Không có phàm nhân nào có thể chống đỡ sức hấp dẫn của trường sinh bất lão, hơn nữa trước mắt còn bày ra một ví dụ thực tế. May mà năng lực của Hữu Xu biến hoá kỳ lạ, lúc này mới ngăn chặn người khác tham lam. Nhưng Mạnh Trường Dạ vẫn lo lắng, thận trọng cảnh cáo Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn đừng đem việc nhìn được nghe được hôm nay truyền ra.
Hai người phát thệ một lần nữa, lại không thể được Hữu Xu tín nhiệm, lúc này cậu viết hai tờ sinh tử khế, bảo bọn họ dùng máu tươi của mình ấn một dấu tay.
“Chỉ cần các ngươi mang lòng ác niệm với ta, hoặc là muốn đem bí mật của ta nói ra, liền giống như tờ khế ước này đốt thành tro tàn. Vì vậy, mong các ngươi ngày sau thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Hữu Xu đem lá bùa viết nội dung khế ước vứt ra giữa không trung, dùng đế khí dẫn lửa.
“Cơ công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài.” Đầy mặt đầy cổ Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn đều là mồ hôi lạnh. Từ tầng thứ nhất địa ngục xông xuống dưới, bọn họ đã sớm bị thủ đoạn quỷ thần khó lường của Cơ công tử thuyết phục. Nếu cậu ấy muốn khống chế thậm chí giết chết một người, sợ là chỉ cần động động đầu ngón tay.
Bên kia, Mạnh Trường Dạ đã kéo hết các bức họa xuống, ném vào trong một cái đỉnh thanh đồng thật lớn thiêu hủy. Hữu Xu không nỡ, ý đồ cứu giúp mấy lần, lại bị chủ tử gắt gao bắt lấy cổ tay, âm thanh lạnh lùng nói, “Ném vào đi! Tất cả cơ quan đều đã mở ra, người ở phía trên tới tiếp ứng, để bọn họ nhìn thấy mấy thứ này ngươi giải thích như thế nào? Người có tương tự, cũng sẽ không tương tự đến mức này!”
Hữu Xu giật mình, chỉ đành không tình nguyện mà đem hoạ quyển ném vào đỉnh đồng, nhìn chúng nó vặn vẹo đốt trọi, biến thành tro tàn, trong mắt không khỏi lộ ra ánh lệ trong suốt, cũng không biết là bị khói xông, hay là bị thương tâm. Nhưng Mạnh Trường Dạ đã bất chấp, hắn còn thương tâm hơn Hữu Xu.
Tình cảm của Hữu Xu đối với hắn, đều không phải là duyên do sớm chiều ở chung sinh ra hấp dẫn và cọ xát, mà là chẳng hiểu ra sao thừa kế từ kiếp trước. Buồn cười hắn còn vì thế mà đắc chí, cho rằng Hữu Xu sớm bị mị lực của mình chinh phục, từ đó khăng khăng một mực, nào ngờ đối tượng cậu khăng khăng một mực lại là một người chết! Người sống muốn chiến thắng người chết, ngoại trừ xóa sạch ký ức giữa bọn họ, dường như không có biện pháp tốt hơn, cho nên những bức họa đó không thể giữ lại, một bức cũng không thể giữ lại.
Đợi ngọn lửa chậm rãi dập tắt, Mạnh Trường Dạ mới phun ra một ngụm khí, quay đầu nhìn thấy Hữu Xu nước mắt ướt mi, tức giận trách mắng, “Khóc cái gì? Ở trong lòng ngươi, đến tột cùng là người chết quan trọng hay là người sống quan trọng?”
“Đương nhiên là người sống quan trọng.” Hữu Xu vội vàng lau nước mắt.
“Nếu người sống quan trọng, ngươi làm chi còn nhớ kỹ hắn.” Mạnh Trường Dạ không nhẹ không nặng vỗ đầu cậu.
“Ta chỉ là thật tiếc nuối, không thể bồi hắn đến một khắc cuối cùng.” Nhìn thấy sắc mặt chủ tử nháy mắt liền đen trầm, cuối cùng Hữu Xu cũng thông suốt, vội vàng giải thích, “Ta chỉ là tức cảnh sinh tình thôi, trong chốc lát là ổn.”
Mạnh Trường Dạ hừ lạnh một tiếng, biết rõ không nên nhắc tới người nọ, lại vẫn nhịn không được, “Ngươi nói một chút xem, Đạo Quang đế là người như thế nào? Ta với hắn đến tột cùng là người nào tốt hơn?”
Lưu Ôn lật tới lật lui trong đống châu báu thiếu chút nữa bật cười. Khi Đạo Quang đế tại thế thống nhất Cửu Châu, khiến vạn quốc đến chầu, cho đến hiện giờ, những quốc quân chư quốc còn lại nhắc tới hắn đều khen một tiếng “thiên cổ nhất đế”. Hắn văn thao vũ lược, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, mọi thứ tinh thông, có thể nói là kỳ tài có một không hai, mà tướng quân bất quá là xuất thân quê mùa, vả lại còn là một đại quê mùa, hai người làm thế nào so sánh? Nếu không phải bộ dạng của tướng quân và thi thể trong quan tài cực kỳ tương tự, muốn nói hắn là Đạo Quang đế chuyển thế, Lưu Ôn đánh chết cũng không tin.
Cơ công tử hẳn là phải khó xử rồi, nói dối thì trong lòng nghẹn khuất, nói thật thì sẽ làm tướng quân tức giận, trọn một tên Trư Bát Giới soi gương trong ngoài không phải người. Lưu Ôn vừa nhịn cười vừa lắc đầu, chậm rãi tránh ra một ít, miễn cho bị vại giấm chua chết đuối.
Nhưng mà Hữu Xu cũng không phải chất phác như hắn ta tưởng tượng, lại phúc chí tâm linh mà nói, “Ta thích chính là linh hồn của ngươi, không phải là thứ ở bên ngoài. Chẳng sợ ngươi không có xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, học thức kinh tài tuyệt diễm, chỉ cần ngươi là ngươi, ta đều sẽ thích. Đời trước đã qua, chẳng lẽ chúng ta không nên sống ở hiện tại sao?”
Mạnh Trường Dạ bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên ôm người lên, vòng ra sau bình phong hung hăng hôn đủ, đợi khi thở hồng hộc, miệng lưỡi run lên mới có chút tách ra, nói giọng khàn khàn, “Không nghĩ tới ngươi còn rất biết dỗ người. Thôi, ngày sau không cho nhắc tới ba chữ ‘Đạo Quang đế’ trước mặt lão tử, chúng ta sống ngày tháng của chúng ta cho tốt.”
“Ta không nhắc, là ngươi nhắc trước.” Hữu Xu vẻ mặt ủy khuất. Tuy rằng linh hồn chủ tử từ đầu đến cuối là cùng một người, lại có ký ức và thân phận khác nhau, cũng coi như thân thể khác nhau. Cậu luôn phân biệt thực rõ, chỗ nào lại trộn lẫn. Nếu không phải mấy bức họa đó bại lộ lai lịch mình, cậu tuyệt đối sẽ không để chủ tử biết những chuyện quá khứ đó.
“Như thế nào, ngươi còn học được cách già mồm à? Không được, ta phải phạt ngươi!” Mạnh Trường Dạ nhướn mày, đem người đặt ở trên tường tiếp tục hôn môi, đầu lưỡi trơn dính giao triền cùng một chỗ, không khỏi phát ra tiếng nước chậc chậc, trong cung thất trống trải nghe tới, có vẻ lửa nóng phá lệ rõ ràng.
Lưu Ôn có chút chịu không nổi, giương giọng hô, “Tướng quân, Cơ công tử, nhiều bảo tàng như vậy, chẳng lẽ các ngươi không muốn đến xem sao?”
