Lên thiên đàng, hai đứa đi gặp thần Cupid. Thần Cupid nhìn thấy hai đứa, liền mừng rỡ, nói:
- A, hai đứa đây rồi.
- Ê thần Cupid kìa. - Hải nói với tôi.
Tôi bước ra, hỏi:
- Ông có chuyện gì cần nói thì nói nhanh đi.
- À ta muốn nói với hai đứa một chuyện. Hai mũi tên chia cắt tình yêu của ta bắn đã hết tác dụng rồi. Bây giờ, hai đứa phải cẩn thận kẻo người đó quay trở lại đấy.
Bây giờ Hải đã hiểu lí do vì sao Liliana lại làm như vậy. Chợt một tên lính chạy lại. Hắn nói với giọng gấp gáp:
- Bẩm ngài ... ngài có thấy ... Meniel ở đâu không?
Hải và tôi giật mình. Từ sau trận chiến trên thảo nguyên, Meniel ở thành một người khác hẳn. Cô đột nhiên đổi tính, trở thành một sát thủ hắc ám. Sau trận chiến đó, tôi không biết Meniel ở đâu. Hải liền lên tiếng:
- Meniel ... cô ta đã trở thành sát thủ rồi. Lí do chắc là vì bị cắt đứt đôi cánh.
- Hỏng thật, một thiên sứ bình thường nếu mất đôi cánh thì sẽ là người bình thường, có cả thiện và ác. Nhưng nếu là một thiên sứ như cô ta, thì e là ...
Cả bọn lập tức xuống trần gian, rồi nhanh chóng trở về lâu đài. Tôi trông mong vào Butterfly, vì cô ta là siêu cấp sát thủ. Chỉ có Butterfly mới đủ sức ám sát được Meniel. Nhưng lúc này, cả gia đình Butterfly đều không có ở đây. Tôi đang lo thì Zephys và Angel đi ngang qua. Zephys hỏi:
- Nhóc sao thế?
- Dạ em ... em đang kiếm Butterfly ...
Zephys lắc đầu:
- Cô ấy đi làm nhiệm vụ rồi. Mà nhóc kiếm cô ấy có việc gì?
- Dạ tại có một tên sát thủ ...
Zephys ngạc nhiên:
- Cái gì? Sát thủ à? Hắn là ai?
- Dạ dạ cái này ... em không nói được.
- Sao anh lại không nói được? - Angel hỏi tôi với cái giọng ngây thơ của một đứa trẻ. Tôi không đành giấu, bèn nói:
- Dạ tên sát thủ đó là Meniel ạ.
Zephys đứng đơ người một lát, rồi nói với tôi:
- Hãy để anh! Anh sẽ đánh bại Meniel.
- Vâng, vậy để em gọi Lauriel. Lau...
Chưa kịp nói, tôi đã bị Zephys bịt miệng. Tôi không hiểu vì sao. Zephys nói nhỏ:
- Nhóc đừng có nói. Lauriel mà biết được, thì cô ấy sẽ ...
- Em hiểu rồi. Cô ấy sẽ rất đau đớn chứ gì. Nhưng mà, mình anh liệu đủ sức đánh bại Meniel không?
- Không được cũng phải cố.
Tôi liền nói:
- Nhưng em nghĩ chúng ta nên cần chi viện. Rủ ai bây giờ?
- Hmm, rủ thằng Hiếu đi.
- Sao ... sao lại rủ nó?
Zephys trả lời:
- Anh chưa thấy nó chiến đấu lần nào, nên anh sẽ thử.
Thế là tôi chạy đi gặp thằng Hiếu. Nó hỏi:
- Anh gọi em làm gì?
- Chúng ta sẽ đi chiến đấu với Meniel.
- Meniel? Meniel là bố con thằng nào vậy?
Có lẽ như bây giờ có giải thích, nó cũng chả biết. Tôi đành nói:
- Nó là sát thủ, mạnh lắm.
- Mạnh thì sao tao đánh?
- Ta yếu, nhưng anh em ta đông, hiểu không?
Nó cũng hiểu và đồng ý gia nhập bọn. Cả bọn xuất phát. Zephys dắt Angel đi theo, vì con bé cũng đã biết chuyện này. Căn cứ của Meniel, hắn lấy luôn ngôi nhà cũ của Lauriel và Xeniel. Cả đám đi vào, thực tình không biết rõ tình hình. Đột nhiên, một hơi thở lạnh giá ở đâu ra. Cả bọn run cầm cập. Hắn ta bước ra. Zephys nói to:
- Ngươi ... ngươi là ai?
