Bình yên vĩnh hằng
Miền Tây phương cực lạc lại trở về với vẻ bình yên tĩnh tại vốn có. Trên đài sen của Phật Tổ, một cô gái xinh đẹp đang ngồi, mái tóc màu nâu nhạt xõa dài tới nền đất, dáng vẻ ung dung tôn quý, quyển Kinh Pháp Hoa[] trong tay cô đã giở đến trang cuối cùng. Đặt kinh thư sang một bên, cô thiếu nữ quay đầu nhìn Khổng Tước Bồ Tát ở bên cạnh.
[] Kinh Pháp Hoa là bộ kinh đại thừa gồm bảy quyển tổng cộng là hai mươi tám phầm, suốt hơn sáu vạn lời, nghĩa lý sâu xa, kinh văn rộng lớn, chứa đựng tâm nguyện và phương tiện huyền diệu ngời sáng của Phật và Bồ Tát.
“Minh Vương, Phật Tổ Như Lai giáng trần gánh chịu kiếp nạn hình như đã rất lâu rồi thì phải? Rốt cuộc còn phải bao lâu nữa Phật Tổ mới có thể quay về Tây Thiên đây?”
“Ha ha… Sao hả, Thánh Liên tôn giả thay quyền cai quản Phật giới mới có mấy hôm đã chán rồi sao?” Đôi mắt xanh lục tràn đầy ý cười, Khổng Tước Đại Minh Vương đưa cho cô một tấm vải gấm thêu: “Vừa rồi lệnh huynh phái người đưa tới thư nghị hòa, từ nay tam giới cùng chung sống hòa bình, xin tôn giả xem qua!”.
“Ha… Cuối cùng Thiên ca ca cũng chính thức kế thừa vị trí Vực chủ của mẹ ta rồi. Thật chẳng dễ dàng gì, chắc Thanh Lệ phải nghĩ ra không ít cách đây.” Cốc Liên nhận lấy cuộn thư đọc kỹ, trong khoảng yên lặng ấy, Đại Minh Vương đã rời khỏi Đại Lôi m tự.
Đứng dậy bước xuống dưới đài sen, cô thiếu nữ tiến về phía hồ bảo liên. Tất cả những đóa sen tràn ngập mặt hồ ngày trước giờ đã được chuyển ra ngoài, chỉ còn lại duy nhất một đóa mẫu đơn trắng muốt nhụy đỏ đang nở rộ.
“Hạo Đan, Thiên ca ca đã gánh vác cuộc đại thống nhất Ma tộc, chàng cũng nên đồng ý với thiếp trở thành Mẫu đơn chí tôn Bồ Tát đi thôi!” Con gió nhẹ thổi qua, đóa mẫu đơn lớn khẽ khàng rung rinh thân cành, nhưng động tác ấy lại khiến cô gái trề môi: “Này! Đây là lần thứ năm chàng từ chối thiếp rồi, rốt cuộc chàng còn muốn gì? Không chơi với chàng nữa”.
Vờ giận dỗi, cô gái quay người bước về phía rừng tử trúc, cũng nên tới thảo luận với Quan Âm về những kiến thức Phật pháp đã gặt hái được.
Tuy nhiên, vào lúc dáng cô gái mất hút phía xa, đóa mẫu đơn vốn đang yên lặng bỗng phụt tỏa một làn sương trắng, tụ thành một chàng trai tuyệt mỹ đứng giữa hồ sen khẽ cười, nhìn về hướng cô gái vừa rời đi.
Những điều ta muốn đều đã có. Chỉ cần được vĩnh viễn ở cạnh nàng, ngắm nhìn nàng, bảo vệ nàng, thế này thôi đã là hạnh phúc lớn nhất đời ta rồi. Hãy cứ để chúng ta vĩnh viễn hưởng thụ sự yên tĩnh thoải mái này đi.
Cốc Liên, ta yêu nàng!