Một buổi tối nọ, Hải ở nhà một mình. Phải nói là lâu lâu, Hải mới được tận hưởng cảm giác như vậy. Lí do là vì bữa nào mấy thằng bạn là Hải đánh giá là "khốn nạn" ấy cũng qua nhà Hải, xách đầu đi chơi. Nhưng hôm nay, Hải ở nhà phải chống chịu với cái đói. Từ chiều tới giờ, Hải chưa có gì bỏ vô bụng. Nhà không còn một cọng mì gói nữa chứ đừng nhắc tới một gói mì. Tủ lạnh thì gần như trống trơn, thậm chí cả một cục nước đá còn không có huống chi làm nước uống chống đói. Đói quá, Hải nhắn tin cho tôi:
"Đói bụng quá mày ơi!".
Tôi nhắn trả lời: "Nhà còn gì ăn không?".
Hải nhắn lại: "Không còn gì hết.".
Tôi liền nhắn lại: "Tao chỉ cho mày một cách nè. Mở Google ra, rồi mở mấy hình đồ ăn, rồi ăn.".
Tôi thì thường làm cách này hồi lớp , khi trong cuốn sách Công Nghệ có phần nấu ăn, đồ ăn nhìn ngon lắm. Lúc đó, bữa nào mà đói kinh khủng, giống như là học năm tiết, mà hết tiết bốn đã mệt rồi, thì tôi làm vậy. Nhưng từ khi lên lớp , tôi ăn uống nhiều hơn, nên không còn lo đói nữa.
Những tưởng Hải sẽ làm thật, ai dè nó nhắn lại:
"Thế thì ăn kiểu gì? Tao muốn uống sữa đặc.".
Sữa đặc? Tôi hỏi lại nói: "Sữa đặc ở đâu? Trên trời rớt xuống à?". Nó trả lời: "Không".
Rồi nó nhắn thêm một dòng nữa. Nhắn xong, tôi nhắn lại: "OK mày! Tao gửi hàng cho mày. Nửa tiếng nữa sẽ tới.".
(Nhà Hải)
Hải không nhắn gì nữa. Hải ngồi trên giường, và đợi hàng tới. Nhưng đợi một tiếng cũng méo thấy cái gì, nó nhắn lại: "Hàng đâu sao éo thấy vậy?".
Không có trả lời. Nó cũng im lặng, và lại tiếp tục chống chịu với cái đói. Không còn cách nào khác, nó đành vô Liên quân, đánh vài ván để quên đi cái đói. Nhưng những trận đó, trận thì gặp AFK, trận gặp óc chó, trận thì này nọ đủ thứ, ... làm Hải tức lộn ruột. Hải đập mạnh xuống giường, quát lớn:
- DM! Đói quá! Hàng tới nhanh lên!
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Bây giờ là mười giờ đêm. Hải không thể kiên trì, nhẫn nại nổi nữa. Hải đành tắt đèn, và đi ngủ. Hải nghĩ: "Thôi kệ, đói một đêm không sao. Mai lấy tiền đi ăn sáng. Mình ăn ngập họng bù bữa nay.".
Nhưng ngủ với cái bụng đói thì là một chuyện không tưởng. Hải muốn nhắm con mắt lại, nhưng sự nhắm mắt của Hải không được bao lâu là phải mở mắt ra. Hải ngồi dậy, lẩm bẩm:
- Trời ơi đói quá. Đói thế này ngủ sao nổi trời ơi ...
Chợt ngoài cửa có tiếng kêu:
- Nhà Hải có bưu phẩm! Xin mời ra nhận.
- Yes! Hàng tới!
Hải chạy vọt ra cửa. Nhưng ... thê méo nào chả thấy ai ở đó. Hải run:
- What what ... sao không thấy ai hết cả vậy? Đừng nói là ... A! Bớ người ta có ma!
Hải chạy tọt vô phòng, quên cả đóng cửa. Hải trùm kín mít khăn, người run cầm cập. Một lát sau, đói quá, Hải xỉu và ngủ luôn.
( giờ sáng)
Hải ngủ tới hai giờ sáng thì tỉnh giấc. Cơn đói còn kinh khủng hơn lúc nãy. Hải ước gì mình được xỉu tiếp, để ngủ tới sáng. Hải định chơi Liên quân, nhưng nghĩ lại thì đói gần chết, sợ đang giao tranh rồi lại xỉu, rồi AFK vô ý. Chợt Hải nghe thấy tiếng động lạ dưới bếp. Kì lạ hơn là đèn lại mở. Hải nghĩ: "Mình có bị mộng du không ta mà đèn mở? Thôi thì mình đi tắt vậy.".
Hải xuống tắt đèn. Chợt một tiếng hét phát lên:
- Áaaaa! Đứt tay rồi!
