắng có chất lượng hoàn mỹ, màu hơi ngả vàng. Giấy bị lửa thiêu khô quăn hơn một nửa nhưng phần còn lại vẫn còn trắng tinh. Ở trong bếp mà chưa hóa thành tro cho thấy loại giấy này rất dai, chắc chắn loại giấy bình thường không thể bì với nó. Phương Đa Bệnh nói chắc nịch:
- Đây là một tờ giấy Ôn Châu.
Sắc mặt của Lý Liên Hoa và Hoa Như Tuyết khẽ thay đổi. Giấy Ôn Châu được sản xuất trên đất Ôn Châu, nhờ hai đặc tính dai và trắng mà nổi danh. Loại giấy này vô cùng quý giá, đa số được làm cống phẩm. Ở xung quanh Nguyên Bảo sơn trang hoàn toàn không có loại giấy này. Kim Mãn Đường yêu thích hoa lệ, ngày thường sử dụng giấy lụa Tô Châu hoàn toàn khác với giấy Ôn Châu. Hoa Như Tuyết tạm giữ chức quan trong triều nên rất quen thuộc loại giấy Ôn Châu này. Đây thật sự là một tờ giấy trắng Ôn Châu, hơn nữa được cất giữ rất lâu rồi, mặc dù ở lề vẫn còn trắng tinh nhưng cơ bản không còn màu trắng của giấy mới nữa. Mấy chữ ở trên mẩu giấy còn sót lại cũng được viết nguệch ngoạc như thể cố ý để không cho ai đọc được. Thoạt nhìn thấy giống như lối viết thảo nhưng lại không phải viết thảo, mà cũng chẳng giống kiểu đại triện hay tiểu triện, khiến người xem không sao hiểu được.
Nhìn mẩu giấy còn sót lại được Phương Đa Bệnh moi ra từ trong bếp, Lý Liên Hoa và Hoa Như Tuyết hoàn toàn quên mất chuyện Kim Nguyên Bảo tự sát nhưng vẫn chưa chết. Cả hai chăm chú quan sát mẩu giấy rồi đắm chìm trong suy nghĩ. Mẩu giấy còn nguyên một nửa, từ trên xuống dưới chỉ có bốn chữ, bên trên còn có dấu triện đóng lên. Điều khó hiểu là tờ giấy bị vứt vào bếp mà vẫn còn sót lại,tuy nhiên mấy chữ viết trên đó thì người ta không luận ra được. Phương Đa Bệnh vẫn cầm tờ giấy trên tay. Mặc dù y không nghĩ ra được gì nhưng cũng cảm thấy điểm chính yếu của chuỗi sự việc kỳ lạ xảy ra ở Nguyên Bảo sơn trang có thể liên quan tới thứ trong tay mình. Y cũng đã quan sát bốn chữ đó rất lâu, nhưng thật sự không thể suy ra được là viết cái gì. Liếc mắt nhìn gương mặt chuột đen như không đen hơn được nữa của Hoa Như Tuyết, y cảm thấy vui lên, xem ra vị Bổ khoái đại nhân này cũng chả suy đoán được gì. Trong lúc y đang hết sức vui sướng, Lý Liên Hoa lại lẩm bẩm:
- Bốn chữ này nhìn rất quen… nhất định là đã gặp ở đâu rôi.
Ánh mắt của Hoa Như Tuyết sáng lên.
-Nghĩ kỹ lại xem!
Lý Liên Hoa cầm lấy mẩu giấy còn sót rồi đột nhiên thốt một tiếng “a”:
- “Giấy này làm chứng”! Bốn chữ này là “Giấy này làm chứng”. Đây là một tờ.. biên lai cầm đồ.
- Biên lai cầm đồ?
Phương Đa Bệnh nghẹn họng nhìn trân trối.Trong nhà y chưa bao giờ thiếu tiền nên không biết biên lai cầm đồ là cái gì. Còn Hoa Như Tuyết mặc dù đã thấy biên lai cầm đồ nhưng chưa bao giờ để ý kĩ. Chỉ có tên nhà nghèo Lý Liên Hoa thường xuyên cầm đồ mới biết được bốn chữ đó là câu cửa miệng của hiệu cầm đồ. Ta và ngươi viết giấy này. Nay ngươi có việc gấp đem đồ của mình tới mượn tiền của ta, mỗi tháng phải trả ba phần cho cửa hàng. Đến mỗi tháng, nếu quá thời hạn thì cửa hàng được quyền bán đồ lấy tiền. Nếu đồ vật có bị chuột cắn hay mối đục thì chủ nhân phải chịu. Nay lấy giấy này làm chứng.
Bốn chữ cuối cùng “giấy này làm chứng” là luật lệ của bất cứ hiệu cầm đồ nào. Nó được viết theo một loại chữ còn loằng ngoằng hơn cả chữ thảo, chẳng trách mà Phương Đa Bệnh và Hoa Như Tuyết nhận không ra. Chỉ có điều, nếu đây là một tờ biên lai câm đồ bình thường thì tại sao lại viết bằng giấy Ôn Châu? Rốt cuộc thì trên phiếu viết cái gì?
Sau khi biết đó là biên lai cầm đồ, Phương Đa Bệnh liền quan sát kỹ rồi chỉ vào cái dấu đóng trên đó.
- Cái này có phải chữ “cầm đồ” hay không?
Dấu khắc dễ nhận ra hơn chữ rất nhiều. Hoa Như Tuyết nghe thấy vậy liền nói:
- Đây là chữ “Hiệu cầm đồ Nguyên Bảo”.
Lý Liên Hoa thở dài:
- Nghe nói lúc còn trẻ, Kim Mãn Đường có mở một hiệu cầm đồ tên là Nguyên Bảo .
Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng “à” rồi nói:
- Ta biết rồi, biết rồi!
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Ngươi biết cái gì?
Phương Đa Bệnh cười hì hì.
- Đây là tấm biên lai mà Kim Mãn Đường viết khi làm ăn buôn bán lúc còn trẻ. Lúc này, lão đốt nó ở trong bếp, chứng tỏ lão đã thu lại được bạc và trả đồ vật cho người ta nên biên lai cầm đồ này không còn tác dụng. Hoặc là lão cướp biên lai cầm đồ của người khác rồi cho vào bếp đốt thành tro, không muốn trả lại đồ đã cầm cho họ.
Lý Liên Hoa tiếp tục thở dài:
- Cái này thì ta biết. Nhưng ta còn biết rõ hơn người một chút.
Phương Đa Bệnh đang nói đầy đắc ý lập tức cứng họng, sầm mặt hỏi:
- Cái gì?
Lý Liên Hoa nói:
- Gần đây không có người nào khác tới Nguyên Bảo sơn trang, chỉ có Đổng Linh. Cho nên còn có thể giả thiết rằng tờ biên lai cầm đồ này là do Đổng Linh mang tới. Chưa kể, Đổng Linh tới từ Ôn Châu…
Phương Đa Bệnh bừng tỉnh.
- Ta biết vì sao mà Đổng Linh chết rồi! Nếu y cầm biên lai và bạc tới tìm Kim Mãn Đường lấy lại bảo bối ngày đó, trong khi Kim Mãn Đường luyến tiếc không muốn trả lại cho nên mới giết Đổng Linh đoạt biên lai cầm đồ rồi đem vào bếp đốt. Mọi chuyện như vậy là hợp tình hợp lý.
Lý Liên Hoa nghe vậy thì thở dài lần thứ tư.
- Ngươi đúng là rất thông minh. Ngươi hiểu ra nhưng ta vẫn còn một chút thắc mắc…
Phương Đa Bệnh dương dương đắc ý.
- Bổn công tử đã hiểu hết rồi, ngươi còn gì chưa hiểu thì có thể hỏi bổn công tử.
Lý Liên Hoa liền hỏi:
- Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì tại sao Kim Mãn Đường lại chết? – Hắn nhìn Phương Đa Bệnh với ánh mắt đồng tình. – Ngươi đừng quên là lão ta cũng đã chết…
Phương Đa Bệnh đột nhiên nghẹn lời, sắc mặt đang đắc ý lập tức tối đen. Nếu Kim Mãn Đường giết Đổng Linh vậy thì tại sao hắn cũng chết? Tại sao lão đột tử vì quá sợ hãi?
Hoa Như Tuyết chợt lên tiếng xen ngang:
- Có thể tìm được biên lai cầm đồ này là một điều may mắn rồi. Mặc dù suy luận của Phương công tử không đúng hoàn toàn nhưng cũng được hơn một nửa. Chỉ có một vài chi tiết trong đó ta và ngươi chưa rõ mà thôi.
Phương Đa Bệnh thầm khen Hoa Như Tuyết. Mặc dù mặt mũi của người này rất xấu nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Điểm mấu chốt trong vụ này là tại sao ngay cả Kim Mãn Đường cũng chết… Còn nữa, rốt cuộc đồ vật trong tấm biên lai cầm đồ này là gì?
Lý Liên Hoa thì thào:
- Kim Mãn Đường sợ quá mà chết… Đổng Linh thì treo cổ… Tại sao xác lại ở bên ngoài cửa sổ phòng Kim Mãn Đường? Hoa bổ đầu! Kim Mãn Đường có một bảo bối có giá trị liên thành(*) tên là “Bạc Lam Nhân Thủ”, ngài có từng nghe qua chăng?
(*) Giá trị liên thành: Bắt đầu từ “ngọc bích liên thành”, là viên ngọc của họ Hòa nước Triệu, vua nước Tần rất thích nên tìm cách chiếm đoạt, bày mưu đổi lấy 15 thành trì để dụ nước Triệu mang ngọc sang. Nước Triệu cử Lan Tương Như sang nước Tần làm thuyết khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc. Về sau, “giá trị liên thành” dùng để chỉ những vật có giá trị rất lớn.
Hoa Như Tuyết gật đầu.
- Đó là lễ vật mà một nước nhỏ ở Tây Vực đã cống cho hoàng đế triều trước rồi sau đó bị lưu lạc trong dân gian. Hơn mười năm trước, nghe nói nó rơi vào tay của Kim Mãn Đường, nhưng ta tìm mấy lần mà vẫn không phát hiện ra Bạc Lam Nhân Thủ nằm ở đâu.
Sắc mặt của Lý Liên Hoa lại càng phủ đầy vẻ thắc mắc.
- Quả nhiên là Bạc Lam Nhân Thủ đã mất tích, nhưng không thể nói rằng cái “mật thất” này giấu thứ đó…
Hoa Như Tuyết “ừ” một tiếng.
- Tạm thời không nói tới chuyện Bạc Lam Nhân Thủ. Việc Đổng Linh chết rất có thể liên quan đến biên lai cầm đồ này. Có thể cái chết của Kim Mãn Đường là sự cố ngoài ý muốn nhưng vẫn còn có một việc ta nghĩ mãi vẫn không ra.
Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
Hoa Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa.
- Chuyện Đổng Linh treo cổ. Y treo cổ ở đâu, dây thừng treo cổ y đâu?
