Nakroth bay đến ôm chặt lấy Krixi:
- Không được! Anh mới là người yêu em!
- … - Tôi vẫn im lặng nhìn Nakroth.
- Em hiểu mà. – Krixi vỗ lưng Nakroth.
Payna kéo tôi về với chỗ của Payna và hỏi:
- Bộ ngươi yêu Krixi thật hả?
- Ờ thì có chút chút …
- Ta nghĩ ngươi đang bị cắm sừng đấy. Không, phải gọi là ngươi yêu đơn phương thì đúng hơn.
- Em không quan tâm.
Tel’Annas thắc mắc:
- Sao ngươi lạ thế?
- Thế nữ vương có bao giờ nghe câu hát này chưa: “Tình yêu đến em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc”.
- Tình cảm kiểu gì lạ thế?
Tôi giải thích:
- Hiểu đơn giản, tình yêu ở đây không nhất thiết phải quá cố chấp tranh giành, hiểu không?
- À hiểu rồi.
Nhưng dù sao, trong lòng mọi người đang khá là vui vẻ khi Nakroth đã thể hiện tình cảm của anh dành cho Krixi. Thật ra ai cũng biết rồi.
Bất ngờ Maloch gằn giọng:
- Nakroth, nhà ngươi chắc cũng biết luật ở lực lượng Sa Đọa là không được yêu đương chứ?
- Chết … Nhưng ngài …
- Im! – Zephys bịt miệng Nakroth – Ngươi muốn chết lắm hả? Ta nói với ngươi rồi, không được để tình cảm lấn át lí trí.
Nakroth bất ngờ hất Zephys ra:
- TRÁNH RA! Maloch, ngài cũng yêu Veera mà lại cấm người khác yêu đương! Ngài giải thích thế nào?
- Hử … - Maloch giật mình. Hắn trúng tim đen không nói được gì.
Mãi lúc sau, Maloch giải thích:
- Đó chỉ là tình cảm đồng đội mà thôi.
- Chậc... ngài đừng có trốn tránh nữa. Lần trước, tôi đã thấy hai người tình tứ với nhau trước mặt tôi.
- Cái gì? Nhà ngươi dám nhìn trộm ta?
Nakroth xua tay:
- Tôi không nhìn trộm. Tôi thấy thẳng trước mặt.
- Hừ … nhà ngươi … Zephys, đâm chết con nhỏ Krixi ngay cho ta!
- RÕ! Chết đi con kia!
Krixi hoảng hốt:
- OÁI …
Zephys rút thương đâm thẳng một phát vào ngực Krixi. Nhưng không, Nakroth đã đỡ lại cú đâm chí mạng ấy. Cú ấy đâm ngay ngực trái.
- Anh … anh Nakroth …
- Đồ ngốc.
- Không được động vào cô ấy … ư ư … - Nakroth ôm ngực ngồi gục xuống đất.
- Krixi, ngươi không tránh được hai lần đâu. YA!
- DỪNG LẠI! – Tôi hét lớn, rồi lao lên chỗ của Krixi.
Hắn cười cợt:
- Nhà ngươi muốn ngăn ta sao? Đừng hòng.
- Ta đã hiểu ra toàn bộ sự việc rồi. Các ngươi đúng là lũ ngốc khi tự cho rằng tình cảm sẽ làm con người yếu đuối. Tình cảm có thể khiến con người mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào đấy!
- Ha ha, ngươi thích giảng đạo ta sao?
Tôi chỉ vào Nakroth:
- Ngươi nhìn Nakroth đi. Chính nhờ tình cảm của anh ấy dành cho Krixi, anh ta mới có thể làm những điều không thể làm.
- Việc gì?
- Đầu tiên, anh ta đã dám nói lên sự thật mà ngươi không dám nói: Maloch yêu Veera. Ta nhìn thái độ khi anh ta định nói của ngươi là ta biết. Thứ hai, anh ta đã lấy thân mình chặn đòn tấn công của ngươi dành cho Krixi. Thử nghĩ xem, nếu không nhờ thứ tình cảm ấy thì làm sao anh ta có thể làm được?
Zephys quát:
- Nhưng hắn đã phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu không nhờ cái thứ tình cảm quỷ quái gì đó thì ta đã …
- Đã? Nếu ngươi giết được Krixi thì người tiếp theo chết chính là ngươi đấy, Zephys.
