Nằm trên giường, Hải lẩm bẩm:
- Con Butterfly đúng là nguy hiểm mà ...
- Thì bởi vậy, nên tụi này có bao giờ đụng vô cây kiếm của cô ấy mà yên thân đâu. - Murad trả lời.
- Đúng đó. - Flyrad nói thêm.
Hitoma nói tiếp:
- Nhưng mà cây kiếm của tui đúng sắc bén đấy.
- Phải đó, cây kiếm của Butterfly còn tan xác đấy chứ. - Flyrad trả lời.
Ngay lúc đó, tôi bước vào. Hơi ngạc nhiên, tôi hổi:
- Ê Hải! Ông làm gì mà nằm bẹp vậy?
- Còn hỏi nữa ... tui bị Butterfly hành sấp mặt nên ...
- Mà sao bị hành?
- Lấy cây kiếm của cô ấy nên mới vậy.
Rồi tôi nhìn sang Hitoma và Kenji. Tôi tiếp tục hỏi:
- Cho hỏi, hai người tên gì vậy?
- Tôi là Hitoma, còn người này là Kenji.
Cả đám im lặng, không ai nói gì nữa cả. Tôi để ý thấy Liliana ngồi mà cứ run cầm cập, liền hỏi:
- Này Liliana! Cô làm gì mà run dữ vậy?
- Ơ có gì đâu.
- Thiệt không đó? Tôi thấy cô run cầm cập luôn kìa.
Liliana liền hét to:
- Đã bảo không có run mà!
- Khai thật đi, cái gì mà run?
Bất chợt Fennik bước vào. Liliana càng run dữ hơn. Tôi ngạc nhiên, rồi hỏi:
- Này Fennik! Cậu tới đây có việc gì thế?
- À tôi đi tìm cô ấy ...
- Cô ấy là ai? - Hải hỏi.
- Liliana đó.
Hải và Kenji đột nhiên đơ người. Họ cũng bắt đầu hơi run. Tôi ngạc nhiên, nghĩ: "Rốt cuộc Liliana, Hải và Kenji có cái gì mà run thế nhỉ?".
Fennik liền dắt Liliana ra ngoài. Tôi quay vô hỏi Hải:
- Ê! Sao run dữ vậy?
- Có gì đâu ...
Tôi lại quay sang hỏi Kenji:
- Sao run dữ vậy?
- Không ... đâu có run đâu.
Thật kì lạ. Họ run không có lí do gì cả. Chẳng lẽ lại bị bệnh run tay à? Tôi quyết định: phải tìm cho ra nguyên nhân run. Máu thám tử bắt đầu nổi lên. Tôi nghĩ: "Trước tiên phải nghiên cứu ba người họ đã. Đầu tiên là Liliana đi.".
Liliana luôn đi chung với Fennik. Tôi đành nhờ Ngộ Không - Người duy nhất có khả năng tàng hình ra hỗ trợ. Ngộ Không xách cân đẩu vân, cõng tôi tàng hình lại tiếp cận. Tôi mất đà, chạm trúng Liliana. Fennik đỡ cô dậy, hỏi:
- Em sao thế?
"Em?". Tiếng gọi này nghe thân mật quá. Tôi nghi ngờ hai người họ có một mối quan hệ không trong sáng gì mấy rồi. Liliana trả lời:
- Em không sao đâu anh.
"Á! Còn gọi anh nữa. Vậy là hai người họ yêu nhau thật rồi.". - Tôi nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại: "Thường thì trong tình yêu, chuyện gì khiến người ta run nhỉ.".
Tôi quyết định thử lại. Tôi đá một cái vào Liliana, làm cô ấy té bịch xuống đất. Fennik liền hỏi:
- Em sao thế?
- Em không biết nữa ... ai đó đá em.
- Hừ là tên nào?
- Thôi đi anh, đừng đánh nhau mà. - Liliana cất giọng xớt.
Fennik liền trả lời:
- Ờ ờ ...
Ngộ Không quay sang nói nhỏ:
- Nhóc làm cái gì vậy? Chết bây giờ!
- Bình tĩnh đi, em đang điều tra.
Fennik liền nói tiếp:
- Anh mà biết được kẻ nào đá em anh sẽ đập nó. Chỉ cần một phát "Đạn siêu thanh" thôi.