Phương Đa Bệnh bừng tỉnh gật đầu lia lịa. Lý Liên Hoa tập trung tinh thần nhìn chiếc hộp thò ra bên tường, tay sờ sờ miếng lót mềm trong hộp, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, đột nhiên xen vào:
- Cái chết của Đổng Linh không những có khả năng liên quan đến tấm biên lai, mà còn liên quan đến mật thất.
- Mật thất? – Phương Đa Bệnh chỉ vào cái hộp bí mật kia. – Mật thất này sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười:
- Trên người y có mang theo một cái lược gãy răng, chứng tỏ trước đó y đã từng sử dụng, nhưng có lẽ là tìm sai chỗ. Vậy nơi mà y tìm được nằm ở đâu? Tại sao y lại tưởng đó là mật thất? Không chừng việc tìm nhầm đó có liên quan đến cái chết của y.
Hoa Như Tuyết cau mày, giọng điệu cuối cùng cũng trầm xuống:
- Ngươi nói trong Nguyên Bảo sơn trang này còn mật thất thứ hai Đổng Linh bị người ta treo cổ ở đó?
Lý Liên Hoa giật mình.
- Ta chỉ nói… chỉ nhắc nhở… Đổng Linh từng tìm sai mật thất, dùng sai chìa khóa…
Hoa Như Tuyết trừng mắt nhìn hắn. Sắc mặt của Lý Liên Hoa lại đổi thành vẻ áy náy.
- Ta chưa hề nói chắc chắn trong Nguyên Bảo sơn trang còn có mật thất thứ hai…
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng, thầm mắng Lý Liên Hoa là tên tiểu nhân gian xảo.
- Vừa rồi khi bổn công tử tìm ngươi đã lục soát toàn bộ sơn trang, chắc chắn nơi này không còn có mật thất nào khác, huống hồ là mật thất giết người. Tuyệt đối không thể nào!
Hoa Như Tuyết nói lạnh lùng:
- Nguyên Bảo sơn trang nổi tiếng giàu có, cửa sổ trong sơn trang đều được chế tạo từ thép, một khi khóa lại gian nào cũng là mật thất. Tuy nhiên giết người không nhất định cứ phải là trong mật thất. Võ công của Kim Nguyên Bảo không bằng Đổng Linh, nếu Kim Nguyên Bảo muốn giết y thì chắc chắn phải sử dụng mưu kế.
Lý Liên Hoa nghe vậy thì liên tục gật đầu. Phương Đa Bệnh đột nhiên lên tiếng:
- Đổng Linh thắt cổ, chẳng phải Kim Nguyên Bảo cũng thắt cổ đó sao?
Lý Liên Hoa trợn mắt liếc nhìn Phương Đa Bệnh rồi nói chậm rãi:
- Có thể người trong Nguyên Bảo sơn trang đều thích tự sát bằng cách treo cổ…
Hoa Như Tuyết bật ra một tiếng “ồ” nhưng không cho ý kiến gì.
Mấy người bàn bạc trong phòng ngủ của Kim Mãn Đường cả nửa ngày nhưng không tìm được đầu mối, liền tới xem tình trạng của Kim Nguyên Bảo, thấy ông ta vốn đã điên điên khùng khùng, sau khi thắt cổ được cứu sống thì lại chẳng khác gì người đã chết. Nghe nói cổ họng của ông ta bị thương nặng, Công Dương Vô Môn đã cắm hơn mười cây châm vào, chỉ là trong vòng hai ba tháng tới đừng hòng mở miệng nói chuyện, mười ngày nữa cũng đừng mơ tưởng đến việc có thể tự do vận động, có thể giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.
Trong vòng nửa ngày, những điểm đáng ngời xuất hiện càng lúc càng nhiều. Vết trượt trên cỏ, tấm biên lai cầm đồ ở nhà bếp, Kim Nguyên Bảo thắt cổ, vật trong hộc mất tích. Những chuyện lạ trong Nguyên Bảo sơn trang không vì việc Kim Mãn Đường chết mà chấm dứt, vẫn diễn ra như cũ. Sau khi ra khỏi phòng của Kim Nguyên Bảo, mấy người bọn họ đều về nghỉ ngơi, chờ cơm trưa.
Phương Đa Bệnh đi theo Lý Liên Hoa, nhanh chóng vào phòng của hắn. Y thấy sau khi về phòng, hắn liền quét dọn căn phòng cẩn thận rồi lại cầm khan lau bàn lau ghế. Nhìn Lý Liên Hoa mải mê làm mấy công việc vặt vãnh đó, cuối cùng Phương Đa Bệnh không chịu được nữa phải lên tiếng:
- Liên Hoa thối! Rốt cuộc thì ngươi có nghĩ ra Kim Mãn Đường bị cái gì dọa sợ đến chết không? Ta ở đây càng lâu đâu càng to ra rồi…
Lý Liên Hoa liền chậm rãi nói:
- Đầu của ngươi vốn to hơn đầu ta.
Phương Đa Bệnh ngẩn người rồi nổi giận. Y đang định xả thì nghe Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Nhưng lúc này thật sự ta cũng cảm thấy mơ hồ. Chuyện ta nghĩ không ra có lẽ còn nhiều hơn ngươi. Còn nữa…
Hắn ngừng lại một chút đồng thời cũng thôi lau bàn, thở dài một tiếng nhỏ rồi ngồi xuống đưa tay lên xoa trán, nhìn có vẻ hơi mệt. Phương Đa Bệnh ngẩn người.
- Ngươi cảm thấy mệt?
Lý Liên Hoa lắc đầu rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi nói thanh danh của Kim Linh Kiếm Đổng Linh trên giang hồ như thế nào?
Phương Đa Bệnh thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm nên cũng có chút lo lắng, nhưng khi Lý Liên Hoa vòng vo thay đổi đề tài thì không khỏi nổi giận, thầm mắng hắn là tên khốn số một trong thiên hạ. Y “hừ” một tiếng rồi nói:
- Tiếng tăm của Đổng Linh dù không được tốt như mấy chữ “Nhũ Yến Thần Châm” của Quan hiệp y nhưng cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng của giang hồ.
Lý Liên Hoa từ từ liếc mắt sang nhìn y.
- Nghe nói y còn có nữ nhân…
Phương Đa Bệnh gật đầu.
- “Yến Tử Toa” Khương Phù Dung. Cả hai người rất đẹp đôi.
Lý Liên Hoa vẫn nói bằng giọng chậm rãi:
- Người như vậy mà lại thắt cổ tự sát hay sao?
Phương Đa Bệnh lập tức lắc đầu.
- Không.
Lý Liên Hoa tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Phương Đa Bệnh, hắn mỉm cười nói:
- Vậy Đổng Linh thắt cổ, chắc chắn là do bị người khác treo lên…
Lần này, Phương Đa Bệnh không phụ họa mà trừng mắt lên noi:
- Nói thừa! Ai mà chẳng biết là có người treo y lên…
Lý Liên Hoa lại nói:
- Bị người ta treo lên nhưng mà y không giãy giụa…
Phương Đa Bệnh thuận miện giải thích:
- Chắc chắn là trước đó y đã bị người ta khống chế bằng cách điểm huyệt hay hạ độc gì đó.
Lý Liên Hoa lắc đầu:
- Y không bị trúng độc. Nếu như bị trúng độc, Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn sẽ nhận ra ngay. Còn nếu bị người ta điểm huyệt thì trong mười lăm người của Nguyên Bảo sơn trang, từ sống đến chết ngươi đều đã gặp, ngươi có thấy kẻ nào võ công cao hơn Đổng Linh không?
Phương Đa Bệnh đáp:
- Không có.
Lý Liên Hoa lại hỏi:
- Vậy Đổng Linh bị khống chế bằng cách nào?
Phương Đa Bệnh đáp:
- Không biết.
Lý Liên Hoa thở dài:
- Đây là chuyện thứ nhất mà ta không rõ.
Phương Đa Bệnh nghe vậy liền hỏi:
- Vậy chuyện thứ hai là gì?
- Chuyện thứ hai là tại sao Kim Nguyên Bảo lại thắt cổ? – Lý Liên Hoa cười khổ. – Nếu lão thắt cổ rồi chết thì không chừng ta còn hiểu được một chút. Nhưng lão thắt cổ xong lại không chết…
Phương Đa Bệnh nhíu mày:
- Cái này… từ xưa tới nay có người thắt cổ chết có người không, cũng chẳng có gì lạ.
Lý Liên Hoa nhìn y bằng ánh mắt thật sự thất vọng. Hắn lại thở dài:
- Chuyện không rõ thứ ba là… trong Nguyên Bảo sơn trang có tổng cộng mười lăm người. Kim Mãn Đường đã chết. Kim Nguyên Bảo chẳng khác gì đã chết. Mười ba người còn lại là đầy tớ. Đổng Linh cũng đã chết. Nói cách khác, ba người quan trọng ở Nguyên Bảo sơn trang đều chết hết rồi. Giả sử vật viết trên biên lai đó chính là Bạc Lam Nhân Thủ, vậy nó ở đâu?
Phương Đa Bệnh nghe đến đó nghẹn họng mà nhìn trăn trối:
- Cái này… cái này… không chừng bị đám tôi tớ trong sơn trang ăn trộm…
Lý Liên Hoa cười khổ.
- Chuyện đó trừ phi lúc Kim Mãn Đường chết, Bạc Lam Nhân Thủ bị lão đánh rơi trên mặt đất rồi tôi tớ nhặt được. Nhưng ngươi đừng quên Kim Nguyên Bảo còn chưa chết, có đứa đầy tớ nào dám to gan như vậy? Chẳng lẽ kẻ đó biết trước Kim Nguyên Bảo sẽ phát điên? Nếu muốn nói trong Nguyên Bảo sơn trang có một tên đầy tớ bị mật treo cổ Đổng Linh, sau đó dọa Kim Mãn Đường chết, đánh cắp Bạc Lam Nhân Thủ mà không một ai phát hiện, sau đó y còn ẩn nấp rồi đủ khả năng treo cổ Kim Nguyên Bảo ngay trước Công Dương Vô Môn và Quan Hà Mộng đang đứng ở bên ngoài… kẻ đó chỉ có thể là… quỷ…
Phương Đa Bệnh hoàn toàn không phục,
- Nếu như có cao thủ tuyệt đỉnh giống Lý Tương Di thì cũng có thể làm được chuyện như vậy…
Lý Liên Hoa trừng mắt.
- Nếu là cao thủ tuyệt đỉnh như vậy thì hà tất phải đi làm đầy tớ ở Nguyên Bảo sơn trang? Chưa nói tới chuyện cho dù là Lý Tương Di cũng không thể dọa chết Kim Mãn Đường được. Mà cho dù có kỳ nhân như vậy, có thể che mặt cướp Bạc Lam Nhân Thủ mà không ai hay, thì kẻ đó là ai, cần gì phải lén lút như vậy?
Phương Đa Bệnh bị hắn nói cho cứng họng không trả lời được, cả giận nói:
- Vậy chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì xảy ra?