- Ta là ai? Tại sao các ngươi lại phải hỏi thế? - Hắn trả lời.
Hắn ta đang bay, làm cả bọn không có cách nào đánh trúng được. Chợt hắn nói:
- Ha ha, xem ta đây!
Hắn liền đáp xuống. Mắt hắn đột nhiên chiếu một tia laze, làm cả đám bị đẩy lùi ra sau trong đau đớn. Tôi lẩm bẩm:
- Bực thiệt, đau quá ...
- A tao nhớ ra rồi! Hắn ta chính là Superman - một siêu anh hùng.
Zephys nói:
- Là siêu anh hùng, tại sao ngươi ...
- Đây là mệnh lệnh! Chủ nhân bảo ta phải đuổi các ngươi đi.
Hắn ta chơi cấu rỉa, xong rồi bay lên cao. Cả đám không có cách nào đánh hắn được. Hắn quá nhanh. Đột nhiên hắn lại nói:
- Ha ha, đây sẽ là đòn quyết định.
Hắn đáp xuống, làm đất xung quanh như vỡ tung ra. Cả ngôi nhà bị biến thành bình địa. Tôi để ý Zephys có vẻ căm hặn, nhưng không biết vì sao. Hắn lại nói tiếp:
- Ái chà, tan nát ngôi nhà rồi à? Nhưng không sao, đây chỉ là căn cứ phụ thôi.
- Đáng ghét ... đây là ngôi nhà cũ của cô ấy ...
Rồi Zephys nói tiếp:
- Nhóc, hãy dân Angel tránh ra, anh sẽ xử lí tên này.
Tôi vội vàng dẫn Angel đi ra, rồi để Zephys đánh nhau. Angel ôm chặt lấy tôi và nói:
- Hic hic bố ơi ...
- Bình tĩnh đi em, bố của em sẽ không sao đâu.
Dỗ được Angel bình tĩnh, ai dè thằng Hiếu lại nói:
- Không sao cái gì. Mày nhìn Zephys đi, te tua rồi kìa.
Superman đẩy Zephys va vào một tảng đá lớn. Zephys phộc ra máu, làm cả đám hãi hùng. Tôi nói to:
- Zephys!
- Tức thật, mình không thể đánh trúng hắn. Hắn chỉ biết bay thôi.
Superman liền nói:
- Ha ha, các ngươi đúng là ngốc thật. Nếu ta không bay, thì làm sao mà ta đánh các ngươi được.
Tôi có lẽ đã nghĩ ra cách để đánh bại Superman. Nhưng ở đây, không có một ai có khả năng khống chế kẻ địch, cho dù Zephys có thể dùng không kích.
Superman nắm áo Zephys lên, nói:
- Ha ha, ta nghĩ ngươi mạnh lắm chứ. Ai dè chỉ là bọn ảo tưởng.
Hắn ta lấy tay đấm liên tiếp vào bụng Zephys, làm cậu ta đau điếng. Zephys bị đánh đau đớn, nhưng không có cách nào phản kháng.
Tôi để ý Angel cứ nắm chặt hai tay đan vào nhau. Chợt ...
(Lâu đài Khởi Nguyên)
Hải vừa đi chơi về. Vào phòng, Hải nói:
- Em iu ơi, anh về rồi đây.
Nhưng bên trong căn phòng chẳng có ai cả. Hải không nói gì, và ngồi trên giường đợi Sakura.
(Chỗ tôi)
Superman nói to:
- Ha ha ha, ta sẽ cho ngươi chết tại đây!
- Tức thật ... - Tôi lẩm bẩm.
Superman nhảy lên cao, rồi đáp xuống định gây một vụ địa chấn nữa. Angel không chịu nổi, cô nắm chặt hai bàn tay lại. Bất ngờ, Superman đứng khựng lại. Cả bọn ngạc nhiên. Tôi lẩm bẩm:
- Ơ ơ ... sao hắn dừng lại rồi?
Angel không nắm chặt tay lại nữa. Tên Superman lẩm bẩm:
- Tức thật, hắn dám không chế mình ...
- Hiểu rồi mày, chúng ta chỉ cần khống chế hắn thôi! - Thằng Hiếu bảo.
Tôi nói với Angel:
- Em cứ nhìn thẳng vào hắn, và nắm chặt hai bàn tay lại đi.
