“Chít… chít…”, những âm thanh gào rít bi ai từ bốn phương tám hướng căn phòng vọng tới, Nghiêm Ngôn ngồi trong bóng tối kinh khiếp nhìn mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Từ mỗi góc căn phòng, ánh đỏ rọi sáng tầng tầng lớp lớp những con chuột bị cắn nát mọc lên như nấm sau mưa trên mặt đất, trên những bức tường và thậm chí cả trên trần nhà. Bọn chúng có con đã mất đầu, kéo lê thân thể nát bầm, những tứ chi què quặt chầm chậm bò tới phía Vương Hữu Lợi.
“Cứu tôi với… Có ai không…”, Vương Hữu Lợi kêu lên thất thanh, không ngừng khua tay cố sống cố chết đuổi đi từng lớp chuột thân thể nát nhừ đang ào ào tiến tới.
“Ha ha ha…”, người đàn bà tóc trắng lơ lửng giữa không trung cười ha hả, đôi mắt đỏ rực rọi về phía Nghiêm Ngôn sau lưng: “Nhìn thấy chưa Nghiêm Ngôn? Đó là kết cục của hắn. Hắn ăn tươi nuốt sống con ta, giờ ta để chúng ăn hắn. Ta cũng nói cho người biết, gã Vu Hạo Vĩ đã bỏ rơi ngươi, nhà cô chú ngươi và cả con quỷ háo sắc họ Lâm đều chết như thế đó. Bây giờ ta giúp ngươi trừ bỏ tên cuối cùng, ân tình của chúng ta từ nay kết thúc”.
“Đa Đa, chị sẽ tuân thủ giao ước của chúng ta. Chỉ cần em giúp chị giết hắn, thay mẹ báo thù, mạng của chị sẽ là của em!”, Nghiêm Ngôn gạt nước mắt, nhìn người đàn bà trước mặt với đôi mắt kiên cường.
“Được! Mở to mắt mà nhìn cho rõ đi!”, người đàn bà giơ tay chỉ, một đuôi chuột rất lớn quất thẳng vào vùng thắt lưng của Vương Hữu Lợi.
“A…” Một tiếng thét vang, Vương Hữu Lợi bị đánh tới lảo đảo, ngã lăn xuống đất: “Cứu với…”. Hàng trăm hàng nghìn những con chuột tơi tả bắt đầu leo lên người hắn, tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy hắn, chỉ còn nghe thấy những âm thanh khủng khiếp của thịt da và xương sọ bị nhai rau ráu. Hai tay Nghiêm Ngôn bịt chặt lấy mắt, không dám hé nhìn, dù chỉ là tích tắc. Cuối cùng, khi tất cả âm thanh đã ngừng lại, người đàn bà tóc trắng mới vung hai tay lên, những con chuột rách nát lập tức biến mất, chỉ còn lại trên nền đất một bộ xương nham nhở khủng khiếp.
Thỏa mãn nhặt khúc xương lên tay thưởng thức, từ từ bóc nốt chỗ thịt còn dính lại trên ấy, sau đó người đàn bà quay người lại ném khúc xương thối hoắc vào chân Nghiêm Ngôn.
“Ối…”, Nghiêm Ngôn thất kinh lùi lại, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
“Ha ha, sao hả? Sợ à?”, người đàn bà cả cười nhìn cô: “Yên tâm, loại người cặn bã như hắn sẽ không bao giờ có cơ hội chuyển kiếp đâu”.
“Đa Đa, em làm thi thể hắn đến mức thế này, ai còn nhận ra được chứ”, Nghiêm Ngôn mặt trắng bệch nhìn bộ xương trước mắt.
“Ai bảo đây là xác hắn?”, người đàn bà cười khinh bỉ, chỉ tay về sau lưng Nghiêm Ngôn: “Xác hắn ở đằng kia cơ”.
“Hả?”, Nghiêm Ngôn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía bàn làm việc sau lưng, Vương Hữu Lợi đang trợn trừng mắt kinh hoàng, miệng há rộng, ngừng thở: “Thế là sao? Hắn ở kia, thế đây là ai?”.
“Đây là linh hồn của hắn!”, người đàn bà cất bước, vứt bộ xương sang một bên, cười lạnh lùng tiến về phía Nghiêm Ngôn: “Ngươi tưởng ta cần cái xác thối của chúng ư? Cái ta cần là linh hồn của chúng. Ta muốn chúng từ giờ sẽ tan thành mây khói, vĩnh viễn không được đầu thai!”. Người đàn bà cất tiếng cười lạnh lùng rồi một tay nhanh chóng chụp lấy cổ Nghiêm Ngôn: “Ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào từng hại ta. Nói thêm với ngươi một việc, gã đàn ông đã mua ta từ tay ngươi, chiều hôm nay đã hóa thành tro và đi gặp Diêm Vương cùng cái Thính Khiếu Cư của hắn rồi. Chết cả đi!”. Người đàn bà bất chợt siết chặt tay, Nghiêm Ngôn thấy nghẹt thở từng cơn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Ngươi thật sự nhẫn tâm giết chết cô ấy sao?”, bất chợt, một dải sáng màu lam lóe sáng, quật trúng vào cổ tay người đàn bà kia.
“Ai?” Cổ tay đau nhói khiến bà ta vô thức nới lỏng ra, đồng thời một dải sáng khác vội vã kéo Nghiêm Ngôn sang một bên, khiến cô ngã sóng soài trên mặt đất ho dữ đội.
“Ngươi là ai?”, người đàn bà lùi về sau mấy mét, khuôn mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ áo xanh khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi trước mặt.
“Ngươi không cần quan tâm ta là ai”, thiếu nữ thu hồi dải sáng, dấu sen trên trán lấp lánh Phật quang: “Ta hỏi ngươi, ngươi làm thế này có đáng không? Ngươi là sinh linh trần gian còn chưa hết số, lại vì báo thù mà cấy mảnh sứ oán hận vào lòng. Làm như vậy ngươi có thể sở hữu pháp lực chưa từng có, nhưng sau đó ngươi cũng sẽ giống như những kẻ đã bị ngươi giết chết, tan thành cát bụi vĩnh viễn không được đầu thai. Ngươi làm vậy thực sự có đáng không?”.
“Chắc ngươi là người cõi tiên! Cả đám thần tiên các ngươi chỉ giỏi lấy đạo lý to tát ra áp đảo người khác.” Người đàn bà bật cười khinh mạn, chỉ vào Nghiêm Ngôn đang ngồi trên đất: “Chính cô ta đã khiến ta phải chịu không biết bao nhiêu lần khóc con, ta giết cô ta không đúng ư? Ta thành cát bụi thì đã sao, ta chẳng quan tâm. Ngay từ khi đưa cho ta mảnh sứ oán hận, người đó đã nói rất rõ rồi. Nhưng đối với ta mà nói, chẳng còn gì trên đời này là đáng nữa, chỉ cần có thể báo thù ta sẵn sàng từ bỏ tất cả!”.
“Này chuột, đây không phải là cách nghĩ thật sự của ngươi, mà là nộ khí trong mảnh sứ oán hận đã ảnh hưởng tới ngươi đó.” Thiếu nữ áo xanh tiến về phía trước mấy bước: “Chỉ cần để lòng lắng lại, ngươi sẽ nhìn thấy suy nghĩ thật sự của mình”. Giọng cô gái tựa như giọt ân huệ rơi ra từ chiếc bình cam lồ thanh tĩnh, khiến cõi lòng hỗn loạn của người đàn bà bỗng êm đềm trở lại.
“Nhìn cô ấy đi”, ánh mắt thiếu nữ có chút khác lạ, tay chỉ về Nghiêm Ngôn ở kế bên: “Các người đã bao năm sống bên nhau, đồng cam cộng khổ trải qua cả hạnh phúc lẫn đắng cay, đó đều là ký ức đẹp nhất của các ngươi, làm sao ngươi có thể quên điều quý giá ấy…”.
Với lời nói của thiếu nữ, trước mắt người đàn bà không ngừng xuất hiện những thời khắc vui vẻ mình đã trải qua cùng Nghiêm Ngôn thời thơ bé: Nghiêm Ngôn đang cẩn thận mớm từng miếng bánh kem cho bà thế nào, lại xua đuổi những con mèo hoang không ngừng chầu chực ăn thịt bà ra sao. Và khi phải chịu khổ nhục trong nhà Trần Yên Hoa, để bà không chết đói, ngày nào Nghiêm Ngôn cũng bất chấp nguy cơ bị đánh đập mà kiên trì lén lút lấy trộm bánh màn thầu nuôi bà… Từng hoạt cảnh lúc vui vẻ khi đau đớn cứ lần lượt lướt qua trong đầu, khiến người đàn bà không cầm nổi những giọt nước mắt màu máu chảy dài. Hoá ra ký ức đầm ấm thưở nào từ lâu đã khắc sâu vào đáy tim bà. Hoá ra trước giờ bà đều bị thù hận khống chế đến quên cả ký ức quý gia nhất kia.
“Đa Đa, thật sự sau khi để em đi, chị rất nhớ em.” Nước mắt chan chứa trên khuôn mặt, Nghiêm Ngôn ở bên cạnh chầm chậm đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy người đàn bà: “Suốt thời gian dài xa em, không lúc nào chị được hạnh phúc, ngày nào chị cũng nghĩ không biết em sống thế nào, người ta có ngược đãi em không, lúc nào chị cũng cầu nguyện với mẹ ở trên trời, xim mẹ bảo vệ em. Chị thật sự không hề biết hành động của mình năm xưa đã làm tổn thương em sâu sắc đến thế, xin lỗi em, xin lỗi…”.
Nghiêm Ngôn khóc nức nở ôm chặt Đa Đa lúc này đã bỏ lốt người đàn bà để trở về với hình dáng con chuột. Đa Đa hoàn lại thần trí, sắc đỏ sậm hận thù trong đôi mắt nhanh chóng tiêu tan, một mảnh sứ màu đen cắm lút trên lưng nó đang ánh lên sắc màu u ám.
“Có thể cho ta biết, ai đã đưa cho Đa Đa mảnh sứ oán hận không?”, thiếu nữ áo xanh khẽ phất tay, Nghiêm Ngôn ngã xuống nền đất ngất đi.
“Cám ơn cô, Nghiêm Ngôn đã mấy quá nhiều thứ rồi, tốt hơn hết không nên để cô ấy đối mặt với cái chết của ta nữa.” Con chuột to lớn nhảy từ lòng Nghiêm Ngôn ra: “Từ trước đến giờ ta luôn bị thù hận làm mờ mắt, suýt chút nữa đã làm hại người bạn thân nhất của mình. Giờ tỉnh ngộ cũng đã quá muộn rồi, người đó từng nói khi trong lòng không còn oán hận nữa là lúc cái chết đang tới gần”. Đột nhiên, ngọn lửa đen từ chân con chuột bùng lên, nhanh chóng lan tỏa toàn cơ thể: “Còn nữa, người đưa cho ta mảnh sứ là một người đàn bà toàn thân bao phủ một lớp vải voan đen, ta nhìn không rõ mặt mũi bà ta, nên không thể giúp cô được, xin lỗi”.
“Không sao, cảm ơn Đa Đa đã buông tha Nghiêm Ngôn”, thiếu nữa cảm kích nhìn con chuột đang chìm trong ngọn lửa.
“Người nên nói lời cảm kích là ta mới đúng, chính cô đã giúp ta lấy lại lương tâm… Phải rồi, trên thân người đàn bà ấy toả ra một mùi hương, là một loài bướm…” Tiếng nói bất chợt tắt ngấm, thân thể con chuột đã hoá thành tro.
“Đợi đã! Là bướm gì…”, Hàn Cốc Liên thất vọng ngừng lời, thật chẳng dễ dàng gì mới có chút đầu mối, giờ lại đứt đoạn.
“Tỷ!” Trong khoảng tối, một vệt xanh vút lên, Lam Uý hiện ra. Vừa nhìn thấy thiếu nữ, Lam Uý giật mình: “Tỷ, tỷ à? Dáng vẻ tỷ sao lại…”.
“Ha ha”, Cốc Liên phá lên cười ôm lấy Lam Uý và véo mũi cô bé: “Đây là hình dáng linh hồn ta, muội vẫn chưa nhìn thấy sao?”.
“À”, Lam Úy gật đầu, sau đó nhìn Nghiêm Ngôn đang nằm xoài trên đất, nói: “Ý! Đây là linh hồn Nghiêm Ngôn sao? Trông quen thế nhỉ!”.
“Nghiêm Ngôn chính là Đào Hoa tiên nữ Tĩnh Nhiên, cũng chính là chuyển kiếp của Tiểu Hương – cô hầy gái trong kiếp trước của ta”, Cốc Liên thở dài dìu Nghiêm ngôn dậy: “Đưa cô ấy về thôi, Lam Úy!”.
“Vâng!”, Lam Úy đỡ lấy Nghiêm Ngôn bay lên không trung. Cốc Liên cúi xuống nhặt mảnh sứ oán hận, bàn tay khẽ phất, lập tức cả vùng không gian ảo bỗng bừng bừng bốc cháy. Trong lúc đó, ba người Cốc Liên, Lam Úy cùng Nghiêm Ngôn đã tan biến giữa hư không…
Kết thúc
Khi Quan Ân lao đến nơi thì Tổ phó Đại Lý đã thông báo với các nhân viên cảnh sát khác về việc giữ kín hiện trường. Người ta phát hiện được lá đơn nhận tội cùng viên kim cương màu xanh hiếm có bị lấy cắp hai năm trước bên cạnh thi thể Vương Hữu Lợi. Kèm thêm sau đó Tiểu Tôn – thư ký của ông ta – cũng thú nhận đã tham gia vào toàn bộ vụ án ngày ấy. Từ đó chứng thực được vụ trộm hai năm trước là do Vương Hữu Lợi lên kế hoạch và thực hiện, không hề liên quan đến Trần Yên Mỹ - tổng giám đốc hãng trang sức Hồng Lộ.
Theo quy định của pháp luật, toà án hủy bỏ kết quả phúc thẩm của Vương Hữu Lợi và Lâm Tử Cương năm đó, đổi thành người nhà của Vương Hữu Lợi phải bồi thường cho Lâm Tử Cương và Trần Yên Mỹ mỗi người một nghìn năm trăm vạn. Do cả hai đều đã qua đời nên người thừa kế hợp pháp của họ là Lâm Tiểu Ngữ và Nghiêm Ngôn sẽ đứng ra nhận khoản tiền này. Ngoài ra toà án còn đặc biệt yêu cầu Vương Hữu Lợi và Lâm Tử Cương hoàn trả lại số tiền ba mươi triệu mà Nghiêm Ngôn đã thay mặt mẹ bồi thường hai năm trước.
Nghiêm Ngôn, người vừa có lại được tất cả tỏ ra hết sức bình tĩnh. Không còn những cơn ác mộng đè nặng, tinh thần cô hồi phục rất nhanh. Còn Cổ Liên, vì thâm nhập vào giấc mơ của người khác mà tiêu hao pháp lực quá lớn, cô bé ngủ say một mạch đến tận sáng ngày thứ hai mới dần tỉnh dậy. Được cái Cổ Liên vốn bình thường hay ngủ nướng nên Phương Tĩnh Hương chẳng lấy đó làm lạ.
Khi Cổ Liên gặp lại Nghiêm Ngôn thì đã là ngày cuối cùng trước hôm cô quyết định rời khỏi Hồng Kông qua Mỹ định cư. Trong phòng bệnh rộng rãi, Nghiêm Ngôn ngồi trên giường xếp đồ, lơ đãng bỏ chỗ quần áo mua mấy hôm trước vào trong vali hành lý.
“Chị hồi phục thật nhanh”, Cổ Liên diện bộ váy màu xanh lam bước vào phòng bệnh, có Bạch Hạo Đan và Lam Úy theo sau.
“Hàn Cổ Liên, thầy Bạch, cảm ơn hai người đã quan tâm, mời ngồi!”, Nghiêm Ngôn đứng dậy chào hỏi.
“Bó hoa này chú Quan gửi tặng chị, chú ấy phải đi công tác đột xuất nên không đến được”, Cổ Liên đưa bó hoa cho Nghiêm Ngôn.
“Cảm ơn anh Quan giúp chị nhé!”, Nghiêm Ngôn cười khẽ nhận lấy bó hoa, rồi cắm vào chiếc lọ trên bàn.
“Nghiêm Ngôn, mai chị đi Mỹ rồi, em biết chị có điều muốn hỏi. Về chuyện con chuột, chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi”, Cổ Liên ngồi xuống ghế, mở to đôi mắt đen láy nhìn Nghiêm Ngôn.
“Chị biết giấc mơ đó là sự thật, nhưng từ sau khi tỉnh lại, Đa Đa không còn xuất hiện nữa. Em có thể nói cho chị biết nó đi đâu không?”, Nghiêm Ngôn nhìn Cổ Liên vẻ khẩn cầu.
“Chị nên biết nó đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng sát sinh. Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với nó, chị hãy cầu nguyện cho nó như đã làm trước đây, như vậy nó ở địa phủ sẽ sớm đền bù được tội lỗi đã gây ra.” Cổ Liên đứng dậy bước ra ngoài. Vừa đến cửa, cô bé dừng lại, quay đầu nhìn dáng lưng Nghiêm Ngôn, ánh mắt bỗng lóe lên tia lưu luyến: “Đừng mãi đắm chìm trong bóng tối của quá khứ, hãy bắt đầu một cuộc sống mới! Chúc hạnh phúc, Tĩnh Nhiên…”.
“Em…” Toàn thân Nghiêm Ngôn bỗng rung động, quay phắt đầu lại, nhưng ở cửa đã không còn mảy may bóng dáng của Cổ Liên và Hạo Đan nữa…
…
Những vụ án mạng ly kỳ đã gây chấn động dư luận một thời. Trong thời gian dài, phía cảnh sát cảnh báo tất cả mọi người tốt nhất không nên ăn những thực phẩm không có lợi cho sức khoẻ, tránh dẫn đến tổn thương lớn cho bản thân. Ngoài ra chính phủ cũng gia tăng tuyên truyền bảo vệ môi trường, chủ trương yêu thương bảo vệ động vật, để địa cầu trở lại là ngôi nhà chung của muôn loài, để nhân loại chúng ta và động vật cùng chung sống hòa bình trên một mảnh đất và dưới một bầu trời.
Thời tiết tháng Sáu, vầng dương gay gắt đổ lửa, bên đầm sen tòa lầu chính Hàn gia, Tiểu Cốc Liên đang nằm xoài trên bờ hồ, cố đưa tay với lấy một đóa hoa màu trắng tuyết.
“Tiểu thư, không được đâu, sẽ rơi xuống nước đấy!” Tiểu Hương kịp thời kéo Tiểu Cốc Liên lại.
“Chị Tiểu Hương, Liên Liên muốn hoa!” Điệu bộ bĩu môi phụng phịu của Cốc Liên rất dễ thương. Tiểu Hương lén thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ hôm đó nhất định mình bị nhị phu nhân làm cho giận dữ tới hồ đồ nên mới mờ mắt tưởng tượng linh tinh, chứ tiểu thư đáng yêu như thế, sao có thể mang ánh mắt lạnh lẽo đến mức ấy được.
Khẽ lắc đầu tự giễu, Tiểu Hương bế Tiểu Cốc Liên đặt lên đùi, cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy cho cô bé: “Tiểu thư ngủ một lát đi, lúc nào tỉnh dậy, Tiểu Hương sẽ hái hoa cho cô”.
“Được!” Tiểu Cốc Liên ngoan ngoãn nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Trưa hè thật yên tĩnh, thảng hoặc một chú ve sầu trên cây mới cất tiếng râm ran, lại thêm cơn gió mát nhẹ đưa như ru vào giấc ngủ, chiếc quạt trong tay Tiểu Hương chậm dần, cuối cùng dừng hẳn. Nhưng, đúng vào giờ phút Tiểu Hương ngủ quên, Cốc Liên vốn đã ngon giấc nồng trong tay cô a hoàn này lại đột nhiên mở trừng mắt, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó bò ra khỏi lòng Tiểu Hương, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo hướng về phía đầm sen trống trải.
“Đường đường là vua của cõi âm, lại đi nhìn lén con gái nhà người ta ngủ, có phải thật dơ bẩn không?”
“Hàn Cốc Liên, cô quả nhiên không hề uống bát canh Mạnh Bà đó!” Giữa đầm sen bỗng xuất hiện một đám sương mù đen kịt, giọng nói trầm bổng từ trong đó truyền ra.
“Ta không uống thì đã sao! Muốn trách, hãy trách thuộc hạ của ngài quá ngu ngốc!”
“Hàn Cốc Liên, vì sao cô lại muốn nuôi dưỡng Liên hoa yêu cốt?” Đám sương càng đông đặc thêm.
“Tốt nhất ngài đừng xen vào những việc không đâu! Diêm Vương, nếu muốn báo cáo lên Thiên đình thì cứ việc, ngài đi được rồi!” Trong mắt Cốc Liên ánh lên một tia oán hận: “Nói cho các người biết, ta đã nhẫn nhịn bảy kiếp rồi, ta chịu đủ rồi, ta nhất định phải tìm cho ra ai đã xúi Mai Song đối xử bất công với ta, khiến ta chịu tội suốt bảy kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”.
“Lòng hận thù của cô ngày càng nặng nề, ta khuyên cô một câu, mọi thứ đừng làm đến tận cùng quá mức, đối với cô không có lợi gì cả.” Đám sương mù nhạt dần đi.
“Còn nữa, nói với thuộc hạ của ngài, đừng phí công tốn sức, bọn họ không thể ngăn được sự sinh trưởng của Liên hoa yêu cốt đâu!” Đôi mắt Hàn Cốc Liên lộ vẻ giễu cợt.
“Haizzz…” Sau một tiếng thở dài, đám sương hoàn toàn tan biến…
…
Gần hai tháng trôi qua, Hoa Thiển hoàn toàn chẳng ra khỏi cửa, đêm không dám ngủ, chỉ vào ban ngày khi Trúc Diệp bên cạnh mới có thể chợp mắt được một chút, nên trong hai tháng mà người như già đi đến hai chục tuổi, gầy guộc hốc hác, chẳng còn chút gì của nhị phu nhân oai phong lẫm liệt trước đây nữa.
“Nhị phu nhân, thuốc này…” A hoàn Trúc Diệp nhìn bát thuốc trong tay, lòng chùng xuống: “Liều… liều lượng thuốc đã tăng gấp đôi, nhưng nhị phu nhân, thuốc phá thai này…”.
“Đừng nói nhiều nữa, mau bưng qua đây!” Hoa Thiển thúc giục: “Ta chẳng tin nhiều thuốc thế này mà vẫn không diệt nổi nó!”.
“Nhị phu nhân, thuốc này cũng như con dao hai lưỡi, ngộ nhỡ…” Trúc Diệp do dự.
“Đừng nói nữa!” Hoa Thiển gắt lên: “Ta nhất định phải tống cái đồ quái vật này ra ngoài!”.
“Nhị phu nhân…” Trúc Diệp run lẩy bẩy mang thuốc đến, nhưng Hoa Thiển lại không hề do dự uống một hơi hết sạch.
“Trúc Diệp, đêm nay lão gia không đến đâu phải không?” Hoa Thiển dựa vào giường thở hổn hển.
“Vâng, sáng sớm nay lão gia đã đi rồi, phải nửa tháng sau mới về, công việc trong phủ đều giao cho đại phu nhân.” Trúc Diệp rót tách trà đưa cho Hoa Thiển.
“Aizzz, ta bây giờ cũng nghĩ thoáng rồi, cố ganh đua mà làm gì, cứ bình an thoải mái là được rồi.” Hoa Thiển tiến về phía chiếc giường: “Trúc Diệp à, đêm nay cô ngủ ở đây đi, để ta một mình, ta sợ lắm”.
“Vâng, nhị phu nhân.” Trúc Diệp thổi tắt đèn, nằm xuống cạnh Hoa Thiển.
“Trúc Diệp, ngày mai ta muốn gặp Nhạc Mai Song.” Hoa Thiển mở mắt đăm đăm nhìn vào hư không, trong mắt có chút trống rỗng.
“Nhị phu nhân, là sao?” Trúc Diệp ngạc nhiên nhìn Hoa Thiển, người luôn giữ mối thù địch với đại phu nhân ngay từ lúc mới về, sao bỗng nhiên lại…
“Trúc Diệp, cô cũng thấy đấy, ta mang bầu quái thai, bất kể uống bao nhiêu thuốc phá thai cũng chẳng tống nổi nó đi.” Hoa Thiển đưa tay sờ lên bụng: “Hơn nữa từ sau hôm đóa sen xanh kia biến mất, không biết vì sao mỗi lần sờ lên bụng, ta đều cảm thấy hình dáng góc cạnh cái thứ nằm bên trong dường như giống hệt hoa sen. Mà toàn bộ chuyện này bắt đầu xảy ra từ giấc mơ đó, nên bất kể thật hay không, ta dám chắc con bé Hàn Cốc Liên chẳng phải điềm lành gì đâu”.
“Nhị phu nhân, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngày mai con sẽ đưa bà đi.” Trúc Diệp nhẹ nhàng giúp Hoa Thiển tém lại mép chăn.
…
Đêm tối đen như mực, bất chợt cảm thấy có người đang xoa nhẹ lên bụng mình, Hoa Thiển lòng thất kinh mở choàng mắt, nhưng bốn phía chỉ một màu tối tăm, không nhìn thấy thứ gì.
“Trúc Diệp, cô ở đâu thế?” Hoa Thiển quờ tay xung quanh tìm kiếm song hoàn toàn chẳng thấy ai.
“Hoa Thiển, em gái muốn ra rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Hoa Thiển hoảng sợ nhìn nụ cười ma quái vừa nứt ra giữa hai khóe môi Hàn Cốc Liên. Con dao găm nhọn trong tay cô bé đang kề sát trên bụng bà ta.
“Không! Cứu với…” Hoa Thiển hét lớn, sau đó chỉ biết trợn trừng mắt nhìn Hàn Cốc Liên dùng dao rạch nguyên một đường dài trên da bụng, rồi xé toác nó ra.
“Ha ha, dì Hoa, em gái xinh quá!” Hàn Cốc Liên thọc thẳng tay vào bụng Hoa Thiển: “Dì Hoa, xem này!”.
“Aaaaa…” Ánh mắt tràn ngập kinh hoàng nhìn “em gái” được ôm gọn trong tay Hàn Cốc Liên, Hoa Thiển thét lên một tiếng lanh lảnh rợn tóc gáy…
“Nhị phu nhân, nhị phu nhân!” Trúc Diệp không ngừng lay Hoa Thiển đang gào thét trong cơn mộng mị.
“Trúc Diệp!” Hoa Thiển sống chết túm chặt lấy vai Trúc Diệp: “Trúc Diệp, cứu ta với! Cứu ta! Cái thai trong bụng ta là đồ quái vật, giúp ta trừ bỏ nó đi, vứt nó đi!”.
“Nhị phu nhân, xin bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Trúc Diệp ôm chặt Hoa Thiển đang suy sụp đến cực điểm: “Nhị phu nhân, ngày mai chúng ta đến bệnh viện của người Tây nạo đứa trẻ đi là xong!”.
“Không thể đợi đến mai được, ngay bây giờ, bây giờ ta phải đi ngay!” Hoa Thiển giằng co đòi tuột xuống đất: “Trúc Diệp, mau gọi Lai Phúc chuẩn bị xe, chúng ta đi ngay bây giờ!”.
“Được, được, được! Nhị phu nhân xin đừng sợ, con sẽ đi tìm Lai Phúc ngay!” Trúc Diệp vội vã khoác áo rồi chạy ra ngoài.
“Á… đau quá!” Thốt nhiên, Hoa Thiển ôm lấy bụng ngồi phịch xuống đất: “Người đâu, người đâu mau mau…”.
“Nhị phu nhân, bà sao thế?” Nữ gia nhân già họ Lý nghe tiếng thét vội vã chạy tới: “Nhị phu nhân, bà sắp sinh rồi!”. Nhác thấy máu rịn ra từ thân dưới của Hoa Thiển, bà Lý kêu lên sợ hãi.
“Nhị phu nhân thế nào rồi?” Lát sau Trúc Diệp quay lại, sợ hãi nhìn Hoa Thiển đang ngồi dưới đất.
“Nhị phu nhân sắp sinh rồi!” Bà Lý cùng Trúc Diệp nhanh chóng dìu Hoa Thiển lên giường: “Hay để tôi đi mời bà đỡ tới!”.
“Đừng!” Hoa Thiển đau tới mức toàn thân run rẩy: “Có Trúc Diệp là được rồi, không cần kinh động người khác!”.
“Nhưng…” Bà Lý do dự.
“Bà Lý, bà đứng gác bên ngoài, không cho bất cứ ai vào!” Trúc Diệp đẩy bà Lý ra khỏi phòng: “Ở đây có tôi là được rồi!”, nói xong tiện tay đóng sập cửa lại…
“Ư… ư…” Nửa giờ đồng hồ đã trôi qua, trong phòng không ngừng vọng ra những tiếng kêu mơ hồ của Hoa Thiển, như thể bà ta đang cắn chặt thứ gì đó. Bà Lý ở bên ngoài lòng như lửa đốt song không dám vào trong.
“Á!” Một tiếng thét, nhưng lại phát ra từ Trúc Diệp.
“Sao thế?” Bà Lý không nhịn được nữa, bèn đẩy cửa chạy vào. Trong phòng, sắc mặt Trúc Diệp trắng bệch đứng sững cạnh giường, hai tay bịt chặt miệng, còn Hoa Thiển ở trên giường thì mặt bợt như ma. Nhìn theo ánh mắt của Hoa Thiển, bà Lý thất kinh đến toát mồ hôi.
Nằm trong vũng máu là đóa sen xanh trong suốt nở rộ bằng miệng bát, chỉ khác với những đóa sen bình thường ở đúng một điểm, ấy là bên trong mỗi cánh hoa đều có khớp xương màu xanh nhạt.
“Ha ha, em gái ta xinh quá!” Cùng với tiếng cười vui sướng, Hàn Cốc Liên chầm chậm bước vào: “Các người nói có phải không?”.
“Đại tiểu thư…” Bà Lý và Trúc Diệp cùng lúc quay đầu nhìn Hàn Cốc Liên, ý thức trong khoảnh khắc bị ánh mắt đứa bé hút chặt.
“Các người nghe đây, hãy quên sạch toàn bộ điều các người vừa nhìn thấy đi, đứa con của nhị phu nhân đã bị sẩy, bào thai vẫn chưa thành hình được bà Lý chôn cất. Nhớ kỹ chưa?”
“Vâng!” Hoa Thiển kinh hãi nhìn cảnh bà Lý và Trúc Diệp gật đầu lia lịa.
“Dì Hoa!” Hàn Cốc Liên nhặt lấy đóa hoa trong vũng máu, huơ huơ trước mắt Hoa Thiển: “Em gái ta xinh không?”.
Cuối cùng, vì thần kinh phải chịu đựng quá nhiều công kích trong thời gian ngắn, Hoa Thiển té lăn ra ngất xỉu…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Chít… chít…”, những âm thanh gào rít bi ai từ bốn phương tám hướng căn phòng vọng tới, Nghiêm Ngôn ngồi trong bóng tối kinh khiếp nhìn mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Từ mỗi góc căn phòng, ánh đỏ rọi sáng tầng tầng lớp lớp những con chuột bị cắn nát mọc lên như nấm sau mưa trên mặt đất, trên những bức tường và thậm chí cả trên trần nhà. Bọn chúng có con đã mất đầu, kéo lê thân thể nát bầm, những tứ chi què quặt chầm chậm bò tới phía Vương Hữu Lợi.
“Cứu tôi với… Có ai không…”, Vương Hữu Lợi kêu lên thất thanh, không ngừng khua tay cố sống cố chết đuổi đi từng lớp chuột thân thể nát nhừ đang ào ào tiến tới.
“Ha ha ha…”, người đàn bà tóc trắng lơ lửng giữa không trung cười ha hả, đôi mắt đỏ rực rọi về phía Nghiêm Ngôn sau lưng: “Nhìn thấy chưa Nghiêm Ngôn? Đó là kết cục của hắn. Hắn ăn tươi nuốt sống con ta, giờ ta để chúng ăn hắn. Ta cũng nói cho người biết, gã Vu Hạo Vĩ đã bỏ rơi ngươi, nhà cô chú ngươi và cả con quỷ háo sắc họ Lâm đều chết như thế đó. Bây giờ ta giúp ngươi trừ bỏ tên cuối cùng, ân tình của chúng ta từ nay kết thúc”.
“Đa Đa, chị sẽ tuân thủ giao ước của chúng ta. Chỉ cần em giúp chị giết hắn, thay mẹ báo thù, mạng của chị sẽ là của em!”, Nghiêm Ngôn gạt nước mắt, nhìn người đàn bà trước mặt với đôi mắt kiên cường.
“Được! Mở to mắt mà nhìn cho rõ đi!”, người đàn bà giơ tay chỉ, một đuôi chuột rất lớn quất thẳng vào vùng thắt lưng của Vương Hữu Lợi.
“A…” Một tiếng thét vang, Vương Hữu Lợi bị đánh tới lảo đảo, ngã lăn xuống đất: “Cứu với…”. Hàng trăm hàng nghìn những con chuột tơi tả bắt đầu leo lên người hắn, tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy hắn, chỉ còn nghe thấy những âm thanh khủng khiếp của thịt da và xương sọ bị nhai rau ráu. Hai tay Nghiêm Ngôn bịt chặt lấy mắt, không dám hé nhìn, dù chỉ là tích tắc. Cuối cùng, khi tất cả âm thanh đã ngừng lại, người đàn bà tóc trắng mới vung hai tay lên, những con chuột rách nát lập tức biến mất, chỉ còn lại trên nền đất một bộ xương nham nhở khủng khiếp.
Thỏa mãn nhặt khúc xương lên tay thưởng thức, từ từ bóc nốt chỗ thịt còn dính lại trên ấy, sau đó người đàn bà quay người lại ném khúc xương thối hoắc vào chân Nghiêm Ngôn.
“Ối…”, Nghiêm Ngôn thất kinh lùi lại, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
“Ha ha, sao hả? Sợ à?”, người đàn bà cả cười nhìn cô: “Yên tâm, loại người cặn bã như hắn sẽ không bao giờ có cơ hội chuyển kiếp đâu”.
“Đa Đa, em làm thi thể hắn đến mức thế này, ai còn nhận ra được chứ”, Nghiêm Ngôn mặt trắng bệch nhìn bộ xương trước mắt.
“Ai bảo đây là xác hắn?”, người đàn bà cười khinh bỉ, chỉ tay về sau lưng Nghiêm Ngôn: “Xác hắn ở đằng kia cơ”.
“Hả?”, Nghiêm Ngôn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía bàn làm việc sau lưng, Vương Hữu Lợi đang trợn trừng mắt kinh hoàng, miệng há rộng, ngừng thở: “Thế là sao? Hắn ở kia, thế đây là ai?”.
“Đây là linh hồn của hắn!”, người đàn bà cất bước, vứt bộ xương sang một bên, cười lạnh lùng tiến về phía Nghiêm Ngôn: “Ngươi tưởng ta cần cái xác thối của chúng ư? Cái ta cần là linh hồn của chúng. Ta muốn chúng từ giờ sẽ tan thành mây khói, vĩnh viễn không được đầu thai!”. Người đàn bà cất tiếng cười lạnh lùng rồi một tay nhanh chóng chụp lấy cổ Nghiêm Ngôn: “Ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào từng hại ta. Nói thêm với ngươi một việc, gã đàn ông đã mua ta từ tay ngươi, chiều hôm nay đã hóa thành tro và đi gặp Diêm Vương cùng cái Thính Khiếu Cư của hắn rồi. Chết cả đi!”. Người đàn bà bất chợt siết chặt tay, Nghiêm Ngôn thấy nghẹt thở từng cơn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Ngươi thật sự nhẫn tâm giết chết cô ấy sao?”, bất chợt, một dải sáng màu lam lóe sáng, quật trúng vào cổ tay người đàn bà kia.
“Ai?” Cổ tay đau nhói khiến bà ta vô thức nới lỏng ra, đồng thời một dải sáng khác vội vã kéo Nghiêm Ngôn sang một bên, khiến cô ngã sóng soài trên mặt đất ho dữ đội.
“Ngươi là ai?”, người đàn bà lùi về sau mấy mét, khuôn mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ áo xanh khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi trước mặt.
“Ngươi không cần quan tâm ta là ai”, thiếu nữ thu hồi dải sáng, dấu sen trên trán lấp lánh Phật quang: “Ta hỏi ngươi, ngươi làm thế này có đáng không? Ngươi là sinh linh trần gian còn chưa hết số, lại vì báo thù mà cấy mảnh sứ oán hận vào lòng. Làm như vậy ngươi có thể sở hữu pháp lực chưa từng có, nhưng sau đó ngươi cũng sẽ giống như những kẻ đã bị ngươi giết chết, tan thành cát bụi vĩnh viễn không được đầu thai. Ngươi làm vậy thực sự có đáng không?”.
“Chắc ngươi là người cõi tiên! Cả đám thần tiên các ngươi chỉ giỏi lấy đạo lý to tát ra áp đảo người khác.” Người đàn bà bật cười khinh mạn, chỉ vào Nghiêm Ngôn đang ngồi trên đất: “Chính cô ta đã khiến ta phải chịu không biết bao nhiêu lần khóc con, ta giết cô ta không đúng ư? Ta thành cát bụi thì đã sao, ta chẳng quan tâm. Ngay từ khi đưa cho ta mảnh sứ oán hận, người đó đã nói rất rõ rồi. Nhưng đối với ta mà nói, chẳng còn gì trên đời này là đáng nữa, chỉ cần có thể báo thù ta sẵn sàng từ bỏ tất cả!”.
“Này chuột, đây không phải là cách nghĩ thật sự của ngươi, mà là nộ khí trong mảnh sứ oán hận đã ảnh hưởng tới ngươi đó.” Thiếu nữ áo xanh tiến về phía trước mấy bước: “Chỉ cần để lòng lắng lại, ngươi sẽ nhìn thấy suy nghĩ thật sự của mình”. Giọng cô gái tựa như giọt ân huệ rơi ra từ chiếc bình cam lồ thanh tĩnh, khiến cõi lòng hỗn loạn của người đàn bà bỗng êm đềm trở lại.
“Nhìn cô ấy đi”, ánh mắt thiếu nữ có chút khác lạ, tay chỉ về Nghiêm Ngôn ở kế bên: “Các người đã bao năm sống bên nhau, đồng cam cộng khổ trải qua cả hạnh phúc lẫn đắng cay, đó đều là ký ức đẹp nhất của các ngươi, làm sao ngươi có thể quên điều quý giá ấy…”.
Với lời nói của thiếu nữ, trước mắt người đàn bà không ngừng xuất hiện những thời khắc vui vẻ mình đã trải qua cùng Nghiêm Ngôn thời thơ bé: Nghiêm Ngôn đang cẩn thận mớm từng miếng bánh kem cho bà thế nào, lại xua đuổi những con mèo hoang không ngừng chầu chực ăn thịt bà ra sao. Và khi phải chịu khổ nhục trong nhà Trần Yên Hoa, để bà không chết đói, ngày nào Nghiêm Ngôn cũng bất chấp nguy cơ bị đánh đập mà kiên trì lén lút lấy trộm bánh màn thầu nuôi bà… Từng hoạt cảnh lúc vui vẻ khi đau đớn cứ lần lượt lướt qua trong đầu, khiến người đàn bà không cầm nổi những giọt nước mắt màu máu chảy dài. Hoá ra ký ức đầm ấm thưở nào từ lâu đã khắc sâu vào đáy tim bà. Hoá ra trước giờ bà đều bị thù hận khống chế đến quên cả ký ức quý gia nhất kia.
“Đa Đa, thật sự sau khi để em đi, chị rất nhớ em.” Nước mắt chan chứa trên khuôn mặt, Nghiêm Ngôn ở bên cạnh chầm chậm đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy người đàn bà: “Suốt thời gian dài xa em, không lúc nào chị được hạnh phúc, ngày nào chị cũng nghĩ không biết em sống thế nào, người ta có ngược đãi em không, lúc nào chị cũng cầu nguyện với mẹ ở trên trời, xim mẹ bảo vệ em. Chị thật sự không hề biết hành động của mình năm xưa đã làm tổn thương em sâu sắc đến thế, xin lỗi em, xin lỗi…”.
Nghiêm Ngôn khóc nức nở ôm chặt Đa Đa lúc này đã bỏ lốt người đàn bà để trở về với hình dáng con chuột. Đa Đa hoàn lại thần trí, sắc đỏ sậm hận thù trong đôi mắt nhanh chóng tiêu tan, một mảnh sứ màu đen cắm lút trên lưng nó đang ánh lên sắc màu u ám.
“Có thể cho ta biết, ai đã đưa cho Đa Đa mảnh sứ oán hận không?”, thiếu nữ áo xanh khẽ phất tay, Nghiêm Ngôn ngã xuống nền đất ngất đi.
“Cám ơn cô, Nghiêm Ngôn đã mấy quá nhiều thứ rồi, tốt hơn hết không nên để cô ấy đối mặt với cái chết của ta nữa.” Con chuột to lớn nhảy từ lòng Nghiêm Ngôn ra: “Từ trước đến giờ ta luôn bị thù hận làm mờ mắt, suýt chút nữa đã làm hại người bạn thân nhất của mình. Giờ tỉnh ngộ cũng đã quá muộn rồi, người đó từng nói khi trong lòng không còn oán hận nữa là lúc cái chết đang tới gần”. Đột nhiên, ngọn lửa đen từ chân con chuột bùng lên, nhanh chóng lan tỏa toàn cơ thể: “Còn nữa, người đưa cho ta mảnh sứ là một người đàn bà toàn thân bao phủ một lớp vải voan đen, ta nhìn không rõ mặt mũi bà ta, nên không thể giúp cô được, xin lỗi”.
“Không sao, cảm ơn Đa Đa đã buông tha Nghiêm Ngôn”, thiếu nữa cảm kích nhìn con chuột đang chìm trong ngọn lửa.
“Người nên nói lời cảm kích là ta mới đúng, chính cô đã giúp ta lấy lại lương tâm… Phải rồi, trên thân người đàn bà ấy toả ra một mùi hương, là một loài bướm…” Tiếng nói bất chợt tắt ngấm, thân thể con chuột đã hoá thành tro.
“Đợi đã! Là bướm gì…”, Hàn Cốc Liên thất vọng ngừng lời, thật chẳng dễ dàng gì mới có chút đầu mối, giờ lại đứt đoạn.
“Tỷ!” Trong khoảng tối, một vệt xanh vút lên, Lam Uý hiện ra. Vừa nhìn thấy thiếu nữ, Lam Uý giật mình: “Tỷ, tỷ à? Dáng vẻ tỷ sao lại…”.
“Ha ha”, Cốc Liên phá lên cười ôm lấy Lam Uý và véo mũi cô bé: “Đây là hình dáng linh hồn ta, muội vẫn chưa nhìn thấy sao?”.
“À”, Lam Úy gật đầu, sau đó nhìn Nghiêm Ngôn đang nằm xoài trên đất, nói: “Ý! Đây là linh hồn Nghiêm Ngôn sao? Trông quen thế nhỉ!”.
“Nghiêm Ngôn chính là Đào Hoa tiên nữ Tĩnh Nhiên, cũng chính là chuyển kiếp của Tiểu Hương – cô hầy gái trong kiếp trước của ta”, Cốc Liên thở dài dìu Nghiêm ngôn dậy: “Đưa cô ấy về thôi, Lam Úy!”.
“Vâng!”, Lam Úy đỡ lấy Nghiêm Ngôn bay lên không trung. Cốc Liên cúi xuống nhặt mảnh sứ oán hận, bàn tay khẽ phất, lập tức cả vùng không gian ảo bỗng bừng bừng bốc cháy. Trong lúc đó, ba người Cốc Liên, Lam Úy cùng Nghiêm Ngôn đã tan biến giữa hư không…
Kết thúc
Khi Quan Ân lao đến nơi thì Tổ phó Đại Lý đã thông báo với các nhân viên cảnh sát khác về việc giữ kín hiện trường. Người ta phát hiện được lá đơn nhận tội cùng viên kim cương màu xanh hiếm có bị lấy cắp hai năm trước bên cạnh thi thể Vương Hữu Lợi. Kèm thêm sau đó Tiểu Tôn – thư ký của ông ta – cũng thú nhận đã tham gia vào toàn bộ vụ án ngày ấy. Từ đó chứng thực được vụ trộm hai năm trước là do Vương Hữu Lợi lên kế hoạch và thực hiện, không hề liên quan đến Trần Yên Mỹ - tổng giám đốc hãng trang sức Hồng Lộ.
Theo quy định của pháp luật, toà án hủy bỏ kết quả phúc thẩm của Vương Hữu Lợi và Lâm Tử Cương năm đó, đổi thành người nhà của Vương Hữu Lợi phải bồi thường cho Lâm Tử Cương và Trần Yên Mỹ mỗi người một nghìn năm trăm vạn. Do cả hai đều đã qua đời nên người thừa kế hợp pháp của họ là Lâm Tiểu Ngữ và Nghiêm Ngôn sẽ đứng ra nhận khoản tiền này. Ngoài ra toà án còn đặc biệt yêu cầu Vương Hữu Lợi và Lâm Tử Cương hoàn trả lại số tiền ba mươi triệu mà Nghiêm Ngôn đã thay mặt mẹ bồi thường hai năm trước.
Nghiêm Ngôn, người vừa có lại được tất cả tỏ ra hết sức bình tĩnh. Không còn những cơn ác mộng đè nặng, tinh thần cô hồi phục rất nhanh. Còn Cổ Liên, vì thâm nhập vào giấc mơ của người khác mà tiêu hao pháp lực quá lớn, cô bé ngủ say một mạch đến tận sáng ngày thứ hai mới dần tỉnh dậy. Được cái Cổ Liên vốn bình thường hay ngủ nướng nên Phương Tĩnh Hương chẳng lấy đó làm lạ.
Khi Cổ Liên gặp lại Nghiêm Ngôn thì đã là ngày cuối cùng trước hôm cô quyết định rời khỏi Hồng Kông qua Mỹ định cư. Trong phòng bệnh rộng rãi, Nghiêm Ngôn ngồi trên giường xếp đồ, lơ đãng bỏ chỗ quần áo mua mấy hôm trước vào trong vali hành lý.
“Chị hồi phục thật nhanh”, Cổ Liên diện bộ váy màu xanh lam bước vào phòng bệnh, có Bạch Hạo Đan và Lam Úy theo sau.
“Hàn Cổ Liên, thầy Bạch, cảm ơn hai người đã quan tâm, mời ngồi!”, Nghiêm Ngôn đứng dậy chào hỏi.
“Bó hoa này chú Quan gửi tặng chị, chú ấy phải đi công tác đột xuất nên không đến được”, Cổ Liên đưa bó hoa cho Nghiêm Ngôn.
“Cảm ơn anh Quan giúp chị nhé!”, Nghiêm Ngôn cười khẽ nhận lấy bó hoa, rồi cắm vào chiếc lọ trên bàn.
“Nghiêm Ngôn, mai chị đi Mỹ rồi, em biết chị có điều muốn hỏi. Về chuyện con chuột, chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi”, Cổ Liên ngồi xuống ghế, mở to đôi mắt đen láy nhìn Nghiêm Ngôn.
“Chị biết giấc mơ đó là sự thật, nhưng từ sau khi tỉnh lại, Đa Đa không còn xuất hiện nữa. Em có thể nói cho chị biết nó đi đâu không?”, Nghiêm Ngôn nhìn Cổ Liên vẻ khẩn cầu.
“Chị nên biết nó đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng sát sinh. Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với nó, chị hãy cầu nguyện cho nó như đã làm trước đây, như vậy nó ở địa phủ sẽ sớm đền bù được tội lỗi đã gây ra.” Cổ Liên đứng dậy bước ra ngoài. Vừa đến cửa, cô bé dừng lại, quay đầu nhìn dáng lưng Nghiêm Ngôn, ánh mắt bỗng lóe lên tia lưu luyến: “Đừng mãi đắm chìm trong bóng tối của quá khứ, hãy bắt đầu một cuộc sống mới! Chúc hạnh phúc, Tĩnh Nhiên…”.
“Em…” Toàn thân Nghiêm Ngôn bỗng rung động, quay phắt đầu lại, nhưng ở cửa đã không còn mảy may bóng dáng của Cổ Liên và Hạo Đan nữa…
…
Những vụ án mạng ly kỳ đã gây chấn động dư luận một thời. Trong thời gian dài, phía cảnh sát cảnh báo tất cả mọi người tốt nhất không nên ăn những thực phẩm không có lợi cho sức khoẻ, tránh dẫn đến tổn thương lớn cho bản thân. Ngoài ra chính phủ cũng gia tăng tuyên truyền bảo vệ môi trường, chủ trương yêu thương bảo vệ động vật, để địa cầu trở lại là ngôi nhà chung của muôn loài, để nhân loại chúng ta và động vật cùng chung sống hòa bình trên một mảnh đất và dưới một bầu trời.