Lý Liên Hoa đáp:
- Ta không biết. – Ngừng một chút, Lý Liên Hoa lại chậm rãi nói. – Nếu chuyện này càng tìm hiểu càng bế tắc thì chứng tỏ ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sai.
Phương Đa Bệnh hỏi lại:
- Ngay từ đầu?
Lý Liên Hoa nói:
- Từ đầu chúng ta giả thiết Đổng Linh và Kim Mãn Đường bị một thứ gì đó treo cổ và dọa cho sợ đến chết. Rồi sau đó Kim Nguyên Bảo lại thắt cổ, chúng ta vẫn giả thiết rằng việc treo Kim Nguyên Bảo lên xà nhà và việc hại chết Đổng Linh và Kim Mãn Đường là cùng một đối tượng, dẫn đến kết luận nếu trong sơn trang Nguyên Bảo không có người nào làm được chuyện như vậy thì chỉ có thần thánh. Nói như vậy… không chừng… - Hắn lại nói tiếp thật chậm rãi. – Có lẽ nên suy xét sự việc theo hướng rộng hơn. Hại chết Đổng Linh và dọa Kim Mãn Đường sợ đến chết là hai “thứ” khác nhau. Và chuyện Kim Nguyên Bảo thắt cổ hoàn toàn không liên quan gì tới chuyện đó. Nói không chừng lão lên cơn điên muốn tự sát thì sao?
Phương Đa Bệnh nhíu mày:
- Ngươi muốn nói cái chết của ba người đó chỉ là sự trùng hợp? Vậy có khác gì nói là có quỷ đâu.
Lý Liên Hoa lắc đầu:
- Ta chỉ muốn nói là không chừng trong sơn trang không chỉ có một hung thủ mà có đến hai hoặc ba.
Phương Đa Bệnh giật nảy mình, Lý Liên Hoa lại nói:
- Ta đói bụng.
Phương Đa Bệnh đang chờ nghe hắn nói tiếp, nghe thấy câu “ta đói bụng” thì ngây người ra mất một lúc mới hỏi lại:
- Cái gì?
Lý Liên Hoa nói thản nhiên:
- Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.
Phương Đa Bệnh trợn mắt há mồm, cả giận nói:
- Ngươi bảo không chừng trong sơn trang có hai đến ba hung thủ rồi sau đó thì sao?
Lý Liên Hoa trả lời:
- Sau đó ta đói bụng.
Phương Đa Bệnh chửi thầm, “Lý Liên Hoa là tên vô lại… Lý Liên Hoa là tên vô lại…” đến khi đủ ba mươi sáu lần đã bị Lý Liên Hoa kéo thẳng tới nhà bếp. Lúc này, nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn. Lý Liên Hoa thấy chưa có cơm, đành thở dài nhìn cây cổ thụ đằng sau bếp. Phương Đa Bệnh thấy vậy thì nảy sinh một cảm giác không hay. Qủa nhiên y thấy Lý Liên Hoa từ từ đi tới rồi trèo lên chọn lựa mất một lúc rồi đi xuống với vẻ mặt thất vọng. Lúc này, trong tay hắn có một đoạn dây thép xuyên qua mấy con sâu. Hắn nói một cách áy náy:
- Trên cây có sâu…
Phương Đa Bệnh trợn mắt ngửa mặt lên trời rồi kéo hắn đi vào trong bếp. Khi bước vào bên trong, đầu bếp vẫn đang rửa đồ, có lẽ phải hơn nửa canh giờ nữa mới có cơm. Thấy vậy, Phương Đa Bệnh cười thầm khoái trá, còn có Lý Liên Hoa ngày càng không giấu nổi thất vọng. Đầu bếp giải thích do chỉ có một mình nên xoay xở không kịp, nếu các vị khách đói bụng, cứ tự mình làm chút mỳ ăn trước. Lý Liên Hoa nghe thấy vậy liền vui vẻ đồng ý. Phương Đa Bệnh không đói, hứng chí cầm một con dao xem nấu mỳ có cần thái rau cho vào không.
Lý Liên Hoa cúi xuống định gẩy cho lửa cháy to hơn. Hắn nhấc nồi đun nước lên nhìn chăm chăm vào trong lò. Lúc này, lửa cũng không to lắm, hắn gẩy gẩy một lúc rồi đột nhiên rút thứ gì đó từ trong bếp lò ra. Phương Đa Bệnh thấy vậy thì giật mình. Lúc sáng nay, y cũng nhìn thấy thứ đó nhưng không chú ý. Lúc này, trong gian bếp tro bắt đầu bay tán loạn.
- Ngươi định làm cái quỷ gì… - Đột nhiên, y giơ tay chộp lấy miếng tro tàn. – A?
Lý Liên Hoa vừa kéo mấy thứ đồ gì đó thật dài từ trong lò ra ngoài vừa ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi chộp được cái gì?
Phương Đa Bệnh ngửa tay ra, ngay trong đám tro tàn đó có một nửa mặt chưa bị cháy hết, bên trên vẫn còn nửa chữ “ Lam” viết nguệch ngoạc.
- Biên lại cầm đồ.
Thứ mà Lý Liên Hoa lôi từ trong bếp lò ra là mấy đoạn dây thừng. Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn đám dây thừng, hỏi:
- Ngươi cho đây là hung khí treo cổ Đổng Linh?
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Cái này hơi dài quá.
Bếp lò trong Nguyên Bảo sơn trang rất to, bên trên đặt được cả mấy cái nồi. Sợi dây thừng quấn lại chiếm gần như toàn bộ lò, có lẽ phải dài tới ba trượng và không biết bị đốt bao nhiêu. Nếu như dùng để treo cổ tự sát thì đúng là quá dài. Lý Liên Hoa nhìn quanh bếp thấy ở đây có hai cái cửa sổ, một trong hai khóa đã bị hỏng khóa. Ngoài một cái ống khói rất to, mấy cái sọt, mấy cái nồi và dăm ba cái thớt, hòan toàn không có điểm nào đáng chú ý.
- Nếu như nói đây là hung khí treo cổ Đổng Linh thì bị cho vào trong bếp đốt cũng là hợp lý…
Lý Liên Hoa kéo kéo sợi dây thừng. Lúc này, sợ dây đã bị đốt thành mấy đoạn, có một chỗ được thắt nút thòng lọng nên muốn nói nó dùng để treo cổ cũng được, mà nói dùng nó để kéo nước cũng có khả năng bởi trên sợi dây còn dính một vài vết rêu xanh.
Trong lúc hai người ngồi xổm quanh đoạn dây thừng bàn luận thì Tiểu sư phụ bước vào:
- Đó là sợ dây thừng dùng để múc nước ở giếng sau, do bị đứt không dùng được nữa ta mới cho vào bếp.
Lý Liên Hoa như từ trong mộng tỉnh lại “a” lên một tiếng.
- Ngươi đã nhét nó vào lò?
Tiếu sư phụ ngạc nhiên nhìn hắn.
- Trang chủ là người tiết kiệm, không dùng được nhưng sợi dây thừng này vẫn có thể đốt, dùng để nhóm lửa rất tốt.
Lý Liên Hoa hỏi:
- Sợi dây này bị đứt lúc nào?
Tiếu sư phụ đáp:
- Năm ngày trước.
Phương Đa Bệnh cũng “a” lên một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Liên Hoa thì thấy hắn cũng đang ngẩn người, phải mất một lúc lâu mới thốt ra được một tiếng “à!”. Sau đó Lý Liên Hoa lơ đãng đun một nồi nước sôi, trút vào một bát mỳ rồi tiện tay cho hành thái, muối ăn vào. Hắn cầm bát mỳ đang bốc khói nghi ngút để xuống bàn rồi đột nhiên mỉm cười.
- Ngươi ăn đi.
- Hả?
Phương Đa Bệnh trợn mắt há mồm.
- Chẳng phải ngươi bảo đang đói…? Ta không có đói… Ta quay lại đây…
Nhưng Lý Liên Hoa đã thản nhiên khoanh tay đi ra khỏi bếp, lững thững bước về phòng của Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn.
Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn đang bàn tán về những chuyện kì bì xảy ra mấy ngày gần đây. Công Dương Vô Môn cho rằng Kim Mãn Đường mắc bệnh tim nên trong đêm thanh vắng đột nhiên phát bệnh mà chết. Còn Đổng Linh vì sao lại treo cổ chết? Vì sao thi thể bị chuyển đến hoa viên? Những điều này lão không hiểu nổi. Nhưng chắc chắn Kim Nguyên Bảo treo cổ khi lên cơn điên. Quan Hà Mộng cũng có rất nhiều thắc mắc. Về cái chết của Đổng Linh, cứ cho là bị ai đó giết đi, nhưng việc thi thể bị di dời đúng là một điều khó hiểu.
- Hai vị… đại hiệp..
Quan Hà Mộng khẽ giật mình. Từ ngoài cửa, có một người vừa mỉm cười vừa tiến vào, trên tay cầm một nhánh cỏ xanh. Ánh nắng ấm áp ôn hòa chiếu lên người hắn tạo ảo giác người bước vào là một thiếu niên tuấn tú vô song. Đợi đến khi người đó bước hẳn vào phòng, bọn họ mới nhận ra đó là Lý Liên Hoa. chú ý đến nhánh cỏ trên tay Lý Liên Hoa, lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lý Liên Hoa đáp:
- Hai vị đại hiệp chắc cũng biết Lý mỗ có thể cải tử hoàn sinh, đây là bí mật của việc cải tử hoàn sinh đấy.
Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn đều giật mình nhìn nhánh cỏ. Quan Hà Mộng cau mày nói:
- Cái này… hình như cái này là cỏ cẩu vĩ thì phải?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt đáp:
- Loại cỏ này dễ nhầm lẫn với cỏ cẩu vĩ thông thường. Hai vị nhìn kĩ loại cỏ… ấy… thuốc quý hiếm này xem, nó có tổng cộng một trăm ba mươi lăm hạt, màu sắc trong xanh có vàng, gần ngọn chỉ có hai phiến lá, trên các hạt có lông mao dài khoảng nửa tấc. Điểm khác biệt lớn nhất của nó là khi bẻ gãy sẽ chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu.
Hai người nghe thấy thế thì bán tín bán nghi. Rồi bọn họ lại thấy Lý Liên Hoa bẻ nhánh “thảo dược” kia, quả nhiên bên trong chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như màu máu, trong lòng cũng tin tưởng hơn nhiều. Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Đem cỏ này trọn lẫn với một số chất kịch độc như hạc đỉnh hồng, thạch tín, độc khiên ky, mật khổng tước… sau đó sắc lên đến khi còn khoảng nửa bát, nhân lúc thuốc còn nóng rót luôn vào trong cổ…
Hắn mới nói được một nửa, Công Dương Vô Môn đã lạnh lùng cắt ngang:
- Nói năng linh tinh. Mấy loại độc dược này dễ bốc hơi, đun trên lửa sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lý Liên Hoa mặt không biến sắc.
