Tại sao cô lại cười, mặc tôi có dính gì sao?
Nghe anh hỏi, khoé miệng trên môi cô liền rũ xuống "Trong tình thế này mình còn có thể cười được nữa sao? nhớ đến chuyện ban thuở là vì sao ba mẹ mình bây giờ lại không phải là ba mẹ mình, nơi mình sống bây giờ tại sao cũng không phải là nơi trước kia " Trăm ngàn câu hỏi được đặt ra những điểm nghi vấn biến đổi theo thời gian khiến cô không còn dám nghĩ đến, Phùng Hải My gào thét trong lòng mình, cô ước rằng đây chỉ là mơ, đây chỉ là mơ thôi là mơ thôi.
Tâm tư cô trở nên hỗn tạp chân đứng không vững đôi mắt đọng lệ lui lui về sao đôi bước rồi ngã xuống khiến Hứa Minh không khỏi lo lắng, anh khụy một chân một tay đỡ lấy vai cô, một tay chạm lên đôi mắt ngấn lệ mà hỏi "Cô không khỏe ở đâu sao? cô thấy khó chịu ở chỗ nào mau nói, tôi đưa cô đi bệnh viện.
Thấy Phùng Hải My vẫn không mở miệng anh khẽ xoắn mày nhìn cô, đôi mắt công công nhìn cô theo kiểu dò xét "đừng nói là cô nghĩ tôi đã làm gì cô rồi chứ?
Thấy Hải My có chút phản ứng anh thở dài nói tiếp "Người là do tôi cứu cũng là do tôi đưa về nhưng quần áo là nữ giúp việc được tôi nhờ thay ra, có được chưa"
Tại sao lại là tôi, tại sao lại để tôi trải qua những chuyện này, tại sao, tại sao, ba mẹ ruột tôi đâu, nhà tôi đâu làm ơn có ai hãy nói cho tôi mau biết đi " Cảm xúc Phùng Hải My trào dâng nhưng cô chỉ muốn âm thầm chịu đựng la hét trong tâm
Bức tường làm bằng đá nó chỉ làm cô đau, nếu cô muốn đập đầu thay vì đập vào bức tường thì hãy đập vào lòng tôi, tôi sẽ không chê đâu: Anh nói rồi sát ngần đưa tay ôm đầu cô đặt vào lòng ngực mình.
Phùng Hải My cũng không phản kháng mà khóc trong lòng anh.
Thời gian của duyên phận lại cho họ gặp nhau khi đó rất ngắn chỉ vỏn vẹn ba ngày nhưng lại tạo ra sợi tơ tình cô lại đem lòng đơn phương anh và chính anh cũng là mối tình đầu của cô, suốt bao năm cô vẫn đeo sợi dây chuyền anh tặng vẫn không quên câu nói ngày bé "Chỉ cần chúng ta sống cùng một nước nhất định ông trời sẽ đưa tớ đến tìm cậu.
Thế sự thay đổi khó lườn khiến cô mất đi kí ức, dù đã gần anh nhưng lại xem anh như kẻ thù lại còn ghen với chính mình, giờ đây mọi thứ quay về, tất cả điều mang theo khổ đau đến nhưng ngay tại đây người cô chờ bấy lâu lại ở trước mặt cô khiến cô cảm nhận được an ủi phần nào.
Hứa Minh dù cảm thấy khó hiểu khi nãy cô vẫn còn cười nhạt nhưng giờ lại khóc hút hic như đứa trẻ mà vẫn quan tâm
Cô có nhớ mặt người đã đẩy cô xuống không: Sắc mặt Hứa Minh nhăn lại hỏi
Cô ngọ ngoạy đầu trong lòng anh
" Tôi sẽ tự điều tra, tôi sẽ bắt người đó phải nhảy xuống sông hoàng hà một vạn lần"
Cốc cốc cốc nghe tiếng gõ quài cửa, cô vội lao nước mắt rời xa vòng tay của Hứa Minh đứng ra xa.
Hứa Minh nhìn cô có chút bất mãn nhưng vẫn nhanh chóngbước ra mở cửa
Một giọng nữ nói lớn "Cậu chủ anh có điện thoại"
Được tôi biết rồi, h tối nay tôi sẽ có mặt, cúp máy đây: Hứa Minh trả lời với người bên điện thoại, nói một câu ngắn ngọn rồi đuổi người giúp việc ra ngoài, vẻ mặt anh bước vô có chút nghiêm trọng nhưng không lâu đã bình thường trở lại.
"Tôi tôi phải về, không ở lại với anh nữa, đã hai ngày nay tôi không về nhà chắc ba mẹ sẽ rất lo"
Anh nắm lấy cánh tay cô từ đằng trước "để tôi đưa cô về"
Không, không cần đâu: Phùng Hải My ngưỡng ngạo mở cửa vọt ra, bước xuống bên dưới lại khiến cô đơ cả người, căn nhà rất rộng cô không biết cả lối ra, may mà có một bác lao công đang lao cầu thang tốt bụng không hỏi gì cả mà trực tiếp dẫn cô ra cổng còn bắt xe hộ cho cô.
Những cảnh vừa rồi Hứa Minh điều thấy hết qua cửa sổ, anh lắc đầu mà cười nhạt.
Không khí căng thẳng trên bàn ăn dù trên bàn đem ra điều là những món ngon bắt mắt, mãn nhãn, mùi hương thơm nức nở có khói ngũ vị cũng không thể đánh tan sự căng thẳng - Mọi người làm sao nữa đấy, đã ngồi vào bàn rồi tại sao lại không ai đọng đũa
" Này cô kia, qua gấp thức ăn cho tôi, là cô đó nhìn cái gì?
Hứa Mai anh con vẫn chưa về: Phu nhân Hứa gắt gỏng nói vào mặt Hứa Mai cô con gái không có phép tắc này
"Anh hai, ảnh có bao giờ ngồi ăn cùng chúng ta đâu mà mẹ lại bảo con đợi
"Nói đủ chưa" Hứa Hàn hít một hơi từ từ chậm rãi nói,một câu nói của ông lại khiến cho những người giúp việc hầu hạ trong việc ăn uống cũng phải sợ cứng chân.
Hứa Minh đã nói hôm nay anh con sẽ về, con kiên nhẫn một chút nếu không chịu được thì con cứ đi
Mẹ
Hứa Mai nhìn là cơm nuốt cũng không trôi, cô quăng cái nĩa lên dĩa rồi đẩy ghế đứng lên
" Ngồi xuống" Hứa hàn trán nhăn lại ánh mắt như nhả đạn quát to.