Lôi Long hối hả lao khỏi phòng, kéo tay Hy Bình ra cửa. Hy Bình tức tối làu bàu: "Việc gì phải gấp thế? Ta hát còn chưa đã!"
Lôi Long lắc đầu: "Đợi huynh hát cho đã thì Quần Phương Lâu chắc phải dỡ chiêu bài xuống rồi." Tứ Cẩu nôn nóng hỏi: "Công tử à, cái cô Như Băng ấy có đẹp không?"
Lôi Long nhăn mặt khó chịu: "Nói chỉ thêm bực mình, nhìn xong có khác gì chưa nhìn!"
Tứ Cẩu ngạc nhiên: "Nghĩa là làm sao?"
Hy Bình cười khẩy: "Nghĩa là cô ta che mặt chứ gì? Đệ không biết bỏ mạng ra mà nhìn à?"
Lôi Long nghĩ thầm: "Ta có phải là huynh đâu!" nhưng miệng lại nói: "Đệ đang định kéo mạng che mặt cô ta ra thì bỗng dưng các huynh hát hò ầm ĩ bên ngoài. Huynh nghĩ xem, lẽ nào đệ lại ở yên trong phòng được?"
Tứ Cẩu xấu hổ ấp úng: "Thế thì, thế thì…" vừa nói vừa liếc trộm Hy Bình, bắt gặp cái trừng mắt của hắn, gã sợ hãi im bặt luôn.
Ngay đêm hôm đó, Lôi Chiến gọi Lôi Long đến phòng riêng. Lão đóng chặt cửa lại, quát to: "Ba thằng trời đánh các ngươi đi gây rối ở Quần Phương Lâu phải không?"
Lôi Long giật bắn mình, cúi gầm mặt run sợ: "Vâng. à không, Hy Bình huynh ấy."
Lôi Chiến nhìn vẻ lóng ngóng của thằng cháu đích tôn, chợt cười: "Ta không phải là Bích Nhu mà đi quản chuyện phong lưu của các ngươi. Ta chỉ muốn biết Hy Bình đánh bại Địa Kiệt thế nào, kể cho tường tận!"
Lôi Long thở phào, gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng ạ. Gia gia à, huynh ấy dùng Lôi Kiếp Thần đao, loáng cái đã chặt côn sắt của Địa Kiệt ra bảy đoạn, đúng là uy dũng vô song!"
Lôi Chiến sáng mắt lên, gật gù: "Thế nó ra chiêu thế nào?"
Lôi Long được đà kể tía lia: "Thú thực điệt nhi cũng không rõ nữa. Huynh ấy vẫn khởi thức như thường ngày, chẳng có gì khác lạ. Thế mà đột nhiên từ người huynh ấy như bốc ra lửa, cây đao cũng đỏ rực lên, xông tới Địa Kiệt như tia chớp, băm côn sắt của hắn ta thành bảy đoạn." Hắn khoa chân múa tay như thể chính mình đang xử đẹp Địa Kiệt vậy.
Lôi Chiến đợi Lôi Long kể hết mới khoát tay: "Được rồi, về phòng đi! Về vắt tay lên trán mà nghĩ xem ngày mai đối phó với mẹ ngươi thế nào!"
"Hoàng Hi Binh! Hoàng Hy Bình!"
Hy Bình nghe mơ hồ có người gọi tên mình, úp mặt xuống gối làu bàu: "Chuyện quái gì thế? Lão gia đây đang ngủ!"
Tứ Cẩu trái lại vội vã bật dậy mặc áo, hân hoan: "Huynh dậy đi! Là Lan Hoa của đệ gọi đấy!"
Đúng là Lan Hoa đang gọi ầm lên bên ngoài: "Hoàng Hy Bình! Tiểu thư cho gọi ngươi!"
Hy Bình chậm chạm ngồi dậy mặc áo. Tứ Cẩu thì đã nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng ngủ, xun xoe: "Lan Hoa, muội tìm ta ư?"
Lan Hoa lườm Tứ Cẩu một cái, đoạn bỏ đi thẳng.
Còn lại một mình Tứ Cẩu thẫn thờ. Hy Bình đi ra nhìn thấy bộ dạng của gã liền cười cười: "Lan Hoa không cho đệ hôn một cái à?"
