Hữu Xu còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì mình đã tự chạy ra khỏi cái hang sói Vương gia kia, nam đồng đã mở cái miệng tràn đầy răng nhọn ra, từng bước một đi tới. Nhưng nó vẫn thất bại, cách mấy trượng liền bị một lực lượng vô hình nào đó đánh văng ra. Nữ đồng sợ nó bay đi, vội vàng kéo nó trở về. Hai con quỷ vội vàng xoay quanh lương đình, vừa giương nanh múa vuốt, vừa quyền đấm cước đá, lại trước sau không dám tới gần.
Đến tột cùng Vương Thiên Hữu đã làm gì với đến đôi tỷ đệ này? Lại làm cho bọn họ hận không thể ăn sống hắn? Hữu Xu cảm thấy tò mò, nhưng không tính toán xen vào việc của người khác. Tuy rằng Vương gia từ bỏ cậu, nhưng cậu lại không có suy nghĩ trả thù lại. Lấy đức trả ơn, lấy ngay thẳng báo oán, Hữu Xu làm việc chú ý tới công bằng, Vương gia bỏ mặc cậu, cậu cũng coi Vương gia như người lạ, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau là được. Nếu Vương gia nhất định phải giết chết cậu, cậu mới có thể ra tay.
Trong lúc suy nghĩ, mọi người trong đình đã bắt đầu ngâm thơ vẽ tranh. Vương Thiên Hữu một tuổi có thể nói chuyện, ba tuổi có thể viết thơ, chín tuổi thi đậu tú tài, mười lăm tuổi đã thành cử nhân nhỏ tuổi nhất Đại Minh hoàng triều, ở thượng kinh vốn có danh xưng tuyệt thế thần đồng. Bàn tới thi họa, hắn xếp thứ hai, mọi người ở đây không ai dám xưng thứ nhất, dù là mấy vị nhiều tuổi nhất cũng im miệng không nói, chỉ nhìn về phía hắn.
Vương Thiên Hữu cũng không khiêm nhượng, gọi tỳ nữ trải một tờ giấy Tuyên Thành tuyết trắng ra, tiện tay viết một thiên biền ngẫu. Văn biền ngẫu nói trắng ra chỉ bất quá là một loại chơi chữ, bị giới hạn trong cách thức, thực khó biểu đạt ra hàm nghĩa sâu sắc cùng nội dung phong phú, bất quá là vận dụng điển cố, từ ngữ rườm rà trau chuốt, đạt tới mục đích khoe khoang văn chương. Nhưng văn nhân mặc khách đương thời lại làm không biết mệt, ai có thể làm ra một bài phú ban hương tống diễm*, một khắc danh tiếng có thể lan khắp thượng kinh.
*Ban hương tống diễm: Ban Cố và Tống Ngọc đều thiện từ phú, lấy tài phú thành danh, sau này dùng để chỉ những người làm từ phú hay.
Vương Thiên Hữu chưa viết xong, những người đứng xem đã tán thưởng không thôi, còn có người rung đùi đắc ý ngâm tụng, biểu tình vô cùng say mê. Một chữ cuối cùng hạ xuống, hắn cười nhạt chắp tay, “Kính mong các vị chỉ giáo.”
Hai tiểu quỷ càng thêm không cam lòng, vừa gào thét vừa kêu khóc, hốc mắt dần dần chảy xuống huyết lệ, hiển nhiên đã hận đến mức tận cùng. Nếu có vài người thấy được tình cảnh đáng sợ này, còn có thể nói ra những lời khen ngợi đó hay không? Hữu Xu rũ mắt, bĩu môi.
Đợi nét mực khô, mọi người tranh nhau tương truyền bài văn vẻ này, thế tử Vệ Quốc Công xem xong lại đưa cho bạn tốt năm đó, cười nói, “Năm đó văn chương của điện hạ cũng là thượng kinh nhất tuyệt, hiện giờ mười năm đi qua, hẳn nên nhìn xem tiêu chuẩn của tuổi trẻ thời nay.”
Cơ Trường Dạ chỉ liếc liếc mắt một cái liền xua tay, “Chỉ thường thôi, không xem cũng thế.” Không đề cập tới quan hệ của Vương gia cùng tứ hoàng tử, cũng không bàn tới thái độ của Vương Thiên Hữu đối với hắn, chỉ riêng hắn ta là thứ tử của Vương Tượng Càn, mà Vương Tượng Càn là vì hai mẫu tử này mà gắng sức chèn ép Hữu Xu cùng Tống thị, hắn liền không dâng nổi một chút hảo cảm với đối phương.
