Bên trong building Mộ thị, đồng hồ đã chỉ đúng sáu giờ, tan tầm đã sớm qua, trời đã tối, toàn building đèn đuốc sáng trưng, nhưng bóng người lại không thấy.
Mộ Phong xem xong phần cuối báo cáo công việc, đứng dậy, thu dọn sơ rồi liền đi ra văn phòng. Vốn tưởng mọi người đều đã tan tầm, nhưng ngoài ý muốn, Trương Thiến cư nhiên còn ngồi ở máy tính đánh chữ, nét mặt chuyên chú.
“Sao còn chưa về?” Y dừng lại cước bộ.
“Tổng giám đốc, ngươi cũng chưa về mà.” Trương Thiến dừng lại, mỉm cười nói, tràn ngập vẻ ôn nhu.
“Ngươi đang làm gì?”
“Hôm nay phải ghi chép buổi hội nghị, chỉ còn một chút, ta nghĩ đánh cho xong”
Mộ Phong gật đầu, xoay người muốn đi. Đột nhiên Trương Thiến gọi y lại “Tổng giám đốc……”
“Chuyện gì?” Y thản nhiên quay đầu lại
“Hôm nay buổi tối ngươi có rảnh không?”
Mộ Phong ngưng thần nhìn nàng, mở miệng nói: “Có chuyện gì, ngươi nói đi”
“Nếu tối nay ngươi rảnh……..” Trương Thiến khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng “Ta muốn……. Ngươi có thể cùng ta mừng sinh nhật…….”
“Hôm nay là sinh nhật ngươi?” Mộ Phong ngạc nhiên nói
“Nhà của ta mọi người đều không ở Đài Bắc, hơn nữa bạn bè cũng đều bận, hôm nay là sinh nhật, ta thật không muốn trải qua một mình………” Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn thẳng hắn, bên trong còn chứa thần sắc khẩn cầu.
Mộ Phong trầm mặc nhìn nàng, nửa ngày rốt cuộc mới nói “Được”.
Nhà hàng OURTIME mang phong cách Tây Âu, được các ngọn nến soi sáng, trần nhà vuông vức với muôn vàn ngọn đèn nhỏ như những viên dạ minh châu, có vẻ thật lãng mạn ấm áp.
Đột nhiên phòng ăn vang lên bài hát Chúc mừng sinh nhật, một bồi bàn mang bánh sinh nhật hướng đến trước mặt đôi nam nữ đang ngồi giữa phòng.
Nữ tử thanh tú kia cười tươi như hoa khoe ra lúm đồng tiền tiếp nhận bánh kem, ôn nhu nhìn nam tử trước mặt mình, mà nam tử nổi bật khác người kia cũng ôn hòa mỉm cười.
Đôi tình nhân thật đẹp! Các khách nhân xung quanh đều hâm mộ nhìn hai người bọn họ.
“Ta rất vui.” Trương Thiến cười nói “Cám ơn tổng giám đốc, đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất trước giờ của ta.”
“Hiện tại không phải giờ làm việc, cứ gọi ta là Mộ Phong đi”
“Như vậy ta gọi ngươi là Mộ đại ca được không? Dù sao ngươi chính là học trưởng cùng trường với ta” Trương Thiến nói.
“Chuyện trước kia….” Mộ Phong thật sâu nhìn nàng, nói: “Ta thực có lỗi.”
Trương Thiến lấy dao cắt bánh ngọt, ngầm che dấu chấn động trong lòng, y rốt cuộc cũng nhắc đến chuyện trước kia!
“Trước kia từng có chuyện gì sao? Ta đã sớm quên hết.” Trương Thiến cười nói.
“Ngươi thực sự không trách ta?” Mộ Phong nhìn nàng hỏi.
Trương Thiến tiếp tục động tác, vô cùng chăm chú, nói “Thời gian cùng học trưởng lúc đó, tuy rằng chỉ ngắn ngủi ba tuần, vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cả đời ta.”
Thanh âm mềm nhẹ nghe vào tai Mộ Phong, lại như búa tạ nện vào lòng.
Không chờ y nói xong, Trương Thiến ngẩng đầu mang vẻ mặt tươi cười xinh đẹp khiến người khác muốn hoa mắt, nói: “ Bánh ngon lắm, ngươi thử một miếng đi.” Đem bánh ngọt đưa cho Mộ Phong.
Mộ Phong yên lặng tiếp nhận, lấy một miếng vào miệng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Nàng chỉ là vật hy sinh thôi, y cùng hắn trong lúc đó, đành lấy nàng làm vật chắn vô tội.
Nàng cũng chính là ngòi ly gián giữa y cùng Mộ Danh, chính là công chúa bạch tuyết ôn nhu xinh đẹp mối tình đầu của hắn.
Nếu không phải y cướp ngang, giờ phút này hẳn người ngồi bên cạnh nàng vui vẻ hạnh phúc, là Mộ Danh chứ không phải y!
Ngươi thật sự không hề thích ta sao?
Nhớ năm đó ở ngoài sân trường đầy nắng ấm, nàng rưng rưng nhìn y hỏi. Mà y, trừ bỏ vẻ trầm mặc lạnh lùng, cũng không nói gì khác.
Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta có điểm nào không tốt, ta có thể sửa đổi.
Thật sự là cô gái dại dột, chỉ tiếc yêu nhầm người!
