Sau đó thì Liên Hoa tiên tử và phàm nhân kia luân hồi về 5000 năm sau, Thái tử vì yêu nàng, không muốn để nàng chịu khổ, càng muốn mang nàng trở về bên cạnh mình liền xin Ngọc Hoàng hạ phàm. Kiếp luân hồi này Liên Hoa tiên tử hoàn toàn quên đi kí ức của hai kiếp trước, ngược lại phàm nhân kia lại nhớ mọi chuyện về kiếp trước, Thái Tử Thiên Giới cũng thế. Cả 3 người họ cùng nhau sống ở một thời điểm...
Nói đến đây, y dừng một chút, đưa tay vuốt tóc nàng sau đó tiếp tục:
- Liên Nhi, đây chính là lý do Hoàng Đế Phương Nguyệt đem quân đến đây đòi lại nàng...
- Thần, thiếp vẫn chưa hiểu, câu chuyện chàng vừa kể thì liên quan gì đến Hoàng Đế Phương Nguyệt và thiếp...
Y cười nhẹ rồi cất giọng nhẹ nhàng:
- Vì nàng là Liên Hoa tiên tử, hắn là phàm nhân kia...
Nàng ngạc nhiên, rời khỏi lòng y rồi nhìn chằm chằm vào mắt y:
- Thần, chàng nói thật sao?
- Ừm.
- Vậy tại sao chàng biết những việc này?
- Nàng nói thử xem.
- Chàng chính là vị Thái Tử Thiên Giới đó?
-...
Nàng nhìn y bằng ánh mắt dò xét rồi lại tiếp tục:
- Và Hoàng Đế Phương Nguyệt kia hạ Vong Tình lên người chàng là muốn chàng hoàn toàn quên thiếp để hắn có thiếp?
Y mỉm cười, khẽ ôm nàng vào lòng:
- Liên Nhi, nàng thật thông minh. Hắn là có ý như thế. Nhưng nước cờ này hắn đi sai bởi hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới nàng tự mình giải độc cho ta, huống chi cho dù hiện tại ta giống như người phàm nhưng chung quy ta vẫn còn cốt tiên nên loại độc bình thường như Vong Tình hoàn toàn không có tác dụng với ta. Bất quá, Liên Nhi tự mình giải độc cho ta ta cảm thấy rất vui nhưng cũng rất đau lòng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn y, khẽ hỏi:
- Thần, theo như chàng nói thì Liên Hoa tiên tử lựa chọn luân hồi kiếp này là để tìm phàm nhân kia, có nghĩa là thiếp phải ở bên cạnh Hoàng Đế Phương Nguyệt mới đúng. Vậy chàng nói với thiếp những điều này không sợ thiếp sẽ trở về bên hắn sao?
- Sợ, ta thật sự rất sợ, sợ nàng nàng sau khi biết mọi chuyện sẽ mộ lần nữa chọn hắn và ta lại một lần nữa mất nàng. Nhưng Liên Nhi, nàng biết không, ta thật sự rất yêu nàng và luôn muốn nàng hạnh phúc. Thế nên nếu nàng không yêu ta ta cũng sẽ không ép buộc nàng ở bên cạnh ta. Nếu bây giờ nàng muốn đi, ta sẽ để nàng đi...
Nghe hắn nói như thế, nàng khẽ mỉm cười nắm lấy tay y sau đó thì thầm:
- Thần, thiếp không cần biết mình là ai, cũng không cần biết kiếp trước mình yêu ai. Thiếp chỉ biết thiếp là Liên Nhi của chàng, thiếp là thê tử của chàng và thiếp yêu chàng. Huống chi kiếp trước hắn đối xử với thiếp như thế, cho dù khi đó thiếp cam tâm tình nguyện nhưng thiếp không phải là người nhân từ, không thể nào bỏ qua mọi chuyện để ở bên cạnh hắn.
Nàng nói xong, quay sang nhìn y bắt gặp ánh mắt ngây ngốc như đứa trẻ của y, y lắp bắp hỏi nàng:
- Liên Nhi, nàng nói...là...là...nàng yêu ta sao?
Nàng mỉm cười với y, gật đầu khẳng định:
- Thần... Thiếp yêu chàng.
Nàng vừa dứt câu, y đã nhanh chóng phủ môi mình lên môi nàng. Nàng bất ngờ trước hành động của y nhưng sau đó cũng đấp lại nụ hôn của hắn. Cảm nhận được sự đáp trả của nàng, y mừng rỡ, càng hôn nàng mãnh liệt hơn, day dưa, triền miên không dứt. Không biết qua bao lâu thời gian, y rời khỏi môi nàng nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, ôn nhu pha lẫn chút chờ mong, cất giọng khàn khàn:
- Liên Nhi, ta...
Nàng khẽ gật đầu. Nàng quyết định giao mình cho y. Nam nhân này yêu nàng như thế nàng làm sao nhẫn tâm phụ y, huống chi nàng cũng yêu y. Về phần hắn, xem như duyên của nàng và hắn đã tận.
Nàng gật đầu, có nghĩa là nàng cam tâm tình nguyện giao bản thân nàng cho y. Giờ phút này, trong lòng y niềm vui sướng đang tràn ngập, không có gì diễn tả được niềm vui của y vào lúc này. Y đã thành công mang nàng trở lại bên cạnh mình.