Bây giờ thì tôi hiểu ra tại sao rồi. Hải và Kenji run vì sợ Fennik. Nhưng vấn đề khó hơn ở đây, là tại sao Liliana run. Không lẽ run vì sợ Fennik sẽ đánh nhau? Có lẽ đúng một phần, vì Kenji và Fennik đều gặp Liliana. Nhưng với cái giọng ngọt như mía lùi của cô cũng đủ để cảm hóa Fennik. Vậy thì cô run vì cái gì?
Tôi và Ngộ Không vẫn tiếp tục tàng hình theo dõi hai người họ. Tôi cũng để ý thấy Liliana cứ gườm mặt xuống, không nhìn Fennik. Fennik hỏi:
- Mà sao nãy giờ em không dấm nhìn anh vậy?
- Ơ em ...
- Cứ nói ra đi, anh không làm gì em đâu.
Liliana có lẽ như đã tìm được chỗ dựa, liền nói:
- Thật ra, em ... em bị hấp diêm.
- Hả? Cái gì cơ?
Tôi và Ngộ Không vô cùng ngạc nhiên. Không thể nào tin nổi. Fennik hỏi tiếp:
- Em ... đùa với anh à?
- Không, em nói thật. Em bị thật mà.
- Ai? Ai hấp diêm em?
Liliana bỗng dưng run cầm cập. Fennik hỏi cỡ nào, cô vẫn không nói. Tôi thì đã hiểu ra tất cả, nên không cần điều tra nữa. Liliana bị hấp diêm, vì sợ Fennik đánh nhau nên mới sợ. Còn Hải và Kenji run là vì sợ Liliana.
*
Mà nhắc tới hấp diêm mới nhớ, lúc trước tôi làʍ ŧìиɦ với Krixi ở trong phòng. Tôi làm bộ như không biết gì, nhưng vẫn tự hỏi: tại sao cô ấy không tố cáo tôi? Và tôi quyết định đi tìm câu trả lời cho câu hỏi mà khi gặp phải, ai cũng day dứt. Tôi đợi Nakroth đi ra ngoài, rồi lẻn vô phòng. Tôi hỏi:
- Dạ chị ơi ...
- Là nhóc đấy à? Nhóc kiếm chị có việc gì?
- Dạ em có một thắc mắc.
- Hả? Nói đi.
Tôi đỡ sợ, nói:
- Dạ chuyện lần trước, em làʍ ŧìиɦ với chị ...
- Sao? Nhóc hỏi vì sao chị không tố cáo nhóc hả?
- Dạ vâng vâng ...
Krixi liền trả lời:
- Thật ra, chị muốn tố cáo nhóc lắm. Nhưng vì nhóc cũng đã từng nói: nhóc thích chị. Nghĩ tới, chị cũng không muốn tố cáo nhóc nữa, vì như thế chị sợ nhóc buồn.
- Em xin lỗi. - Tôi trả lời.
Chợt Nakroth bước vào. Nakroth liền nắm áo tôi, nói lớn:
- Cái thằng này gan lớn quá ha!
- Hả? Gan lớn? Gan em cũng như gan người, có lớn đâu.
- Còn trả treo nữa hả! - Nakroth đẩy tôi vào tường. Nakroth nói tiếp:
- Anh biết hết rồi, nhóc làʍ ŧìиɦ với vợ anh đúng không?
Tôi giật mình. Không lẽ Nakroth đứng ngoài theo dõi. Tôi hỏi:
- Cho em hỏi, nãy giờ anh ở đâu vậy?
- Ở ngoài cổng.
Tôi lại tiếp tục ngạc nhiên, vì nếu ở ngoài cổng sẽ không thể nghe được ở đây. Chợt ai đó bước vào, nói:
- Làʍ ŧìиɦ hả mậy?
- Hả tiếng này ... là Thằng Hiếu!
- Tao nè. Mày dám làʍ ŧìиɦ hả mậy?
Tôi ấp ớ, trả lời:
- Hơ hơ mới lần đầu thôi tha cho tao đi ...
- Đéo tha!
Nói xong, Nakroth lao vào đánh tôi. Tôi không dám nhờ Krixi cứu, vì tôi thấy tôi có lỗi quá. Còn thằng Hiếu nó theo phe Nakroth rồi, không nhờ được. Tôi đành chịu đòn.
Lết về phòng, tôi hét to:
- Thằng khốn nạn!!!
________________
P/S: ...
