Mộ Diệp nhớ tới lúc đó liều lĩnh trở lại bên người Lâu Sâm, toàn tâm toàn ý cùng у đồng sinh cộng tử, trong lòng thực sự nghĩ mà bực mình.
Hết lần này tới lần khác người nào đó làm đảo lộn cuộc sống biến mình thành dạng này, đánh không được mà yêu cũng không xong, làm cho mình tức giận lại không thể nào phát tác.
Mộ Diệp trừng trừng nhìn đoàn quang cầu trước mặt, nhịn không được đánh nhẹ nó vài cái.
Thế nhưng đối phương không hề có ý ăn năn, thái độ vẫn kiêu ngạo không gì sánh được vẫn tự nhiên đáp xuống trên vai Mộ Diệp, ghé vào lỗ tai hắn vô cùng thân thiết cọ cọ. Làm ra bộ dáng như là thể hiện y muốn làm gì thì làm vô cùng đắc ý.
Mộ Diệp thật không biết nên giận hay nên cười, chỉ kinh ngạc nhìn y trong chốc lát, sau đó thở dài nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Thời gian không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi.”
Lâu Sâm lúc này chỉ còn lại có một tinh hồn, xác thực có chống lại cũng phí công, nên bất đắc dĩ phải nghe lời, đợi Mộ Diệp cởi áo ra leo lên giường cũng theo bay xuống ở nơi gối đầu mà nằm.
Nhưng y lúc này không muốn ngủ, lăn qua lăn lại nửa ngày, ở trong ổ chăn chạy tới chạy lui, thẳng đến khi muốn kiệt sức mới thư thư phục phục đến nằm trong lòng bàn tay của Mộ Diệp.
Phòng trong ánh nến từ lâu đã tắt.
Bốn phía âm u chỉ có trong lòng bàn tay của Mộ Diệp hiện hữu một ti sáng nhạt, ánh sáng đó lung linh lúc tối lúc sáng, cực kỳ giống trong mỹ cảnh của cấm địa thiên giới.
Mộ Diệp một đường đội mưa đi tới đây, thân thể từ lâu đã mệt mỏi, nhưng nhìn ánհ sáng yếu ớt trong lòng bàn tay thì đáy lòng tràn ngập nhu tình mật ý, nhớ lại một thời yêu đương người kia mà ngây dại.
Cuối cùng vẫn là Lâu Sâm toàn thắng?
Lâu Sâm chỉ thi triển một kế nhỏ đơn giản làm hắn một lần nữa giao hết thật tâm.
Nhưng nếu như có thể được lựa chọn, Mộ Diệp cam tâm tình nguyện cùng y ngủ say tại nơi cấm địa hoang vu, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp không dây dưa nữa, không bao giờ lại phải chia lìa.
“Bệ hạ...” Mộ Diệp nhắm mắt, thở dài dường như hỏang sợ.
Ánh sáng của quang cầu rõ ràng tỏa nhiệt, cũng không có phản ứng gì.
Mộ Diệp liền ôm nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà... Hôn lên.
############
Liễu Duệ nói là làm, sáng sớm hôm sau, ôm một đống lớn sách cổ đến bên phòng của Mộ Diệp kêu hắn dậy.
Mộ Diệp đêm qua ngủ rất ngon, ngày hôm nay tinh thần thaոհ tĩnh hơn rất nhiều, rửa mặt chải đầu, sau đó cùng Liễu Duệ ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu sách cổ.
Hai người bọn họ vì tìm ra cách giúp Lâu Sâm khôi phục hình người cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư. Đáng tiếc chính chủ cũng không cảm kích, cứ vòng quanh Mộ Diệp bay tới bay lui, một mực ở bên cạnh quấy rối.
Liễu Duệ nể mặt mũi Mộ Diệp, vẫn cố nén không nói gì, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nhíu mày nói: “Bất quá chỉ là đoàn quang cầu mà thôi, thế nào thành cái dạng này?”
“Ách...” Mộ Diệp có chút xấu hổ, thật không biết làm sao giải thích mới tốt.
“So sánh với Diệp Ảnh, tiểu tử thối kia so với y tốt hơn nhiều lắm. ”
Mộ Diệp chỉ có cười khổ.