Hai người lúc này mới lưu luyến không rời tách ra, đi đến bên ngoài kiểm kê bảo tàng. Hữu Xu nhớ tới đồng bạn phân tán ở các tầng, vội vàng lấy ra truyền tin phù, dán ở ấn đường kêu gọi. Người vận khí kém nhất rơi vào địa ngục đao sơn, trực tiếp bị đâm thành thịt nát, còn có vài người phân biệt rơi vào địa ngục đồng trụ, địa ngục huyết trì, địa ngục băng sơn, tuy rằng đã trải qua rất nhiều gian nguy, nhưng cuối cùng đều còn sống, sôi nổi dựa theo cảm ứng từ bùa truyền đến, chạy tới cung thất dưới tầng chót nhất. May mà sau khi cơ quan mở ra, đám tu la, ngạ quỷ đó cũng biến mất theo, dọc theo đường đi cũng bình an.
Lưu Ôn dựa theo vàng, bạc, vải vóc, châu báu, đồ cổ, ngọc khí, binh khí mà phân loại chỉnh lý bảo tàng cùng một chỗ, đỡ cho mọi người tính không rõ, khi lật ra một cái rương nhỏ kim ti nam mộc, không khỏi ngẩn người.
“Thật kỳ quái! Trong truyền thuyết Đạo Quang đế cũng không có con nối dòng, nơi này sao lại có một cái rương bỏ đầy đồ chơi? Còn có, đây là quần áo con nít à? Kích cỡ có chút không đúng đi, trên đời có đứa trẻ nào lớn bằng bàn tay?” Trong tay hắn ta cầm một bộ triều phục thân vương dài nửa thước, lật trái lật phải đánh giá.
Hai má Hữu Xu đỏ rực, vội vàng chạy tới, ôm cái rương vào trong ngực, lại kéo mấy bộ quần áo nho nhỏ ra, sốt ruột hoảng hốt nhét vào trong tay áo. Bộ dạng chột dạ này khiến Lưu Ôn rất không hiểu nổi, ngược lại Mạnh Trường Dạ cười rộ lên, “Hữu Xu, mấy cái đó không phải là đồ chơi của ngươi đi?”
“Đúng, là đồ chơi của ta.” Hữu Xu gật đầu như đảo tỏi, sợ chủ tử tiếp tục truy vấn.
Mạnh Trường Dạ cười hì hì nhích qua, đem ngựa gỗ, y phục, tú cầu nho nhỏ móc ra, đặt trên đất thưởng thức, cuối cùng hào sảng nói, “Thích thì lấy hết đi! Hóa ra ngươi thích mấy đồ vật nhỏ đó, sao không nói sớm, năm đó ta từng học tay nghề với thợ thủ công ở quê nhà, trở về lại làm vài cái cho ngươi.”
Hữu Xu có khổ khó nói, chỉ có thể gật đầu.
Bên kia, Lưu Truyền Sơn cũng lấy ra vài cái rương, sợ tới mức thiếu chút nữa giơ chân, “Ai nha nương của ta! Giấu sâu như vậy, ta còn cho là thứ tốt gì, lại hóa ra là một bình bọ cánh cứng! Đầu óc Đạo Quang đế có phải bị bệnh hay không, lại thích thu thập mấy thứ này, nhìn thật là dọa người, không bằng ném vào trong đỉnh đồng đốt luôn đi?”
Những con bọ cánh cứng đó hoặc là xác ngoài sáng lên, hoặc là sắc thái diễm lệ, hoặc là chủng loại quý hiếm, đều là thứ tốt trong lòng Hữu Xu. Lúc này, cậu cũng bất chấp thể diện gì, lập tức nhào qua bảo vệ mấy cái rương, “Đừng đốt, mấy cái này là của ta!”
Biểu tình ghét bỏ của Lưu Truyền Sơn lập tức chuyển thành nịnh nọt, “Cơ công tử sao không nói sớm. Nhìn kỹ, mấy con bọ cánh cứng đó còn rất xinh đẹp, đặt cùng một chỗ với bảo thạch cũng không thua gì. Cất cất, tất nhiên là giúp ngài cất hết.”
Lúc này Hữu Xu mới thở ra một hơi, lại khiến Mạnh Trường Dạ âm thầm ghi tạc trong lòng: thích đồ chơi, sâu, thật đúng là bộ dạng chó con mà, cái ngoại hiệu chó con này không lấy sai. Nếu cậu thích, đợi lát nữa lên mặt đất liền đi dạo quanh hố trời, bắt mấy con bọ cánh cứng độc nhất vô nhị cho cậu cao hứng.
Thấy chủ tử mỉm cười với mình, Hữu Xu cũng hé hé lúm đồng tiền, sau đó vùi đầu lật xem bảo tàng của mình. Phàm là đồ vật cậu thích, chủ tử đời trước đều làm ký hiệu đặc biệt, Mạnh Trường Dạ và Lưu Ôn thấy nhiều cũng chậm rãi tìm được quy luật, chỉ cần nắp rương in một dấu móng chó, nhất định là dồ tốt trong lòng Cơ công tử, chất đống ở trước mặt cậu là chuẩn không cần chỉnh.
Cậu quả nhiên là tâm tính con nít, không thích vàng bạc châu báu, cũng không thích đồ cổ ngọc khí, ngược lại góp nhặt rất nhiều đồ chơi, sâu, rối gỗ. Sau khi một cái rương in dấu móng chó cuối cùng được lật ra, ba người Mạnh Trường Dạ mới đi chỉnh lý những tài bảo còn lại.
Hữu Xu mở rương ra, nhìn thấy bên trong xếp rất nhiều bùa, hai mắt tức thì sáng rực. Cái gì gọi là buồn ngủ đưa gối đầu, có thế chứ. Cậu vốn còn sầu não vì chyện nhất thể song hồn, công cụ vừa tay liền đưa đến, phù triện chế tác vào thời kỳ đỉnh phong, vây khốn một quỷ tiên không thành vấn đề.
Cậu lấy ra một tấm giam cầm phù, lặng lẽ giấu ở trong tay áo, làm bộ không chút để ý mà đi đến ngoài điện. Lục phán quan trước đó đã trốn ra phía sau những phán quan khác cho rằng thiếu niên vẫn chưa phát hiện mình, liền trở lại tại chỗ, nào ngờ đầu ngón tay thiếu niên rung lên, liền có một luồng kim quang bắn ra, dán trên trán hắn ta, giam cầm pháp lực toàn thân hắn ta.
Hắn ta nhiều lần giãy dụa, cuối cùng phí công, lúc này mới mở miệng cầu xin tha thứ, “Cơ công tử, xin ngài thương xót thả Lục mỗ đi!”
Đột nhiên xuất hiện kim quang vốn đã hấp dẫn sự chú ý của đám người Mạnh Trường Dạ, ngay sau đó ngoài điện lại truyền đến một giọng nói xa lạ, làm bọn họ rất giật mình. Ba người rút bội đao bên hông ra chạy tới xem xét, liền thấy trên cửa đá treo cao có một vật còn sống đang động đậy.
“Phù, phù điêu sao lại động đậy?” Lưu Truyền Sơn sợ tới mức mặt không còn chút máu. Nếu một cái phù điêu biết động đậy, chẳng phải có nghĩa là tất cả phù điêu đều là vật còn sống ư? Phải biết, trên này điêu khắc chính là thập điện Diêm La, hai mươi bốn ngục chủ, căn bản không thể đánh đồng với ngạ quỷ, tu la. Nếu toàn bộ bọn họ hiển linh, nơi này liền thành địa ngục nhân gian thật sự.
