Bên trong phòng lịch sự tao nhã, mùi thơm ngát tràn ngập, đó là hương vị của hoa Phượng Loan.
Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy ngoài cửa sổ phía nam Tiểu Hiên đúng là một đóa phượng loan mảnh mai đang nở rộ.
Hoa Phượng Loan, lại là hoa Phượng Loan.
Ta cũng bắt đầu tò mò, Phượng Loan rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, lại khiến cho mọi người như thế nóng ruột nóng gan?
Cơ Lưu Tiêu như thế, Dạ Khuynh Thành cũng như thế.
Tay vô thức xoa mặt, đáy lòng không khỏi dâng lên một nỗi phiền muộn.
Chính là khuôn mặt này làm cho ta hết lần này đến lần khác bị cuốn vào bên trong phong ba.
Dạ Khuynh Thành muốn ta cứu Phượng Loan, nhưng là làm sao để cứu? Vì cái gì chỉ có ta mới có thể cứu được nàng?
Đáy lòng luôn ẩn ẩn vài phần bất an, tựa hồ có chuyện gì đó không tốt sẽ phát sinh.
Giờ khắc này, ta thậm chí bắt đầu hối hận đã theo Dạ Khuynh Thành trở về.
Ta vốn không phải là nữ nhân thiện lương, cần gì phải cố ý muốn đi báo ân?
Mọi chuyện đến nước này, cũng đã không còn đường thối lui.
Ta chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngồi ở phía trên nhuyễn tháp, chậm rãi nhấm nháp thủy tinh giáo tử đặt ở án, chính là vốn thức ăn thích nhất, nay ăn vào miệng lại tựa như ăn sáp, vì thế liền buông bánh xuống, tựa vào phía trên nhuyễn tháp.
Dường như là đã nhiều ngày quá mệt mỏi, ta bất tri bất giác liền tiến vào giấc mộng.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là thời điểm tỉnh lại sắc trời đã muốn nhuốm đen, bên ngoài một đóa hoa Phượng Loan dưới ánh trăng càng phát ra xinh đẹp, ta không khỏi nhìn ngoài cửa sổ hơi hơi thất thần.
“Nữ nhân, theo ta đi.” Bỗng nhiên giật mình, ta dường như xuất hiện ảo giác, vì thế không khỏi hơi hơi tự giễu, mắt lại vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ.
“Nữ nhân, theo ta đi.” Đến lúc chính mình bị một lực đạo kéo vào trong vòng ôm, ta mới không khỏi đột nhiên quay đầu, đã thấy Mị một ánh mắt u ám đang nhìn ta.
“Mị Mị…” Ta mở miệng kêu, nhưng tiếng nói lại khàn khàn mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
Hắn một lần nữa giữ chặt tay ta, hạ giọng nói: “Theo ta đi.”
“Vì cái gì?” Ta không khỏi lên tiếng hỏi.
Vì cái gì hắn lại hết lần này đến lần khác cứu ta, vì cái gì đột nhiên hắn thay đổi?
Mị, hắn lại đang che giấu bí mật gì?
Có lẽ do ta khá ồn ào, Mị không khỏi hơi nhướng mày, giờ phút này ta mới phát hiện Mị cùng Dạ Khuynh Thành đúng là vẫn có rất nhiều điểm không giống nhau, chính là lúc trước quá mức tin tưởng, chưa bao giờ nghĩ tới Dạ Khuynh Thành lại gạt ta.
Hắn cũng không nói thêm gì, liền lấy ra một viên thuốc cho vào miệng ta, một hương vị thơm ngát lập tức lan ra ở đầu lưỡi ta.
Ta biết đó là ngọc lộ tin sương, có thể làm cho người mất đi khí lực, không thể nhúc nhích.
Vì thế ta liền chỉ có thể trơ mắt nhìn Mị ôm lấy ta, một mạch vụng trộm rời khỏi Tiêu Dao các.
Gió đêm thật lạnh, không ngừng thổi qua làm sợi tóc Mị bay lên, hắn nhếch môi, không nói gì, chỉ không ngừng chạy, tựa như phía sau có lệ quỷ, mãnh thú đuổi theo.
Ban đêm núi Phượng Hoàng yên tĩnh đến vài phần quỷ dị, ta chỉ có thể nghe thấy bên tai tiếng gió gào thét cùng với nhịp tim đập mạnh mẽ của Mị.
Phải chăng là bởi vì quá tĩnh lặng, cho nên ta mới có thể cảm thấy tim Mị đập mạnh như thế, tựa hồ có thể ngay lúc đó nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mị, vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Ta nhìn hắn, tất cả phức tạp, mà thân thể mềm nhũn không có khí lực, chỉ có thể cuộn mình trong lòng hắn, tùy ý hắn đem ta mang đi.