Kiềm chế sự kích động trong lòng, y nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, nhẹ nhàng cởi y phục của nàng, sau đó cuối người hôn lên môi nàng...
Nói đến đây, y dừng một chút, đưa tay vuốt tóc nàng sau đó tiếp tục:
- Liên Nhi, đây chính là lý do Hoàng Đế Phương Nguyệt đem quân đến đây đòi lại nàng...
- Thần, thiếp vẫn chưa hiểu, câu chuyện chàng vừa kể thì liên quan gì đến Hoàng Đế Phương Nguyệt và thiếp...
Y cười nhẹ rồi cất giọng nhẹ nhàng:
- Vì nàng là Liên Hoa tiên tử, hắn là phàm nhân kia...
Nàng ngạc nhiên, rời khỏi lòng y rồi nhìn chằm chằm vào mắt y:
- Thần, chàng nói thật sao?
- Ừm.
- Vậy tại sao chàng biết những việc này?
- Nàng nói thử xem.
- Chàng chính là vị Thái Tử Thiên Giới đó?
-...
Nàng nhìn y bằng ánh mắt dò xét rồi lại tiếp tục:
- Và Hoàng Đế Phương Nguyệt kia hạ Vong Tình lên người chàng là muốn chàng hoàn toàn quên thiếp để hắn có thiếp?
Y mỉm cười, khẽ ôm nàng vào lòng:
- Liên Nhi, nàng thật thông minh. Hắn là có ý như thế. Nhưng nước cờ này hắn đi sai bởi hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới nàng tự mình giải độc cho ta, huống chi cho dù hiện tại ta giống như người phàm nhưng chung quy ta vẫn còn cốt tiên nên loại độc bình thường như Vong Tình hoàn toàn không có tác dụng với ta. Bất quá, Liên Nhi tự mình giải độc cho ta ta cảm thấy rất vui nhưng cũng rất đau lòng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn y, khẽ hỏi:
- Thần, theo như chàng nói thì Liên Hoa tiên tử lựa chọn luân hồi kiếp này là để tìm phàm nhân kia, có nghĩa là thiếp phải ở bên cạnh Hoàng Đế Phương Nguyệt mới đúng. Vậy chàng nói với thiếp những điều này không sợ thiếp sẽ trở về bên hắn sao?
- Sợ, ta thật sự rất sợ, sợ nàng nàng sau khi biết mọi chuyện sẽ mộ lần nữa chọn hắn và ta lại một lần nữa mất nàng. Nhưng Liên Nhi, nàng biết không, ta thật sự rất yêu nàng và luôn muốn nàng hạnh phúc. Thế nên nếu nàng không yêu ta ta cũng sẽ không ép buộc nàng ở bên cạnh ta. Nếu bây giờ nàng muốn đi, ta sẽ để nàng đi...
Nghe hắn nói như thế, nàng khẽ mỉm cười nắm lấy tay y sau đó thì thầm:
- Thần, thiếp không cần biết mình là ai, cũng không cần biết kiếp trước mình yêu ai. Thiếp chỉ biết thiếp là Liên Nhi của chàng, thiếp là thê tử của chàng và thiếp yêu chàng. Huống chi kiếp trước hắn đối xử với thiếp như thế, cho dù khi đó thiếp cam tâm tình nguyện nhưng thiếp không phải là người nhân từ, không thể nào bỏ qua mọi chuyện để ở bên cạnh hắn.
Nàng nói xong, quay sang nhìn y bắt gặp ánh mắt ngây ngốc như đứa trẻ của y, y lắp bắp hỏi nàng:
- Liên Nhi, nàng nói...là...là...nàng yêu ta sao?
Nàng mỉm cười với y, gật đầu khẳng định:
- Thần... Thiếp yêu chàng.
Nàng vừa dứt câu, y đã nhanh chóng phủ môi mình lên môi nàng. Nàng bất ngờ trước hành động của y nhưng sau đó cũng đấp lại nụ hôn của hắn. Cảm nhận được sự đáp trả của nàng, y mừng rỡ, càng hôn nàng mãnh liệt hơn, day dưa, triền miên không dứt. Không biết qua bao lâu thời gian, y rời khỏi môi nàng nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, ôn nhu pha lẫn chút chờ mong, cất giọng khàn khàn:
- Liên Nhi, ta...
Nàng khẽ gật đầu. Nàng quyết định giao mình cho y. Nam nhân này yêu nàng như thế nàng làm sao nhẫn tâm phụ y, huống chi nàng cũng yêu y. Về phần hắn, xem như duyên của nàng và hắn đã tận.
Nàng gật đầu, có nghĩa là nàng cam tâm tình nguyện giao bản thân nàng cho y. Giờ phút này, trong lòng y niềm vui sướng đang tràn ngập, không có gì diễn tả được niềm vui của y vào lúc này. Y đã thành công mang nàng trở lại bên cạnh mình.
Kiềm chế sự kích động trong lòng, y nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, nhẹ nhàng cởi y phục của nàng, sau đó cuối người hôn lên môi nàng...