Tại một căn phòng tại khách sạn Hilton ở Mỹ, có một cô bé đang nằm ngủ ở trên giường. Đây không thể nói là một người con gái bình thường mà là một thiên thần với khuôn mặt xinh đẹp và bộ óc thông minh. Đó chính là Nhi- Nguyễn Bảo Nhi. Vậy là đã 2 năm trôi qua, thời gian cô ở đây đã hết, đã đến lúc cô cần trở về và tiếp quản công ti của ba, giúp nó phát triển và trở nên hùng mạnh. Ngủ đc một lúc, nó thức dậy và sắp xếp quần áo, chuẩn bị hành lý và ra sân bay. ''cốc cốc cốc''
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa,nó chạy ra mở cửa.
- Hello Nhi!- Phương Anh nhảy ra chào nó.
- Mày có biết tao đơị mày đến mức ngủ quên ko hả?
- Sorry. Tại pama cũng muốn tiễn mày nên tao phải đợi hơi lâu.
- Thế pama đâu?
- Chúng ta ở đây này!- Pama Phương Anh cũng như là pama nuôi của Nhi vì họ là bạn thân của pama Nhi và gặp Nhi lúc nó còn nhỏ.
- Để pama phải tiễn, con ngại quá! -Nhi nói với họ
- Chúng ta phải đi tiễn con gái cưng chứ!
- Con yêu hai người quá à!
- Thôi muộn rồi, con chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi nhé! - Ba Phương Anh nói.
- Dạ! - Đồng thanh tập 1
Trên đường ra sân bay, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Hết truyện trên trời dưới đất, mà tiệt nhiên chỉ có ba mẹ con nói với nhau còn ba Phương Anh chỉ ngồi cười, có lúc chen vào 1,2 câu. Đến sân bay, mọi người đi làm thủ tục mua vé máy bay rồi ngồi nghỉ đợi đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh.
- Về bên đấy có ba mẹ con nên chúng ta ko lo nhiều. Nhưng vẫn cần giữ sức khoẻ nghe chưa, ko đc làm việc quá sức đâu đấy.- Mama Phương Anh dặn nó.
- Yes, madam! Hìhì!
- Gưỉ lời hỏi thăm cuả ta đến họ nhé! -Papa Phương Anh nói
- Dạ!
- Mày cứ về đấy trước đi, tao đợi chị Chi rồi về sau. - P. Anh nói với nó
- Ukm. Về sớm nhá!
- Ukm!
''Xin thông báo máy bay mang biển hiệu...đến Mỹ chuẩn bị cất cánh, xin các hành khách vào khu vực chờ. Xin cảm ơn!''
- Thôi, con phải đi rồi. Tạm biệt mọi người! - Nó quay lại vẫy tay chào tạm biệt rồi đi vào trong.
Ngoảnh mặt lại, nó sẽ nhớ họ nhiều lắm. Vì chính họ là người luôn yêu thương, quan tâm, lo lắng cho nó khi còn bên Mỹ.
*Sáng hôm sau, tại sân bay Nội Bài, có xuất hiện một cô gái cực kì xinh đẹp và đáng yêu. Từng bước đi, nụ cười của cô làm say đắm trái tim bao nhiêu chàng trai trẻ.
''Hà Nội à, ta đã về rồi đây!''- Nó nghĩ Gọi một cái taxi và nó về nhà.
Mọi vật xung quanh đã thay đôỉ rất nhiều cũng như chính nó vậy. Gần về đến nhà, nó muốn đi bộ nên dừng xe. Mọi người vẫn tập chung làm việc cuả mình, thời gian vẫn chạy nhưng tâm nó đang ngừng lại, ngừng lại để nhớ lại những kỉ niệm và những điều nó đã phải trải qua. Về đến nhà, nó chạy ầm vào phòng khách và ôm pama mình. Pama nó ngạc nhiên lắm!
- Con chào pama! Con nhớ mọi người quá!
- Nhi! Là Nhi phải ko con. Về sao ko bảo pama qua đón. - Mama nó nói. Bà đang rất vui vì đưá con gái duy nhất của bà đang ở đây, ngay trước mặt bà.
- Con muốn pama bất ngờ ý mà!
- Đồ quỷ sứ, cô bỏ chứng tôi đi sao giờ mới chịu về hả?- Bà Lan nói trong nước mắt.
