“Cởi ra… cho tôi!” Hà Thiên Phàm nằm ngửa trên giường, nhìn hai kẻ rõ ràng tới đây xem kịch vui, cũng không còn tinh lực bận tâm đến mặt mũi, run run rẩy rẩy cầu xin.
Long Tuấn Hạo vừa nhìn thoáng qua lại lập tức ôm bụng, cười lăn lộn trên mặt đất, “Ha ha ha…”
“Cậu không cần cười…” Hà đại cầm thú hơi thở mong manh, đáng thương không sao tả xiết nói, “Cởi bỏ… nhanh lên…” Sau đó liếc qua Cô Thần, người đang rút rút khóe miệng, ngơ ngác nhìn quang cảnh trong phòng.
Hà đại cầm thú chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, “Bác sĩ Cô…”
Cô Thần rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Vị vương gia nào đó đang cười đến run hết cả người, lẩy bẩy vươn móng vuốt, “Đợi… đợi đã…” Vừa nói vừa run run rẩy rẩy vịn tay vào mép giường, từ từ bò lên, chậm rãi lết đến ngồi bên cạnh Hà Thiên Phàm, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vuốt mặt, thay bộ dạng cực kỳ bi thống nói, “Bác sĩ Hà… sao trên người ngươi lại có những vết thương thê thảm thế này, a? Ha ha ha… Ôi…” Nói xong lại không thể ức chế cười phá lên, lăn lốc rơi xuống đất.
Hà Thiên Phàm câm nín ngước nhìn trần nhà, rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Nếu cậu không chịu giúp thì hãy đi đi… Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu…”
“Không được, ta mà đi thì ai sẽ mở trói cho ngươi?” Vị vương gia nào đó lại run rẩy vịn tay vào mép giường, ngồi xổm dưới đất ngước đầu nhìn lên, “Bác sĩ Hà à… Thật ra bộ dạng của ngươi lúc này cũng rất là quyến rũ… Quyến rũ cực kỳ…”
Hà Thiên Phàm tiếp tục rơi lệ trong câm lặng, vặn vẹo đầu, quay sang nhìn hắn, “Tôi phải nói cảm ơn, ngài quá khen sao…”
“À, không có gì~” Vị vương gia nào đó trả lời xong lại ngã ngửa xuống, “Ha ha, không được, ta cứ thấy hình ảnh này là lại muốn cười…”
Hà Thiên Phàm phát điên, quay sang rống vào mặt Cô Thần, “Lôi cậu ta đi ra ngoài, có được không a a a? Lôi ngay ra có được không? Trước kia tôi mắt mù mới thấy cậu ta là mỹ nhân a a a!”
Cô Thần bất đắc dĩ nhìn người đang lăn qua lăn lại dưới sàn, bước qua dìu lấy.
Hà đại cầm thú bị trói chặt tứ chi trên giường, cái chăn mỏng vắt ngang chỉ che đến thắt lưng, để lộ đầy vết xanh xanh tím tím loang lổ khắp lồng ngực đủ để thấy ai đó vừa bị người chà đạp tàn nhẫn đến mức nào, lại đi cùng khuôn mặt cực độ đáng thương kia, chậc chậc, quả thật là vô cùng thê thảm, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu bên cạnh anh ta không có sự tồn tại của một người khác…
Cô Thần nhìn qua, ngoài tên cầm thú đang dang tay dang chân hình chữ đại mục rữa chiếm hơn phân nửa cái giường kia còn có một gốc nấm hương bé nhỏ, vô cùng nhu thuận sinh trưởng ở nửa góc giường còn lại, bộ dáng cực độ ngoan hiền, vẻ mặt cực kỳ thuần khiết, kết hợp cùng kẻ thoi thóp đang nằm ở nửa giường còn lại, hình ảnh muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu, bảo sao vị vương gia nào đó không lăn ra cười.
“Ngươi nói…” Long Tuấn Hạo nắm tay Cô Thần, chỉ vào tên cầm thú đang nằm trên giường, “Ngươi nói hắn là ăn được một nửa thì biến trở lại hay là ăn xong rồi mới biến?”
Cô Thần im lặng suy tư, “Không biết…”
Long Tuấn Hạo cắn cắn ngón tay, đi về phía giường, sau đó vòng sang, ngồi xuống bên cạnh tiểu nấm hương Tiểu Lam, thuần thục chào hỏi, “Xin chào, đồng chí nấm hương, chúng ta lại gặp nhau.”
Tiểu nấm hương lập tức nhìn hắn đầy sùng bái, “Không hổ là nhân viên cấp quốc gia nha, năng lực làm việc quả nhiên là cao siêu, tôi đã thay đổi nơi sinh trưởng rồi vậy mà các anh vẫn có thể tìm ra a.”
Vị vương gia nào đó vô cùng thản nhiên, cười ha hả gật đầu, “A, quá khen, quá khen, chúng ta dù sao cũng là cấp quốc gia nha~”
Tiểu nấm hương mắt long lanh đầy sùng bái nhìn hắn, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi, “Nhân viên nấm hương à, anh có thể đưa tôi về chỗ cũ không? Hoàn cảnh nơi này tệ quá, chỗ trước kia vẫn tốt hơn nhiều.”
Long Tuấn Hạo nhìn đống rác rưởi cỡ lớn cạnh bên, tiếp tục dẫn dắt, “Đồng chí nấm hương à, khi nào thì ngươi phát hiện ra hoàn cảnh nơi này không tốt?”
Tiểu nấm hương nghĩ nghĩ rồi ngoan ngoãn trả lời, “Không biết, lúc vừa chuyển đến đây, tôi có chợp mắt một chút để thích ứng với hoàn cảnh, sau khi tỉnh dậy thì đã biến thành thế này, hơn nữa trên người lại ẩm ướt, giống như có ai đã tưới nước cho tôi nha, đúng là người tốt mà.”
Long Tuấn Hạo nhìn bộ quần áo ngủ trên người Tiểu Lam, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái, quay đầu nhìn Cô Thần, “Ta đã biết, sau khi Vu Ngạo tắm rửa rồi ngủ thì hắn mới đi ra, nói cách khác, chính là sau khi làm xong,” Sau đó nhìn sang Hà Thiên Phàm, vội ho một tiếng, cực kỳ thuần khiết hỏi, “Bác sĩ Hà, ta nói có đúng không?”
Hà đại cầm thú yên lặng quay đầu đi nơi khác, ngửa mặt nhìn trần nhà, than thở, “Để cho tôi chết đi mà a a a!”
Tiếng nói kia quả thật là tê tâm liệt phế khiến tiểu nấm hương ở cạnh bên nhịn không được lên tiếng giáo dục, “Cái cậu nấm hương này, không được la lối om sòm như vậy, có nhân viên quốc gia ở đây, cậu phải chú ý hình tượng một chút chứ.”
