Tuy nói Cái Bang là đoàn thể do ăn mày tập hợp lại nhưng thực ra tổng đàn cũng đẹp đẽ đàng hoàng, lại còn khá rộng lớn. Cũng không biết những khất cái này lấy đâu ra lắm tiền đến vậy. Thật sự thế giới này đặc biệt có nhiều người hảo tâm đến thế ư? Có vẻ cũng không cần nhiều đến thế.
Có lẽ vì khất cái thực sự quá nhiều, mỗi khất cái đều có một cái tô mẻ cùng bộ dạng đáng thương, gặp người thì nói: "Tiên sinh/ Tiểu thư/ Thái thái/ Lão gia làm việc thiện. Nhà con trên dưới già trẻ ai ai cũng đều không no bụng. Xin người làm ơn làm phước!" Làm gì mà chả được chứ. Cứ như vậy, mỗi người làm phúc một ít, rồi lại từ những điểm ân huệ này trích ra mỗi người đóng góp cho Cái Bang tổng đàn một chút. Ngày ngày tích lũy, tháng tháng tích lũy, cũng đủ phú quốc cừng dân rồi, làm gì chẳng có được Cái Bang tổng đàn đàng hoàng như vậy. Thế mới nói, chỉ cần anh chịu khó bỏ đi một chút tự tôn, đi làm ăn mày so với mọi nghề khác còn dễ dàng hơn nhiều.
Hy Bình bất giác nhận ra nhạc phụ đại nhân Phong Tự Lai của hắn cũng rất có bản lãnh. Làm khất cái thôi mà cũng trở nên phát đạt đến vậy.
Phong Ái Vũ biết Hy Bình đến, chạy ra lao vào lòng Hy Bình khóc.
Hy Bình an ủi: "Tiểu Ái Vũ, nín đi, thương thế của nhạc phụ đỡ chưa?"
Phong Ái Vũ nín khóc nói: "Cha đỡ nhiều rồi."
Cả bọn đến Cái Bang nghị sự đại sảnh - Nhàn Thực Đường, Hoa Sơ Khai phu phụ cùng Minh Nguyệt lưỡng nữ cũng đã đến. Mộng Hương & Bảo Nguyệt vẫn che mặt.
Hy Bình nhìn bọn họ cười: "Hây, có vẻ như các cô vĩnh viễn không có mặt mũi gặp người khác hay sao ấy nhỉ?"
Hắn rất muốn lại gần Bảo Nguyệt nhưng bị Bảo Nguyệt trừng mắt nhìn một cái rồi còn lùi lại vài bước. Hắn nhận ra động cơ bất lương của mình đã thất bại, đành quay sang Hoa Sơ Khai phu phụ chào hỏi: "Nhạc phụ, nhạc mẫu vẫn khỏe chứ ạ? Cha mẹ con cũng đã đến Trường Xuân đường rồi."
Hoa Sơ Khai phu phụ vui mừng hỏi lại: "Thật chứ?"
"Thật mà!" Hy Bình cười nói: "Chỉ là họ đã đến Bích lục kiếm trang tìm người tính sổ rồi. Cha con & một nhạc phụ khác của con hình như từng là tình địch!"
Hoa Sơ Khai phu phụ thấy Hoa Lôi cũng đến cảm thấy có chút kỳ quái. Đến gần Hoa Lôi định nói chuyện thì Hoa Lôi đã nhào vào lòng Hy Bình. Hoa Sơ Khai thấy vậy trừng mắt cứng lưỡi, muội muội lão sao lại lao vào lòng nữ tế của lão?
Âu Dương Chân không hiểu, hỏi lại: "Lôi Lôi, muội làm gì vậy?"
Hy Bình có chút khốn khổ, gãi đầu nói: "Hắc, nhạc mẫu, nàng ta hiện giờ không nhận ra các người."
Hoa Sơ Khai kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Lôi Lôi làm sao có thể không nhận ra chúng ta? Ta là đại ca nó kia mà! Bình nhi, ngưi cùng Lôi Lôi làm loạn thế này… nó làm sao lại trở nên như thế này?"