Chỉ thường thôi? Vương Thiên Hữu tung hoành văn đàn, còn chưa gặp phải bình phẩm thấp kém như thế, nhất thời lớn tiếng chất vấn, “Điện hạ chưa xem xong liền mở miệng võ đoán, có phải không công bằng hay không? Vẫn xin điện hạ xem kỹ một lần rồi lại chỉ giáo.”
“Bản điện đã lâu chưa về kinh, người trong kinh đều đã quên bản điện có khả năng xem qua là nhớ. Chỉ giáo ư? Ngươi còn chưa có tư cách đó, nghĩa đệ của bản điện ngược lại có thể cùng ngươi lãnh giáo một phần.” Cơ Trường Dạ đem thiếu niên đang đứng ở phía sau mình gặm bánh ngọt kéo qua, nhẹ nhàng nói, “Hữu Xu, hảo hảo dạy Vương công tử.”
Hữu Xu vội vàng gói kỹ bánh ngọt, thả lại trong tay áo, nghiêm túc đồng ý, “Chủ tử yên tâm, ta nhất định hảo hảo dạy Vương công tử.” Mệnh lệnh của chủ tử, cậu tất nhiên toàn lực ứng phó.
Cơ Trường Dạ nhẹ nhàng lau vụn điểm tâm bên khóe miệng cậu, cười nói, “Nói bao nhiêu lần, đừng gọi bản điện là chủ tử, gọi huynh trưởng.”
“Vâng chủ tử.” Hữu Xu nhếch môi, nở ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Nhìn thấy Vệ thế tử nhịn cười ở một bên, Cơ Trường Dạ rất có loại xúc động muốn đỡ trán. Ở trong lòng hắn, Hữu Xu đã sớm không phải là hạ phó gì, mà là người thân cận nhất của hắn, nhưng bất luận hắn nhắc nhở bao nhiêu lần, Hữu Xu luôn không nguyện ý thay đổi xưng hô, giống như thực thích hai chữ “chủ tử”. Thôi thôi, tùy cậu đi.
Cơ Trường Dạ miễn cưỡng áp chế xúc động chọt vào má lúm đồng tiền của thiếu niên, đứng lên, tự mình trải giấy Tuyên Thành giúp cậu, mài tốt mực. Nếu như nói Vương Thiên Hữu là tuyệt thế thần đồng, vậy Hữu Xu học cái gì biết cái đó phải gọi như thế nào? Hôm nay, hắn liền muốn cho những người này nhìn xem, cái gì gọi là “ếch ngồi đáy giếng”, cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Hữu Xu gần như không cần tự hỏi, nâng bút chấm mực nước liền bắt đầu viết. Từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh Cơ Trường Dạ, trong lúc vô tri vô giác chữ viết đã sớm rất giống đối phương, rồng bay phượng múa, nét cuồng thảo thiết họa ngân câu* làm bật lên văn chương xuân ba lệ tảo**, có thể gọi là giao tương huy ánh***, hàm hoa bội thực****.
*Thiết họa ngân câu: vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
**Xuân ba lệ tảo: văn chương tuyệt vời, hoa mỹ.
***Giao tương huy ánh: các loại ánh sáng, màu sắc xen lẫn hòa trộn vào nhau, ý chỉ cảnh tượng xinh đẹp.
****Hàm hoa bội thực: hình dung văn chương có nội dung và hình thức đều hoàn mỹ.
“Vật hoa thiên bảo, long quang xạ Ngưu Đẩu chi khư; Nhân kiệt địa linh, từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp*… Hay hay hay! Khúc dạo đầu liền khí thế bàng bạc, đặc sắc tuyệt vời! Văn hay, riêng ta bình sinh mới thấy, chưa có ai được như ngươi!” Người bên ngoài còn đắm chìm trong hoảng sợ, Vệ thế tử đã vỗ tay tán dương.