- Con xin lỗi! Con nhớ pama nhiều lắm lắm lun í! -Nó ôm bà khóc.
- Đi đường có mệt ko con? Lên phòng cất đồ rôì xuống ăn cơm. - Papa nó bây giờ mới lên tiếng. Đừng hỏi tại sao ông ko khóc hay ôm nó vào lòng vì trong thời gian nó bên Mỹ, ông đã có ''gián điệp'' thông báo tình hình sức khoẻ cuả nó cho ông hằng ngày.
- Dạ! Pama đừng nói với anh là con đã về nha, con muốn anh bất ngờ.
- Biết rồi cô nương! - Mama nó cười nhìn đứa con gái lắm chiêu của mình. Buổi tối hôm đó,tại căn nhà này đã tràn ngập tiếng cười, sự ấm áp và niềm hạnh phúc vô bờ.
- À! Ngày kia con sẽ đi học tại trường B&G đấy. - Papa nó nói.
- Dạ con biết rồi. Anh hai học ở đấy ạ?
- Ukm.
Thực sự việc này nó cũng đã lường trước rồi. Đây là ngôi trường mà ba nuôi nó dựng nên nó chả sợ gì hết. Ông chỉ có đứa con trai nên coi nó như con đẻ, yêu nó hơn cả con trai mình và người anh đó cũng yêu nó hết mực.
- Sáng mai con sẽ đi mua đồng phục và đồ dùng học tập luôn ạ.
- Có cần mẹ đi cùng ko.- Mama nó lo lắng.
- Mẹ à, con lớn rôì mà, còn trẻ con nữa đâu mà mẹ lo!
- Bà cứ phải lo xa làm gì, nó tự lập đc là tốt rồi, đến lúc nó tiếp quản công ti tôi mơí yên tâm. - Papa nó vừa xem TV vừa nói.
- Đúng là chỉ có ba hiểu con.
- Tôi bó tay vơí bố con mấy người.
- Hìhì! Thôi con đi ngủ trước đây, bố mẹ ngủ ngon! - nó thơm má hai người rồi lên phòng đi ngủ.
(Đây là chap đầu tiên nên còn ngắn, mong mọi người ủng hộ cho mình nha!)
Tại một căn phòng tại khách sạn Hilton ở Mỹ, có một cô bé đang nằm ngủ ở trên giường. Đây không thể nói là một người con gái bình thường mà là một thiên thần với khuôn mặt xinh đẹp và bộ óc thông minh. Đó chính là Nhi- Nguyễn Bảo Nhi. Vậy là đã năm trôi qua, thời gian cô ở đây đã hết, đã đến lúc cô cần trở về và tiếp quản công ti của ba, giúp nó phát triển và trở nên hùng mạnh. Ngủ đc một lúc, nó thức dậy và sắp xếp quần áo, chuẩn bị hành lý và ra sân bay. ''cốc cốc cốc''
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa,nó chạy ra mở cửa.
- Hello Nhi!- Phương Anh nhảy ra chào nó.
- Mày có biết tao đơị mày đến mức ngủ quên ko hả?
- Sorry. Tại pama cũng muốn tiễn mày nên tao phải đợi hơi lâu.
- Thế pama đâu?
- Chúng ta ở đây này!- Pama Phương Anh cũng như là pama nuôi của Nhi vì họ là bạn thân của pama Nhi và gặp Nhi lúc nó còn nhỏ.
- Để pama phải tiễn, con ngại quá! -Nhi nói với họ
- Chúng ta phải đi tiễn con gái cưng chứ!
- Con yêu hai người quá à!
- Thôi muộn rồi, con chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi nhé! - Ba Phương Anh nói.
- Dạ! - Đồng thanh tập
Trên đường ra sân bay, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Hết truyện trên trời dưới đất, mà tiệt nhiên chỉ có ba mẹ con nói với nhau còn ba Phương Anh chỉ ngồi cười, có lúc chen vào , câu. Đến sân bay, mọi người đi làm thủ tục mua vé máy bay rồi ngồi nghỉ đợi đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh.
- Về bên đấy có ba mẹ con nên chúng ta ko lo nhiều. Nhưng vẫn cần giữ sức khoẻ nghe chưa, ko đc làm việc quá sức đâu đấy.- Mama Phương Anh dặn nó.
- Yes, madam! Hìhì!
