Nghĩ như vậy, ta lại càng thêm giận dữ, lạnh lùng cười nói: “Cơ Lưu Tiêu, khá khen cho một kế di họa Giang Đông.”
“Nàng có biết?” Hắn hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta có hơn vài tia phức tạp.
Ta gật đầu, thản nhiên thừa nhận “Đúng, ta biết. Ngày nào đó, thời điểm ngươi cùng Thủy Bất Nhàn ở nơi ngươi vì Phượng Loan tạo mộ, ta cũng có mặt ở đó.”
Hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu đối với Dạ Khuynh Thành quát: “Cơ Lưu Vân, ngươi không chỉ có làm cho Tam ca biết chuyện của ta cùng Bất Nhàn, ngươi còn làm cho nàng…”
Hắn còn chưa có nói xong, ta liền cắt ngang lời của hắn “Không phải hắn, là ta chính mình tình cờ phát hiện được, giống như lúc trước ta ở vườn hoa hải đường gặp được kế hoạch của các ngươi.”
Xem ra, Dạ Khuynh Thành dùng bí mật của hắn cùng Thủy Bất Nhàn, để trao đổi huyền thạch ám dạ màu đen cùng Cơ Lưu Phong.
Trách không được Cơ Lưu Tiêu nói Dạ Khuynh Thành phá hủy kế hoạch của hắn, nói vậy giờ phút này Cơ Lưu Phong nhất định thực phẫn nộ.
Vậy Thủy Bất Nhàn hiện giờ sẽ như thế nào?
Như thế lừa gạt cảm tình của một người, nàng lại sẽ như thế nào?
Đương kim hai đại tài nữ nổi tiếng thiên hạ, nam có Thu Tịnh Nguyệt thân thể suy nhược, không màng đến thế sự, mà một người khác là Thủy Bất Nhàn lại vì tình khổ sở khốn đốn, vì sao nữ tử so với nam tử luôn luôn chịu kém hơn một chút như vậy?
Là vì trời sinh nhược thế? Hay là có vài thứ đã xem quá nặng rồi?
“Tiểu Nhiễm, nàng…” Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Mà ta không chút để ý cười “Thứ nhất, ta không phải Hạ Nguyệt Nhiễm. Thứ hai, không cần làm một bộ dáng thiếu nợ ta, chúng ta bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, cho nên ai cũng không thiếu nợ ai. Thứ ba, bởi vì ta cũng không từng thích ngươi, cho nên lời nói kia của ngươi ta cũng sẽ không để ở trong lòng. Từ nay về sau, để tiện cho đôi bên chúng ta coi như chưa bao giờ gặp qua đi.”
“Tên của nàng là gì?” Hắn nhìn ta hỏi, một đôi phượng mâu đẹp hơi hơi nhíu lại.
Ta không hiểu hắn vì sao còn muốn cố ý biết tên của ta, là muốn giết ta diệt khẩu sao?
Trong lòng thực loạn, nhưng là ta còn là cực lực bảo trì bộ dáng vốn không chút để ý, trêu tức nhìn hắn nói: “Công tử, tiểu nữ tử không biết ngươi, như thế hỏi tên của tiểu nữ tử phải chăng là thật không có lễ phép?”
Có lẽ ta sớm thành thói quen, tâm càng là bị thương, ở mặt ngoài càng là bình tĩnh.
Chính mình bị thương chính mình đến chữa trị, chính mình đau chính mình đến gánh vác, chớ để cho người khác biết.
Một khi yếu đuối, ngay cả kiêu ngạo cuối cùng cũng sẽ bị thua trận.
Hắn nghĩ mở miệng nói cái gì đó, nhưng là ta lại quay đầu sang hướng khác không hề nhìn hắn, nói không thèm để ý là gạt người. Chính là so với sự tức giận với hắn, ta càng tức giận chính bản thân mình hơn
Vì sao lại vô dụng như vậy, vì sao phải nhảy vào bên trong cạm bẫy hắn cố ý tạo ra?
“Lục đệ, ngươi muốn như thế nào mới buông tha ta?” Dạ Khuynh Thành hợp thời mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ của chúng ta trong lúc đó.
Cơ Lưu Tiêu thu hồi ánh mắt ở trên người ta lại, ngược lại nhìn phía Dạ Khuynh Thành “Tối nay, bổn vương nếu ở chỗ này chờ ngươi, kia tất nhiên là muốn đem ngươi mang về. Nhị ca, bổn vương không tin người khác, càng không tin ngươi.”
Hắn gằn từng tiếng nói: “Ta không tin ngươi thật sự không cần vương vị. Ngươi ở trong phủ là muốn dùng kế kim thiền thoát xác (ve sầu thoát xác), làm cho chúng ta đều nghĩ rằng ngươi đã chết, sau đó âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, sau đó bất ngờ tới giết chúng ta, làm chúng ta trở tay không kịp. Nếu ta không có đoán sai, ngươi chính là Minh Nguyệt công tử – Dạ Khuynh Thành.”
Thành phủ của Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc sâu như thế nào?
Nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó đấu tranh, như thế lục đục với nhau, như thế hắc ám, hai người như vậy, ta có khả năng đấu cùng bọn họ sao?
Nếu bọn họ thực sự đối phó ta, ta sợ sớm tan xương nát thịt.
Giờ phút này, ta cũng không muốn hỏi Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc khi nào thì hắn đã biết thân phận của ta, bởi vì mặc kệ là đáp án gì, tất cả nhất định đều ở trong kế hoạch của hắn.