*Trích từ bài thơ “Đằng Vương các tự” của Vương Bột, đoạn trên có nghĩa là “Vẻ rực rỡ của vật chính là đồ quý báu của trời; ánh sáng vằn rồng chiếu lên khu vực sao Đẩu sao Ngưu. Bậc hào kiệt nơi người do khí linh tú của đất mà có; nhà cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồn.” (bản dịch của Trần Trọng San)
Nếu nói văn vẻ của Vương Thiên Hữu là tác phẩm xuất sắc truyền đời, vậy bài từ phú này lại là độc bộ thiên hạ, không có người sánh bằng, hai văn đặt song song, cao thấp hiện rõ. Mọi người lúng ta lúng túng khôn kể, thầm nghĩ mười năm đi qua, tam hoàng tử vẫn như cũ không mất uy danh trưởng tử nguyên hậu, bên người cũng tàng long ngọa hổ, nhân tài lớp lớp xuất hiện.
Hai má Vương Thiên Hữu đỏ lên, nhìn bài từ phú trên bàn, lại nhìn tam hoàng tử và thiếu niên không chút để ý, trực tiếp phất tay áo rời đi.
“Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Không nghĩ tới cái gọi là kinh thành tam thiếu đứng đầu lại không thua nổi như thế, tâm tính thật là hẹp hòi. Thôi, Hữu Xu, chúng ta đi.” Cơ Trường Dạ dắt thiếu niên chậm rãi rời đi. Hắn sớm biết rằng Hữu Xu tài học bất phàm, vả lại mỗi ngày đều bổ sung, nếu không phải cậu chết sống không chịu đi tham gia khoa cử, hiện giờ chỗ nào còn chuyện của Vương Thiên Hữu chứ?
Hữu Xu lấy bánh ngọt ra tiếp tục gặm, trong lòng lại như có điều suy nghĩ. Mới vừa rồi, nha hoàn bên người Vương Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào mình, khi rời đi còn liên tiếp quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh dị, có phải đã phát hiện thân thế mình không? Bởi vì trong lòng có chuyện, giờ ăn cơm chay cậu có chút ăn không biết vị, qua loa bới hai chén cơm liền từ bỏ. Cơ Trường Dạ chỉ nghĩ cậu nhìn thấy người Vương gia nên tâm sinh xúc động, gọi cậu đến bên cạnh nhẹ giọng mềm lời mà an ủi một phen, lại ôm ngủ một giấc.
Rời giường lần nữa, quả nhiên Hữu Xu bình thường hơn rất nhiều, khiến trong lòng Cơ Trường Dạ âm thầm bật cười. Mười lăm năm này quả thật là lớn lên vô ích mà, vẫn giống như khi còn bé, chỉ cần ăn no, mặc ấm, ngủ ngon, liền không phiền không não, nhanh nhanh nhẹn nhẹn. Có điều như vậy cũng tốt, đây mới là Hữu Xu hắn thích.
Hữu Xu mới vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp mang giày, chân trần đứng trên thảm trải sàn thêu hoa, một đầu tóc đen dài tới mắt cá chân rối tung trên đầu vai, thêm hai mắt ướt át còn chưa tỉnh ngủ, nhìn qua giống một đứa nhỏ lạc đường, có chút chọc người ta trìu mến. Một bàn tay Cơ Trường Dạ ôm eo nhỏ của cậu, một bàn tay ôm lấy chân cậu, ôm cậu tới ước lượng, cười nói, “Gần đây hình như Hữu Xu nhà ta gầy đi, xem ra phải trở về trước thời gian để bồi bổ lại, nếu không thì ăn đồ ăn chay chỉ biết càng gầy thêm thôi.”
Tuy rằng Hữu Xu vô tư tới vô tâm, nhưng chung quy Cơ Trường Dạ vẫn không dám để thiếu niên ở cùng chỗ với người nhà họ Vương lâu. Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nuôi lớn, nhìn thấy cậu không yên lòng, rầu rĩ không vui, lòng Cơ Trường Dạ vô cùng đau đớn, nếu không phải có bạn cũ ở đây, hận không thể lập tức dẹp đường hồi phủ.
Hữu Xu theo phản xạ ôm cổ thanh niên, trên mặt không có dáng cười, bên má lại ẩn ẩn hiện ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, cũng theo thói quen kề sát vào, dùng chóp mũi cọ cọ cái cằm trơn bóng của thanh niên. Hai người sớm chiều ở chung mười năm, cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng người bên ngoài nhìn vào, cử chỉ như vậy thật sự có chút thân mật đến quá phận. Hơn nữa thiếu niên còn có gương mặt xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt*, dáng vẻ lại là quần áo không chỉnh, thực dễ dàng khiến người ta mơ màng.
*Xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt: xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu.
Trụ trì Bồ Đề tự Huyền Minh pháp sư là huynh đệ kết nghĩa với tam hoàng tử, không đệ bái thiếp đã lập tức tìm tới cửa, thấy rõ tình cảnh trong phòng, vội dời tầm mắt, nói, “Xem ra bần tăng tới không đúng thời điểm?”
“Chỗ nào chứ, đại sư mau mời vào.” Cơ Trường Dạ lập tức buông Hữu Xu xuống, áy náy nói, “Xin đại sư chờ một khắc.” Vừa nói vừa giúp thiếu niên mang giày, buộc tóc.
Huyền Minh pháp sư càng cảm thấy xấu hổ, đi cũng không được ở lại cũng không xong, chỉ phải hai tay tạo thành chữ thập niệm một câu phật. May mà kinh nghiệm chăm con nít của Cơ Trường Dạ thực phong phú, rất nhanh ăn diện chỉnh tề cho Hữu Xu, để cậu tự đi ra cửa chơi. Hữu Xu nào dám đi, đẩy cửa sổ phòng ra, chỉ vào bàn đá ngoài viện, “Ta ở bên ngoài ăn điểm tâm, chủ tử vừa nhấc mắt có thể nhìn thấy ta.”
Từ nhỏ thiếu niên đã thích dán lấy mình, đuổi cũng đuổi không đi, điểm này lúc nào cũng khiến Cơ Trường Dạ buồn rầu, rồi lại lúc nào cũng khiến hắn động dung. Trải qua nỗi đau tang mẫu, cũng gặp qua thân nhân phản bội, hắn sớm đã mất đi hết thảy chờ mong với lòng người. Hắn có thể sử dụng mặt nạ ôn nhu nhất để đi làm việc tàn nhẫn nhất, lại nhiều lần thua ở một câu nói không để ý, hoặc là một cái ôm chầm vô ý của Hữu Xu.
Có lẽ người bên ngoài sẽ cảm thấy phiền chán đối với thiếu niên dây dưa không ngớt, nhưng Cơ Trường Dạ không hề thuộc loại này. Trên thực tế, hắn rất thích Hữu Xu ỷ lại với mình, chính vì phần ỷ lại này, khiến niềm tin của Cơ Trường Dạ rơi vào vực sâu tự phủ định được sống lại lần nữa. Khi khắp thiên hạ đều có ý đồ gạt bỏ sự hiện hữu của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một người chỉ có dựa vào hắn mới có thể sống được, cảm giác kia tựa như người lạnh cứng gặp được một ngọn lửa, ngoại trừ không thể chờ đợi được mà nhào qua, thì không có lựa chọn khác.
Hắn điểm điểm chóp mũi thiếu niên, sủng nịch nói, “Đi đi, đừng ăn nhiều quá, cẩn thận lại tiêu chảy.”
Hữu Xu nhớ tới chuyện lần trước ăn sai đồ bị thượng thổ hạ tả, làm hại thanh niên không ngủ không ngớt chăm sóc mình cả một đêm, bên tai có chút đỏ lên.
“Ta biết.” Cậu gật gật đầu, bước ra cửa phòng. A Đại, A Nhị lập tức bưng vài mâm điểm tâm đặt ở trên bàn đá.
Huyền Minh pháp sư rất ít hỏi đến chuyện trần tục, mặc dù cảm thấy quan hệ của hai người không quá bình thường, nhưng cũng xem như không hề phát giác, vươn tay mời tiểu hữu đánh một ván cờ. Hai người dựa cửa sổ mà ngồi, chậm rãi đặt quân cờ. Hữu Xu thì một mặt tu luyện tinh thần lực, một mặt gặm hạch đào tô.
Một lát sau, một bà vú già trung niên đi qua đi lại ở ngoài cửa viện, giống như vô ý, ánh mắt lại thường xuyên phiêu đến trên mặt thiếu niên. Đi bảy tám chuyến, biểu tình bà ta nghiêm túc, làm như xác định cái gì đó, sau đó chạy vội đi. Qua thời gian nửa chung trà, lại có một bà vú già trung niên tới, vẫy tay kêu, “Tiểu huynh đệ, phu nhân nhà ta đưa tới một rổ hoa quả cho tam hoàng tử, đều là mới hái xuống từ thôn trang, rất tươi mới, ngươi tới lấy đi.”