“Yên tâm, chỉ có cái này là sống, cũng không biết hắn từ chỗ nào chui vào, mỗi ngày hấp thu kim quang công đức của chủ tử để tu luyện.” Hữu Xu vẻ mặt chán ghét, dán một minh hỏa phù trên giam cầm phù, đốt Lục phán quan kêu cha gọi mẹ.
“Cơ công tử tha mạng! Lục mỗ cũng không biết ngươi và Đạo Quang đế là cố nhân, kim quang công đức đã hút lấy của hắn, ta có thể trả lại toàn bộ!”
“Gạt người, không biết quan hệ của ta và chủ tử, vậy linh hồn trong thân thể ta là từ đâu tới? Thi thể trong quan tài thải phượng lại từ chỗ nào tới?”
Lục phán quan thấy không thể gạt được, chỉ đành thành thật giải thích, “Đều do Lục mỗ bị ma quỷ ám, lúc này mới nghe lời Nguyệt phi. Năm đó tổ tiên Nguyệt phi có ân cứu mạng với ta, ta lợi dụng âm dương điểm hóa bút làm tín vật để tặng đi, nói là có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của bọn họ. Nào ngờ Nguyệt phi lòng tham không đáy, lấy bảo vật làm áp chế, không ngừng áp bức Lục mỗ. Nàng ta muốn vào cung, lại bởi vì dung mạo xấu xí không vào được mắt Hoàng đế Tấn quốc, liền bảo ta đổi cho một cái đầu tuyệt thế giai nhân…”
Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn nghe được sửng sốt, vạn lần không ngờ trên đời còn có việc khúc chiết quỷ dị như thế, Mạnh Trường Dạ lại trong lòng bốc hỏa, phi thân mà lên, một đao chém đứt tay phải cầm bút của Lục phán quan. Cánh tay đá ầm ầm rơi xuống đất, đập ra rất nhiều bụi bậm, bút lông khắc đá lăn lăn, lại từng tấc từng tấc biến thành bảo khí kim quang lòe lòe.
Đầu quả tim Lục phán quan run lên, vội nói, “Cơ công tử, chỉ cần ngài đồng ý thả ta, ta lập tức giúp ngài thi triển di hồn thuật, mang linh hồn Thuần đế ra!”
“Có âm dương điểm hóa bút này, ta còn cần ngươi làm chi?” Hữu Xu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho người cướp đoạt thân thể mình, càng tội không thể xá chính là, đối phương còn hút đi kim quang công đức của chủ tử, lúc này mới dẫn đến việc sau khi chuyển thế chủ tử sống gian nan như thế. Hắn ta đã thích ở chỗ này, vậy liền ở cả đời là được.
Trong lúc suy nghĩ, cậu đã trải ra hai lá bùa, dùng âm dương điểm hóa bút vẽ ra hai tấm di hồn phù, sau đó bảo chủ tử ôm thi thể trong phượng quan ra, đặt ở bên cạnh mình. Ngửi được hơi nước dính trên thi thể, cậu chợt nói, “Khó trách không có linh hồn, xác chết Thuần đế lại không hư, là do ngâm nước hoàng tuyền. Nghĩ đến, sở dĩ thân thể ta thu nhỏ lại, cũng là bị ngươi đổ nước hoàng tuyền đi? Hơi nước từng giọt từng giọt bốc ra bên ngoài cơ thể, ta cũng liền một ngày một ngày lớn lên, mặc cho ai cũng sẽ không hoài nghi Nguyệt phi lẫn lộn huyết mạch hoàng thất.”
Lục phán quan ôm cái tay đứt rên rỉ, không chút nào dám đáp lại.
Hữu Xu múc một chai nước hoàng tuyền, thu vào trong ngực, lúc này mới bắt đầu thi pháp, không quá giây lát, lá bùa dán trên trán hai người liên tục lóe ra kim quang, một lát sau kim quang đại thịnh, làm người ta không dám nhìn gần. Lục phán quan mắt mở trừng trừng nhìn hồn phách Thuần đế rời khỏi thân thể thiếu niên, trở lại trong bản thể, lúc này mới hết hy vọng thoát vây, phần nghiệt quả này cuối cùng vẫn đến, chỉ không biết phải phong ấn trong địa cung bao nhiêu năm.
“Chó con? Chó con?” Đợi ánh sáng tán đi, Mạnh Trường Dạ chạy vội tới bên cạnh thiếu niên la lên, mang trên mặt biểu tình lo âu.
“Là ta.” Hữu Xu mở hai mắt, thoáng nhìn Thuần đế bên cạnh, lập tức gỡ lá bùa trên trán gã ra.
“Đây là chỗ nào? Sao mỗi lần tỉnh ngủ đều đổi một chỗ khác vậy?” Thuần đế kinh sợ nhảy dựng lên, liếc nhìn Hữu Xu, không khỏi mơ hồ, “Ngươi, ngươi là ai? Sao bộ dạng giống ta như đúc vậy?”
Hữu Xu cũng không phản ứng gã, liên tục vỗ cánh tay chủ tử, lại chỉ vào phượng quan rỗng tuếch, làm một động tác nôn mửa. Mạnh Trường Dạ ngầm hiểu, khiêng cậu nhảy lên đặt lên đài cao trên quan tài. Không đợi đứng vững, Hữu Xu đã bổ nhào vào cạnh phượng quan nôn mửa, vật bẩn tanh hôi đem nước hoàng tuyền rửa hết tội nghiệt thế gian đều làm dơ.
Nương, lại là cái mùi này! Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn xoay người, siết chặt cái mũi.
Thuần đế cũng quên truy cứu chuyện diện mạo, đứng lên chạy đến xa xa, dùng tay áo gắt gao bịt miệng mũi, miễn cho bị xông choáng.
Nhìn thấy biểu tình ghét bỏ của mọi người, Lục phán quan áy náy không thôi. Một người trái tim thủy tinh đẹp đẽ, lại bị mình biến thành tang vật thối nhất thế gian, may mà sau khi hồn phách dời đi tang vật cũng sẽ bị bài trừ theo, mới không triệt để gây tai họa cho Cơ công tử.
Người duy nhất không chịu ảnh hưởng là Mạnh Trường Dạ, hắn vừa vỗ nhẹ sống lưng chó con, vừa lấy khăn tay ra thay cậu chà lau khóe miệng, giống như khứu giác không nhạy. Thuần đế không thể nhìn hắn xum xoe với người khác, vẫy tay hô, “Tướng quân, ngươi nhanh xuống đây, người nọ thối hoắc, có lẽ là ăn phân người, cẩn thận đừng làm dơ bản thân ngươi!”
“Nói cái thí gì hả? Trước tiên ngươi soi gương cho kỹ đi!” Lưu Truyền Sơn vẫn luôn không vừa mắt Thuần đế, lại bởi vì gã ẩn ở trong cơ thể Cơ công tử, không khỏi có chút sợ ném chuột vỡ đồ. Lúc này bọn họ phân ra, chỗ nào còn cố kỵ, kéo tóc sau đầu gã, lôi gã đè đến trước một mặt kính thủy ngân chạm đất thật lớn.
Kính thủy ngân vốn vô cùng trân quý, chiếm cứ cả một mặt tường có thể nói là vô giá, vả lại hiệu quả cực kỳ bất phàm, đem mắt nhỏ, mũi tẹt, da vàng, mặt chiếc giày mà Thuần đế di truyền từ Nguyệt phi chiếu ra đến mảy may tất hiện. Thuần đế hoảng sợ, đợi giãy dụa đứng lên mới dần dần ý thức được, người quái dị trong gương đúng là mình. Vậy thiếu niên mới vừa rồi là ai?