Hà Thiên Phàm thiếu chút nữa nghẹn khí, tức giận đến trợn trắng mắt.
“Hả?” Vị “nhân viên quốc gia” nào đó lại ôm bụng cười lăn trên đất, “Ha ha ha… Quá là vui…” Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn độ cong khác thường trên khóe môi Cô Thần, “Này, ngươi nghe thấy hắn nói gì không?”
Cô Thần rút rút khóe miệng, vô cùng đồng tình nhìn sang Hà Thiên Phàm, “Nấm hương…”
“Đúng thế,” Long Tuấn Hạo lại vịn vào mép giường cười thêm một trận, sau đó vuốt mặt, ho một tiếng, lại trèo lên giường ngồi nghiêm chỉnh, hiền lành nhìn Hà Thiên Phàm, “Đồng chí Hà, hoan nghênh gia nhập gia tộc nấm hương chúng ta.”
Hà Thiên Phàm tiếp tục trợn trắng mắt.
Long Tuấn Hạo ngắm nghía một trận, sau đó quay đầu nhìn nấm hương Tiểu Lam, nhẹ giọng giáo dục, “Đồng chí nấm hương à, ngươi nói vậy là không đúng, tất cả mọi người là đồng loại nha, sao ngươi lại không chịu sinh trưởng ở cùng một chỗ với hắn chứ?”
Tiểu nấm hương cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, “Chính là, ngài xem thân thể cậu ta kìa, xanh xanh tím tím, sắp thối mất rồi…”
Long Tuấn Hạo yên lặng quay lại nhìn, đồng ý gật đầu, “Đúng là quá thảm…”
Hà đại cầm thú rốt cuộc cũng qua cơn hấp hối, thều thào nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là nấm hương… Nếu cậu không tin thì có thể cởi trói cho tôi…”
Tiểu nấm hương đặc biệt ngây thơ thuần khiết chớp mắt, “Đều là nấm hương lẽ ra cậu phải hiểu được rằng tôi đâu có nhúc nhích được, làm sao mà cởi trói cho cậu?”
“Lại nữa…” Hà Thiên Phàm lại đau lòng đến rơi nước mắt, “Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, cậu có nhúc nhích một chút cũng chẳng chết đâu.”
“Tôi không tin cậu đâu.” Tiểu nấm hương rụt rụt cổ, quệt quệt miệng, “Cậu có thối thì tự đi mà thối, đừng có kéo tôi theo…”
“Ha ha ha…” Long Tuấn Hạo lại cười phá lên, oai oái kêu, “Ôi, bụng của ta, đồng chí nấm hương à, ta nhất định tiến cử ngươi lên cấp quốc gia!”
“Thật hả?”
“Đúng thế đúng thế… Ha ha ha…”
Cô Thần nhìn ra bên ngoài một hồi, vì phòng ngừa chủ đề này tiến hóa càng thêm quỷ dị, rốt cuộc từ bi lên tiếng, “Sao cậu bị trói lâu thế này mà vẫn không có người tháo cho?”
“Bởi vì tên hỗn đản kia nói với mọi người bên ngoài là, trừ phi có mệnh lệnh của hắn, không thì dù có nghe thấy gì cũng không được vào.” Hà Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ bi phẫn giải thích, “Cho nên dù tôi có gào thét thế nào cũng vô ích, đều là tại tên hỗn đản kia, chết tiệt, lão tử nhất định phải làm thịt hắn a a a!”
“Cậu không được thô lỗ như thế,” Nấm hương Tiểu Lam lại nhíu nhíu mày, rất nghiêm túc dạy bảo, “Nếu không thì không xứng làm nấm hương.”
Hà Thiên Phàm càng thêm bi phẫn, “Lão tử vốn chẳng phải là nấm hương!”
“Vậy sao cậu lại cứ bất động thế này?”
“…” Hà Thiên Phàm lại lặng lẽ rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, “Đều do cậu hại…”
“Cậu… cậu… rõ ràng là vu khống trắng trợn…” Tiểu nấm hương nổi giận, “Chính mình tự thối nát còn vu oan giá họa cho người khác, hèn hạ, quá hèn hạ…” Nói xong liền quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, “Nhân viên nấm hương, ngài đừng tin lời cậu ta nói.”
“Ừ, ta không tin, không tin.” Long Tuấn Hạo run run tay, nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Lam, thâm tình nói, “Ta chỉ tin một mình nấm hương ngươi.”
“Cám ơn ngài, nhân viên nấm hương,” Tiểu nấm hương vô cùng cảm động, nắm lấy tay Long Tuấn Hạo, sau đó nhìn thoáng qua tên cầm thú nào đó, nói với hắn, “Ngài có thể đổi chỗ giúp tôi không, tôi thật sự là không chịu nổi cậu ta nữa.”
“Vậy được rồi,” Long Tuấn Hạo cười cười đứng dậy, ho khan một tiếng, chắp tay nhìn xa xăm, “Những nhân viên cấp quốc gia như chúng ta mỗi người đều biết một loại di động đại pháp, chỉ cần ta vỗ nhẹ lên mũ mỗi gốc nấm hương thì gốc nấm hương đó có thể tự do di chuyển.”
“Thật sao?” Hai mắt tiểu nấm hương lập tức tỏa sáng, “Cái kia, nhân viên nấm hương à, ngài hãy vỗ ta một cái xem.”
“Được thôi.” Long Tuấn Hạo điềm tĩnh gật đầu, nhanh chóng vỗ nhẹ một cái lên đầu tiểu nấm hương, “Được rồi, giờ thì chạy nhanh lên, ngươi không có nhiều thời gian đâu.”
“Được!” Tiểu nấm hương vừa dứt lời liền nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến góc phòng quen thuộc, yên lặng ngồi xổm xuống, cảm động nói, “Cảm giác được trở về nhà thật tốt!”
Long Tuấn Hạo vỗ tay, “OK.”
Khóe miệng Cô Thần co rút, “…Thủ pháp giải quyết bọn họ của em ngày càng thành thạo nhanh chóng, giống như sắp tu luyện thành tinh rồi.”
Long Tuấn Hạo chắp tay, “Quá khen quá khen.” Dứt lời liền ngó tới Hà Thiên Phàm, tiến đến cạnh giường, “Được rồi, giờ ta sẽ cởi trói cho ngươi, cho nên phải biết ơn ta đó, đừng có mà giúp đỡ ngoại nhân đối phó ta nha.”
Hà Thiên Phàm tự nhiên là biết hắn đang nói đến Lôi Nham, bèn nói, “Đã biết đã biết, cậu cởi trói nhanh lên, lần này tôi nhất định không tha cho tên hỗn đản kia!”
Long Tuấn Hạo dừng một chút, “Ngươi lại muốn trói tiểu nấm hương sao?”
