Cùng lúc nàng ngã xuống, y mở mắt, lập tức ngồi dậy đỡ nàng. Nhìn vết thương ở cổ tay nàng và thanh đoản kiếm bên cạnh y đoán được nàng đã làm gì. Độc y trúng chính là Vong Tình, người trúng loại độc này sẽ hôn mê 2 canh giờ, sau khi tỉnh lại sẽ rất bình thường như chưa từng trúng độc, vấn đề duy nhất chính là người trúng độc sẽ hoàn toàn quên đi người mình yêu nhất. Muốn giải độc không khó, chỉ cần trong vòng 2 canh giờ kể từ khi trúng độc cho người trúng độc uống máu của người mà người đó yêu nhất thì chất độc sẽ được giải. Mà người y yêu nhất là nàng. Nàng không màng tính mạng giải độc cho y chứng tỏ trong lòng nàng có y. Y thật sự rất vui. Nhưng nhìn nàng suy yếu trong lòng mình y lại rất đau lòng, y thà rằng quên nàng cũng không mong nàng bị thương vì y huống chi cho dù là trúng độc Vong Tình y cũng sẽ không quên nàng.
Tự tay băng bó vết thương cho nàng, lệnh cho ngự y đi nấu thuốc rồi mớm cho nàng cuối cùng y lại ngồi bên giường canh nàng ngủ. Canh 3, nàng từ từ tỉnh lại, trong mơ màng, nàng khẽ mở miệng:
- Nước...
Nghe tiếng nàng, y mừng rỡ, cuối cùng nàng cũng tỉnh, vội rót nước đem cho nàng, đỡ nàng dậy để nàng uống nước sau đó ôm nàng vào lòng, thì thầm:
- Liên Nhi, sao nàng ngốc thế, nàng không lo cho tính mạng mình nhưng ta lo...
Nàng mỉm cười yếu ớt:
- Vương Gia, Liên Nhi không muốn chàng quên Liên Nhi...
Nghe nàng nói, trong lòng y dâng lên một cỗ vui sướng, nàng đây là đang bày tỏ tình cảm với y sao? Gõ nhẹ lên trán nàng, y ôm nàng chặt nàng vào lòng cất giọng ôn nhu:
- Nàng thực ngốc, cho dù ta trúng độc thì sao? Ta cũng sẽ không quên nàng, mãi mãi không quên.
Nàng không trả lời y chỉ khẽ tựa đầu vào ngực y, môi khẽ cong lên. Một lúc lâu sau, nàng lại lên tiếng:
- Vương Gia...
- Gọi ta là Thần...
- Thần, tại sao chàng lại trúng độc?
- Là Hoàng Đế Phương Nguyệt quốc...
- Hoàng Đế Phương Nguyệt? Sao hắn lại ở đây?
- Liên Nhi, hắn đến đây vì nàng. Hắn đem quân sang Tuyên Ngân khiêu chiến mục đích là vì nàng.
- Vì thiếp? Nhưng thiếp không biết hắn, tại sao lại vì thiếp?
- Liên Nhi, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện...
Nàng ngạc nhiên khi nghe đề nghị của y, tự dưng sao y lại muốn kể chuyện? Nhưng sau đó nàng cũng gật đầu đồng ý. Y cất tiếng:
- Liên Nhi, 6000 năm trước Liên Hoa tiên tử trong một lần xuống trần dạo chơi đã phải lòng một phàm nhân nhưng tiên và phàm nhân không thể ở bên nhau thế nên họ đã bị chia cắt, Liên Hoa tiên tử bị bắt về Thiên giới chịu tội. Phàm nhân kia vì cứu Liên Hoa tiên tử đã hồn phi phách tán, Liên Hoa tiên tử đem cốt tiên của mình bảo vệ hồn phách của phàm nhân kia sau đó gieo mình xuống Địa Ngục tình nguyện cùng phàm nhân kia luân hồi... 1000 năm sau họ gặp lại nhau. Lúc này, Liên Hoa tiên tử là đích nữ của Thừa Tướng, phàm nhân kia là Thái Tử Thất Nguyệt quốc. Sau đó Liên Hoa tiên tử trở thành Thái Tử phi của phàm nhân kia. Vì yêu phàm nhân kia, Liên Hoa tiên tử bất chấp cả tính mạng đưa hắn lên ngôi Hoàng Đế vì hắn làm rất nhiều việc. Nhưng phàm nhân kia lại vì thù hận với Thừa Tướng mà đem nàng thành một quân cờ, hết lần này đến lần khác đối xử tệ bạc với nàng, thậm chí còn thẳng tay giết chết hài nhi chưa hình thành trong bụng nàng. Thế nhưng Liên Hoa tiên tử lại không hề hận phàm nhân kia. Nàng chết đi, quay về Thiên Giới, một lần nữa lựa chọn luân hồi để tìm kiếm phàm nhân kia. Nhưng Liên Hoa tiên tử hoàn toàn không biết rằng khoảng thời gian nàng bên phàm nhân kia có một người luôn âm thầm báo tin cho nàng để nàng thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên giới, khi nàng luân hồi có một người luôn ra tay giúp đỡ nàng khỏi nguy hiểm. Đó chính là Thái Tử Thiên giới, người trước đó từng có đính ước với nàng nhưng vì sự xuất hiện của phàm nhân kia mà rút lui, toại nguyện cho nàng...