Tứ Cẩu xịu mặt: "Thảm rồi! Lan Hoa trước đây lúc nào cũng e thẹn nhút nhát, thế mà hôm nay mặt cứ lạnh như tiền. Chắc chắn là vì chuyện hôm qua mà."
Hy Bình cười khẩy: "Đệ mới gặp hổ con thôi, còn con hổ mẹ đang chờ ta trong phòng kia kìa! Đi! Đi cho nó xé xác ta ra!"
Hai người cùng đi, từ xa đã nhìn thấy ba nữ nhân phía trước và Lôi Long đang đứng ngay cạnh Lôi Phượng. Hy Bình cố nặn một nụ cười cầu tài:
- Lôi tiểu thư, tiểu thư tìm ta có việc gì vậy?
Lôi Phượng lạnh mặt:
- Chuyện gì à? Chuyện gì tự ngươi hiểu lấy!
Hy Bình ra bộ ngỡ ngàng:
- Tự ta hiểu được chuyện gì ư? Tiểu thư chớ nói đùa! Ta nào biết tiểu thư muốn sai khiến ta làm gì? Hay là lại phạt đứng vậy?
Lôi Phượng nghiến răng rít lên: "Đừng có giả vờ! Hôm qua ngươi đi đâu?"
Hy Bình đoán trước sau gì Lôi Phượng cũng hỏi câu này, nhưng nhìn vẻ đằng đằng của nàng vẫn giật bắn người, ngập ngừng một lúc mới trả lời:
- Hôm qua ư? Bọn ta nghe lời gia gia, dốc sức luyện võ.
Lôi Phượng cười mỉa: "Gia gia bảo các ngươi đến kỹ viện tập võ hả? Ngươi luyện võ gì ở đó vậy?"
Hy Bình nhe răng cười: "Hoá ra tiểu thư đã biết cả rồi, biết thế còn hỏi làm gì nữa?"
Bất ngờ Lôi Phượng lu loa lên: "Hóa ra là ngươi đi thật! Đồ vô lương tâm, đồ bỏ đi, đồ rác rưởi! Đồ. đồ.. Ta giết ngươi!" Vừa nói vừa lôi thanh kiếm trong tay áo chĩa thẳng vào yết hầu Hy Bình.
Hy Bình hé mắt nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn đang chĩa vào cổ, lại ngắm nhìn khuôn mặt giận đến phát run lên của Lôi Phượng, cuối cùng cũng đã hiểu rõ nguồn cơn.
Thì ra người đẹp kiêu ngạo đã yêu hắn, đang ăn phải dấm chua của hắn!
Tự trong lòng, Hy Bình chỉ muốn phá ra cười, có điều lưỡi kiếm lạnh ngắt lại có vẻ không đáng cười chút nào. Nữ nhân ăn phải giấm thì chuyện gì cũng có thể làm cả! Hắn đành cười gượng gạo:
- Muội muốn giết ta cũng được, nhưng phải nói rõ lý do đã!
Lôi Phượng điên tiết gầm lên: "Không lí do lí trấu gì cả! Ta nhìn không nổi cái mặt của ngươi nữa, được chưa? Giết cho biến cái mặt vô lại nhà ngươi đi, thế thôi!"
Hy Bình thở dài: "Nếu phải thế thì cứ xuống tay đi! Tiểu thư vừa ý là ta vui rồi!" Nói xong ngửa cổ nhắm nghiền hai mắt, rõ là xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu khấn:
- Bà cô chằn ơi, chớ làm theo lời con!
Lôi Phượng tái mặt thét lên: "Ngươi.!"
"Xoẻng" một cái, thanh kiếm rơi xuống đất. Hy Bình ti hí mở mắt, Lôi Phượng đang đi như chạy vào phòng, hai nữ nhân kia vội vã chạy theo. Hắn thở phào hít sâu một hơi, Lôi Long Tứ Cẩu cũng mỗi người hít một hơi rõ dài. Tứ Cẩu đi lại loanh quanh, trước sau chỉ xuýt xoa mỗi một câu: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Hy Bình và Lôi Long nằm sóng soài trên giường, người này nhìn sang người kia, người kia nhìn lại người này, chờ cho bên kia lên tiếng.