Liễu Duệ tiện tay trở mình lật một quyển sách, nói: “Đệ nếu không đề cập tới lai lịch của y, ta tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều. Cho dù y là thiên thần cũng tốt, là yêu ma cũng được, chỉ cần không làm đệ thương tâm là được. Nhưng mà … ”
Mộ Diệp trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Thế nào?”
“Nếu tìm không ra biện pháp giúp y phục hồi như cũ, cũng chỉ có thể sử dụng một biện pháp cuối cùng là từng bước một tu luyện lại từ đầu. Cũng không biết y tư chất ra sao, nói không chừng có thể mất hơn một trăm năm hoặc một nghìn năm ngay cả như vậy, đệ cũng nguyện ý chờ y sao?”
Mộ Diệp nghe vậy giật mình, không có lập tức trả lời.
Cách một hồi lâu hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn cách đó không xa có một vùng ánh sáng nhạt. Hắn nhãn thần ôn hòa bình tĩnh, đôi môi nhợt nhạt tươi cười phảng phất chỉ trong một khắc. Người đó ôn nhu ngọt ngào như vậy, cũng chính người đó mới có thể làm hắn kiên định chấp nhất như vậy.
Hắn tuy rằng một câu cũng không có nói, nhưng người bên ngoài sao lại không rõ ý tứ của hắn?
Liễu Duệ tâm trạng sáng tỏ, bởi vậy không có nhiều lời lời vô ích, chỉ cúi đầu tiếp tục lật giở sách. Liễu Duệ bây giờ cũng coi như hết lòng tận tâm tận lực, rất nhiều cách xảo trá tai quái, bàng môn tả đạo biện pháp nào cũng suy nghĩ qua, đáng tiếc thử qua đều hiệu quả không lớn. Mắt thấy ngày lại ngày trôi qua, Lâu Sâm vẫn là một đoàn quang cầu có dáng vẻ buồn cười.
Kỳ quái chính là у cũng không thèm để ý, mỗi ngày vẫn như cũ hoành hành ngang ngược, cứ bên cạnh quấn quít Mộ Diệp không tha. Hơn nữa y hình như trời sinh cùng Liễu Duệ khắc nhau, một người cùng một đoàn quang cầu cũng có thể trừng mắt nhìn nhau.
Mộ Diệp không có cách nào chỉ có thể nhân lúc đêm khuya yên tĩnh nhắc y vài câu.
Lâu Sâm lúc này đã hiểu được làm nũng, cố ý ở bên người Mộ Diệp nhiễu a nhiễu, làm như vừa kiêu ngạo lại ủy khuất khiến Mộ Diệp không tự chủ được cười rộ lên.
“Huynh sao lại không thích Liễu Duệ, đối nghịch với huynh ấy? Huynh ấy tốt xấu gì cũng quan tâm trợ giúp chúng ta.”
Mộ Diệp nương theo ánh trăng tinh tế quan sát quang cầu tròn vo, đột nhiên nói: “Huynh gần đây không chuyên tâm tu luyện phải không? Hình như lại béo lên một vòng?”
“Hanh.”
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh quen thuộc, quang cầu hình như tức giận, thoáng cái bay khỏi người Mộ Diệp.
Ánh sáng tỏa ra xung quanh ngày càng sáng, đồng thời từ từ thu lại một chỗ, sau đó từng chút một hiện ra một thân ảnh mờ ảo.
Mộ Diệp hoàn toàn ngây dại.
Hắ mới đầu cho là lỗi giác đến khi nhìn thấy dưới ánh trăng đoàn ánh sáng chậm rãi biến ảo mà thành hình người. Mà người mới vừa nhìn thấy đã khiến trái tim hắn nhanh chóng đập liên hồi.
“Bệ hạ”
Lâu Sâm vẫn là thanh y ngọc quan, tóc đen như bộc, dung nhan tuấn tú, trong bóng đêm càng thêm quyến rũ động nhân.
Lâu Sâm giống như trước nhìn Mộ Diệp, mỉm cười nói: “Ta hôm nay không còn là Thiên đế nữa.”
Mộ Diệp đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng lộ ra dáng tươi cười.
Không sai, Thiên đế lúc trước vô tâm vô tình từ lâu đã không còn tồn tạí. Hôm nay người đứng ở trước mặt đã thu hồi một hồn một phách, thật thật chính chính là người thật tâm yêu hắn. … Là Lâu Sâm.
