Nếu sớm biết chủ tử chính là Thành vương mắc bệnh tim, cần thần y cứu trị, Hữu Xu quả quyết sẽ không rảnh rỗi mà ngồi chờ, nhất định đem thanh danh “hoạt tử nhân nhục bạch cốt*” của mình truyền ra. Nhưng mà hiện tại, dù cậu chủ động đưa lên cửa, nói mình thần dị như thế nào như thế nào, chủ tử cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Chính cái gọi là “mua bán không thể vội vàng”, chỉ sợ người ta còn hoài nghi cậu rắp tâm bất lương, từ đó sinh lòng ác cảm.
*Hoạt tử nhân nhục bạch cốt: làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Hữu Xu càng nghĩ càng uể oải, dưới tiếng cười nhạo của người qua đường trở lại Nhân Tâm đường, kêu quỷ chết đói tới hỏi, “Ngươi có biết quan hệ giữa Thành vương và Chu đại phu là như thế nào không?”
Mấy ngày nay quỷ chết đói dựa vào âm dương nguyên khí phù, thật sự thu nạp một số lớn tiểu lâu la, ở trong thành Thương Châu tốt xấu cũng coi như một đám địa đầu xà (địa đầu xà: rắn ở trên địa bàn của mình), vội vàng sử dụng tiểu quỷ đến thám thính, một lát sau mang theo tin tức quay lại, “Khởi bẩm đại nhân, bọn họ vốn dĩ quen biết ở Ký Châu phủ. Thành vương đến Ký Châu, lại bởi vì bệnh tim phát tác té xỉu ở ven đường, vừa vặn để Chu Diệu Âm gặp phải, cứu hắn từ quỷ môn quan trở về. Thành vương cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng, có nhiều quan tâm với nàng. Trước đây Thái Thú phu nhân có hiềm khích với nàng, gài bẫy hại nàng, là Thành vương tại thời khắc mấu chốt kéo nàng một phen, lại đưa nàng đến Thương Châu phủ an trí. Hiện giờ nàng đã thay thế Tống Nhẫn Đông, thành đại phu chuyên thuộc của Thành vương, cứ cách vài ngày liền đến vương phủ bắt mạch. Quan hệ của hai người vô cùng chặt chẽ, phố phường còn có đồn đãi, nói Thành vương coi trọng nàng, không chừng ngày nào đó sẽ sắc lập nàng là chính phi nương nương…”
Hữu Xu không đợi quỷ chết đói nói cho hết lời liền vỗ bàn tức giận mắng, “Phóng thí!”
Quỷ chết đói bị hoảng sợ. Ở trong mắt nó, đại nhân xưa nay tao nhã, bình tĩnh, thong dong, có thể nói là không chỗ nào không thông, không gì làm không được, làm chuyện gì cũng không chút hoang mang, chậm rãi, giống như hết thảy đều nắm giữ. Giống như hiện tại miệng bạo lời thô mà còn giận sôi, thật đúng là lần đầu tiên thấy. Còn nữa, nó quả thực khó có thể tưởng tượng hai chữ “phóng thí” là từ miệng đại nhân nói ra, cực kỳ không hợp với khuôn mặt nhu thuận tú lệ của cậu!
Hữu Xu tự biết thất thố, vội vàng dùng tay che miệng, biểu tình xấu hổ. Cái gọi là “gần mực thì đen gần đèn thì rạng”, đời trước ở chung chỗ với hán tử thô tục Mạnh Trường Dạ, cậu khó tránh khỏi học được vài câu thô tục, cảm xúc vừa kích động liền nhảy ra.
“Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói đi.” Cậu âm thầm tỉnh táo lại một khắc, lúc này mới xua tay thúc giục.
Quỷ chết đói tiếp tục nói, “Y quán mà Chu Diệu Âm mở, Thành vương chiếm bảy phần vốn, cho nên thường xuyên đi đến xem.”
“Chu Diệu Âm có thể trị hết bệnh của hắn sao?” Hữu Xu muốn biết nhất vẫn là cái này. Từ lời đồn đãi trên phố đến xem, Chu Diệu Âm quả thật có chút tài năng. Theo lý mà nói, trình độ chữa bệnh cổ đại căn bản không cách nào chống đỡ được một ca giải phẫu ngoại khoa, dù kỹ thuật của Chu Diệu Âm có tốt hơn nữa, dưới tình huống khuyết thiếu máy móc chữa bệnh và dược vật tương ứng, người bệnh rất khó qua được việc mất máu trong lúc giải phẫu và kỳ nhiễm trùng sau giải phẫu. Nhưng những người bệnh qua tay nàng lại đều còn sống, vậy trong đó tất nhiên giấu diếm huyền cơ.
Nhưng mà dù có huyền cơ, nàng cũng chỉ có thể làm mấy tiểu phẫu như cắt ruột thừa, mổ bụng, khâu lại miệng vết thương, còn giải phẫu lớn như bệnh tim, nàng tất nhiên là bó tay không biện pháp. Nơi này một không có X quang, hai không có siêu âm, ba không có điện tâm đồ, bốn không có máy theo dõi điện tim, bệnh tim của chủ tử đến tột cùng thuộc loại nào, lại phải thi thuật như thế nào, nàng căn bản không thể nào biết được. Nàng có lớn mật như thế nào đi nữa, cũng không thể mở lồng ngực chủ tử ra, đem trái tim của hắn lật xem một lần, rồi khâu lại lần nữa, cuối cùng thiết kế phương án giải phẫu đi? Đây không phải là cứu người, mà là hại người.
Bệnh tim bẩm sinh ở hiện đại cũng là bệnh nặng khó có thể chữa khỏi, ở cổ đại càng miễn bàn. Trừ khi đại la thần tiên đến, ví dụ như mình, nếu không ai cũng cứu không được. Hữu Xu có chút kiêu ngạo thầm nghĩ.
Quỷ chết đói quả nhiên lắc đầu, “Không cách nào trị, đây là Chu Diệu Âm chính miệng thừa nhận. Có điều nàng xuống tay từ phương diện dưỡng sinh và ăn uống, ý đồ kéo dài thọ mệnh Thành vương, nghe nói hiện nay đang nghiên cứu một loại dược mới, gọi là tốc, tốc, tốc…”
“Thuốc trợ tim cấp tốc.” Hữu Xu bổ sung.
“Đúng, chính là tên dược này. Nghe Chu Diệu Âm nói, loại dược này chuyên nhằm vào người đột phát bệnh tim, sau khi đặt ở dưới gốc lưỡi ngậm tan có thể rất nhanh giảm bớt đau đớn ở trái tim. Ngày sau Thành vương phát bệnh liền không cần lo lắng cứu không được. Vì vậy, Thành vương cực kỳ coi trọng Chu Diệu Âm, từng tuyên bố với bên ngoài rằng nàng là đệ nhất thần y Ngụy quốc.”
Phi! Hữu Xu cực kỳ muốn phỉ nhổ một ngụm, lại liều mạng nhịn được. Hiện tại cậu khó chịu đến lợi hại, rất giống ăn mấy chục quả chanh lại rót thêm một vại giấm lớn, toàn thân đều tản ra vị chua nồng đậm. Cũng là mình tới quá muộn, nếu không bên cạnh chủ tử nào có vị trí của Chu Diệu Âm? Xem động tác thành thạo khi cấp cứu của Chu Diệu Âm, sợ là từng làm hô hấp nhân tạo cho chủ tử vài lần. Môi chủ tử đủ mềm, đủ ngọt, đủ thơm đi? Phi! Phi phi phi!
Hữu Xu liên tiếp đập đầu lên mặt bàn, biểu tình vô cùng vặn vẹo.
Quỷ chết đói: “Đại nhân ngài không có việc gì đi? Đại nhân có phải ngài quên uống thuốc không?”