Gã đầu tiên là mê man, sau đó sợ hãi, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ, tức đến khó thở, “Các ngươi đoạt cơ thể của ta đúng không? Thân thể đó là của ta, trả lại, nhanh trả lại!”
“Đến tột cùng là ai đoạt thân thể ai, ngươi hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết à?” Lưu Ôn chỉ vào Lục phán quan trên cửa đá.
Chính mình tạo nghiệt, chung quy phải do chính mình chấm dứt, Lục phán quan hết cách, đem chuyện cũ nói lại một lần, bao gồm cả nguyên nhân tại sao Cơ công tử lại nôn mửa cũng giải thích đến nhất thanh nhị sở. Thuần đế xưa nay tự cho mình rất cao, vả lại lấy dung mại tú lệ vô song làm kiêu ngạo, không chịu tin tưởng lời hắn ta nói, mấy lần muốn nhào qua túm lấy Hữu Xu.
“Nếu ngươi không tin, có thể mở ám cách bên dưới phượng quan ra, bên trong có giấu cái đầu của Nguyệt phi mẫu thân ngươi. Lại nói tiếp, bộ dạng ngươi và nàng, mặc cho ai thấy cũng sẽ không hiểu lầm quan hệ huyết thống của các ngươi. Nếu vẫn không tin, ngươi cứ nghĩ tới cữu cữu, ngoại tổ ngươi là dạng gì, tự nhiên liền rõ.”
Lưu Truyền Sơn theo lời mở ám cách ra, lấy ra một cái bình lưu ly đựng đầy nước hoàng tuyền, bên trong quả thực bỏ một cái đầu xấu xí không chịu nổi.
“Ta thao, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nguyệt phi trong truyền thuyết, hóa ra lại có bộ dạng như vậy!” Hắn ta giẫm Thuần đế tru lên không thôi ở dưới chân, càng khiến cái bình tiến đến chóp mũi đối phương, làm cho gã nhìn xem rõ ràng minh bạch.
Lưu Ôn chỉ liếc mắt một cái liền che khuất khuôn mặt, thở dài nói, “Nghĩ đến cũng đúng, bào huynh và phụ thân Nguyệt phi là người quái dị nổi danh Tấn quốc, lại có thể nào sinh ra nữ nhi như kim phượng hoàng. Náo loạn nửa ngày, hóa ra là trộm tướng mạo người khác. Có một liền có hai, khó trách nàng ta đem chủ ý đánh tới trên đầu Cơ công tử.”
“Thao mẹ nó thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!” Ôm chó con suy yếu vào trong ngực, Mạnh Trường Dạ vừa mới nhảy xuống đài cao liền giơ đao chém vỡ bình lưu ly, trong giọng nói tràn đầy hận ý thâm trầm.
Nước hoàng tuyền tưới trên người Thuần đế, còn có một cái đầu lăn đến trước mặt gã, vừa lây dính không khí ngoại giới liền nhanh chóng hư thối có mùi, cho đến khi trở thành một cái đầu lâu trắng bệch. Đối diện hốc mắt tối om của đầu lâu, Thuần đế thất thanh thét chói tai, hận không thể ngất đi.
Kỳ thật trong lòng gã đã dần dần ý thức được, lời Lục phán quan nói không phải là giả, đều nói cháu ngoại trai giống cậu, dung mạo hiện tại của gã có tám chín phần tương tự cữu cữu, hai người ở cùng chỗ, vừa thấy chính là cùng cội cùng nguồn, không chống chế được. Nhưng mà gã lật trắng mắt mấy lần cũng không thể thành công té xỉu, chỉ đành đối mặt hiện thực tàn khốc.
“Trả thân thể cho ta! Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi! Bảo tàng, những thứ này là bảo tàng hoàng tộc Cơ thị, ta cho ngươi hết còn không được sao?” Rốt cuộc phát hiện vàng bạc tài bảo trải đầy đất, gã vui mừng quá đỗi, liên tục cầu xin.
Hữu Xu ngồi trên một cái rương nghỉ xả hơi, lười nhiều lời với gã. Rõ ràng là chủ tử để lại cho mình niệm tưởng, từ lúc nào lại thành vật sở hữu của gã?
Mạnh Trường Dạ cười lạnh nói, “Đậu thị quả nhiên gia học sâu xa, nhìn thấy thứ tốt gì cũng nói là của mình.” Cuối cùng ghé đến bên tai chó con nói nhỏ, “Ngươi tính toán xử hắn như thế nào?”
“Để hắn tự sinh tự diệt đi.” Rời khỏi người hầu hạ, Thuần đế khuyết thiếu năng lực tự gánh vác nghiêm trọng bảo đảm sống không quá ba ngày.
Thuần đế một thân thân xác thối tha, làm thịt gã, Mạnh Trường Dạ còn sợ làm dơ đao mình, vì thế xua tay bảo Lưu Truyền Sơn thả người. Lưu Truyền Sơn hung hăng một cước đá văng Thuần đế, sau đó phỉ nhổ một hơi.
Lục phán quan đã nói đây là túi da bẩn nhất thối nhất nhân gian, cho nên Thuần đế dời về bản thể trở nên vô cùng da dày thịt béo, bị đạp một cước lại không xi nhê, vội vàng đứng lên ôm Mạnh Trường Dạ, “Tướng quân, vẫn là ngài có tình có nghĩa, thương yêu ta.”
“Lăn một bên đi!” Khi chiếm xác chó con, gã còn có thể lộ ra thái độ đáng khinh, thay đổi bản thể, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng. Mạnh Trường Dạ cảm thấy ánh mắt phá lệ đau đớn, một bàn tay tát bay gã ra.
Thuần đế kiên cường đứng lên, tính toán dù chết đi sống lại cũng muốn theo sát Hổ Uy tướng quân, tiện cho việc đoạt lại thân thể. Làm mỹ nhân mười sáu năm, gã sao có thể chịu được cái túi da hiện tại? Đúng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân đều nhịp, hóa ra là các tướng sĩ chờ ở lối vào thấy cửa đá lần thứ hai mở ra, lập tức chạy xuống tiếp ứng, phó tướng lạc đường cũng trong số đó, sau khi nhìn thấy tài bảo đầy đất lại chẳng ai lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên.
Để đề phòng chậm thì sinh biến, Cơ Trường Dạ lệnh bọn họ tức khắc dọn bảo rương ra ngoài, lại bảo Hữu Xu triệt để phong kín cơ quan địa cung.
Đạo Quang đế lo lắng người yêu đi nhầm đường, cố ý để lại một tấm bản đồ, cùng với sử dụng ám hiệu đánh dấu ra đường tắt. Hóa ra trong hố trời còn có một mật đạo có thể đi thông ngoại giới, căn bản không cần leo lên vách vực thẳm. Nếu không phải như thế, nhiều tài bảo như vậy nếu muốn chuyển ra ngoài, đến ngày tháng năm nào?
Chỉ tốn công phu năm ba ngày, quân đội đã ra khỏi Bàn Long sơn, tới Thục Châu, sau đó truyền tin cho tư binh Tây Bắc, bảo bọn họ phân công mười vạn nhân mã tiến đến tiếp ứng, một đường vòng vòng chuyển chuyển, nhiều lần khúc chiết, cuối cùng hữu kinh vô hiểm trở lại phủ Hổ Uy tướng quân.
Hữu Xu tất nhiên là được chủ tử xem thành bảo bối tâm ái mà nâng niu, đám người Lưu Ôn đã kính sợ cậu như thần minh. Trái lại Thuần đế, lại học được tay nghề nấu cơm tập thể, đút ngựa, kiểm ngựa, dựng lều trại, bám vào dưới trướng Hổ Uy tướng quân, thành một tiểu binh tạp vụ. Cái thân thể này của gã thật bền bỉ, dù một mũi tên xuyên tim cũng không chết, bất quá là chảy chút máu đen tanh hôi, qua vài năm cũng được chút quân công.