Hết lần này tới lần khác người nào đó làm đảo lộn cuộc sống biến mình thành dạng này, đánh không được mà yêu cũng không xong, làm cho mình tức giận lại không thể nào phát tác.
Mộ Diệp trừng trừng nhìn đoàn quang cầu trước mặt, nhịn không được đánh nhẹ nó vài cái.
Thế nhưng đối phương không hề có ý ăn năn, thái độ vẫn kiêu ngạo không gì sánh được vẫn tự nhiên đáp xuống trên vai Mộ Diệp, ghé vào lỗ tai hắn vô cùng thân thiết cọ cọ. Làm ra bộ dáng như là thể hiện y muốn làm gì thì làm vô cùng đắc ý.
Mộ Diệp thật không biết nên giận hay nên cười, chỉ kinh ngạc nhìn y trong chốc lát, sau đó thở dài nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Thời gian không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi.”
Lâu Sâm lúc này chỉ còn lại có một tinh hồn, xác thực có chống lại cũng phí công, nên bất đắc dĩ phải nghe lời, đợi Mộ Diệp cởi áo ra leo lên giường cũng theo bay xuống ở nơi gối đầu mà nằm.
Nhưng y lúc này không muốn ngủ, lăn qua lăn lại nửa ngày, ở trong ổ chăn chạy tới chạy lui, thẳng đến khi muốn kiệt sức mới thư thư phục phục đến nằm trong lòng bàn tay của Mộ Diệp.
Phòng trong ánh nến từ lâu đã tắt.
Bốn phía âm u chỉ có trong lòng bàn tay của Mộ Diệp hiện hữu một ti sáng nhạt, ánh sáng đó lung linh lúc tối lúc sáng, cực kỳ giống trong mỹ cảnh của cấm địa thiên giới.
Mộ Diệp một đường đội mưa đi tới đây, thân thể từ lâu đã mệt mỏi, nhưng nhìn ánհ sáng yếu ớt trong lòng bàn tay thì đáy lòng tràn ngập nhu tình mật ý, nhớ lại một thời yêu đương người kia mà ngây dại.
Cuối cùng vẫn là Lâu Sâm toàn thắng?
Lâu Sâm chỉ thi triển một kế nhỏ đơn giản làm hắn một lần nữa giao hết thật tâm.
Nhưng nếu như có thể được lựa chọn, Mộ Diệp cam tâm tình nguyện cùng y ngủ say tại nơi cấm địa hoang vu, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp không dây dưa nữa, không bao giờ lại phải chia lìa.
“Bệ hạ...” Mộ Diệp nhắm mắt, thở dài dường như hỏang sợ.
Ánh sáng của quang cầu rõ ràng tỏa nhiệt, cũng không có phản ứng gì.
Mộ Diệp liền ôm nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà... Hôn lên.
############
Liễu Duệ nói là làm, sáng sớm hôm sau, ôm một đống lớn sách cổ đến bên phòng của Mộ Diệp kêu hắn dậy.
Mộ Diệp đêm qua ngủ rất ngon, ngày hôm nay tinh thần thaոհ tĩnh hơn rất nhiều, rửa mặt chải đầu, sau đó cùng Liễu Duệ ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu sách cổ.
Hai người bọn họ vì tìm ra cách giúp Lâu Sâm khôi phục hình người cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư. Đáng tiếc chính chủ cũng không cảm kích, cứ vòng quanh Mộ Diệp bay tới bay lui, một mực ở bên cạnh quấy rối.
Liễu Duệ nể mặt mũi Mộ Diệp, vẫn cố nén không nói gì, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nhíu mày nói: “Bất quá chỉ là đoàn quang cầu mà thôi, thế nào thành cái dạng này?”
“Ách...” Mộ Diệp có chút xấu hổ, thật không biết làm sao giải thích mới tốt.
“So sánh với Diệp Ảnh, tiểu tử thối kia so với y tốt hơn nhiều lắm. ”
Mộ Diệp chỉ có cười khổ.