“Đúng!” Hà Thiên Phàm phẫn hận nói, “Lần này dù cậu ta có khóc lóc tôi cũng sẽ không thả ra! Lão tử muốn tìm tên hỗn đản kia báo thù!”
Long Tuấn Hạo trầm mặc, hắn quay đầu nhìn tiểu nấm hương đang nhu thuận ngồi trong góc, đem tính mạng của mình cùng trinh tiết của Vu Ngạo bày lên bàn cân, thoáng cân nhắc một tí, quyết đoán lựa chọn cái đầu tiên, tiếp tục cởi dây thừng.
Hà Thiên Phàm giương mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy cái cổ trắng nõn cùng những đường cong tuyệt đẹp của Long Tuấn Hạo, hơn nữa lúc này hắn đang cúi người, cổ áo rộng thùng thình mở rộng ra, để lộ xương quai xanh cùng làn da non mềm trắng mịn, tên cầm thú nào đó nhìn xem thất thần, miệng hé mở, nước miếng rầm rầm chảy xuống.
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Cầm thú, tự gây nghiệt không thể sống a…”
Hà Thiên Phàm còn chưa khép miệng lại, Cô Thần đã đi tới, kéo Long Tuấn Hạo ra ngoài, thuận tiện ném lại một câu, “Tạm biệt.”
“Đừng… Đừng a…” Hà Thiên Phàm lập tức bị dọa đến trắng mặt, “Tôi tôi tôi sai rồi, tôi thề tôi nhất định không hợp tác với Lôi Nham a, cho nên cứu cứu tôi đã a a a!”
Cô Thần tiếp tục đi, Long Tuấn Hạo chần chờ một lát, kéo kéo tay Cô Thần, “Hắn thề rồi kìa…”
Cô Thần nhìn nhìn Long Tuấn Hạo, rồi mới miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, tôi sẽ bảo người khác đến cởi trói cho cậu.”
Hà Thiên Phàm lập tức cảm kích gật đầu, “Cảm ơn, cảm ơn.”
Cô Thần bèn nắm tay Long Tuấn Hạo bước ra ngoài.
Tiểu viện của Long Tuấn Hạo và Vu Ngạo được bố trí ở hai đầu của viện an dưỡng, từ bên này sang bên kia phải đi qua một cái sân rộng. Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua tiểu đình, Túc Tòng đang đứng ở đó, tựa vào lan can, nhìn xa xăm, không hề quay đầu lại, mà phía sau cậu có một nam nhân mặc âu phục màu đen, tóc cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Túc Tòng cực kỳ phức tạp, bên ngoài đình có khoảng năm sáu bảo tiêu mặc đồ đen đứng thủ vệ, trông vô cùng có khí khái.
Vị vương gia nào đó há to miệng, “Người kia chính là anh trai của Túc Tòng? Quá soái, quá khốc, cái cảnh tượng này, nếu trên tay mỗi người đều cầm súng thì đúng thật là lão đại xã hội đen a.” Hắn giương mắt nhìn Cô Thần, “À mà, anh trai hắn làm gì thế?”
“Gia tộc của bọn họ khá lớn, sản nghiệp cũng nhiều.” Cô Thần nói, “Nếu muốn nói đến sản nghiệp lớn nhất thì phải là súng ống đạn dược, bọn họ buôn bán vũ khí hợp pháp.”
Long Tuấn Hạo vội vàng nhìn lại lần nữa, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, “Buôn bán vũ khí sao, đây là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy đó nha!”
“…”
Túc Thanh cũng chú ý đến Cô Thần cùng Long Tuấn Hạo, khẽ gật đầu với Cô Thần, sau đó liếc nhìn sang Vị vương gia nào đó, con ngươi hơi híp lại.
Cô Thần lập tức kéo Long Tuấn Hạo đến bên cạnh, nhìn Túc Thanh một cái rồi tiếp tục bước đi.
Long Tuấn Hạo nhịn không được hỏi, “Sao thế?”
“Cuộc chiến lúc nãy là do Lôi Nham chủ mưu, mục đích là bắt em nên trong mắt Túc Thanh, vì em nên Túc Tòng mới rơi vào nguy hiểm.” Cô Thần giải thích, “Bởi vậy nếu như cần thiết, anh ta có thể giết em hoặc trói em lại, quẳng cho Lôi Nham.”
Long Tuấn Hạo bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế, xem ra hắn rất yêu thương Túc Tòng nha, coi bộ quan hệ của hai huynh đệ nhà này rất tốt.”
“…” Cô Thần nói, “Ngoan, em nói sai trọng điểm rồi.”
“Trọng điểm gì?” Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, nói thầm, “Hết ngươi đến sát thủ rồi lại Vu Ngạo, giờ thì phát triển thành đấu súng với Túc Thanh… Hừ, tiện dân, bản Vương nói cho ngươi biết, bản Vương đã sớm bị các ngươi giết đến chết lặng rồi, một ngày nào đó bản Vương sẽ tự lực cánh sinh, nổ banh cái viện an dưỡng này rồi rời đi, nhất định sẽ kiếm được một đồng tiền, chiêu binh mãi mã đi diệt hắn.” Hắn nắm tay hừ hừ hai tiếng, “Nếu không thì bản Vương sẽ tậu một chiếc xe tăng, cán bẹp đám vô lại các ngươi! Đúng thế, cán bẹp dí luôn!”
“…”
Long Tuấn Hạo tiếp tục hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên áp sát đến bên người Cô Thần, “Ngươi và Túc Thanh là bằng hữu đúng không? Cho nên ta sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đúng không? Đúng không?”
“…” Cô Thần nói, “Đúng vậy, vừa rồi anh ta đã biết thái độ của anh, nên em sẽ không sao cả, bất quá anh đoán trước khi đến đây, anh ta hẳn đã tìm Lôi Nham trước.”
“Tìm Lôi Nham làm gì?”
“Nói bóng nói gió một chút, để Lôi Nham đừng thương tổn Túc Tòng.”
“A, vậy hắn sẽ nghe lời chứ?”
“Sẽ, hai người họ là đối tác làm ăn, có liên lụy rất nhiều lợi ích nên Lôi Nham sẽ không đắc tội Túc Thanh.”
Vị vương gia nào đó hai mắt sáng ngời, “Vậy hắn sẽ thu tay lại sao?”
“Không biết.”
Long Tuấn Hạo suy sụp bả vai, ỉu xìu một lát lại ngẩng đầu lần nữa, “Chẳng sao cả, bản Vương sẽ tự lực cánh sinh, dù sao hiện giờ ta đã nắm thóp được Hà Thiên Phàm rồi.”
Cô Thần xoa xoa đầu của hắn, “Chuyện này cũng chưa chắc nha.”
“Sao lại chưa chắc?” Long Tuấn Hạo trừng mắt, “Ta cũng không tin Hà Thiên Phàm sẽ nghe lời Vu Ngạo!”