Hy Bình bị lão chiếu bí. Làm sao thành thế này? Ông hỏi tat a biết hỏi ai? Hoàng Hy Bình ta cũng đang rất hồ đồ, dù sao cũng đã trở thành thế này, ta có thể làm gì được bây giờ?
Hoa Tiểu Mạn đáp thay: "Cha mẹ, chuyện này để con nói! Chúng ta đến phòng hai người đi! Để con kể cho cha mẹ rồi cha mẹ chẩn bệnh cho cô cô, được không. Chúng con đưa cô cô đi theo cũng là để cha mẹ cùng xem bệnh của cô cô có thể chữa đực không? Cô cô chúng ta đi nhé?"
Nàng kéo áo Hoa Lôi, Hoa Lôi lại ôm Hy Bình chặt hơn: "Ta không đi, ta phải ở cùng ca ca. Lôi Lôi không có bệnh, không uống thuốc đắng đâu."
Hoa Sơ Khai kinh hãi nói: "Lôi Lôi, muội làm sao có thể gọi Bình nhi là ca ca? Muội điên à? Hoa Sơ Khai ta mới là ca ca của muội."
Âu Dương Chân lẩm bẩm một mình: "Thế giới gì đây không biết!"
Hy Bình chỉ đành dỗ dành Hoa Lôi, nói: "Lôi Lôi, bọn họ không bắt muội uống thuốc đâu. Muội đi với họ một lần được không? Ca ca chút nữa sẽ đến tìm muội."
Hoa Lôi đáp: "Không!"
Hy Bình giả vờ giận nói: "Muội không nghe lời, ca ca không cần muội nữa."
Hoa Lôi sợ hãi đáp: "Được! Lôi Lôi nghe lời, huynh phải nhớ đến tìm Lôi Lôi, Lôi Lôi sợ lắm!"
Hy Bình cười nói: "Không phải sợ, bịn họ không ăn hiếp Lôi Lôi đâu."
Hoa Tiểu Mạn nắm tay nàng theo sau Hoa Sơ Khai phu phụ rời khỏi Nhàn Thực Đường, Lôi Lôi quay lại nhìn Hy Bình mấy lần như sợ Hy Bình đi đâu mất.
Hy Bình hai tay ôm Lôi Phượng & Độc Cô Kỳ hôn mỗi người một cái, cười nói: "Các nàng vẫn rất thơm!"
Tuyết Nhi trong lòng Đỗ Tư Tư to mồm oang oang: "Cha, mẹ thơm nhất, cha mau lại hôn mẹ đi!"
Hy Bình đáp: "Không phải cha mới hôn rồi sao?"
Tuyết Nhi không chịu thua nói: "Nhưng mới đây cha cũng hôn Phượng di & biểu di rất lâu sao còn hôn nữa? Vậy không công bằng, cha hôn a di rồi, cũng phải hôn mẹ & Tuyết Nhi nữa."
Mọi người ôm bụng cười lớn, Lãnh Như Băng đón Tuyết Nhi từ tay Đỗ Tư Tư nói: "Để Băng di hôn Tuyết Nhi, miệng cha con không phải dùng để hôn đâu. Con đừng bắt cha hôn nữa. Miệng cha con còn phải dùng để ắn chứ, Tuyết Nhi nói có phải không?"
Tuyết Nhi đột nhiên hiểu ra nói: "Đúng rồi, miệng còn dùng để ăn, nói chuyện, uống nước, nhổ nước bọt, không phải chỉ để dùng để hôn. Tuyết Nhi biết rồi."
"Hoa Tiểu Ba, ngươi tránh xa ta một chút!" Bảo Nguyệt hét lên giận dữ, chấn động toàn sảnh.
Hoa Tiểu Ba giật mình lùi lại hai bước, vỗ vỗ ngực nói: "Dọa chết ta mất, ta chỉ bất quá muốn hỏi cô có thích tỷ phu ta không thôi? Cô cần gì trở nên giận dữ như vậy? Ta đâu có ý chiếm lấy cô, ta chỉ muốn thay tỷ phu hỏi cô, làm mai đâu có phảt phạm pháp?"
Mọi người đều ngạc nhiên, Vưu Túy lập tức nổi ghen bừng bừng: "Hoa Tiểu Ba, ngươi không có chuyện đừng gán ghép lung tung."
