Hải nói:
- Mày muốn chiến sao? Cho mày suy nghĩ kĩ đấy, vì trận chiến này không đơn giản như mày nghĩ đâu.
- Đừng nói vòng vo nữa! Chiến đi! Ya! - Tôi lao lên tấn công Hải. Nhưng rồi tôi vướng phải bức tường điện của Hải. Hải nói:
- Khoan đi, tao vẫn chưa bắt đầu trận chiến này mà.
- Nhanh đi mày!
Hải cười to, nói:
- Ha ha! Nhanh sao? Nằm mơ đi mày. Mày có nhớ trận chiến ngày trước chiến đấu với Zombie trong trò chơi sinh tồn PG chứ?
- Thì sao?
- Tao sẽ biến trận chiến này thành trò chơi ấy. Bản đồ chính là ... lâu đài Khởi Nguyên!
Tôi giật mình. Lâu đài này tôi đi còn chưa hết, đánh nhau kiểu đó thì sao tôi đánh nổi. Nó nói tiếp:
- Được rồi, trận này sẽ đánh theo kiểu team . Tao với Sakura là một team. Còn mày, mày được quyền lựa chọn người đấy.
- Xin lỗi mày, trước tiên đi thay quần cho vợ mày cái đi. Nó tè ướt quần kìa.
Hải tức điên lên, nói:
- Cái gì?
- Gì là gì? Lo đi thay quần đi, rồi tính tiếp.
- Đợi đấy! - Hải đi tìm Sakura. Còn tôi thì ở lại suy nghĩ xem nên làm gì. Tôi hỏi Tú:
- Ê mày giờ tao phải làm sao?
Tú bảo:
- Mày cứ tìm ai đó làm đồng minh cho mày đi. Nhưng mà ... tao không tham gia đâu.
- Thế tao biết làm gì?
Krixi liền đứng lên, và nói:
- Nhóc! Để chị giúp nhóc.
- Sao chứ ...
- Nhóc cứ yên tâm đi, chị sẽ đánh bại nó cho nhóc xem.
(Nhà vệ sinh)
Hải đi vào nhà vệ sinh, vì Hải nghĩ: "Đi vệ sinh mà ướt quần thì chỉ có nước ở trong này thôi.". Nhìn thấy Sakura đang nằm dưới đất, Hải nói to:
- Em!
- Ơ gì thế anh ...
- Em lo tắm rửa thay đồ đi, rồi đi với anh.
Sakura ngạc nhiên:
- Đi đâu? Đang nửa đêm mà.
- Thôi em tắm rửa thay đồ đi. Anh đem đồ tới sẵn rồi nè.
Sakura vẫn chưa hiểu gì lắm, nhưng vẫn làm theo lời Hải. Một lúc sau, mọi chuyện đã được giải quyết xong. Hải lại dẫn Sakura qua phòng của Krixi.
Hải nói:
- Được rồi, sẵn sàng. Tao sẽ cho mày nát sọ.
Chợt có tiếng ai đó vang lên:
- Mấy anh làm gì thế?
Tôi quay lại thì nhận ra Loan. Loan lại hỏi:
- Mấy anh làm gì lúc nửa đêm thế?
- À thì tụi này ... chỉ chơi thôi hi hi ... - Tôi đáp.
- Vậy mấy anh cho em chơi với! - Loan hào hứng. Tôi thật không hiểu nổi Loan đang nghĩ gì. Rồi tôi nói tiếp:
- Nếu vậy rủ thêm một người nữa đi, rồi chơi.
Loan chạy đi. Tôi thở dài. Tú hỏi:
- Mày sao thế?
- Mệt quá mày ơi. Đúng là chỉ có thằng Hải nó mới nghĩ ra những trò quái đản thế này ...
- Mà trò PG là sao mày? - Tú hỏi.
Tôi không biết giải thích sao, thì Hải đã giải thích:
- Đó là một loại ma thuật tạo ra một trò chơi sinh tồn. Nếu ai đó đánh bại tất cả những người chơi khá sẽ giành chiến thắng. Kiểu giống PUBG ấy.
- À, nếu thế tao cũng sẽ tham gia. Đợi tao tí nha.