- Điểm quan trọng ở đây là cho thêm dược thảo cải tử hoàn sinh. Bốn năm trước, lúc cứu Thi Văn Tuyệt, ta đã phát hiện ra phương thức bí truyền này. Năm đó, ta sắc bốn loại độc dược kia vốn định lấy độc trị độc vì trong người Thi Văn Tuyệt có độc, gần như đã vô phương cứu chữa. Thế nhưng, sau khi sắc bốn loại đọc đó với nhau thì dược tính giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút hơi độc, dùng nó để kích thích kinh mạch. Cơ bắp huyết khí của người đã chết được độc dược kich thích, lại được loại dược quý hiếm hỗ trợ, chưa tới ba ngày, người đó có thể cải tử hoàn sinh… Ta đã thử nhiều lần rồi, có thể nói rất linh nghiệm.
Công Dương Vô Môn khẽ nhíu mày. Quan Hà Mộng vốn muốn phản bác lại nhưng nghe mấy câu không phải dược lý, nên cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, gã nhịn không được mà buột miệng thốt ra một câu:
- Chỉ mới nghe qua “độc dược kiến huyết phong hầu()”, còn đọc có thể kích thích khí huyết thì đây là lần đầu tiên ta nghe tới.
() Độc gặp máu là chết.
Lý Liên Hoa gật đầu liên tục:
- Đúng vậy. Ta thấy Kim tổng bị thương nặng, không bằng để ông ta uống thuốc này đi. Ông ta uống xong, bệnh tình sẽ nhanh khỏi thôi. Sau đó, chúng ta tra xem vì sao phải treo cổ tự vẫn…
Quan Hà Mộng kinh ngạc:
- Thuốc này… thuốc này…
Không phải gã không tin tưởng Lý Liên Hoa mà là loại thuốc này không đáng tin. Một cây cỏ cẩu vĩ thêm bốn loại kịch độc làm sao có thể cải tử hoàn sinh được?
Công Dương Vô Môn từ tốn nói:
- Có thể thử một lần xem sao.
Lý Liên Hoa mỉm cười hỏi:
- Thật ạ?
Công Dương Vô Môn lập tức nói:
- Lý thần ý nói là có thể, hà cớ gì chúng ta lại không tin?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt đáp:
- Thật sao? Vậy thì ta đã sắc một bát thuốc này để trong nhà bếp. Trước tiên, tiền bối tới phòng của Kim tổng quản rút ngân châm trên cổ ông ta ra đã.
Công Dương Vô Môn quay người bước đi. Bỗng… “Bốp!”, Lý Liên Hoa đánh một chưởng vào sau đầu Công Dương Vô Môn . Quan Hà Mộng không kịp phòng bị, kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi…
Lý Liên Hoa đưa tay lên, áy náy cười với Quan Hà Mộng. Quan Hà Mộng thấy vậy liền lùi hai bước đề phòng.
- Ngươi… ngươi… chẳng lẽ là ngươi…
Lý Liên Hoa đưa ngón tay lên, “xuỵt” một tiếng rồi nói:
- Ngươi sợ ta a?
Quan Hà Mộng không biết nên trả lời thế nào. Đầu tiên, LÝ LIÊN HOA bước vào phòng nói một tràng về thảo dược quý hiếm có tác dụng cải tử hoàn sinh. Sau đó, hắn đột nhiên đánh Công Dương Vô Môn bất tỉnh. Hành động kỳ lạ như vậy, chẳng khác nào vạch mặt hắn từ trước đến nay chỉ luôn giả vờ hiền lành hồ đồ hay sao? Thấy bàn tay hắn hơi cử động, sắc mặt tươi cười phấn khởi, Quan Hà Mộng lại dựng tóc gáy, lạnh hết cả người. Nếu nói giờ phút này Quan Hà Mộng không sợ hãi là nói dối.
- Ngươi muốn thế nào?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ta không cần gì cả. Ngươi mau đánh chuông gọi mọi người tới phòng bếp ăn cơm. Sau đó, gỡ mấy cái ngân châm trên cổ Kim Nguyên Bảo ra rồi đưa ông ta đến phòng bếp. Sau đó ta sẽ mời ngươi uống trà.
Quan Hà Mộng nghẹn họng, ngây người hồi lâu, nhìn Lý Liên Hoa thản nhiên dùng một tay nắm mắt cá chân trái của Công Dương Vô Môn , kéo lê lão trên mặt đất như kéo một bao gạo, thong thả về phòng bếp.
Phương Đa Bệnh bưng bát mỳ Lý Liên Hoa nấu, đắn đo suy xét xem Phương đại công tử có nên ăn thứ mỳ này hay không, rốt cuộc miễn cưỡng uống một chút nước. Đột nhiên, y trông thấy Lý Liên Hoa kéo chân trái của Công Dương Vô Môn về hướng nhà bếp, “phụt” một tiếng, số nước y vừa uống phun đầy đất.
- Lý Liên Hoa , ngươi giết người sao?
- Số người ta đã giết nhiều hơn số mỳ ngươi từng ăn đó.
Lý Liên Hoa nhíu mày nhìn mặt đất đầy nước dùng. Đột nhiên, hắn nắm chân trái của Công Dương Vô Môn kéo lão rồi ném về phía Phương Đa Bệnh, sau đó chạy đi tìm khăn lau sàn nhà. Phương Đa Bệnh bất đắc dĩ tóm lấy chân trái của Công Dương Vô Môn , thả cũng không được mà không thả cũng không xong. Y kêu lên oai oái:
- Lý Liên Hoa! Sao ngươi lại làm lão tiểu tử thành ra thế này?
Lý Liên Hoa lau nước mỳ trên mặt đất, vứt khăn lau đi rồi khẽ cười:
- Chờ một chút ngươi sẽ biết…
…
Không lâu sau, Quan Hà Mộng cũng đưa Kim Nguyên Bảo tới, lúc này, ngân châm vẫn chưa được rút ra khỏi cổ ông ta. Hoa Như Tuyết và mấy nha dịch của mình đều tới phòng bếp, thấy Phương Đa Bệnh nắm chân trái của Công Dương Vô Môn, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Lý Liên Hoa chậm chạp đi tới cửa sổ bên trái của phòng bếp, thò tay tháo móc khóa trên cửa. Sau đó, hắn quay đầu cười.
- Hoa bổ đầu! Ngài có đầu mối gì về cái chết của Kim Mãn Đường không?
Hoa Như Tuyết lạnh nhạt trả lời:
- Có
Phương Đa Bệnh bất ngờ ngớ người ra. Quan Hà Mộng lại càng ngạc nhiên gấp bội. Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Tại hạ rất muốn nghe tình hình cụ thể.
Hoa Như Tuyết nói:
- Không có nhiều đầu mối cho lắm nên chưa thể kết luận được.
Phương Đa Bệnh nghe vậy thì phì cười, còn Lý Liên Hoa cung kính đáp lại:
- Khắp Nguyên Bảo sơn trang đâu đâu cũng có manh mối. Chỉ cần quan sát kỹ thì bất kỳ chỗ nào cũng thấy khả nghi. Cớ sao ngài lại chưa đưa ra được kết luận?
Hoa Như Tuyết phản bác:
- Nói nhảm.
Lý Liên Hoa vẫn thản nhiên mỉm cười, nói tiếp:
- … Bởi vì mấy án mạng xảy ra tại Nguyên Bảo sơn trang không phải án mạng liên hoàn, mà là các vụ giết người khác nhau.
Hoa Như Tuyết biến sắc, Quan Hà Mộng thì kinh hãi, mấy nha dịch xôn xao bàn tán. Chỉ có Phương Đa Bệnh mới nghe thấy thế đã nhấc chân Công Dương Vô Môn lên chỉ chỉ:
- Một trong số những thủ phạm là lão tiểu tử này sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Lão có phải một trong những thủ phạm hay không ta còn chưa biết…
Phương Đa Bệnh tức giận nói:
- Không biết sao ngươi lại đánh lão bất tỉnh?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ngươi nghe ta nói đã.
Sau đó, hắn quay sang Hoa Như Tuyết , thò tay vào trong ngực áo mình lấy ra hai mảnh biên lai cầm đồ Phương Đa Bệnh tìm được trong bếp lò.
- Đây là một tờ giấy Ôn Châu, nội dung trên đó hình như là về việc cầm đồ, vật đem cầm chính là Bạc Lam Nhân Thủ, hay nói cách khác, tờ giấy này chứng minh lai lịch của thứ bảo vật hiếm có Kim Mãn Đường sỡ hữu. Trên mảnh giấy còn có dấu của hiệu cầm đồ Nguyên Bảo.
Hoa Như Tuyết gật đầu, mảnh giấy này ông cũng đã từng thấy.
- Giấy Ôn Châu chỉ được sản xuất từ đất Ôn Châu. Hiệu cầm đồ Nguyên Bảo dùng nó để viết giấy cầm đồ chứng tỏ hiệu này nằm ở Ôn Châu. Kim Linh Kiếm Đổng Linh xuất thần từ Ôn Châu, vì thế chắc chắn y có liên quan tới biên lai cầm đồ này. – LÝ LIÊN HOA nói. – Giả sử Bạc Lam Nhân Thủ là bảo vật của Đổng gia ở Ôn Châu được đem cầm cho Kim Mãn Đường cách đây hai mươi năm. Hai mươi năm sau, Đổng gia trở nên thịnh vượng, muốn chuộc lại bảo vật gia truyền. Vì thế họ mới đem biên lai cầm đồ tới Kim phủ. Suy đoán như vậy, có lẽ là hợp lý nhất.
Hoa Như Tuyết và Quan Hà Mộng nghe thấy thế đều gật đầu.
- Nhưng Bạc Lam Nhân Thủ là bảo vật Kim Mãn Đường yêu thích nhất, đời nào lão chịu trả lại cho Đổng Linh. – Lý Liên Hoa tiếp tục nói. – Luận về võ công, lão không đich lại Đổng Linh, lại chẳng có lý do để không trả Bạc Lam Nhân Thủ vì cả thiên hạ đêu biết Kim Mãn Đường giữ nó. Lão ta muốn có chống chế cũng không được. Muốn giữ Bạc Lam Nhân Thủ lại, chỉ còn cách hại chết Đổng Linh, tốt nhất là làm cách nào đó mà không ai phát hiện.
Quan Hà Mộng trầm ngâm.
- Việc này tương đối khó đấy.
Lý Liên Hoa nói:
- Không khó chút nào.
Phương Đa Bệnh ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ trong Nguyên Bảo sơn trang thực sự có một mật thất giết người sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Nói cũng đúng mà nói không có cũng chẳng sai.
Hoa Như Tuyết tiếp lời một cách thản nhiên:
- Ta đã từng nói rồi, cửa sổ của Nguyên Bảo sơn trang đều làm bằng thép, chỉ cần khóa cửa sổ lại thì phòng nào cũng là mật thất.
Lý Liên Hoa “ừm” một tiếng đồng tình. Quan Hà Mộng thấy thế bèn chen vào:
- Nhưng Đổng Linh cũng không chết một cách bí mật, mà bị treo ngoài cửa sổ, mọi người đều thấy.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Dĩ nhiên Đổng Linh không chết vì treo cổ. Mọi người quan sát thi thể Đổng Linh, có phát hiện ra điểm gì lạ không?