Nghe nói có ăn, Hữu Xu lập tức đứng lên, tính tính khoảng cách giữa cửa viện cùng chủ tử nhà mình, rõ ràng vượt qua hai mươi mét, liền có chút do dự.
Đến tột cùng Vương Thiên Hữu đã làm gì với đến đôi tỷ đệ này? Lại làm cho bọn họ hận không thể ăn sống hắn? Hữu Xu cảm thấy tò mò, nhưng không tính toán xen vào việc của người khác. Tuy rằng Vương gia từ bỏ cậu, nhưng cậu lại không có suy nghĩ trả thù lại. Lấy đức trả ơn, lấy ngay thẳng báo oán, Hữu Xu làm việc chú ý tới công bằng, Vương gia bỏ mặc cậu, cậu cũng coi Vương gia như người lạ, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau là được. Nếu Vương gia nhất định phải giết chết cậu, cậu mới có thể ra tay.
Trong lúc suy nghĩ, mọi người trong đình đã bắt đầu ngâm thơ vẽ tranh. Vương Thiên Hữu một tuổi có thể nói chuyện, ba tuổi có thể viết thơ, chín tuổi thi đậu tú tài, mười lăm tuổi đã thành cử nhân nhỏ tuổi nhất Đại Minh hoàng triều, ở thượng kinh vốn có danh xưng tuyệt thế thần đồng. Bàn tới thi họa, hắn xếp thứ hai, mọi người ở đây không ai dám xưng thứ nhất, dù là mấy vị nhiều tuổi nhất cũng im miệng không nói, chỉ nhìn về phía hắn.
Vương Thiên Hữu cũng không khiêm nhượng, gọi tỳ nữ trải một tờ giấy Tuyên Thành tuyết trắng ra, tiện tay viết một thiên biền ngẫu. Văn biền ngẫu nói trắng ra chỉ bất quá là một loại chơi chữ, bị giới hạn trong cách thức, thực khó biểu đạt ra hàm nghĩa sâu sắc cùng nội dung phong phú, bất quá là vận dụng điển cố, từ ngữ rườm rà trau chuốt, đạt tới mục đích khoe khoang văn chương. Nhưng văn nhân mặc khách đương thời lại làm không biết mệt, ai có thể làm ra một bài phú ban hương tống diễm*, một khắc danh tiếng có thể lan khắp thượng kinh.
*Ban hương tống diễm: Ban Cố và Tống Ngọc đều thiện từ phú, lấy tài phú thành danh, sau này dùng để chỉ những người làm từ phú hay.
Vương Thiên Hữu chưa viết xong, những người đứng xem đã tán thưởng không thôi, còn có người rung đùi đắc ý ngâm tụng, biểu tình vô cùng say mê. Một chữ cuối cùng hạ xuống, hắn cười nhạt chắp tay, “Kính mong các vị chỉ giáo.”
Hai tiểu quỷ càng thêm không cam lòng, vừa gào thét vừa kêu khóc, hốc mắt dần dần chảy xuống huyết lệ, hiển nhiên đã hận đến mức tận cùng. Nếu có vài người thấy được tình cảnh đáng sợ này, còn có thể nói ra những lời khen ngợi đó hay không? Hữu Xu rũ mắt, bĩu môi.
Đợi nét mực khô, mọi người tranh nhau tương truyền bài văn vẻ này, thế tử Vệ Quốc Công xem xong lại đưa cho bạn tốt năm đó, cười nói, “Năm đó văn chương của điện hạ cũng là thượng kinh nhất tuyệt, hiện giờ mười năm đi qua, hẳn nên nhìn xem tiêu chuẩn của tuổi trẻ thời nay.”
Cơ Trường Dạ chỉ liếc liếc mắt một cái liền xua tay, “Chỉ thường thôi, không xem cũng thế.” Không đề cập tới quan hệ của Vương gia cùng tứ hoàng tử, cũng không bàn tới thái độ của Vương Thiên Hữu đối với hắn, chỉ riêng hắn ta là thứ tử của Vương Tượng Càn, mà Vương Tượng Càn là vì hai mẫu tử này mà gắng sức chèn ép Hữu Xu cùng Tống thị, hắn liền không dâng nổi một chút hảo cảm với đối phương.