Liễu Duệ tiện tay trở mình lật một quyển sách, nói: “Đệ nếu không đề cập tới lai lịch của y, ta tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều. Cho dù y là thiên thần cũng tốt, là yêu ma cũng được, chỉ cần không làm đệ thương tâm là được. Nhưng mà … ”
Mộ Diệp trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Thế nào?”
“Nếu tìm không ra biện pháp giúp y phục hồi như cũ, cũng chỉ có thể sử dụng một biện pháp cuối cùng là từng bước một tu luyện lại từ đầu. Cũng không biết y tư chất ra sao, nói không chừng có thể mất hơn một trăm năm hoặc một nghìn năm ngay cả như vậy, đệ cũng nguyện ý chờ y sao?”
Mộ Diệp nghe vậy giật mình, không có lập tức trả lời.
Cách một hồi lâu hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn cách đó không xa có một vùng ánh sáng nhạt. Hắn nhãn thần ôn hòa bình tĩnh, đôi môi nhợt nhạt tươi cười phảng phất chỉ trong một khắc. Người đó ôn nhu ngọt ngào như vậy, cũng chính người đó mới có thể làm hắn kiên định chấp nhất như vậy.
Hắn tuy rằng một câu cũng không có nói, nhưng người bên ngoài sao lại không rõ ý tứ của hắn?
Liễu Duệ tâm trạng sáng tỏ, bởi vậy không có nhiều lời lời vô ích, chỉ cúi đầu tiếp tục lật giở sách. Liễu Duệ bây giờ cũng coi như hết lòng tận tâm tận lực, rất nhiều cách xảo trá tai quái, bàng môn tả đạo biện pháp nào cũng suy nghĩ qua, đáng tiếc thử qua đều hiệu quả không lớn. Mắt thấy ngày lại ngày trôi qua, Lâu Sâm vẫn là một đoàn quang cầu có dáng vẻ buồn cười.
Kỳ quái chính là у cũng không thèm để ý, mỗi ngày vẫn như cũ hoành hành ngang ngược, cứ bên cạnh quấn quít Mộ Diệp không tha. Hơn nữa y hình như trời sinh cùng Liễu Duệ khắc nhau, một người cùng một đoàn quang cầu cũng có thể trừng mắt nhìn nhau.
Mộ Diệp không có cách nào chỉ có thể nhân lúc đêm khuya yên tĩnh nhắc y vài câu.
Lâu Sâm lúc này đã hiểu được làm nũng, cố ý ở bên người Mộ Diệp nhiễu a nhiễu, làm như vừa kiêu ngạo lại ủy khuất khiến Mộ Diệp không tự chủ được cười rộ lên.
“Huynh sao lại không thích Liễu Duệ, đối nghịch với huynh ấy? Huynh ấy tốt xấu gì cũng quan tâm trợ giúp chúng ta.”
Mộ Diệp nương theo ánh trăng tinh tế quan sát quang cầu tròn vo, đột nhiên nói: “Huynh gần đây không chuyên tâm tu luyện phải không? Hình như lại béo lên một vòng?”
“Hanh.”
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh quen thuộc, quang cầu hình như tức giận, thoáng cái bay khỏi người Mộ Diệp.
Ánh sáng tỏa ra xung quanh ngày càng sáng, đồng thời từ từ thu lại một chỗ, sau đó từng chút một hiện ra một thân ảnh mờ ảo.
Mộ Diệp hoàn toàn ngây dại.
Hắ mới đầu cho là lỗi giác đến khi nhìn thấy dưới ánh trăng đoàn ánh sáng chậm rãi biến ảo mà thành hình người. Mà người mới vừa nhìn thấy đã khiến trái tim hắn nhanh chóng đập liên hồi.
“Bệ hạ”
Lâu Sâm vẫn là thanh y ngọc quan, tóc đen như bộc, dung nhan tuấn tú, trong bóng đêm càng thêm quyến rũ động nhân.
Lâu Sâm giống như trước nhìn Mộ Diệp, mỉm cười nói: “Ta hôm nay không còn là Thiên đế nữa.”
Mộ Diệp đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng lộ ra dáng tươi cười.
Không sai, Thiên đế lúc trước vô tâm vô tình từ lâu đã không còn tồn tạí. Hôm nay người đứng ở trước mặt đã thu hồi một hồn một phách, thật thật chính chính là người thật tâm yêu hắn. … Là Lâu Sâm.