Sau khi Lauriel sinh, Zephys bận rộn vô cùng. Zephys đã xin phép Maloch để có thể chăm sóc Angel - đứa con mới của hai người họ. Maloch cũng đồng ý. Bên phía Cung điện Ánh Sáng cũng cho Lauriel rảnh hơn.
Alice nhận xét Angel là "Đứa con của hai dòng máu.". Điều này cũng dễ hiểu, khi mà Lauriel mang dòng máu của ánh sáng, còn Zephys mang dòng máu của bóng tối.
Một buổi chiều nọ, tôi ra ngoài đi chơi. Từ hồi mà cả ba đứa Hùng, Hiếu, Hải còn ở đây, bây giờ chỉ còn sót lại mình tôi. Tôi buồn quá, không biết làm gì. Tôi đá bay khúc gỗ giữa đường sang một bên. Xong tôi đi tiếp. Đang đi thì có tiếng gọi:
- Ê Hùng!
Tôi bất giác quay lại, hỏi:
- Ai đó? Ai kêu tui đó?
- Là tui nè.
Ai đó chạy lại chỗ tôi. Hóa ra đó là Hải. Tôi ngạc nhiên:
- Hải! Sao ông lại ở đây?
- À tại lúc nãy ...
(Quay lại quá khứ)
Hải đang ngồi chơi Liên quân. Hải cầm Nakroth đang truy sát Liliana team địch. Hải hò hét:
- Hô hô! Lili ơi! Đứng lại cho anh! Em "giao cấu" với anh tí nào! (Giao cấu ở đây có nghĩa là đánh nhau)
Vừa hạ được Liliana, Hải bị cuốn đi luôn và đến đây. Hải đi vòng vòng đến khi tìm được tôi.
(Hiện tại)
Tôi bảo:
- Giờ mình về Lâu đài đi.
- Được đó! Lâu rồi mới tới.
Thế là cả hai trở về lâu đài. Tôi tươi tỉnh lên hẳn, vì có bạn. Cả hai về đến Lâu đài, thì gặp Điêu Thuyền. Hải hỏi:
- À đây là Điêu Thuyền hả?
- Phải. Nhóc kiếm chị có chuyện gì?
- Dạ không. - Hải trả lời.
Điêu Thuyền đi vào. Tôi nói:
- Điêu Thuyền đi cái tướng cũng lạ thật. Đi y như mấy đứa liệt dò vậy á.
- Ừ phải. - Hải trả lời.
Vào lâu đài, hai chúng tôi gặp Thane. Thane trầm trồ:
- Ái chà! Hải đấy à? Lâu quá không gặp nhóc nhỉ.
- Vâng ... - Hải trả lời.
- Thôi nhóc cứ đi chơi đi.
Thế là hai chúng tôi đi lòng vòng chơi. Hải nói:
- Lâu rồi không vào đây ... mọi thứ vẫn như xưa, chả thay đổi gì mấy nhỉ.
- Phải. Không có thay đổi gì.
- À mà Lauriel sinh chưa? - Hải hỏi tiếp.
Tôi trả lời:
- Rồi. Bữa đó nhức não dữ lắm.
- Sao cơ?
- Meniel nhốt Lauriel trong một căn nhà, mà nhà gì toàn mật mã không. Giải muốn đứt hơi.
Tôi và Hải lại tiếp tục đi. Đi ngang qua một căn phòng, Hải bảo:
- Khoan! Hình như trong phòng có tiếng gì đó.
- Đâu nghe xem.
(Trong phòng)
- Ư ư ... nhẹ thôi anh ơi ...
- Bình tĩnh đi em. Rồi từ từ sẽ hết đau thôi.
Rốp.
- Ui ui đau quá ...
Hải nói, giọng phê phê:
- Nghe gì không?
- Nghe. Thì sao?
- Không lẽ có người đang làʍ ŧìиɦ trong này?
Tôi trả lời:
- Không thể nào ...
Hải nói tiếp:
- Chắc là có người đang xoạc nhau trong đó đấy hi hi ...
- Thôi thôi ... tao xin. Không thể nào có việc đó được đâu. Nhìn đi, cửa không khóa mà. Nếu xoạc nhau thì ...
Vừa lúc đó, Krixi và Nakroth đi ngang qua. Tôi lôi Krixi lại, nói:
- Nếu muốn xoạc nhau, thì phải lôi vào phòng, rồi khóa cửa lại. Em nói đúng không?
Krixi ngơ ngác. Nakroth liền hỏi:
- Nhóc làm gì vậy? Tính chết hả?