- Điểm gì?
Phương Đa Bệnh ngờ vực hỏi. Quan Hà Mộng và Hoa Như Tuyết đều gật nhẹ đầu. Quan Hà Mộng đáp:
- Sau khi thi triển Thảo Thượng Phi, ta cũng phát hiện ra điểm lạ. Quần áo Đổng Linh rất sạch sẽ, không có một hạt bụi, hình như có ai đó đã thay quần áo cho y. Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Đúng vậy. Bên ngoài cửa sổ Kim Mãn Đường đầy cỏ non, nhiều bùn đất. Đổng Linh ngã trên đất vì sao quần áo không hề bị bẩn, thậm chí còn rất sạch sẽ. Nhưng nếu Đổng Linh bị người khác thay quần áo, thì tại sai phải thay? Nếu không thay quần áo, vậy kẻ giết người làm thế nào đưa Đổng Linh đến hoa viên?
- Rốt cuộc Đổng Linh đã chết như thế nào? – Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi.
Lý Liên Hoa đáp không chút do dự:
- Đổng Linh bị treo cổ trong nhà bếp.
- Bị treo cổ trong bếp
Phương Đa Bệnh cứng họng, sau đó lại bật cười khì khì.
- Lý Liên Hoa ! Ngươi điên rồi sao? Làm gì có ai lại đi thắt cổ trong bếp chứ?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Y bị người nào đó khống chế trong bếp rồi treo cổ lên.
Hoa Như Tuyết trầm ngâm rồi lẩm bẩm:
- Nhà bếp? Nhà bếp…
Phương Đa Bệnh lại cười nhạo.
- Khóa cửa ở đây đều hỏng cả rồi, ngay cả cửa sổ cũng không đóng được, làm sao có thể…
Hoa Như Tuyết nghe vậy giật mình.
- Khóa cửa sổ?
Lý Liên Hoa khóa cửa sổ, vừa mỉm cười vừa gõ ổ khóa xuống bàn. Từ bên trong ổ khóa có hai thứ gì đó rơi xuống đất phát ra hai tiếng leng keng.
Răng lược phỉ thúy!
Răng lược phỉ thúy nằm trong ổ khóa cửa sổ!
- Cái đó… cái đó… - Phương Đa Bệnh trợn mắt. – Chuyện gì thế này?
Lý Liên Hoa xoay người nhặt hai cái răng lược, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
- Những vật này chứng minh Đổng Linh đã từng dùng lược phỉ thúy để cố mở ổ khóa, vì sao lại như vậy?
Hoa Như Tuyết lạnh lùng đáp:
- Vì y bị nhốt trong bếp!
Lý Liên Hoa cười vui vẻ.
- Muốn lừa Đổng Linh đến nhà bếp rất dễ dàng. Chỉ cần nói với y Bạc Lam Nhân Thủ được giấu trong bếp, chắc chắn y sẽ ngoan ngoãn tới liền. Nhưng vì sao phải nhốt Đổng Linh trong nhà bếp? – Hắn quét mắt một vòng. – Phòng bếp này không lớn, chỉ có hai cửa sổ, lại có một bếp lò lớn,năm nồi hơi. Chỉ cần đóng chặt cửa sổ, gió rất khó lùa vào bếp. Bên trên tuy có ống thông khói nhưng dưới đất không có không khí. Ống thông khói ở quá xa nên không có nhiều tác dụng lắm. Nếu cửa sổ bị khóa chặt, bếp lò hoạt động trong vòng một, hai tiếng. Mọi người nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì?
Quan Hà Mộng rùng mình, thốt ra tiếng:
- Không có không khí để thở…
Lý Liên Hoa mỉm cười. Sắc mặt Hoa Như Tuyết cực kì khó coi.
- Nhưng vì sao Đổng Linh lại chịu chui vào phòng bếp có cửa sổ đóng chặt? Y không biết mình bị gài bẫy sao? Chẳng lẽ y không thể thoát ra theo đường ống thông khói?
Lý Liên Hoa chậm rãi đáp:
- Trong đó có một chút thủ đoạn… Hoa bổ đầu, nếu ngài là Đổng Linh, ta là Kim Mãn Đường nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, vốn ta nên trả lại Bạc Lam Nhân Thủ cho ngài, rồi nhận lại ba mươi triệu lượng bạc, hai bên giải quyết xong nợ nần, đột nhiên, ta nói cho ngài biết, “Thật ra Bạc Lam Nhân Thủ được giấu trong phòng bếp, ngài tới đó mà tìm. Nếu tìm thấy ngài có thể đem đi”. Như vậy, ngài có tin không?
Hoa Như Tuyết ngập ngừng:
- Đương nhiên không tin!
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Nếu Kim Mãn Đường muốn dùng cách đó để gạt Đổng Linh, Đổng Linh đương nhiên sẽ không tin. Như vậy, Kim Mãn Đường sẽ không lấy được ba mươi triệu tiền chuộc. Do đó, người bảo Đổng Linh vào phòng bếp và đưa cho y một chiếc lược phỉ thúy chắc chắn không phải Kim Mãn Đường. Đó có thể là Trương Tam, Lý Tứ() hay là một đại nha đầu tiểu nha đầu nào đó, mà cũng có thể là Kim Nguyên Bảo
() Người Hoa nói Trương Tam, Lý Tứ cũng như người Việt bảo là thằng Giáp, thằng Ất, chỉ người không xác định bất kì nào đó.
Hoa Như Tuyết gật đầu đồng tình. Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Kim Mãn Đường chỉ cần bày mưu để một ai đó ám chỉ điều ấy với Đổng Linh. Kim Mãn Đường không muốn trả lại Bạc Lam Nhân Thủ nên đã giấu nó đi, nhưng đó là bảo vật của Đổng gia, người hầu kia có tình cảm tốt với Đổng Linh hoặc vì một lý do nào đó đã nói cho y biết Bạc Lam Nhân Thủ được giấu trong phòng bếp, sau đó lại đưa cho Đổng Linh một chiếc lược phỉ thúy có giá trị liên thành. Nếu Đổng Linh suy nghĩ không cẩn thận, chắc chắn sẽ tin lời người đó nói.
Phương Đa Bệnh nhíu mày.
- Tin thì sao chứ?
Lý Liên Hoa nhìn y với ánh mắt bất đắc dĩ.
- Sau khi tin rồi, y sẽ tới phòng bếp để tìm cơ quan trong đêm tối, giống ngươi lúc sáng sớm…
Phương Đa Bệnh hừ hừ.
- Như ta lúc sáng sớm thì sao hả?
Lý Liên Hoa lại nhìn y với ánh mắt dịu dàng thương cảm như đồ tể thấy heo con.
- Y muốn tìm đồ, trước tiên phải thắp đèn lên. Để tránh bị lộ, y sẽ đóng hết cửa sổ rồi mới châm đèn.
Quan Hà Mộng “a” một tiếng. Phương Đa Bệnh dường như cũng hiểu ra điều gì đó, y có chút hổ thẹn.
- Thì ra là thế…
Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Sau đó cái khóa này… lại là khóa chết. Một khi đóng cửa sổ là không thể mở ra nổi trừ phi có chìa khóa đặc chế của Nguyên Bảo sơn trang. Vì thế, chẳng ai khóa Đổng Linh ở trong cả. – Hắn nở nụ cười xán lạn nhìn Phương Đa Bệnh. – Cửa sổ là do y tự khóa.
- Sau đó, bếp lò cháy, hút hết không khí trong phòng. Đợi đến khi Đổng Linh phát hiện ra có sự khác thường thì đã muộn rồi. Cho dù y có dùng lược phỉ thúy này để cạy khóa thì cũng không thể nào thoát nổi.
Hoa Như Tuyết ngẩng đầu nhìn vị trí ống khói, cười lạnh:
- Ống khói này rất cao, không có khinh công số một thì không thể lên được.
Lý Liên Hoa cũng liếc mắt nhìn ống khói, rồi nói từ tốn:
- Theo kịch bản của Kim Mãn Đường, Đổng Linh sẽ bị ngạt khí mà hôn mê hoặc tử vong. Thế là xong. Nhưng… - Hắn liếc mắt, cười với Quan Hà Mộng. – Nhưng… còn có bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng… Bạc Lam Nhân Thủ được biết đến là một bảo vật vô giá có thể chữa bách bệnh. Đổng Linh và Kim Mãn Đường đều không muốn nhả ra thì đương nhiên sẽ có người để ý tới.
Quan Hà Mộng khẽ giật mình, gã lặn lội đường xa tới đây cũng chỉ vì muốn được nhìn thấy Bạc Lam Nhân Thủ một lần.
- Sau khi Đổng Linh hôn mê, để che giấu việc làm của mình, Kim Mãn Đường muốn xóa toàn bộ dấu vết. – Lý Liên Hoa tiếp tục nói. – Việc này cần giao cho người khác. Vì thế thi thể của Dl đã được giao cho Kim Nguyên Bảo xử lí.
- Kim Nguyên Bảo?
Mấy người thì thào với nhau, nhất thời đều quay sang nhìn Kim Nguyên Bảo. Lý Liên Hoa lại nói:
- Kim Nguyên Bảo đã theo Kim Mãn Đường mấy chục năm rồi, đương nhiên có thể xem như tâm phúc. Nhưng Kim Mãn Đường quên một điều.
- Điều gì? – Phương Đa Bệnh kinh ngạc.
Lý Liên Hoa nhìn về phía Quan Hà Mộng.
- Chắc hẳn Quan đại hiệp đã rất rõ, Kim Nguyên Bảo mắc bệnh “bạch thốn”. Tuy đây không phải bệnh nan y nhưng khi “trùng” chạy vào đầu sẽ khiến người bệnh rất đau đớn.
Quan Hà Mộng gật đầu.
- Đúng vậy.
Lý Liên Hoa lại nói:
- Vì thế, Kim Nguyên Bảo cũng rất cần Bạc Lam Nhân Thủ. Có điều, Kim Mãn Đường lại cực kỳ coi trọng thứ bảo vật này.
Trong vòng hai mươi năm qua, lão ta chỉ cho vài người uống rượu đựng bằng cái đầu đó, đương nhiên không dễ gì mà cho Kim Nguyên Bảo sử dụng. Nghe nói, mỗi lần Bạc Lam Nhân Thủ thấm rượu, hiệu lực sẽ giảm đi đáng kể. Kim Mãn Đường rất quý báu vật này, lão ta muốn dùng nó để kéo dài tuổi thọ. Kim Nguyên Bảo là nô tài, chỉ mới được nhìn qua Bạc Lam Nhân Thủ nhưng ông ta vẫn biết Bạc Lam Nhân Thủ được giấu ở đâu. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Đây quả thật là một chuyện rất khổ sở, nhìn thấy lại không chiếm được. Vì thế, lúc Kim Mãn Đường căn dặn ông ta phải xử lí thi thể của Đổng Linh, có lẽ ông ta đã nảy ra một ý.