- Gưỉ lời hỏi thăm cuả ta đến họ nhé! -Papa Phương Anh nói
- Dạ!
- Mày cứ về đấy trước đi, tao đợi chị Chi rồi về sau. - P. Anh nói với nó
- Ukm. Về sớm nhá!
- Ukm!
''Xin thông báo máy bay mang biển hiệu...đến Mỹ chuẩn bị cất cánh, xin các hành khách vào khu vực chờ. Xin cảm ơn!''
- Thôi, con phải đi rồi. Tạm biệt mọi người! - Nó quay lại vẫy tay chào tạm biệt rồi đi vào trong.
Ngoảnh mặt lại, nó sẽ nhớ họ nhiều lắm. Vì chính họ là người luôn yêu thương, quan tâm, lo lắng cho nó khi còn bên Mỹ.
Sáng hôm sau, tại sân bay Nội Bài, có xuất hiện một cô gái cực kì xinh đẹp và đáng yêu. Từng bước đi, nụ cười của cô làm say đắm trái tim bao nhiêu chàng trai trẻ.
''Hà Nội à, ta đã về rồi đây!''- Nó nghĩ Gọi một cái taxi và nó về nhà.
Mọi vật xung quanh đã thay đôỉ rất nhiều cũng như chính nó vậy. Gần về đến nhà, nó muốn đi bộ nên dừng xe. Mọi người vẫn tập chung làm việc cuả mình, thời gian vẫn chạy nhưng tâm nó đang ngừng lại, ngừng lại để nhớ lại những kỉ niệm và những điều nó đã phải trải qua. Về đến nhà, nó chạy ầm vào phòng khách và ôm pama mình. Pama nó ngạc nhiên lắm!
- Con chào pama! Con nhớ mọi người quá!
- Nhi! Là Nhi phải ko con. Về sao ko bảo pama qua đón. - Mama nó nói. Bà đang rất vui vì đưá con gái duy nhất của bà đang ở đây, ngay trước mặt bà.
- Con muốn pama bất ngờ ý mà!
- Đồ quỷ sứ, cô bỏ chứng tôi đi sao giờ mới chịu về hả?- Bà Lan nói trong nước mắt.
- Con xin lỗi! Con nhớ pama nhiều lắm lắm lun í! -Nó ôm bà khóc.
- Đi đường có mệt ko con? Lên phòng cất đồ rôì xuống ăn cơm. - Papa nó bây giờ mới lên tiếng. Đừng hỏi tại sao ông ko khóc hay ôm nó vào lòng vì trong thời gian nó bên Mỹ, ông đã có ''gián điệp'' thông báo tình hình sức khoẻ cuả nó cho ông hằng ngày.
- Dạ! Pama đừng nói với anh là con đã về nha, con muốn anh bất ngờ.
- Biết rồi cô nương! - Mama nó cười nhìn đứa con gái lắm chiêu của mình. Buổi tối hôm đó,tại căn nhà này đã tràn ngập tiếng cười, sự ấm áp và niềm hạnh phúc vô bờ.
- À! Ngày kia con sẽ đi học tại trường B&G đấy. - Papa nó nói.
- Dạ con biết rồi. Anh hai học ở đấy ạ?
- Ukm.
Thực sự việc này nó cũng đã lường trước rồi. Đây là ngôi trường mà ba nuôi nó dựng nên nó chả sợ gì hết. Ông chỉ có đứa con trai nên coi nó như con đẻ, yêu nó hơn cả con trai mình và người anh đó cũng yêu nó hết mực.
- Sáng mai con sẽ đi mua đồng phục và đồ dùng học tập luôn ạ.
- Có cần mẹ đi cùng ko.- Mama nó lo lắng.
- Mẹ à, con lớn rôì mà, còn trẻ con nữa đâu mà mẹ lo!
- Bà cứ phải lo xa làm gì, nó tự lập đc là tốt rồi, đến lúc nó tiếp quản công ti tôi mơí yên tâm. - Papa nó vừa xem TV vừa nói.
- Đúng là chỉ có ba hiểu con.
- Tôi bó tay vơí bố con mấy người.
- Hìhì! Thôi con đi ngủ trước đây, bố mẹ ngủ ngon! - nó thơm má hai người rồi lên phòng đi ngủ.
(Đây là chap đầu tiên nên còn ngắn, mong mọi người ủng hộ cho mình nha!)