Cùng lúc đó, Thành vương vừa khẽ vuốt khóe miệng, vừa trầm giọng hạ lệnh, “Đi tra xét Tống Hữu Xu.” Hắn thế mà lại bị một hoàng mao tiểu tử chiếm tiện nghi, vả lại còn không có chút cảm giác ghê tởm ghét cay ghét đắng, ngược lại quyến luyến không quên, đây rõ ràng không bình thường!
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, không quá một khắc đồng hồ liền mang về tin tức xác thật. Tống Hữu Xu vốn là người Thương Châu, thân thế cực kỳ đơn giản, ngày trước mới vừa náo loạn một hồi với thứ mẫu, cũng coi như một danh nhân không lớn không nhỏ. Cậu phát tài ở Ký Châu, cũng quả thật chữa khỏi vài người bệnh, một lần hung hiểm nhất trong đó là trị chết rồi lại trị sống nhi tử Ngô Thái Thú, nội tình cụ thể Ngô Thái Thú giữ rất kín, tìm hiểu không ra.
Phương thị cố ý nuôi phế Tống Hữu Xu, chỉ để hắn học vài chữ, không mời danh sư dạy dỗ học vấn, cho nên hắn kiến thức không đủ, chẳng sợ có được lộc hàm thảo khởi tử hồi sinh, cũng không nghĩ tới việc dùng để tích trữ, ngược lại hai ba lần tiêu xài phung phí sạch sẽ, người chữa khỏi bất quá chỉ là mấy tiểu tai tiểu bệnh như cảm mạo, sốt cao, yết hầu đau, không đủ để nói tới. Thị vệ có chút ý tứ xem nhẹ, tổng kết nói, “Cho nên nói hắn chỉ thông một ít da lông, với y thuật cũng không có bao nhiêu tài nghệ, để trọng chấn gia nghiệp, lúc này mới vội vàng leo lên vương gia.”
“Phải không?” Thành vương nhẹ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói, “Ngô Lập Bản cũng không phải là người dễ gạt gẫm, không có chút tài năng, quả quyết sẽ không mời người đi xem bệnh cho con trai bảo bối của mình. Đem người chết trị cho sống, Tống Hữu Xu này ngược lại có chút ý tứ.”
Chu Diệu Âm ngồi ở một bên thay hắn bắt mạch không để bụng mà mở miệng, “Chỉ sợ cũng không phải là cứu sống người chết, mà là người nọ căn bản không chết.”
“A? Lời này nói như thế nào?” Thành vương vẻ mặt hứng thú.
Chu Diệu Âm kỹ càng tỉ mỉ giải thích cái gì gọi là giả chết, nói, “Cũng là Tống Hữu Xu vận khí tốt, nếu không còn thật sự không cách nào giải thích với Thái Thú phu nhân, phải biết, người nọ cũng không phải là một người thiện lương. Còn nữa, ta hoài nghi Ngô công tử không phải bị tràng thư, hẳn là chứng bệnh khác, nếu không hiện tại đã sớm chết vì ung thư máu rồi.”
“Ung thư máu? Đây là bệnh gì?” Thành vương lập tức bị nàng dời đi lực chú ý.
Hai người nói nói cười cười, giống như rất hợp, Trương Quý lại từ đôi mắt ngẫu nhiên không có tiêu cự của vương gia mà phát hiện, hắn có chút không yên lòng. Quả nhiên, vương gia mọi khi đều phải mặt trời lặn ở núi tây mới đi, lúc này ngay cả bữa tối cũng không dùng liền đứng dậy cáo từ, khiến Chu đại phu vô cùng thất vọng.
Đoàn người ra khỏi y quán Chu thị, chỉ thấy Tống Hữu Xu đứng ở cửa Nhân Tâm đường, kiễng mủi chân rướn cổ lên, đôi mắt trông mong nhìn ra xa. Sau khi nhìn thấy vương gia, đôi mắt vốn vừa to lại vừa tròn của cậu chợt bộc phát ra ánh sáng, lại khiến Trương Quý theo bản năng đưa tay che mặt, sợ bị chọc mù. Thành vương cũng hoảng hồn một chút, sau đó khóe miệng cong lên. Tiểu tử này mặc dù tâm trục lợi nặng, da mặt cũng đủ dày, nhưng cái túi da này lại mười phần nhu thuận thanh tú, khiến người ta vô luận như thế nào cũng không chán ghét được. Niệm tình cậu cơ khổ không chỗ nương tựa, những chuyện trước đó cũng không cần so đo.
Hữu Xu cực muốn chạy qua kéo kéo góc áo chủ tử, hoặc cọ cọ ở bên cạnh hắn, lại thấy vài tên thị vệ ấn bội đao, biểu tình hung thần, chỉ đành đánh mất suy nghĩ này.
“Vương gia, bệnh của ngài chỉ có ta có thể trị! Nếu ngài có chút ý tứ có thể tùy thời đến Nhân Tâm đường tìm ta!” Cuối cùng cậu không kiềm chế được xúc động trong nội tâm, giương giọng hô lớn.
Chẳng những người qua đường cười vang, ngay cả bản thân Thành vương cũng cười nhẹ hai tiếng, nhẹ nhàng xua tay với thiếu niên, sau đó từng bước một đi xa. Hữu Xu đứng ở bên đường nhìn theo, chờ bóng lưng của hắn biến mất ở chỗ ngoặt mới phẫn nộ quay lại, liền thấy Chu Diệu Âm cũng đứng ở cửa y quán, dùng một loại ánh mắt tựa như thương hại nhìn qua.
Hữu Xu sâu sắc cảm thấy mình không thể câu thông với mấy phàm nhân đó, nhổ xuống đất một ngụm, sau đó đóng chặt mặt tiền cửa tiệm, rồi lại cảm thấy loại động tác phun người này rất thô lỗ, nếu để chủ tử đời này nhìn thấy chắc chắn không thích, vì thế luôn mãi khuyên bảo mình phải bỏ hết những thói quen nhiễm phải kiếp trước.
Để mau chóng được vài phần kính trọng của chủ tử, làm cho hắn yên tâm giao thân thể cho mình, ngày hôm sau Hữu Xu liền dựng một tấm bảng hiệu ở cửa, trên viết bốn chữ to “miễn phí chẩn trị”.
Nhưng thanh danh của Nhân Tâm đường đã sớm thối không ngửi được, Hữu Xu càng cúi thấp người, dân chúng càng cảm thấy y thuật của cậu không được, sao dám lấy tánh mạng của mình nói giỡn? Tiểu nhị chạy chân ở y quán Chu thị thường thường đến cửa tiệm xem xét một cái, thấy Tống chưởng quỹ rảnh đến hốt hoảng, liền cao giọng châm chọc vài câu.
Hữu Xu ngoại trừ Chu Diệu Âm, còn thật sự không đem những người còn lại để vào mắt, hoàn toàn xem như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ. Ba ngày sau, Nhân Tâm đường vẫn không người đến thăm, cậu hơi suy nghĩ một chút liền đem bảng hiệu đổi thành “chuyên trị bệnh bất trị”, sau đó đặt ở bên đường.
Cái này, không chỉ người qua đường cười đến đau bụng, ngay cả Chu Diệu Âm xưa nay thích yên tĩnh cũng đến xem náo nhiệt vài lần.
Thành vương không biết sao, chung quy luôn nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi kia, mấy ngày nay hơi có chút tinh thần không yên. Trương Quý thấy hắn tinh thần không tốt, liền đem đủ loại sự tích của Tống chưởng quỹ trở thành chê cười mà kể cho hắn nghe.
“A? Cậu ta lại thật sự lập bảng hiệu ra ngoài à? Lá gan ngược lại thật lớn. Mấy ngày nay có người đến thăm hay không?”
“Chỗ nào có thể chứ! Tống Nhẫn Đông chết như thế nào, trong thành Thương Châu không ai không biết không ai không hiểu, nếu Tống lão thái gia còn sống, không chừng còn có thể treo bảng hiệu Nhân Tâm đường lên, truyền đến tay Tống Hữu Xu xem như phế đi. Đứa nhỏ này vì trọng chấn gia nghiệp thực sự có chút điên cuồng, ngay cả cuồng ngôn ngạo ngữ như vậy cũng dám nói, cũng không sợ cuối cùng không xuống đài được.”
