Krixi không trả lời, cô ấy bỏ ra khỏi phòng. Tôi không biết gì hơn, nhưng nhìn tình trạng cơ thể cũng biết được chuyện gì xảy ra rồi. Tôi chỉnh trang phục, rồi ra ngoài.
Nakroth và Yorn bám theo tôi, còn tôi thì không biết chuyện gì, vẫn ung dung đi như thường. Chợt tôi nhìn thấy Flyrad đang bỏ chạy, phía sau thì Butterfly đang đuổi theo. Tôi bắt Butterfly lại, hỏi:
- Này! Cô làm gì Flyrad thế?
- Bỏ chị ra mau! Chị phải bắt nó lại!
- Nhưng mà vì sao lại phải bắt?
Butterfly liền trả lời:
- Hồi chị nói! Giờ chị đi bắt nó về đã!
Butterfly chạy vụt đi. Tôi không biết vì sao Flyrad lại bị Butterfly đuổi theo, nhưng thôi cũng quan tâm làm gì. Tôi đi tiếp. Còn Nakroth và Yorn thì vẫn theo dõi tôi, đợi lúc nào thích hợp thì lao ra.
Chợt Zephys đi ngang qua tôi, nắm lấy tôi và bảo:
- Này nhóc! Ta có chuyện cần nói với nhóc!
- Chuyện gì hả?
- Giúp anh với! Tự nhiên Lauriel bỏ đi đâu mất tiêu.
Tôi chợt nhớ ra: Lauriel đang có thai. Nếu cô ấy có chuyện gì là mệt lắm. Thôi đi tìm vậy. Tôi liền trả lời:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Cảm ơn nhóc. Mà hình như hai tên Nakroth và Yorn nãy giờ cứ bám theo nhóc đấy.
Tôi bàng hoàng, rồi bảo:
- Cứ gọi hai người họ tới đây đi chung luôn cho vui.
Nakroth và Yorn liền bước ra, nhập bọn và đi chung. Tôi hỏi:
- Mà anh có biết Lauriel hay đi đâu không?
- Anh cũng đâu biết đâu ...
Yorn liền nói:
- Chắc là cô ấy trở về Cung điện Ánh Sáng ấy mà.
- Có lẽ vậy. - Zephys trả lời. Cả bọn quyết định đi tới Cung điện. Đường đi khá là quanh co, quẹo nhiều ngã. Cả bọn đi được một lúc thì gặp phải một bãi bùn lớn. Tôi hỏi:
- Giờ đi thế nào đây? Không có gì bắc qua đi sao đi.
- Đơn giản. Anh cõng Yorn bay qua bên kia, còn Zephys sẽ cõng nhóc bay qua. - Nakroth trả lời.
Nakroth cõng Yorn lên dễ dàng. Còn tôi, tôi leo lên lưng Zephys. Vừa leo lên, Zephys hỏi:
- Nhóc nặng nhiêu vậy ... nặng quá ...
- Có sáu chục kí thôi hà.
Zephys nghĩ: "Kiểu này bay qua bên kia là gãy lưng mất.".
Zephys dùng Không kích bay qua. Zephys qua được, còn tôi thì xém rớt xuống vũng bùn. Tôi hét to:
- Định gϊếŧ người à?
- Tại nhóc nặng quá chứ bộ!
Chợt Nakroth nói:
- Mà khoan đã. Nãy giờ chúng ta không ai rớt xuống đúng không?
- Ừ. Thì sao hả nhóc? - Yorn hỏi.
- Thế những dấu chân này là của ai?
Tôi nghĩ: "Chắc chắn không phải là của Lauriel, vì cô ấy có cánh. Vậy còn ai nhỉ.". Yorn liền bảo:
- Chúng ta đi tiếp đi.
- Được. - Cả đám trả lời.
Nguyên đám tiếp tục lên đường đến Cung điện Ánh Sáng.
(Cung điện Ánh Sáng - Phòng của Lauriel)
Trong phòng, ngoài Lauriel vẫn còn một người khác. Đó là Krixi. Lauriel hỏi:
- Này Krixi. Cô làm gì mà đến đây gặp tôi vậy hả? Có chuyện gì không vui sao?
- Em khổ quá chị ơi ...
- Có chuyện gì mà khổ?
