Không còn náo nhiệt để xem, Hữu Xu theo nhánh cây bò xuống, vừa đến mặt đất, liền cảm giác một luồng âm phong từ sau đầu đánh úp lại, tất nhiên là lệ quỷ đã lâu chưa hiện thân kia. Hữu Xu không giống ngày xưa hoảng sợ tránh né, cũng không lớn tiếng kêu cứu, ngược lại xoay người đối diện với sương đen.
Trong sương đen lộ ra hai vuốt sắc, vừa bóp lấy cổ cậu liền phát ra tiếng “xèo xèo”, giống như bàn tay thịt đặt trên tấm sắt đốt nóng đỏ rực, lập tức nướng đến cháy đen, dấy lên ngọn lửa tử sắc.
“A a a!” Sương đen nháy mắt tán đi, lộ ra quỷ đòi nợ mặt mũi hung tợn, nó giãy hai cánh tay thối lui vài bước, kêu thảm không ngừng, ngọn lửa từ lòng bàn tay lan tràn tới cánh tay, từng tấc đốt trọi lại từng tấc hóa thành tro tàn.
Hữu Xu bình chân như vại đứng ở tại chỗ, thưởng thức dáng vẻ chật vật bất kham của đối phương. Hai tiểu quỷ vốn dĩ ngọc tuyết đáng yêu bỗng nhiên biến thành bộ dạng hung ác mắt đỏ răng sắc, nhào qua gặm cắn. Quỷ quái chẳng những có thể hút dương khí, còn có thể cắn nuốt đồng loại, đó cũng là phương pháp để bọn nó trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
Bất luận thế nào quỷ đòi nợ cũng không nghĩ ra, mới rời đi ba tháng, con mồi vẫn luôn bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay đã biến thành mãnh thú, bên người còn có hai tiểu quỷ trăm năm đạo hạnh đi theo. Nó lăn lộn trên đất, đau khổ cầu xin, lại không thể giành được chút đồng tình nào từ đối phương, ngược lại, bọn họ cực kỳ hưởng thụ nỗi thống khổ của nó.
Cũng đúng, bất luận là âm phủ hay là dương thế, đều là cường giả vi tôn, người thích ứng mới có thể sinh tồn. Khi nó nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đùa chết đối phương, liền phải chuẩn bị tốt cho việc bị giết chết.
Hai tiểu quỷ ở trên đùi nó trái một ngụm phải một ngụm gặm cắn, đem oán khí nó thật vất vả hút được hóa thành của mình. Hữu Xu thì nắm cổ nó, bốp bốp đánh mặt, vừa đánh vừa mắng, “Cho ngươi hại ta, cho ngươi hại ta, hiện tại thích không, thích không hả?”
Tiếng đánh mặt không dứt bên tai, hai gò má xanh tím của lệ quỷ bị cậu đánh đến ứa ra tia lửa, cái cổ bị bóp chặt cũng bay ra từng đợt từng đợt khói, tựa như sắp bị đốt đứt. Hai tiểu quỷ lo nó sẽ hồn phi phách tán ngay sau đó, vội vàng mồm to gặm oán khí xuống, nguyên lành nuốt vào bụng.
Lệ quỷ sớm biết vậy chẳng làm. Dây dưa thiếu niên mười lăm năm, vẫn luôn cho rằng đối phương nhát như chuột, bản tính yếu đuối, ngoại trừ tránh né cùng ôm đùi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám, cho nên mới không sợ hãi, tính toán chậm rãi đùa chết cậu. Nào dự đoán được cậu lại là giả bộ. Nhìn người trước mắt một cái, mặt vẫn là khuôn mặt kia, biểu tình vẫn là biểu tình kia, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng lại dần dần nhiễm sát ý nồng đậm, dáng vẻ hồn nhiên mà lại tà ác này, còn đáng sợ hơn so với quỷ vương.
“Thích thích, Hữu Xu đại gia ta thật sự thích, van cầu ngài tha ta đi, sau này ta không dám tới nữa!” Cảm giác mình sắp bị tan biến, lệ quỷ chảy ra hai hàng huyết lệ. Đều nói người thành thật không chọc được, lời này quả nhiên không sai, bình thường im hơi lặng tiếng, tàn nhẫn lên quả thật đòi mạng mà!
“Tha cho ngươi ư? Ngươi có từng tha ta chưa?” Giọng điệu Hữu Xu bình thản, xuống tay lại độc ác hơn. Hai tiểu quỷ kêu ngao ngao, đã ăn xong hai chân lệ quỷ, hiện giờ đang quấn ở bên hông nó.