- Không phải, chỉ là đang thị phạm thôi. Do ông Hải nghe tiếng xoạc nhau trong phòng này ...
- Tiếng xoạc nhau? - Nakroth ngạc nhiên, rồi nói:
- Mà đây là phòng của Lữ Bố với Điêu Thuyền. Chắc là ... hi hi ...
Krixi cốc vào đầu Nakroth một phát, rồi nói:
- Vừa phải thôi nha! Tối nay đừng có mơ bà gạ xoạc.
- Hả? - Tôi và Hải ngạc nhiên.
Thế rồi Krixi và Nakroth đi chỗ khác. Tôi bảo:
- Giờ ông nghĩ sao, Hải?
- Không biết nữa ... xông vào đại đi.
- Được không đó? Được rồi, xông thì xông ...
Chợt Hải nói:
- Dừng lại đi. Có người tới kìa.
Đó là Triệu Vân và Ilumia. Tôi không biết xử trí thế nào, nhưng Hải nói:
- Chào hai anh chị.
- Chào nhóc. - Hai người họ trả lời. Triệu Vân hỏi tiếp:
- Nhóc làm gì ở đây thế?
Tôi không biết nói sao. Toàn bộ mọi chuyện Hải đều trả lời. Hải trả lời:
- Dạ tụi em không có làm gì đâu. Tụi em chỉ đứng đây chơi thôi hà.
- Nếu vậy, mấy đứa đi chơi chung với anh chị đi. - Ilumia trả lời.
Tôi liền đồng ý. Hải cùng tôi đi chơi với Ilumia và Triệu Vân, quên mất chuyện trong phòng lúc nãy.
(Ở đâu đó gần Cung điện Ánh Sáng)
Đâu đó vang lên tiếng nói xì xào:
- Chán thật! Cái gì mà lâu thế không biết nữa!
- Thưa đại ca, em tới rồi đây. Em lôi được mấy con thú nè.
- Được. Tốt lắm. Có đống thú này, bán sẽ giàu to. Ha ha ha.
Tôi chỉ nghe được tiếng cười quái quỷ ấy. Tôi nói:
- Hình như có tiếng gì đó.
- Chắc vậy. Đi coi thử xem. - Hải nói.
Thế là cả đám lần theo tiếng động kì lạ đó. Cả đám thấy hai tên đang xách một bao tải bự. Triệu Vân bảo:
- Hình như hai tên đó đang xách gì đó thì phải.
- Chắc vậy. - Tôi trả lời.
Ilumia nói:
- Nhìn cái bao động đậy chắc là xách chó rồi.
- Chó? - Triệu Vân ngạc nhiên.
- Thôi chắc họ là mấy người bắt chó về nuôi ấy. Chúng ta quan tâm làm gì. - Triệu Vân bảo.
Tôi nói:
- Đi tiếp đi.
Thế là cả đám đi tiếp. Đi một đoạn, Ilumia nói:
- Này nhóc! Hải đâu rồi?
- Hả ... đi rồi à? Chắc nó chạy đi theo lũ bắt chó rồi.
(Chỗ đám bắt chó)
Tên đại ca nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Với cái đà này, chúng ta sẽ giàu to.
- Nhưng mà thưa ngài, em còn bắt được một con cáo ạ.
- Cáo? Đẹp không đưa ta xem.
Sau khi xem xong, hắn nói:
- Hay! Rất tốt! Đem nó bỏ vào phòng, canh chừng cẩn mật cho ta.
Thế là con cáo ấy bị đem đi. Hải nghĩ: "Mình phải đem con cáo đó về mới được.".
Hải một mình xông vào phòng mà con cáo ấy bị nhốt. Hải nói khẽ:
- Cáo! Cáo ở đâu vậy?
- Đây nè.
Hải quay lại, hỏi:
- Cô có thấy con cáo màu trắng, có cái đuôi cũng trắng ... à mà mấy đuôi trời. Đếm không hết bực quá ...
- Phải chín đuôi không?
- Hình như là vậy.
Con cáo ấy liền nói:
- Là em đấy!
- Hả? Đùa à ... đếm lại xem.
Hải lật qua một bên và đếm. Hải nói:
- Cô đùa à? Có năm cái đuôi mà bảo chín cái.
- Bây giờ đủ chưa?
- Hả ... ờ ờ đủ rồi.
Hải liền cõng cáo về Lâu đài. Hải trèo tường vào phòng, và giấu con cáo trong phòng ...
_______________________