Cô Thần xoa xoa mặt hắn, “Em có nghe qua hội chứng Stockholm bao giờ chưa?”
Long Tuấn Hạo tiếp tục trừng mắt, “Đó là cái gì?”
“Là hội chứng tâm lý mà người bị hại sinh ra tình cảm với kẻ phạm tội, thậm chí là giúp đỡ kẻ phạm tội.”
“Còn có thứ này sao?” Long Tuấn Hạo nổi giận, “Quả thật là tiện!”
“Đây là một hội chứng.” Cô Thần kiên nhẫn giải thích, “Anh chỉ nói là có khả năng, chưa nói là nhất định sẽ xảy ra.”
“Có khả năng xảy ra cũng không được,” Long Tuấn Hạo gạt tay Cô Thần ra, bắt đầu đi qua đi lại, rồi bỗng nhiên ngừng lại, ngước lên, “Ngươi nói nếu giờ ta bảo Hà Thiên Phàm thôi miên Vu Ngạo, biến hắn trở thành người của chúng ta thì có được hay không?”
Cô Thần khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn, “Bộ não của em rốt cuộc cấu tạo như thế nào vậy?”
“Mặc kệ ta, ta cảm thấy ý tưởng này rất hay, được rồi, giờ ta đi ngay.” Long Tuấn Hạo nói xong quay đầu bỏ chạy, chỉ một lát sau đã đến chỗ của Vu Ngạo, lúc này Hà Thiên Phàm đang tìm một cái áo ngủ mặc vào, sau đó hùng hổ cầm dây thừng, chuẩn bị vào trói người.
Long Tuấn Hạo lập tức bổ nhào qua ôm chặt cánh tay Hà Thiên Phàm, kéo người vào góc tối, trình bày lại ý tưởng của mình, “Ngươi xem có được không?”
Hà Thiên Phàm dùng ánh mắt như nhìn thấy quái thú nhìn hắn.
“Rốt cuộc là có được hay không a?”
Hà đại cầm thú nghĩ nghĩ, híp híp mắt, “Để thử xem, hắc hắc, thuận tiện lại thôi miên tên chết tiệt kia yêu mến lão tử, ngược thân lại thêm ngược tâm, a ha ha ha…”
Long Tuấn Hạo bị dọa sợ, lập tức buông tay người nào đó ra, hoảng hốt bay về phòng, lại gặp phải đồng chí La Dịch, người vừa đàm phán cùng Lê Hiên xong, ở giữa sân.
Đồng chí nào đó nhìn thấy vị vương gia nào ấy liền cười ha hả chào hỏi, “Ô, Vương gia ngài đang làm gì thế?”
Vị vương gia nào đó nhìn thoáng qua anh một cái, thì thào, “Nghiệp chướng của bản vương a…”
“A, không có việc gì,” Đồng chí La Dịch cười ha hả nói, “Ngài thường xuyên gây nghiệp chướng, chúng ta cũng sớm quen rồi.”
“…”
La Dịch nhìn hắn, “Tôi đi đây, trở về Cục Cảnh sát.”
Long Tuấn Hạo rốt cuộc cũng hoàn hồn một tí, “Không về nhà sao?”
“Không a, tôi còn chưa trả súng, nãy giờ bị gọi điện hối thúc liên hồi rồi, với lại súng lại thiếu mất một viên đạn, ai…”
Long Tuấn Hạo nhìn không được hỏi, “Liệu có sao không?”
“Không sao,” La Dịch khoát tay, “Tôi đã gọi điện cho cấp dưới, bảo họ mang một viên đạn đến, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ngươi chơi ăn gian.”
“Tôi thích thế đó~,” La Dịch vẫy vẫy chào, “Được rồi, tôi đi đây, lát nữa lại về.”
“Ngươi trở lại làm gì?”
“Ngủ lại, tôi sợ buổi tối cậu ấy sẽ gặp chuyện gì đó.”
“Đồng chí La Dịch,” Long Tuấn Hạo nói, “Các ngươi định ngủ ở trên cùng một cái giường sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì gần hai năm nay hai người chưa từng ngủ chung đúng không?”
“Đúng thế a,” La Dịch gật đầu, “Cậu cảm thấy…”
Long Tuấn Hạo ngắt ngang, “Ta cảm thấy Sở Kiên rất nguy hiểm…”
“Sao lại thế được, thả lỏng đi, Lê Hiện đã nói tình trạng của cậu ấy bây giờ lúc tốt lúc xấu, nếu cậu ấy là Dịch sao tôi có thể xuống tay a, cậu ấy còn chưa nói không định giết tôi này.”
“Còn nếu hắn là thiên sư thì sao?”
“Tôi đây cũng chẳng đành lòng ra tay nha…” Đồng chí La Dịch buồn bã nói, “Tôi thật lòng là sợ buổi tối cậu ấy có chuyện mới đến đây a, thật đó, tuy là tôi chưa được chạm vào lão bà lâu lắm rồi…”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ta không tin ngươi.”
“…Không tin cũng chẳng sao a, được rồi, tôi đi nha.” La Dịch nhìn điện thoại lại bắt đầu réo điên cuồng, phất phất tay với hắn, quay đầu bước đi, chuẩn bị đến Cục Cảnh sát nhận mệnh nghe phê bình, giáo dục.
Long Tuấn Hạo yên lặng nhìn vị đại ca xã hội đen kiêm cảnh sát nào đó, sau đó lặng lẽ quay đầu trở về, nghĩ thầm hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện… Hắn phải nhanh trở về phòng nghỉ ngơi, mệt mỏi rồi.
Chỉ thấy Cô Thần đang dùng một tư thế vô cùng quen thuộc, vứt bỏ số của cải cuối cùng của hắn.
“…” Long Tuấn Hạo phát điên, “Tiện dân, ngươi cút ra ngoài cho bản vương a a a!”
Lời tác giả:
Mỗ Thường: Lại nói đồng chí La Dịch, cậu phải chăm sóc lão bà nhà mình cho tốt nha ~
La Dịch nắm tay: Tôi biết rồi, lại nói người là mẹ của ta, là mẹ ruột a…
Mỗ Thường gật đầu: … Cho nên?
La Dịch: Tôi chưa được chạm vào lão bà lâu lắm rồi đó… Thật sự đó a a a!
Mỗ Thường: …Cậu bị dục hỏa đốt người sao?
La Dịch gật đầu.
Mỗ Thường: Kỳ thật cậu có thể cưỡng gian Hà Thiên Phàm 100 lần mà~
La Dịch tức giận: Lão tử không thèm!
Mỗ Thường: Cái kia… Lê Hiên?
La Dịch nổi da gà lạnh lẽo: Lại càng không muốn!
Mỗ Thường tiếp tục suy nghĩ.
La Dịch nịnh nọt: Liền chọn Sở Kiên a, tôi làm cậu ấy 100 lần cũng được, được không?