- Em hiểu rồi. - Angel làm y như lời tôi nói. Superman bị choáng rất lâu. Tôi và thằng Hiếu lao tới đánh Superman. Vừa đấm vào, tay tôi đã đau điếng. Tôi hét to:
- Á á đau quá ...
- Mày ngu vờ lờ. Mày lấy cây thương của Zephys mà đâm.
Nó đưa cho tôi cây thương. Cả hai song kiếm hợp bích đánh Superman. Cả hai sắp hạ được thì ... bất ngờ, tên Superman hất vâng cả hai. Tôi va vào một thân cây to, còn thằng Hiếu văng bẹp dưới đất. Superman nói to:
- Các ngươi có lẽ như đã tìm được điểm yếu của ta, nhưng để hạ ta thì không đơn giản đâu. Ta trâu lắm.
Superman tiếp tục bay lên. Tôi gọi to:
- Angel!
- Em đây ... hộc hộc ...
- Em sao thế? - Tôi bò lại hỏi.
Angel trả lời tôi:
- Em ... em mệt quá. Không hiểu sao, nắm chặt tay là em mệt quá ...
- Tức thật, em là hi vọng của chúng ta đấy.
Superman đã tích xong trạng thái phi hành. Hắn hét to:
- Chết hết cả đám đi!
- Chết rồi ... - Tôi lấy thân mình che cho Angel.
"RẦM!". Vụ nổ này chắc khiến cho Khu rừng Chạng Vạng tan xác rồi. Sau vụ chấn động, tôi bị thương nặng, đau quá tôi không làm gì được. Angel đã ngất lịm đi. Thằng Hiếu thì bẹp dí dưới đất. Superman nói to:
- Ha ha ha! Ta thắng rồi!
- Còn lâu! - Zephys chống tay đứng dậy.
- Cái gì chứ, tại sao ngươi ...
Zephys liền trả lời:
- Ta không biết, nhưng ta ... ta cảm thấy ta đã hồi phục rồi.
- Cái gì chứ, không lẽ ngươi có phép thuật sao?
- Không, ta không biết dùng phép.
Zephys nhặt hai cây thương, rồi chiến đấu. Cả hai lao vào đánh nhau, nhưng thế trận vẫn nghiêng về Superman, vì Superman cứ đẩy Zephys về sau, làm Zephys không làm ăn gì được. Zephys bị đẩy mạnh vào đá, và bất tỉnh. Bây giờ thì team ta không còn bất kì một ai nữa. Superman định gϊếŧ luôn, nhưng Meniel đã bước tới. Cô ta nói:
- Superman, ngươi làm tốt lắm. Không cần làm gì nữa.
- Vâng thưa chủ nhân.
Rồi cả hai người họ trở về căn cứ chính, nơi không ai biết. Còn đám chúng tôi thì được Payna phát hiện và cứu chữa kịp thời. Xong rồi cả đám được đưa về Lâu đài Khởi Nguyên.
Tôi bị băng bó khắp người, và nằm trên chiếc giường trong phòng của tôi. Tôi lẩm bẩm:
- Tức thật, chỉ còn tí nữa là ...
Tôi để ý thấy Hải đang ngồi bên cửa sổ, mặt toát lên vẻ mặt buồn rầu. Tôi hỏi:
- Ê mày.
Hải không buồn đáp. Có lẽ giờ Hải đang nghĩ đến một điều gì đó. Trăng đêm nay sáng, có lẽ cũng toát nên vẻ buồn của Hải. Tôi chả biết làm gì, nên cứ nằm đấy. Chợt tôi nghĩ ra một ý tưởng điên rồ. Tôi lấy một món bảo bối mà trước giờ tôi vẫn giấu. Đó chính là chiếc nơ đổi giọng tôi đã ăn trộm của Conan trong một đêm mưa gió bão bùng. Mà thôi, vô vấn đề.
Tôi chỉnh giọng của Sakura, rồi nói:
- Anh yêu ơi.
Hải quay ngoắt lại:
- Em đấy hả?
Nhưng nhìn thấy không có, Hải lại buồn. Tôi nói một câu bông đùa:
- Sakura chết rồi.
- Cái gì? Mày nói cái gì?
- Thì thì ...
Hải gào lên:
- Không thể như vậy ... không thể nào!
Ngưng một chút, Hải hỏi tôi:
- Mày có biết lần đầu tao gặp Sakura như thế nào không ...
_______________________