“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút tâm tình nóng nảy, đi lệch đường. Tống gia hiện giờ chỉ còn một mình cậu ta, cũng không có gì buồn phiền sau này. Đi, cùng bổn vương đến xem bảng hiệu của cậu ta.” Thành vương kích động ra cửa.
Lượng người ở phố Thần Nông gấp hai ba lần thường ngày, bởi vì bảng hiệu của Tống chưởng quỹ rất độc đáo, sau khi truyền miệng liền đưa tới rất nhiều người vây xem. Thành vương mặc xiêm y vải thô phổ thông, dưới sự bảo vệ của thị vệ chen đến trước nhất, liền thấy cái bảng hiệu kia dài bốn thước, dùng kim ti nam mộc làm khung, chu sa đỏ thẫm làm mực, viết đến giương nanh múa vuốt, đại khí hào hùng, chợt nhìn thật là có chút cảm giác ngạo nghễ hậu thế.
Chữ tốt! Hắn ở trong lòng yên lặng cảm thán, đang định tiến lên nhìn kỹ, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng chân cộp cộp thanh thúy, như là có một con ngựa nhỏ tung tăng đang từ từ tới gần. Không quá một khắc, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của thiếu niên liền xuất hiện ở trước mắt, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má giống như một đĩa cam lộ, khiến người ta ngọt tận trong lòng.
Hai mắt Thành vương lóe lên, bất tri bất giác liền lộ ra một tia cười nhạt.
Thấy chủ tử cười, Hữu Xu càng thêm vui mừng, xoa xoa tay nói, “Vương gia, ngài tìm ta xem bệnh ư? Mau mời vào!”
“Không, bổn vương chỉ là tới xem bảng hiệu của ngươi một chút thôi.”
Đôi mắt tỏa sáng của Hữu Xu nháy mắt ảm đạm xuống, một chân nửa bước ra khỏi cửa, một chân đạp ở trong cửa, có vẻ rất luống cuống.
Thành vương cực muốn vươn tay vỗ đầu cậu, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, hơi gật đầu liền đi đến y quán Chu thị. Hữu Xu vội vàng đuổi theo, vòng quanh phía trước phía sau hắn chuyển động, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thành vương trong lòng cười thầm, trên mặt không chút nào hiện ra. Người này càng xem càng giống chó con, rõ ràng cực kỳ muốn lấy lòng mình, lại không biết dùng ngôn ngữ nịnh hót, chỉ biết đi theo bên chân đổi tới đổi lui, cọ trước cọ sau, hai mắt ướt sũng, giống như tẩm nước, thực khiến người ta đau lòng. Nếu việc cậu ấy cầu xin không phải là xem bệnh cho mình, mà là đồ vật khác, Thành vương tất nhiên không nỡ cự tuyệt.
“Bổn vương đến rồi, đừng theo.” Gần đến cửa y quán Chu thị, hắn ôn hòa dạy bảo, “Tôi luyện y thuật cho tốt, một bước một dấu chân đi cho vững chắc, đi cho kiên định, miễn cho nửa đường ngã sấp xuống. Vết xe đổ của Tống Nhẫn Đông vẫn còn, ngươi đừng đi theo đường cũ của hắn. Làm nghề y xem bệnh, quan trọng nhất là tài nghệ tinh xảo và một trái tim, chứ không phải tên tuổi dễ nghe. Đợi ngày ngươi y thuật đại thành, bổn vương tất nhiên sẽ mời ngươi đến chẩn trị.”
Chủ tử vẫn ôn nhu như vậy, khiến Hữu Xu mặt đỏ tim đập, không kiềm chế được, thiếu chút nữa đã bị đối phương tẩy não, thật sự cho rằng mình ngoại trừ một cái mặt dày thì không hề có thứ gì tốt. Cậu vội vàng hoàn hồn, khoát tay nói, “Không không không, y thuật của ta thật sự rất tốt, bệnh của ngài thật sự chỉ có ta có thể trị.”
Thành vương lắc đầu bật cười, thật sâu liếc cậu một cái sau đó mới đi đến hậu viện y quán dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị.
Hữu Xu vốn định theo vào, lại bị tiểu nhị trong điếm đuổi ra, chỉ đành ủ rũ mà trở về. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng ở ven đường, vài nha hoàn trẻ tuổi mỹ mạo và một vị quý phụ quần áo xa hoa đỡ một nam tử tuổi trẻ chậm rãi xuống đất. Nam tử làn da tái nhợt, thân hình đơn bạc, hốc mắt lõm thật sâu, có vẻ vô cùng tiều tụy. Khi đi thoáng qua Hữu Xu, hắn ta thoáng nâng cánh tay, khiến ống tay áo rộng lớn chảy xuống, do đó lộ ra một nửa cổ tay khô gầy như que củi, đánh mắt nhìn giống như một bộ xương hành tẩu.
“Tiểu nhân kiến quá Vương phu nhân, kiến quá Vương công tử. Công tử, sao ngài lại gầy thành như vậy?” Tiểu nhị chạy chân vội vàng nghênh đón.
Vương công tử hơi thở mỏng manh nói, “Ta đói, nhanh cho ta ăn …”
“Chúng ta ở đây là y quán, không phải tiệm cơm, hay là ngài đi nhầm rồi?”
Vương phu nhân đỡ hắn liên tục thúc giục, “Nhanh, nhanh chóng để Chu đại phu xem cho con ta. Nửa tháng này lúc nào nó cũng kêu đói, bất luận ăn bao nhiêu thứ cũng giống như chưa ăn, chẳng những bụng không hiện, ngay cả thân thể cũng cấp tốc gầy yếu. Này đây, hiện tại ngay cả hình người hắn cũng mất, còn hô muốn ăn nữa…” Nói nói hốc mắt đã đỏ lên, giọng điệu run rẩy, có thể thấy gấp đến hốt hoảng.
Tiểu nhị chạy chân thấy Vương công tử mặt như giấy vàng, hơi thở mỏng manh, vội vàng chạy đến hậu viện gọi người. Có vài tiểu cô nương làm việc vặt đi tới, an trí Vương công tử trên ghế nằm. Đây thuộc loại bệnh bộc phát nặng, không cần lấy số xếp hàng, đợi lát nữa Chu đại phu xem cho hắn đầu tiên.
Hữu Xu thừa dịp loạn chen vào, cẩn thận quan sát một khắc, khẳng định nói, “Vương phu nhân, ngài đừng uổng phí khí lực. Bệnh của Vương công tử, trên đời chỉ có ta có thể trị.”
“Ngươi là ai?” Vương phu nhân vẻ mặt khó hiểu.
Bên cạnh có người cười nói, “Hắn chính là ‘Tống thần y’ đại danh đỉnh đỉnh, chuyên trị bệnh bất trị đó!”
Vương phu nhân hiển nhiên cũng nghe qua chuyện lập bảng hiệu, không khỏi lộ ra vẻ mặt xem thường, “Một hoàng mao tiểu tử như ngươi cũng dám so với Chu thần y,《 dược kinh 》,《 y kinh 》 ngươi có từng học thuộc lòng chưa? Chưa học thuộc thì nhanh chóng về nhà đi, đừng đi ra làm mất mặt xấu hổ.”
Thái dương Hữu Xu run rẩy, càng cảm thấy khó có thể câu thông với mấy phàm nhân này, đang định tiến thêm một bước giải thích, lại thấy Chu Diệu Âm vội vàng đi tới, khoát tay nói, “Người bệnh của ta không nhọc Tống đại phu quan tâm, mời về đi. Người tới, nâng Vương công tử vào trong phòng bệnh đi.”