Mỗ Thường: …
“Cởi ra… cho tôi!” Hà Thiên Phàm nằm ngửa trên giường, nhìn hai kẻ rõ ràng tới đây xem kịch vui, cũng không còn tinh lực bận tâm đến mặt mũi, run run rẩy rẩy cầu xin.
Long Tuấn Hạo vừa nhìn thoáng qua lại lập tức ôm bụng, cười lăn lộn trên mặt đất, “Ha ha ha…”
“Cậu không cần cười…” Hà đại cầm thú hơi thở mong manh, đáng thương không sao tả xiết nói, “Cởi bỏ… nhanh lên…” Sau đó liếc qua Cô Thần, người đang rút rút khóe miệng, ngơ ngác nhìn quang cảnh trong phòng.
Hà đại cầm thú chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, “Bác sĩ Cô…”
Cô Thần rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Vị vương gia nào đó đang cười đến run hết cả người, lẩy bẩy vươn móng vuốt, “Đợi… đợi đã…” Vừa nói vừa run run rẩy rẩy vịn tay vào mép giường, từ từ bò lên, chậm rãi lết đến ngồi bên cạnh Hà Thiên Phàm, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vuốt mặt, thay bộ dạng cực kỳ bi thống nói, “Bác sĩ Hà… sao trên người ngươi lại có những vết thương thê thảm thế này, a? Ha ha ha… Ôi…” Nói xong lại không thể ức chế cười phá lên, lăn lốc rơi xuống đất.
Hà Thiên Phàm câm nín ngước nhìn trần nhà, rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Nếu cậu không chịu giúp thì hãy đi đi… Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu…”
“Không được, ta mà đi thì ai sẽ mở trói cho ngươi?” Vị vương gia nào đó lại run rẩy vịn tay vào mép giường, ngồi xổm dưới đất ngước đầu nhìn lên, “Bác sĩ Hà à… Thật ra bộ dạng của ngươi lúc này cũng rất là quyến rũ… Quyến rũ cực kỳ…”
Hà Thiên Phàm tiếp tục rơi lệ trong câm lặng, vặn vẹo đầu, quay sang nhìn hắn, “Tôi phải nói cảm ơn, ngài quá khen sao…”
“À, không có gì~” Vị vương gia nào đó trả lời xong lại ngã ngửa xuống, “Ha ha, không được, ta cứ thấy hình ảnh này là lại muốn cười…”
Hà Thiên Phàm phát điên, quay sang rống vào mặt Cô Thần, “Lôi cậu ta đi ra ngoài, có được không a a a? Lôi ngay ra có được không? Trước kia tôi mắt mù mới thấy cậu ta là mỹ nhân a a a!”
Cô Thần bất đắc dĩ nhìn người đang lăn qua lăn lại dưới sàn, bước qua dìu lấy.
Hà đại cầm thú bị trói chặt tứ chi trên giường, cái chăn mỏng vắt ngang chỉ che đến thắt lưng, để lộ đầy vết xanh xanh tím tím loang lổ khắp lồng ngực đủ để thấy ai đó vừa bị người chà đạp tàn nhẫn đến mức nào, lại đi cùng khuôn mặt cực độ đáng thương kia, chậc chậc, quả thật là vô cùng thê thảm, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu bên cạnh anh ta không có sự tồn tại của một người khác…
Cô Thần nhìn qua, ngoài tên cầm thú đang dang tay dang chân hình chữ đại mục rữa chiếm hơn phân nửa cái giường kia còn có một gốc nấm hương bé nhỏ, vô cùng nhu thuận sinh trưởng ở nửa góc giường còn lại, bộ dáng cực độ ngoan hiền, vẻ mặt cực kỳ thuần khiết, kết hợp cùng kẻ thoi thóp đang nằm ở nửa giường còn lại, hình ảnh muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu, bảo sao vị vương gia nào đó không lăn ra cười.
“Ngươi nói…” Long Tuấn Hạo nắm tay Cô Thần, chỉ vào tên cầm thú đang nằm trên giường, “Ngươi nói hắn là ăn được một nửa thì biến trở lại hay là ăn xong rồi mới biến?”
Cô Thần im lặng suy tư, “Không biết…”
Long Tuấn Hạo cắn cắn ngón tay, đi về phía giường, sau đó vòng sang, ngồi xuống bên cạnh tiểu nấm hương Tiểu Lam, thuần thục chào hỏi, “Xin chào, đồng chí nấm hương, chúng ta lại gặp nhau.”
Tiểu nấm hương lập tức nhìn hắn đầy sùng bái, “Không hổ là nhân viên cấp quốc gia nha, năng lực làm việc quả nhiên là cao siêu, tôi đã thay đổi nơi sinh trưởng rồi vậy mà các anh vẫn có thể tìm ra a.”
Vị vương gia nào đó vô cùng thản nhiên, cười ha hả gật đầu, “A, quá khen, quá khen, chúng ta dù sao cũng là cấp quốc gia nha~”
Tiểu nấm hương mắt long lanh đầy sùng bái nhìn hắn, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi, “Nhân viên nấm hương à, anh có thể đưa tôi về chỗ cũ không? Hoàn cảnh nơi này tệ quá, chỗ trước kia vẫn tốt hơn nhiều.”
Long Tuấn Hạo nhìn đống rác rưởi cỡ lớn cạnh bên, tiếp tục dẫn dắt, “Đồng chí nấm hương à, khi nào thì ngươi phát hiện ra hoàn cảnh nơi này không tốt?”
Tiểu nấm hương nghĩ nghĩ rồi ngoan ngoãn trả lời, “Không biết, lúc vừa chuyển đến đây, tôi có chợp mắt một chút để thích ứng với hoàn cảnh, sau khi tỉnh dậy thì đã biến thành thế này, hơn nữa trên người lại ẩm ướt, giống như có ai đã tưới nước cho tôi nha, đúng là người tốt mà.”
Long Tuấn Hạo nhìn bộ quần áo ngủ trên người Tiểu Lam, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái, quay đầu nhìn Cô Thần, “Ta đã biết, sau khi Vu Ngạo tắm rửa rồi ngủ thì hắn mới đi ra, nói cách khác, chính là sau khi làm xong,” Sau đó nhìn sang Hà Thiên Phàm, vội ho một tiếng, cực kỳ thuần khiết hỏi, “Bác sĩ Hà, ta nói có đúng không?”
Hà đại cầm thú yên lặng quay đầu đi nơi khác, ngửa mặt nhìn trần nhà, than thở, “Để cho tôi chết đi mà a a a!”
Tiếng nói kia quả thật là tê tâm liệt phế khiến tiểu nấm hương ở cạnh bên nhịn không được lên tiếng giáo dục, “Cái cậu nấm hương này, không được la lối om sòm như vậy, có nhân viên quốc gia ở đây, cậu phải chú ý hình tượng một chút chứ.”