Hoa Tiểu Ba với chuyện này không chút sợ hãi. Hắn nhìn Vưu Túy cười cười nói: "Tuý tỷ, ta không có gán ghép lung tung. Nàng ta gặp tỷ phu trước tỷ, hơn nữa đã sớm yêu thầm tỷ phu. Chưa nói tỷ phu từng hôn nàng ta giữa đông người."
"Hoa Tiểu Ba, ngươi còn nói một câu nữa ta cho ngươi nhuốm máu liền!" Đôi mắt vốn trong trẻo của Bảo Nguyệt lúc này bùng cháy, kiếm trong tay cũng đã rút ra.
Độc Cô Minh vội án trước mặt Hoa Tiểu Ba, cất giọng giảng hòa: "Bảo Nguyệt cô nương, cô đừng nóng! Hắn chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi mà."
Mộng Hương cất giọng nhẹ nhàng: "Đùa giỡn cũng không nên quá đáng như vậy?"
"Cái gì quá đáng vậy?" Hy Bình buông lưỡng nữ ra, đến trức mặt Bảo Nguyệt, nhìn nàng chòng chọc nói: "Tiểu Ba nói hầu hết là sự thật! Trừ thầm yêu ra , còn lại đều là thật. Đương nhiên yêu thầm cũng là thật. Nam nhân như ta nữ nhân nào lại không thích chứ? Trừ phi nàng không phải là nữ nhân!"
Bảo Nguyệt giận dữ: "Ngươi mới không phải nữ nhân."
"Hắc hắc, hắc hắc!" Hy Bình uốn eo quy mông 2 vòng nói: "Ta đương nhiên không phải nữ nhân rồi, nàng đúng là nói thừa!"
Bảo Nguyệt giận đến nỗi tay cầm kiếm cũng run lên, tay còn lại chỉ Hy Bình nói: "Ngươi, tên sắc ma này. Ngươi ăn hiếp người ta, ta phải mách sư phó."
Oa! Bảo Nguyệt này rốt cuộc sao vậy? Nghĩ là trẻ con cãi nhau sao? Cũng mười bảy mười tám rồi, còn như con nít bảy, tám tuổi. Bị người ta ăn hiếp thì gọi người lớn? Cái này thiệt lạ nha?
Mọi người cảm thấy Bảo Nguyệt có điểm thực không bình thường, so với Hoa Lôi thì không khác là bao. Hy Bình trong lòng chợt hoảng sợ, không phải là sợ sư phó nàng mà sợ nàng ta không chịu nổi đả kích cũng trở thành như Hoa Lôi hiện giờ thì thật là phiền phức. Hoa Lôi dù đã trở thành bọ dạng như vậy cũng vẫn là đại mỹ nhân. Nếu mặt cô nàng Bảo Nguyệt này sau tấm mạng xấu như đầu heo mà cũng hắn là Hoa Lôi gọi hắn là ca ca, hắn phải trốn vào đâu đây?
Hắn vội nói: "Bảo Nguyệt, nàng đừng nói sư phó. Ta không ăn hiếp nàng nữa, nàng làm ơn đi, đừng gọi bà già đến phiền ta."
Bảo Nguyệt giận dữ nói: "Sư phó ta không già, ngươi nói bậy."
Hy Bình cãi bướng: "Không già thì hẳn cũng xấu. Ta với nữ nhân xấu xí cũng không có hứng thú."
Hoa Tiểu Ba nhắc: "Tỷ hu, sư phó Mộng Tình của họ năm xưa danh xưng là võ lâm đệ nhất mĩ nữ. Tuyệt không phải xấu xí, huynh nói thế sai rồi."
"Võ lâm đệ nhất mỹ nữ à?" Hy Bình không tin "Có hấp dẫn như Băng Băng của ta không? Hay có đẹp hơn Thủy Khiết Thu không? Tiểu Ba, ngươi gặp sư phó bọn họ chưa?"
Hoa Tiểu Ba thở dài: "Chưa gặp qua."