Vài tên tráng hán nâng cáng chạy đến, chen Hữu Xu thân hình nhỏ bé yếu ớt sang một bên. Nhìn bọn họ đi xa, Hữu Xu kéo cổ họng hô, “Vương phu nhân, ta nói ở đây, bệnh của Vương công tử, đại phu bình thường trị không hết. Nếu ngày nào đó ngài cùng đường, chỉ cần đến Nhân Tâm đường tìm ta.”
“Phi! Ngươi mới cùng đường!” Nha hoàn rơi xuống cuối cùng phỉ nhổ cậu một ngụm. Vương phu nhân cũng thực không vui, lại bởi vì lo lắng nhi tử, không có hơi sức so đo với cậu.
Hữu Xu cô đơn đứng trong chốc lát mới rời đi trong sự chỉ chỉ trỏ trỏ, châm chọc khiêu khích của mọi người, bước vào Nhân Tâm đường lạnh lùng trống vắng, bỗng nhiên có một loại cảm giác “mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh”.
Dĩ vãng nếu gặp người bệnh cần bức bách cứu trị, Chu Diệu Âm đều sẽ bỏ qua Vương gia đi làm việc. Vương gia cũng không rời đi, mà là đầy hưng trí quan sát, giống như rất thưởng thức nàng, nhưng hôm nay lại chỉ ngồi nửa khắc đồng hồ liền đứng dậy cáo từ, hơn nữa biểu tình khó lường, tinh thần không yên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chu Diệu Âm không đi tiễn hắn, trong lòng đã có chút nôn nóng, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi vào phòng. Vương công tử đã cởi ngoại bào, chỉ còn áo lót tiết khố nằm trên đài chẩn đoán, vải dệt mỏng manh dính sát ở ngoài thân, khiến từng khúc xương cốt lộ rõ, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mặc dù Chu Diệu Âm kiến thức rộng rãi cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cẩn thận kiểm tra một phen, lại hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng nói, “Chứng ăn uống quá độ, phải tiến hành điều tiết từ hai mặt sinh lý và tâm lý. Trước tiên truyền dịch cho hắn, bổ sung dinh dưỡng, sau đó đi làm thủ tục nằm viện. Nếu hắn ăn đồ ăn, các ngươi liền phải giám sát hắn chặt chẽ, đừng để hắn trộm nôn ra.”
“Ta không nôn, ta không phải chứng ăn uống quá độ!” Vương công tử hơi thở mong manh phản bác, lại bị Chu Diệu Âm ấn về giường bệnh, không cho lộn xộn.
Người Thương Châu thành đều biết, nếu gặp người bệnh nặng, Chu đại phu sẽ giữ người lại y quán quan sát vài ngày, cái này gọi là “nằm viện”. Vương phu nhân liên tục đáp ứng, sau đó lệnh nha hoàn về nhà lấy đệm chăn. Đệm chăn ở y quán quá nhiều người dùng qua, không sạch sẽ bằng trong nhà.
Chu Diệu Âm kê mấy phương thuốc cố bản bồi nguyên, bảo tiểu nhị mang nha hoàn đến tiền đường bốc thuốc, trong lòng thầm nghĩ: may mà linh tuyền trong không gian của mình có thể sát trùng tiêu độc, bổ sung nguyên khí, nếu không thì chứng ăn uống quá độ này còn thật sự trị không được. Đem linh tuyền pha loãng sau đó đút cho Vương công tử, hẳn là có thể mau chóng khiến hắn nở nang lên, còn phương diện tâm lý thì ngày sau chậm rãi điều tiết là được.
Mới vừa dàn xếp xong Vương công tử, ngoài cửa lại có người lớn tiếng khóc nháo, Chu Diệu Âm vội vàng chạy ra ngoài xem xét, liền thấy một phụ nhân trong ngực ôm một đứa bé ba bốn tuổi, thất tha thất thểu bước vào cánh cửa, “Chu thần y, cầu ngài cứu con ta đi! Vừa rồi nó rơi xuống sông!”
Vài thiếu niên cả người ướt đẫm theo sát mà đến, một người trong đó vẻ mặt tuyệt vọng, hẳn là người thân của đứa bé. Cậu ta ý muốn ôm lấy đứa bé, lại bị phụ nhân đẩy ra, giận dữ hét lên, “Ngươi cút! Đời này ta không bao giờ muốn gặp ngươi! Nếu không phải ngươi ham chơi, làm sao khiến đệ đệ rơi xuống giữa sông? Đợi phụ thân ngươi trở về, ta phải giải thích với hắn như thế nào hả!”
Thiếu niên phịch một tiếng quỳ xuống với Chu Diệu Âm, dập đầu nói, “Chu thần y, ta nguyện dùng mạng ta đổi lấy một mạng của đệ đệ ta, nếu ngài có thể cứu sống nó, ta đây cả đời làm trâu làm ngựa cho ngài, tuyệt không hai lời!”
Chu Diệu Âm bất chấp việc dìu cậu ta, vươn tay đón lấy đứa bé, sau đó sắc mặt đại biến, “Cậu ấy rơi xuống nước lúc nào?”
“Nửa canh giờ trước.” Phụ nhân run giọng nói.
“Vô dụng, thi thể của cậu ấy đã cứng ngắc, thi ban cũng xuất hiện, cứu như thế nào nữa cũng không cách nào sống lại. Các ngươi đem cậu ấy về an táng đi.” Chu Diệu Âm đặt hài tử trên chẩn đài, dùng vải trắng đắp lại.
Phụ nhân choáng váng, sắc nhọn hô, “Trên đời này sao lại có người mà Chu thần y ngài không cứu sống được? Lúc trước tiểu tử Tôn gia rơi vào trong sông, chẳng phải ngài thổi khí thổi đến sống sao? Có phải ngài lo lắng ta trả không nổi bạc không? Ngài cứu trước đi, ta đây liền về nhà lấy!”
“Không không không, không phải vấn đề tiền bạc. Ta là người, không phải thần tiên, sao có thể khiến người chết sống lại chứ? Vị tẩu tử này, còn xin ngài nén bi thương thuận theo mọi chuyện.” Mỗi khi đến lúc này, Chu Diệu Âm đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Phụ nhân khóc nỉ non cầu xin, thiếu niên liên tục dập đầu, đều không chịu rời đi. Kỳ thật bản thân bọn họ cũng hiểu rõ, hơi thở của cậu bé đã sớm đứt tuyệt, thi thể cũng đã lạnh thấu, dù là đại la thần tiên cũng cứu không được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi mang một chút hy vọng. Người này chính là Chu thần y, Chu thần y được xưng là không bệnh gì không trị được, không gì không làm được, nàng tất nhiên sẽ có biện pháp.
Chu Diệu Âm đang khó cả đôi đường, lại nghe ngoài cửa có người hô, “Vị đại tỷ này, không bằng ngươi đến Nhân Tâm đường nhìn xem. Tống chưởng quỹ y thuật cũng rất giỏi, được xưng là chuyên trị bệnh bất trị đó!”
“Đúng vậy đúng vậy! Người ta chính là đã nói, nói có thể ‘hoạt tử nhân nhục bạch cốt’, so với làm khó xử một người phàm tục như Chu đại phu, không bằng ngươi đi cầu xin vị thần tiên kia.” Lời này vừa nói ra, có người phụ họa, có người lăng nhục, còn có người âm thầm nhịn cười, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tuy rằng Chu Diệu Âm phản cảm với hành vi chỉ vì cái trước mắt của thiếu niên, lại không muốn đem phiền toái của mình đổ cho người khác, vội vàng giải thích, “Vị tẩu tử này, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, Tống chưởng quỹ tuổi còn nhỏ, viết bậy lung tung. Ngài vẫn là nhanh chóng mang hài tử đi an táng đi, miễn cho thần hồn cậu ấy không chỗ nương tựa.”