- Ý gì? – Hoa Như Tuyết lạnh lùng hỏi.
- Một ý tưởng giúp ông ta vừa trộm được Bạc Lam Nhân Thủ vừa có thể xóa hết mọi nghi ngờ. – Lý Liên Hoa thở dài. – Nếu ông lặng lẽ chở thi thể Đổng Linh đi rồi nói với Kim Mãn Đường rằng Đổng Linh chỉ hôn mê chứ chưa hề chết, đột nhiên tỉnh lại, ẩn mình trong sơn trang, đánh cắp Bạc Lam Nhân Thủ. Chỉ cần ông ta sắp xếp ổn thỏa thì thời điểm Đổng Linh “biến mất” cũng là lúc ông ta đang ở cạnh Kim Mãn Đường ông ta vẫn có được lòng tin của chủ.
Phương Đa Bệnh càng nghe càng thấy thắc mắc:
- Ông ta và Kim Mãn Đường ở cạnh nhau, vậy làm cách nào để thi thể Dl biến mất không dấu vết?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Đúng vậy! Ông ta sẽ làm cho Kim Mãn Đường tưởng rằng Đổng Linh chưa chết.
Hoa Như Tuyết ngẩng đầu nhìn ống khói, rồi chậm rãi phun ra từng từ:
- Ta hiểu rồi…
Quan Hà Mộng cũng nhìn ống khói.
- Ta hiểu nhưng vẫn chưa rõ mọi chuyện cho lắm.
Lý Liên Hoa liếc nhìn Phương Đa Bệnh với ánh mắt như có phần đáng tiếc:
- Muốn làm cho thi thể đột nhiên biến mất, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là cái ống khói trên kia.
Phương Đa Bệnh lại cau mày.
- Ống khói?
Lý Liên Hoa thở dài, hắn cực kỳ thất vọng về Phương Đa Bệnh.
- Ngươi nghĩ thử xem. Dù mắt kém đến đâu thì một vật thể sống sờ sờ ra đấy… đừng nói là một người chết bị ném ra ngoài cửa sổ, ai mà chẳng biết cơ chứ. Nhưng nếu như người đó bị lôi ra qua ống khói phía trên kia thì lại khác. Ngươi đừng quên, Đổng Linh bị treo cổ bằng dây thừng. Y bị ngạt khí dẫn đến hôn mê, dùng dao thái rau cũng giết được, vứt vào chum nước cũng chết đuối, vì sao phải dùng dây thừng treo cổ? – Hắn gằn từng chữ nói tiếp. – Phòng bếp có năm nồi hơi lớn, để tỏa khói ra ngoài, ống khói được làm rất to. Sơn trang Nguyên Bảo có nhiều cây cối, cành rất mềm. Kim Nguyên Bảo tìm được hai cái cây có độ cao tương đương nhau, liền căng dây thép trên hai cái cây này. Sau đó, ông ta dùng dây thừng thắt một nút thắt chết có thể di chuyển trên dây thép. Để treo cổ, ông ta giấu dây thừng bên trong ống khói thế là xong. Lúc chuẩn bị đi, Kim Nguyên Bảo sẽ kéo sợi dây thừng xuống trói vào cổ Đổng Linh. Chiều dài dây thừng có hạn nên dây thép cũng bị kéo xuống, hai nhành cây sẽ uốn cong thành hình vòng cung tạo ra xung lực mạnh mẽ. Chỉ cần Kim Nguyên Bảo bỏ tay ra, nhành cây bị kéo cong sẽ lôi cổ Đổng Linh ra ngoài qua ống khói, treo trong rừng cây. Trời tối, sơn trang Nguyên Bảo ít người, chắc chắn không dễ bị phát hiện.
Hoa Như Tuyết cau mày lắng nghe, nghĩ ngợi hồi lâu.
- Chuyện này có thể xảy ra… Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao quần áo của Đổng Linh bị đổi. Chắc chắn, quần áo của y sẽ dính đầy dầu mỡ trong phòng bếp.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Phỏng đoán như vậy là vì trên cây trong nội viện còn để lại một số dấu vết. Kim Nguyên Bảo chỉ muốn làm cho Đổng Linh mất tích. Sau khi trộm được Bạc Lam Nhân Thủ, ông ta sẽ đổ hết tội lên đầu Đổng Linh. Nào ngờ, khi phát hiện ra Đổng Linh biến mất, Kim Mãn Đường lập tức trở về phòng canh giữ Bạc Lam Nhân Thủ. Kim Nguyên Bảo chưa có cở hội ra tay, đúng lúc này bỗng xảy ra một chuyện mà Kim Nguyên Bảo không ngờ tới…
- Đổng Linh sống lại? – Phương Đa Bệnh nói đùa. – Thi thể cử động?
Lý Liên Hoa nhe răng cười.
- Đúng.
Phương Đa Bệnh lại càng hoảng sợ.
- Thi thể cử động thật sao? Ngươi đừng có làm ta sợ thế chứ.
Lý Liên Hoa chỉ về phía phòng ngủ của Kim Mãn Đường ở phía xa.
- Ống khói của phòng bếp này rất cao. Mà độ cao này đủ để đưa thi thể Dl ra ngoài một cách thuận lợi ước chừng khoảng bốn trượng. Nhìn toàn cảnh sơn trang Nguyên Bảo, chỉ có hai cái cây duy nhất có độ cao tương đương. Một cây ở ngay phía sau phòng bếp, một cây khác ở trước phòng ngủ của Kim Mãn Đường. Dây thép Kim Nguyên Bảo kéo qua một tiểu viện vì thế ông ta không thể buộc dây thép ở độ cao giống nhau. Đầu dây buộc bên phía phòng ngủ của Kim Mãn Đường rõ ràng thấp hơn bên kia, nên dây thép không thể kéo căng và thẳng. Do đó thi thể Đổng Linh bị treo phía trên, dần dần sẽ trôi xuống phía thấp hơn…
Nói tới đây, mọi người đều “a” lên kinh ngạc. Tình cảnh lúc đó chắc hẳn rất kinh khủng. Lý Liên Hoa mỉm cười, tâm trạng của hắn hết sức khoan khoái dễ chịu.
- Sau đó, Kim Mãn Đường chạy vội về phòng canh gác giữ Bạc Lam Nhân Thủ. Đột nhiên, lão trông thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ ngoài cửa sổ: Dl với gương mặt dữ tợn, lưỡi thè ra, trên người loang lổ bùn đất, lơ lửng trong không trung đang chầm chậm bay về phía lão…
Quan Hà Mộng giật mình.
- Lão ta vốn có bệnh, vì quá sợ nên đã đứng tim, đột tử. Đây đương nhiên là chuyện hết sức bình thường.
Lý Liên Hoa gật đầu đồng tình.
- Do đó, Kim Mãn Đường chết ngoài ý muốn. Đổng Linh bị treo trên dây, chân lướt qua bãi cỏ nên xuất hiện hai vết trượt khác thường kia.
Phương Đa Bệnh thở dài.
- Cho nên Kim Mãn Đường cũng chết… Thứ hù chết ông ta lại chính là Dl…
Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Kim Nguyên Bảo đang chờ đợi thời cơ trộm Bạc Lam Nhân Thủ, chứng kiến tình hình đó, có lẽ ông ta cũng rất kinh hoảng. Vì thế, ông ta vội vàng thả thi thể Đổng Linh xuống bãi cỏ, cắt đứt dây thép và dây thừng, sau đó đánh cắp Bạc Lam Nhân Thủ, đồng thời giả vờ phát điên vì quá hoảng sợ, chuẩn bị cho việc mình không hề hay biết gì. Kim Mãn Đường chết bất đắc kỳ tử nằm ngoài dữ liệu của Kim Nguyên Bảo. Nếu có người điều tra, không chừng sẽ tìm ra chuyện Bạc Lam Nhân Thủ biến mất. Hơn nữa, Kim phủ giàu có nổi danh thiên hạ, Kim Mãn Đường mà chết, Nguyên Bảo sơn trang tan đàn xẻ nghé, ông ta cần ít thời gian để chuẩn bị phương án đào tẩu nên truyền tin ra bên ngoài là Kim Mãn Đường chưa chết. Nhưng ông ta không thể giấu được thi thể của Đổng Linh, huống hồ mùi hôi từ xác của Kim Mãn Đường cũng cần Đổng Linh che giấu hộ. Vì thế ông ta đem thi thể Đổng Linh đặt bên cạnh Kim Mãn Đường.
- Nhưng ta không hề tìm thấy Bạc Lam Nhân Thủ trên người Kim Nguyên Bảo. – Hoa Như Tuyết lạnh lùng nói. – Chuyện này chưa rõ ràng lắm, tuy giải thích được nhiều điểm đáng ngờ nhưng lại không có bằng chứng.
Lý Liên Hoa từ tốn nói:
- Cho dù ta có suy đoán như thế nào về cái chết của Đổng Linh và Kim Mãn Đường, Bạc Lam Nhân Thủ cũng không hề bị đưa ra ngoài. Nó vẫn nằm trong sơn trang Nguyên Bảo, chỉ là “ bỗng dung biến mất” mà thôi… Phương Đa Bệnh…
Hắn đột nhiên gọi tên Phương Đa Bệnh, khiến y giật mình.
- Cái gì?
Lý Liên Hoa hỏi:
- Nếu như ngươi đột nhiên có một thứ thuốc trường sinh bất lão, ngươi sẽ đem nó giấu vào một nơi bí mật như dưới đất, dưới ván giường hay trong chậu hoa?
Phương Đa Bệnh trả lời không chút do dự:
- Không, trừ phi cả ngày ta ngồi trên đó hoặc ta nuốt chửng luôn.
Lý Liên Hoa cười hì hì.
- Thế đấy, đồ vật liền thân, trừ phi có chuyện gì bất đắc dĩ, nếu không Kim Nguyên Bảo sẽ không để nó rời khỏi người mình. Nhưng nó cũng không nằm trên người ông ta. Chẳng những thế, ông ta còn đi treo cổ tự vẫn, vì sao chứ?
Hoa Như Tuyết âm trầm hỏi:
- Chẳng lẽ ông ta đã nuốt chửng rồi?
Lý Liên Hoa giật mình, cười bất đắc dĩ.
- Nếu một mình ông ta ăn hết Bạc Lam Nhân Thủ, chắc chắn sẽ bị nghẹn chết mất. Ta đoán, có người đã trộm hoặc cướp nó đi mất.
- Người khác? – Phương Đa Bệnh nghi hoặc. – Còn có người khác sao?
Lý Liên Hoa giơ ngón trỏ chỉ mũi Phương Đa Bệnh, chỉ mũi Quan Hà Mộng, chỉ mũi Hoa Như Tuyết,chỉ mũi Công Dương Vô Môn, rồi lại chỉ mũi mình, sau đó mỉm cười nói:
- Có.