Hy Bình đập cho hắn một cái vào gáy nói; "Chưa gặp qua, ngươi nói cái gì mỹ nữ? Mỹ nữ là phải dùng mắt mới đánh giá được. Chỉ nghe nói sao được? Ngươi xem, dạy ngươi bao lâu rồi, đúng là không chút tiến bộ!"
Hoa Tiểu Ba xoa gáy: "Tỷ phu, huynh không cần lúc nào cũng đánh đầu đệ như thế chứ. Đệ dù gì cũng đã có vợ, để người khác thấy, đệ làm sao có thể diện đây?"
"Ta đá đít ngươi vậy nhé!" Hy Bình cười đá một cước, Hoa Tiểu Ba vội vã tránh xa.
Tứ Cẩu cười nói: "Hy Bình, tiếp tục cố đi, gần đá trúng rồi. Ngươi đang đến gần rồi đó."
"Ta là ca thần, sao có thế đá hụt chứ?" Hắn quay sang Hoa Tiểu Ba dùng tuyệt chiêu của ca thần: "Hoa Tiểu Ba lại đây đưa mông cho ta đá. Nếu không ta sẽ hát, ngươi chọn để ta đá đít hay chọn tấu nhạc cho ta?"
Hoa Tiểu Ba đến trước mặt Hy Bình, cúi lưng xuống giọng thảm não: "Tỷ phu, huynh nhẹ thôi. Mông đệ không phải mông nữ nhân, không có nhiều thịt cũng không mấy đàn hồi."
Hy Bình một chân giơ lên đá: "Cái tên tiểu tử ngươi dám để cái mông thối vào mặt ta? Không đá chết ngươi mới lạ. À, Tiểu Ba ngươi thực không muốn tấu nhạc cho ta sao?"
Tuyết Nhi vỗ tay reo lên: "Hay quá, cha cùng các thúc thúc ca hát đi!"
Hoa Tiểu Ba lại không giữ lời lập tức tránh thoát một cước của Hy Bình, quay lại giải thích: "Tỷ phu, huynh là người mạnh như điên. Không đá được thì không sao, bị huynh đá trúng mông đệ nhất định sưng lên. Huynh tha cho đệ đi? Thời gian nằm sấp ban đêm của đệ đã dài lắm rồi, không thể cứ nằm sấp suốt cả đêm mà ngủ được. Tỷ phu, hầu huynh ca hát nhé?"
Hy Bình vui vẻ đáp: "Rất tốt, Tiểu Ba, ngươi thực là tốt. Cho đám nữ nhân của ngươi tới cổ vũ nhé?"
"Được mà!" Hoa Tiểu Ba đáp ứng thật đơn giản. Hắn biết thừa đáp ứng là một bổn phận của hắn, còn bọn họ chịu hay không là chuyện của bọn họ. Chả quan hệ gì tới Hoa Tiểu Ba hắn cả.
Bích Nhu nói: "Tiểu Ba, làm nữ nhân của ngươi thực thảm. Vì cái mông thối của mình mà ngươi dễ dàng bán đứng họ."
Hy Bình nhẩy vào họng Bích Nhu: "Bích Nhu, đây không phải là bán đứng mà là bồi dưỡng khả năng nghệ thuật của họ. Bích Nhu, nàng cũng đến để nghe ta hát nhé!"
Lôi Long cười nhạo báng: "Hy Bình, Bích Nhu của đệ toàn thân trong ngoài chỗ nào cũng là nghệ thuật tuyệt mỹ. huynh đừng làm nàng tiêm nhiễm thứ nghệ thuật rác rưởi của huynh chứ. Huynh cứ ở đó tự hát tự khen, bọn đệ cũng chỉ vì huynh thôi. Nếu huynh còn làm khó người khác nữa, bọn đệ sẽ thực hiện cưỡng chế hành động đối với huynh, khiến huynh cả nghĩ đến ca hát cũng không được."
Tứ Cẩu nói: "Chuyện này nghiêm trọng rồi đó,Hy Bình!"
Hy Bình nhún vai nói: "Không có chuyện gi! Tỷ tỷ còn không phản đối, đệ đệ dám phản đối sao? Chỉ cần Phượng nhi của ta trừng mắt với hắn một cái, hắn chạy còn nhanh hơn gió, huống chi Bích Nhu còn không phản đối. Bích Nhu như muốn đến cổ vũ thì cho hắn mười phần đảm lược hắn cũng không dám phản đối."