Nếu Nguyệt phi dưới suối vàng có linh, cũng không biết là khóc hay là cười.
Hai người phát thệ một lần nữa, lại không thể được Hữu Xu tín nhiệm, lúc này cậu viết hai tờ sinh tử khế, bảo bọn họ dùng máu tươi của mình ấn một dấu tay.
“Chỉ cần các ngươi mang lòng ác niệm với ta, hoặc là muốn đem bí mật của ta nói ra, liền giống như tờ khế ước này đốt thành tro tàn. Vì vậy, mong các ngươi ngày sau thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Hữu Xu đem lá bùa viết nội dung khế ước vứt ra giữa không trung, dùng đế khí dẫn lửa.
“Cơ công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài.” Đầy mặt đầy cổ Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn đều là mồ hôi lạnh. Từ tầng thứ nhất địa ngục xông xuống dưới, bọn họ đã sớm bị thủ đoạn quỷ thần khó lường của Cơ công tử thuyết phục. Nếu cậu ấy muốn khống chế thậm chí giết chết một người, sợ là chỉ cần động động đầu ngón tay.
Bên kia, Mạnh Trường Dạ đã kéo hết các bức họa xuống, ném vào trong một cái đỉnh thanh đồng thật lớn thiêu hủy. Hữu Xu không nỡ, ý đồ cứu giúp mấy lần, lại bị chủ tử gắt gao bắt lấy cổ tay, âm thanh lạnh lùng nói, “Ném vào đi! Tất cả cơ quan đều đã mở ra, người ở phía trên tới tiếp ứng, để bọn họ nhìn thấy mấy thứ này ngươi giải thích như thế nào? Người có tương tự, cũng sẽ không tương tự đến mức này!”
Hữu Xu giật mình, chỉ đành không tình nguyện mà đem hoạ quyển ném vào đỉnh đồng, nhìn chúng nó vặn vẹo đốt trọi, biến thành tro tàn, trong mắt không khỏi lộ ra ánh lệ trong suốt, cũng không biết là bị khói xông, hay là bị thương tâm. Nhưng Mạnh Trường Dạ đã bất chấp, hắn còn thương tâm hơn Hữu Xu.
Tình cảm của Hữu Xu đối với hắn, đều không phải là duyên do sớm chiều ở chung sinh ra hấp dẫn và cọ xát, mà là chẳng hiểu ra sao thừa kế từ kiếp trước. Buồn cười hắn còn vì thế mà đắc chí, cho rằng Hữu Xu sớm bị mị lực của mình chinh phục, từ đó khăng khăng một mực, nào ngờ đối tượng cậu khăng khăng một mực lại là một người chết! Người sống muốn chiến thắng người chết, ngoại trừ xóa sạch ký ức giữa bọn họ, dường như không có biện pháp tốt hơn, cho nên những bức họa đó không thể giữ lại, một bức cũng không thể giữ lại.
Đợi ngọn lửa chậm rãi dập tắt, Mạnh Trường Dạ mới phun ra một ngụm khí, quay đầu nhìn thấy Hữu Xu nước mắt ướt mi, tức giận trách mắng, “Khóc cái gì? Ở trong lòng ngươi, đến tột cùng là người chết quan trọng hay là người sống quan trọng?”
“Đương nhiên là người sống quan trọng.” Hữu Xu vội vàng lau nước mắt.
“Nếu người sống quan trọng, ngươi làm chi còn nhớ kỹ hắn.” Mạnh Trường Dạ không nhẹ không nặng vỗ đầu cậu.
“Ta chỉ là thật tiếc nuối, không thể bồi hắn đến một khắc cuối cùng.” Nhìn thấy sắc mặt chủ tử nháy mắt liền đen trầm, cuối cùng Hữu Xu cũng thông suốt, vội vàng giải thích, “Ta chỉ là tức cảnh sinh tình thôi, trong chốc lát là ổn.”
Mạnh Trường Dạ hừ lạnh một tiếng, biết rõ không nên nhắc tới người nọ, lại vẫn nhịn không được, “Ngươi nói một chút xem, Đạo Quang đế là người như thế nào? Ta với hắn đến tột cùng là người nào tốt hơn?”
Lưu Ôn lật tới lật lui trong đống châu báu thiếu chút nữa bật cười. Khi Đạo Quang đế tại thế thống nhất Cửu Châu, khiến vạn quốc đến chầu, cho đến hiện giờ, những quốc quân chư quốc còn lại nhắc tới hắn đều khen một tiếng “thiên cổ nhất đế”. Hắn văn thao vũ lược, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, mọi thứ tinh thông, có thể nói là kỳ tài có một không hai, mà tướng quân bất quá là xuất thân quê mùa, vả lại còn là một đại quê mùa, hai người làm thế nào so sánh? Nếu không phải bộ dạng của tướng quân và thi thể trong quan tài cực kỳ tương tự, muốn nói hắn là Đạo Quang đế chuyển thế, Lưu Ôn đánh chết cũng không tin.
Cơ công tử hẳn là phải khó xử rồi, nói dối thì trong lòng nghẹn khuất, nói thật thì sẽ làm tướng quân tức giận, trọn một tên Trư Bát Giới soi gương trong ngoài không phải người. Lưu Ôn vừa nhịn cười vừa lắc đầu, chậm rãi tránh ra một ít, miễn cho bị vại giấm chua chết đuối.
Nhưng mà Hữu Xu cũng không phải chất phác như hắn ta tưởng tượng, lại phúc chí tâm linh mà nói, “Ta thích chính là linh hồn của ngươi, không phải là thứ ở bên ngoài. Chẳng sợ ngươi không có xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, học thức kinh tài tuyệt diễm, chỉ cần ngươi là ngươi, ta đều sẽ thích. Đời trước đã qua, chẳng lẽ chúng ta không nên sống ở hiện tại sao?”
Mạnh Trường Dạ bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên ôm người lên, vòng ra sau bình phong hung hăng hôn đủ, đợi khi thở hồng hộc, miệng lưỡi run lên mới có chút tách ra, nói giọng khàn khàn, “Không nghĩ tới ngươi còn rất biết dỗ người. Thôi, ngày sau không cho nhắc tới ba chữ ‘Đạo Quang đế’ trước mặt lão tử, chúng ta sống ngày tháng của chúng ta cho tốt.”
“Ta không nhắc, là ngươi nhắc trước.” Hữu Xu vẻ mặt ủy khuất. Tuy rằng linh hồn chủ tử từ đầu đến cuối là cùng một người, lại có ký ức và thân phận khác nhau, cũng coi như thân thể khác nhau. Cậu luôn phân biệt thực rõ, chỗ nào lại trộn lẫn. Nếu không phải mấy bức họa đó bại lộ lai lịch mình, cậu tuyệt đối sẽ không để chủ tử biết những chuyện quá khứ đó.
“Như thế nào, ngươi còn học được cách già mồm à? Không được, ta phải phạt ngươi!” Mạnh Trường Dạ nhướn mày, đem người đặt ở trên tường tiếp tục hôn môi, đầu lưỡi trơn dính giao triền cùng một chỗ, không khỏi phát ra tiếng nước chậc chậc, trong cung thất trống trải nghe tới, có vẻ lửa nóng phá lệ rõ ràng.
Lưu Ôn có chút chịu không nổi, giương giọng hô, “Tướng quân, Cơ công tử, nhiều bảo tàng như vậy, chẳng lẽ các ngươi không muốn đến xem sao?”