Phải không? Chỉ mới ba tuần, ngươi liền chán ghét ta? Vậy lúc trước, vì cái gì ngươi lại đến bên ta?
Không phải sau ba tuần mới chán ghét, mà ngay từ đầu cho đến bây giờ, y cũng không thích nàng. Trong mắt y, từ nhỏ, liền thủy chung chỉ có mỗi mình hắn.
Trong bao nhiêu người, lòng y chỉ có thể chứa một (*). Bởi vậy, trừ bỏ cảm thấy có lỗi với nàng, y thật không còn gì khác. Nhìn nàng hiện mỉm cười lộ núm đồng tiền ôn nhu, tim y không khỏi đau lòng dùm.
(Nguyên văn là: Nhược thủy ba nghìn, y cũng chỉ có thể uống một ngụm.)
Nhưng vào lúc này, cửa bỗng vô thanh vô thức mở ra, một trước một sau bước vào hai nam tử, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Người phía trước dáng cao ráo tuyệt đẹp, tóc dài quá vai, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, tản ra khí tức băng giá xa cách. Người sau lại cao hơn nửa cái đầu, thái độ không coi ai ra gì, điềm tĩnh nhưng cũng dễ nhìn không kém!
Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Mộ Danh thẳng phía trước mà bước, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại cái tên cáo già này, lại ngồi cùng một mỹ nữ mỉm cười, hắn trong lòng nhảy dựng, không khỏi nghiến răng.
Thật sự đáng ghét, tên này nam nữ đều ăn, thật đáng giận!
Hắn cố ý làm như không để ý đến chỗ y, lại nghe đến một thanh âm vang lên trong trẻo “Tiểu Danh, cùng bằng hữu đến dùng cơm sao?”
Tên cáo già kia! Cùng người khác hẹn hò còn muốn phiền đến hắn sao! Nhưng tiếng kêu lớn như vậy, làm mọi người trong quán đều nhìn hắn, hắn không qua chào hỏi cũng thật phiền!
“Uy, hình như có người gọi ngươi.” Nam tử bên người Mộ Danh vươn khuỷu tay huých hắn nói.
Gương mặt lạnh lùng, Mộ Danh không cam lòng bước đến hướng bàn Mộ Phong.
“Hắn là ai?” Mộ Phong vẻ mặt không đổi, bất động thanh sắc hỏi han, nhưng nam tử kế bên lại cảm thấy ánh mắt y hàn quang như phóng mấy tia chết chóc lại đây.
“Vị này là Diêu Nghị Nhiên, vì này là đại ca ta Mộ Phong.” Mộ Danh buộc chặt khóe môi giới thiệu.
Diêu Nghị Nhiên ánh mắt chợt lóe, nói: “Nguyên lai ngươi chính là Mộ Phong, nghe danh đã lâu” Dứt lời hào sảng vươn tay ra.
Mộ Phong không thèm quan tâm lý lẽ, lập tức lạnh lùng trừng Mộ Danh, trầm giọng nói: “Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?”
Vừa thấy y đối bằng hữu mình vô lý như vậy, khẩu khí với hắn lại ác liệt, hắn cũng không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta ngươi không cần quản.”
“Chuyện của ngươi ta đương nhiên phải quản”. Mộ Phong đột nhiên đứng lên, dọa mọi người nhảy dựng.
“Mộ đại ca” Trương Thiến lo lắng nhẹ giọng gọi, nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Mộ Phong, hắn từ trước đến nay đều là khí chất trầm ổn, dù cho trời sập cũng không thay đổi vẻ mặt a!
Y cùng Mộ Danh chăm chăm nhìn nhau, loại ánh mắt kì lạ quỷ dị này, khiến nàng trong lòng bỗng cảm thấy điềm xấu.
“Thực xin lỗi.” Mộ Phong liều mạng khắc chế chính mình, đối nàng nhẹ nhàng nói. Chậm rãi ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn thập phần khó coi.
“Ngươi là……” Mộ Danh lúc này mới chú ý tới nữ nhân xinh đẹp ngồi đối diện. Khuôn mặt kia thực là đã quen biết, xinh đẹp ôn nhu động lòng người, hắn bừng tỉnh nói “Ngươi là Trương Thiến!”
“Chào, Mộ Danh, không rồi không gặp.” Trương Thiến mỉm cười hướng chào hắn.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Hắn trong lòng một trận kinh hỉ, không ngờ lại có thể gặp lại công chúa bạch tuyết của hắn.
Ta hiện đang làm việc ở Mộ thị, là thư kí của đại ca ngươi.” Trương Thiến nói.
“Thật sao?” Trong lòng trầm xuống, thần sắc hắn nhất thời ảm đạm, xem ra chuyện cũ lại tái diễn, dù sao buông sớm đi, cần gì cứ lưu luyến, hắn gật đầu nói: “Các ngươi từ từ ăn, tạm biệt”.
Không để ý tới ánh mắt Mộ Phong, hắn cùng Diêu Nghị Nhiên đi qua bàn khác ngồi xuống.
Tuy hắn ngồi đưa lưng về phía y, không thể nhìn thấy mặt y, hắn vẫn thấy sau lưng như có muôn ngàn mũi dao, cảm thấy một trận hàn ý.
“Thì ra hắn chính là tên cáo già.” Diêu Nghị Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Cũng thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên cáo già ngươi nói lại đẹp trai mê người như vậy.”
Diêu Nghị Nhiên, hắn thật đúng là bạn tốt của hắn, cũng là một bảo tiêu của Linh Độ Phí.