Đúng vào lúc này, một tiếng phật âm hùng hồn bỗng nhiên vang lên, chấn đến mức hai tiểu quỷ ôm đầu kêu rên, Hữu Xu cũng không tự giác buông lỏng tay. Lệ quỷ bị hủy hơn phân nửa đạo hạnh vội vàng tránh khỏi khống chế của bọn họ, lủi xuống dưới nền đất chạy thoát.
“Các ngươi cũng đi đi.” Thấy rõ người tới, Hữu Xu lập tức hạ lệnh.
Hai tiểu quỷ lên tiếng “Đại nhân đừng lo”, lập tức cũng chui xuống dưới đất, chạy về chỗ xa.
“Hữu Xu thí chủ, Bồ Đề tự là phật môn tịnh địa, không chào đón tín đồ thả quỷ hành hung. Ngày mai bần tăng sẽ khai đàn thi pháp, giúp Vương thí chủ đuổi tà sùng đi, vẫn xin thí chủ nhanh chóng rời đi.” Huyền Minh pháp sư xoa xoa pháp trượng tử kim trong tay, biểu tình rất không vui.
Hữu Xu không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn bên chân hắn, một tiểu sa di cả người trần trụi ngồi xổm ở nơi đó, mình đầy thương tích, đầu tròn vo, mắt tròn vo, lại phối với thân thể nhỏ nhắn ngó sen trắng nõn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nó đang kéo vạt áo hòa thượng, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi sư phụ, chỉ tiếc nó đã chết, sư phụ của nó cái gì cũng không nghe được.
Hữu Xu nhăn nhăn mày, hỏi, “Ngươi có thể nhìn thấy quỷ quái sao?”
Sắc mặt Huyền Minh pháp sư càng thêm nghiêm khắc, cho rằng thiếu niên cố ý vô tình mà nói hắn, trầm giọng nói, “Bần tăng không dính tà vật, tất nhiên là không nhìn thấy quỷ quái.” Sở dĩ hắn có thể tìm tới nơi này, là dựa vào pháp trượng trong tay. Pháp trượng này từng được nhiều đời cao tăng Bồ Đề tự gia pháp, có thể trừ tà, cũng có thể trừ ma.
Hữu Xu gật đầu, lại hỏi, “Ngày mai muốn khai đàn thi pháp cho Vương Thiên Hữu ư?”
“Đúng vậy. Bần tăng mặc kệ ngươi cùng Vương gia có ân oán gì, chỉ mong ngươi có thể buông bỏ hết thảy, quay đầu lại là bờ.” Phật giáo là quốc giáo của Đại Minh hoàng triều, từ hoàng thân quốc thích, cho tới dân chúng bình dân, phần lớn đều hết lòng tin theo phật giáo. Mà Huyền Minh làm pháp sư có đầy đủ uy vọng nhất Đại Minh hoàng triều, có địa vị vô cùng siêu nhiên. Hắn qua lại giữa xã hội thượng tầng cùng với dân chúng hạ tầng, phát huy mạnh phật hiệu ra xung quanh, tự nhiên sẽ biết rất nhiều chuyện bí mật. Quan hệ giữa thiếu niên với Vương gia, trong lòng hắn rõ ràng, nhưng vẫn giữ kín không nói ra.
Nhưng hiện tại thì khác, thiếu niên lại vận dụng thủ đoạn ở trong chùa của hắn hại người, hắn liền có trách nhiệm đuổi cậu đi.
“Ta không muốn hại Vương Thiên Hữu, là hắn tự mình hại mình. Ngươi là một hòa thượng, vốn nên từ bi vi hoài, vì cái gì muốn dung túng một người xấu?” Hữu Xu thực hoang mang.
“Phật viết chúng sinh ngang hàng, vạn vật có linh. Thế gian này vốn là không có phân chia người tốt cùng người xấu, ở trong mắt bần tăng, tất cả mọi người là giống nhau, có thể cứu thì cứu. Địa Tạng Bồ Tát dấn thân vào địa ngục phổ độ hết thảy chúng sinh tội khổ, chuyện mà bần tăng làm được xa xa không theo kịp.” Dứt lời, hai tay Huyền Minh tạo thành chữ thập niệm một câu phật.
Hóa ra đây là một thánh phụ. Hữu Xu bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía tiểu sa di chảy huyết lệ gọi sư phụ ở bên chân hắn.
