Ta vẫn cho rằng, trên đời này, người tốt là người tốt, người xấu là người xấu.
Tô Tử Thanh giúp dân trừ hại, nhất định y là người tốt.
Nhưng ta sai rồi.
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, chỉ có mẹ ta canh giữ bên giường. Bà xoa lên thái dương của ta, nức nở, ta biết, chỗ đó có một vết sẹo mờ, là vết thương khi ta ngã xuống từ vách núi.
Đầu của ta âm ỉ đau, còn mẹ ta ngồi bên cạnh kể chuyện năm năm trước.
Lời nói của Mộ Dung Tiểu Thất có một nửa là thật, sau khi đầu ta bị thương quả thực có quên đi một chuyện, hoặc là nói, một người. Chẳng qua người này không phải Mộ Dung Tiểu Thất, mà là Tô Tử Thanh.
Vào năm ta mười ba tuổi, Tô Tử Thanh rời khỏi trấn Thanh Hà, khi đó ta chưa hiểu chuyện, không biết vì sao mẹ ta lại gửi gắm ta cho y, càng không biết cái gì là sinh ly tử biệt, chỉ là thấy người bạn chơi cùng từ nhỏ nói đi là đi, trong lòng khó chịu khôn kể.
Ta đuổi theo y hơn mười dặm đường, y cũng không quay đầu lại, một mực đi về phương Bắc.
Cho đến khi ta trượt chân một bước, ngã xuống từ vách núi. Mẹ ta nói, vì thế ta quên mất Tô Tử Thanh, hơn nữa, ta cố chấp cho rằng vì ta hái thuốc nên mới ngã bị thương khắp mình mẩy.
Bây giờ Tô Tử Thanh đã trở lại, nhưng ta vẫn không khôi phục được phần trí nhớ liên quan đến y, thậm chí ta còn hoài nghi không biết có phải mẹ lừa ta hay không.
Nếu quả thực y quen biết ta từ bé, vì sao lại muốn lấy mạng ta chứ.
Có phải Mộ Dung Tiểu Thất lại dùng tiền mua chuộc mẹ ta, bảo mẹ bịa ra một câu chuyện thanh mai trúc mã không?
Nhưng mà, vì sao hắn muốn làm thế? Bởi vì ta dễ ăn quả lừa à? Hay đây là trả thù cho chuyện ta hạ dược hắn?
Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu, càng nghĩ, ta càng cảm thấy lạnh.
“Con người sẽ thay đổi, Liên Tử, Tô Tử Thanh không phải người tốt, con tuyệt đối đừng dính líu với y nữa…” Mẹ thao thao bất tuyệt, còn ta chỉ thất thần nhìn về phía trước, vết thương trên cổ lâm râm đau, cho đến khi bà nói, “Ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thất, đừng tùy hứng.”
“Tiểu Thất gì ạ?”
Đợi đến khi ta hoàn hồn, mẹ đã đi ra ngoài, Mộ Dung Tiểu Thất cầm bát thuốc đứng ngoài cửa.
Tịch dương lúc chạng vạng chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, chân mày khóe mắt đều nhuộm màu vàng óng ánh, vô cùng xinh đẹp. Ta yên lặng thưởng thức một lát, nhẹ giọng hỏi: “Không phải huynh đi rồi sao?” Lần nào cũng nghĩ rằng hắn muốn đi, nhưng lần nào hắn cũng không đi.
“Mộ Dung Tiểu Thất và Tô Tử Thanh đi rồi, ta không đi.” Hắn cười, đút thuốc cho ta.
“Huynh không phải Mộ Dung Tiểu Thất?” Chẳng có lẽ huynh là yêu quái?
“Không phải.”
“Vậy huynh là ai?”
“Từ khi ta mất đi cây quạt kia, ta không còn là Mộ Dung Tiểu Thất nữa.” Hắn nói thành khẩn, “Quạt tẩm hương là tín vật tiên hoàng lưu lại, bên trên viết di chiếu sắc lập thái tử, ai có được cây quạt người đó là thiên tử chân chính. Đương kim thánh thượng danh bất chính ngôn bất thuận, phái Tô Tử Thanh tới đòi ta quạt tẩm hương, y đuổi theo ta một đường, cuối cùng đắc thủ ở trấn Thanh Hà.”
Nếu không phải vì ta, Tô Tử Thanh sẽ không đắc thủ.
Ta áy náy cúi đầu, không dám nhìn mặt hắn, “Huynh dùng cây quạt kia đổi lấy tính mạng của ta ư?”
“Không thế thì sao? Chẳng lẽ nàng còn sống chắc?”
Giọng của ta càng thấp, “Vì sao?”
Bàn tay ấm áp nâng cằm ta lên, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, “Tất nhiên là không muốn nàng chết. Tuy nàng vừa ngốc nghếch vừa xấu xí, nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ buông tay.”