Quan Hà Mộng giật mình, la lên thất thanh:
- Ngươi nói trong số chúng ta có người…
Lý Liên Hoa nói thật ôn hòa:
- Trong số chúng ta có người đã khám phá ra màn kịch của Kim Nguyên Bảo, rồi cướp mất Bạc Lam Nhân Thủ.
Phương Đa Bệnh đá về phía Công Dương Vô Môn.
- Ngươi nói là lão sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ừm…
Hoa Như Tuyết đột nhiên nói:
- Ta cũng thấy Công Dương Vô Môn rất đáng nghi. – Lý Liên Hoa “ồ” một tiếng. Hoa Như Tuyết lạnh lùng nhìn Quan Hà Mộng. – Ta cũng thấy ngươi rất đáng nghi.
Quan Hà Mộng lắp bắp:
- Ta… ta…
Hoa Như Tuyết coi như không thấy, nói nhàn nhạt:
- Ngươi được mệnh danh là “Nhũ Yến Thân Châm” vậy mà lại không giỏi ý thuật…
Phương Đa Bệnh phì cười, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết. Chẳng lẽ trên đời không chỉ có Lý Liên Hoa giả danh thần y? Ngay cả Quan Hà Mộng cũng giả danh thần y sao? Lý Liên Hoa vẫn bình thản, dường như cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Sau đó, Hoa Như Tuyết lại nói tiếp:
- Thi thể Đổng Linh có sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn khác với những người chết do treo cổ. Rõ ràng, y đã chết do ngạt khí mà ngươi lại không thấy điểm gì nghi vấn
Mặt Quan Hà Mộng trắng bệch. Hoa Như Tuyết liếc nhìn Lý Liên Hoa . Lý Liên Hoa thì mỉm cười, giống như hắn đã biết sớm Đổng Linh chết do ngạt thở. Mặt mũi Phương Đa Bệnh tươi tắn hớn hở. Hoa Như Tuyết lại nói tiếp:
- Tuy ta không hiểu về y thuật nhưng phàm là những người biết cách điểm huyệt, ai mà chẳng biết trên cổ của con người không có đến mười mấy huyệt, nhưng Công Dương Vô Môn lại châm hơn mười mấy cây kim lên cổ Kim Nguyên Bảo, ta cũng thấy rất lạ. Nhưng vì sao ngươi lại không phát hiện ra?
Quan Hà Mộng cắn môi.
- Ta…
Hoa Như Tuyết tiếp tục nói:
- Lúc Kim Nguyên Bảo treo cổ, ngươi và Công Dương Vô Môn đều ở bên ngoài. Ta thật sự không hiểu, với võ công của Quan Hà Mộng, vì sao lại không nghe thấy trong phòng có động tĩnh.
Phương Đa Bệnh ngạc nhiên nhìn Quan Hà Mộng, mặt gã lúc đỏ lúc trắng. Sau đó, Quan Hà Mộng thở hắt ra, dậm chân, tức giận nói:
- Được rồi… ta… ta không phải Quan Hà Mộng, ta là…
Lý Liên Hoa tỏ ra ngạc nhiên, còn “Quan Hà Mộng” lại nhìn hắn chằm chằm.
- Rõ ràng ngươi biết ta…
Lý Liên Hoa mỉm cười ôn hòa:
- Ta chẳng biết gì cả.
“Quan Hà Mộng” ngẩn người, chậm rãi cúi đầu:
- Ta họ Tô…
- Họ Tô?
Hoa Như Tuyết thầm lướt qua thật nhanh tất cả những người họ Tô trong võ lâm.
- Ngươi là nghĩa muội của Nhũ Yến Thần Châm – “Song Phi” Tô Tiểu Dung.
“Quan Hà Mộng” khẽ gật đầu. Nàng chính là nghĩa muội của Quan Hà Mộng. Quan Hà Mộng căm ghét Kim Mãn Đường , không muốn chữa bệnh cho lão ta, nàng lại hiếu kỳ với cái thứ gọi là Bạc Lam Nhân Thủ, vì thế mới cải trang đến xem. Phương Đa Bệnh liền phì cười. Khinh công của Tô Tiểu Dung không tồi nhưng nội lực kém, nàng cũng không am hiểu về thuật điểm huyệt. Chẳng trách nàng không nghe thấy động tĩnh cách đó mấy trượng, cũng không biết nên cổ Kim Nguyên Bảo có quá nhiều ngân châm. Tô Tiểu Dung liếc trộm Lý Liên Hoa. Lúc cái người này va vào nàng ở cửa, rõ ràng hắn ta đã biết nàng là nữ, vì sao hắn… vì sao hắn tỏ ra như thế mình không biết gì như vậy? Trong lúc Tô Tiểu Dung đang đau đầu suy nghĩ, Lý Liên Hoa lại hứng thú nhìn mông Công Dương Vô Môn.
- Nghĩa muội của Quan đại hiệp chắc hẳn không phải là kẻ ác ôn bức người khác tự tử. Thật ra, ngay từ đầu ta đã cảm thấy Công Dương… vị đại hiệp tiền bối này có chút gì hơi lạ .
- Lạ ở điểm nào?
Lúc này Phương Đa Bệnh cố ý trêu chọc. Lý Liên Hoa tỏ ra rất thỏa mãn, hòa nhã nói tiếp:
- Rõ ràng Kim Nguyên Bảo đang giả điên, lão lại giả vờ như không biết. Đổng Linh chết do ngạt khí, lão lại bảo do thắt cổ. Kỳ lạ nhất chính là…
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Dung cắt ngang hắn:
- Làm sao ngươi biết Kim Nguyên Bảo đang giả điên? Rõ ràng ông ta có bệnh mà.
Lý Liên Hoa rất kiên nhẫn với nữ nhi, nên vẫn ôn hòa giải thích:
- Bên hông ông ta đeo một chuỗi bánh gạo và vỏ quýt khô, đó là những thứ dùng để chống độc từ thi thể người chết. Ông ta không bên cạnh thi thể Dl cả ngày, và nếu thật sự cho rằng Kim Mãn Đường còn sống, vì sao phải đeo những thứ ấy?
Mặt Tô Tiểu Dung đỏ bừng, nàng không nói thêm gì nữa. Lý Liên Hoa lại tiếp tục:
- Kỳ lạ nhất chính là lúc Kim Nguyên Bảo treo cổ tự tử, Công Dương Vô Môn và Tô cô nương ở bên ngoài. Tô cô nương ngẫu nhiên đi tới đó, Công Dương tiền bối lại tới sớm hơn Tô cô nương. Vậy trước khi gặp Tô cô nương, rốt cuộc lão ta đã làm gì? – Hắn nói trước từng từ một. – Chúng ta đã chia ra tìm kiếm mật thất, mỗi người đều mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Trong khoảng thời gian này, Công Dương Vô Môn đã làm gì? Không ai biết cả.
Phương Đa Bệnh và Tô Tiểu Dung nhìn nhau, mỗi người đều có ý nghĩa riêng. Lý Liên Hoa lại nói chậm rãi:
- Chưa kể, về phía Bạc Lam Nhân Thủ, đáng ra nó nên ở trong phủ nhưng sau khi Hoa bổ đầu tới Nguyên Bảo sơn trang lại không tìm ra. Hoa bổ đầu đã lục soát mọi ngóc ngách trong phủ nhưng không tìm thấy thứ gì… Mà trước khi Hoa bổ đầu tới đây, có một người khác đã tới sơn trang Nguyên Bảo, đó chính là Công Dương Vô Môn. – Hắn nhìn Hoa Như Tuyết. – Ngài đã lục soát người Công Dương Vô Môn chưa?
Hoa Như Tuyết âm trầm:
- Chưa!
Lý Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm.
- Ta không biết Kim Nguyên Bảo tự sát hay bị Công Dương Vô Môn treo lên. Nhưng nếu như, vì Công Dương Vô Môn tới sớm hơn mà phát hiện ra Kim Nguyên Bảo lấy trộm Bạc Lam Nhân Thủ, cùng với y thuật cao siêu của mình, khẳng định lão đã biết Kim Nguyên Bảo giả điên. Do đó, lão mới có thể uy hiếp ông ta giao Bạc Lam Nhân Thủ rồi giấu trong người. Cũng không có gì kỳ lạ, một khi Công Dương Vô Môn đã có Bạc Lam Nhân Thủ trong tay, Kim Nguyên Bảo không thể tiếp tục sống. Ông ta mà sống Công Dương Vô Môn không thể có được Bạc Lam Nhân Thủ.
Tô Tiểu Dung thở dài.
- Nếu như ngươi đã sớm biết, vì sao không nói cho Hoa bổ đầu mà lại muốn dùng cỏ cải tử hoàn sinh để lừa lão ta?
LÝ LIÊN HOA đột nhiên mỉm cười.
- Phương Đa Bệnh!
Phương Đa Bệnh vung tay áo, phấn khởi đáp:
- Đến ngay đây!
Lý Liên Hoa khẽ phất tay, đám cỏ cẩu vĩ xanh vàng khô quắt xuất hiện trên tay. Hắn mỉm cười nói:
- Đây là kì dược cải tử hoàn sinh. Loại cỏ này dễ nhầm lẫn với cỏ cẩu vĩ thông thường. Hai vị nhìn kĩ xem… loại dược quý hiếm này có tổng cộng một trăm ba mươi lăm hạt. Màu sắc trong xanh có vàng. Gần ngọn chỉ có hai phiến lá. Trên các hạt có lông mao dài khoảng nửa tấc. Điểm khác biệt lớn nhất của nó là khi bẻ gãy, bên trong sẽ chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu…
Tô Tiểu Dung cứng lưỡi nghe hắn nhắc lại những điều này. Đến khi Lý Liên Hoa hỏi Phương Đa Bệnh ngươi tin không thì Phương Đa Bệnh chửi ầm lên:
- Tin cái đồ đại đầu quỷ nhà ngươi! Đây rõ ràng là cỏ cẩu vĩ, ngươi dám nói Phương đại công tử ta chưa từng thấy cỏ cẩu vĩ sao?
Lý Liên Hoa nghiêm túc nói:
- Nó khác cỏ cẩu vĩ thông thường, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi… a… màu đỏ thẫm…
Hắn trông thấy chỗ nhánh cỏ bị bẻ gãy, “chất lỏng” đột ngột biến thành màu đen nên phải đổi giọng. Sắc mặt Phương Đa Bệnh còn đen hơn nhánh cỏ kia, hầm hừ:
- Ngươi cho rằng ta không biết lúc ngươi bẻ gãy cỏ đã tự rạch tay mình sao?