Maloch để tay lên cằm suy nghĩ:
- Hừm … thằng nhóc này phân tích cũng khá là đúng.
- Ngài Maloch! Không lẽ ngài cũng …
- Ta thấy nó nói đúng. Nếu không vì tình yêu dành cho Krixi, tên Nakroth đã không làm như vậy. Được rồi. Zephys, chúng ta về thôi.
Zephys thắc mắc:
- Về? Còn chuyện ma thuật bóng tối của con Tel’Annas thì sao ngài?
- Chuyện đó kệ đi. Ta về, còn tên Nakroth thì cứ để hắn lại đây.
Zephys hét lớn:
- Nakroth, nhớ về đấy!
Payna và Krixi đang tích cực chữa thương cho Nakroth. Vết thương này rất hiểm. Payna và Krixi cũng bó tay trước cái vết thương quỷ quái này. Không hiểu sáo mà Zephys cảm thấy lo lắng cho Nakroth. Hắn quay lại:
- Này!
- Cái gì thế? – Tôi và Tel’Annas hỏi.
- Vết thương này hiểm, các ngươi nên nhờ Lauriel giúp đỡ.
Rồi hắn quay đi và về cùng với Maloch. Tôi hỏi:
- Có nên nhờ Lauriel giúp không?
- Chắc là phải nhờ rồi. Ý khoan đã, nhóc thử chữa cho Nakroth xem, biết đâu được.
Tôi thử, nhưng không thành công. Mọi người đành nhờ sự giúp đỡ của Lauriel. Đối với cô ấy thì mọi việc trở nên rất đơn giản.
*
Tối hôm đó, Krixi đãi mọi người món bánh nướng mật. Nakroth cũng có mặt. Cậu ta quyết định ở lại đây một đêm.
- Bánh này, mọi người ăn ngon miệng nhé.
- Vâng. – Tôi cầm bánh lên ăn.
Nakroth cầm chiếc bánh lên, nhìn qua một lượt rồi đưa lên mũi ngửi. Chiếc bánh có mùi thơm như những bông hoa.
- Ừm … - Nakroth cắn thử - Ngon thế! Cả đời ta chưa từng ăn món bánh nào ngon như thế này cả! Em hay thật đấy Krixi.
- Hi hi … - Krixi cười ngượng.
Payna vừa ăn vừa dặn:
- Nakroth, tôi cho anh ở lại đây là tôi đã nhân nhượng lắm rồi đấy. Anh mà làm gì quá là đừng có trách tôi.
- Biết rồi mà. Làm như tôi là dâm tặc không bằng.
- Tôi cảnh báo trước vậy thôi.
Tôi hỏi:
- Vậy là tối nay ở đây có bốn người. Hình như chỉ có một chiếc giường, nằm kiểu gì đây?
- Krixi ở trên giường, còn … A đúng rồi. Nakroth, anh theo tôi về nhà của tôi.
- Ai nỡ lòng nào chia cắt tình cảm thế chứ. – Tôi lẩm bẩm. Không ngờ tai của Payna vô cùng thính, cô ấy quát lớn:
- Thằng điên! Để tên này ở đây lỡ hắn …
Tôi vỗ ngực:
- Chị cứ yên tâm ở em. Anh ấy sẽ không đụng được cọng lông chân của Krixi đâu.
Nakroth thở dài:
- Sao cô cứ coi tôi là một tên bệnh hoạn biến thái thế hả?
- Krixi vẫn chưa đủ mười tám tuổi đấy.
- Chuyện đó tôi biết rồi.
Payna nói tiếp:
- Đêm nay tôi ở lại đây.
Tôi quyết định đổi chủ đề nói chuyện cho đỡ căng thẳng. Tôi hỏi:
- Này, mọi người có biết đến Trái Đất không?
- Trái Đất? Là ở đâu? Nó có liên quan đến Việt Nam không?
Tôi ngạc nhiên:
- Sao anh biết Việt Nam?
- Lúc nhốc mới vào nghề lâm tặc, nhóc và thằng nhóc Nam đã nói rồi còn gì?
- Ở phải ha … Việt Nam là một đất nước ở Trái Đất đấy..
Krixi hào hứng:
- Đất nước đó có đẹp không?