“Nếu ngươi muốn cứu Vương Thiên Hữu, vậy liền cứu đi. Ta vẫn là câu nói kia, ta vẫn chưa hại hắn, là hắn tự mình hại mình. Chờ ngày mai ngươi làm xong lễ cúng bái, ta tự sẽ rời đi.” Hữu Xu hơi gật đầu, lững thững rời đi.
Bởi vì đối phương là nghĩa đệ của tam hoàng tử, Huyền Minh pháp sư cũng không tính toán làm khó nhiều, thối lui hai bước thấp giọng niệm Phật. Tiểu sa di gắt gao kéo vạt áo hắn lại gọi hai tiếng sư phụ, thấy hắn thờ ơ, cũng biến mất theo.
Hữu Xu đi ra ngoài không quá xa, liền thấy hai tiểu quỷ từ dưới nền đất chui ra, tiếc nuối nói, “Đại nhân, chúng ta mất dấu. Có điều ngài yên tâm, lần tới nó lại đến, chúng ta bảo đảm sẽ xé nó ra.”
“Không có chuyện gì, ta tự mình xé.” Hữu Xu thản nhiên xua tay.
Một người hai quỷ đi băng băng đi đến tây khóa viện, tiểu sa di kia đi theo phía sau không xa không gần. Tiểu sa di khi chết mới ba bốn tuổi, ước chừng do từ nhỏ tiếp thu phật hiệu hun đúc, tuy rằng khi còn sống từng chịu đủ tra tấn, oán khí lại không nặng, chỉ vì luyến tiếc sư phụ cùng các vị sư huynh mới chậm chạp không chịu rời đi.
Hữu Xu không muốn thu giữ nó, ở xa xa xua tay với nó, “Ngươi tránh ra.”
Hai tiểu quỷ cũng nhe răng trợn mắt mà uy hiếp, “Đi mau, không thì ăn ngươi đó!”
Tiểu sa di sợ tới mức lạnh run, lại vẫn không chịu rời đi. Hữu Xu thấy nó bám riết không tha đi theo, liền chạy nhanh hơn hai bước, tiểu sa di cũng sải chân ngắn chạy gấp; Hữu Xu dừng lại, nó cũng vội vàng dừng lại; Hữu Xu ngồi xổm xuống, nó cũng ngồi xổm xuống; Hữu Xu đứng lên, nó vẫn như cũ đứng lên theo, hoàn toàn bắt chước động tác của đối phương.
Đây là cắn chặt mình mà! Hữu Xu nhếch môi, bất đắc dĩ nói, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn nói tạm biệt với sư phụ, nhưng ngài ấy không nhìn thấy ta.” Đây là tâm nguyện duy nhất của tiểu sa di. Từ nhỏ nó được Huyền Minh pháp sư nuôi lớn, nội tâm tất nhiên là tinh thuần trong sáng, ngay cả ý tưởng báo thù cũng không có.
Hữu Xu có thể nhìn thấy quỷ, đó là bởi vì tinh thần lực của cậu cường hãn, nhưng làm thế nào để người bên ngoài cũng nhìn thấy, lại không có đầu mối. Nếu đem tinh thần lực của mình mượn một chút ra ngoài, có lẽ là khả thi, nhưng tinh thần lực của mình không thể phóng ra ngoài, còn cần dựa vào môi giới nào đó. Hữu Xu hạ mắt nhìn lòng bàn tay, thấp giọng nói, “Ta thử xem, nhưng không nhất định có thể thành công.”
“Đa tạ thí chủ!” Hai tay tiểu sa di tạo thành chữ thập, cúi đầu thật sâu.
Đội ngũ quỷ đồng lại lớn mạnh, Hữu Xu đi tuốt ở đằng trước, cảm giác mình giống như một bảo mẫu dắt con nít vậy.
Trong tây khóa viện, Cơ Trường Dạ đối diện một bàn thức ăn chay nhíu mày. Hắn khoanh tay đi đến bên cửa sổ, trầm giọng hỏi, “Hữu Xu đi đâu vậy?”
“Hồi chủ tử, cậu ấy vẫn luôn ngồi ở thân cây phía đông, xem náo nhiệt ở Vương gia.” A Đại tựa như nghĩ đến cái gì đó, cười khẽ một tiếng.