"Bài hát của chàng người ta sợ nghe mà!" Bích nhu phản đối tuy không quyết liệt nhưng kiểu nói này đủ khiến ca thần Hoàng Hy Bình đau lòng rồi. Gương mặt tối sầm, đôi mày chau lại: "Vì sao ai cũng sợ nghe ta hát? Cũng khó nói được, lẽ nào hắn hát hay quá khiến bọn họ tự than không bằng, vậy nên không dám tới nghe hắn hát? Cũng phải, nếu để bọn họ tự ti đến tự sát vậy thực không hay."
Mộng Hương cất giọng nhẹ nhàng như trong mộng: "Bảo Nguyệt, chúng ta đi thôi!"
"Từ từ đã!" Hy Bình cản họ lại nói: "Các người còn chưa nói đến đây với mục đích gì?"
Bảo Nguyệt hỏi lại: "Ngươi có hỏi bọn ta đâu, hỗn đản!"
Hy Bình nhìn nàng làm mặt quỷ cười nói: "Mới vừa hỏi đấy thôi."
Bảo Nguyệt giận dỗi: "Không nói!"
Lôi Phượng nói: "Hy Bình, bọn họ tới là để bảo vệ chúng ta." Nói rồi đem chuyện Mộng Tình phái hai nàng tới Trường Xuân đừng kể lại.
Hy Bình nghe xong nói: "Sư phó của các cô thực tốt bụng. Vì cảm kích bà ấy, ta sau này không tưởng tượng bà ấy thành bà già hay nữ nhân xấu xí nữa."
Hoa Tiểu Ba nói: "Phượng tỷ tỷ, tỷ nói bọn họ dẫn hai ba chục nữ đệ tử đến Cái Bang đi, các nữ nhân này có hấp dẫn không?" Tên tiểu tử sắc tình này quan tâm nhất vẫn là vấn đề nữ nhân.
Lôi Phượng nói: "Ngươi tự mình đến coi đi."
Bảo Nguyệt nhìn Hy Bình nói: "Sư phó ta muốn gặp ngươi!"
Hy Bình kinh ngạc: "Bà ta ở đây? Bà ta gặp ta có chuyện gì? Không phải là muốn đem nàng hứa hôn cho ta chứ? Như vậy không tốt, trừ phi nàng bỏ khăn che mặt xuống."
"Ai muốn hứa hôn cho ngươi? Tên sắc ma ngươi!" Bảo Nguyệt thốt ra một câu, quay lại bỏ đi.
Hy Bình nhẩy tới một bước, ôm nàng từ phía sau, đồng thời đưa tay phải lên giật mạnh khăn che mặt xuống.
"A!"
Một tiếng la lớn trong đại sảnh!
KHăn che mặt của Bảo Nguyệt rơi trên mặt đất. Nàng cũng đứng ngây người, mục quang của tất cả mọi người tập trung trên mặt nàng.
Hy Bình ôm nàng quay lại, ngắm khuôn mặt trong sang đẹp như trăng rằm của nàng. Trong đôi mắt trong veo của nàng lúc này chỉ có hình ảnh hắn, đôi má nàng ngoài việc đem cho người khác cảm giác mỹ lệ, còn có một loại cảm giác không thể giải thích, khiến người ta khi nhìn nàng như đang thất sự trong sang tinh thuần nhất.
Sự trong sang của nàng không giống vẻ hoạt bát của Tiểu Nguyệt, cũng không giống Thi Nhu Vân ngây thơ như giấy trắng, cũng không giống Thuỷ Khiết Nhu đẹp bời sự thuần khiết mà là một loại trong sang dụ hoặc không thể diễn tả, cho người ta thấy một nét đẹp trong suốt thanh tịnh, thuần khiết!
Nàng ở trong lòng Hy Bình ngây ngất một hồi rồi tỉnh lại, bắt đầu liều mạng dãy dụa miệng hét lớn: "Sắc ma, ngươi thả ta ra! Sắc ma, thả ta ra mau!"