Chỉ thường thôi? Vương Thiên Hữu tung hoành văn đàn, còn chưa gặp phải bình phẩm thấp kém như thế, nhất thời lớn tiếng chất vấn, “Điện hạ chưa xem xong liền mở miệng võ đoán, có phải không công bằng hay không? Vẫn xin điện hạ xem kỹ một lần rồi lại chỉ giáo.”
“Bản điện đã lâu chưa về kinh, người trong kinh đều đã quên bản điện có khả năng xem qua là nhớ. Chỉ giáo ư? Ngươi còn chưa có tư cách đó, nghĩa đệ của bản điện ngược lại có thể cùng ngươi lãnh giáo một phần.” Cơ Trường Dạ đem thiếu niên đang đứng ở phía sau mình gặm bánh ngọt kéo qua, nhẹ nhàng nói, “Hữu Xu, hảo hảo dạy Vương công tử.”
Hữu Xu vội vàng gói kỹ bánh ngọt, thả lại trong tay áo, nghiêm túc đồng ý, “Chủ tử yên tâm, ta nhất định hảo hảo dạy Vương công tử.” Mệnh lệnh của chủ tử, cậu tất nhiên toàn lực ứng phó.
Cơ Trường Dạ nhẹ nhàng lau vụn điểm tâm bên khóe miệng cậu, cười nói, “Nói bao nhiêu lần, đừng gọi bản điện là chủ tử, gọi huynh trưởng.”
“Vâng chủ tử.” Hữu Xu nhếch môi, nở ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Nhìn thấy Vệ thế tử nhịn cười ở một bên, Cơ Trường Dạ rất có loại xúc động muốn đỡ trán. Ở trong lòng hắn, Hữu Xu đã sớm không phải là hạ phó gì, mà là người thân cận nhất của hắn, nhưng bất luận hắn nhắc nhở bao nhiêu lần, Hữu Xu luôn không nguyện ý thay đổi xưng hô, giống như thực thích hai chữ “chủ tử”. Thôi thôi, tùy cậu đi.
Cơ Trường Dạ miễn cưỡng áp chế xúc động chọt vào má lúm đồng tiền của thiếu niên, đứng lên, tự mình trải giấy Tuyên Thành giúp cậu, mài tốt mực. Nếu như nói Vương Thiên Hữu là tuyệt thế thần đồng, vậy Hữu Xu học cái gì biết cái đó phải gọi như thế nào? Hôm nay, hắn liền muốn cho những người này nhìn xem, cái gì gọi là “ếch ngồi đáy giếng”, cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Hữu Xu gần như không cần tự hỏi, nâng bút chấm mực nước liền bắt đầu viết. Từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh Cơ Trường Dạ, trong lúc vô tri vô giác chữ viết đã sớm rất giống đối phương, rồng bay phượng múa, nét cuồng thảo thiết họa ngân câu* làm bật lên văn chương xuân ba lệ tảo**, có thể gọi là giao tương huy ánh***, hàm hoa bội thực****.
*Thiết họa ngân câu: vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
**Xuân ba lệ tảo: văn chương tuyệt vời, hoa mỹ.
***Giao tương huy ánh: các loại ánh sáng, màu sắc xen lẫn hòa trộn vào nhau, ý chỉ cảnh tượng xinh đẹp.
****Hàm hoa bội thực: hình dung văn chương có nội dung và hình thức đều hoàn mỹ.
“Vật hoa thiên bảo, long quang xạ Ngưu Đẩu chi khư; Nhân kiệt địa linh, từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp*… Hay hay hay! Khúc dạo đầu liền khí thế bàng bạc, đặc sắc tuyệt vời! Văn hay, riêng ta bình sinh mới thấy, chưa có ai được như ngươi!” Người bên ngoài còn đắm chìm trong hoảng sợ, Vệ thế tử đã vỗ tay tán dương.
*Trích từ bài thơ “Đằng Vương các tự” của Vương Bột, đoạn trên có nghĩa là “Vẻ rực rỡ của vật chính là đồ quý báu của trời; ánh sáng vằn rồng chiếu lên khu vực sao Đẩu sao Ngưu. Bậc hào kiệt nơi người do khí linh tú của đất mà có; nhà cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồn.” (bản dịch của Trần Trọng San)
Nếu nói văn vẻ của Vương Thiên Hữu là tác phẩm xuất sắc truyền đời, vậy bài từ phú này lại là độc bộ thiên hạ, không có người sánh bằng, hai văn đặt song song, cao thấp hiện rõ. Mọi người lúng ta lúng túng khôn kể, thầm nghĩ mười năm đi qua, tam hoàng tử vẫn như cũ không mất uy danh trưởng tử nguyên hậu, bên người cũng tàng long ngọa hổ, nhân tài lớp lớp xuất hiện.