“Trễ như thế vẫn chưa trở lại, quả nhiên là không có quy tắc.” Cơ Trường Dạ lắc đầu, ngồi trở lại bên cạnh bàn cầm lấy bát đũa, tuy rằng trong giọng nói mang theo ý cười, đầu lưỡi lại giống như nếm được một chút chua sót. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Hữu Xu không cùng hắn ăn cơm, hóa ra cảm giác một mình dùng cơm lại khó qua như thế, ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Tùy ý dùng một ít đồ ăn chay, Cơ Trường Dạ sai người dẹp chén bát, ngồi ở trước bàn trầm tư. Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chậm rãi rơi vào khe núi, cũng đồng thời mang đi ánh sáng trên thế gian, A Đại không yên lòng, vội vàng đi tìm Hữu Xu, A Nhị đi vào phòng trong, lấy đá đánh lửa ra châm ngọn đèn trên bàn. Bấc đèn châm lửa phát ra tiếng lách tách, lúc này mới thức tỉnh thần trí Cơ Trường Dạ. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Hồi chủ tử, giờ Tuất canh ba.” A Nhị thấp giọng trả lời.
“Hữu Xu còn chưa trở về sao?”
“Không thấy bóng người. Lần đầu ra ngoài du ngoạn, tự nhiên cảm giác mới mẻ mười phần, ngày sau sẽ hồi tâm.” A Nhị trấn an nói.
Cơ Trường Dạ đầu tiên là gật đầu, một lát sau lại cười khổ lắc đầu, “Chỉ sợ chơi chơi, tâm liền không thu lại được.” Một đi không trở lại ư? Quả thật là một đi không trở lại! Nghĩ tới đây, hắn tức giận một cách khó hiểu, cười lạnh nói, “Đi, quét sạch sẽ gian phòng cách vách, chờ dã tiểu tử kia trở về, liền kêu nó sau này ngủ một mình đi.”
Trong lòng biết chủ tử đang giận lẫy, A Nhị nhịn cười nói, “Dạ, thuộc hạ liền đi dọn dẹp.”
Hữu Xu dưới sự chỉ dẫn của tiểu sa di trộm gà nướng và rượu trắng do một tên hòa thượng bịp nào đó giấu, ăn đến bụng tròn vo mới ợ một cái đi về, đi tới trong viện liền thấy cửa phòng chủ tử đóng chặt, đèn đuốc đều tắt, đã đi ngủ. Cậu đi nhanh hai bước đến đẩy cửa, lại bị A Nhị ngăn lại. A Đại cũng từ bên ngoài trở về, thấy cậu liền một trận oán giận, “Chạy đi đâu vậy, khiến ta đi tìm.”
“Chạy đi ăn vụng.” Hữu Xu phá lệ thẳng thắn, khiến A Đại, A Nhị dở khóc dở cười.
“Chủ tử nói, sau này ngươi ngủ một mình, đừng kề cận hắn cả ngày, cũng không phải chưa lớn.” A Nhị chọt chọt cái trán trơn bóng của thiếu niên.
Hữu Xu mới vừa được long khí, giáo huấn được quỷ đòi nợ, tâm tình rực rỡ trước nay chưa từng có, nghe lời ấy cũng không khóc nháo chơi xấu giống ngày xưa, mà là nhu thuận gật đầu, “Được rồi, ta ngủ một mình.” Đợi long khí sắp tiêu tán thì lại đi trộm hút một hơi là được, thiếu niên mười lăm tuổi còn mỗi ngày chen cùng một giường với người ta quả thật có chút kỳ quái.
Thái độ rõ ràng lưu loát của cậu khiến A Đại, A Nhị rất giật mình, chờ người đẩy cửa đi vào lại khóa cửa mới khó khăn hoàn hồn, thầm nghĩ quả nhiên trưởng thành rồi.
Cơ Trường Dạ vẫn chưa ngủ, mà là đứng ở trong căn phòng tối đen nhìn ra phía ngoài, nghe thấy mấy người đối thoại, hai mắt nhanh chóng tối sầm.
Hồi lâu sau, A Nhị nhẹ tay nhẹ chân vào cửa, cười nói, “Hồi chủ tử, Hữu Xu vừa không ầm ĩ cũng không náo loạn, rất nhu thuận, lúc này ước chừng đã ngủ say. Ngày sau chúng ta đi Kinh Châu, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày quan tâm cho cậu ấy.”