Hà Thiên Phàm thiếu chút nữa nghẹn khí, tức giận đến trợn trắng mắt.
“Hả?” Vị “nhân viên quốc gia” nào đó lại ôm bụng cười lăn trên đất, “Ha ha ha… Quá là vui…” Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn độ cong khác thường trên khóe môi Cô Thần, “Này, ngươi nghe thấy hắn nói gì không?”
Cô Thần rút rút khóe miệng, vô cùng đồng tình nhìn sang Hà Thiên Phàm, “Nấm hương…”
“Đúng thế,” Long Tuấn Hạo lại vịn vào mép giường cười thêm một trận, sau đó vuốt mặt, ho một tiếng, lại trèo lên giường ngồi nghiêm chỉnh, hiền lành nhìn Hà Thiên Phàm, “Đồng chí Hà, hoan nghênh gia nhập gia tộc nấm hương chúng ta.”
Hà Thiên Phàm tiếp tục trợn trắng mắt.
Long Tuấn Hạo ngắm nghía một trận, sau đó quay đầu nhìn nấm hương Tiểu Lam, nhẹ giọng giáo dục, “Đồng chí nấm hương à, ngươi nói vậy là không đúng, tất cả mọi người là đồng loại nha, sao ngươi lại không chịu sinh trưởng ở cùng một chỗ với hắn chứ?”
Tiểu nấm hương cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, “Chính là, ngài xem thân thể cậu ta kìa, xanh xanh tím tím, sắp thối mất rồi…”
Long Tuấn Hạo yên lặng quay lại nhìn, đồng ý gật đầu, “Đúng là quá thảm…”
Hà đại cầm thú rốt cuộc cũng qua cơn hấp hối, thều thào nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là nấm hương… Nếu cậu không tin thì có thể cởi trói cho tôi…”
Tiểu nấm hương đặc biệt ngây thơ thuần khiết chớp mắt, “Đều là nấm hương lẽ ra cậu phải hiểu được rằng tôi đâu có nhúc nhích được, làm sao mà cởi trói cho cậu?”
“Lại nữa…” Hà Thiên Phàm lại đau lòng đến rơi nước mắt, “Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, cậu có nhúc nhích một chút cũng chẳng chết đâu.”
“Tôi không tin cậu đâu.” Tiểu nấm hương rụt rụt cổ, quệt quệt miệng, “Cậu có thối thì tự đi mà thối, đừng có kéo tôi theo…”
“Ha ha ha…” Long Tuấn Hạo lại cười phá lên, oai oái kêu, “Ôi, bụng của ta, đồng chí nấm hương à, ta nhất định tiến cử ngươi lên cấp quốc gia!”
“Thật hả?”
“Đúng thế đúng thế… Ha ha ha…”
Cô Thần nhìn ra bên ngoài một hồi, vì phòng ngừa chủ đề này tiến hóa càng thêm quỷ dị, rốt cuộc từ bi lên tiếng, “Sao cậu bị trói lâu thế này mà vẫn không có người tháo cho?”
“Bởi vì tên hỗn đản kia nói với mọi người bên ngoài là, trừ phi có mệnh lệnh của hắn, không thì dù có nghe thấy gì cũng không được vào.” Hà Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ bi phẫn giải thích, “Cho nên dù tôi có gào thét thế nào cũng vô ích, đều là tại tên hỗn đản kia, chết tiệt, lão tử nhất định phải làm thịt hắn a a a!”
“Cậu không được thô lỗ như thế,” Nấm hương Tiểu Lam lại nhíu nhíu mày, rất nghiêm túc dạy bảo, “Nếu không thì không xứng làm nấm hương.”
Hà Thiên Phàm càng thêm bi phẫn, “Lão tử vốn chẳng phải là nấm hương!”
“Vậy sao cậu lại cứ bất động thế này?”
“…” Hà Thiên Phàm lại lặng lẽ rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, “Đều do cậu hại…”
“Cậu… cậu… rõ ràng là vu khống trắng trợn…” Tiểu nấm hương nổi giận, “Chính mình tự thối nát còn vu oan giá họa cho người khác, hèn hạ, quá hèn hạ…” Nói xong liền quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, “Nhân viên nấm hương, ngài đừng tin lời cậu ta nói.”
“Ừ, ta không tin, không tin.” Long Tuấn Hạo run run tay, nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Lam, thâm tình nói, “Ta chỉ tin một mình nấm hương ngươi.”
“Cám ơn ngài, nhân viên nấm hương,” Tiểu nấm hương vô cùng cảm động, nắm lấy tay Long Tuấn Hạo, sau đó nhìn thoáng qua tên cầm thú nào đó, nói với hắn, “Ngài có thể đổi chỗ giúp tôi không, tôi thật sự là không chịu nổi cậu ta nữa.”
“Vậy được rồi,” Long Tuấn Hạo cười cười đứng dậy, ho khan một tiếng, chắp tay nhìn xa xăm, “Những nhân viên cấp quốc gia như chúng ta mỗi người đều biết một loại di động đại pháp, chỉ cần ta vỗ nhẹ lên mũ mỗi gốc nấm hương thì gốc nấm hương đó có thể tự do di chuyển.”
“Thật sao?” Hai mắt tiểu nấm hương lập tức tỏa sáng, “Cái kia, nhân viên nấm hương à, ngài hãy vỗ ta một cái xem.”
“Được thôi.” Long Tuấn Hạo điềm tĩnh gật đầu, nhanh chóng vỗ nhẹ một cái lên đầu tiểu nấm hương, “Được rồi, giờ thì chạy nhanh lên, ngươi không có nhiều thời gian đâu.”
“Được!” Tiểu nấm hương vừa dứt lời liền nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến góc phòng quen thuộc, yên lặng ngồi xổm xuống, cảm động nói, “Cảm giác được trở về nhà thật tốt!”
Long Tuấn Hạo vỗ tay, “OK.”
Khóe miệng Cô Thần co rút, “…Thủ pháp giải quyết bọn họ của em ngày càng thành thạo nhanh chóng, giống như sắp tu luyện thành tinh rồi.”
Long Tuấn Hạo chắp tay, “Quá khen quá khen.” Dứt lời liền ngó tới Hà Thiên Phàm, tiến đến cạnh giường, “Được rồi, giờ ta sẽ cởi trói cho ngươi, cho nên phải biết ơn ta đó, đừng có mà giúp đỡ ngoại nhân đối phó ta nha.”
Hà Thiên Phàm tự nhiên là biết hắn đang nói đến Lôi Nham, bèn nói, “Đã biết đã biết, cậu cởi trói nhanh lên, lần này tôi nhất định không tha cho tên hỗn đản kia!”
Long Tuấn Hạo dừng một chút, “Ngươi lại muốn trói tiểu nấm hương sao?”