Cuối cùng Lôi Long thở dài: "Hy Bình à, huynh xem giờ phải làm gì? Đệ đã nói là không đi Quần Phương Lâu mà. Huynh thì khỏe rồi, hôm nay mà bọn họ ra tay làm nát Thố đàn thì chỉ khổ bọn đệ thôi!"
Hy Bình gượng cười chống chế: "Ai bảo là ta không làm sao chứ?"
Lôi Long ngạc nhiên:
- Sao? Thì ra huynh đang nghĩ đến Phượng tỉ? Huynh yêu chị ấy rồi sao?
Hi Bính cười gượng gạo:
- Lại còn phải hỏi! Lòng ta đang rối bời lên đây này.
Lôi Long cười hì hì: "Hoàng thiếu hiệp à, chớ có lừa đệ!"
Hy Bình lườm Lôi Long một cái, càu nhàu: "Lừa cái gì? Ta thương yêu tiểu thư thật lòng. Ôi chao, lần này thì đúng là thảm thật rồi! Có dễ gì được tiểu thư yêu đâu, thế mà ta lại làm nàng tức mới chết chứ!"
Lôi Long nhìn Hy Bình một lúc mới lên tiếng:
- Đừng có vờ vĩnh si tình tỉ tỉ. Chẳng phải huynh đã có Tiểu Hồng đó ư?
Hy Bình nói to: "Còn Vân Điệp, còn Ngọc Điệp nữa, thế thì sao? Ai bảo ta không yêu thêm được tiểu thư?"
Tứ Cẩu xua tay nhăn nhó: "Thôi đi! Các huynh chẳng hiểu gì nỗi khổ của đệ cả. Ái a. Hoa Lan, vì nàng ta thể sẽ hiến dâng cả đời trai trong sáng này!"
Hy Bình Lôi Long cùng thốt: "Làm sao mà ta không hiểu? Lòng ta còn khổ sở hơn nhiều mà!"
Tứ Cẩu thiểu não dài mặt ra: "Vậy thì các huynh hãy nghĩ cách dẹp bỏ cái chuyện này đi!"
Hy Bình Lôi Long cùng chui đầu vào gối, Tứ Cẩu đi lại loanh quanh trong phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Lan Hoa không thèm đếm xỉa gì đến ta nữa. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Mối tình đầu trong trắng của ta! Lẽ nào bây giờ lại mất hết cả?"
Hy Bình ngửng đầu lên, chau mày: "Này, lúc mười lăm tuổi chẳng phải đệ đã yêu Đạo Thảo trong thôn đấy ư? Cái gì là mối tình đầu trong trắng hả? Đừng làm ồn, yên lặng để bọn ta nghĩ cách đi!"
Tứ Cẩu chảy xị mặt ra: "Đệ với Đạo Thảo chỉ có thể gọi là mên mến nhau thôi. Đệ với cô ta chỉ mới cầm được tay, đến hôn một cái cũng chưa có. Mà cô ta đã con bồng con bế rồi còn gì? Có đánh chết thì đệ vẫn không thể bảo đó là mối tình đầu trong sáng được. Mối tình đầu của đệ chỉ có một Lan Hoa thôi. Ôi Lan Hoa ơi, ta phải làm gì bây giờ?"
Lôi Long trợn mắt kinh ngạc nhìn Tứ Cẩu, lại cùng Hy Bình chúi mặt vào gối mạnh hơn cả lần trước đó. Gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đôi chân Tứ Cẩu thất thểu lê trên nền nhà.
Bỗng Hy Bình ngẩng đầu lên tươi tỉnh:
- Có cách rồi!
Tứ Cẩu nhảy vọt đến bên cạnh Hy Bình, Lôi Long cũng cùng bật dậy, cả hai reo lên: "Cách gì vậy? Nói nhanh lên!"
Hy Bình từ từ: "Chuyện đã đến mức này thì phải mạo hiểm một chút. Nào lại đây, ta truyền cho các đệ một tuyệt chiêu!"
Hy Bình ghé tai Tứ Cẩu thì thầm một lúc, đoạn lại ghé tai Lôi Long thì thào điều gì khác nữa.
Không hiểu cả bọn đang có âm mưu gì đây?