- Rất là đẹp. Khi nào có dịp em sẽ dẫn mọi người đến đó chơi. Còn chị với anh Nakroth, nếu muốn hưởng tuần trăng mật có thể đến đó.
Payna hỏi:
- Thế còn an ninh thì sao? Có an toàn không?
- Rất chi là an toàn. Chị nghĩ xem, tổng thống nước ngoài còn bỏ kính chống đạn trên ô tô chào người dân, ăn bánh mì vỉa hè thoải mái nữa là.
- Tổng thống?
Tôi giải thích:
- Tổng thống cũng ngang với Tel’Annas, đứng đầu một đất nước. Mà nhắc tới tự nhiên nhớ nhà quá.
- Thế nhóc đến đây bằng đường nào vậy?
- Chẳng biết nữa, em đang nằm ngủ thì mơ thấy mình bị hút vô hố đen, tỉnh dậy thì em ở đây.
Cô ấy thở phào:
- Tưởng gì. Nếu nhóc muốn về nhà thì cứ gặp Chaugnar. Hắn ta là chuyên gia trong những vụ hỗn loạn hố đen.
Nakroth đột nhiên nổi hứng:
- Hay là nhóc dẫn anh với Krixi đến đó chơi một chuyến đi!
- Ngay giờ á?
- Mai đi anh. – Krixi nhẹ nhàng. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Krixi, ngày mai đi sẽ tốt hơn. Nakroth đồng ý. Nhưng Payna bảo:
- Cho chị đi với.
- Không được.
Cô ấy ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Chị nhìn đi, với bộ dạng này của chị đến nơi của em là bị chú ý ngay. Krixi và Nakroth thì còn có thể, chứ chị thì …
- Hứ … nếu như vậy thì chị biến thành người là được thôi.
Rồi cô ấy hóa phép biến thành người. Tôi há hốc mồm. Kể ra đâu có tệ lắm.
- Sao rồi, được không?
- Thế này chắc ổn rồi. Chỉ cần kiếm cho chị một bộ đồ nữa là hợp.
Sau cùng, tôi tuyên bố:
- Quyết định nhé! Mai đến Việt Nam!
- Không được! Anh mới là người yêu em!
- … - Tôi vẫn im lặng nhìn Nakroth.
- Em hiểu mà. – Krixi vỗ lưng Nakroth.
Payna kéo tôi về với chỗ của Payna và hỏi:
- Bộ ngươi yêu Krixi thật hả?
- Ờ thì có chút chút …
- Ta nghĩ ngươi đang bị cắm sừng đấy. Không, phải gọi là ngươi yêu đơn phương thì đúng hơn.
- Em không quan tâm.
Tel’Annas thắc mắc:
- Sao ngươi lạ thế?
- Thế nữ vương có bao giờ nghe câu hát này chưa: “Tình yêu đến em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc”.
- Tình cảm kiểu gì lạ thế?
Tôi giải thích:
- Hiểu đơn giản, tình yêu ở đây không nhất thiết phải quá cố chấp tranh giành, hiểu không?
- À hiểu rồi.
Nhưng dù sao, trong lòng mọi người đang khá là vui vẻ khi Nakroth đã thể hiện tình cảm của anh dành cho Krixi. Thật ra ai cũng biết rồi.
Bất ngờ Maloch gằn giọng:
- Nakroth, nhà ngươi chắc cũng biết luật ở lực lượng Sa Đọa là không được yêu đương chứ?
- Chết … Nhưng ngài …
- Im! – Zephys bịt miệng Nakroth – Ngươi muốn chết lắm hả? Ta nói với ngươi rồi, không được để tình cảm lấn át lí trí.
Nakroth bất ngờ hất Zephys ra:
- TRÁNH RA! Maloch, ngài cũng yêu Veera mà lại cấm người khác yêu đương! Ngài giải thích thế nào?
- Hử … - Maloch giật mình. Hắn trúng tim đen không nói được gì.
Mãi lúc sau, Maloch giải thích:
- Đó chỉ là tình cảm đồng đội mà thôi.
- Chậc... ngài đừng có trốn tránh nữa. Lần trước, tôi đã thấy hai người tình tứ với nhau trước mặt tôi.
- Cái gì? Nhà ngươi dám nhìn trộm ta?