Hai người lúc này mới lưu luyến không rời tách ra, đi đến bên ngoài kiểm kê bảo tàng. Hữu Xu nhớ tới đồng bạn phân tán ở các tầng, vội vàng lấy ra truyền tin phù, dán ở ấn đường kêu gọi. Người vận khí kém nhất rơi vào địa ngục đao sơn, trực tiếp bị đâm thành thịt nát, còn có vài người phân biệt rơi vào địa ngục đồng trụ, địa ngục huyết trì, địa ngục băng sơn, tuy rằng đã trải qua rất nhiều gian nguy, nhưng cuối cùng đều còn sống, sôi nổi dựa theo cảm ứng từ bùa truyền đến, chạy tới cung thất dưới tầng chót nhất. May mà sau khi cơ quan mở ra, đám tu la, ngạ quỷ đó cũng biến mất theo, dọc theo đường đi cũng bình an.
Lưu Ôn dựa theo vàng, bạc, vải vóc, châu báu, đồ cổ, ngọc khí, binh khí mà phân loại chỉnh lý bảo tàng cùng một chỗ, đỡ cho mọi người tính không rõ, khi lật ra một cái rương nhỏ kim ti nam mộc, không khỏi ngẩn người.
“Thật kỳ quái! Trong truyền thuyết Đạo Quang đế cũng không có con nối dòng, nơi này sao lại có một cái rương bỏ đầy đồ chơi? Còn có, đây là quần áo con nít à? Kích cỡ có chút không đúng đi, trên đời có đứa trẻ nào lớn bằng bàn tay?” Trong tay hắn ta cầm một bộ triều phục thân vương dài nửa thước, lật trái lật phải đánh giá.
Hai má Hữu Xu đỏ rực, vội vàng chạy tới, ôm cái rương vào trong ngực, lại kéo mấy bộ quần áo nho nhỏ ra, sốt ruột hoảng hốt nhét vào trong tay áo. Bộ dạng chột dạ này khiến Lưu Ôn rất không hiểu nổi, ngược lại Mạnh Trường Dạ cười rộ lên, “Hữu Xu, mấy cái đó không phải là đồ chơi của ngươi đi?”
“Đúng, là đồ chơi của ta.” Hữu Xu gật đầu như đảo tỏi, sợ chủ tử tiếp tục truy vấn.
Mạnh Trường Dạ cười hì hì nhích qua, đem ngựa gỗ, y phục, tú cầu nho nhỏ móc ra, đặt trên đất thưởng thức, cuối cùng hào sảng nói, “Thích thì lấy hết đi! Hóa ra ngươi thích mấy đồ vật nhỏ đó, sao không nói sớm, năm đó ta từng học tay nghề với thợ thủ công ở quê nhà, trở về lại làm vài cái cho ngươi.”
Hữu Xu có khổ khó nói, chỉ có thể gật đầu.
Bên kia, Lưu Truyền Sơn cũng lấy ra vài cái rương, sợ tới mức thiếu chút nữa giơ chân, “Ai nha nương của ta! Giấu sâu như vậy, ta còn cho là thứ tốt gì, lại hóa ra là một bình bọ cánh cứng! Đầu óc Đạo Quang đế có phải bị bệnh hay không, lại thích thu thập mấy thứ này, nhìn thật là dọa người, không bằng ném vào trong đỉnh đồng đốt luôn đi?”
Những con bọ cánh cứng đó hoặc là xác ngoài sáng lên, hoặc là sắc thái diễm lệ, hoặc là chủng loại quý hiếm, đều là thứ tốt trong lòng Hữu Xu. Lúc này, cậu cũng bất chấp thể diện gì, lập tức nhào qua bảo vệ mấy cái rương, “Đừng đốt, mấy cái này là của ta!”
Biểu tình ghét bỏ của Lưu Truyền Sơn lập tức chuyển thành nịnh nọt, “Cơ công tử sao không nói sớm. Nhìn kỹ, mấy con bọ cánh cứng đó còn rất xinh đẹp, đặt cùng một chỗ với bảo thạch cũng không thua gì. Cất cất, tất nhiên là giúp ngài cất hết.”
Lúc này Hữu Xu mới thở ra một hơi, lại khiến Mạnh Trường Dạ âm thầm ghi tạc trong lòng: thích đồ chơi, sâu, thật đúng là bộ dạng chó con mà, cái ngoại hiệu chó con này không lấy sai. Nếu cậu thích, đợi lát nữa lên mặt đất liền đi dạo quanh hố trời, bắt mấy con bọ cánh cứng độc nhất vô nhị cho cậu cao hứng.
Thấy chủ tử mỉm cười với mình, Hữu Xu cũng hé hé lúm đồng tiền, sau đó vùi đầu lật xem bảo tàng của mình. Phàm là đồ vật cậu thích, chủ tử đời trước đều làm ký hiệu đặc biệt, Mạnh Trường Dạ và Lưu Ôn thấy nhiều cũng chậm rãi tìm được quy luật, chỉ cần nắp rương in một dấu móng chó, nhất định là dồ tốt trong lòng Cơ công tử, chất đống ở trước mặt cậu là chuẩn không cần chỉnh.
Cậu quả nhiên là tâm tính con nít, không thích vàng bạc châu báu, cũng không thích đồ cổ ngọc khí, ngược lại góp nhặt rất nhiều đồ chơi, sâu, rối gỗ. Sau khi một cái rương in dấu móng chó cuối cùng được lật ra, ba người Mạnh Trường Dạ mới đi chỉnh lý những tài bảo còn lại.
Hữu Xu mở rương ra, nhìn thấy bên trong xếp rất nhiều bùa, hai mắt tức thì sáng rực. Cái gì gọi là buồn ngủ đưa gối đầu, có thế chứ. Cậu vốn còn sầu não vì chyện nhất thể song hồn, công cụ vừa tay liền đưa đến, phù triện chế tác vào thời kỳ đỉnh phong, vây khốn một quỷ tiên không thành vấn đề.
Cậu lấy ra một tấm giam cầm phù, lặng lẽ giấu ở trong tay áo, làm bộ không chút để ý mà đi đến ngoài điện. Lục phán quan trước đó đã trốn ra phía sau những phán quan khác cho rằng thiếu niên vẫn chưa phát hiện mình, liền trở lại tại chỗ, nào ngờ đầu ngón tay thiếu niên rung lên, liền có một luồng kim quang bắn ra, dán trên trán hắn ta, giam cầm pháp lực toàn thân hắn ta.
Hắn ta nhiều lần giãy dụa, cuối cùng phí công, lúc này mới mở miệng cầu xin tha thứ, “Cơ công tử, xin ngài thương xót thả Lục mỗ đi!”
Đột nhiên xuất hiện kim quang vốn đã hấp dẫn sự chú ý của đám người Mạnh Trường Dạ, ngay sau đó ngoài điện lại truyền đến một giọng nói xa lạ, làm bọn họ rất giật mình. Ba người rút bội đao bên hông ra chạy tới xem xét, liền thấy trên cửa đá treo cao có một vật còn sống đang động đậy.
“Phù, phù điêu sao lại động đậy?” Lưu Truyền Sơn sợ tới mức mặt không còn chút máu. Nếu một cái phù điêu biết động đậy, chẳng phải có nghĩa là tất cả phù điêu đều là vật còn sống ư? Phải biết, trên này điêu khắc chính là thập điện Diêm La, hai mươi bốn ngục chủ, căn bản không thể đánh đồng với ngạ quỷ, tu la. Nếu toàn bộ bọn họ hiển linh, nơi này liền thành địa ngục nhân gian thật sự.
“Yên tâm, chỉ có cái này là sống, cũng không biết hắn từ chỗ nào chui vào, mỗi ngày hấp thu kim quang công đức của chủ tử để tu luyện.” Hữu Xu vẻ mặt chán ghét, dán một minh hỏa phù trên giam cầm phù, đốt Lục phán quan kêu cha gọi mẹ.