Nào ngờ phụ nhân giống như người chết đuối bắt được sợi rơm rạ cứu mạng, không nói hai lời liền ôm lấy ấu tử đi đến Nhân Tâm đường, thiếu niên tạo ra họa lớn đứng lên đuổi sát. Mọi người vây xem cũng ùa lên, ai cũng chờ xem một hồi trò hay.
Chu Diệu Âm do dự một khắc vẫn là đi qua theo, chuẩn bị giúp thiếu niên giải vây.
*Hoạt tử nhân nhục bạch cốt: làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Hữu Xu càng nghĩ càng uể oải, dưới tiếng cười nhạo của người qua đường trở lại Nhân Tâm đường, kêu quỷ chết đói tới hỏi, “Ngươi có biết quan hệ giữa Thành vương và Chu đại phu là như thế nào không?”
Mấy ngày nay quỷ chết đói dựa vào âm dương nguyên khí phù, thật sự thu nạp một số lớn tiểu lâu la, ở trong thành Thương Châu tốt xấu cũng coi như một đám địa đầu xà (địa đầu xà: rắn ở trên địa bàn của mình), vội vàng sử dụng tiểu quỷ đến thám thính, một lát sau mang theo tin tức quay lại, “Khởi bẩm đại nhân, bọn họ vốn dĩ quen biết ở Ký Châu phủ. Thành vương đến Ký Châu, lại bởi vì bệnh tim phát tác té xỉu ở ven đường, vừa vặn để Chu Diệu Âm gặp phải, cứu hắn từ quỷ môn quan trở về. Thành vương cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng, có nhiều quan tâm với nàng. Trước đây Thái Thú phu nhân có hiềm khích với nàng, gài bẫy hại nàng, là Thành vương tại thời khắc mấu chốt kéo nàng một phen, lại đưa nàng đến Thương Châu phủ an trí. Hiện giờ nàng đã thay thế Tống Nhẫn Đông, thành đại phu chuyên thuộc của Thành vương, cứ cách vài ngày liền đến vương phủ bắt mạch. Quan hệ của hai người vô cùng chặt chẽ, phố phường còn có đồn đãi, nói Thành vương coi trọng nàng, không chừng ngày nào đó sẽ sắc lập nàng là chính phi nương nương…”
Hữu Xu không đợi quỷ chết đói nói cho hết lời liền vỗ bàn tức giận mắng, “Phóng thí!”
Quỷ chết đói bị hoảng sợ. Ở trong mắt nó, đại nhân xưa nay tao nhã, bình tĩnh, thong dong, có thể nói là không chỗ nào không thông, không gì làm không được, làm chuyện gì cũng không chút hoang mang, chậm rãi, giống như hết thảy đều nắm giữ. Giống như hiện tại miệng bạo lời thô mà còn giận sôi, thật đúng là lần đầu tiên thấy. Còn nữa, nó quả thực khó có thể tưởng tượng hai chữ “phóng thí” là từ miệng đại nhân nói ra, cực kỳ không hợp với khuôn mặt nhu thuận tú lệ của cậu!
Hữu Xu tự biết thất thố, vội vàng dùng tay che miệng, biểu tình xấu hổ. Cái gọi là “gần mực thì đen gần đèn thì rạng”, đời trước ở chung chỗ với hán tử thô tục Mạnh Trường Dạ, cậu khó tránh khỏi học được vài câu thô tục, cảm xúc vừa kích động liền nhảy ra.
“Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói đi.” Cậu âm thầm tỉnh táo lại một khắc, lúc này mới xua tay thúc giục.
Quỷ chết đói tiếp tục nói, “Y quán mà Chu Diệu Âm mở, Thành vương chiếm bảy phần vốn, cho nên thường xuyên đi đến xem.”
“Chu Diệu Âm có thể trị hết bệnh của hắn sao?” Hữu Xu muốn biết nhất vẫn là cái này. Từ lời đồn đãi trên phố đến xem, Chu Diệu Âm quả thật có chút tài năng. Theo lý mà nói, trình độ chữa bệnh cổ đại căn bản không cách nào chống đỡ được một ca giải phẫu ngoại khoa, dù kỹ thuật của Chu Diệu Âm có tốt hơn nữa, dưới tình huống khuyết thiếu máy móc chữa bệnh và dược vật tương ứng, người bệnh rất khó qua được việc mất máu trong lúc giải phẫu và kỳ nhiễm trùng sau giải phẫu. Nhưng những người bệnh qua tay nàng lại đều còn sống, vậy trong đó tất nhiên giấu diếm huyền cơ.
Nhưng mà dù có huyền cơ, nàng cũng chỉ có thể làm mấy tiểu phẫu như cắt ruột thừa, mổ bụng, khâu lại miệng vết thương, còn giải phẫu lớn như bệnh tim, nàng tất nhiên là bó tay không biện pháp. Nơi này một không có X quang, hai không có siêu âm, ba không có điện tâm đồ, bốn không có máy theo dõi điện tim, bệnh tim của chủ tử đến tột cùng thuộc loại nào, lại phải thi thuật như thế nào, nàng căn bản không thể nào biết được. Nàng có lớn mật như thế nào đi nữa, cũng không thể mở lồng ngực chủ tử ra, đem trái tim của hắn lật xem một lần, rồi khâu lại lần nữa, cuối cùng thiết kế phương án giải phẫu đi? Đây không phải là cứu người, mà là hại người.
Bệnh tim bẩm sinh ở hiện đại cũng là bệnh nặng khó có thể chữa khỏi, ở cổ đại càng miễn bàn. Trừ khi đại la thần tiên đến, ví dụ như mình, nếu không ai cũng cứu không được. Hữu Xu có chút kiêu ngạo thầm nghĩ.
Quỷ chết đói quả nhiên lắc đầu, “Không cách nào trị, đây là Chu Diệu Âm chính miệng thừa nhận. Có điều nàng xuống tay từ phương diện dưỡng sinh và ăn uống, ý đồ kéo dài thọ mệnh Thành vương, nghe nói hiện nay đang nghiên cứu một loại dược mới, gọi là tốc, tốc, tốc…”
“Thuốc trợ tim cấp tốc.” Hữu Xu bổ sung.
“Đúng, chính là tên dược này. Nghe Chu Diệu Âm nói, loại dược này chuyên nhằm vào người đột phát bệnh tim, sau khi đặt ở dưới gốc lưỡi ngậm tan có thể rất nhanh giảm bớt đau đớn ở trái tim. Ngày sau Thành vương phát bệnh liền không cần lo lắng cứu không được. Vì vậy, Thành vương cực kỳ coi trọng Chu Diệu Âm, từng tuyên bố với bên ngoài rằng nàng là đệ nhất thần y Ngụy quốc.”
Phi! Hữu Xu cực kỳ muốn phỉ nhổ một ngụm, lại liều mạng nhịn được. Hiện tại cậu khó chịu đến lợi hại, rất giống ăn mấy chục quả chanh lại rót thêm một vại giấm lớn, toàn thân đều tản ra vị chua nồng đậm. Cũng là mình tới quá muộn, nếu không bên cạnh chủ tử nào có vị trí của Chu Diệu Âm? Xem động tác thành thạo khi cấp cứu của Chu Diệu Âm, sợ là từng làm hô hấp nhân tạo cho chủ tử vài lần. Môi chủ tử đủ mềm, đủ ngọt, đủ thơm đi? Phi! Phi phi phi!
Hữu Xu liên tiếp đập đầu lên mặt bàn, biểu tình vô cùng vặn vẹo.
Quỷ chết đói: “Đại nhân ngài không có việc gì đi? Đại nhân có phải ngài quên uống thuốc không?”
Cùng lúc đó, Thành vương vừa khẽ vuốt khóe miệng, vừa trầm giọng hạ lệnh, “Đi tra xét Tống Hữu Xu.” Hắn thế mà lại bị một hoàng mao tiểu tử chiếm tiện nghi, vả lại còn không có chút cảm giác ghê tởm ghét cay ghét đắng, ngược lại quyến luyến không quên, đây rõ ràng không bình thường!