“Vô nghĩa, nếu không sao hắn có khả năng cướp bạn gái của ta được”. Mộ Danh lạnh lùng nói.
“Ngươi quen cô gái kia sao? Các ngươi có vẻ như…… rất quen thuộc?” Diêu Nghị Nhiên hỏi.
“Nàng cũng là một trong số đó”
“Nga?”
“Là một trong số các bạn gái ta bị hắn cướp”. Cũng là người quan trọng nhất, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể quên được mối tình đầu này mà, hắn cười khổ thầm nghĩ.
“Thật thú vị” Cảm giác được ánh mắt muốn giết người phóng lại đây, Diêu Nghị Nhiên nhìn về phía Mộ Danh nói, nhưng đôi mắt đã lóe lên ý cười thật sâu.
“Ngươi đang nói cái gì?” Mộ Danh khó hiểu nói.
Bồi bàn đã bắt đầu đem đồ ăn lên.
“Các ngươi vừa rồi, biểu tình thật sự rất thú vị, hẳn là nên ghi hình lại mới đúng. Đáng tiếc a!” Diêu Nghị Nhiên cầm dao xắt thịt bò, nói: “Anh ngươi nhìn ánh mắt giống như là muốn giết ta vậy. Hắn không phải cho rằng ta là tình nhân của ngươi đi?”
Diêu Nghị Nhiên nhìn ánh mắt Mộ Phong từ xa phóng tới, không khỏi trong lòng hiểu được vài phần, hắn mới không giống tiểu tử này trì độn như vậy, xem ra anh trai không cùng huyết thống này của hắn, không bao lâu sẽ kiềm chế không nổi mà bùng nổ thôi!
“Phụt” một tiếng, Mộ Danh buột miệng, phun ra ngụm rượu mới ngậm vào, văng lên toàn thân Diêu Nghị Nhiên. Người nọ tiếc hận nhìn đĩa thịt bò trên bàn, mặt không đổi sắc cầm giấy ăn lau vạt áo.
“Chậm một chút, chậm một chút, không ai giành rượu với ngươi”
Mộ Danh thật vất vả kiềm chế “Ngươi đang nói cái gì?”
“Vậy chúng ta thử nghiệm xem thú vị đi.” Diêu Nghị Nhiên tự tin mỉm cười, nắm tay Mộ Danh đang để trên bàn, mỉm cười nhìn hắn.
“Uy, uy, ngươi đang làm cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, chỉ biết, thanh danh của hắn đều bị hủy hoại rồi.
Hắn không phải là đồng chí a, Diêu Nghị Nhiên sao lại kéo hắn xuống nước như vậy?
Một, hai, ba, bốn, …..
Tại giây thứ năm, bàn tay đang nắm hắn bị gạt ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Mộ Phong sắc mặt tái mét đứng trước mặt, ngũ quan bừng bừng tức giận.
So với suy nghĩ còn nhanh hơn một nửa thời gian, sắp có trò hay để xem rồi! Diêu Nghị Nhiên thảnh thơi nhìn thẳng ánh mắt Mộ Phong như đang muốn giết người kia.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được đụng vào hắn.” Mộ Phong lạnh lùng nói, xoay người ôm lấy Mộ Danh “Đi theo ta”. Dứt lời liền không nói gì mà lôi hắn ra ngoài cửa.
Khí lực y thật kinh người! Nhất thời Mộ Danh quên cả phản ứng, đảo mắt đã bị lôi ra khỏi quán, hướng đến bãi đỗ xe ngầm.
“Ngươi điên à”. Y hành động như vậy, làm như đang bắt cóc, cổ tay hắn truyền đến đau nhức, chứng tỏ y đã tức giận đến mất hết khống chế rồi.
“Ta đúng là điên rồi, vì ngươi mà điên”. Mộ Phong một tay đem hắn kéo đến trước ngực, đôi mắt trừng trừng lạnh như băng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Không được phép cùng hắn ở một chỗ nữa”.
Y nghĩ y là ai? Không được phép thế này, không được phép thế kia! Một cỗ lửa giận vô danh xông tới ót, hắn không nghĩ ngợi gì thốt ra: “Ta sẽ cùng hắn ở một chỗ, ngươi không cho ta có bạn gái, vậy bạn trai thì có thể……”
Lời còn chưa dứt, thanh âm đã biến mất ở cái hôn bất thình lình của y.
Điên rồi! Người này thật sự điên rồi! Cư nhiên ngay bãi đỗ xe hôn hắn! May mắn đây là ban đêm tối đen, nếu không để người khác thấy, hắn còn có mặt mũi nào sống đây?
Mới vừa chống cự vài giây, lý trí hắn liền biến mất trong dây dưa cuồng dã của y, đừng đợt mê muội từ đầu lưỡi y cứ khuếch tán đến tứ chi hắn. Gáy bị chế trụ, không thể động đậy, hắn không thể tránh được sức mạnh kia, chấp nhận nụ hôn nồng nhiệt mang hơi hướng trừng phạt kia.
Không biết qua bao lâu, hắn mới ý thức được đôi mắt thâm trầm kia đang nhìn thẳng mình, lúc này mới nhận ra không biết y đã hôn xong từ khi nào.
Bị nam nhân cưỡng hôn, cư nhiên cũng có thể đến choáng đầu hoa mắt!