Lý Liên Hoa lắc lắc nhánh cỏ cẩu vĩ trong tay, quay sang nhìn Tô Tiểu Dung mỉm cười:
- Phương Đa Bệnh còn không tin điều này… - Công Dương Vô Môn sống tới tám mươi bảy tuổi, là một lão hồ ly đã thành tinh thì làm sao có thể tin được điều này được? Lão tin mới là chuyện lạ đấy. Ai mà chẳng biết bốn loại kịch đọc mà rót vào cổ họng chắc chắn sẽ chết. Đã thế lại đổ vào lúc còn nóng, cứ xem như không bị độc chết thì cũng sẽ bị bỏng chết. Nhưng có lẽ lão cũng không dám chắc là ta có đang lừa lão hay không. Dù sao, ta nói rất hay, không chừng ta ngẫu nhiên có thể lấy độc trị độc cứu một hai người, liền tự cho rằng cải tử hoàn sinh? Nếu như thực sự muốn Kim Nguyên Bảo uống cái thuốc “cải tử hoàn sinh” này, có lẽ lão sẽ cười ta thối mũi. Còn nếu cho rằng ta gạt lão, trước tiên lão sẽ muốn tìm hiểu xem ta đang lừa cái gì, ngoài ra còn có thể lấy cớ châm cứu bốc thuốc giết chết Kim Nguyên Bảo. Chẳng qua, lão không ngờ loại “kỳ dược” này cũng chỉ để ta đánh một quyền vào gáy mà thôi. – Lý Liên Hoa nhìn Tô Tiểu Dung. – Ngược lại chỉ có Tô cô nương tốt bụng liên tục ngăn cản ta sử dụng thuốc “cải tử hoàn sinh”.
Mặt Tô Tiểu Dung đỏ bừng:
- Ta nào biết ngươi… lắm mưu nhiều kế… suy nghĩ quái đản như vậy?
Lý Liên Hoa hòa nhã đáp:
- Cô là một tiểu cô nương, không nên học theo ta.
Tô Tiểu Dung lại nói:
- Giống ngươi cũng không có gì là không tốt cả. Chẳng qua ta không đủ thông minh mà thôi.
Lý Liên Hoa mỉm cười không nói thêm gì. Phương Đa Bệnh thì như mở cờ trong bụng, y xem tiểu cô nương này đã thích Lý Liên Hoa rồi.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Hoa Như Tuyết lục soát khắp người Công Dương Vô Môn. Quả nhiên, ông ta tìm thấy một đồ vật hình cầu trong túi quần của lão hồ ly này. Mắt Tô Tiểu Dung sáng lên.
- Mở ra xem xem!
Phương Đa Bệnh cũng rất hiếu kì.
- Bạc Lam Nhân Thủ nổi danh thiên hạ không biết rốt cuộc là vật gì?
Hoa Như Tuyết mở bao gấm ra xem, cả ba người bọn họ đều giật mình.
Đó là một khối đá trong suốt màu lam, tỏa ra ánh sáng rất đẹp. Quả thật trên đó cũng có hai con mắt, một cái mũi… được vàng bịt lại thành hình cái ly, nhưng ba người vô cùng thất vọng. Phương Đa Bệnh nhịn không được bật ra một câu:
- Cái này… giống một cái đầu lâu giả làm bằng ngọc bích thì đúng hơn… chẳng qua là một loại châu báu.
Tô Tiểu Dung nhíu máy.
- Cái này… cái này tuy đẹp nhưng…
Nhưng khác hoàn toàn so với Bạc Lam Nhân Thủ quỷ dị đáng sợ mà nàng tưởng tượng. Hoa Như Tuyết không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên sai nha dịch dán giấy xác nhận, xếp vào danh sách.
- Cái gọi là Bạc Lam Nhân Thủ thật ra là một vật dùng đá Bạc Lam mà khắc thành hình đầu người. – Lý Liên Hoa đứng ở một bên vui vẻ nói. – Đá Bạc Lam là một loại ngọc bích. Thế nhưng dưới ánh sáng nó không chỉ có màu xanh mà ngẫu nhiên còn có thể thấy hào quang màu xanh nhạt như hồ nước nên được gọi là “ Bạc Lam”. Uống rượu bằng cái ly này cũng không thể kéo dài tuổi thọ, hay là “có thể giải bách độc”, “có thể chữa bách bệnh”… Nó chẳng qua chỉ là một khối bảo thạch cực lớn, điêu khắc kỳ lạ theo truyền thuyết từ đời xưa mà thôi. Năm đó Lý Tương Di cũng từng uống rượu bằng cái ly này, nếu như rượu có thể giải bách độc, thì tại sao Lý Tương Di lại…
Hắn không nói gì thêm mà chỉ nhếch miệng cười. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Hóa ra, món đồ vật gây ra những tranh đấu gay gắt, dẫn đến cái chết của ba người cũng chỉ là một đồ vật hư cấu… Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:
- Hắn làm sao?
Lý Liên Hoa hỏi lại:
- Chứ không vì sao hắn rơi xuống biển chết?
Phương Đa Bệnh càng ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết hắn trúng độc rồi rơi xuống biển chết?
Lý Liên Hoa ngượng ngùng nói:
- Ta nghĩ hắn lợi hại như vậy, nếu cả trăm loại độc cũng không sợ chẳng phải sẽ càng lợi hại hơn sao? Người lợi hại như vậy thì tại sao lại rơi xuống biển mà chết đuối? Như vậy chẳng phải là có vấn đề hay sao?
Phương Đa Bệnh bán tín bán nghi, một lúc sau mới nói:
- Tên Lý Liên Hoa chết giẫm, ngươi thật là lạ…
- Lý Liên Hoa. – Rất nhanh, Tô Tiểu Dung mất hết hứng thú với Bạc Lam Nhân Thủ, đột nhiên quay sang nói với Lý Liên Hoa. – Tháng sau trong võ lâm có chuyện trọng đại, ngươi có biết không?
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt.
- Chuyện trọng đại gì vậy?
Tô Tiểu Dung cười, phô hàm răng trắng tinh một cách duyên dáng.
- Mồng tám tháng sau, “ Tứ Bảo Tuyên Thiên” Tiếu Tử Khâm sẽ cưới Kiều Uyển Văn. Nghĩa huynh của ta sẽ tới chúc mừng, ta cũng đi theo. Ngươi có đi không?
Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì ngây ra.
- Tiếu Tử Khâm cưới Kiều Uyển Văn sao?
Tô Tiểu Dung gật đầu, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
- Tiếu đại hiệp theo đuổi giai nhân suốt mười năm, cuối cùng cũng giành được trái tim nàng. Kết quả đó thật là mỹ mãn. Nghe nói năm xưa Kiều đại tỷ là hồng nhan tri kỉ của Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di. Sau khi Tương Di rơi xuống biển mất tích, mấy lần Kiều đại tỷ trầm mình tự vẫn đều được Tiếu đại hiệp cứu lên. Sau đó, hai người cùng hành tẩu giang hồ. Trải qua mười năm ròng, Kiều đại tỷ mới chấp thuận Tiếu đại hiệp, ngay cả đám hậu sinh vãn bối như ta mà cũng thấy nó như một câu chuyện thần tiên.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Vậy… vậy sao? – Rồi hắn mỉm cười. – Đúng là như chuyện thần tiên, nếu không có Tiếu đại hiệp sớm hôm làm bạn, Kiều cô nương đã chết rồi.
Tô Tiểu Dung kêu lên:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta ghét nhất những người nói tỷ ấy thay lòng đổi dạ, một nữ lấy hai chồng. Lý đại ca có đi chúc mừng không?
Lý Liên Hoa nghĩ một lát rồi thốt lên:
- Ta…
- Đương nhiên là cũng đi rồi. Nếu Tô cô nương đã đi, thì có lý gì Lý đại ca lại không đi? – Phương Đa Bệnh cười hì hì nhìn Tô Tiểu Dung, rồi vỗ mạnh vào vai nàng. – Yên tâm đi, cho dù tên Liên Hoa chết giẫm này không đi, ta cũng sẽ buộc hắn phải đi.
Tô Tiểu Dung nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, che miệng cười trộm. Lý Liên Hoa thở dài rồi lẩm bẩm:
- Ta thấy tháng sau phải sửa lại nhà cửa, mua chăn mới, may quần áo ấm. Mùa đông sắp đến rồi…
Hoa Như Tuyết sai người làm cho Công Dương Vô Môn tỉnh dậy, buộc lão phải rút những cây châm trên cổ Kim Nguyên Bảo ra, cứu ông ta từ Quỷ môn quan trở về.
Mấy ngày sau, khi vết thương trên cổ Kim Nguyên Bảo đã lành quá nửa, ông ta liền khai ra chân tướng sự việc ở Nguyên Bảo sơn trang. Quả nhiên Đổng Linh đã mang biên lại tới đòi Bạc Lam Nhân Thủ, nhưng là vì dung mạo nữ nhân của y bị độc dược hủy hoại. Những chuyện sau đó cũng không khác nhiều so với suy đoán của Lý Liên Hoa. Chỉ có điều Kim Nguyên Bảo không phải treo cổ tự tử, mà do Công Dương Vô Môn định bóp cổ giết chết, đúng lúc đó nghe thấy tiếng bước chân của Tô Tiểu Dung nên vội lấy thắt lung treo ông ta lên. Vốn lão nghĩ rằng chắc chắn ông ta sẽ chết, nào ngờ lại được người hầu phát hiện ra sớm, nên coi như là đã gặp may. Kim Nguyên Bảo và Công Dương Vô Môn đều bị giam vào đại lao. Hoa Như Tuyết tra hỏi Công Dương Vô Môn lý do tại sao lại muốn chiếm đoạt Bạc Lam Nhân Thủ. Cuối cùng Công Dương Vô Môn cũng khai ra, lão muốn có vật này từ lâu rồi, mục đích là để nghiên cứ bí mật giải bách độc, trừ bách bệnh của nó. Hoa Như Tuyết lạnh lùng hỏi một câu:
- Thì ra ngươi giết người rồi lại đi cứu người?
Công Dương Vô Môn không biết trả lời thế nào, đột nhiên gào khóc thảm thiết, vô cùng hối hận. Có lẽ lão ta phải đợi đến chin chục tuổi mới có thể ra khỏi ngục cứu người. Nếu lão có thể sống đến lúc đó, sau khi ra ngục hẳn sẽ là một người tốt.
Còn Kim Nguyên Bảo do mắc chứng bệnh bạch thốn nên không lâu sau phát điên mà chết. Chẳng ai biết được tại sao ông ta lại mắc phải thứ bệnh này, chỉ biết đám ngục tốt canh giữ vẫn thầm lưu truyền ông ta rất thích ăn thịt thối.
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Chỉ trong mấy ngày, chuyện hôn sự của Tử Bào Tuyên Thiên Tiếu Tử Khâm và Kiều Uyển Văn đã trở thành đề tài được quan tâm nhất trong giang hồ.Tiếu Tử Khâm vốn là Tam môn chủ của Tứ Cố Môn năm xưa, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Lý Tương Di. Còn Kiều Uyển Văn là hồng nhan tri kỉ của Lý Tương Di, năm xưa đã cùng hắn tung hoành khắp giang hồ, cho đến nay lại trở thành nương tử của huynh đệ hắn. Nếu Lý Tương Di còn sống không biết sẽ có cảm giác như thế nào?
Còn Lý Liên Hoa thì lại rầu rĩ. Mùa đông sắp tới, tòa nhà gỗ của hắn dột nát khắp nơi, cần phải tu sửa lại.
HẾT