(Một lát sau)
Loan và Tú đã trở lại. Loan dẫn theo Butterfly, còn Tú dẫn theo Triệu Vân. Tôi ngạc nhiên:
- Ủa Butterfly ... Triệu Vân ... giờ này mà hai người chưa đi ngủ sao?
- Chị vừa đi làm nhiệm vụ chung với đệ tử của chị. - Butterfly chỉ vào Loan và nói.
- Còn anh thì dạo này hơi khó ngủ, nên mới thức khuya.
Hải vỗ tay để ra hiệu mọi người tập trung, rồi nói:
- Được rồi. Trò chơi sinh tồn PG sẽ bắt đầu ngay bây giờ!
Tức thì, một luồng ánh sáng trắng lóa mắt xuất hiện. Cả bọn không nhìn thấy gì cả. Một lát sau, khi luồng ánh sáng ấy đã tan biến, tôi mới nhận ra là mình không còn ở trong phòng nữa. Tôi đang ở một nơi nào đó trong lâu đài. Tôi hỏi Krixi:
- Chị có biết chỗ này là đâu không?
- Để chị nhớ xem ... ủa mà chỗ này là ở bên ngoài phòng của chị mà.
- Ờ he chị nói em mới để ý. Thôi thì chúng ta đi đánh bại tụi nó thôi.
Có lẽ như Krixi giờ mới chợt nhớ ra trò PG, liền nói:
- A chị nhớ ra cách chơi rồi. Chỉ cần một phe bị tiêu diệt hoàn toàn thôi đúng không?
- Không hẳn thế đâu. Thôi chơi đi rồi có gì em chỉ tiếp.
Krixi và tôi vào phòng. Căn phòng chỉ có một thanh kiếm. Đó là thanh kiếm của tôi. Chợt Krixi nói:
- Này nhóc, còn cây kiếm nào không?
- Kiếm? Chị có thể tung bướm ảo mà, xài kiếm làm gì.
Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện. Tôi ngạc nhiên:
- Cái gì nữa đây? Không lẽ trận đấu chưa bắt đầu sao?
Đúng là như vậy. Khoảng thời gian lúc nãy là để mọi người lấy vũ khí. Giờ thì tôi đang một mình, không biết đây là đâu. Chợt tôi tìm thấy một căn phòng. Tôi chưa nhìn thấy căn phòng này bao giờ, nên bước vào thử. Vừa bước vào, thì tôi giật mình ngã xuống đất. Sakura đang đứng trong phòng. Tôi vội vàng bỏ chạy, thì Sakura dùng ma thuật khiến tôi không chạy được. Sakura nói:
- Gặp chị thì đừng có mơ mà chạy nhé.
- Đáng ghét.
- Có lẽ như nhóc sẽ là người lên bảng đếm số đầu tiên rồi đây. Chết đi! - Sakura lao tới. Tôi vội hoán đổi vị trí, nhưng bất ngờ, tôi không thể hoán đổi được. Thế là tôi lãnh trọn đòn kiếm của Sakura.
Sakura nói:
- Nếu dính ma thuật này, nhóc không thể nào di chuyển được, dù chỉ là một xăng-ti-mét đâu nhóc.
- Đáng ghét ...
Sakura liên tục tấn công. Tôi chỉ có thể đỡ các đòn kiếm, chứ không thể nào tấn công, vì chân của tôi đang bị khóa chặt. Cũng may là tôi đã đỡ được hầu hết các đường kiếm. Sakura nói to:
- Được rồi, chấm dứt ngay nào! Ảo ảnh kiếm!
Tôi hoảng quá, nằm gục xuống đất. Ma thuật cũng biến mất. Sakura liền đi mất.
Sau khi Sakura đi, tôi đứng dậy. Tôi lẩm bẩm:
- May quá, hên là nhanh chóng tẩm thuốc diễn sâu, không thì chết. Thôi đi tiếp.
(Một nơi khác)
Hải bắt gặp Butterfly. Hải không ngán Butterfly, vì trước đây cậu ta từng tuyên bố: "Siêu cấp sát thủ tao còn đéo sợ ..." nên Hải có thể ngẩng cao đầu hành Butterfly. Những đòn đánh của Butterfly đều bị Hải bắt bài, và lượng điện truyền vào người của Butterfly là cực kì lớn. Do đó, chỉ cần chạm nhẹ vào, thì Butterfly đủ giật te te là nằm gục xuống đất. Hải lẩm bẩm:
- Hạ một đứa.