“Cơ công tử tha mạng! Lục mỗ cũng không biết ngươi và Đạo Quang đế là cố nhân, kim quang công đức đã hút lấy của hắn, ta có thể trả lại toàn bộ!”
“Gạt người, không biết quan hệ của ta và chủ tử, vậy linh hồn trong thân thể ta là từ đâu tới? Thi thể trong quan tài thải phượng lại từ chỗ nào tới?”
Lục phán quan thấy không thể gạt được, chỉ đành thành thật giải thích, “Đều do Lục mỗ bị ma quỷ ám, lúc này mới nghe lời Nguyệt phi. Năm đó tổ tiên Nguyệt phi có ân cứu mạng với ta, ta lợi dụng âm dương điểm hóa bút làm tín vật để tặng đi, nói là có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của bọn họ. Nào ngờ Nguyệt phi lòng tham không đáy, lấy bảo vật làm áp chế, không ngừng áp bức Lục mỗ. Nàng ta muốn vào cung, lại bởi vì dung mạo xấu xí không vào được mắt Hoàng đế Tấn quốc, liền bảo ta đổi cho một cái đầu tuyệt thế giai nhân…”
Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn nghe được sửng sốt, vạn lần không ngờ trên đời còn có việc khúc chiết quỷ dị như thế, Mạnh Trường Dạ lại trong lòng bốc hỏa, phi thân mà lên, một đao chém đứt tay phải cầm bút của Lục phán quan. Cánh tay đá ầm ầm rơi xuống đất, đập ra rất nhiều bụi bậm, bút lông khắc đá lăn lăn, lại từng tấc từng tấc biến thành bảo khí kim quang lòe lòe.
Đầu quả tim Lục phán quan run lên, vội nói, “Cơ công tử, chỉ cần ngài đồng ý thả ta, ta lập tức giúp ngài thi triển di hồn thuật, mang linh hồn Thuần đế ra!”
“Có âm dương điểm hóa bút này, ta còn cần ngươi làm chi?” Hữu Xu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho người cướp đoạt thân thể mình, càng tội không thể xá chính là, đối phương còn hút đi kim quang công đức của chủ tử, lúc này mới dẫn đến việc sau khi chuyển thế chủ tử sống gian nan như thế. Hắn ta đã thích ở chỗ này, vậy liền ở cả đời là được.
Trong lúc suy nghĩ, cậu đã trải ra hai lá bùa, dùng âm dương điểm hóa bút vẽ ra hai tấm di hồn phù, sau đó bảo chủ tử ôm thi thể trong phượng quan ra, đặt ở bên cạnh mình. Ngửi được hơi nước dính trên thi thể, cậu chợt nói, “Khó trách không có linh hồn, xác chết Thuần đế lại không hư, là do ngâm nước hoàng tuyền. Nghĩ đến, sở dĩ thân thể ta thu nhỏ lại, cũng là bị ngươi đổ nước hoàng tuyền đi? Hơi nước từng giọt từng giọt bốc ra bên ngoài cơ thể, ta cũng liền một ngày một ngày lớn lên, mặc cho ai cũng sẽ không hoài nghi Nguyệt phi lẫn lộn huyết mạch hoàng thất.”
Lục phán quan ôm cái tay đứt rên rỉ, không chút nào dám đáp lại.
Hữu Xu múc một chai nước hoàng tuyền, thu vào trong ngực, lúc này mới bắt đầu thi pháp, không quá giây lát, lá bùa dán trên trán hai người liên tục lóe ra kim quang, một lát sau kim quang đại thịnh, làm người ta không dám nhìn gần. Lục phán quan mắt mở trừng trừng nhìn hồn phách Thuần đế rời khỏi thân thể thiếu niên, trở lại trong bản thể, lúc này mới hết hy vọng thoát vây, phần nghiệt quả này cuối cùng vẫn đến, chỉ không biết phải phong ấn trong địa cung bao nhiêu năm.
“Chó con? Chó con?” Đợi ánh sáng tán đi, Mạnh Trường Dạ chạy vội tới bên cạnh thiếu niên la lên, mang trên mặt biểu tình lo âu.
“Là ta.” Hữu Xu mở hai mắt, thoáng nhìn Thuần đế bên cạnh, lập tức gỡ lá bùa trên trán gã ra.
“Đây là chỗ nào? Sao mỗi lần tỉnh ngủ đều đổi một chỗ khác vậy?” Thuần đế kinh sợ nhảy dựng lên, liếc nhìn Hữu Xu, không khỏi mơ hồ, “Ngươi, ngươi là ai? Sao bộ dạng giống ta như đúc vậy?”
Hữu Xu cũng không phản ứng gã, liên tục vỗ cánh tay chủ tử, lại chỉ vào phượng quan rỗng tuếch, làm một động tác nôn mửa. Mạnh Trường Dạ ngầm hiểu, khiêng cậu nhảy lên đặt lên đài cao trên quan tài. Không đợi đứng vững, Hữu Xu đã bổ nhào vào cạnh phượng quan nôn mửa, vật bẩn tanh hôi đem nước hoàng tuyền rửa hết tội nghiệt thế gian đều làm dơ.
Nương, lại là cái mùi này! Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn xoay người, siết chặt cái mũi.
Thuần đế cũng quên truy cứu chuyện diện mạo, đứng lên chạy đến xa xa, dùng tay áo gắt gao bịt miệng mũi, miễn cho bị xông choáng.
Nhìn thấy biểu tình ghét bỏ của mọi người, Lục phán quan áy náy không thôi. Một người trái tim thủy tinh đẹp đẽ, lại bị mình biến thành tang vật thối nhất thế gian, may mà sau khi hồn phách dời đi tang vật cũng sẽ bị bài trừ theo, mới không triệt để gây tai họa cho Cơ công tử.
Người duy nhất không chịu ảnh hưởng là Mạnh Trường Dạ, hắn vừa vỗ nhẹ sống lưng chó con, vừa lấy khăn tay ra thay cậu chà lau khóe miệng, giống như khứu giác không nhạy. Thuần đế không thể nhìn hắn xum xoe với người khác, vẫy tay hô, “Tướng quân, ngươi nhanh xuống đây, người nọ thối hoắc, có lẽ là ăn phân người, cẩn thận đừng làm dơ bản thân ngươi!”
“Nói cái thí gì hả? Trước tiên ngươi soi gương cho kỹ đi!” Lưu Truyền Sơn vẫn luôn không vừa mắt Thuần đế, lại bởi vì gã ẩn ở trong cơ thể Cơ công tử, không khỏi có chút sợ ném chuột vỡ đồ. Lúc này bọn họ phân ra, chỗ nào còn cố kỵ, kéo tóc sau đầu gã, lôi gã đè đến trước một mặt kính thủy ngân chạm đất thật lớn.
Kính thủy ngân vốn vô cùng trân quý, chiếm cứ cả một mặt tường có thể nói là vô giá, vả lại hiệu quả cực kỳ bất phàm, đem mắt nhỏ, mũi tẹt, da vàng, mặt chiếc giày mà Thuần đế di truyền từ Nguyệt phi chiếu ra đến mảy may tất hiện. Thuần đế hoảng sợ, đợi giãy dụa đứng lên mới dần dần ý thức được, người quái dị trong gương đúng là mình. Vậy thiếu niên mới vừa rồi là ai?
Gã đầu tiên là mê man, sau đó sợ hãi, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ, tức đến khó thở, “Các ngươi đoạt cơ thể của ta đúng không? Thân thể đó là của ta, trả lại, nhanh trả lại!”
“Đến tột cùng là ai đoạt thân thể ai, ngươi hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết à?” Lưu Ôn chỉ vào Lục phán quan trên cửa đá.