Cơ Trường Dạ trầm mặc thật lâu sau mới thở ra một hơi, nhưng trong lòng cũng không khoan khoái, ngược lại càng thêm trầm trọng. Hắn không rõ đến tột cùng là mình làm sao vậy, không cách nào giữ chặt rồi lại càng không cách nào buông tay, Hữu Xu càng thuận theo kế hoạch của hắn mà đi, hắn lại càng thêm bất an.
Trong sương đen lộ ra hai vuốt sắc, vừa bóp lấy cổ cậu liền phát ra tiếng “xèo xèo”, giống như bàn tay thịt đặt trên tấm sắt đốt nóng đỏ rực, lập tức nướng đến cháy đen, dấy lên ngọn lửa tử sắc.
“A a a!” Sương đen nháy mắt tán đi, lộ ra quỷ đòi nợ mặt mũi hung tợn, nó giãy hai cánh tay thối lui vài bước, kêu thảm không ngừng, ngọn lửa từ lòng bàn tay lan tràn tới cánh tay, từng tấc đốt trọi lại từng tấc hóa thành tro tàn.
Hữu Xu bình chân như vại đứng ở tại chỗ, thưởng thức dáng vẻ chật vật bất kham của đối phương. Hai tiểu quỷ vốn dĩ ngọc tuyết đáng yêu bỗng nhiên biến thành bộ dạng hung ác mắt đỏ răng sắc, nhào qua gặm cắn. Quỷ quái chẳng những có thể hút dương khí, còn có thể cắn nuốt đồng loại, đó cũng là phương pháp để bọn nó trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
Bất luận thế nào quỷ đòi nợ cũng không nghĩ ra, mới rời đi ba tháng, con mồi vẫn luôn bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay đã biến thành mãnh thú, bên người còn có hai tiểu quỷ trăm năm đạo hạnh đi theo. Nó lăn lộn trên đất, đau khổ cầu xin, lại không thể giành được chút đồng tình nào từ đối phương, ngược lại, bọn họ cực kỳ hưởng thụ nỗi thống khổ của nó.
Cũng đúng, bất luận là âm phủ hay là dương thế, đều là cường giả vi tôn, người thích ứng mới có thể sinh tồn. Khi nó nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đùa chết đối phương, liền phải chuẩn bị tốt cho việc bị giết chết.
Hai tiểu quỷ ở trên đùi nó trái một ngụm phải một ngụm gặm cắn, đem oán khí nó thật vất vả hút được hóa thành của mình. Hữu Xu thì nắm cổ nó, bốp bốp đánh mặt, vừa đánh vừa mắng, “Cho ngươi hại ta, cho ngươi hại ta, hiện tại thích không, thích không hả?”
Tiếng đánh mặt không dứt bên tai, hai gò má xanh tím của lệ quỷ bị cậu đánh đến ứa ra tia lửa, cái cổ bị bóp chặt cũng bay ra từng đợt từng đợt khói, tựa như sắp bị đốt đứt. Hai tiểu quỷ lo nó sẽ hồn phi phách tán ngay sau đó, vội vàng mồm to gặm oán khí xuống, nguyên lành nuốt vào bụng.
Lệ quỷ sớm biết vậy chẳng làm. Dây dưa thiếu niên mười lăm năm, vẫn luôn cho rằng đối phương nhát như chuột, bản tính yếu đuối, ngoại trừ tránh né cùng ôm đùi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám, cho nên mới không sợ hãi, tính toán chậm rãi đùa chết cậu. Nào dự đoán được cậu lại là giả bộ. Nhìn người trước mắt một cái, mặt vẫn là khuôn mặt kia, biểu tình vẫn là biểu tình kia, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng lại dần dần nhiễm sát ý nồng đậm, dáng vẻ hồn nhiên mà lại tà ác này, còn đáng sợ hơn so với quỷ vương.
“Thích thích, Hữu Xu đại gia ta thật sự thích, van cầu ngài tha ta đi, sau này ta không dám tới nữa!” Cảm giác mình sắp bị tan biến, lệ quỷ chảy ra hai hàng huyết lệ. Đều nói người thành thật không chọc được, lời này quả nhiên không sai, bình thường im hơi lặng tiếng, tàn nhẫn lên quả thật đòi mạng mà!
“Tha cho ngươi ư? Ngươi có từng tha ta chưa?” Giọng điệu Hữu Xu bình thản, xuống tay lại độc ác hơn. Hai tiểu quỷ kêu ngao ngao, đã ăn xong hai chân lệ quỷ, hiện giờ đang quấn ở bên hông nó.