Hắn trong lòng thầm rên rỉ một tiếng, không biết chính mình bị sao, chẳng lẽ ở cùng đồng tính luyến ái lâu ngày cũng theo sao?
Rõ ràng hắn không phải, cùng bao nhiêu nữ nhân lên giường cũng không phải không có cảm giác, nói chung, hết thảy mọi sự tình, trước khi Mộ Phong trở về, đều bình thường.
“Thực muốn dùng dây đem ngươi trói lại bên người.” Chậm rãi đem người bị hôn đến nồng nhiệt, vì quá mức kích động mà tóc tai hắn hỗn độn đến sau tai, Mộ Phong dùng mấy ngón tay thon dài quyến luyến khẽ vuốt hai má trắng nõn của hắn. “Vĩnh viễn phải cột vào bên người ta, không được phép thoát khỏi tầm mắt ta một giây nào, vĩnh viễn, vĩnh viễn, trở thành của ta.”
Ở một góc bãi đỗ xe ngầm, nghe thấy thanh âm từ tính mị hoặc của y quanh quẩn bên tai, đôi mắt bình thường luôn trầm tĩnh như nước kia, giờ lại lóe ra quang mang khác thường, mạnh liệt, thậm chí hết sức thâm tình nhìn hắn, Mộ Danh không khỏi ngây ngẩn cả người, trái tim vốn như đã đóng băng, lại theo lời nói của y mà chấn động.
Bị bệnh, nhất định là bệnh rồi, bệnh đến điên rồi, nhất định là bệnh không nhẹ! Hơn nữa không chỉ có y, mà chính hắn, cũng là bệnh rồi!
Không hề nhiều lời, Mộ Phong gắt gao túm hắn kéo vào trong xe.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Danh đè lại bàn tay muốn giúp hắn cài khóa an toàn.
“Đem ngươi về nhà”. Giữa trời tối, khuôn mặt y càng thêm khiếp người.
“Trương Thiến đâu? Chẳng lẽ ngươi không quản”. Mộ Danh ngạc nhiên nói.
“Đem ngươi về trước rồi ta sẽ quay lại, ta không yên tâm để ngươi cùng tên kia một chỗ”. Mộ Phong trầm giọng nói, thay hắn mang khóa an toàn rồi nổ máy xe.
“Còn có…..” Mộ Phong nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, nói: “Nàng không phải bạn gái ta, chẳng qua vì tan ca trễ, nên mới cùng nàng ăn cơm chiều, ta cùng nàng một chút quan hệ cũng không hơn, chỉ là thủ trưởng cùng cấp dưới:.
“Ngươi với ai ăn cơm không liên quan đến ta, không cần phải giải thích nhiều như vậy”. Mộ Danh khẩu khí lãnh ngạo nói.
“Ta chỉ không muốn ngươi hiểu lầm”. Mộ Phong cầm tay lái, thật sâu nhìn hắn một cái.
“Thật buồn cười, ta cũng không phải cái gì của ngươi, ngươi muốn yêu ai mặc kệ”.
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Phong đột nhiên phanh lại, Mộ Danh không hề phòng bị liền va về trước một chút, cằm liền bị y chế trụ.
Người này làm y thật vừa yêu vừa hận, rốt cuộc đến khi nào hắn mới hiểu, rốt cuộc đến khi nào nói chuyện mới không đả thương người như vậy nữa?!
Mộ Phong trong ngực hơi phập phồng, trên mặt một mảnh lạnh lùng làm người ta sợ hãi “Ngươi còn nói như vậy nữa ta sẽ hôn ngươi”.
“Ngươi……… tên cáo già này! Cố tình dùng cách này dọa hắn, nếm qua hai lần, tự biết lực không bằng y đành có thể thức thời ngậm miệng.
Mộ Phong rốt cuộc buông hắn ra, chạy xe đi.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vụt qua thật nhanh, một cỗ phẫn hận ở ngực hắn dâng lên, hắn hận y! Cho tới bây giờ chưa thấy ai ác liệt như vậy! Chính mình ngang nhiên đem bạn gái tới quán ăn, giúp nàng mừng sinh nhật, còn nói như thể vô tội, đồ ngốc mới có thể tin! Còn không cho hắn có bạn gái, cũng không được cùng bạn trai, y rốt cuộc muốn làm gì?
Đèn xe trong đêm di chuyển nhanh mãnh liệt, trong xe hai người hai bầu tâm sự, một đường trầm mặc không nói một lời.
Tới nhà hắn, Mộ Phong một đường nắm chặt tay hắn, kéo vào trong phòng “Hảo hảo ở đây đợi, ta lập tức trở về” Lập tức liền đóng cửa lại đi ra ngoài.
Mộ Danh trừng mắt nhìn cánh cửa một tiếng “Binh” đóng lại, siết chặt nắm tay.
Cái con hồ ly quá phận này, vô duyên vô cớ đem hắn từ bàn ăn về nhà. Hiện tại lại vỗ mông trở về cùng tình nhân ước hội, đem hắn vứt một bên, y nghĩ y là ai vậy!?
Hắn mà ngoan ngoãn đợi y về mới là lạ!