“Đúng!” Hà Thiên Phàm phẫn hận nói, “Lần này dù cậu ta có khóc lóc tôi cũng sẽ không thả ra! Lão tử muốn tìm tên hỗn đản kia báo thù!”
Long Tuấn Hạo trầm mặc, hắn quay đầu nhìn tiểu nấm hương đang nhu thuận ngồi trong góc, đem tính mạng của mình cùng trinh tiết của Vu Ngạo bày lên bàn cân, thoáng cân nhắc một tí, quyết đoán lựa chọn cái đầu tiên, tiếp tục cởi dây thừng.
Hà Thiên Phàm giương mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy cái cổ trắng nõn cùng những đường cong tuyệt đẹp của Long Tuấn Hạo, hơn nữa lúc này hắn đang cúi người, cổ áo rộng thùng thình mở rộng ra, để lộ xương quai xanh cùng làn da non mềm trắng mịn, tên cầm thú nào đó nhìn xem thất thần, miệng hé mở, nước miếng rầm rầm chảy xuống.
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Cầm thú, tự gây nghiệt không thể sống a…”
Hà Thiên Phàm còn chưa khép miệng lại, Cô Thần đã đi tới, kéo Long Tuấn Hạo ra ngoài, thuận tiện ném lại một câu, “Tạm biệt.”
“Đừng… Đừng a…” Hà Thiên Phàm lập tức bị dọa đến trắng mặt, “Tôi tôi tôi sai rồi, tôi thề tôi nhất định không hợp tác với Lôi Nham a, cho nên cứu cứu tôi đã a a a!”
Cô Thần tiếp tục đi, Long Tuấn Hạo chần chờ một lát, kéo kéo tay Cô Thần, “Hắn thề rồi kìa…”
Cô Thần nhìn nhìn Long Tuấn Hạo, rồi mới miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, tôi sẽ bảo người khác đến cởi trói cho cậu.”
Hà Thiên Phàm lập tức cảm kích gật đầu, “Cảm ơn, cảm ơn.”
Cô Thần bèn nắm tay Long Tuấn Hạo bước ra ngoài.
Tiểu viện của Long Tuấn Hạo và Vu Ngạo được bố trí ở hai đầu của viện an dưỡng, từ bên này sang bên kia phải đi qua một cái sân rộng. Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua tiểu đình, Túc Tòng đang đứng ở đó, tựa vào lan can, nhìn xa xăm, không hề quay đầu lại, mà phía sau cậu có một nam nhân mặc âu phục màu đen, tóc cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Túc Tòng cực kỳ phức tạp, bên ngoài đình có khoảng năm sáu bảo tiêu mặc đồ đen đứng thủ vệ, trông vô cùng có khí khái.
Vị vương gia nào đó há to miệng, “Người kia chính là anh trai của Túc Tòng? Quá soái, quá khốc, cái cảnh tượng này, nếu trên tay mỗi người đều cầm súng thì đúng thật là lão đại xã hội đen a.” Hắn giương mắt nhìn Cô Thần, “À mà, anh trai hắn làm gì thế?”
“Gia tộc của bọn họ khá lớn, sản nghiệp cũng nhiều.” Cô Thần nói, “Nếu muốn nói đến sản nghiệp lớn nhất thì phải là súng ống đạn dược, bọn họ buôn bán vũ khí hợp pháp.”
Long Tuấn Hạo vội vàng nhìn lại lần nữa, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, “Buôn bán vũ khí sao, đây là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy đó nha!”
“…”
Túc Thanh cũng chú ý đến Cô Thần cùng Long Tuấn Hạo, khẽ gật đầu với Cô Thần, sau đó liếc nhìn sang Vị vương gia nào đó, con ngươi hơi híp lại.
Cô Thần lập tức kéo Long Tuấn Hạo đến bên cạnh, nhìn Túc Thanh một cái rồi tiếp tục bước đi.
Long Tuấn Hạo nhịn không được hỏi, “Sao thế?”
“Cuộc chiến lúc nãy là do Lôi Nham chủ mưu, mục đích là bắt em nên trong mắt Túc Thanh, vì em nên Túc Tòng mới rơi vào nguy hiểm.” Cô Thần giải thích, “Bởi vậy nếu như cần thiết, anh ta có thể giết em hoặc trói em lại, quẳng cho Lôi Nham.”
Long Tuấn Hạo bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế, xem ra hắn rất yêu thương Túc Tòng nha, coi bộ quan hệ của hai huynh đệ nhà này rất tốt.”
“…” Cô Thần nói, “Ngoan, em nói sai trọng điểm rồi.”
“Trọng điểm gì?” Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, nói thầm, “Hết ngươi đến sát thủ rồi lại Vu Ngạo, giờ thì phát triển thành đấu súng với Túc Thanh… Hừ, tiện dân, bản Vương nói cho ngươi biết, bản Vương đã sớm bị các ngươi giết đến chết lặng rồi, một ngày nào đó bản Vương sẽ tự lực cánh sinh, nổ banh cái viện an dưỡng này rồi rời đi, nhất định sẽ kiếm được một đồng tiền, chiêu binh mãi mã đi diệt hắn.” Hắn nắm tay hừ hừ hai tiếng, “Nếu không thì bản Vương sẽ tậu một chiếc xe tăng, cán bẹp đám vô lại các ngươi! Đúng thế, cán bẹp dí luôn!”
“…”
Long Tuấn Hạo tiếp tục hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên áp sát đến bên người Cô Thần, “Ngươi và Túc Thanh là bằng hữu đúng không? Cho nên ta sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đúng không? Đúng không?”
“…” Cô Thần nói, “Đúng vậy, vừa rồi anh ta đã biết thái độ của anh, nên em sẽ không sao cả, bất quá anh đoán trước khi đến đây, anh ta hẳn đã tìm Lôi Nham trước.”
“Tìm Lôi Nham làm gì?”
“Nói bóng nói gió một chút, để Lôi Nham đừng thương tổn Túc Tòng.”
“A, vậy hắn sẽ nghe lời chứ?”
“Sẽ, hai người họ là đối tác làm ăn, có liên lụy rất nhiều lợi ích nên Lôi Nham sẽ không đắc tội Túc Thanh.”
Vị vương gia nào đó hai mắt sáng ngời, “Vậy hắn sẽ thu tay lại sao?”
“Không biết.”
Long Tuấn Hạo suy sụp bả vai, ỉu xìu một lát lại ngẩng đầu lần nữa, “Chẳng sao cả, bản Vương sẽ tự lực cánh sinh, dù sao hiện giờ ta đã nắm thóp được Hà Thiên Phàm rồi.”
Cô Thần xoa xoa đầu của hắn, “Chuyện này cũng chưa chắc nha.”
“Sao lại chưa chắc?” Long Tuấn Hạo trừng mắt, “Ta cũng không tin Hà Thiên Phàm sẽ nghe lời Vu Ngạo!”