Mắt thấy hắn ngày càng gần, sắp hôn lên môi ta, ta không nhịn được hỏi: “Nhưng chẳng phải huynh là giang dương đại đạo ư? Huynh giao cây quạt cho Tô Tử Thanh rồi, chẳng lẽ y bỏ qua cho huynh? Mười một mạng người trong hoàng cung thì sao, hắn không cần quay về báo cáo nhiệm vụ à?”
Mộ Dung Tiểu Thất giật mình, hắn ngạc nhiên hỏi: “Giang dương đại đạo gì cơ?”
Ta cũng sửng sốt: “Đạo tặc ấy, huynh trộm cây quạt của hoàng đế, không phải sao?”
“Tô Tử Thanh nói với nàng… ta là đạo tặc? Cho nên nàng mới hạ dược hại ta?” Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Thất chẳng khác gì gặp quỷ, thấy ta ngỡ ngàng, hắn cười khổ nói: “Không ngờ Tô Tử Thanh muốn dụ nàng hạ dược, ngay cả lời nói dối này cũng bịa ra được.”
Lòng của ta lạnh buốt.
Nói dối nói dối, lại là nói dối.
Ai cũng nói dối, ai cũng lừa ta, giống như từ nhỏ ta đã đáng bị lừa. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ngay cả trí nhớ của mình ta còn không tin được, rốt cuộc ta nên tin ai?
Cái gì mới là chân tướng?
Ta không biết.
Tô Tử Thanh từ một người xa lạ trở thành người bạn từ nhỏ đã vứt bỏ ta vào kinh thành, Mộ Dung Tiểu Thất từ giang dương đại đạo biến thành Thất vương gia huynh đệ của hoàng thượng, nhiều chuyện thình lình biến hóa thế này, ta không có cách nào tiếp nhận, mà ta cũng không xác định, ngay sau đó liệu có người nào nhảy ra nói, ta lại bị bọn họ lừa nữa không. Ta thì thào tự nhủ: “Rốt cuộc còn gì có thể tin tưởng…”
“Về sau ta sẽ không lừa nàng nữa.” Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Thất rất dịu dàng, như một thứ độc dược ngọt ngào.
Ta không đẩy hắn ra, mà hung hăng cắn một miếng trên vai hắn, cắn đến khi mùi tanh gợn lên trong miệng.
Mộ Dung Tiểu Thất khẽ thở dài một hơi, vuốt ve hai má của ta nói: “Liên Tử, hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa.”
Tô Tử Thanh giúp dân trừ hại, nhất định y là người tốt.
Nhưng ta sai rồi.
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, chỉ có mẹ ta canh giữ bên giường. Bà xoa lên thái dương của ta, nức nở, ta biết, chỗ đó có một vết sẹo mờ, là vết thương khi ta ngã xuống từ vách núi.
Đầu của ta âm ỉ đau, còn mẹ ta ngồi bên cạnh kể chuyện năm năm trước.
Lời nói của Mộ Dung Tiểu Thất có một nửa là thật, sau khi đầu ta bị thương quả thực có quên đi một chuyện, hoặc là nói, một người. Chẳng qua người này không phải Mộ Dung Tiểu Thất, mà là Tô Tử Thanh.
Vào năm ta mười ba tuổi, Tô Tử Thanh rời khỏi trấn Thanh Hà, khi đó ta chưa hiểu chuyện, không biết vì sao mẹ ta lại gửi gắm ta cho y, càng không biết cái gì là sinh ly tử biệt, chỉ là thấy người bạn chơi cùng từ nhỏ nói đi là đi, trong lòng khó chịu khôn kể.
Ta đuổi theo y hơn mười dặm đường, y cũng không quay đầu lại, một mực đi về phương Bắc.
Cho đến khi ta trượt chân một bước, ngã xuống từ vách núi. Mẹ ta nói, vì thế ta quên mất Tô Tử Thanh, hơn nữa, ta cố chấp cho rằng vì ta hái thuốc nên mới ngã bị thương khắp mình mẩy.
Bây giờ Tô Tử Thanh đã trở lại, nhưng ta vẫn không khôi phục được phần trí nhớ liên quan đến y, thậm chí ta còn hoài nghi không biết có phải mẹ lừa ta hay không.
Nếu quả thực y quen biết ta từ bé, vì sao lại muốn lấy mạng ta chứ.
Có phải Mộ Dung Tiểu Thất lại dùng tiền mua chuộc mẹ ta, bảo mẹ bịa ra một câu chuyện thanh mai trúc mã không?
Nhưng mà, vì sao hắn muốn làm thế? Bởi vì ta dễ ăn quả lừa à? Hay đây là trả thù cho chuyện ta hạ dược hắn?
Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu, càng nghĩ, ta càng cảm thấy lạnh.