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, không quá một khắc đồng hồ liền mang về tin tức xác thật. Tống Hữu Xu vốn là người Thương Châu, thân thế cực kỳ đơn giản, ngày trước mới vừa náo loạn một hồi với thứ mẫu, cũng coi như một danh nhân không lớn không nhỏ. Cậu phát tài ở Ký Châu, cũng quả thật chữa khỏi vài người bệnh, một lần hung hiểm nhất trong đó là trị chết rồi lại trị sống nhi tử Ngô Thái Thú, nội tình cụ thể Ngô Thái Thú giữ rất kín, tìm hiểu không ra.
Phương thị cố ý nuôi phế Tống Hữu Xu, chỉ để hắn học vài chữ, không mời danh sư dạy dỗ học vấn, cho nên hắn kiến thức không đủ, chẳng sợ có được lộc hàm thảo khởi tử hồi sinh, cũng không nghĩ tới việc dùng để tích trữ, ngược lại hai ba lần tiêu xài phung phí sạch sẽ, người chữa khỏi bất quá chỉ là mấy tiểu tai tiểu bệnh như cảm mạo, sốt cao, yết hầu đau, không đủ để nói tới. Thị vệ có chút ý tứ xem nhẹ, tổng kết nói, “Cho nên nói hắn chỉ thông một ít da lông, với y thuật cũng không có bao nhiêu tài nghệ, để trọng chấn gia nghiệp, lúc này mới vội vàng leo lên vương gia.”
“Phải không?” Thành vương nhẹ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói, “Ngô Lập Bản cũng không phải là người dễ gạt gẫm, không có chút tài năng, quả quyết sẽ không mời người đi xem bệnh cho con trai bảo bối của mình. Đem người chết trị cho sống, Tống Hữu Xu này ngược lại có chút ý tứ.”
Chu Diệu Âm ngồi ở một bên thay hắn bắt mạch không để bụng mà mở miệng, “Chỉ sợ cũng không phải là cứu sống người chết, mà là người nọ căn bản không chết.”
“A? Lời này nói như thế nào?” Thành vương vẻ mặt hứng thú.
Chu Diệu Âm kỹ càng tỉ mỉ giải thích cái gì gọi là giả chết, nói, “Cũng là Tống Hữu Xu vận khí tốt, nếu không còn thật sự không cách nào giải thích với Thái Thú phu nhân, phải biết, người nọ cũng không phải là một người thiện lương. Còn nữa, ta hoài nghi Ngô công tử không phải bị tràng thư, hẳn là chứng bệnh khác, nếu không hiện tại đã sớm chết vì ung thư máu rồi.”
“Ung thư máu? Đây là bệnh gì?” Thành vương lập tức bị nàng dời đi lực chú ý.
Hai người nói nói cười cười, giống như rất hợp, Trương Quý lại từ đôi mắt ngẫu nhiên không có tiêu cự của vương gia mà phát hiện, hắn có chút không yên lòng. Quả nhiên, vương gia mọi khi đều phải mặt trời lặn ở núi tây mới đi, lúc này ngay cả bữa tối cũng không dùng liền đứng dậy cáo từ, khiến Chu đại phu vô cùng thất vọng.
Đoàn người ra khỏi y quán Chu thị, chỉ thấy Tống Hữu Xu đứng ở cửa Nhân Tâm đường, kiễng mủi chân rướn cổ lên, đôi mắt trông mong nhìn ra xa. Sau khi nhìn thấy vương gia, đôi mắt vốn vừa to lại vừa tròn của cậu chợt bộc phát ra ánh sáng, lại khiến Trương Quý theo bản năng đưa tay che mặt, sợ bị chọc mù. Thành vương cũng hoảng hồn một chút, sau đó khóe miệng cong lên. Tiểu tử này mặc dù tâm trục lợi nặng, da mặt cũng đủ dày, nhưng cái túi da này lại mười phần nhu thuận thanh tú, khiến người ta vô luận như thế nào cũng không chán ghét được. Niệm tình cậu cơ khổ không chỗ nương tựa, những chuyện trước đó cũng không cần so đo.
Hữu Xu cực muốn chạy qua kéo kéo góc áo chủ tử, hoặc cọ cọ ở bên cạnh hắn, lại thấy vài tên thị vệ ấn bội đao, biểu tình hung thần, chỉ đành đánh mất suy nghĩ này.
“Vương gia, bệnh của ngài chỉ có ta có thể trị! Nếu ngài có chút ý tứ có thể tùy thời đến Nhân Tâm đường tìm ta!” Cuối cùng cậu không kiềm chế được xúc động trong nội tâm, giương giọng hô lớn.
Chẳng những người qua đường cười vang, ngay cả bản thân Thành vương cũng cười nhẹ hai tiếng, nhẹ nhàng xua tay với thiếu niên, sau đó từng bước một đi xa. Hữu Xu đứng ở bên đường nhìn theo, chờ bóng lưng của hắn biến mất ở chỗ ngoặt mới phẫn nộ quay lại, liền thấy Chu Diệu Âm cũng đứng ở cửa y quán, dùng một loại ánh mắt tựa như thương hại nhìn qua.
Hữu Xu sâu sắc cảm thấy mình không thể câu thông với mấy phàm nhân đó, nhổ xuống đất một ngụm, sau đó đóng chặt mặt tiền cửa tiệm, rồi lại cảm thấy loại động tác phun người này rất thô lỗ, nếu để chủ tử đời này nhìn thấy chắc chắn không thích, vì thế luôn mãi khuyên bảo mình phải bỏ hết những thói quen nhiễm phải kiếp trước.
Để mau chóng được vài phần kính trọng của chủ tử, làm cho hắn yên tâm giao thân thể cho mình, ngày hôm sau Hữu Xu liền dựng một tấm bảng hiệu ở cửa, trên viết bốn chữ to “miễn phí chẩn trị”.
Nhưng thanh danh của Nhân Tâm đường đã sớm thối không ngửi được, Hữu Xu càng cúi thấp người, dân chúng càng cảm thấy y thuật của cậu không được, sao dám lấy tánh mạng của mình nói giỡn? Tiểu nhị chạy chân ở y quán Chu thị thường thường đến cửa tiệm xem xét một cái, thấy Tống chưởng quỹ rảnh đến hốt hoảng, liền cao giọng châm chọc vài câu.
Hữu Xu ngoại trừ Chu Diệu Âm, còn thật sự không đem những người còn lại để vào mắt, hoàn toàn xem như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ. Ba ngày sau, Nhân Tâm đường vẫn không người đến thăm, cậu hơi suy nghĩ một chút liền đem bảng hiệu đổi thành “chuyên trị bệnh bất trị”, sau đó đặt ở bên đường.
Cái này, không chỉ người qua đường cười đến đau bụng, ngay cả Chu Diệu Âm xưa nay thích yên tĩnh cũng đến xem náo nhiệt vài lần.
Thành vương không biết sao, chung quy luôn nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi kia, mấy ngày nay hơi có chút tinh thần không yên. Trương Quý thấy hắn tinh thần không tốt, liền đem đủ loại sự tích của Tống chưởng quỹ trở thành chê cười mà kể cho hắn nghe.
“A? Cậu ta lại thật sự lập bảng hiệu ra ngoài à? Lá gan ngược lại thật lớn. Mấy ngày nay có người đến thăm hay không?”
“Chỗ nào có thể chứ! Tống Nhẫn Đông chết như thế nào, trong thành Thương Châu không ai không biết không ai không hiểu, nếu Tống lão thái gia còn sống, không chừng còn có thể treo bảng hiệu Nhân Tâm đường lên, truyền đến tay Tống Hữu Xu xem như phế đi. Đứa nhỏ này vì trọng chấn gia nghiệp thực sự có chút điên cuồng, ngay cả cuồng ngôn ngạo ngữ như vậy cũng dám nói, cũng không sợ cuối cùng không xuống đài được.”