Nói đến đây, y bỗng im lặng, quá khứ lúc này hiện rõ mồn một trước mắt y, lòng y quặng đau khi nhớ đến những gì nàng phải chịu.
Thấy y bỗng dưng ngừng lại, nàng ngước mắt lên nhìn y, khẽ giật áo y, khẽ hỏi:
- Thần, chàng sao vậy?
Nghe tiếng nàng, y vội thoát khỏi suy nghĩ của mình, cuối xuống nhìn nàng rồi cất giọng:
- Ta không sao...
Thấy thế, nàng tiếp tục hỏi y:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì...
Tự tay băng bó vết thương cho nàng, lệnh cho ngự y đi nấu thuốc rồi mớm cho nàng cuối cùng y lại ngồi bên giường canh nàng ngủ. Canh 3, nàng từ từ tỉnh lại, trong mơ màng, nàng khẽ mở miệng:
- Nước...
Nghe tiếng nàng, y mừng rỡ, cuối cùng nàng cũng tỉnh, vội rót nước đem cho nàng, đỡ nàng dậy để nàng uống nước sau đó ôm nàng vào lòng, thì thầm:
- Liên Nhi, sao nàng ngốc thế, nàng không lo cho tính mạng mình nhưng ta lo...
Nàng mỉm cười yếu ớt:
- Vương Gia, Liên Nhi không muốn chàng quên Liên Nhi...
Nghe nàng nói, trong lòng y dâng lên một cỗ vui sướng, nàng đây là đang bày tỏ tình cảm với y sao? Gõ nhẹ lên trán nàng, y ôm nàng chặt nàng vào lòng cất giọng ôn nhu:
- Nàng thực ngốc, cho dù ta trúng độc thì sao? Ta cũng sẽ không quên nàng, mãi mãi không quên.
Nàng không trả lời y chỉ khẽ tựa đầu vào ngực y, môi khẽ cong lên. Một lúc lâu sau, nàng lại lên tiếng:
- Vương Gia...
- Gọi ta là Thần...
- Thần, tại sao chàng lại trúng độc?
- Là Hoàng Đế Phương Nguyệt quốc...
- Hoàng Đế Phương Nguyệt? Sao hắn lại ở đây?
- Liên Nhi, hắn đến đây vì nàng. Hắn đem quân sang Tuyên Ngân khiêu chiến mục đích là vì nàng.
- Vì thiếp? Nhưng thiếp không biết hắn, tại sao lại vì thiếp?
- Liên Nhi, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện...
Nàng ngạc nhiên khi nghe đề nghị của y, tự dưng sao y lại muốn kể chuyện? Nhưng sau đó nàng cũng gật đầu đồng ý. Y cất tiếng:
- Liên Nhi, 6000 năm trước Liên Hoa tiên tử trong một lần xuống trần dạo chơi đã phải lòng một phàm nhân nhưng tiên và phàm nhân không thể ở bên nhau thế nên họ đã bị chia cắt, Liên Hoa tiên tử bị bắt về Thiên giới chịu tội. Phàm nhân kia vì cứu Liên Hoa tiên tử đã hồn phi phách tán, Liên Hoa tiên tử đem cốt tiên của mình bảo vệ hồn phách của phàm nhân kia sau đó gieo mình xuống Địa Ngục tình nguyện cùng phàm nhân kia luân hồi... 1000 năm sau họ gặp lại nhau. Lúc này, Liên Hoa tiên tử là đích nữ của Thừa Tướng, phàm nhân kia là Thái Tử Thất Nguyệt quốc. Sau đó Liên Hoa tiên tử trở thành Thái Tử phi của phàm nhân kia. Vì yêu phàm nhân kia, Liên Hoa tiên tử bất chấp cả tính mạng đưa hắn lên ngôi Hoàng Đế vì hắn làm rất nhiều việc. Nhưng phàm nhân kia lại vì thù hận với Thừa Tướng mà đem nàng thành một quân cờ, hết lần này đến lần khác đối xử tệ bạc với nàng, thậm chí còn thẳng tay giết chết hài nhi chưa hình thành trong bụng nàng. Thế nhưng Liên Hoa tiên tử lại không hề hận phàm nhân kia. Nàng chết đi, quay về Thiên Giới, một lần nữa lựa chọn luân hồi để tìm kiếm phàm nhân kia. Nhưng Liên Hoa tiên tử hoàn toàn không biết rằng khoảng thời gian nàng bên phàm nhân kia có một người luôn âm thầm báo tin cho nàng để nàng thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên giới, khi nàng luân hồi có một người luôn ra tay giúp đỡ nàng khỏi nguy hiểm. Đó chính là Thái Tử Thiên giới, người trước đó từng có đính ước với nàng nhưng vì sự xuất hiện của phàm nhân kia mà rút lui, toại nguyện cho nàng...
Nói đến đây, y bỗng im lặng, quá khứ lúc này hiện rõ mồn một trước mắt y, lòng y quặng đau khi nhớ đến những gì nàng phải chịu.
Thấy y bỗng dưng ngừng lại, nàng ngước mắt lên nhìn y, khẽ giật áo y, khẽ hỏi:
- Thần, chàng sao vậy?
Nghe tiếng nàng, y vội thoát khỏi suy nghĩ của mình, cuối xuống nhìn nàng rồi cất giọng:
- Ta không sao...
Thấy thế, nàng tiếp tục hỏi y:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì...