Thiên đình là nơi luôn rạng rỡ muôn vàn cung vàng điện ngọc và kỳ hoa dị thảo, là chốn an lạc xa rời trần thế mà người phàm tục vẫn hằng tưởng tượng, ước ao… Tuy nhiên, chính ở miền đất hoan lac, an tĩnh ấy lại ẩn giấu những tội ác khó lòng tưởng tượng nổi.
Thấy Cổ Liên cùng Bạch Hạo Đan bước vào điện Linh Tiêu, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xầm bán tán, Lan Hoa tiên tử Nhẫm Nhiễm vốn quỳ trên nền đất bỗng ngạc nhiên đến không thốt nên lời, mở tròn đôi mắt đẹp ngắm nhìn cô bé hoàn toàn lành lặn trước mắt.
“Không thể nào! Cô làm sao đánh được Tuyết Ly mà thậm chí chẳng mảy may thương tích?” Trán Nhẫm Nhiễm nhăn lại, nhìn Cổ Liên cách đó không xa đang đưa đôi mắt lạnh lùng về phía mình với vẻ cực kỳ không cam tâm.
“Cô đâu phải người đứng sau tất cả, Nhẫm Nhiễm.” Cúi xuống gần vị tiên nữ đầy thù hận, Cổ Liên thu lại ánh nhìn: “Cô không có Mê hoặc nhãn, Nhạc Mai Song không phải do cô giết”.
“Đúng vậy! Mai Hoa tiên tử quả thật không phải ta giết, nhưng việc cắm mảnh sứ oán hận vào thân thể mục tiêu được chọn thì đúng là ta làm”, Nhẫm Nhiễm cười nhạt, ánh mắt băng giá hằn lên nỗi oán độc: “Ta hận cô đến mức chỉ mong cô chết không toàn thây, nhưng ông trời không có mắt, chẳng hiểu vì cớ gì mà lần nào cũng để cô bình an vô sự”.
“Ta chưa hề đắc tội với cô, sao cô lại hận ta đến thế?”, Cổ Liên nhíu mày khó hiểu nhìn vị tiên nữ gần như đã phát điên vì thù hận.
“Hàn Cốc Liên, cô đã làm điều gì, trong lòng cô rõ nhất, còn giả bộ bất hạnh cho ai xem!”, Nhẫm Nhiễm ác ý nguyền rủa: “Cô và mẹ cô đều giống nhau. Sinh ra đôi mắt mê hoặc đàn ông rồi dùng nó để dụ dỗ thần tiên trên Thiên giới, thật chẳng biết xấu hổ!”.
“Im miệng, Nhẫm Nhiễm!”, Hạo Đan đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, tiến về trước mấy bước mắng vị tiên nữ đang chửi bới ngoa ngoắt: “Toàn những lời lẽ bẩn thỉu! Dao Hoa cung ta sao lại có hạng tiên tử như cô, thật mất mặt!”.
“Ha ha ha… ”, Nhẫm Nhiễm bật cười đau đớn, thanh âm tuyệt vọng mà thê lương: “Cung chủ, rốt cuộc ngài còn bị cô ta mê hoặc đến bao giờ? Lẽ nào ngài chưa từng chú ý đến tâm ý của Nhẫm Nhiễm ta? Vì sao trong tim ngài chỉ có Hàn Cốc Liên? Sao ngài không nhìn Nhẫm Nhiễm đến một lần? Ta có điểm nào không bằng cô ta?”.
“A? Nhẫm Nhiễm, cô lại… lại yêu Cung chủ!”, Cổ Liên hớp một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn Bạch Hạo Đan gương mặt vô cảm bên cạnh.
“Đúng! Ta đối với Cung chủ quả thật chân tình, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ta đã yêu chàng rồi. Để khiến chàng chú ý đến mình hơn một chút, ta cố gắng làm thật tốt tất cả những việc chàng giao, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm trang điểm lộng lẫy. Thế nhưng dần dần ta phát hiện: Cho dù gần trong gang tấc, nhưng lòng Cung chủ trước sau chưa từng có ta, và sẽ không bao giờ có!” Những giọt nước mắt cay đắng từ gương mặt kiều diễm của Nhẫm Nhiễm tí tách nhỏ xuống nền. Nàng tiên bị hận thù khống chế giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Cổ Liên, mắng: “Đều vì cô! Là cô đã trơ tráo quyến rũ Cung chủ, nên chàng mới nhìn mà chẳng thấy ta. Cái đồ quái vật lai tạp nửa tiên nửa quỷ, vốn chẳng thuộc về Thiên giới, sao lại xuất hiện trên Thiên đình? Hàn Cốc Liên, cô không đáng được chết toàn thây!”.
“Nửa tiên nửa quỷ? Là ý gì? Cô nói rõ xem!” Phút chốc, tâm trí Cổ Liên bỗng nháng lên hình bóng người phụ nữ mang tên Mị Gia, người vừa quen lại vừa lạ thường xuất hiện trong giấc mộng của mình. Nỗi sợ hãi không tên bỗng xâm chiếm trái tim, Cổ Liên bất chấp tất cả lao đến tóm lấy cổ áo Nhẫm Nhiễm.
“Ha ha… Hoá ra cô không biết. Xem ra phong ấn trong đầu cô vẫn chưa hoàn toàn được giải”, Nhẫm Nhiễm cười chế giễu, ánh mắt lóe lên tia xấu xa giảo quyệt: “Được, ta nói cho cô rõ. Mẹ cô tên là Mị Gia, thuộc Ma tộc bần tiện, cô cũng không phải được sinh ra trong hồ bảo liên của Như Lai…” Ngước mắt thấy Cổ Liên sững lại, Nhẫm Nhiễm nhân lúc mọi người không để ý, cố gắng dữ dội mở rộng đôi tay, rồi nhanh chóng đứng dậy, một bước nhảy lên lan can bảo điện. Mọi việc xảy ra quá đột ngột nên quần tiên đều không có sự chuẩn bị, chỉ biết giương mắt nhìn Nhẫm Nhiễm từ điện Linh Tiêu gieo mình xuống và chìm vào lục đạo luân hồi. Cơn gió thổi đến dường như vẫn vẳng lại những tiếng cười điên loạn cuối cùng của vị tiên nữ ấy: “Như Lai, ngài tưởng phong ấn của ngài sẽ giữ được bao lâu? Chẳng sớm thì muộn sẽ đến ngày người đó hoá giải được toàn bộ. Đến lúc đó thiên hạ sẽ trở thành địa ngục Tu La khủng khiếp, ta đợi xem các người nát tan bầm giập! Ha ha ha ha…”.
“Như Lai!” Tiếng thét lớn bất chợt vang dội. Cổ Liên khuôn mặt đầy sát khí nâng mình lên không trung tiến về phía Phật Tổ: “Rốt cuộc ngài đã giấu những gì? Cha mẹ của con có phải là Y La và Mị Gia không? Rốt cuộc cái phong ấn mà Nhẫm Nhiễm nói là cái gì?”.
“A di đà Phật, cuối cùng con cũng nhớ ra rồi!” Phật Tổ khẽ run, sau đó thở dài cảm khái: “Không ngờ mục tiêu của người đó lại là phong ấn năm lớp trong đầu con, đúng là lão nạp sơ ý. Phong ấn đã bị bóc ra hai lớp, giờ muốn khắc phục cũng muộn rồi”.
“Lẽ nào con thật sự là con lai giữa thần tiên với ma quỷ như Nhẫm Nhiễm nói?”, Cổ Liên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Như Lai. Cùng lúc đó, trán Phật Tổ bỗng rạng lên hàng nghìn tia sáng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào dấu thiên linh trên trán Cổ Liên.
“Cốc Liên, ta muốn con nhớ kỹ: Con là đệ tử có tư chất nhất trong Phật giới, cũng là hy vọng trong tương lai của Như Lai ta. Hay quên tất cả những điều con vừa nghe thấy, giờ vẫn chưa phải lúc để con biết toàn bộ chân tướng sự việc.” Chữ “quên” cực lớn từ miệng Phật Tổ phát ra, tựa như tảng đá nghìn cân đập mạnh trong đầu Cổ Liên, khiến cô thét lên một tiếng trước khi chìm vào bóng đêm.
“Cổ Liên!”, Hạo Đan vội vã lao tới đỡ lấy Cổ Liên trước khi cô ngã xuống: “Phật Tổ, cô ấy không sao chứ?”.
“Yên tâm, Hạo Đan cung chủ, ta chỉ thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu Cốc Liên thôi”, Như Lai có chút mệt mỏi tựa người về phía sau: “Có nó, trong vòng mười năm, kẻ đứng sau màn kịch sẽ không thể chạm đến phần còn lại của phong ấn. Nhưng lòng lão nạp vẫn không hiểu, năm đó lúc Thiên giới tiêu diệt yêu nữ Mị Gia không hề có người ngoài nào, sao lại có kẻ biết rõ việc này đến thế?”.
“Những nghi ngờ của Phật Tổ không phải không có lý. Năm đó Thiên giới phái đi mười hai vị thần tướng, khống chế cả bốn phương tám hướng trong một kết giới, tuyệt đối không có khả năng để rò rỉ tin tức ra ngoài.” Phía sau long án thư, Ngọc Hoàng từ từ đứng dậy bước tới trước mặt Hạo Đan, đưa cho anh chiếc gương đồng bé xíu: “Đây là Thông thiên kính của trẫm, ngươi hãy cầm lấy! Trước tiên đưa Lam Liên tiên tử quay về nhân gian, trẫm sẽ phái người theo sát bảo vệ phong ấn trong đầu cô ấy để chắc chắn không xảy ra sai sót gì”.
“Vâng!”, Hạo Đan nhận lấy chiếc gương, quay người bế Cổ Liên rời khỏi Linh Tiêu bảo điện.
“A di đà Phật, xem ra món nợ cũ năm đó bị lật lại rồi. Kẻ có thể phá giải phong ấn của Phật Tổ chắc chắn phải rất tinh thông Phật pháp, nhưng vì sao chúng ta không thể bói ra được sự tồn tại của hắn trong tam giới? Lẽ nào…”, Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn im lặng nãy giờ bỗng loé lên một ý nghĩ, liền quay đầu nhìn Như Lai Phật Tổ: “Phật ta có bao giờ nghĩ đến người đó lại không ở trong tam giới mà nhảy ra khỏi ngũ hành, giống như loài Lục Nhĩ Mi Hầu[8] thời Tây Du vậy, ngũ hành tam giới đều không thể bói ra”.
[8] Lục Nhĩ Mi Hầu: Ý nói đến nhân vật Tôn Ngộ Không trong bộ Tây Du ký của Ngô Thừa n.
“Ừm, khả năng này có thể. Hiện tại hắn không chịu lộ thân phận thật, vậy chúng ta cứ bất động chờ xem sao.” Ngai sen vàng của Phật Tổ nhẹ nhàng bay lên không trung: “Vẫn phải nhờ Minh Vương ở trần gian chịu khó lưu ý thêm, nếu có động tĩnh gì, hãy lập tức thông báo cho Phật giới. Lão nạp sẽ để hai vị Bồ Tát Văn Thù và Phổ Hiền xuống trần đánh thức chuyển thế của Quan Âm tôn giả, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả màn kịch này trước khi phong ấn của Cốc Liên bị giải hoàn toàn”.
“Cung tiễn Phật Tổ pháp chi!”, Đại Minh Vương cúi mình, nhìn theo ngai sen dần biến giữa đại điện…
…
Dưới nhân gian, trên đỉnh núi Côn Lôn, hai bóng người đứng sừng sững trước một phiến đá cực lớn, dưới chân là vực sâu thăm thẳm, bên trên là dải sao băng màu tím vút qua bầu trời đêm, hướng thẳng về phía Hông Kông sà xuống.
“Vực chủ, xem ra Nhẫm Nhiễm đã trốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên giới rồi”, chàng trai khoác trên mình tấm áo màu xanh lục đứng bên trái mỉm cười nhìn sang người đàn ông toàn thân phủ kín lớp vải voan màu thiên thanh.
“Đứng dậy, nhưng cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Tạm thời chưa cần quan tâm đến cô ta, nếu sau này cô ta có bất kỳ hành động nào uy hiếp đến tính mạng của Cốc Liên thì ra tay trừ khử cũng chưa muộn”.
“Có điều Như Lai lại tăng thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu tiểu thư. Trong khoảng thời gian nhất định, ngài sẽ không thể tiếp xúc với phong ấn đó. Như vậy thời điểm tiểu thư quay về Ma vực e rằng phải lui lại rồi.”
“Dù sao ta cũng đã đợi mấy vạn năm, lại không đợi được thêm mười năm nữa sao?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh quay lại, đôi mắt màu vàng kim chiếu thẳng tới người đối diện: “Thanh Lệ, kẻ thù của ngươi đã tìm thấy rồi, phần tiếp theo dành cho ngươi thể hiện đó”.
“Vâng, thuộc hạ sẽ khiến bọn người Nhạc gia phải diệt vong, đoạn tử tuyệt tôn!” Nói câu này, đôi mắt chàng trai tên Thanh Lệ lóe lên những ánh tàn nhẫn.
Nhị phu nhân Hàn gia đã phát điên!
Hoa Thiển, một thời phong tình quyến rũ, một thời nhanh nhẹn, độc đoán, đầy dã tâm và tham vọng, một thời được tụng xưng là nàng danh kỹ nức tiếng cả xã hội thượng lưu Thượng Hải của Túy Hoa lâu, giờ chỉ là một người đàn bà điên loạn ngày ngày mải miết đào đất trong sân lầu Hàn gia.
Với mọi thắc mắc từ bên ngoài, giải thích của người trong Hàn gia trước sau như một: “Nhị phu nhân sẩy thai, vì quá đau buồn nên đã thành mất trí”.
Nhưng đó rốt cuộc cũng chỉ là cách nói của Hàn gia, không ai có thể chứng thực. Một thời gian dài thiên hạ truyền tai đủ loại tin đồn vô căn cứ, kiểu gì cũng có: Có người bảo nhị phu nhân ăn ở thất đức, bị Trời báo ứng; cũng có kẻ nói đại phu nhân cố ý làm nhị phu nhân sẩy thai nhằm báo thù chuyện ngày xưa bị bà ta hãm hại; lại có người truyền rằng Hàn Ấu Kỳ muốn cưới thêm vợ lẽ, sợ bà hai gây rắc rối nên cố ý hạ độc… Mỗi người một kiểu chẳng ai giống ai.
Trong tình hình đó, Hàn gia đứng trước áp lực từ bên ngoài, đành phải đưa Hoa Thiển về quê dưỡng bệnh. Một thời gian dài sau đó, Hàn gia trở lại bình yên, những điều tiếng bên ngoài bắt đầu nhạt bớt và cái tên Hoa Thiển cũng dần bị người đời cho vào quên lãng.
…
Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt, Tiểu Cốc Liên đã lên tám tuổi. Cô bé Cốc Liên của hiện tại tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã hé lộ là một tiểu mỹ nhân.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Hương vui vẻ chạy tới, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tiểu Cốc Liên ngồi bên bàn, tay cầm bánh ngọt đưa vào miệng. Tiểu Hương cười, bưng chậu rửa mặt đến: “Tiểu thư lại lén ăn bánh ngọt rồi, bà Vương mà biết lại cằn nhằn mất thôi!”.
“Tôi chẳng thích bà Vương, rõ lắm chuyện, tôi chỉ thích chị Tiểu Hương thôi!” Tiểu Cốc Liên đưa tay nhét nửa chiếc bánh còn lại vào miệng Tiểu Hương: “Có ngon không?”.
“Tất nhiên là ngon rồi, món này lão gia đặc biệt mua riêng cho tiểu thư từ tiệm bánh ngọt người Tây mà.” Tiểu Hương vắt khăn, sau đó đưa cho Tiểu Cốc Liên: “Tiểu thư, lau tay nào, lát đánh răng xong rồi đi ngủ”.
“Được!” Tiểu Cốc Liên cầm chiếc khăn bắt đầu rửa ráy: “Tiểu Hương, vừa rồi chị chạy vội thế chắc có việc gì?”.
“A, phải rồi. Suýt nữa quên mất”, Tiểu Hương vừa trải lại ga giường vừa trả lời: “Nghe quản gia nói, ngày mai cháu trai và cháu gái của đại phu nhân sẽ đến, lão gia có ý mời họ lưu lại vài ngày chơi với tiểu thư”.
“Được thôi! Ta vẫn chưa gặp họ bao giờ!” Đợi Tiểu Cốc Liên tháo giày leo lên giường, Tiểu Hương đắp chăn cho cô bé.
“Được rồi, tiểu thư ngủ đi! Ngày mai phải dậy sớm đấy…” Nói đoạn Tiểu Hương tắt đèn, bước ra ngoài…
…
Canh ba nửa đêm.
Trong căn phòng tối đen, Cốc Liên nằm trên giường ngủ ngon lành. Bỗng, hàng loạt những đốm lửa ma trơi màu xanh lam từ đâu chầm chậm hiện ra áp sát cô bé. Cốc Liên mở choàng mắt, từ từ ngồi dậy, ánh lửa kia lại càng rực hơn.
“Úy Úy, muội quay lại rồi đấy à?” Cốc Liên tụt xuống đất, bước về phía ma trơi: “Úy Úy?”. Căn phòng rất đỗi yên lặng, ngoài tiếng “tích tắc” phát ra từ chiếc đồng hồ thì chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác.
“Lam Úy! Ra đây!” Tiếng Cốc Liên bắt đầu trở nên sắc lạnh: “Đừng chơi trò trốn tìm với ta!”.
“Ôi, tỷ dữ tợn quá…” Một cô bé với mái tóc dài màu xanh nhạt xuất hiện như thể vừa trồi ra từ trong không khí. “Người ta chỉ muốn đùa với tỷ một chút thôi mà!”
“Dạo này phép thuật của muội luyện đến đâu rồi?” Cốc Liên ngồi xuống trước bàn trang điểm, tiện tay lấy ra một chiếc bánh ngọt từ trong ngăn tủ dưới cùng: “Đói chưa? Ăn đi này!”.
“Ô, tuyệt quá!” Đứa bé gái tên Lam Úy vỗ tay lướt tới trước bàn, ăn như rồng bay hổ cuốn: “Tỷ tỷ, may mà tỷ vẫn còn để phần cho muội một miếng, nếu không, chắc bà chị kia ăn hết không còn một mẩu!”.
“Ừ!” Cốc Liên mỉm cười, lơ đãng cúi đầu nhìn xuống ngực: “Ta cũng không ngờ cô ấy thích ăn đồ ngọt đến thế”.
“Tỷ tỷ, muội cảm thấy kỳ quái lắm…” Lam Úy đưa tay đặt lên chỗ trái tim của Cốc Liên: “Tại sao tỷ phải lãng phí một phần mười pháp lực để tạo nên một tỷ khác thế?”.
“Úy Úy, muội cảm thấy ta giống một đứa trẻ tám tuổi lắm sao?” Đôi mắt u ám của Cốc Liên rọi thẳng vào Lam Úy.
“Không giống!” Lam Úy lắc đầu: “Tỷ cho muội cảm giác như thể tỷ còn già dặn hơn cả tộc trưởng Lam Liên tộc chúng muội nữa”.
“Ha ha, Úy Úy thật đáng yêu!” Cốc Liên xoa đầu Lam Úy: “Tộc trưởng Lam Liên tộc hiện tại gặp ta còn phải kính gọi một tiếng ‘bà[]’ đấy!”.
[] Nguyên gốc là “cô nãi nãi”, là cô của bố hoặc mẹ.
“A? Tỷ già như vậy à?” Lam Úy giật mình: “Thế sao tỷ lại để muội gọi bằng tỷ tỷ chứ?”.
“Muội là con gái của Hàn Ấu Kỳ và Hoa Thiển, không gọi ta là tỷ thì gọi bằng gì.” Cốc Liên cốc nhẹ một cái lên trán Lam Úy.
“Đừng nhắc đến người đàn bà đó trước mặt muội!” Vẻ mặt Lam Úy bỗng trầm xuống: “Bà ta không phải mẹ muội!”.
“Úy Úy, muội phải hiểu, Hoa Thiển rốt cuộc cũng chỉ là người phàm, người phàm tất thảy đều ngu muội, không thể tiếp nhận được những chủng tộc nằm ngoài tri thức của họ, điều này rất thông thường!” Cốc Liên kéo Lam Úy ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô bé.
“Cũng thật đáng đời bà ta! Năm đó nếu không phải bà ta ngắt mất bông hoa của muội, muội cũng chẳng đến nỗi hận bà ta đến thế. Tỷ tỷ, tỷ có biết lúc đó muội đau lòng mức nào không, như thể mọi thứ đã hỏng hết rồi, cuộc đời vậy là xong rồi. May mà gặp được tỷ.” Lam Úy nũng nịu cọ cọ người trong vòng tay Cốc Liên: “Sau này lúc muội nằm trong bụng người đàn bà đó, bà ta còn ngày ngày cố gắng đẩy muội ra, uống thuốc phá thai như uống nước, may mà thứ cả tộc Lam Liên chúng ta ít sợ nhất chính là nước và thuốc”.
“Úy Úy, có bao giờ muội hối hận vì trở thành Liên hoa yêu cốt chưa?” Ánh mắt Cốc Liên bỗng toát lên chút hối tiếc, một kẻ trong sáng như Úy Úy lại bị kéo xuống vũng bùn, cô cảm thấy tội trạng của mình lại sâu thêm một tầng.
“Không, muội không hối hận! Muội thích tỷ tỷ, trên thế giới này chỉ có tỷ tỷ đối tốt với muội!” Lam Úy nhìn Cốc Liên vẻ kiên quyết.
“Ta không tốt như muội tưởng đâu!” Nhìn ánh mắt của Lam Úy, lòng Cốc Liên vốn đã băng giá từ lâu, nay cũng được sưởi ấm vài phần: “Úy Úy, muội biết không? Kể từ lúc ta còn là một đóa sen cho đến tận bây giờ đã năm vạn bốn nghìn năm rồi. Lòng ta vốn đã già cỗi, muội bảo làm sao ta có thể giả điệu bộ của một đứa bé tám tuổi đây? Cứ theo như phản ứng của bà Vương và Nhạc Mai Song hôm ta được sinh ra trong kiếp này, ta đã biết mình nhất định phải có một thế thân, cho nên ta dùng thuật bắt hồn khống chế Hàn Ấu Kỳ, khiến ông ta giao ta cho Tiểu Hương chăm chút, bởi Tiểu Hương là kiểu người vô tâm vô tính, chính vì vậy trước khi làm ra một bản sao của chính mình, mới có thể che đậy đến thế”.
“Muội hiểu rồi, tỷ thật thông minh, à phải rồi!” Lam Úy chộp lấy tay Cốc Liên: “Tỷ tỷ, Cửu âm thiên kinh của muội đã luyện thành rồi”.
“Thế à, hay quá! Chỉ cần luyện thành Cửu âm thiên kinh, muội có thể thoải mái ra vào khắp ba cõi, đến lúc đó việc xâm nhập Dao Hoa cung của thượng giới sẽ chẳng còn gì khó khăn nữa.” Cốc Liên mỉm cười, đã lâu lắm rồi không cảm thấy vui đến thế: “Phải rồi, ngày mai cháu trai và cháu gái Nhạc Mai Song sẽ tới, mấy ngày này muội tạm thời ẩn đi nhé”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiên đình là nơi luôn rạng rỡ muôn vàn cung vàng điện ngọc và kỳ hoa dị thảo, là chốn an lạc xa rời trần thế mà người phàm tục vẫn hằng tưởng tượng, ước ao… Tuy nhiên, chính ở miền đất hoan lac, an tĩnh ấy lại ẩn giấu những tội ác khó lòng tưởng tượng nổi.
Thấy Cổ Liên cùng Bạch Hạo Đan bước vào điện Linh Tiêu, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xầm bán tán, Lan Hoa tiên tử Nhẫm Nhiễm vốn quỳ trên nền đất bỗng ngạc nhiên đến không thốt nên lời, mở tròn đôi mắt đẹp ngắm nhìn cô bé hoàn toàn lành lặn trước mắt.
“Không thể nào! Cô làm sao đánh được Tuyết Ly mà thậm chí chẳng mảy may thương tích?” Trán Nhẫm Nhiễm nhăn lại, nhìn Cổ Liên cách đó không xa đang đưa đôi mắt lạnh lùng về phía mình với vẻ cực kỳ không cam tâm.
“Cô đâu phải người đứng sau tất cả, Nhẫm Nhiễm.” Cúi xuống gần vị tiên nữ đầy thù hận, Cổ Liên thu lại ánh nhìn: “Cô không có Mê hoặc nhãn, Nhạc Mai Song không phải do cô giết”.
“Đúng vậy! Mai Hoa tiên tử quả thật không phải ta giết, nhưng việc cắm mảnh sứ oán hận vào thân thể mục tiêu được chọn thì đúng là ta làm”, Nhẫm Nhiễm cười nhạt, ánh mắt băng giá hằn lên nỗi oán độc: “Ta hận cô đến mức chỉ mong cô chết không toàn thây, nhưng ông trời không có mắt, chẳng hiểu vì cớ gì mà lần nào cũng để cô bình an vô sự”.
“Ta chưa hề đắc tội với cô, sao cô lại hận ta đến thế?”, Cổ Liên nhíu mày khó hiểu nhìn vị tiên nữ gần như đã phát điên vì thù hận.
“Hàn Cốc Liên, cô đã làm điều gì, trong lòng cô rõ nhất, còn giả bộ bất hạnh cho ai xem!”, Nhẫm Nhiễm ác ý nguyền rủa: “Cô và mẹ cô đều giống nhau. Sinh ra đôi mắt mê hoặc đàn ông rồi dùng nó để dụ dỗ thần tiên trên Thiên giới, thật chẳng biết xấu hổ!”.
“Im miệng, Nhẫm Nhiễm!”, Hạo Đan đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, tiến về trước mấy bước mắng vị tiên nữ đang chửi bới ngoa ngoắt: “Toàn những lời lẽ bẩn thỉu! Dao Hoa cung ta sao lại có hạng tiên tử như cô, thật mất mặt!”.
“Ha ha ha… ”, Nhẫm Nhiễm bật cười đau đớn, thanh âm tuyệt vọng mà thê lương: “Cung chủ, rốt cuộc ngài còn bị cô ta mê hoặc đến bao giờ? Lẽ nào ngài chưa từng chú ý đến tâm ý của Nhẫm Nhiễm ta? Vì sao trong tim ngài chỉ có Hàn Cốc Liên? Sao ngài không nhìn Nhẫm Nhiễm đến một lần? Ta có điểm nào không bằng cô ta?”.
“A? Nhẫm Nhiễm, cô lại… lại yêu Cung chủ!”, Cổ Liên hớp một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn Bạch Hạo Đan gương mặt vô cảm bên cạnh.
“Đúng! Ta đối với Cung chủ quả thật chân tình, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ta đã yêu chàng rồi. Để khiến chàng chú ý đến mình hơn một chút, ta cố gắng làm thật tốt tất cả những việc chàng giao, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm trang điểm lộng lẫy. Thế nhưng dần dần ta phát hiện: Cho dù gần trong gang tấc, nhưng lòng Cung chủ trước sau chưa từng có ta, và sẽ không bao giờ có!” Những giọt nước mắt cay đắng từ gương mặt kiều diễm của Nhẫm Nhiễm tí tách nhỏ xuống nền. Nàng tiên bị hận thù khống chế giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Cổ Liên, mắng: “Đều vì cô! Là cô đã trơ tráo quyến rũ Cung chủ, nên chàng mới nhìn mà chẳng thấy ta. Cái đồ quái vật lai tạp nửa tiên nửa quỷ, vốn chẳng thuộc về Thiên giới, sao lại xuất hiện trên Thiên đình? Hàn Cốc Liên, cô không đáng được chết toàn thây!”.
“Nửa tiên nửa quỷ? Là ý gì? Cô nói rõ xem!” Phút chốc, tâm trí Cổ Liên bỗng nháng lên hình bóng người phụ nữ mang tên Mị Gia, người vừa quen lại vừa lạ thường xuất hiện trong giấc mộng của mình. Nỗi sợ hãi không tên bỗng xâm chiếm trái tim, Cổ Liên bất chấp tất cả lao đến tóm lấy cổ áo Nhẫm Nhiễm.
“Ha ha… Hoá ra cô không biết. Xem ra phong ấn trong đầu cô vẫn chưa hoàn toàn được giải”, Nhẫm Nhiễm cười chế giễu, ánh mắt lóe lên tia xấu xa giảo quyệt: “Được, ta nói cho cô rõ. Mẹ cô tên là Mị Gia, thuộc Ma tộc bần tiện, cô cũng không phải được sinh ra trong hồ bảo liên của Như Lai…” Ngước mắt thấy Cổ Liên sững lại, Nhẫm Nhiễm nhân lúc mọi người không để ý, cố gắng dữ dội mở rộng đôi tay, rồi nhanh chóng đứng dậy, một bước nhảy lên lan can bảo điện. Mọi việc xảy ra quá đột ngột nên quần tiên đều không có sự chuẩn bị, chỉ biết giương mắt nhìn Nhẫm Nhiễm từ điện Linh Tiêu gieo mình xuống và chìm vào lục đạo luân hồi. Cơn gió thổi đến dường như vẫn vẳng lại những tiếng cười điên loạn cuối cùng của vị tiên nữ ấy: “Như Lai, ngài tưởng phong ấn của ngài sẽ giữ được bao lâu? Chẳng sớm thì muộn sẽ đến ngày người đó hoá giải được toàn bộ. Đến lúc đó thiên hạ sẽ trở thành địa ngục Tu La khủng khiếp, ta đợi xem các người nát tan bầm giập! Ha ha ha ha…”.
“Như Lai!” Tiếng thét lớn bất chợt vang dội. Cổ Liên khuôn mặt đầy sát khí nâng mình lên không trung tiến về phía Phật Tổ: “Rốt cuộc ngài đã giấu những gì? Cha mẹ của con có phải là Y La và Mị Gia không? Rốt cuộc cái phong ấn mà Nhẫm Nhiễm nói là cái gì?”.
“A di đà Phật, cuối cùng con cũng nhớ ra rồi!” Phật Tổ khẽ run, sau đó thở dài cảm khái: “Không ngờ mục tiêu của người đó lại là phong ấn năm lớp trong đầu con, đúng là lão nạp sơ ý. Phong ấn đã bị bóc ra hai lớp, giờ muốn khắc phục cũng muộn rồi”.
“Lẽ nào con thật sự là con lai giữa thần tiên với ma quỷ như Nhẫm Nhiễm nói?”, Cổ Liên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Như Lai. Cùng lúc đó, trán Phật Tổ bỗng rạng lên hàng nghìn tia sáng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào dấu thiên linh trên trán Cổ Liên.
“Cốc Liên, ta muốn con nhớ kỹ: Con là đệ tử có tư chất nhất trong Phật giới, cũng là hy vọng trong tương lai của Như Lai ta. Hay quên tất cả những điều con vừa nghe thấy, giờ vẫn chưa phải lúc để con biết toàn bộ chân tướng sự việc.” Chữ “quên” cực lớn từ miệng Phật Tổ phát ra, tựa như tảng đá nghìn cân đập mạnh trong đầu Cổ Liên, khiến cô thét lên một tiếng trước khi chìm vào bóng đêm.
“Cổ Liên!”, Hạo Đan vội vã lao tới đỡ lấy Cổ Liên trước khi cô ngã xuống: “Phật Tổ, cô ấy không sao chứ?”.
“Yên tâm, Hạo Đan cung chủ, ta chỉ thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu Cốc Liên thôi”, Như Lai có chút mệt mỏi tựa người về phía sau: “Có nó, trong vòng mười năm, kẻ đứng sau màn kịch sẽ không thể chạm đến phần còn lại của phong ấn. Nhưng lòng lão nạp vẫn không hiểu, năm đó lúc Thiên giới tiêu diệt yêu nữ Mị Gia không hề có người ngoài nào, sao lại có kẻ biết rõ việc này đến thế?”.
“Những nghi ngờ của Phật Tổ không phải không có lý. Năm đó Thiên giới phái đi mười hai vị thần tướng, khống chế cả bốn phương tám hướng trong một kết giới, tuyệt đối không có khả năng để rò rỉ tin tức ra ngoài.” Phía sau long án thư, Ngọc Hoàng từ từ đứng dậy bước tới trước mặt Hạo Đan, đưa cho anh chiếc gương đồng bé xíu: “Đây là Thông thiên kính của trẫm, ngươi hãy cầm lấy! Trước tiên đưa Lam Liên tiên tử quay về nhân gian, trẫm sẽ phái người theo sát bảo vệ phong ấn trong đầu cô ấy để chắc chắn không xảy ra sai sót gì”.
“Vâng!”, Hạo Đan nhận lấy chiếc gương, quay người bế Cổ Liên rời khỏi Linh Tiêu bảo điện.
“A di đà Phật, xem ra món nợ cũ năm đó bị lật lại rồi. Kẻ có thể phá giải phong ấn của Phật Tổ chắc chắn phải rất tinh thông Phật pháp, nhưng vì sao chúng ta không thể bói ra được sự tồn tại của hắn trong tam giới? Lẽ nào…”, Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn im lặng nãy giờ bỗng loé lên một ý nghĩ, liền quay đầu nhìn Như Lai Phật Tổ: “Phật ta có bao giờ nghĩ đến người đó lại không ở trong tam giới mà nhảy ra khỏi ngũ hành, giống như loài Lục Nhĩ Mi Hầu[8] thời Tây Du vậy, ngũ hành tam giới đều không thể bói ra”.
[8] Lục Nhĩ Mi Hầu: Ý nói đến nhân vật Tôn Ngộ Không trong bộ Tây Du ký của Ngô Thừa n.
“Ừm, khả năng này có thể. Hiện tại hắn không chịu lộ thân phận thật, vậy chúng ta cứ bất động chờ xem sao.” Ngai sen vàng của Phật Tổ nhẹ nhàng bay lên không trung: “Vẫn phải nhờ Minh Vương ở trần gian chịu khó lưu ý thêm, nếu có động tĩnh gì, hãy lập tức thông báo cho Phật giới. Lão nạp sẽ để hai vị Bồ Tát Văn Thù và Phổ Hiền xuống trần đánh thức chuyển thế của Quan Âm tôn giả, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả màn kịch này trước khi phong ấn của Cốc Liên bị giải hoàn toàn”.
“Cung tiễn Phật Tổ pháp chi!”, Đại Minh Vương cúi mình, nhìn theo ngai sen dần biến giữa đại điện…
…
Dưới nhân gian, trên đỉnh núi Côn Lôn, hai bóng người đứng sừng sững trước một phiến đá cực lớn, dưới chân là vực sâu thăm thẳm, bên trên là dải sao băng màu tím vút qua bầu trời đêm, hướng thẳng về phía Hông Kông sà xuống.
“Vực chủ, xem ra Nhẫm Nhiễm đã trốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên giới rồi”, chàng trai khoác trên mình tấm áo màu xanh lục đứng bên trái mỉm cười nhìn sang người đàn ông toàn thân phủ kín lớp vải voan màu thiên thanh.
“Đứng dậy, nhưng cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Tạm thời chưa cần quan tâm đến cô ta, nếu sau này cô ta có bất kỳ hành động nào uy hiếp đến tính mạng của Cốc Liên thì ra tay trừ khử cũng chưa muộn”.
“Có điều Như Lai lại tăng thêm một hàng rào bảo vệ trong đầu tiểu thư. Trong khoảng thời gian nhất định, ngài sẽ không thể tiếp xúc với phong ấn đó. Như vậy thời điểm tiểu thư quay về Ma vực e rằng phải lui lại rồi.”
“Dù sao ta cũng đã đợi mấy vạn năm, lại không đợi được thêm mười năm nữa sao?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh quay lại, đôi mắt màu vàng kim chiếu thẳng tới người đối diện: “Thanh Lệ, kẻ thù của ngươi đã tìm thấy rồi, phần tiếp theo dành cho ngươi thể hiện đó”.
“Vâng, thuộc hạ sẽ khiến bọn người Nhạc gia phải diệt vong, đoạn tử tuyệt tôn!” Nói câu này, đôi mắt chàng trai tên Thanh Lệ lóe lên những ánh tàn nhẫn.