Krixi liền kể: cô ấy đang phải đối mặt với sự lựa chọn của tình yêu. Một là Nakroth, hai là Yorn. Nhưng cô ấy không muốn phải lựa chọn trong tình huống này. Cô ấy không kể gì về việc bị tôi "hấp" vào đêm hôm qua. Lauriel đột nhiên hỏi:
- Ủa mà sao chân cô dơ thế?
- Tại lúc nãy đến đây em phải đi qua một vũng bùn nên ...
- Bùn? Chẩng phải em có cánh sao?
Krixi thở dài:
- Thằng nhóc kia đêm qua ngủ nó kéo đứt mất cánh em rồi.
- Tội nhỉ. Thôi thì ráng đợi vài bữa thì cánh mọc ra thôi.
- Vâng.
Krixi liền đi ra ngoài ngay lúc cả bọn chạy vô. Phải nói là Zephys chạy như bay, Nakroth đuổi theo không nổi. Còn tôi và Yorn thì chạy hồng hộc mà vẫn đến cuối. Zephys chạy lại chỗ Lauriel, nói to:
- Lauriel! Sao em cứ đi ra ngoài mãi vậy?
- Anh thật là ... bắt em ở trong phòng hoài sao em chịu nổi chứ ...
- Anh xin lỗi ...
Lauriel liền nói:
- Thôi anh với em ra ngoài đi chung với nhau đi.
- Được đấy! - Zephys đột nhiên hứng lên, nắm tay Lauriel và đi với nhau ra ngoài. Giờ trong phòng chỉ còn lại Nakroth, Yorn, tôi và Krixi. Tôi liền nói:
- Đúng rồi! Hình như đêm qua, chị Krixi có nhắc đến tên ai đó thì phải.
Krixi vô cùng ngạc nhiên. Không dám ở lại, cô đành bỏ ra ngoài. Nakroth hỏi:
- Là ai hả nhóc?
- Hừ ... ai mà nhớ nổi. Để ráng nhớ xem ...
- Nói nhanh đi nhóc. - Yorn hối tôi.
Tôi liền nói:
- Nhớ rồi! Là ...
- Là ai?
- Là ...
- Ai? - Nakroth và Yorn hồi hộp.
- Quên mẹ rồi ...
Yorn tát tôi một phát rõ đau, bảo:
- Trời ạ ... nhóc đùa à?
- Chịu thôi. Giờ em cũng không nhớ rõ cô ấy nhắc tên ai nữa.
- Hay là hỏi Krixi đi. - Nakroth bảo.
Cả bọn bước ra, nhưng Krixi không còn ở đó nữa. Tôi chỉ tìm thấy một tờ giấy ghi bốn số: 2339. Tôi ngạc nhiên:
- Số này lạ thật nhở ...
- Đúng đó. Những con số này trông kì lạ làm sao ấy. Rốt cuộc cô ấy đã gọi tên ai? - Nakroth hỏi.
- Em không biết, nhưng có thể nó có điều gì đó. Mà hình như mấy cái số này em đã gặp ở đâu đó rồi thì phải ...
Chợt Yorn nói to:
- Đúng rồi! Cái bọn trong Tổ chức Áo đen kia cũng có tên giống mã số vậy đó.
- Thế lúc hai người đột nhập vào có thấy thứ gì lạ không?
- Hmm để xem ... hình như anh thấy có một cái bảng, ghi toàn những chữ kì lạ như K, Na, Ba, Ca, Li. Kế bên đó có mấy số lạ nữa. Anh chỉ nhớ bên phải chữ Na là số 23, còn bên trái chữ K là 19. - Yorn bảo.
"Khoan đã. Hình như bên trái, bên phải mình từng thấy trong một cuốn sách. Đúng rồi! Sách Hóa học!". Tôi lấy cuốn sách Hóa ra, giở trang 42, rồi nói:
- Hiểu rồi. Thì ra K, Na, Ba, Ca, Li là tên của từng người trong tổ chức bọn chúng. Chúng lấy các nguyên tố hóa học ra để tạo tên, và từng người đều có mật mã riêng. Ví dụ như tên K là 1939, thì 19 là số proton, còn 39 là nguyên tử khối của Kali. Em nghĩ chắc chắn cô ấy đã sử dụng cách này để tạo mật mã.
- Khoan đã, nếu như trong số 2339, thì làm gì có nguyên tố nào có proton là 23 đâu. - Nakroth hỏi.