“Con người sẽ thay đổi, Liên Tử, Tô Tử Thanh không phải người tốt, con tuyệt đối đừng dính líu với y nữa…” Mẹ thao thao bất tuyệt, còn ta chỉ thất thần nhìn về phía trước, vết thương trên cổ lâm râm đau, cho đến khi bà nói, “Ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thất, đừng tùy hứng.”
“Tiểu Thất gì ạ?”
Đợi đến khi ta hoàn hồn, mẹ đã đi ra ngoài, Mộ Dung Tiểu Thất cầm bát thuốc đứng ngoài cửa.
Tịch dương lúc chạng vạng chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, chân mày khóe mắt đều nhuộm màu vàng óng ánh, vô cùng xinh đẹp. Ta yên lặng thưởng thức một lát, nhẹ giọng hỏi: “Không phải huynh đi rồi sao?” Lần nào cũng nghĩ rằng hắn muốn đi, nhưng lần nào hắn cũng không đi.
“Mộ Dung Tiểu Thất và Tô Tử Thanh đi rồi, ta không đi.” Hắn cười, đút thuốc cho ta.
“Huynh không phải Mộ Dung Tiểu Thất?” Chẳng có lẽ huynh là yêu quái?
“Không phải.”
“Vậy huynh là ai?”
“Từ khi ta mất đi cây quạt kia, ta không còn là Mộ Dung Tiểu Thất nữa.” Hắn nói thành khẩn, “Quạt tẩm hương là tín vật tiên hoàng lưu lại, bên trên viết di chiếu sắc lập thái tử, ai có được cây quạt người đó là thiên tử chân chính. Đương kim thánh thượng danh bất chính ngôn bất thuận, phái Tô Tử Thanh tới đòi ta quạt tẩm hương, y đuổi theo ta một đường, cuối cùng đắc thủ ở trấn Thanh Hà.”
Nếu không phải vì ta, Tô Tử Thanh sẽ không đắc thủ.
Ta áy náy cúi đầu, không dám nhìn mặt hắn, “Huynh dùng cây quạt kia đổi lấy tính mạng của ta ư?”
“Không thế thì sao? Chẳng lẽ nàng còn sống chắc?”
Giọng của ta càng thấp, “Vì sao?”
Bàn tay ấm áp nâng cằm ta lên, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, “Tất nhiên là không muốn nàng chết. Tuy nàng vừa ngốc nghếch vừa xấu xí, nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ buông tay.”
Mắt thấy hắn ngày càng gần, sắp hôn lên môi ta, ta không nhịn được hỏi: “Nhưng chẳng phải huynh là giang dương đại đạo ư? Huynh giao cây quạt cho Tô Tử Thanh rồi, chẳng lẽ y bỏ qua cho huynh? Mười một mạng người trong hoàng cung thì sao, hắn không cần quay về báo cáo nhiệm vụ à?”
Mộ Dung Tiểu Thất giật mình, hắn ngạc nhiên hỏi: “Giang dương đại đạo gì cơ?”
Ta cũng sửng sốt: “Đạo tặc ấy, huynh trộm cây quạt của hoàng đế, không phải sao?”
“Tô Tử Thanh nói với nàng… ta là đạo tặc? Cho nên nàng mới hạ dược hại ta?” Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Thất chẳng khác gì gặp quỷ, thấy ta ngỡ ngàng, hắn cười khổ nói: “Không ngờ Tô Tử Thanh muốn dụ nàng hạ dược, ngay cả lời nói dối này cũng bịa ra được.”
Lòng của ta lạnh buốt.
Nói dối nói dối, lại là nói dối.
Ai cũng nói dối, ai cũng lừa ta, giống như từ nhỏ ta đã đáng bị lừa. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ngay cả trí nhớ của mình ta còn không tin được, rốt cuộc ta nên tin ai?
Cái gì mới là chân tướng?
Ta không biết.
Tô Tử Thanh từ một người xa lạ trở thành người bạn từ nhỏ đã vứt bỏ ta vào kinh thành, Mộ Dung Tiểu Thất từ giang dương đại đạo biến thành Thất vương gia huynh đệ của hoàng thượng, nhiều chuyện thình lình biến hóa thế này, ta không có cách nào tiếp nhận, mà ta cũng không xác định, ngay sau đó liệu có người nào nhảy ra nói, ta lại bị bọn họ lừa nữa không. Ta thì thào tự nhủ: “Rốt cuộc còn gì có thể tin tưởng…”
“Về sau ta sẽ không lừa nàng nữa.” Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Thất rất dịu dàng, như một thứ độc dược ngọt ngào.
Ta không đẩy hắn ra, mà hung hăng cắn một miếng trên vai hắn, cắn đến khi mùi tanh gợn lên trong miệng.
Mộ Dung Tiểu Thất khẽ thở dài một hơi, vuốt ve hai má của ta nói: “Liên Tử, hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa.”