Hai má Vương Thiên Hữu đỏ lên, nhìn bài từ phú trên bàn, lại nhìn tam hoàng tử và thiếu niên không chút để ý, trực tiếp phất tay áo rời đi.
“Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Không nghĩ tới cái gọi là kinh thành tam thiếu đứng đầu lại không thua nổi như thế, tâm tính thật là hẹp hòi. Thôi, Hữu Xu, chúng ta đi.” Cơ Trường Dạ dắt thiếu niên chậm rãi rời đi. Hắn sớm biết rằng Hữu Xu tài học bất phàm, vả lại mỗi ngày đều bổ sung, nếu không phải cậu chết sống không chịu đi tham gia khoa cử, hiện giờ chỗ nào còn chuyện của Vương Thiên Hữu chứ?
Hữu Xu lấy bánh ngọt ra tiếp tục gặm, trong lòng lại như có điều suy nghĩ. Mới vừa rồi, nha hoàn bên người Vương Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào mình, khi rời đi còn liên tiếp quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh dị, có phải đã phát hiện thân thế mình không? Bởi vì trong lòng có chuyện, giờ ăn cơm chay cậu có chút ăn không biết vị, qua loa bới hai chén cơm liền từ bỏ. Cơ Trường Dạ chỉ nghĩ cậu nhìn thấy người Vương gia nên tâm sinh xúc động, gọi cậu đến bên cạnh nhẹ giọng mềm lời mà an ủi một phen, lại ôm ngủ một giấc.
Rời giường lần nữa, quả nhiên Hữu Xu bình thường hơn rất nhiều, khiến trong lòng Cơ Trường Dạ âm thầm bật cười. Mười lăm năm này quả thật là lớn lên vô ích mà, vẫn giống như khi còn bé, chỉ cần ăn no, mặc ấm, ngủ ngon, liền không phiền không não, nhanh nhanh nhẹn nhẹn. Có điều như vậy cũng tốt, đây mới là Hữu Xu hắn thích.
Hữu Xu mới vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp mang giày, chân trần đứng trên thảm trải sàn thêu hoa, một đầu tóc đen dài tới mắt cá chân rối tung trên đầu vai, thêm hai mắt ướt át còn chưa tỉnh ngủ, nhìn qua giống một đứa nhỏ lạc đường, có chút chọc người ta trìu mến. Một bàn tay Cơ Trường Dạ ôm eo nhỏ của cậu, một bàn tay ôm lấy chân cậu, ôm cậu tới ước lượng, cười nói, “Gần đây hình như Hữu Xu nhà ta gầy đi, xem ra phải trở về trước thời gian để bồi bổ lại, nếu không thì ăn đồ ăn chay chỉ biết càng gầy thêm thôi.”
Tuy rằng Hữu Xu vô tư tới vô tâm, nhưng chung quy Cơ Trường Dạ vẫn không dám để thiếu niên ở cùng chỗ với người nhà họ Vương lâu. Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nuôi lớn, nhìn thấy cậu không yên lòng, rầu rĩ không vui, lòng Cơ Trường Dạ vô cùng đau đớn, nếu không phải có bạn cũ ở đây, hận không thể lập tức dẹp đường hồi phủ.
Hữu Xu theo phản xạ ôm cổ thanh niên, trên mặt không có dáng cười, bên má lại ẩn ẩn hiện ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, cũng theo thói quen kề sát vào, dùng chóp mũi cọ cọ cái cằm trơn bóng của thanh niên. Hai người sớm chiều ở chung mười năm, cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng người bên ngoài nhìn vào, cử chỉ như vậy thật sự có chút thân mật đến quá phận. Hơn nữa thiếu niên còn có gương mặt xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt*, dáng vẻ lại là quần áo không chỉnh, thực dễ dàng khiến người ta mơ màng.
*Xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt: xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu.
Trụ trì Bồ Đề tự Huyền Minh pháp sư là huynh đệ kết nghĩa với tam hoàng tử, không đệ bái thiếp đã lập tức tìm tới cửa, thấy rõ tình cảnh trong phòng, vội dời tầm mắt, nói, “Xem ra bần tăng tới không đúng thời điểm?”