Chính mình tạo nghiệt, chung quy phải do chính mình chấm dứt, Lục phán quan hết cách, đem chuyện cũ nói lại một lần, bao gồm cả nguyên nhân tại sao Cơ công tử lại nôn mửa cũng giải thích đến nhất thanh nhị sở. Thuần đế xưa nay tự cho mình rất cao, vả lại lấy dung mại tú lệ vô song làm kiêu ngạo, không chịu tin tưởng lời hắn ta nói, mấy lần muốn nhào qua túm lấy Hữu Xu.
“Nếu ngươi không tin, có thể mở ám cách bên dưới phượng quan ra, bên trong có giấu cái đầu của Nguyệt phi mẫu thân ngươi. Lại nói tiếp, bộ dạng ngươi và nàng, mặc cho ai thấy cũng sẽ không hiểu lầm quan hệ huyết thống của các ngươi. Nếu vẫn không tin, ngươi cứ nghĩ tới cữu cữu, ngoại tổ ngươi là dạng gì, tự nhiên liền rõ.”
Lưu Truyền Sơn theo lời mở ám cách ra, lấy ra một cái bình lưu ly đựng đầy nước hoàng tuyền, bên trong quả thực bỏ một cái đầu xấu xí không chịu nổi.
“Ta thao, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nguyệt phi trong truyền thuyết, hóa ra lại có bộ dạng như vậy!” Hắn ta giẫm Thuần đế tru lên không thôi ở dưới chân, càng khiến cái bình tiến đến chóp mũi đối phương, làm cho gã nhìn xem rõ ràng minh bạch.
Lưu Ôn chỉ liếc mắt một cái liền che khuất khuôn mặt, thở dài nói, “Nghĩ đến cũng đúng, bào huynh và phụ thân Nguyệt phi là người quái dị nổi danh Tấn quốc, lại có thể nào sinh ra nữ nhi như kim phượng hoàng. Náo loạn nửa ngày, hóa ra là trộm tướng mạo người khác. Có một liền có hai, khó trách nàng ta đem chủ ý đánh tới trên đầu Cơ công tử.”
“Thao mẹ nó thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!” Ôm chó con suy yếu vào trong ngực, Mạnh Trường Dạ vừa mới nhảy xuống đài cao liền giơ đao chém vỡ bình lưu ly, trong giọng nói tràn đầy hận ý thâm trầm.
Nước hoàng tuyền tưới trên người Thuần đế, còn có một cái đầu lăn đến trước mặt gã, vừa lây dính không khí ngoại giới liền nhanh chóng hư thối có mùi, cho đến khi trở thành một cái đầu lâu trắng bệch. Đối diện hốc mắt tối om của đầu lâu, Thuần đế thất thanh thét chói tai, hận không thể ngất đi.
Kỳ thật trong lòng gã đã dần dần ý thức được, lời Lục phán quan nói không phải là giả, đều nói cháu ngoại trai giống cậu, dung mạo hiện tại của gã có tám chín phần tương tự cữu cữu, hai người ở cùng chỗ, vừa thấy chính là cùng cội cùng nguồn, không chống chế được. Nhưng mà gã lật trắng mắt mấy lần cũng không thể thành công té xỉu, chỉ đành đối mặt hiện thực tàn khốc.
“Trả thân thể cho ta! Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi! Bảo tàng, những thứ này là bảo tàng hoàng tộc Cơ thị, ta cho ngươi hết còn không được sao?” Rốt cuộc phát hiện vàng bạc tài bảo trải đầy đất, gã vui mừng quá đỗi, liên tục cầu xin.
Hữu Xu ngồi trên một cái rương nghỉ xả hơi, lười nhiều lời với gã. Rõ ràng là chủ tử để lại cho mình niệm tưởng, từ lúc nào lại thành vật sở hữu của gã?
Mạnh Trường Dạ cười lạnh nói, “Đậu thị quả nhiên gia học sâu xa, nhìn thấy thứ tốt gì cũng nói là của mình.” Cuối cùng ghé đến bên tai chó con nói nhỏ, “Ngươi tính toán xử hắn như thế nào?”
“Để hắn tự sinh tự diệt đi.” Rời khỏi người hầu hạ, Thuần đế khuyết thiếu năng lực tự gánh vác nghiêm trọng bảo đảm sống không quá ba ngày.
Thuần đế một thân thân xác thối tha, làm thịt gã, Mạnh Trường Dạ còn sợ làm dơ đao mình, vì thế xua tay bảo Lưu Truyền Sơn thả người. Lưu Truyền Sơn hung hăng một cước đá văng Thuần đế, sau đó phỉ nhổ một hơi.
Lục phán quan đã nói đây là túi da bẩn nhất thối nhất nhân gian, cho nên Thuần đế dời về bản thể trở nên vô cùng da dày thịt béo, bị đạp một cước lại không xi nhê, vội vàng đứng lên ôm Mạnh Trường Dạ, “Tướng quân, vẫn là ngài có tình có nghĩa, thương yêu ta.”
“Lăn một bên đi!” Khi chiếm xác chó con, gã còn có thể lộ ra thái độ đáng khinh, thay đổi bản thể, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng. Mạnh Trường Dạ cảm thấy ánh mắt phá lệ đau đớn, một bàn tay tát bay gã ra.
Thuần đế kiên cường đứng lên, tính toán dù chết đi sống lại cũng muốn theo sát Hổ Uy tướng quân, tiện cho việc đoạt lại thân thể. Làm mỹ nhân mười sáu năm, gã sao có thể chịu được cái túi da hiện tại? Đúng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân đều nhịp, hóa ra là các tướng sĩ chờ ở lối vào thấy cửa đá lần thứ hai mở ra, lập tức chạy xuống tiếp ứng, phó tướng lạc đường cũng trong số đó, sau khi nhìn thấy tài bảo đầy đất lại chẳng ai lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên.
Để đề phòng chậm thì sinh biến, Cơ Trường Dạ lệnh bọn họ tức khắc dọn bảo rương ra ngoài, lại bảo Hữu Xu triệt để phong kín cơ quan địa cung.
Đạo Quang đế lo lắng người yêu đi nhầm đường, cố ý để lại một tấm bản đồ, cùng với sử dụng ám hiệu đánh dấu ra đường tắt. Hóa ra trong hố trời còn có một mật đạo có thể đi thông ngoại giới, căn bản không cần leo lên vách vực thẳm. Nếu không phải như thế, nhiều tài bảo như vậy nếu muốn chuyển ra ngoài, đến ngày tháng năm nào?
Chỉ tốn công phu năm ba ngày, quân đội đã ra khỏi Bàn Long sơn, tới Thục Châu, sau đó truyền tin cho tư binh Tây Bắc, bảo bọn họ phân công mười vạn nhân mã tiến đến tiếp ứng, một đường vòng vòng chuyển chuyển, nhiều lần khúc chiết, cuối cùng hữu kinh vô hiểm trở lại phủ Hổ Uy tướng quân.
Hữu Xu tất nhiên là được chủ tử xem thành bảo bối tâm ái mà nâng niu, đám người Lưu Ôn đã kính sợ cậu như thần minh. Trái lại Thuần đế, lại học được tay nghề nấu cơm tập thể, đút ngựa, kiểm ngựa, dựng lều trại, bám vào dưới trướng Hổ Uy tướng quân, thành một tiểu binh tạp vụ. Cái thân thể này của gã thật bền bỉ, dù một mũi tên xuyên tim cũng không chết, bất quá là chảy chút máu đen tanh hôi, qua vài năm cũng được chút quân công.
Nếu Nguyệt phi dưới suối vàng có linh, cũng không biết là khóc hay là cười.