“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút tâm tình nóng nảy, đi lệch đường. Tống gia hiện giờ chỉ còn một mình cậu ta, cũng không có gì buồn phiền sau này. Đi, cùng bổn vương đến xem bảng hiệu của cậu ta.” Thành vương kích động ra cửa.
Lượng người ở phố Thần Nông gấp hai ba lần thường ngày, bởi vì bảng hiệu của Tống chưởng quỹ rất độc đáo, sau khi truyền miệng liền đưa tới rất nhiều người vây xem. Thành vương mặc xiêm y vải thô phổ thông, dưới sự bảo vệ của thị vệ chen đến trước nhất, liền thấy cái bảng hiệu kia dài bốn thước, dùng kim ti nam mộc làm khung, chu sa đỏ thẫm làm mực, viết đến giương nanh múa vuốt, đại khí hào hùng, chợt nhìn thật là có chút cảm giác ngạo nghễ hậu thế.
Chữ tốt! Hắn ở trong lòng yên lặng cảm thán, đang định tiến lên nhìn kỹ, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng chân cộp cộp thanh thúy, như là có một con ngựa nhỏ tung tăng đang từ từ tới gần. Không quá một khắc, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của thiếu niên liền xuất hiện ở trước mắt, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má giống như một đĩa cam lộ, khiến người ta ngọt tận trong lòng.
Hai mắt Thành vương lóe lên, bất tri bất giác liền lộ ra một tia cười nhạt.
Thấy chủ tử cười, Hữu Xu càng thêm vui mừng, xoa xoa tay nói, “Vương gia, ngài tìm ta xem bệnh ư? Mau mời vào!”
“Không, bổn vương chỉ là tới xem bảng hiệu của ngươi một chút thôi.”
Đôi mắt tỏa sáng của Hữu Xu nháy mắt ảm đạm xuống, một chân nửa bước ra khỏi cửa, một chân đạp ở trong cửa, có vẻ rất luống cuống.
Thành vương cực muốn vươn tay vỗ đầu cậu, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, hơi gật đầu liền đi đến y quán Chu thị. Hữu Xu vội vàng đuổi theo, vòng quanh phía trước phía sau hắn chuyển động, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thành vương trong lòng cười thầm, trên mặt không chút nào hiện ra. Người này càng xem càng giống chó con, rõ ràng cực kỳ muốn lấy lòng mình, lại không biết dùng ngôn ngữ nịnh hót, chỉ biết đi theo bên chân đổi tới đổi lui, cọ trước cọ sau, hai mắt ướt sũng, giống như tẩm nước, thực khiến người ta đau lòng. Nếu việc cậu ấy cầu xin không phải là xem bệnh cho mình, mà là đồ vật khác, Thành vương tất nhiên không nỡ cự tuyệt.
“Bổn vương đến rồi, đừng theo.” Gần đến cửa y quán Chu thị, hắn ôn hòa dạy bảo, “Tôi luyện y thuật cho tốt, một bước một dấu chân đi cho vững chắc, đi cho kiên định, miễn cho nửa đường ngã sấp xuống. Vết xe đổ của Tống Nhẫn Đông vẫn còn, ngươi đừng đi theo đường cũ của hắn. Làm nghề y xem bệnh, quan trọng nhất là tài nghệ tinh xảo và một trái tim, chứ không phải tên tuổi dễ nghe. Đợi ngày ngươi y thuật đại thành, bổn vương tất nhiên sẽ mời ngươi đến chẩn trị.”
Chủ tử vẫn ôn nhu như vậy, khiến Hữu Xu mặt đỏ tim đập, không kiềm chế được, thiếu chút nữa đã bị đối phương tẩy não, thật sự cho rằng mình ngoại trừ một cái mặt dày thì không hề có thứ gì tốt. Cậu vội vàng hoàn hồn, khoát tay nói, “Không không không, y thuật của ta thật sự rất tốt, bệnh của ngài thật sự chỉ có ta có thể trị.”
Thành vương lắc đầu bật cười, thật sâu liếc cậu một cái sau đó mới đi đến hậu viện y quán dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị.
Hữu Xu vốn định theo vào, lại bị tiểu nhị trong điếm đuổi ra, chỉ đành ủ rũ mà trở về. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng ở ven đường, vài nha hoàn trẻ tuổi mỹ mạo và một vị quý phụ quần áo xa hoa đỡ một nam tử tuổi trẻ chậm rãi xuống đất. Nam tử làn da tái nhợt, thân hình đơn bạc, hốc mắt lõm thật sâu, có vẻ vô cùng tiều tụy. Khi đi thoáng qua Hữu Xu, hắn ta thoáng nâng cánh tay, khiến ống tay áo rộng lớn chảy xuống, do đó lộ ra một nửa cổ tay khô gầy như que củi, đánh mắt nhìn giống như một bộ xương hành tẩu.
“Tiểu nhân kiến quá Vương phu nhân, kiến quá Vương công tử. Công tử, sao ngài lại gầy thành như vậy?” Tiểu nhị chạy chân vội vàng nghênh đón.
Vương công tử hơi thở mỏng manh nói, “Ta đói, nhanh cho ta ăn …”
“Chúng ta ở đây là y quán, không phải tiệm cơm, hay là ngài đi nhầm rồi?”
Vương phu nhân đỡ hắn liên tục thúc giục, “Nhanh, nhanh chóng để Chu đại phu xem cho con ta. Nửa tháng này lúc nào nó cũng kêu đói, bất luận ăn bao nhiêu thứ cũng giống như chưa ăn, chẳng những bụng không hiện, ngay cả thân thể cũng cấp tốc gầy yếu. Này đây, hiện tại ngay cả hình người hắn cũng mất, còn hô muốn ăn nữa…” Nói nói hốc mắt đã đỏ lên, giọng điệu run rẩy, có thể thấy gấp đến hốt hoảng.
Tiểu nhị chạy chân thấy Vương công tử mặt như giấy vàng, hơi thở mỏng manh, vội vàng chạy đến hậu viện gọi người. Có vài tiểu cô nương làm việc vặt đi tới, an trí Vương công tử trên ghế nằm. Đây thuộc loại bệnh bộc phát nặng, không cần lấy số xếp hàng, đợi lát nữa Chu đại phu xem cho hắn đầu tiên.
Hữu Xu thừa dịp loạn chen vào, cẩn thận quan sát một khắc, khẳng định nói, “Vương phu nhân, ngài đừng uổng phí khí lực. Bệnh của Vương công tử, trên đời chỉ có ta có thể trị.”
“Ngươi là ai?” Vương phu nhân vẻ mặt khó hiểu.
Bên cạnh có người cười nói, “Hắn chính là ‘Tống thần y’ đại danh đỉnh đỉnh, chuyên trị bệnh bất trị đó!”
Vương phu nhân hiển nhiên cũng nghe qua chuyện lập bảng hiệu, không khỏi lộ ra vẻ mặt xem thường, “Một hoàng mao tiểu tử như ngươi cũng dám so với Chu thần y,《 dược kinh 》,《 y kinh 》 ngươi có từng học thuộc lòng chưa? Chưa học thuộc thì nhanh chóng về nhà đi, đừng đi ra làm mất mặt xấu hổ.”
Thái dương Hữu Xu run rẩy, càng cảm thấy khó có thể câu thông với mấy phàm nhân này, đang định tiến thêm một bước giải thích, lại thấy Chu Diệu Âm vội vàng đi tới, khoát tay nói, “Người bệnh của ta không nhọc Tống đại phu quan tâm, mời về đi. Người tới, nâng Vương công tử vào trong phòng bệnh đi.”
Vài tên tráng hán nâng cáng chạy đến, chen Hữu Xu thân hình nhỏ bé yếu ớt sang một bên. Nhìn bọn họ đi xa, Hữu Xu kéo cổ họng hô, “Vương phu nhân, ta nói ở đây, bệnh của Vương công tử, đại phu bình thường trị không hết. Nếu ngày nào đó ngài cùng đường, chỉ cần đến Nhân Tâm đường tìm ta.”