Lôi Long hối hả lao khỏi phòng, kéo tay Hy Bình ra cửa. Hy Bình tức tối làu bàu: "Việc gì phải gấp thế? Ta hát còn chưa đã!"
Lôi Long lắc đầu: "Đợi huynh hát cho đã thì Quần Phương Lâu chắc phải dỡ chiêu bài xuống rồi." Tứ Cẩu nôn nóng hỏi: "Công tử à, cái cô Như Băng ấy có đẹp không?"
Lôi Long nhăn mặt khó chịu: "Nói chỉ thêm bực mình, nhìn xong có khác gì chưa nhìn!"
Tứ Cẩu ngạc nhiên: "Nghĩa là làm sao?"
Hy Bình cười khẩy: "Nghĩa là cô ta che mặt chứ gì? Đệ không biết bỏ mạng ra mà nhìn à?"
Lôi Long nghĩ thầm: "Ta có phải là huynh đâu!" nhưng miệng lại nói: "Đệ đang định kéo mạng che mặt cô ta ra thì bỗng dưng các huynh hát hò ầm ĩ bên ngoài. Huynh nghĩ xem, lẽ nào đệ lại ở yên trong phòng được?"
Tứ Cẩu xấu hổ ấp úng: "Thế thì, thế thì…" vừa nói vừa liếc trộm Hy Bình, bắt gặp cái trừng mắt của hắn, gã sợ hãi im bặt luôn.
Ngay đêm hôm đó, Lôi Chiến gọi Lôi Long đến phòng riêng. Lão đóng chặt cửa lại, quát to: "Ba thằng trời đánh các ngươi đi gây rối ở Quần Phương Lâu phải không?"
Lôi Long giật bắn mình, cúi gầm mặt run sợ: "Vâng. à không, Hy Bình huynh ấy."
Lôi Chiến nhìn vẻ lóng ngóng của thằng cháu đích tôn, chợt cười: "Ta không phải là Bích Nhu mà đi quản chuyện phong lưu của các ngươi. Ta chỉ muốn biết Hy Bình đánh bại Địa Kiệt thế nào, kể cho tường tận!"
Lôi Long thở phào, gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng ạ. Gia gia à, huynh ấy dùng Lôi Kiếp Thần đao, loáng cái đã chặt côn sắt của Địa Kiệt ra bảy đoạn, đúng là uy dũng vô song!"
Lôi Chiến sáng mắt lên, gật gù: "Thế nó ra chiêu thế nào?"
Lôi Long được đà kể tía lia: "Thú thực điệt nhi cũng không rõ nữa. Huynh ấy vẫn khởi thức như thường ngày, chẳng có gì khác lạ. Thế mà đột nhiên từ người huynh ấy như bốc ra lửa, cây đao cũng đỏ rực lên, xông tới Địa Kiệt như tia chớp, băm côn sắt của hắn ta thành bảy đoạn." Hắn khoa chân múa tay như thể chính mình đang xử đẹp Địa Kiệt vậy.
Lôi Chiến đợi Lôi Long kể hết mới khoát tay: "Được rồi, về phòng đi! Về vắt tay lên trán mà nghĩ xem ngày mai đối phó với mẹ ngươi thế nào!"
"Hoàng Hi Binh! Hoàng Hy Bình!"
Hy Bình nghe mơ hồ có người gọi tên mình, úp mặt xuống gối làu bàu: "Chuyện quái gì thế? Lão gia đây đang ngủ!"
Tứ Cẩu trái lại vội vã bật dậy mặc áo, hân hoan: "Huynh dậy đi! Là Lan Hoa của đệ gọi đấy!"
Đúng là Lan Hoa đang gọi ầm lên bên ngoài: "Hoàng Hy Bình! Tiểu thư cho gọi ngươi!"
Hy Bình chậm chạm ngồi dậy mặc áo. Tứ Cẩu thì đã nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng ngủ, xun xoe: "Lan Hoa, muội tìm ta ư?"
Lan Hoa lườm Tứ Cẩu một cái, đoạn bỏ đi thẳng.
Còn lại một mình Tứ Cẩu thẫn thờ. Hy Bình đi ra nhìn thấy bộ dạng của gã liền cười cười: "Lan Hoa không cho đệ hôn một cái à?"