Thế là Butterfly đã bị hạ. Hải lại tiếp tục đi tim những người khác.
(Chỗ Krixi)
Krixi gặp Triệu Vân. Cả hai có một trận chiến thật sự căng thẳng đến nghẹt thở. Krixi tung bão lá, thì Triệu Vân dùng Long huyết lao tới. Tung thêm một đòn đánh nữa, thì Krixi chậm lại. Nhưng nhiêu đây không có ý nghĩa gì cả đối với Krixi. Cô tung Mưa sao băng, nên cô được tăng tốc chạy nữa. Tung luôn bướm ảo, thế là xong. Triệu Vân không tài nào dứt điểm ngay được, và Krixi cũng thế. Krixi quá mỏng, nên lượng máu mà Krixi mất rất nhiều. Triệu Vân còn hơn nửa cây máu. Krixi lẩm bẩm:
- Bực quá ... hắn dai thật ...
- Nguy to rồi, nếu như mình còn nhờn với cô ấy, thì dù mình có thắng cũng chưa chắc sống sót. Phải dứt điểm ngay thôi. - Triệu Vân lẩm bẩm. Cậu ta lại lao tới, và tung chiêu cuối. Krixi không kịp phản ứng, khiến cô bị thương khá nặng. Cậu ta tấn công dồn dập không chút do dự. Krixi đành tung bướm ảo bỏ chạy sau khi hết choáng. Triệu Vân đuổi theo cả một đoạn dài.
Krixi chui vào phòng, nhảy vô tủ và trốn. Cô thở hồng hộc:
- Hộc hộc ... nguy hiểm quá ...
- Này! Chị làm gì em đấy? - Tôi nói.
Krixi giật mình khi thấy tôi. Krixi vừa ngồi đè lên tôi. Krixi vội chạy ra, nói:
- Chị xin lỗi nhóc ...
- Không có gì. Mà hình như chị mất hơi nhiều máu đấy. - Tôi vẫn ngồi trong tủ và nói.
- Ừ phải ... lúc nãy chị bị Triệu Vân đuổi theo. Nhóc phụ chị đánh bại Triệu Vân được không?
Tôi đột nhiên nổi máu "dzâm" của mình. Tôi nói:
- Cũng được, nhưng chị vào đây.
- Nhưng làm gì hả ... Á! - Krixi bước lại, thì tôi kéo Krixi vào tủ. Tôi đóng sầm cửa tủ lại. Krixi nói:
- Nhóc định làm gì vậy ưm ưm ... - Tôi đè cô ấy ra và hôn. Krixi phản kháng dữ dội, nhưng sự phản kháng ấy không có ý nghĩa gì cả. Tôi hôn Krixi một cái thật sâu, thật dài. Krixi đành chấp nhận nụ hôn ấy.
Một lúc sau, tôi ngừng lại. Những tưởng Krixi sẽ bỏ chạy, nào ngờ cô ấy nói:
- Nhóc ơi, hôn chị nữa đi.
- What? - Tôi ngạc hiên.
- Nếu nhóc hôn chị, thì chị sẽ được hồi máu! Nhóc giúp chị đi.
Tôi nghĩ: "Ngon lành cành đào! Hôn thôi!". Thế là tôi và Krixi hôn nhau đắm đuối. Cả hai hôn nhau thật lâu. Đương nhiên, cả hai đều biết giữ khoảng cách, nên không quá xa.
Chợt có tiếng hét:
- Krixi! Ra đây mau!
- Chết chết ... Triệu Vân tới ... Nhưng thôi, chị sẽ hạ hắn.
Krixi bước ra. Triệu Vân nói:
- Ha ha ha! Ngươi tàn đời rồi. Chết đi! Ya!
Triệu Vân lao tới như một thằng điên. Krixi nhẹ nhàng tung mưa sao băng. Triệu Vân gục tại chỗ. Thế là Triệu Vân đã bị hạ.
Trận chiến bây giờ chỉ còn lại thành viên, nhưng:
Team tôi: Hùng / Krixi
Team Hải: Hải / Sakura
Team Loan: Loan / Butterfly (Đã bị hạ)
Team Tú: Tú/ Triệu Vân (Đã bị hạ)
Trận chiến vẫn đang tiếp tục ...
___________________