“Phi! Ngươi mới cùng đường!” Nha hoàn rơi xuống cuối cùng phỉ nhổ cậu một ngụm. Vương phu nhân cũng thực không vui, lại bởi vì lo lắng nhi tử, không có hơi sức so đo với cậu.
Hữu Xu cô đơn đứng trong chốc lát mới rời đi trong sự chỉ chỉ trỏ trỏ, châm chọc khiêu khích của mọi người, bước vào Nhân Tâm đường lạnh lùng trống vắng, bỗng nhiên có một loại cảm giác “mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh”.
Dĩ vãng nếu gặp người bệnh cần bức bách cứu trị, Chu Diệu Âm đều sẽ bỏ qua Vương gia đi làm việc. Vương gia cũng không rời đi, mà là đầy hưng trí quan sát, giống như rất thưởng thức nàng, nhưng hôm nay lại chỉ ngồi nửa khắc đồng hồ liền đứng dậy cáo từ, hơn nữa biểu tình khó lường, tinh thần không yên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chu Diệu Âm không đi tiễn hắn, trong lòng đã có chút nôn nóng, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi vào phòng. Vương công tử đã cởi ngoại bào, chỉ còn áo lót tiết khố nằm trên đài chẩn đoán, vải dệt mỏng manh dính sát ở ngoài thân, khiến từng khúc xương cốt lộ rõ, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mặc dù Chu Diệu Âm kiến thức rộng rãi cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cẩn thận kiểm tra một phen, lại hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng nói, “Chứng ăn uống quá độ, phải tiến hành điều tiết từ hai mặt sinh lý và tâm lý. Trước tiên truyền dịch cho hắn, bổ sung dinh dưỡng, sau đó đi làm thủ tục nằm viện. Nếu hắn ăn đồ ăn, các ngươi liền phải giám sát hắn chặt chẽ, đừng để hắn trộm nôn ra.”
“Ta không nôn, ta không phải chứng ăn uống quá độ!” Vương công tử hơi thở mong manh phản bác, lại bị Chu Diệu Âm ấn về giường bệnh, không cho lộn xộn.
Người Thương Châu thành đều biết, nếu gặp người bệnh nặng, Chu đại phu sẽ giữ người lại y quán quan sát vài ngày, cái này gọi là “nằm viện”. Vương phu nhân liên tục đáp ứng, sau đó lệnh nha hoàn về nhà lấy đệm chăn. Đệm chăn ở y quán quá nhiều người dùng qua, không sạch sẽ bằng trong nhà.
Chu Diệu Âm kê mấy phương thuốc cố bản bồi nguyên, bảo tiểu nhị mang nha hoàn đến tiền đường bốc thuốc, trong lòng thầm nghĩ: may mà linh tuyền trong không gian của mình có thể sát trùng tiêu độc, bổ sung nguyên khí, nếu không thì chứng ăn uống quá độ này còn thật sự trị không được. Đem linh tuyền pha loãng sau đó đút cho Vương công tử, hẳn là có thể mau chóng khiến hắn nở nang lên, còn phương diện tâm lý thì ngày sau chậm rãi điều tiết là được.
Mới vừa dàn xếp xong Vương công tử, ngoài cửa lại có người lớn tiếng khóc nháo, Chu Diệu Âm vội vàng chạy ra ngoài xem xét, liền thấy một phụ nhân trong ngực ôm một đứa bé ba bốn tuổi, thất tha thất thểu bước vào cánh cửa, “Chu thần y, cầu ngài cứu con ta đi! Vừa rồi nó rơi xuống sông!”
Vài thiếu niên cả người ướt đẫm theo sát mà đến, một người trong đó vẻ mặt tuyệt vọng, hẳn là người thân của đứa bé. Cậu ta ý muốn ôm lấy đứa bé, lại bị phụ nhân đẩy ra, giận dữ hét lên, “Ngươi cút! Đời này ta không bao giờ muốn gặp ngươi! Nếu không phải ngươi ham chơi, làm sao khiến đệ đệ rơi xuống giữa sông? Đợi phụ thân ngươi trở về, ta phải giải thích với hắn như thế nào hả!”
Thiếu niên phịch một tiếng quỳ xuống với Chu Diệu Âm, dập đầu nói, “Chu thần y, ta nguyện dùng mạng ta đổi lấy một mạng của đệ đệ ta, nếu ngài có thể cứu sống nó, ta đây cả đời làm trâu làm ngựa cho ngài, tuyệt không hai lời!”
Chu Diệu Âm bất chấp việc dìu cậu ta, vươn tay đón lấy đứa bé, sau đó sắc mặt đại biến, “Cậu ấy rơi xuống nước lúc nào?”
“Nửa canh giờ trước.” Phụ nhân run giọng nói.
“Vô dụng, thi thể của cậu ấy đã cứng ngắc, thi ban cũng xuất hiện, cứu như thế nào nữa cũng không cách nào sống lại. Các ngươi đem cậu ấy về an táng đi.” Chu Diệu Âm đặt hài tử trên chẩn đài, dùng vải trắng đắp lại.
Phụ nhân choáng váng, sắc nhọn hô, “Trên đời này sao lại có người mà Chu thần y ngài không cứu sống được? Lúc trước tiểu tử Tôn gia rơi vào trong sông, chẳng phải ngài thổi khí thổi đến sống sao? Có phải ngài lo lắng ta trả không nổi bạc không? Ngài cứu trước đi, ta đây liền về nhà lấy!”
“Không không không, không phải vấn đề tiền bạc. Ta là người, không phải thần tiên, sao có thể khiến người chết sống lại chứ? Vị tẩu tử này, còn xin ngài nén bi thương thuận theo mọi chuyện.” Mỗi khi đến lúc này, Chu Diệu Âm đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Phụ nhân khóc nỉ non cầu xin, thiếu niên liên tục dập đầu, đều không chịu rời đi. Kỳ thật bản thân bọn họ cũng hiểu rõ, hơi thở của cậu bé đã sớm đứt tuyệt, thi thể cũng đã lạnh thấu, dù là đại la thần tiên cũng cứu không được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi mang một chút hy vọng. Người này chính là Chu thần y, Chu thần y được xưng là không bệnh gì không trị được, không gì không làm được, nàng tất nhiên sẽ có biện pháp.
Chu Diệu Âm đang khó cả đôi đường, lại nghe ngoài cửa có người hô, “Vị đại tỷ này, không bằng ngươi đến Nhân Tâm đường nhìn xem. Tống chưởng quỹ y thuật cũng rất giỏi, được xưng là chuyên trị bệnh bất trị đó!”
“Đúng vậy đúng vậy! Người ta chính là đã nói, nói có thể ‘hoạt tử nhân nhục bạch cốt’, so với làm khó xử một người phàm tục như Chu đại phu, không bằng ngươi đi cầu xin vị thần tiên kia.” Lời này vừa nói ra, có người phụ họa, có người lăng nhục, còn có người âm thầm nhịn cười, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tuy rằng Chu Diệu Âm phản cảm với hành vi chỉ vì cái trước mắt của thiếu niên, lại không muốn đem phiền toái của mình đổ cho người khác, vội vàng giải thích, “Vị tẩu tử này, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, Tống chưởng quỹ tuổi còn nhỏ, viết bậy lung tung. Ngài vẫn là nhanh chóng mang hài tử đi an táng đi, miễn cho thần hồn cậu ấy không chỗ nương tựa.”
Nào ngờ phụ nhân giống như người chết đuối bắt được sợi rơm rạ cứu mạng, không nói hai lời liền ôm lấy ấu tử đi đến Nhân Tâm đường, thiếu niên tạo ra họa lớn đứng lên đuổi sát. Mọi người vây xem cũng ùa lên, ai cũng chờ xem một hồi trò hay.
Chu Diệu Âm do dự một khắc vẫn là đi qua theo, chuẩn bị giúp thiếu niên giải vây.