___________________________________________________
Ha: Thật tức muốn phát điên, Mộ Danh này có phải ngốc tử hay ko anh còn ko tự biết sao, thật là đại ngốc, ngớ ngẩn
Mộ Phong lại ko nói ra thẳng thừng cho rồi, muốn hại chúng tôi tăng xông máu hết hay sao! Thiệt mong tới cảnh ảnh cưỡng chế, bắt Tiểu Dung Dung im mồm cho rồi =))))
Mộ Phong xem xong phần cuối báo cáo công việc, đứng dậy, thu dọn sơ rồi liền đi ra văn phòng. Vốn tưởng mọi người đều đã tan tầm, nhưng ngoài ý muốn, Trương Thiến cư nhiên còn ngồi ở máy tính đánh chữ, nét mặt chuyên chú.
“Sao còn chưa về?” Y dừng lại cước bộ.
“Tổng giám đốc, ngươi cũng chưa về mà.” Trương Thiến dừng lại, mỉm cười nói, tràn ngập vẻ ôn nhu.
“Ngươi đang làm gì?”
“Hôm nay phải ghi chép buổi hội nghị, chỉ còn một chút, ta nghĩ đánh cho xong”
Mộ Phong gật đầu, xoay người muốn đi. Đột nhiên Trương Thiến gọi y lại “Tổng giám đốc……”
“Chuyện gì?” Y thản nhiên quay đầu lại
“Hôm nay buổi tối ngươi có rảnh không?”
Mộ Phong ngưng thần nhìn nàng, mở miệng nói: “Có chuyện gì, ngươi nói đi”
“Nếu tối nay ngươi rảnh……..” Trương Thiến khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng “Ta muốn……. Ngươi có thể cùng ta mừng sinh nhật…….”
“Hôm nay là sinh nhật ngươi?” Mộ Phong ngạc nhiên nói
“Nhà của ta mọi người đều không ở Đài Bắc, hơn nữa bạn bè cũng đều bận, hôm nay là sinh nhật, ta thật không muốn trải qua một mình………” Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn thẳng hắn, bên trong còn chứa thần sắc khẩn cầu.
Mộ Phong trầm mặc nhìn nàng, nửa ngày rốt cuộc mới nói “Được”.
Nhà hàng OURTIME mang phong cách Tây Âu, được các ngọn nến soi sáng, trần nhà vuông vức với muôn vàn ngọn đèn nhỏ như những viên dạ minh châu, có vẻ thật lãng mạn ấm áp.
Đột nhiên phòng ăn vang lên bài hát Chúc mừng sinh nhật, một bồi bàn mang bánh sinh nhật hướng đến trước mặt đôi nam nữ đang ngồi giữa phòng.
Nữ tử thanh tú kia cười tươi như hoa khoe ra lúm đồng tiền tiếp nhận bánh kem, ôn nhu nhìn nam tử trước mặt mình, mà nam tử nổi bật khác người kia cũng ôn hòa mỉm cười.
Đôi tình nhân thật đẹp! Các khách nhân xung quanh đều hâm mộ nhìn hai người bọn họ.
“Ta rất vui.” Trương Thiến cười nói “Cám ơn tổng giám đốc, đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất trước giờ của ta.”
“Hiện tại không phải giờ làm việc, cứ gọi ta là Mộ Phong đi”
“Như vậy ta gọi ngươi là Mộ đại ca được không? Dù sao ngươi chính là học trưởng cùng trường với ta” Trương Thiến nói.
“Chuyện trước kia….” Mộ Phong thật sâu nhìn nàng, nói: “Ta thực có lỗi.”
Trương Thiến lấy dao cắt bánh ngọt, ngầm che dấu chấn động trong lòng, y rốt cuộc cũng nhắc đến chuyện trước kia!
“Trước kia từng có chuyện gì sao? Ta đã sớm quên hết.” Trương Thiến cười nói.
“Ngươi thực sự không trách ta?” Mộ Phong nhìn nàng hỏi.
Trương Thiến tiếp tục động tác, vô cùng chăm chú, nói “Thời gian cùng học trưởng lúc đó, tuy rằng chỉ ngắn ngủi ba tuần, vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cả đời ta.”
Thanh âm mềm nhẹ nghe vào tai Mộ Phong, lại như búa tạ nện vào lòng.
Không chờ y nói xong, Trương Thiến ngẩng đầu mang vẻ mặt tươi cười xinh đẹp khiến người khác muốn hoa mắt, nói: “ Bánh ngon lắm, ngươi thử một miếng đi.” Đem bánh ngọt đưa cho Mộ Phong.
Mộ Phong yên lặng tiếp nhận, lấy một miếng vào miệng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Nàng chỉ là vật hy sinh thôi, y cùng hắn trong lúc đó, đành lấy nàng làm vật chắn vô tội.
Nàng cũng chính là ngòi ly gián giữa y cùng Mộ Danh, chính là công chúa bạch tuyết ôn nhu xinh đẹp mối tình đầu của hắn.
Nếu không phải y cướp ngang, giờ phút này hẳn người ngồi bên cạnh nàng vui vẻ hạnh phúc, là Mộ Danh chứ không phải y!
Ngươi thật sự không hề thích ta sao?
Nhớ năm đó ở ngoài sân trường đầy nắng ấm, nàng rưng rưng nhìn y hỏi. Mà y, trừ bỏ vẻ trầm mặc lạnh lùng, cũng không nói gì khác.
Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta có điểm nào không tốt, ta có thể sửa đổi.
Thật sự là cô gái dại dột, chỉ tiếc yêu nhầm người!
Phải không? Chỉ mới ba tuần, ngươi liền chán ghét ta? Vậy lúc trước, vì cái gì ngươi lại đến bên ta?