“Chỗ nào chứ, đại sư mau mời vào.” Cơ Trường Dạ lập tức buông Hữu Xu xuống, áy náy nói, “Xin đại sư chờ một khắc.” Vừa nói vừa giúp thiếu niên mang giày, buộc tóc.
Huyền Minh pháp sư càng cảm thấy xấu hổ, đi cũng không được ở lại cũng không xong, chỉ phải hai tay tạo thành chữ thập niệm một câu phật. May mà kinh nghiệm chăm con nít của Cơ Trường Dạ thực phong phú, rất nhanh ăn diện chỉnh tề cho Hữu Xu, để cậu tự đi ra cửa chơi. Hữu Xu nào dám đi, đẩy cửa sổ phòng ra, chỉ vào bàn đá ngoài viện, “Ta ở bên ngoài ăn điểm tâm, chủ tử vừa nhấc mắt có thể nhìn thấy ta.”
Từ nhỏ thiếu niên đã thích dán lấy mình, đuổi cũng đuổi không đi, điểm này lúc nào cũng khiến Cơ Trường Dạ buồn rầu, rồi lại lúc nào cũng khiến hắn động dung. Trải qua nỗi đau tang mẫu, cũng gặp qua thân nhân phản bội, hắn sớm đã mất đi hết thảy chờ mong với lòng người. Hắn có thể sử dụng mặt nạ ôn nhu nhất để đi làm việc tàn nhẫn nhất, lại nhiều lần thua ở một câu nói không để ý, hoặc là một cái ôm chầm vô ý của Hữu Xu.
Có lẽ người bên ngoài sẽ cảm thấy phiền chán đối với thiếu niên dây dưa không ngớt, nhưng Cơ Trường Dạ không hề thuộc loại này. Trên thực tế, hắn rất thích Hữu Xu ỷ lại với mình, chính vì phần ỷ lại này, khiến niềm tin của Cơ Trường Dạ rơi vào vực sâu tự phủ định được sống lại lần nữa. Khi khắp thiên hạ đều có ý đồ gạt bỏ sự hiện hữu của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một người chỉ có dựa vào hắn mới có thể sống được, cảm giác kia tựa như người lạnh cứng gặp được một ngọn lửa, ngoại trừ không thể chờ đợi được mà nhào qua, thì không có lựa chọn khác.
Hắn điểm điểm chóp mũi thiếu niên, sủng nịch nói, “Đi đi, đừng ăn nhiều quá, cẩn thận lại tiêu chảy.”
Hữu Xu nhớ tới chuyện lần trước ăn sai đồ bị thượng thổ hạ tả, làm hại thanh niên không ngủ không ngớt chăm sóc mình cả một đêm, bên tai có chút đỏ lên.
“Ta biết.” Cậu gật gật đầu, bước ra cửa phòng. A Đại, A Nhị lập tức bưng vài mâm điểm tâm đặt ở trên bàn đá.
Huyền Minh pháp sư rất ít hỏi đến chuyện trần tục, mặc dù cảm thấy quan hệ của hai người không quá bình thường, nhưng cũng xem như không hề phát giác, vươn tay mời tiểu hữu đánh một ván cờ. Hai người dựa cửa sổ mà ngồi, chậm rãi đặt quân cờ. Hữu Xu thì một mặt tu luyện tinh thần lực, một mặt gặm hạch đào tô.
Một lát sau, một bà vú già trung niên đi qua đi lại ở ngoài cửa viện, giống như vô ý, ánh mắt lại thường xuyên phiêu đến trên mặt thiếu niên. Đi bảy tám chuyến, biểu tình bà ta nghiêm túc, làm như xác định cái gì đó, sau đó chạy vội đi. Qua thời gian nửa chung trà, lại có một bà vú già trung niên tới, vẫy tay kêu, “Tiểu huynh đệ, phu nhân nhà ta đưa tới một rổ hoa quả cho tam hoàng tử, đều là mới hái xuống từ thôn trang, rất tươi mới, ngươi tới lấy đi.”
Nghe nói có ăn, Hữu Xu lập tức đứng lên, tính tính khoảng cách giữa cửa viện cùng chủ tử nhà mình, rõ ràng vượt qua hai mươi mét, liền có chút do dự.