- Lạ nhỉ. Nếu vậy, có lẽ cô ấy không giống như bọn chúng, mà làm mật mã gồm nguyên tử khối!
- Nếu vậy là ... 23 là Na, 39 là K ... là Nak! - Yorn trả lời, xanh mặt và gục mặt xuống.
Nakroth liền hỏi:
- Nak là ai nhỉ?
- Còn hỏi nữa hả? Là anh đó, Nakroth! ...
____________________
Một buổi sáng chủ nhật, tôi và Lindis vô tình gặp nhau trên đường. Lindis hỏi tôi:
- Này nhóc! Sáng sớm nhóc đã ra đường rồi à?
- Vâng. Em đi chơi tí cho khỏe người.
- Mà nhóc có xem chung kết giải thú cưng hôm qua không?
- Ơ không. Chị kể em nghe đi.
Lindis liền kể:
- Chị Natalya và chị Airi vô được chung kết. Hai người họ cân tài cân sức lắm. Nhưng ở vòng cuối cùng, chị Natalya không biết vì lí do gì mà không hoàn thành tốt nên mới thua.
- Vậy hả? Hay mình đến nhà chị Natalya hỏi chị ấy đi.
Thế là cả hai đến nhà của Natalya. Nhưng không ngờ, Airi cũng đang ở đó. Cả hai nhìn lén hai người họ nói chuyện. Airi bảo:
- Ha ha! Cô đúng là xui thật đấy.
- Xui gì chứ ... chỉ tại bà hên thôi!
- Thôi đừng có biện hộ nữa. Hay là thú cưng của cô là giả hả?
- Cái gì!
Tôi ngạc nhiên. Trên đời này làm gì có thú cưng giả chứ. Mà hai con thú cưng của Airi cũng trông ngồ ngộ, là lạ. Chợt Aleister bước ra. Ông ta bảo:
- Này nhóc! Lindis! Hai người làm cái gì ở đây thế?
- Ơ tụi tui chỉ ... - Tôi ấp úng. Aleister liền mời mọc:
- Thôi mời hai người vô nhà chơi. Natalya, em mau xuống pha mấy ly nước mời khách nè!
- Vâng! - Natalya thong thả bước đi.
Thế là Aleister một mình tiếp ba vị khách. Tôi sờ mó mấy con thú cưng của Airi. Airi giật mình, hỏi:
- Nhóc làm cái gì thế?
- Thì em chỉ xem thú cưng của chị thôi mà. Bộ không được hả?
- Không được!
Lindis thắc mắc: "Sờ thú cưng có tí thôi mà cũng không cho. Kì lạ thật chứ.".
Cùng lúc đó, Natalya mang mấy ly nước tới. Natalya hỏi Airi:
- Này Airi! Bữa nay có cần tôi đưa bộ đồ cô gửi ở đây không?
- Cũng được. Aleister, bữa nay tới phiên anh lau nhà đó nhớ chưa?
Aleister ngạc nhiên:
- Nhưng mà đáng lí bữa nay ...
- Giờ có làm hay không? - Natalya nhìn Aleister khiến Aleister không dám nói gì.
Natalya nói tiếp:
- Để bữa nay em tỉa cành mấy cái cây ngoài kia. Bộ đồ em để trên phòng ấy nha anh.
- Được rồi.
Thế là Natalya liền đi ra vườn tỉa mấy cành cây. Aleister thì đi vô phòng lau dọn. Aleister đưa bộ đồ cho Airi, bảo:
- Này! Bộ đồ của cô đây.
- Cậu cứ để trên sào, chút nữa tôi lấy.
Aleister liền treo cái áo lên sào, rồi để đấy.
( phút sau)
Airi trở lại phòng, nói với Aleister:
- Này! Trả bộ đồ đây để tui còn đi về nữa.
- Được thôi. Ủa? Bộ đồ đâu rồi?
- Ê ê! Ông giấu đồ của tui phải không? - Airi gườm Aleister. Aleister hoảng hốt:
- Không ... không phải! Tôi không có giấu!
Airi bực mình:
- Vậy chứ cái phòng này chỉ có mình cậu. Hơn nữa đây là lầu hai, không lẽ ăn trộm trèo cửa sổ vào lấy à?