Đúng vào lúc này, một tiếng phật âm hùng hồn bỗng nhiên vang lên, chấn đến mức hai tiểu quỷ ôm đầu kêu rên, Hữu Xu cũng không tự giác buông lỏng tay. Lệ quỷ bị hủy hơn phân nửa đạo hạnh vội vàng tránh khỏi khống chế của bọn họ, lủi xuống dưới nền đất chạy thoát.
“Các ngươi cũng đi đi.” Thấy rõ người tới, Hữu Xu lập tức hạ lệnh.
Hai tiểu quỷ lên tiếng “Đại nhân đừng lo”, lập tức cũng chui xuống dưới đất, chạy về chỗ xa.
“Hữu Xu thí chủ, Bồ Đề tự là phật môn tịnh địa, không chào đón tín đồ thả quỷ hành hung. Ngày mai bần tăng sẽ khai đàn thi pháp, giúp Vương thí chủ đuổi tà sùng đi, vẫn xin thí chủ nhanh chóng rời đi.” Huyền Minh pháp sư xoa xoa pháp trượng tử kim trong tay, biểu tình rất không vui.
Hữu Xu không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn bên chân hắn, một tiểu sa di cả người trần trụi ngồi xổm ở nơi đó, mình đầy thương tích, đầu tròn vo, mắt tròn vo, lại phối với thân thể nhỏ nhắn ngó sen trắng nõn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nó đang kéo vạt áo hòa thượng, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi sư phụ, chỉ tiếc nó đã chết, sư phụ của nó cái gì cũng không nghe được.
Hữu Xu nhăn nhăn mày, hỏi, “Ngươi có thể nhìn thấy quỷ quái sao?”
Sắc mặt Huyền Minh pháp sư càng thêm nghiêm khắc, cho rằng thiếu niên cố ý vô tình mà nói hắn, trầm giọng nói, “Bần tăng không dính tà vật, tất nhiên là không nhìn thấy quỷ quái.” Sở dĩ hắn có thể tìm tới nơi này, là dựa vào pháp trượng trong tay. Pháp trượng này từng được nhiều đời cao tăng Bồ Đề tự gia pháp, có thể trừ tà, cũng có thể trừ ma.
Hữu Xu gật đầu, lại hỏi, “Ngày mai muốn khai đàn thi pháp cho Vương Thiên Hữu ư?”
“Đúng vậy. Bần tăng mặc kệ ngươi cùng Vương gia có ân oán gì, chỉ mong ngươi có thể buông bỏ hết thảy, quay đầu lại là bờ.” Phật giáo là quốc giáo của Đại Minh hoàng triều, từ hoàng thân quốc thích, cho tới dân chúng bình dân, phần lớn đều hết lòng tin theo phật giáo. Mà Huyền Minh làm pháp sư có đầy đủ uy vọng nhất Đại Minh hoàng triều, có địa vị vô cùng siêu nhiên. Hắn qua lại giữa xã hội thượng tầng cùng với dân chúng hạ tầng, phát huy mạnh phật hiệu ra xung quanh, tự nhiên sẽ biết rất nhiều chuyện bí mật. Quan hệ giữa thiếu niên với Vương gia, trong lòng hắn rõ ràng, nhưng vẫn giữ kín không nói ra.
Nhưng hiện tại thì khác, thiếu niên lại vận dụng thủ đoạn ở trong chùa của hắn hại người, hắn liền có trách nhiệm đuổi cậu đi.
“Ta không muốn hại Vương Thiên Hữu, là hắn tự mình hại mình. Ngươi là một hòa thượng, vốn nên từ bi vi hoài, vì cái gì muốn dung túng một người xấu?” Hữu Xu thực hoang mang.
“Phật viết chúng sinh ngang hàng, vạn vật có linh. Thế gian này vốn là không có phân chia người tốt cùng người xấu, ở trong mắt bần tăng, tất cả mọi người là giống nhau, có thể cứu thì cứu. Địa Tạng Bồ Tát dấn thân vào địa ngục phổ độ hết thảy chúng sinh tội khổ, chuyện mà bần tăng làm được xa xa không theo kịp.” Dứt lời, hai tay Huyền Minh tạo thành chữ thập niệm một câu phật.
Hóa ra đây là một thánh phụ. Hữu Xu bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía tiểu sa di chảy huyết lệ gọi sư phụ ở bên chân hắn.