Hy Bình bị sắc đẹp của nàng làm chấn động, để nàng giãy dụa một hồi, ôm chặt nàng hơn, âu yếm thủ thỉ: "Bảo Nguyệt, ta đã từng nói sẽ phải bỏ khăn che mặt ra để hôn nàng một cái, nàng còn nhớ không?"
Bảo Nguyệt lúc này mới biết sợ. Nam nhân này không phải thực sự muốn cướp nụ hôn của mình chứ? Nàng sợ hãi nói: "Ta không nhớ. Không, ta nhớ ngươi nói sợ hôn ta. Nói ta rất xấu xí cũng đều là ngươi cả, ngươi đừng có chối! Ta muốn ngươi thả ta ra! Đồ ngốc!"
Hoa Tiểu Ba bắt đầu la lên: "Tỷ phu, hôn đi, hôn đi, hôn đôi môi khả ái của nàng ta đi!"
Mộng Hương sẵng giọng: "Hoàng Hy Bình, thả Bảo Nguyệt ra!"
Hy Bình khống chế Bảo Nguyệt đang giãy dụa, nhìn Mộng Hương nói: "Nàng nói thả, ta phải thả không phải rất mất mặt sao?"
Ánh trắng nhoáng lên: "Bách, bách" hai tiếng. Trên mặt Hy Bình đã hằn hai bàn tay. mọi người nhìn lại, Mộng Hương đã trở lại chỗ cũ.
Hy Bình giận dữ: "Nàng tam bát này, nàng dám đánh vào mặt ta à?"
Mộng Hương bình tĩnh trả lời: "Ngươi còn dám không thả Bảo Nguyệt, lần sau không chỉ đơn giản là tát như vậy đâu."
Phong Ái Vũ chửi mắng: "Nữ nhân thối, nữ nhân ngốc kia. Ngươi lấy tư cách gì đánh Hy Bình chứ? Nữ nhân điên nhà ngươi, Hy Bình đâu có ôm ngươi đâu. Ngươi đừng tưởng dùng mấy chiêu công phu mèo cào là có thể đánh người đâu. Ta gọi anh em trong bang chặt ngươi ra đem cho chó ăn!"
Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Đỗ Tư Tư, Độc Cô Kỳ bốn người vây quanh Hy Bình cùng Bảo Nguyệt, đề phòng Mộng Hương lại lén đánh Hy Bình. Không cần nghĩ cũng biết trong bụng bốn người lửa giận đã lớn như thế nào!
Hy Bình nói: "Các nàng tránh ra, đừng để nàng ta làm bị thương hài tử của các nàng. Ta đường đường là nam tử hán, sao phải để vợ mang bầu đứng ra bảo vệ?"
Mộng Hương nói: "Ta không muốn ra tay lần thứ hai đâu."
Vưu Túy lạng tới trước mặt Mộng Hương, lạnh lung nói: "Ngươi tốt nhất không nên xuất thủ nữa!"
Hy Bình nhìn Bảo Nguyệt trong lòng mình nói: "Nàng nếu thực không loạn động, đứng yên nghe ta mấy câu, ta sẽ thả nàng ra."
Bảo Nguyệt liền ngưng giãy dụa, do dự một lúc nói: "Nói đi!"
"Nàng phải đáp ứng ta một điều kiện" Hy Bình ngưng thị nhìn nàng, giữa hai mắt chỉ có một khe hở.
Bảo Nguyệt ngửa đầu ra phía sau nói: "Ngươi nói đi."
Hy Bình nghĩ ngợi nói: "Ta phải mang khăn che mặt lại cho nàng." Hắn thấy Bảo Nguyệt mở miệng vội nói: "Đừng hỏi ta vì sao, chỉ cần nói đáp ứng hay không?"
Bảo Nguyệt nói: "Ta đáp ứng ngươi." Kỳ thực lúc nãy nàng thực sự muốn hỏi hắn vì sao, chỉ là không có cơ hội.