Cô Thần xoa xoa mặt hắn, “Em có nghe qua hội chứng Stockholm bao giờ chưa?”
Long Tuấn Hạo tiếp tục trừng mắt, “Đó là cái gì?”
“Là hội chứng tâm lý mà người bị hại sinh ra tình cảm với kẻ phạm tội, thậm chí là giúp đỡ kẻ phạm tội.”
“Còn có thứ này sao?” Long Tuấn Hạo nổi giận, “Quả thật là tiện!”
“Đây là một hội chứng.” Cô Thần kiên nhẫn giải thích, “Anh chỉ nói là có khả năng, chưa nói là nhất định sẽ xảy ra.”
“Có khả năng xảy ra cũng không được,” Long Tuấn Hạo gạt tay Cô Thần ra, bắt đầu đi qua đi lại, rồi bỗng nhiên ngừng lại, ngước lên, “Ngươi nói nếu giờ ta bảo Hà Thiên Phàm thôi miên Vu Ngạo, biến hắn trở thành người của chúng ta thì có được hay không?”
Cô Thần khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn, “Bộ não của em rốt cuộc cấu tạo như thế nào vậy?”
“Mặc kệ ta, ta cảm thấy ý tưởng này rất hay, được rồi, giờ ta đi ngay.” Long Tuấn Hạo nói xong quay đầu bỏ chạy, chỉ một lát sau đã đến chỗ của Vu Ngạo, lúc này Hà Thiên Phàm đang tìm một cái áo ngủ mặc vào, sau đó hùng hổ cầm dây thừng, chuẩn bị vào trói người.
Long Tuấn Hạo lập tức bổ nhào qua ôm chặt cánh tay Hà Thiên Phàm, kéo người vào góc tối, trình bày lại ý tưởng của mình, “Ngươi xem có được không?”
Hà Thiên Phàm dùng ánh mắt như nhìn thấy quái thú nhìn hắn.
“Rốt cuộc là có được hay không a?”
Hà đại cầm thú nghĩ nghĩ, híp híp mắt, “Để thử xem, hắc hắc, thuận tiện lại thôi miên tên chết tiệt kia yêu mến lão tử, ngược thân lại thêm ngược tâm, a ha ha ha…”
Long Tuấn Hạo bị dọa sợ, lập tức buông tay người nào đó ra, hoảng hốt bay về phòng, lại gặp phải đồng chí La Dịch, người vừa đàm phán cùng Lê Hiên xong, ở giữa sân.
Đồng chí nào đó nhìn thấy vị vương gia nào ấy liền cười ha hả chào hỏi, “Ô, Vương gia ngài đang làm gì thế?”
Vị vương gia nào đó nhìn thoáng qua anh một cái, thì thào, “Nghiệp chướng của bản vương a…”
“A, không có việc gì,” Đồng chí La Dịch cười ha hả nói, “Ngài thường xuyên gây nghiệp chướng, chúng ta cũng sớm quen rồi.”
“…”
La Dịch nhìn hắn, “Tôi đi đây, trở về Cục Cảnh sát.”
Long Tuấn Hạo rốt cuộc cũng hoàn hồn một tí, “Không về nhà sao?”
“Không a, tôi còn chưa trả súng, nãy giờ bị gọi điện hối thúc liên hồi rồi, với lại súng lại thiếu mất một viên đạn, ai…”
Long Tuấn Hạo nhìn không được hỏi, “Liệu có sao không?”
“Không sao,” La Dịch khoát tay, “Tôi đã gọi điện cho cấp dưới, bảo họ mang một viên đạn đến, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ngươi chơi ăn gian.”
“Tôi thích thế đó~,” La Dịch vẫy vẫy chào, “Được rồi, tôi đi đây, lát nữa lại về.”
“Ngươi trở lại làm gì?”
“Ngủ lại, tôi sợ buổi tối cậu ấy sẽ gặp chuyện gì đó.”
“Đồng chí La Dịch,” Long Tuấn Hạo nói, “Các ngươi định ngủ ở trên cùng một cái giường sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì gần hai năm nay hai người chưa từng ngủ chung đúng không?”
“Đúng thế a,” La Dịch gật đầu, “Cậu cảm thấy…”
Long Tuấn Hạo ngắt ngang, “Ta cảm thấy Sở Kiên rất nguy hiểm…”
“Sao lại thế được, thả lỏng đi, Lê Hiện đã nói tình trạng của cậu ấy bây giờ lúc tốt lúc xấu, nếu cậu ấy là Dịch sao tôi có thể xuống tay a, cậu ấy còn chưa nói không định giết tôi này.”
“Còn nếu hắn là thiên sư thì sao?”
“Tôi đây cũng chẳng đành lòng ra tay nha…” Đồng chí La Dịch buồn bã nói, “Tôi thật lòng là sợ buổi tối cậu ấy có chuyện mới đến đây a, thật đó, tuy là tôi chưa được chạm vào lão bà lâu lắm rồi…”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ta không tin ngươi.”
“…Không tin cũng chẳng sao a, được rồi, tôi đi nha.” La Dịch nhìn điện thoại lại bắt đầu réo điên cuồng, phất phất tay với hắn, quay đầu bước đi, chuẩn bị đến Cục Cảnh sát nhận mệnh nghe phê bình, giáo dục.
Long Tuấn Hạo yên lặng nhìn vị đại ca xã hội đen kiêm cảnh sát nào đó, sau đó lặng lẽ quay đầu trở về, nghĩ thầm hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện… Hắn phải nhanh trở về phòng nghỉ ngơi, mệt mỏi rồi.
Chỉ thấy Cô Thần đang dùng một tư thế vô cùng quen thuộc, vứt bỏ số của cải cuối cùng của hắn.
“…” Long Tuấn Hạo phát điên, “Tiện dân, ngươi cút ra ngoài cho bản vương a a a!”
Lời tác giả:
Mỗ Thường: Lại nói đồng chí La Dịch, cậu phải chăm sóc lão bà nhà mình cho tốt nha ~
La Dịch nắm tay: Tôi biết rồi, lại nói người là mẹ của ta, là mẹ ruột a…
Mỗ Thường gật đầu: … Cho nên?
La Dịch: Tôi chưa được chạm vào lão bà lâu lắm rồi đó… Thật sự đó a a a!
Mỗ Thường: …Cậu bị dục hỏa đốt người sao?
La Dịch gật đầu.
Mỗ Thường: Kỳ thật cậu có thể cưỡng gian Hà Thiên Phàm lần mà~
La Dịch tức giận: Lão tử không thèm!
Mỗ Thường: Cái kia… Lê Hiên?
La Dịch nổi da gà lạnh lẽo: Lại càng không muốn!
Mỗ Thường tiếp tục suy nghĩ.
La Dịch nịnh nọt: Liền chọn Sở Kiên a, tôi làm cậu ấy lần cũng được, được không?
Mỗ Thường: …