Không phải sau ba tuần mới chán ghét, mà ngay từ đầu cho đến bây giờ, y cũng không thích nàng. Trong mắt y, từ nhỏ, liền thủy chung chỉ có mỗi mình hắn.
Trong bao nhiêu người, lòng y chỉ có thể chứa một (*). Bởi vậy, trừ bỏ cảm thấy có lỗi với nàng, y thật không còn gì khác. Nhìn nàng hiện mỉm cười lộ núm đồng tiền ôn nhu, tim y không khỏi đau lòng dùm.
(Nguyên văn là: Nhược thủy ba nghìn, y cũng chỉ có thể uống một ngụm.)
Nhưng vào lúc này, cửa bỗng vô thanh vô thức mở ra, một trước một sau bước vào hai nam tử, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Người phía trước dáng cao ráo tuyệt đẹp, tóc dài quá vai, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, tản ra khí tức băng giá xa cách. Người sau lại cao hơn nửa cái đầu, thái độ không coi ai ra gì, điềm tĩnh nhưng cũng dễ nhìn không kém!
Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Mộ Danh thẳng phía trước mà bước, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại cái tên cáo già này, lại ngồi cùng một mỹ nữ mỉm cười, hắn trong lòng nhảy dựng, không khỏi nghiến răng.
Thật sự đáng ghét, tên này nam nữ đều ăn, thật đáng giận!
Hắn cố ý làm như không để ý đến chỗ y, lại nghe đến một thanh âm vang lên trong trẻo “Tiểu Danh, cùng bằng hữu đến dùng cơm sao?”
Tên cáo già kia! Cùng người khác hẹn hò còn muốn phiền đến hắn sao! Nhưng tiếng kêu lớn như vậy, làm mọi người trong quán đều nhìn hắn, hắn không qua chào hỏi cũng thật phiền!
“Uy, hình như có người gọi ngươi.” Nam tử bên người Mộ Danh vươn khuỷu tay huých hắn nói.
Gương mặt lạnh lùng, Mộ Danh không cam lòng bước đến hướng bàn Mộ Phong.
“Hắn là ai?” Mộ Phong vẻ mặt không đổi, bất động thanh sắc hỏi han, nhưng nam tử kế bên lại cảm thấy ánh mắt y hàn quang như phóng mấy tia chết chóc lại đây.
“Vị này là Diêu Nghị Nhiên, vì này là đại ca ta Mộ Phong.” Mộ Danh buộc chặt khóe môi giới thiệu.
Diêu Nghị Nhiên ánh mắt chợt lóe, nói: “Nguyên lai ngươi chính là Mộ Phong, nghe danh đã lâu” Dứt lời hào sảng vươn tay ra.
Mộ Phong không thèm quan tâm lý lẽ, lập tức lạnh lùng trừng Mộ Danh, trầm giọng nói: “Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?”
Vừa thấy y đối bằng hữu mình vô lý như vậy, khẩu khí với hắn lại ác liệt, hắn cũng không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta ngươi không cần quản.”
“Chuyện của ngươi ta đương nhiên phải quản”. Mộ Phong đột nhiên đứng lên, dọa mọi người nhảy dựng.
“Mộ đại ca” Trương Thiến lo lắng nhẹ giọng gọi, nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Mộ Phong, hắn từ trước đến nay đều là khí chất trầm ổn, dù cho trời sập cũng không thay đổi vẻ mặt a!
Y cùng Mộ Danh chăm chăm nhìn nhau, loại ánh mắt kì lạ quỷ dị này, khiến nàng trong lòng bỗng cảm thấy điềm xấu.
“Thực xin lỗi.” Mộ Phong liều mạng khắc chế chính mình, đối nàng nhẹ nhàng nói. Chậm rãi ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn thập phần khó coi.
“Ngươi là……” Mộ Danh lúc này mới chú ý tới nữ nhân xinh đẹp ngồi đối diện. Khuôn mặt kia thực là đã quen biết, xinh đẹp ôn nhu động lòng người, hắn bừng tỉnh nói “Ngươi là Trương Thiến!”
“Chào, Mộ Danh, không rồi không gặp.” Trương Thiến mỉm cười hướng chào hắn.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Hắn trong lòng một trận kinh hỉ, không ngờ lại có thể gặp lại công chúa bạch tuyết của hắn.
Ta hiện đang làm việc ở Mộ thị, là thư kí của đại ca ngươi.” Trương Thiến nói.
“Thật sao?” Trong lòng trầm xuống, thần sắc hắn nhất thời ảm đạm, xem ra chuyện cũ lại tái diễn, dù sao buông sớm đi, cần gì cứ lưu luyến, hắn gật đầu nói: “Các ngươi từ từ ăn, tạm biệt”.
Không để ý tới ánh mắt Mộ Phong, hắn cùng Diêu Nghị Nhiên đi qua bàn khác ngồi xuống.
Tuy hắn ngồi đưa lưng về phía y, không thể nhìn thấy mặt y, hắn vẫn thấy sau lưng như có muôn ngàn mũi dao, cảm thấy một trận hàn ý.
“Thì ra hắn chính là tên cáo già.” Diêu Nghị Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Cũng thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên cáo già ngươi nói lại đẹp trai mê người như vậy.”
Diêu Nghị Nhiên, hắn thật đúng là bạn tốt của hắn, cũng là một bảo tiêu của Linh Độ Phí.