- Tôi không biết. Nãy giờ tôi không đụng vào bộ đồ của cô!
Cùng lúc đó, tôi và Lindis bước lên. Lindis hỏi:
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
- Cô nghĩ xem: tên Aleister này dám lấy cắp bộ đồ của tui mà giờ tên này còn chối nữa!
Lindis thở dài:
- Thế cô đã có bằng chứng để nói rằng cậu ta lấy bộ đồ của cô không?
- Ơ ơ chuyện này ...
- Cô không có bằng chứng thì không thể kết tội Aleister được. - Tôi nói thêm.
Airi liền bảo:
- Nhưng trong phòng này chỉ có cậu ta! Mà Natalya lại đang ở bên dưới, cho nên Aleister chắc chắn là hung thủ!
Lindis hỏi Aleister:
- Thế cậu có đi ra khỏi phòng không?
- Tôi ra khỏi phòng khoảng phút để xả cây lau nhà.
Lindis quay sang tôi:
- Gọi Natalya lên đây!
- Vâng.
Natalya bước lên, hỏi:
- Cô gọi tôi lên đây làm gì vậy Lindis?
- Airi bị ai đó lấy cắp bộ đồ. Do hai người đều có khả năng gây án, tôi xẽ xem hai người đều là đối tượng tình nghi.
- Sao lại thế được? Lúc đó tôi đang cắt tỉa cây ngoài vườn, làm sao mà lấy bộ đồ được hả? Chỉ có thể là Aleister thôi!
- Sao ... em cũng nghi ngờ anh à?
Tôi liền bảo:
- Ai cũng có khả năng gây án. Đừng đổ tội cho nhau chi cho mất công.
Rồi tôi nghĩ: "Nếu như Aleister là hung thủ, thì cậu ta khi lấy bộ đồ xong sẽ giấu ở đâu? Trong phòng này không có chỗ nào để giấu bộ đồ cả. Nếu giấu bên ngoài, thì cậu ta không đủ thời gian, vì cậu ta còn phải đi xả cây lau nhà. Vì trên áo cậu ta còn dính một tí nước trong nhà tắm.".
Tôi liền hỏi:
- Thế bộ đồ đó vẫn để chỗ đó trước giờ ạ?
- Ừ. Bộ đồ khi Airi gửi là chị treo trên đó, không hề động tới.
Tôi vội chạy ra cửa sổ. Ngoài đây có một cái cây to. Tôi hỏi:
- Cái cây này là chị tỉa đúng không?
- Ừ. Có gì không nhóc?
- Lúc chị tỉa là chị ở ngoài này suốt không đi đâu phải không?
- Ừ. Đây nè, lúc nãy chị bị cành cây quẹt giờ trầy đấy.
Tôi nghĩ: "Vậy là Natalya đã ở ngoài kia suốt. Để xem, cái cây này cành đều rất mềm, không thể nào đứng được. Vả lại, dù gì có đứng được cũng không thể nào lấy mà không bị Aleister phát hiện được. Mà khoan đã ..."
Tôi quay sang gọi Lindis:
- Này chị ơi!
- Sao nhóc? - Lindis tiến lại gần tôi.
- Chị có thấy mấy cái quả trên cây không? Chín đỏ rồi sao không hái xuống?
- Sao mà chị biết được. Chắc tại hai người họ không thích ăn ...
- Nếu vậy thì chim chóc phải ăn rồi chứ.
Lindis ngạc nhiên và chạy xuống. Tôi chạy theo. Lindis bảo:
- Đây là cành cây mà lúc nãy Natalya tỉa. Có một quả ở đây. Đây là ... trái cây giả. Nhưng sao ... nó lại nặng thế nhỉ?
- Em chịu. Mà hình như lần trước cũng có một vụ án cũng có vật nặng ấy nhỉ.
- Vật nặng hả? Không lẽ ...
Lindis chú ý tới cái hộp đồ nghề để bên dưới. Tôi liền bảo:
- Nếu suy luận của chúng ta là chính xác thì chắc chắn trong cái hộp này chính là bộ đồ của Airi!
- Nhóc nói đúng! Chúng ta mở ra xem nào.
Cái hộp được mở ra. Đó là bộ đồ của Airi. Chợt Lindis bảo:
- Này nhóc! Hình như trên cái sợi dây của bộ đồ có gắn một sợi dây cước. Lindis liền nói:
- Hà hà! Bây giờ thì chị đã hiểu tất cả sự việc rồi.