“Nếu ngươi muốn cứu Vương Thiên Hữu, vậy liền cứu đi. Ta vẫn là câu nói kia, ta vẫn chưa hại hắn, là hắn tự mình hại mình. Chờ ngày mai ngươi làm xong lễ cúng bái, ta tự sẽ rời đi.” Hữu Xu hơi gật đầu, lững thững rời đi.
Bởi vì đối phương là nghĩa đệ của tam hoàng tử, Huyền Minh pháp sư cũng không tính toán làm khó nhiều, thối lui hai bước thấp giọng niệm Phật. Tiểu sa di gắt gao kéo vạt áo hắn lại gọi hai tiếng sư phụ, thấy hắn thờ ơ, cũng biến mất theo.
Hữu Xu đi ra ngoài không quá xa, liền thấy hai tiểu quỷ từ dưới nền đất chui ra, tiếc nuối nói, “Đại nhân, chúng ta mất dấu. Có điều ngài yên tâm, lần tới nó lại đến, chúng ta bảo đảm sẽ xé nó ra.”
“Không có chuyện gì, ta tự mình xé.” Hữu Xu thản nhiên xua tay.
Một người hai quỷ đi băng băng đi đến tây khóa viện, tiểu sa di kia đi theo phía sau không xa không gần. Tiểu sa di khi chết mới ba bốn tuổi, ước chừng do từ nhỏ tiếp thu phật hiệu hun đúc, tuy rằng khi còn sống từng chịu đủ tra tấn, oán khí lại không nặng, chỉ vì luyến tiếc sư phụ cùng các vị sư huynh mới chậm chạp không chịu rời đi.
Hữu Xu không muốn thu giữ nó, ở xa xa xua tay với nó, “Ngươi tránh ra.”
Hai tiểu quỷ cũng nhe răng trợn mắt mà uy hiếp, “Đi mau, không thì ăn ngươi đó!”
Tiểu sa di sợ tới mức lạnh run, lại vẫn không chịu rời đi. Hữu Xu thấy nó bám riết không tha đi theo, liền chạy nhanh hơn hai bước, tiểu sa di cũng sải chân ngắn chạy gấp; Hữu Xu dừng lại, nó cũng vội vàng dừng lại; Hữu Xu ngồi xổm xuống, nó cũng ngồi xổm xuống; Hữu Xu đứng lên, nó vẫn như cũ đứng lên theo, hoàn toàn bắt chước động tác của đối phương.
Đây là cắn chặt mình mà! Hữu Xu nhếch môi, bất đắc dĩ nói, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn nói tạm biệt với sư phụ, nhưng ngài ấy không nhìn thấy ta.” Đây là tâm nguyện duy nhất của tiểu sa di. Từ nhỏ nó được Huyền Minh pháp sư nuôi lớn, nội tâm tất nhiên là tinh thuần trong sáng, ngay cả ý tưởng báo thù cũng không có.
Hữu Xu có thể nhìn thấy quỷ, đó là bởi vì tinh thần lực của cậu cường hãn, nhưng làm thế nào để người bên ngoài cũng nhìn thấy, lại không có đầu mối. Nếu đem tinh thần lực của mình mượn một chút ra ngoài, có lẽ là khả thi, nhưng tinh thần lực của mình không thể phóng ra ngoài, còn cần dựa vào môi giới nào đó. Hữu Xu hạ mắt nhìn lòng bàn tay, thấp giọng nói, “Ta thử xem, nhưng không nhất định có thể thành công.”
“Đa tạ thí chủ!” Hai tay tiểu sa di tạo thành chữ thập, cúi đầu thật sâu.
Đội ngũ quỷ đồng lại lớn mạnh, Hữu Xu đi tuốt ở đằng trước, cảm giác mình giống như một bảo mẫu dắt con nít vậy.
Trong tây khóa viện, Cơ Trường Dạ đối diện một bàn thức ăn chay nhíu mày. Hắn khoanh tay đi đến bên cửa sổ, trầm giọng hỏi, “Hữu Xu đi đâu vậy?”
“Hồi chủ tử, cậu ấy vẫn luôn ngồi ở thân cây phía đông, xem náo nhiệt ở Vương gia.” A Đại tựa như nghĩ đến cái gì đó, cười khẽ một tiếng.