“Vô nghĩa, nếu không sao hắn có khả năng cướp bạn gái của ta được”. Mộ Danh lạnh lùng nói.
“Ngươi quen cô gái kia sao? Các ngươi có vẻ như…… rất quen thuộc?” Diêu Nghị Nhiên hỏi.
“Nàng cũng là một trong số đó”
“Nga?”
“Là một trong số các bạn gái ta bị hắn cướp”. Cũng là người quan trọng nhất, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể quên được mối tình đầu này mà, hắn cười khổ thầm nghĩ.
“Thật thú vị” Cảm giác được ánh mắt muốn giết người phóng lại đây, Diêu Nghị Nhiên nhìn về phía Mộ Danh nói, nhưng đôi mắt đã lóe lên ý cười thật sâu.
“Ngươi đang nói cái gì?” Mộ Danh khó hiểu nói.
Bồi bàn đã bắt đầu đem đồ ăn lên.
“Các ngươi vừa rồi, biểu tình thật sự rất thú vị, hẳn là nên ghi hình lại mới đúng. Đáng tiếc a!” Diêu Nghị Nhiên cầm dao xắt thịt bò, nói: “Anh ngươi nhìn ánh mắt giống như là muốn giết ta vậy. Hắn không phải cho rằng ta là tình nhân của ngươi đi?”
Diêu Nghị Nhiên nhìn ánh mắt Mộ Phong từ xa phóng tới, không khỏi trong lòng hiểu được vài phần, hắn mới không giống tiểu tử này trì độn như vậy, xem ra anh trai không cùng huyết thống này của hắn, không bao lâu sẽ kiềm chế không nổi mà bùng nổ thôi!
“Phụt” một tiếng, Mộ Danh buột miệng, phun ra ngụm rượu mới ngậm vào, văng lên toàn thân Diêu Nghị Nhiên. Người nọ tiếc hận nhìn đĩa thịt bò trên bàn, mặt không đổi sắc cầm giấy ăn lau vạt áo.
“Chậm một chút, chậm một chút, không ai giành rượu với ngươi”
Mộ Danh thật vất vả kiềm chế “Ngươi đang nói cái gì?”
“Vậy chúng ta thử nghiệm xem thú vị đi.” Diêu Nghị Nhiên tự tin mỉm cười, nắm tay Mộ Danh đang để trên bàn, mỉm cười nhìn hắn.
“Uy, uy, ngươi đang làm cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, chỉ biết, thanh danh của hắn đều bị hủy hoại rồi.
Hắn không phải là đồng chí a, Diêu Nghị Nhiên sao lại kéo hắn xuống nước như vậy?
Một, hai, ba, bốn, …..
Tại giây thứ năm, bàn tay đang nắm hắn bị gạt ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Mộ Phong sắc mặt tái mét đứng trước mặt, ngũ quan bừng bừng tức giận.
So với suy nghĩ còn nhanh hơn một nửa thời gian, sắp có trò hay để xem rồi! Diêu Nghị Nhiên thảnh thơi nhìn thẳng ánh mắt Mộ Phong như đang muốn giết người kia.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được đụng vào hắn.” Mộ Phong lạnh lùng nói, xoay người ôm lấy Mộ Danh “Đi theo ta”. Dứt lời liền không nói gì mà lôi hắn ra ngoài cửa.
Khí lực y thật kinh người! Nhất thời Mộ Danh quên cả phản ứng, đảo mắt đã bị lôi ra khỏi quán, hướng đến bãi đỗ xe ngầm.
“Ngươi điên à”. Y hành động như vậy, làm như đang bắt cóc, cổ tay hắn truyền đến đau nhức, chứng tỏ y đã tức giận đến mất hết khống chế rồi.
“Ta đúng là điên rồi, vì ngươi mà điên”. Mộ Phong một tay đem hắn kéo đến trước ngực, đôi mắt trừng trừng lạnh như băng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Không được phép cùng hắn ở một chỗ nữa”.
Y nghĩ y là ai? Không được phép thế này, không được phép thế kia! Một cỗ lửa giận vô danh xông tới ót, hắn không nghĩ ngợi gì thốt ra: “Ta sẽ cùng hắn ở một chỗ, ngươi không cho ta có bạn gái, vậy bạn trai thì có thể……”
Lời còn chưa dứt, thanh âm đã biến mất ở cái hôn bất thình lình của y.
Điên rồi! Người này thật sự điên rồi! Cư nhiên ngay bãi đỗ xe hôn hắn! May mắn đây là ban đêm tối đen, nếu không để người khác thấy, hắn còn có mặt mũi nào sống đây?
Mới vừa chống cự vài giây, lý trí hắn liền biến mất trong dây dưa cuồng dã của y, đừng đợt mê muội từ đầu lưỡi y cứ khuếch tán đến tứ chi hắn. Gáy bị chế trụ, không thể động đậy, hắn không thể tránh được sức mạnh kia, chấp nhận nụ hôn nồng nhiệt mang hơi hướng trừng phạt kia.
Không biết qua bao lâu, hắn mới ý thức được đôi mắt thâm trầm kia đang nhìn thẳng mình, lúc này mới nhận ra không biết y đã hôn xong từ khi nào.
Bị nam nhân cưỡng hôn, cư nhiên cũng có thể đến choáng đầu hoa mắt!
Hắn trong lòng thầm rên rỉ một tiếng, không biết chính mình bị sao, chẳng lẽ ở cùng đồng tính luyến ái lâu ngày cũng theo sao?
