“Tiêu, muội tin tưởng huynh, huynh không cần hủy diệt nơi này. Lúc trước muội thích huynh cũng là bởi vì huynh đối với Phượng Loan thâm tình, muội cũng không phải loại nữ nhân cố tình gây sự, cũng không muốn đi đố kị việc huynh từng yêu Phượng Loan.” Thủy Bất Nhàn thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại mang theo ôn nhu mị hoặc lòng người, không giống ngày thường lạnh như băng.
Nàng thích Cơ Lưu Tiêu, thì ra nàng thích chính là Cơ Lưu Tiêu.
Ngay cả một trong hai đại tài nữ đương thời Thủy Bất Nhàn lại cũng quỳ gối dưới hắn, ta thật đúng là không thể không thừa nhận sự lợi hại của Cơ Lưu Tiêu, vốn tưởng rằng Thủy Bất Nhàn là thất bại lớn nhất của hắn, lại không nghĩ rằng bọn họ sớm ám độ trần thương. (ám độ trần thương :“minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)
Mà ngay cả chính ta cũng…
Cơ Lưu Tiêu a Cơ Lưu Tiêu, ta thật đúng là đã xem thường ngươi rồi.
Giờ phút này, ta liền cảm thấy một cỗ hờn dỗi trong lòng không ngừng mà bồi hồi, lại không biết là vì Cơ Lưu Tiêu lừa gạt, hay là vì ý chí của mình không đủ kiên định.
“Bất Nhàn, ta đã biết là muội sẽ hiểu ta.” Cơ Lưu Tiêu thanh âm mang theo bao nhiêu nhu tình, cũng như đã từng đối với ta nói lời như vậy, nhưng là ta lại chỉ cảm thấy tất cả thật châm chọc.
Là giả, ta rõ ràng biết chỉ là giả, nhưng lúc trước ta vì sao lại bị mê hoặc?
Hắn chính là cao thủ diễn trò, hắn chính là yêu nghiệt mị hoặc nhân gian, ta như thế nào có thể nghĩ rằng hắn rất thiện lương?
Tự giễu, ta bây giờ điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là tự giễu.
“Tiêu, huynh có thể hiểu được tâm ý của muội đối với huynh là tốt rồi.” Kia một tiếng gọi, bao hàm thâm tình, nhưng cũng cực độ châm chọc như một màn kịch.
“Ta hiểu được, ta đương nhiên hiểu được.” Hắn như vậy khẩn cấp biểu lộ tâm ý.
Chẳng lẽ hắn đối với Thủy Bất Nhàn lại có vài phần là thật?
Một lúc sau, Thủy Bất Nhàn sâu kín mở miệng “Tiêu, đây là binh phù của Cơ Lưu Phong.”
Binh phù?
Thì ra Thủy Bất Nhàn tiếp cận Cơ Lưu Phong là vì binh phù, Cơ Lưu Tiêu hắn luôn miệng nói không cần vương vị, kết quả quả nhiên là nói dối.
Ta cũng rốt cục hiểu được, lúc trước ta không nên làm loạn, lại càng không nên đi vào vườn hoa hải đường.
Lúc ấy vẫn không rõ, Cơ Lưu Tiêu vì sao lại trùng hợp như thế xuất hiện ở trong này, giờ phút này xem ra này hết thảy đều là bọn hắn cố ý an bài tốt.
Thủy Bất Nhàn cố ý ở nơi nào đó cùng Cơ Lưu Phong hẹn gặp, ý muốn chính là làm cho Cơ Lưu Tiêu bắt gặp được một màn đó, sau đó Cơ Lưu Tiêu liền có được nhược điểm của Cơ Lưu Phong, làm cho Cơ Lưu Phong không thể đối với hắn dễ dàng vọng động giành thắng lợi, hơn nữa Thủy Bất Nhàn từ giữa giúp, Cơ Lưu Phong căn bản là sẽ không nghĩ tất cả ngay từ đầu đã là một âm mưu.
Kế hoạch của bọn họ thực hoàn mỹ, chỉ là bọn hắn tính sai ở kẻ ngoài ý muốn là ta, ở thời điểm Cơ Lưu Tiêu đuổi tới, ta nhưng lại sớm hơn hắn một bước, cho nên mới có một màn lúc trước.
Mà ta dù chỉ vô tình bên trong gặp được, lại nhất định bị Cơ Lưu Tiêu kéo vào trận lốc xoáy này.
Thì ra tất cả tất cả là như vậy, chỉ có thể xem như ta chính mình tạo thành.
Vì sao ta lại đi đến vườn hoa hải đường?
Nếu ta không đi nơi đó, không thấy bọn họ, như vậy có lẽ Cơ Lưu Tiêu sẽ không chú ý tới ta, như vậy cũng sẽ không có cục diện như hôm nay.
Giờ phút này, tâm tình của ta chỉ có thể dùng từ buồn cười để hình dung.
Bên ngoài tiếng nói chuyện như trước tiếp tục, mà ta cũng đè nén tâm tình,chuyên chú lắng nghe, ta phải biết chính mình rốt cuộc phạm vào bao nhiêu sai lầm lớn, ta cũng muốn biết Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc che giấu bao nhiêu sự thật, ta càng muốn làm cho chính mình hoàn toàn thấy rõ tất cả.