“Trễ như thế vẫn chưa trở lại, quả nhiên là không có quy tắc.” Cơ Trường Dạ lắc đầu, ngồi trở lại bên cạnh bàn cầm lấy bát đũa, tuy rằng trong giọng nói mang theo ý cười, đầu lưỡi lại giống như nếm được một chút chua sót. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Hữu Xu không cùng hắn ăn cơm, hóa ra cảm giác một mình dùng cơm lại khó qua như thế, ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Tùy ý dùng một ít đồ ăn chay, Cơ Trường Dạ sai người dẹp chén bát, ngồi ở trước bàn trầm tư. Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chậm rãi rơi vào khe núi, cũng đồng thời mang đi ánh sáng trên thế gian, A Đại không yên lòng, vội vàng đi tìm Hữu Xu, A Nhị đi vào phòng trong, lấy đá đánh lửa ra châm ngọn đèn trên bàn. Bấc đèn châm lửa phát ra tiếng lách tách, lúc này mới thức tỉnh thần trí Cơ Trường Dạ. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Hồi chủ tử, giờ Tuất canh ba.” A Nhị thấp giọng trả lời.
“Hữu Xu còn chưa trở về sao?”
“Không thấy bóng người. Lần đầu ra ngoài du ngoạn, tự nhiên cảm giác mới mẻ mười phần, ngày sau sẽ hồi tâm.” A Nhị trấn an nói.
Cơ Trường Dạ đầu tiên là gật đầu, một lát sau lại cười khổ lắc đầu, “Chỉ sợ chơi chơi, tâm liền không thu lại được.” Một đi không trở lại ư? Quả thật là một đi không trở lại! Nghĩ tới đây, hắn tức giận một cách khó hiểu, cười lạnh nói, “Đi, quét sạch sẽ gian phòng cách vách, chờ dã tiểu tử kia trở về, liền kêu nó sau này ngủ một mình đi.”
Trong lòng biết chủ tử đang giận lẫy, A Nhị nhịn cười nói, “Dạ, thuộc hạ liền đi dọn dẹp.”
Hữu Xu dưới sự chỉ dẫn của tiểu sa di trộm gà nướng và rượu trắng do một tên hòa thượng bịp nào đó giấu, ăn đến bụng tròn vo mới ợ một cái đi về, đi tới trong viện liền thấy cửa phòng chủ tử đóng chặt, đèn đuốc đều tắt, đã đi ngủ. Cậu đi nhanh hai bước đến đẩy cửa, lại bị A Nhị ngăn lại. A Đại cũng từ bên ngoài trở về, thấy cậu liền một trận oán giận, “Chạy đi đâu vậy, khiến ta đi tìm.”
“Chạy đi ăn vụng.” Hữu Xu phá lệ thẳng thắn, khiến A Đại, A Nhị dở khóc dở cười.
“Chủ tử nói, sau này ngươi ngủ một mình, đừng kề cận hắn cả ngày, cũng không phải chưa lớn.” A Nhị chọt chọt cái trán trơn bóng của thiếu niên.
Hữu Xu mới vừa được long khí, giáo huấn được quỷ đòi nợ, tâm tình rực rỡ trước nay chưa từng có, nghe lời ấy cũng không khóc nháo chơi xấu giống ngày xưa, mà là nhu thuận gật đầu, “Được rồi, ta ngủ một mình.” Đợi long khí sắp tiêu tán thì lại đi trộm hút một hơi là được, thiếu niên mười lăm tuổi còn mỗi ngày chen cùng một giường với người ta quả thật có chút kỳ quái.
Thái độ rõ ràng lưu loát của cậu khiến A Đại, A Nhị rất giật mình, chờ người đẩy cửa đi vào lại khóa cửa mới khó khăn hoàn hồn, thầm nghĩ quả nhiên trưởng thành rồi.
Cơ Trường Dạ vẫn chưa ngủ, mà là đứng ở trong căn phòng tối đen nhìn ra phía ngoài, nghe thấy mấy người đối thoại, hai mắt nhanh chóng tối sầm.
Hồi lâu sau, A Nhị nhẹ tay nhẹ chân vào cửa, cười nói, “Hồi chủ tử, Hữu Xu vừa không ầm ĩ cũng không náo loạn, rất nhu thuận, lúc này ước chừng đã ngủ say. Ngày sau chúng ta đi Kinh Châu, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày quan tâm cho cậu ấy.”
Cơ Trường Dạ trầm mặc thật lâu sau mới thở ra một hơi, nhưng trong lòng cũng không khoan khoái, ngược lại càng thêm trầm trọng. Hắn không rõ đến tột cùng là mình làm sao vậy, không cách nào giữ chặt rồi lại càng không cách nào buông tay, Hữu Xu càng thuận theo kế hoạch của hắn mà đi, hắn lại càng thêm bất an.