Rõ ràng hắn không phải, cùng bao nhiêu nữ nhân lên giường cũng không phải không có cảm giác, nói chung, hết thảy mọi sự tình, trước khi Mộ Phong trở về, đều bình thường.
“Thực muốn dùng dây đem ngươi trói lại bên người.” Chậm rãi đem người bị hôn đến nồng nhiệt, vì quá mức kích động mà tóc tai hắn hỗn độn đến sau tai, Mộ Phong dùng mấy ngón tay thon dài quyến luyến khẽ vuốt hai má trắng nõn của hắn. “Vĩnh viễn phải cột vào bên người ta, không được phép thoát khỏi tầm mắt ta một giây nào, vĩnh viễn, vĩnh viễn, trở thành của ta.”
Ở một góc bãi đỗ xe ngầm, nghe thấy thanh âm từ tính mị hoặc của y quanh quẩn bên tai, đôi mắt bình thường luôn trầm tĩnh như nước kia, giờ lại lóe ra quang mang khác thường, mạnh liệt, thậm chí hết sức thâm tình nhìn hắn, Mộ Danh không khỏi ngây ngẩn cả người, trái tim vốn như đã đóng băng, lại theo lời nói của y mà chấn động.
Bị bệnh, nhất định là bệnh rồi, bệnh đến điên rồi, nhất định là bệnh không nhẹ! Hơn nữa không chỉ có y, mà chính hắn, cũng là bệnh rồi!
Không hề nhiều lời, Mộ Phong gắt gao túm hắn kéo vào trong xe.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Danh đè lại bàn tay muốn giúp hắn cài khóa an toàn.
“Đem ngươi về nhà”. Giữa trời tối, khuôn mặt y càng thêm khiếp người.
“Trương Thiến đâu? Chẳng lẽ ngươi không quản”. Mộ Danh ngạc nhiên nói.
“Đem ngươi về trước rồi ta sẽ quay lại, ta không yên tâm để ngươi cùng tên kia một chỗ”. Mộ Phong trầm giọng nói, thay hắn mang khóa an toàn rồi nổ máy xe.
“Còn có…..” Mộ Phong nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, nói: “Nàng không phải bạn gái ta, chẳng qua vì tan ca trễ, nên mới cùng nàng ăn cơm chiều, ta cùng nàng một chút quan hệ cũng không hơn, chỉ là thủ trưởng cùng cấp dưới:.
“Ngươi với ai ăn cơm không liên quan đến ta, không cần phải giải thích nhiều như vậy”. Mộ Danh khẩu khí lãnh ngạo nói.
“Ta chỉ không muốn ngươi hiểu lầm”. Mộ Phong cầm tay lái, thật sâu nhìn hắn một cái.
“Thật buồn cười, ta cũng không phải cái gì của ngươi, ngươi muốn yêu ai mặc kệ”.
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Phong đột nhiên phanh lại, Mộ Danh không hề phòng bị liền va về trước một chút, cằm liền bị y chế trụ.
Người này làm y thật vừa yêu vừa hận, rốt cuộc đến khi nào hắn mới hiểu, rốt cuộc đến khi nào nói chuyện mới không đả thương người như vậy nữa?!
Mộ Phong trong ngực hơi phập phồng, trên mặt một mảnh lạnh lùng làm người ta sợ hãi “Ngươi còn nói như vậy nữa ta sẽ hôn ngươi”.
“Ngươi……… tên cáo già này! Cố tình dùng cách này dọa hắn, nếm qua hai lần, tự biết lực không bằng y đành có thể thức thời ngậm miệng.
Mộ Phong rốt cuộc buông hắn ra, chạy xe đi.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vụt qua thật nhanh, một cỗ phẫn hận ở ngực hắn dâng lên, hắn hận y! Cho tới bây giờ chưa thấy ai ác liệt như vậy! Chính mình ngang nhiên đem bạn gái tới quán ăn, giúp nàng mừng sinh nhật, còn nói như thể vô tội, đồ ngốc mới có thể tin! Còn không cho hắn có bạn gái, cũng không được cùng bạn trai, y rốt cuộc muốn làm gì?
Đèn xe trong đêm di chuyển nhanh mãnh liệt, trong xe hai người hai bầu tâm sự, một đường trầm mặc không nói một lời.
Tới nhà hắn, Mộ Phong một đường nắm chặt tay hắn, kéo vào trong phòng “Hảo hảo ở đây đợi, ta lập tức trở về” Lập tức liền đóng cửa lại đi ra ngoài.
Mộ Danh trừng mắt nhìn cánh cửa một tiếng “Binh” đóng lại, siết chặt nắm tay.
Cái con hồ ly quá phận này, vô duyên vô cớ đem hắn từ bàn ăn về nhà. Hiện tại lại vỗ mông trở về cùng tình nhân ước hội, đem hắn vứt một bên, y nghĩ y là ai vậy!?
Hắn mà ngoan ngoãn đợi y về mới là lạ!
___________________________________________________
Ha: Thật tức muốn phát điên, Mộ Danh này có phải ngốc tử hay ko anh còn ko tự biết sao, thật là đại ngốc, ngớ ngẩn
Mộ Phong lại ko nói ra thẳng thừng cho rồi, muốn hại chúng tôi tăng xông máu hết hay sao! Thiệt mong tới cảnh ảnh cưỡng chế, bắt Tiểu Dung Dung im mồm cho rồi =))))