- Cái lề gì thốn? - Hải bật đèn, thì thấy một cô gái đang đứng trong bếp. Hải hét to:
- Bớ người ta! Có tr...! (trộm!)
Chưa hét xong, cô gái đó quay lại, thì Hải im bặt, không hét nữa. Hải lẩm bẩm:
- Đừng ... đừng nói đây là hàng nha ...
- Nhóc nói gì thế? Ui da đau quá ... tự nhiên tắt đèn làm chị cắt dao dính tay.
- Ơ tui xin lỗi. - Hải chạy lại, lấy băng keo cá nhân trong tủ dán. Rồi Hải lại hỏi:
- Tự nhiên chị vô nhà tui làm gì?
Cô gái ấy liền trả lời:
- Thì tự nhiên có một thằng nhóc kêu chị vô đây. Vô rồi thấy nhóc đói bụng dữ quá nên làm miếng đồ ăn cho nhóc đỡ đói, kẻo bụng nhóc kêu tới sáng ai ngủ được.
- Vậy chị làm tiếp đi.
Thế là cô gái ấy làm tiếp. Được mấy cái bánh mì sandwich, Hải cầm được cơn đói. Rồi Hải lại hỏi:
- Có phải chị là Liliana không?
- Hả? Sao nhóc biết?
- Chuyện nhỏ thôi mà, đừng quan tâm làm gì. Thôi, cầm được cơn đói rồi, ngủ thôi!
Rồi Hải tắt đèn, xách Liliana leo lên giường ngủ. Hải lấy cái mền đắp cho Liliana, rồi ôm cô đắm đuối. Thật ra thì trong lúc ngủ, máu sẽ chảy về phía dưới, đặc biệt là ngay chỗ hiểm, nên cái ấy của Hải thì đã nứиɠ từ đời nào rồi. Nhưng mà khi ôm Liliana, Hải lại càng nứиɠ hơn bao giờ hết. Bởi thế, cái ấy của Hải cứ chọt chọt vào người Liliana. Cô liền nói:
- Ái chà. Nhóc muốn đến vậy sao?
- Chị nói gì vậy? Em không hiểu ...
Hải vừa dứt lời, Liliana đã tụt quần Hải, và tha hồ bú cái ấy của Hải. Hải ngạc nhiên:
- Chị ... chị làm gì thế?
- Chị sẽ giúp nhóc thực hiện giấc mơ nhé.
Chưa bao giờ Hải lại có một cảm giác lâng lâng, phê phê đến như vậy. Đột nhiên Hải nói:
- Ái chà, cô cũng thật là. Ướt hết cả rồi này.
Hải lấy tay sờ mó chỗ đó của Liliana. Liliana rên lên nhè nhẹ. Hải nhẹ nhàng cởi bỏ bộ đồ của Liliana, để dâʍ ŧɦủy̠ của cô chảy xuống ướt cả giường. Hải kéo cô lại, đặt Liliana nằm trên người mình, rồi liếm hết thứ nước ấy. Hải nghĩ: "Nếu mình liếm hết đống nước này chắc mình khỏi ăn sáng luôn.".
Đúng là thân hình của Liliana làm Hải nứиɠ lên bao giờ hết. Hải liền nói:
- Hàng của chị ngon quá! Cho em bú tí!
Hải nắm lấy ngực của cô, và măm măm mất một lúc. Lúc đó, Liliana được Hải đặt nằm xuống, nên trong lúc bú, Hải cũng tranh thủ mò xuống dưới xem nước có chảy ra nữa không. Quả đúng như suy nghĩ của Hải, nước chảy ra rất nhiều. Liliana không chịu nổi:
- Ư ư ... nhóc nhanh lên đi ... chị chịu không nổi nữa rồi ư ư ...
Hải liền trả lời:
- Được rồi. Đưa đây nhanh nào.
Thế rồi Hải đút vào bên trong của Liliana. Hải đẩy nhè nhẹ, chậm chậm. Dần dần nhanh lên. Liliana cảm thấy suиɠ sướиɠ tột đỉnh, như đang ở trên chín tầng mây vậy. Mỗi khi xong một đợt, Liliana lại thở hồng hộc. Rồi cô lại "làm sạch" cho Hải.
Hải lại đút vào tiếp tục. Lần này, Hải làm hết sức lực, tốn sạch mana. Liliana rên to:
- A a sướng quá ... sướng quá aaa!
Hải bắn một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào bên trong Liliana. Huyệŧ của cô co thắt mạnh mẽ, như muốn đón nhận dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ ấy. Làm xong, cả hai mệt rã rời. Hải ngồi xuống, và nghỉ một lát. Còn Liliana thì ngã vào lòng Hải, và thiu thiu ngủ. Cả hai có một đêm suиɠ sướиɠ ...
__________________________