Tứ Cẩu xịu mặt: "Thảm rồi! Lan Hoa trước đây lúc nào cũng e thẹn nhút nhát, thế mà hôm nay mặt cứ lạnh như tiền. Chắc chắn là vì chuyện hôm qua mà."
Hy Bình cười khẩy: "Đệ mới gặp hổ con thôi, còn con hổ mẹ đang chờ ta trong phòng kia kìa! Đi! Đi cho nó xé xác ta ra!"
Hai người cùng đi, từ xa đã nhìn thấy ba nữ nhân phía trước và Lôi Long đang đứng ngay cạnh Lôi Phượng. Hy Bình cố nặn một nụ cười cầu tài:
- Lôi tiểu thư, tiểu thư tìm ta có việc gì vậy?
Lôi Phượng lạnh mặt:
- Chuyện gì à? Chuyện gì tự ngươi hiểu lấy!
Hy Bình ra bộ ngỡ ngàng:
- Tự ta hiểu được chuyện gì ư? Tiểu thư chớ nói đùa! Ta nào biết tiểu thư muốn sai khiến ta làm gì? Hay là lại phạt đứng vậy?
Lôi Phượng nghiến răng rít lên: "Đừng có giả vờ! Hôm qua ngươi đi đâu?"
Hy Bình đoán trước sau gì Lôi Phượng cũng hỏi câu này, nhưng nhìn vẻ đằng đằng của nàng vẫn giật bắn người, ngập ngừng một lúc mới trả lời:
- Hôm qua ư? Bọn ta nghe lời gia gia, dốc sức luyện võ.
Lôi Phượng cười mỉa: "Gia gia bảo các ngươi đến kỹ viện tập võ hả? Ngươi luyện võ gì ở đó vậy?"
Hy Bình nhe răng cười: "Hoá ra tiểu thư đã biết cả rồi, biết thế còn hỏi làm gì nữa?"
Bất ngờ Lôi Phượng lu loa lên: "Hóa ra là ngươi đi thật! Đồ vô lương tâm, đồ bỏ đi, đồ rác rưởi! Đồ. đồ.. Ta giết ngươi!" Vừa nói vừa lôi thanh kiếm trong tay áo chĩa thẳng vào yết hầu Hy Bình.
Hy Bình hé mắt nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn đang chĩa vào cổ, lại ngắm nhìn khuôn mặt giận đến phát run lên của Lôi Phượng, cuối cùng cũng đã hiểu rõ nguồn cơn.
Thì ra người đẹp kiêu ngạo đã yêu hắn, đang ăn phải dấm chua của hắn!
Tự trong lòng, Hy Bình chỉ muốn phá ra cười, có điều lưỡi kiếm lạnh ngắt lại có vẻ không đáng cười chút nào. Nữ nhân ăn phải giấm thì chuyện gì cũng có thể làm cả! Hắn đành cười gượng gạo:
- Muội muốn giết ta cũng được, nhưng phải nói rõ lý do đã!
Lôi Phượng điên tiết gầm lên: "Không lí do lí trấu gì cả! Ta nhìn không nổi cái mặt của ngươi nữa, được chưa? Giết cho biến cái mặt vô lại nhà ngươi đi, thế thôi!"
Hy Bình thở dài: "Nếu phải thế thì cứ xuống tay đi! Tiểu thư vừa ý là ta vui rồi!" Nói xong ngửa cổ nhắm nghiền hai mắt, rõ là xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu khấn:
- Bà cô chằn ơi, chớ làm theo lời con!
Lôi Phượng tái mặt thét lên: "Ngươi.!"
"Xoẻng" một cái, thanh kiếm rơi xuống đất. Hy Bình ti hí mở mắt, Lôi Phượng đang đi như chạy vào phòng, hai nữ nhân kia vội vã chạy theo. Hắn thở phào hít sâu một hơi, Lôi Long Tứ Cẩu cũng mỗi người hít một hơi rõ dài. Tứ Cẩu đi lại loanh quanh, trước sau chỉ xuýt xoa mỗi một câu: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Hy Bình và Lôi Long nằm sóng soài trên giường, người này nhìn sang người kia, người kia nhìn lại người này, chờ cho bên kia lên tiếng.