Hy Bình thả nàng ra, cúi người xuống lượm khăn che mặt trên đất, rất chân thành giúp nàng đeo lại. Rồi nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, thở dài nói: "Ta vốn tính sau khi tháo khăn che mặt của nàng ra sẽ hôn nàng cho thỏa nhưng ta đột nhiên nhận ra như vậy là không phải. Nữ nhân của ta giờ đông đến nỗi ta hôn còn không hết, sao phải khổ sở thêm nàng vào? Chưa được phép của nàng đã giật khăn che mặt của nàng, với chuyện này ta rất hối tiếc! Nàng là nữ nhân tuyệt thế hiếm có, vì cớ gì không cho người khác thấy mặt? Khoảnh khắc ta thấy mặt thật của nàng, ta thực có động tâm qua. Tuy nhiên lúc ta giúp nàng mang khăn lại, khiến nàng trở lại bộ dạng bí hiểm, tim ta cũng theo đó bị che lại. Ký ức về nàng cũng lập tức phong kín. Nhất thiết giữa ta & nàng coi như chưa từng phát sinh chuyện gì. Sau này nàng là nàng ta là ta. Giữa ta & nàng không có cố sự gì. Nàng có thể đi rồi, sau này ta sẽ không giật khăn che mặt của nàng xuống một cách thô lỗ như bây giờ, cũng tuyệt không hôn nàng. Mẹ nó, động tác sao nhanh quá, hai mang tai bị đau thật oan uổng!"
Tứ Cẩu cười méo xệch: "Lúc đầu nói chuyện còn thương cảm như thi nhân, cuối cùng kết thúc lại như thô nhân."
Bảo Nguyệt ngưng thị nhìn Hy Bình, hai mắt trong sang của nàng chợt hiện lên giọt lệ long lanh, nàng nói: "Từ lần đầu gặp ở Vũ Đẩu môn, ngươi đã ăn hiếp Bảo Nguyệt. Ngươi không biết người ta sợ ngươi lắm sao?"
Nàng đưa tay phải lên định cởi khăn ra, Hy Bình giữ tay nàng lại, nàng liền thuận thế phục vào ngực hắn.
Hy Bình nhẹ giọng nói: "Nàng còn không đi, tiểu thư của nàng lại làm như ta không chịu thả nàng, lại đánh ta nữa đó."
Hăn nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Động tác tuyệt tình hắn cũng làm bằng ngàn vạn lần nhu tình.
Bảo Nguyệt bên tai hắn nhõng nhẽo: "Ta không biết, sư phó đã nói, ta… , ta là muội muội. Ta phải đưa huynh đi gặp sư phó, nói huynh luôn ăn hiếp ta, nói bà dậy dỗ huynh!"
Hy Bình nhừa nhựa đáp: "Ta không quen sư phó nàng, không gặp bà ấy đâu. Muốn gặp thì nói bà ấy tới gặp ta. Nàng nên đi đi, ta không muốn cùng tiểu thư nàng giao đấu. Trừ phi là ở trên giường, còn thì trong tình huống khác hay bất kỳ nới nào khác ta đều không muốn cùng nữ nhân giao đấu. Nàng không phải muội muội ta, xin đừng nhận thân bừa bãi."
Bảo Nguyệt giậm lên bàn chân hắn, giọng tàn nhẫn: "Ta mới không muốn làm muội muội của ngươi!"
"Ai da, đây là nàng nói!" Hy Bình bị dẫm phải, tuy không đau lắm nhưng cũng không phải nhẹ nhàng, lạnh lùng đáp: "Cũng tốt, tránh được nhiều phiền phức."
Bảo Nguyệt quay đầu nhìn Mộng Hương, lại quay đầu nhìn Hy Bình nói: "Ngươi vừa rồi đã nói sai rồi. Ngươi phải thu hồi toàn bộ, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn. Bảo Nguyệt ta không phải để ngươi ăn hiếp không đâu. Ta cho ngươi biết, giữa ta & ngươi không phải không có cố sự. Ta & ngươi không bao giờ kết thúc."
Thanh âm dễ nghe của Mộng Hương lại cất lên: "Bảo Nguyệt, nói xong thì đi thôi."
Mọi người nhìn Minh Nguyệt lưỡng nữ đi khỏi, không khỏi thở dài.
Phong Ái Vũ ôm tay Hy Bình nói: "Hy Bình, chàng nên đi thăm cha muội."