(Một lúc sau)
Lindis bước vào, bảo:
- Tôi đã tìm ra sự thật của vụ án này rồi!
- Cái gì cơ?
- Chúng ta đều biết, Aleister ở trong căn phòng này suốt, chỉ đi ra ngoài khoảng một phút.
Airi liền nói:
- Chắc chắn cậu ta đã giấu trong một phút đó và cậu ta giả vờ đi xả cây lau nhà!
- Không đúng! Vì hãy nhìn đi, trên áo cậu ta còn vướng chút nước trong nhà tắm. Mà nhà tắm lại ở tầng trệt, việc vừa giấu đồ vừa xả cây lau nhà là việc không thể. Vả lại, nếu lấy cắp thật thì cậu ta giấu đồ ở đâu?
Airi lại nói tiếp:
- Như thế là còn Natalya! Nhưng cô ta không hề vào căn phòng này thì làm sao có thể lấy cắp được?
- Đơn giản thôi. Đầu tiên, cô ta buộc một sợi dây cước vào một sợi dây của bộ đồ, rồi treo lên sào phơi. Sau đó, gắn đầu còn lại của sợi dây cước vào một cành cây. Trên cành cây treo một vật nặng. Khi cần lấy cắp, cô ta chỉ việc cắt bỏ cành cây, vật nặng sẽ lôi cành cây kéo theo bộ đồ xuống. Bên dưới được bố trí sẵn một cái hộp để đựng bộ đồ. Đó là hộp đựng đồ nghề của Natalya! Hung thủ chính là cô ta! - Lindis vừa nói vừa chỉ vào mặt Natalya. Chợt Airi lại hỏi tiếp:
- Khoan đã! Có ba chỗ tôi cần phải hỏi: thứ nhất, cành cây ở đây rất mềm, trọng lượng thấp, làm sao kéo được bộ đồ xuống? Thứ hai, nếu treo vật nặng lên thì tại sao không ai thấy? Thứ ba, làm sao lại không nhìn thấy sợi dây cước?
Tôi liền nói:
- Tôi giải thích cho. Thứ nhất, bộ đồ của cô là bộ đồ rất dễ rơi nếu phơi bằng móc. Nhưng Natalya lại phơi bằng móc do đó, bộ đồ này có thể lấy dễ dàng. Thứ hai, những quả nặng đó chính là những quả trái cây giả kia. Cô ta đã độn sắt vào để tăng khối lượng. Thứ ba, do dây cước không nhìn thấy từ xa, do đó chúng ta không thể nhìn thấy.
Aleister ngạc nhiên:
- Nhưng cô ta không hề lên trên phòng thì làm sao buộc dây được?
- Đơn giản thôi, vì cô ta đã buộc từ trước rồi. - Lindis trả lời.
- Cái gì cơ? - Cả đám ngạc nhiên.
Lindis nói tiếp:
- Lúc nãy, Natalya có nói là bộ đồ này được để ở đây suốt từ lúc Airi gửi. Do đó, cô ta đã buộc dây từ trước, đợi đến khi cần thì chỉ việc cắt bỏ cành cây, thì sẽ dễ dàng lấy được. Và thủ đoạn này đã đẩy Aleister bị oan, vì cô ta đã cố tình bảo cậu ta lau nhà thay vì tỉa cây như thường ngày.
Natalya liền trả lời:
- Nhóc nói quả không sai. Chị đã lấy bộ đồ của cô ấy.
- Nguyên nhân là vì cuộc thi thú cưng hôm qua phải không?
- Đúng vậy. Khi chị đã đổ mồ hôi để vượt qua các đối thủ, thì cô ta lại vượt qua một cách dễ dàng. Lúc đầu chị nghĩ, hai con thú cưng của cô ta rất độc đáo, mới lạ. Nhưng không ngờ, chị vô tình nhìn thấy ... Airi dùng Long Kiếm để tạo ra thú cưng ...
- Hả? - Aleister ngạc nhiên.
- Nhưng mà chị để ý, chỉ khi dùng Long Kiếm, cô ấy mới tạo ra được hai con thú cưng này. Do đó, chị đã lấy bộ đồ này để cô ấy ... không còn tạo thú cưng giả nữa ...
_______________________