Cuối cùng Lôi Long thở dài: "Hy Bình à, huynh xem giờ phải làm gì? Đệ đã nói là không đi Quần Phương Lâu mà. Huynh thì khỏe rồi, hôm nay mà bọn họ ra tay làm nát Thố đàn thì chỉ khổ bọn đệ thôi!"
Hy Bình gượng cười chống chế: "Ai bảo là ta không làm sao chứ?"
Lôi Long ngạc nhiên:
- Sao? Thì ra huynh đang nghĩ đến Phượng tỉ? Huynh yêu chị ấy rồi sao?
Hi Bính cười gượng gạo:
- Lại còn phải hỏi! Lòng ta đang rối bời lên đây này.
Lôi Long cười hì hì: "Hoàng thiếu hiệp à, chớ có lừa đệ!"
Hy Bình lườm Lôi Long một cái, càu nhàu: "Lừa cái gì? Ta thương yêu tiểu thư thật lòng. Ôi chao, lần này thì đúng là thảm thật rồi! Có dễ gì được tiểu thư yêu đâu, thế mà ta lại làm nàng tức mới chết chứ!"
Lôi Long nhìn Hy Bình một lúc mới lên tiếng:
- Đừng có vờ vĩnh si tình tỉ tỉ. Chẳng phải huynh đã có Tiểu Hồng đó ư?
Hy Bình nói to: "Còn Vân Điệp, còn Ngọc Điệp nữa, thế thì sao? Ai bảo ta không yêu thêm được tiểu thư?"
Tứ Cẩu xua tay nhăn nhó: "Thôi đi! Các huynh chẳng hiểu gì nỗi khổ của đệ cả. Ái a. Hoa Lan, vì nàng ta thể sẽ hiến dâng cả đời trai trong sáng này!"
Hy Bình Lôi Long cùng thốt: "Làm sao mà ta không hiểu? Lòng ta còn khổ sở hơn nhiều mà!"
Tứ Cẩu thiểu não dài mặt ra: "Vậy thì các huynh hãy nghĩ cách dẹp bỏ cái chuyện này đi!"
Hy Bình Lôi Long cùng chui đầu vào gối, Tứ Cẩu đi lại loanh quanh trong phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Lan Hoa không thèm đếm xỉa gì đến ta nữa. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Mối tình đầu trong trắng của ta! Lẽ nào bây giờ lại mất hết cả?"
Hy Bình ngửng đầu lên, chau mày: "Này, lúc mười lăm tuổi chẳng phải đệ đã yêu Đạo Thảo trong thôn đấy ư? Cái gì là mối tình đầu trong trắng hả? Đừng làm ồn, yên lặng để bọn ta nghĩ cách đi!"
Tứ Cẩu chảy xị mặt ra: "Đệ với Đạo Thảo chỉ có thể gọi là mên mến nhau thôi. Đệ với cô ta chỉ mới cầm được tay, đến hôn một cái cũng chưa có. Mà cô ta đã con bồng con bế rồi còn gì? Có đánh chết thì đệ vẫn không thể bảo đó là mối tình đầu trong sáng được. Mối tình đầu của đệ chỉ có một Lan Hoa thôi. Ôi Lan Hoa ơi, ta phải làm gì bây giờ?"
Lôi Long trợn mắt kinh ngạc nhìn Tứ Cẩu, lại cùng Hy Bình chúi mặt vào gối mạnh hơn cả lần trước đó. Gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đôi chân Tứ Cẩu thất thểu lê trên nền nhà.
Bỗng Hy Bình ngẩng đầu lên tươi tỉnh:
- Có cách rồi!
Tứ Cẩu nhảy vọt đến bên cạnh Hy Bình, Lôi Long cũng cùng bật dậy, cả hai reo lên: "Cách gì vậy? Nói nhanh lên!"
Hy Bình từ từ: "Chuyện đã đến mức này thì phải mạo hiểm một chút. Nào lại đây, ta truyền cho các đệ một tuyệt chiêu!"
Hy Bình ghé tai Tứ Cẩu thì thầm một lúc, đoạn lại ghé tai Lôi Long thì thào điều gì khác nữa.
Không hiểu cả bọn đang có âm mưu gì đây?