Nakroth xua tay:
- Tôi không nhìn trộm. Tôi thấy thẳng trước mặt.
- Hừ … nhà ngươi … Zephys, đâm chết con nhỏ Krixi ngay cho ta!
- RÕ! Chết đi con kia!
Krixi hoảng hốt:
- OÁI …
Zephys rút thương đâm thẳng một phát vào ngực Krixi. Nhưng không, Nakroth đã đỡ lại cú đâm chí mạng ấy. Cú ấy đâm ngay ngực trái.
- Anh … anh Nakroth …
- Đồ ngốc.
- Không được động vào cô ấy … ư ư … - Nakroth ôm ngực ngồi gục xuống đất.
- Krixi, ngươi không tránh được hai lần đâu. YA!
- DỪNG LẠI! – Tôi hét lớn, rồi lao lên chỗ của Krixi.
Hắn cười cợt:
- Nhà ngươi muốn ngăn ta sao? Đừng hòng.
- Ta đã hiểu ra toàn bộ sự việc rồi. Các ngươi đúng là lũ ngốc khi tự cho rằng tình cảm sẽ làm con người yếu đuối. Tình cảm có thể khiến con người mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào đấy!
- Ha ha, ngươi thích giảng đạo ta sao?
Tôi chỉ vào Nakroth:
- Ngươi nhìn Nakroth đi. Chính nhờ tình cảm của anh ấy dành cho Krixi, anh ta mới có thể làm những điều không thể làm.
- Việc gì?
- Đầu tiên, anh ta đã dám nói lên sự thật mà ngươi không dám nói: Maloch yêu Veera. Ta nhìn thái độ khi anh ta định nói của ngươi là ta biết. Thứ hai, anh ta đã lấy thân mình chặn đòn tấn công của ngươi dành cho Krixi. Thử nghĩ xem, nếu không nhờ thứ tình cảm ấy thì làm sao anh ta có thể làm được?
Zephys quát:
- Nhưng hắn đã phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu không nhờ cái thứ tình cảm quỷ quái gì đó thì ta đã …
- Đã? Nếu ngươi giết được Krixi thì người tiếp theo chết chính là ngươi đấy, Zephys.
Maloch để tay lên cằm suy nghĩ:
- Hừm … thằng nhóc này phân tích cũng khá là đúng.
- Ngài Maloch! Không lẽ ngài cũng …
- Ta thấy nó nói đúng. Nếu không vì tình yêu dành cho Krixi, tên Nakroth đã không làm như vậy. Được rồi. Zephys, chúng ta về thôi.
Zephys thắc mắc:
- Về? Còn chuyện ma thuật bóng tối của con Tel’Annas thì sao ngài?
- Chuyện đó kệ đi. Ta về, còn tên Nakroth thì cứ để hắn lại đây.
Zephys hét lớn:
- Nakroth, nhớ về đấy!
Payna và Krixi đang tích cực chữa thương cho Nakroth. Vết thương này rất hiểm. Payna và Krixi cũng bó tay trước cái vết thương quỷ quái này. Không hiểu sáo mà Zephys cảm thấy lo lắng cho Nakroth. Hắn quay lại:
- Này!
- Cái gì thế? – Tôi và Tel’Annas hỏi.
- Vết thương này hiểm, các ngươi nên nhờ Lauriel giúp đỡ.
Rồi hắn quay đi và về cùng với Maloch. Tôi hỏi:
- Có nên nhờ Lauriel giúp không?
- Chắc là phải nhờ rồi. Ý khoan đã, nhóc thử chữa cho Nakroth xem, biết đâu được.
Tôi thử, nhưng không thành công. Mọi người đành nhờ sự giúp đỡ của Lauriel. Đối với cô ấy thì mọi việc trở nên rất đơn giản.
*
Tối hôm đó, Krixi đãi mọi người món bánh nướng mật. Nakroth cũng có mặt. Cậu ta quyết định ở lại đây một đêm.
- Bánh này, mọi người ăn ngon miệng nhé.
- Vâng. – Tôi cầm bánh lên ăn.
Nakroth cầm chiếc bánh lên, nhìn qua một lượt rồi đưa lên mũi ngửi. Chiếc bánh có mùi thơm như những bông hoa.
- Ừm … - Nakroth cắn thử - Ngon thế! Cả đời ta chưa từng ăn món bánh nào ngon như thế này cả! Em hay thật đấy Krixi.
- Hi hi … - Krixi cười ngượng.
Payna vừa ăn vừa dặn:
- Nakroth, tôi cho anh ở lại đây là tôi đã nhân nhượng lắm rồi đấy. Anh mà làm gì quá là đừng có trách tôi.
- Biết rồi mà. Làm như tôi là dâm tặc không bằng.
- Tôi cảnh báo trước vậy thôi.
Tôi hỏi:
- Vậy là tối nay ở đây có bốn người. Hình như chỉ có một chiếc giường, nằm kiểu gì đây?
- Krixi ở trên giường, còn … A đúng rồi. Nakroth, anh theo tôi về nhà của tôi.
- Ai nỡ lòng nào chia cắt tình cảm thế chứ. – Tôi lẩm bẩm. Không ngờ tai của Payna vô cùng thính, cô ấy quát lớn:
- Thằng điên! Để tên này ở đây lỡ hắn …
Tôi vỗ ngực:
- Chị cứ yên tâm ở em. Anh ấy sẽ không đụng được cọng lông chân của Krixi đâu.
Nakroth thở dài:
- Sao cô cứ coi tôi là một tên bệnh hoạn biến thái thế hả?
- Krixi vẫn chưa đủ mười tám tuổi đấy.
- Chuyện đó tôi biết rồi.
Payna nói tiếp:
- Đêm nay tôi ở lại đây.
Tôi quyết định đổi chủ đề nói chuyện cho đỡ căng thẳng. Tôi hỏi:
- Này, mọi người có biết đến Trái Đất không?
- Trái Đất? Là ở đâu? Nó có liên quan đến Việt Nam không?
Tôi ngạc nhiên:
- Sao anh biết Việt Nam?
- Lúc nhốc mới vào nghề lâm tặc, nhóc và thằng nhóc Nam đã nói rồi còn gì?
- Ở phải ha … Việt Nam là một đất nước ở Trái Đất đấy..
Krixi hào hứng:
- Đất nước đó có đẹp không?
- Rất là đẹp. Khi nào có dịp em sẽ dẫn mọi người đến đó chơi. Còn chị với anh Nakroth, nếu muốn hưởng tuần trăng mật có thể đến đó.
Payna hỏi:
- Thế còn an ninh thì sao? Có an toàn không?
- Rất chi là an toàn. Chị nghĩ xem, tổng thống nước ngoài còn bỏ kính chống đạn trên ô tô chào người dân, ăn bánh mì vỉa hè thoải mái nữa là.
- Tổng thống?
Tôi giải thích:
- Tổng thống cũng ngang với Tel’Annas, đứng đầu một đất nước. Mà nhắc tới tự nhiên nhớ nhà quá.
- Thế nhóc đến đây bằng đường nào vậy?
- Chẳng biết nữa, em đang nằm ngủ thì mơ thấy mình bị hút vô hố đen, tỉnh dậy thì em ở đây.
Cô ấy thở phào:
- Tưởng gì. Nếu nhóc muốn về nhà thì cứ gặp Chaugnar. Hắn ta là chuyên gia trong những vụ hỗn loạn hố đen.
Nakroth đột nhiên nổi hứng:
- Hay là nhóc dẫn anh với Krixi đến đó chơi một chuyến đi!
- Ngay giờ á?
- Mai đi anh. – Krixi nhẹ nhàng. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Krixi, ngày mai đi sẽ tốt hơn. Nakroth đồng ý. Nhưng Payna bảo:
- Cho chị đi với.
- Không được.
Cô ấy ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Chị nhìn đi, với bộ dạng này của chị đến nơi của em là bị chú ý ngay. Krixi và Nakroth thì còn có thể, chứ chị thì …
- Hứ … nếu như vậy thì chị biến thành người là được thôi.
Rồi cô ấy hóa phép biến thành người. Tôi há hốc mồm. Kể ra đâu có tệ lắm.
- Sao rồi, được không?
- Thế này chắc ổn rồi. Chỉ cần kiếm cho chị một bộ đồ nữa là hợp.
Sau cùng, tôi tuyên bố:
- Quyết định nhé! Mai đến Việt Nam!